Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh | Lưu Manh Còn Hơn Cả Lưu Manh

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 3

Cửu Cửu Cửu Cửu

Lạc Yên

.

Quán ăn cũng không xa phòng trọ của Trần Sâm là mấy, từ ngõ ra cũng chỉ mất tầm năm phút đồng hồ.

Thuần thục dỡ một cái ghế nhựa nhơn nhớt dầu mỡ, Trần Sâm ngồi xuống, ngay sau đó đã lôi điện thoại ra bấm. Người nào đấy bị lơ cũng bắt chước ngồi xuống, rồi lại ngây ra nhìn cái trần nhà phủ mạng nhện.

Tới tận lúc hoành thánh được bưng lên, Trần Sâm mới buông điện thoại, nhấc một bát đặt trước mặt tên con trai, bảo ăn đi, rồi tự lấy một bát ăn trước.

Tên con trai nhìn hoành thánh trắng trắng tròn tròn trước mặt, chớp chớp rồi lại chớp chớp, rề rà không động đũa. Chờ tới khi Trần Sâm ăn xong ngẩng lên thì cái tên trước mặt cùng bát hoành thánh lúc nãy cũng chẳng du di tí nào.

“Cậu định không ăn gì sao?” Trần Sâm nhìn như nhìn người ngoài hành tinh.

Tên con trai lắc đầu ngơ ngác.

“…” Trần Sâm bỗng dưng có quyết tâm đem tên kia đi bán nội tang —— ngơ ngơ thế này tặng ai cũng chẳng muốn lấy!

“Như này, ” Trần Sâm duỗi tay nắm lấy bàn tay tên con trai đặt lên chiếc thìa sau múc một miếng hoành thánh đưa lên miệng người nọ, “Há miệng.”

Người con trai ngoan ngoãn nghe lời.

Trần Sâm ác ý nhét thẳng cái thìa vào trong miệng tên con trai, tiếc thay hoành thánh để lâu đã nguội. Ý xấu không thành công như đã định làm gã thất vọng một hồi.

Chẳng mấy chốc mà người kia đã bị mỹ vị mua chuộc, quên khuấy đi cái chuyện Trần Sâm đánh mình, quay lại cười cười ngu ngơ với gã.

“Cười cái rắm ý, ăn mau lên.” Trần Sâm chẳng hề nể nang.

Tên con trai lập tức cúi đầu không dám nhìn Trần Sâm, múc thìa hoành thánh, xoay xoay thìa một chút rồi đưa lên miệng.

Ừm, vẫn còn cứu được. Gã vui mừng gật đầu.

Tên con trai cắn hai miếng đã thấy đáy bát, ngồi thở hổn hển mà nhìn chăm chăm thìa hoành thánh cuối cùng, do dự hồi lâu, chiếc thìa được đưa tới bên miệng gã.

Trần Sâm sửng sốt: “Làm gì thế?”

Tên con trai lại chỉ chỉ cái bát đã trống trơn tự bao giờ của gã.

“…Tôi no rồi.” Trần Sâm lạnh nhạt xoay đầu.

Tay ai kia dừng giữa không trung, chẳng biết nên thu lại hay giơ tiếp.

Trần Sâm thở dài, đẩy tay người nọ về: “Cậu ăn đi, cậu cũng lâu rồi chưa ăn gì đúng không?”

Tên con trai như trút được gánh nặng, đưa lên miệng ăn ngấu nghiến. Trần Sâm thấy vậy lại mềm lòng, bất giác gọi thêm thịt dê xiên nướng và sủi cảo chiên. Cơ mà gọi xong là gã hối hận, tẹo nữa bán tiểu tử này đi thì đối xử tốt như vậy làm đếch gì?

Bình ổn lại sắc mặt, gã nhấc một chiếc đũa ngồi gõ bát. Tên con trai thấy gã không đi, cũng ngồi đờ ra trên ghế.

Đồ ăn được mang lên, người kia nhìn Trần Sâm như hỏi ý kiến, gã gật đầu thì lập tức lấy một xiên thịt dê mà ăn, không còn cần gã dạy nữa.

Lúc tay tên con trai chuyển hướng sang món sủi cảo thì Trần Sâm dùng đũa hung hăng đánh phát vào tay người nọ. Người nọ bỗng dưng bị đánh, oan ức nhìn Trần Sâm.

Trần Sâm đưa người kia đôi đũa, người con trai nhìn đũa lắc đầu gã nhịn xuống cục tức, chuyển qua một cây tăm.

“Dùng nó xiên!” Trần Sâm tỏ vẻ mi-không-làm-ta-đánh.

Tên con trai cũng không phải là quá ngu, cầm cái tăm lên hai ba miếng đánh bay đĩa sủi cảo.

“Oài…” Trần Sâm ngả người vào ghế dựa, thể xác và tinh thần hiện giờ đều kiệt quệ hết cả. Nhìn đồng hồ vấy mỡ trên tường, ấy vậy mà cũng đã bảy giờ, lát nữa còn phải đi “làm việc” nữa, xem ra hôm nay không bán được tiểu tử này rồi.

Tính toán một chút, gã chờ thằng nhóc ăn xong thì xách cổ nó về nhà, giở bộ mặt dữ tợn lên uy hiếp rằng nếu rời khỏi phòng một bước thì sẽ cắt chân nó.

Trên đầu vẫn còn nhưng nhức, hiển nhiên là sợ nên ai kia gật ngay tắp lự.

Thực hèn nhát. Trần Sâm chùi mép, đi ra ngoài, đóng cửa cái rầm.

Lần thứ hai gã trở lại phòng đã là bảy giờ sáng ngày hôm sau. Vừa vào tới cửa gã đã thấy trên sô pha, tên con trai nằm cuộn mình, điều khiển lắc lơ trên mặt đất, mà TV thì vẫn nheo nhéo tiếng một con rồng và một con sói xám chơi đùa vui vẻ.

Trần Sâm bỗng nhiên có ảo tưởng được người kia chờ mong ở nhà đợi mình về.

“Phì ——” Gã cười tự giễu, quẳng áo khoác trên mặt đất, quay về phòng, ngủ.

Mắt nhắm nghiền đã cay xè mà không ngủ nổi, gã mở mắt, tự sinh phiền muộn.

Mẹ nó, bản thân đúng là đáng khinh mà. Trần Sâm mắng một câu, bật dậy, ôm tấm chăn ra khỏi phòng, nhẹ nhẹ nhàng nhàng đắp lên người con trai chẳng thân quen nọ, rốt cuộc cũng về phòng mà say giấc nồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.