“Ngô ngô…ưm… Không… không được…” Đầu lưỡi Hàn Vũ Thiên bá đạo xâm lược, hung hăng, kịch liệt lại thâm nhập mạnh mẽ, trong khi La Thượng Thần ở dưới hoàn toàn không thể chống cự, chỉ có thể tiếp nhận toàn bộ.
Hôn La Thượng Thần thật sâu, cảm thấy hô hấp có chút không thông, nhưng Hàn Vũ Thiên vẫn không ngừng hôn, mà vẫn tiếp tục chuyển hướng khác đoạt lấy, vừa cắn hôn vừa từ từ cởi bỏ cúc áo sơ mi của La Thượng Thần… Đầu lưỡi lướt qua cổ, nhẹ nhàng cắn cắn, hướng thẳng xuống phía dưới…
Áo sơ mi trễ xuống để lộ ra làn da trắng nõn xinh đẹp trước ngực, cảm giác khi chạm vào rất thích, khiến cho Hàn Vũ Thiên muốn ngừng mà ngừng không được, sau đó để lại một dấu hôn hồng hồng bên trên…
Áp lên, hôn môi, khẽ cắn…
“Không… không được! Anh không được!!” Không thể áp chế cơ thể đang run rẩy, La Thượng Thần sợ hãi giãy dụa vặn vẹo thân thể.
Nhìn người bị đặt dưới thân, Hàn Vũ Thiên vô cùng tức giận khi thấy La Thượng Thần run rẩy sợ hãi, chưa có người nào được hắn sủng ái mà lại có biểu hiện đau khổ như vậy.
“Xem ra cậu vẫn không muốn cho tôi thấy rõ lập trường của cậu, nói cho cậu biết, toi có thể làm cho cậu nói rõ!” Hàn Vũ Thiên nghiêng người mỉm cười nhìn La Thượng Thần nói, mang theo chút biểu tình gian ác.
“Không không─ Không được─… Tôi, tôi là… Tôi là đàn ông!!” La Thượng Thần hy vọng Hàn Vũ Thiên bởi vì mình là đàn ông mà không ra tay.
“Hừ… đàn ông… tôi thu về nhiều nam sủng như thế, cậu nghĩ tôi sẽ để ý cậu có phải là đàn ông hay không sao?” Hàn Vũ Thiên khẽ hừ một tiếng, giọng nói dẫn theo chút đùa cợt, nhưng câu tiếp theo mới làm La Thượng Thần khiếp sợ. “Đàn ông cũng có thể làm chuyện này, hơn nữa… La Thượng Thần,cậu thật sự là đàn ôngsao?”
Thanh âm nhẹ nhàng bâng quơ của Hàn Vũ Thiên như thể đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp, La Thượng Thần kinh ngạc đến quên cả giãy dụa.
“…!”
Hắn… Hàn Vũ Thiên… Hắn, hắn! Hắn đã biết cái gì!?
Đàn ông… Chính mình là… mình thật sự là một… Tôi… tôi là… nam…
Trong lúc La Thượng Thần còn đang hoảng loạn không thể định nghĩa chính mình, đột nhiên một ý nghĩ mơ hồ hiện lên trong đầu. ‘─Nguyên nhân─…’ Đây là nguyên nhân hắn muốn mình!? Đây mới là…
Chợt một luồng khí lạnh bao phủ lên La Thượng Thần, máu toàn thân đều muốn đông lại.
Chẵng lẽ đây mới là sự thật trắng trợn?
Hóa ra thứ khiến hắn có hứng thú với mình… chính là điều khiến mình luôn cảm thấy tự ti mặc cảm, thân thể thiếu hụt!!
A… hóa ra… hóa ra… là như vậy a… Khoảng thời gian hạnh phúc trước đây một khắc đột nhiên trở nên vô cùng buồn cười…
Những cái hôn của hắn… cái ôm của hắn… những lời nói đã từng nói với mình… toàn bộ đều là giả… nhưng lại khiến mình thành cá cắn câu…
Điều này so với cuộc vui đùa nhất thời còn làm cho mình đau khổ hơn…… Trái tim nguội lạnh… dường như đã chết. Hóa ra, đối với Hàn Vũ Thiên mà nói, mình chỉ là món đồ chơi của hắn…
La Thượng Thần đau đớn nhắm hai mắt, không hề giãy dụa, dường như đã nghĩ thông suốt, hoặc giả chỉ là buông xuôi.
Nhưng Hàn Vũ Thiên hoàn toàn không phát hiện ra điều lạ, cứ chuyên chú muốn thuần phục cậu, lập tức ôm La Thượng Thần. Cho đến lúc tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, dù không muốn cũng phải miễn cưỡng buông con mồi trên tay.
“A lô? Ừm, có chuyện gì?” Hàn Vũ Thiên vừa nghe vừa nhìn kiệt tác dưới thân mình. Áo sơ mi trên người La Thượng Thần bị tuột ra, đến khóa quần cũng bị chính mình kéo bung ra, để lộ làn da ngực trắng nõn giờ đã lưu lại đầy vết hôn…
Toàn thân La Thượng Thần đều chật vật chịu không nổi, thực lộn xộn, nhưng trong mắt Hàn Vũ Thiên lại thành ra một loại mị lực hấp dẫn khó hiểu…
“… Ừm hừ, lại ầm ĩ nữa sao?…Tường đâu?” Nhịn không được liếm liếm môi. Người nằm ngay trong lòng còn không được đụng tới, Hàn Vũ Thiên đành đưa tay mân mê trên bờ ngực trắng nõn phủ kín dấu hôn của La Thượng Thần.
“… Ừm, đã biết, một lát sẽ đến.” Nghe xong thuộc hạ báo cáo, Hàn Vũ Thiên sửa sang lại quần áo, nếu không phải mình phải đi, hắn sẽ nhất định tạm hoãn lại bữa đại tiệc trước mắt này. Liếc mắt nhìn La Thượng Thần đang nhắm chặt hai mắt, một ý tưởng lóe lên trong đầu.
… Nhưng chỉ cần để mắt kỹ càng một chút, hẳn là xử lý xong việc mình lại có thể về tiếp tục hưởng dụng. Hạ quyết tâm, Hàn Vũ Thiên liền thong thả rời khỏi Ngự Điện.
Nhưng mà hắn cũng không thấy, lúc cánh cửa chậm rãi đóng lại, một giọt nước mắt cũng chậm rãi rơi xuống…