Editor: Tiểu Khánh
Beta: Bò, Nguyệt Vi Yên
7.
Từ Thái Lan trở về, anh về quê.
Cô cũng nghỉ ngơi trong nhà nhưng không dám gọi điện thoại cho anh, chỉ chờ điện thoại và tin nhắn của anh rồi lại qua quýt trả lời.
Ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua, cô lại quay về Bách Xuyên bắt đầu đi làm, còn anh thì chưa lên, mấy hôm nay tin nhắn ít đi, tình cảm thổ lộ trong điện thoại dường như cũng không nhiều.
Chỉ có một hôm, cô đang trong giờ làm việc, đột nhiên có người gây rối, cô vốn đang chăm chú vào một chi tiết nhỏ trong bản thiết kế nên không động đậy, mãi đến khi nghe thấy tên mình trong đám gây rối.
“Úc Ninh, con đê tiện kia, mau cút ra đây cho tao!”
Úc Ninh mờ mịt ngẩng đầu nhìn về ngọn nguồn âm thanh, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên hơi mập mang theo mấy người, xông qua ngăn cản của bảo vệ, lao thẳng tới về phía cô: “Úc Ninh, mày cút ra đây cho tao!”
Úc Ninh đại khái biết có chuyện gì rồi, nỗi sợ hãi dự đoán từ trước, lúc này lại hoàn toàn yên lặng, cô từ từ đứng lên, hướng về phía người phụ nữ kia: “Tôi chính là...”
Lời còn chưa ra hết, người phụ nữ đó đã tát một phát thật mạnh, cô bị đánh đứng không vững, lảo đảo bước về phía sau vài bước, sau đó tóc bị túm lấy, tiếp theo là nắm đấm như mưa sa bão táp rơi lên người, cô bị đau, ôm đầu từ từ ngồi xuống, những người đó bị đồng nghiệp và bảo vệ kéo ra, người phụ nữ đi đầu kia còn chưa hết giận, trong lúc bị kéo ra, còn đá cô mấy cái, kèm theo tiếng chửi bới tức giận: “Con đĩ phá hoại gia đình nhà người khác! Mày không được chết tử tế đâu!”
Bảo vệ đưa đám người ra ngoài, có nữ đồng nghiệp quen biết sau một hồi do dự thật lâu, tiến tới đỡ cô dậy, quan tâm xem cô có sao không.
Úc Ninh lảo đảo đứng lên, lắc đầu với cô ấy, sửa lại tóc, bên tai hơi đau, chắc là bị móng tay cào xước rồi.
Cô đi đến trước mặt tổ trưởng, thấp giọng nói: “Lãnh đạo, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày.”
Tổ trưởng ôn hòa nói: “Được được, cô về nghỉ đi, bảo Tiểu Trịnh đưa cô về đi?”
“Không cần đâu ạ...” Cô hạ mi nói xong, liền xoay người ra khỏi văn phòng.
Gió tháng ba ở Bắc Kinh vẫn lạnh đến thấu xương khiến người ta thở không nổi.
Di động vang lên từng hồi, cô biết là anh nhưng không thể trả lời.
Anh hẳn là đã biết chuyện xảy ra... Giờ anh đang ở đâu? Vợ anh đã đánh đến tận cửa rồi...
“Trần Dực ơi là Trần Dực, anh rốt cuộc nói gì ở nhà... hay là vợ anh tự điều tra ra, còn anh không dám chịu trách nhiệm, thú nhận tất cả về tôi đúng không?”
Tâm trạng phức tạp nhưng tất cả những ý nghĩ bất lợi đến bản thân đều bị cô phủ định nhiều lần.
Trở lại phòng trọ, cô rót cho mình ly nước nóng, cầm trong lòng bàn tay rồi thu mình lại trong góc ghế sô pha. Dường như cảm thấy phải nghĩ ra lối thoát cho tương lai nhưng mỗi một lối ra đều luyến tiếc anh.
Khóa cửa truyền đến tiếng động, sau đó cửa bị đẩy mạnh ra, Trần Dực vội vã xông vào, nhìn thấy cô liền lao tới kéo cô lên ôm vào trong ngực, lại hơi buông ra, kiểm tra vết thương trên mặt cô, thấy hai gò má sưng đỏ, vết máu bầm trên trán còn có vết xước bên tai, ánh mắt anh lạnh buốt lại hung ác, cuối cùng hóa thành áy náy và đau lòng, lần thứ hai ôm cô vào lòng: “Thật xin lỗi, Ninh... Là lỗi của tôi, tôi nói chuyện ly hôn với cô ấy, cô ấy khóc lóc đòi chết, nhất định không đồng ý. Hai hôm trước đột nhiên yên tĩnh lại, lại không đề phòng cô ấy định đến Bắc Kinh tìm em... Đều là lỗi của tôi, là tôi không tốt, em yên tâm, tôi đã quyết định ly hôn rồi, tôi...”
Úc Ninh vỗ vỗ vai anh, ngắt lời: “Em không sao... Em thực sự không sao...”
Anh chôn mặt vào vai cô: “Ninh à, tôi sẽ thực sự ly hôn cô ấy, em hãy chờ tôi...”
Hồi lâu cô không đáp lại, không thể nói ra lời khích lệ cũng không thể nói từ chối, cuối cùng chỉ đành dùng âm mũi khẽ nói: “Vâng.”
Úc Ninh nghỉ việc ở Bách Xuyên, nhờ Khương Đan Đan đi. Khương Đan Đan có lẽ cũng nghe thấy gì, kiên quyết mời cô ăn cơm, nhưng trong bữa cơm lại chẳng nói gì, lót dạ hai chai bia, cuối cùng chỉ đỏ mắt nâng ly với cô: “Úc Ninh, tính tình cậu lãnh đạm, không thích nói chuyện, nhưng cậu lương thiện, cậu xinh đẹp, cậu giỏi giang, cùng học sắp được bốn năm rồi, tớ biết cậu là người tốt. Cậu... cậu nhất định phải sống tốt.”
Viền mắt Úc Ninh hơi nóng lên, cuối cùng gật đầu: “Tớ biết rồi, Đan Đan cậu cũng phải sống thật tốt.”
Vừa ăn cơm với Khương Đan Đan xong, đưa cô ấy về phòng ngủ, Úc Ninh liền nhận được điện thoại của Úc Hồng mẹ cô, bảo cô lập tức về nhà một chuyến.
Úc Ninh đại khái đã biết có chuyện gì, chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không ngờ vừa mở cửa ra, tiếng “mẹ” còn chưa kịp gọi, một bạt tai đã đánh mạnh lên mặt.
Sau đó Úc Hồng tức giận đẩy cô: “Sao mày lại cặp bồ với người ta hả? Úc Ninh? Sao mày lại cặp bồ với người ta!”
Dường như kiệt sức, sau khi quở mắng một phen, bà ngã ngồi xuống đất, ôm mặt khóc to: “Úc Ninh, giờ nhà chúng ta còn mặt mũi nào? Tao còn mặt mũi nào? Mày nhìn cái nhà này xem, mày nhìn tao xem, mày nghĩ tuổi thơ của mày đi, nhà chúng ta bị kẻ thứ ba làm hại khổ như thế nào, sao mày lại còn muốn làm nhân tình, mày nói cho mẹ nghe, sao mày lại nghĩ quẩn như thế?”
Úc Ninh cũng khóc, cô không nhìn nổi dáng vẻ này của mẹ, cô quỳ xuống đất, quỳ trước mặt Úc Hồng: “Con không bỏ được anh ấy... Mẹ... Con không muốn, thực sự không muốn... con thực sự yêu anh ấy...”
Cô yêu sự tài hoa xuất sắc của anh, yêu tính tình thản nhiên dịu dàng của anh, yêu đôi mắt đa tình của anh, yêu cách anh bao dung hướng dẫn cho mình, yêu tình yêu của anh... Cô yêu sâu sắc tất cả những gì thuộc về anh, cô thực sự không bỏ được...
Úc Hồng nhìn cô con gái từ trước đến nay luôn lãnh đạm lý trí của mình, biết sức nặng của tình yêu cô nói, nhưng chính vì thế mà bà càng thêm đau đớn khổ sở, bất kể phải đau đớn bao nhiêu, bà cũng phải bắt con gái dừng cương trước bờ vực...
Hít sâu một hơi, Úc Hồng cố gắng lấy lại tâm trạng của mình: “Nếu tất cả tình yêu trên thế gian này có thể trọn vẹn, mọi người đều chiếm hữu được một người thì thế giới này sẽ loạn thành cái gì? Ai cũng có thể lấy danh nghĩa tình yêu để tổn thương người khác thì ích kỷ biết bao nhiêu, mày thật sự có thể tha thứ được sao? Mày nhìn mẹ một thân một mình nuôi mày khôn lớn, đau khổ biết nhường nào mà mày không hiểu được à? Con người trên thế gian này, tình yêu rất quan trọng nhưng ý thức trách nhiệm còn quan trọng hơn, nó có thể khiến mày không đến mức trở thành đao phủ, tùy tiện đi phá hỏng hạnh phúc và gia đình người khác!”
Úc Ninh ngồi dưới đất, ôm đầu gối khóc thành tiếng.
8
Lần thứ hai Úc Ninh và Phùng Lan – vợ của Trần Dực gặp nhau là ở quán cà phê.
Gần đây Trần Dực một tấc không rời trông coi phòng trọ của cô, dù cô nói phải ra ngoài làm việc, anh cũng lái xe tự mình đưa đón. Bởi vậy, Úc Ninh muốn tìm cơ hội tới chỗ hẹn với Phùng Lan không hề dễ dàng, cuối cùng vẫn phải nhờ lãnh đạo mời Trần Dực lên lớp, Úc Ninh mới có nửa ngày rảnh rỗi.
Lần gặp mặt này, Phùng Lan mang con trai tới.
Đứa trẻ trợn mắt nhìn cô, trong lòng Úc Ninh thê lương, bởi vì nhớ về bản thân lúc trước.
“Chị không nên đưa con tới.” Úc Ninh rũ mắt ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Làm như vậy sẽ để lại bóng ma cả đời bé, giống như tôi, không có khả năng yêu người khác, không tin tình yêu, không tin gia đình. Trước khi gặp anh ấy, tôi chưa hề nghĩ bản thân sẽ rơi vào biển tình, yêu đến mức hoàn toàn mất lý trí.” Giả vờ không hề gì nhìn ra ngoài cửa sổ, Úc Ninh cười tự giễu: “Đúng vậy, chị nghe ra rồi đấy, gia đình tôi cũng từng như thế... Gia đình của tôi, bởi vì bố tôi có tình nhân bên ngoài mà tan vỡ, khi bố muốn rời khỏi mẹ, mẹ bắt tôi quỳ dưới đất xin ông ấy nể tình tôi đừng đi, nhưng ông ấy thở dài một hơi, vẫn ra đi không ngoảnh đầu lại... Cảnh tượng ấy, cả đời tôi khó quên.”
Phùng Lan chẳng để ý đến cô, vội vàng hỏi: “Nếu đã vậy thì cô...”
Úc Ninh nâng mắt nhìn về phía Phùng Lan: “Đều do tình yêu cả...” Úc Ninh nhìn vẻ mỉa mai và chua ngoa trên mặt Phùng Lan, trước khi người sau bùng lên, cô đã mở miệng thấp giọng nói: “Thế nhưng nếu tất cả tình yêu trên thế gian đều có thể trọn vẹn, tất cả mọi người có thể liều lĩnh chiếm hữu một người khác, thì thế giới này sẽ loạn thành cái gì... Những lời này của mẹ tôi năm đó không giữ được bố tôi lại nhưng ít ra có thể giữ tôi lại trước bố của cậu bé này.”
Úc Ninh hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Phùng Lan, nói từng câu từng chữ: “Tôi sẽ rút lui... Tôi sẽ biến mất... Tôi sẽ rời khỏi anh ấy...”
Phùng Lan giật mình kinh ngạc, đầy bụng khóc lóc cùng uy hiếp chị đã chuẩn bị đều chưa nói ra chữ nào nhưng không ngờ Úc Ninh lại chủ động đề nghị...
Phùng Lan lấy lại tinh thần hết sức ngạc nhiên mừng rỡ: “Thật sao!?”
Qua hồi lâu, Úc Ninh mới gật đầu, đứng dậy: “Chị cho tôi ba ngày, mượn cớ bảo anh ấy đến chỗ chị, ba ngày là đủ... Anh ấy còn là một người cha có trách nhiệm, cho nên... bảo bé con giả vờ bệnh hẳn là được chứ?”
Phùng Lan ngẩn người: “Vậy lỡ như...”
Biết chị lo lắng, Úc Ninh cướp lời chị: “Tôi sẽ đuổi anh ấy ra khỏi cửa! Xin lỗi, tôi phải đi...” Vừa nói vừa cuống quýt đứng dậy đi nhanh ra ngoài, nước mắt của cô thực sự không kiềm chế được nữa rồi, lý trí như đao, cắt bỏ sạch những tùy hứng trong nhân tính, cắt cả vào thịt cô, sao lại đau đến thế chứ... đau đến thế...
Phía sau truyền đến tiếng uy hiếp của Phùng Lan: “Nếu cô không thực hiện lời hứa, cô nên biết...”
Úc Ninh dừng bước, quay đầu lại, bộ dạng nước mắt rơi đầy mặt trực tiếp ngăn lời Phùng Lan còn chưa nói hết. Cô cười thê lương, xoay người vội vã chạy trốn.
Trên đường về nhà, cô khóc suốt, cô nhớ lại rất rất nhiều chuyện họ đã trải qua.
Dáng vẻ nói nói cười cười nhẹ như mây gió lúc anh lên tiết, anh hạ bút thành văn với các loại điển tích điển cố, anh dạy cô mọi mặt về nơi phát ra cảm hứng, anh muốn có đôi mắt giỏi phát hiện ra cái đẹp, anh thong dong, anh tự tin, sự chuyên chú của anh khi thiết kế, lúc gặp khó khăn thì nhíu mày chân trần đi tới đi lui tròng phòng, sau khi thức trắng đêm anh sẽ mọc râu, dụi mắt tựa vào vai vô kêu mệt, lúc anh hướng dẫn bản vẽ cho cô sẽ dùng bút điểm lên chóp mũi cô kêu đồ ngốc, anh dùng tay vuốt ve tóc cô, anh nói anh yêu cô, muốn cùng cô thiên trường địa cửu, anh dùng giọng nói khàn khàn gọi cô “Ninh à...” hết lần này đến lần khác.
“Ninh à...”
“Ninh à...”
Trên đời này sẽ không còn người gọi cô thân mật như thế nữa...
Sẽ không còn nữa.