Bí Mật Căn Phòng Đỏ

Chương 3: Chương 3




Địch công tham dự một bữa tiệc tối

Ông bất ngờ được Hoa Hậu chiếu cố

Địch công nói với người quản lý ra tiếp ông trong hội trường rằng ông được mời tham dự buổi tiệc thay mặt cho thẩm phán Lỗ. Sau khi người quản lý cúi mình thi lễ, anh ta dẫn ông lên một cầu thang rộng được phủ một tấm thảm dày màu xanh và đưa ông vào một phòng ăn lớn ở tầng hai.

Một bầu không khí mát mẻ dễ chịu trong căn phòng được tạo ra từ hai cái chậu lớn chứa đầy nước đá. Ở giữa phòng là một cái bàn bằng gỗ mun trên đó chất đầy thịt nguội và rượu đựng trong những cái cốc bằng bạc. Sáu cái ghế cũng bằng gỗ mun cẩn đá cẩm thạch đặt xung quanh bàn. Cạnh cửa sổ bốn người đàn ông đang ngồi uống trà và ăn hạt dưa xung quanh một cái bàn làm bằng đá hồng ngọc. Họ có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Địch công bước vào. Một người đàn ông đứng tuổi, gầy ốm và cao với chòm râu bạc đứng lên và đi đến gặp quan án. Ông ta hỏi một cách lịch sự:

- Ngài định tìm ai, thưa ngài?

- Ông có phải là Phong Đại? – Địch công hỏi.

Khi thấy người đó gật đầu, Địch công lấy tờ giấy uỷ quyền của quan án Lỗ từ tay áo của mình và đưa nó cho ông ta, giải thích là quan án Lỗ nhờ ông thay mặt cho ông ta đến tham dự bữa tiệc.

Phong Đại trả lại tờ uỷ quyền, cúi mình thi lễ và nói:

- Tôi là người quản lý nơi này, tôi hoàn toàn đặt dưới sự sai khiến của đại nhân. Cho phép tôi được giới thiệu những người khách khác với đại nhân!

Ông già gầy gò đội một cái mũ nhỏ tên là Ôn Nguyên, một người giàu có chủ các cửa hàng đồ cổ và đồ lưu niệm trên đảo Thiên Đường. Ông ta có khuôn mặt dài và đôi má hóp, nhưng đôi mắt nhỏ rất tinh nhanh nằm dưới đôi lông mày thưa thớt màu xám. Ông ta có một bộ ria mép màu xám ngắn và nhọn nhưng hàm râu thì được cắt tỉa gọn gàng. Một người đàn ông trẻ có phong cách lịch sự, đội một chiếc mũ vuông ngồi cạnh ông ta là người chủ của phường hội buôn rượu tên là Tào Phan Tề. Một thanh niên đẹp trai ngồi quay lưng về phía cửa sổ tên là Khởi Vu Phổ, là một thư sinh đang trên đường đến kinh đô để tham dự kỳ thi văn học. Phong Đại tự hào giới thiệu người thanh niên trẻ đã nổi tiếng là một nhà thơ.

Địch công nhìn những người khách và thấy rằng họ có nhiều hứa hẹn hơn là ông mong muốn. Ông nói với họ lời xin lỗi của quan án Lỗ.

- Mặc dù tôi tình cờ đi ngang qua đây – ông kết luận – quan án Lỗ đã nhờ tôi điều tra về vụ tự tử của Viện sĩ xảy ra ba ngày trước đây. Tôi tất nhiên là người mới tại địa phương này. Vì vậy, tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu các ngài có thể cho tôi biết quan điểm của các ngài về vụ án này.

Có một sự im lặng đầy khó chịu. Sau đó, Phong Đại nói một cách nghiêm túc:

- Vụ tự sát của Viện sĩ Lý Liên là một trường hợp đáng tiếc, thưa đại nhân. Thật không may là những trường hợp như thế này xảy ra ở đây như cơm bữa. Một số du khách thua sạch túi tại các sòng bài và đã chọn cách kết thúc cuộc đời của họ.

- Tôi biết rằng trong vụ án này động cơ tự sát chính là tình yêu không được đáp lại. – Địch công thăm dò.

Phong Đại nhìn nhanh ba người kia. Tào Phan Tề và nhà thơ trẻ cúi nhìn tách trà trước mặt. Ông chủ đại lý đồ cổ họ Ôn mím đôi môi mỏng của mình. Vuốt chòm râu dê của mình, ông ta hỏi một cách thận trọng:

- Quan án Lỗ đã nói như thế à, thưa ngài?

- Không nhiều lắm – quan án thừa nhận – người đồng nghiệp của tôi không có nhiều thời gian do đó ông ta chỉ nói vài ý chính.

Ôn đưa một cái nhìn đầy ngụ ý cho Phong. Tào Phan Tề nhìn quan án với đôi mắt u sầu đầy vẻ mệt mỏi của mình và bắt đầu nói một cách từ tốn:

- Bầu không khí của đảo Thiên Đường này thật không may là nó không có lợi cho những xung đột về tình cảm. Chúng tôi lớn lên tại đây cho nên đã quen với những mối tình phù phiếm chứ không phải thật lòng. Chúng tôi xem nó chỉ là một trò tiêu khiển tao nhã, một trò chơi không quan trọng chỉ để mua vui một vài giờ. Người đàn ông tìm thấy một sự thoả mãn trong hạnh phúc khi thành công, khi thất bại thì họ tìm quên trong cờ bạc. Nhưng người từ bên ngoài thường cảm thấy khó khăn để thích nghi với điều này và các nàng kỹ nữ của chúng tôi thì có kỹ năng trong nghệ thuật về tình yêu. Những người khách để mình chìm đắm vào các mối tình đó để rồi dẫn đến kết cuộc bi thảm.

Địch công không ngờ một người thương gia về rượu lại có thể có được những nhận xét như thế. Ông hỏi một cách tò mò:

- Ông xuất thân từ hòn đảo này phải không, ông Tào ?

- Không, thưa đại nhân, gia đình chúng tôi quê quán ở phương Nam. Khoảng bốn mươi năm trước đây cha tôi định cư tại đây và mua tất cả những cửa hàng rượu trên hòn đảo này. Tiếc là ông qua đời quá sớm khi tôi vẫn còn là một đứa trẻ.

Phong vội vã đứng lên và nói với quan án với một sự vui vẻ giả tạo:

- Bây giờ chúng ta hãy dùng một thứ gì đó tốt hơn là trà, thưa các ngài. Mời các ngài ngồi xuống và dùng bữa tối!

Ông mời quan án ngồi ở vị trí danh dự trong bàn tiệc đối diện với cửa ra vào. Bản thân ông ta ngồi đối diện với quan án, với Tào Phan Tề ngồi bên trái và Ôn Nguyên bên phải. Ông ra hiệu cho nhà thơ trẻ ngồi bên phải của Địch công, sau đó đề nghị mọi người cùng nâng ly để chào mừng quan án đến hòn đảo này.

Địch công nhấp vài ngụm rượu. Sau đó ông chỉ vào chiếc ghế còn trống bên trái của mình và hỏi:

- Vẫn còn một vị khách chưa đến à ?

- Đúng vậy, thưa đại nhân, một vị khách vô cùng đặc biệt! – Phong trả lời. Một lần nữa quan án lại bị bất ngờ vì thái độ vui vẻ của ông ta – Lát nữa đây một kỹ nữ xinh đẹp và nổi tiếng, cô Nguyệt Thu, sẽ đến tham dự cùng chúng ta tại bữa tiệc này.

Quan án nhướng mày. Một hay hai cô kỹ nữ vẫn còn đứng hoặc ngồi trên ghế dài bên ngoài. Họ chắc chắn không thể ngồi vào bàn tiệc như những vị khách. Tào Phan Tề nhận thấy cái nhìn nghi hoặc của Địch công nên vội vã nói:

- Kỹ nữ nổi tiếng là một tài sản quan trọng đối với chúng tôi, thưa đại nhân, và như thế có được sự đối đãi hơi khác biệt. Bên cạnh các sòng bạc của chúng tôi, các kỹ nữ là một sự thu hút đối với du khách khi đến hòn đảo này. Họ mang lại một nửa lợi nhuận của đảo Thiên Đường.

- Bốn mươi phần trăm số lợi nhuận đó phải nộp cho triều đình – ông chủ tiệm đồ cổ nhận xét một cách khô khốc.

Địch công lặng lẽ dùng đũa gắp một miếng cá khô. Ông biết rằng các khoản thuế của khu giải trí này là một phần không nhỏ trong doanh thu của toàn tỉnh. Ông nói với Phong:

- Tôi cho rằng những người có thể kiếm được một số tiền từ các sòng bạc có thể giữ an toàn số tiền của mình trên hòn đảo này.

- Trên hòn đảo này thì việc đó không quá khó khăn, thưa ngài. Tôi có khoảng sáu mươi người được tuyển chọn từ dân địa phương, những người này đã được thẩm phán bổ nhiệm làm các bộ đầu đặc biệt. Họ không mặc đồng phục và do đó có thể trà trộn vào các khách hàng trong sòng bạc, nhà hàng hoặc nhà thổ. Họ âm thầm quan sát mọi việc diễn ra nơi đây. Khu vực xung quanh hòn đảo lại là một vấn đề phức tạp, khi có nhiều bọn cướp rình rập để cướp bóc du khách đến hoặc đi khỏi hòn đảo này. Nửa tháng trước đây chúng tôi gặp một trường hợp khá xấu. Năm tên cướp cố gắng cướp của một du khách vừa rời khỏi đảo mang theo một số lượng vàng khá lớn. May mắn thay hai người của chúng tôi đi cùng vị du khách đó đã đánh bại bọn cướp và giết được ba tên, hai tên còn lại đã trốn thoát.

Ông uống cạn cốc của mình sau đó hỏi:

- Tôi tin rằng ngài tìm thấy một nơi nghĩ trọ thoải mái, thưa đại nhân ?

- Phải, trong khách điếm Thiên Phúc. Trong một căn phòng rất đẹp có tên là Căn Phòng Đỏ

Tất cả bốn người đàn ông có mặt trên bàn đột nhiên nhìn chằm chằm vào quan án. Phong Đại đặt vội đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn và nói với vẻ hối lỗi:

- Người quản lý khách điếm không nên cho ngài trọ tại căn phòng đó, thưa đại nhân. Tại căn phòng đó, ba ngày trước đây, Viện sĩ đã tự sát. Tôi sẽ ngay lập tức tìm một căn phòng khác thích hợp cho ngài…

- Tôi không nhớ gì cả! – quan án vội ngắt lời ông ta – Tại căn phòng đó sẽ cho phép tôi tìm hiểu thêm về hiện trường của vụ án mạng. Và đừng trách người quản lý, bây giờ tôi vừa nhớ ra là ông ta đã cảnh báo tôi về điều này nhưng tôi đã cắt ngang lời ông ta. Nói cho tôi biết vụ tự sát xảy ra trong căn phòng nào trong hai căn phòng đó?

Phong vẫn còn tỏ ra khó chịu. Tào Phan Tề vội trả lời:

- Trong căn phòng ngủ màu đỏ, thưa đại nhân. Cánh cửa bị khóa từ bên trong. Thẩm phán Lỗ phải phá vỡ cửa mới vào được.

- Tôi nhận thấy ổ khoá đã được thay mới. Phải, ổ khoá đã được khóa từ bên trong và cánh cửa sổ duy nhất của căn phòng đã có các chấn song bằng sắt mà một người không thể chui lọt qua. Chúng ta có thể chắc chắn một điều là không có sự can thiệp từ bên ngoài. Ngài Viện sĩ đã tự tử như thế nào ?

- Ông ta cắt tĩnh mạch của mình bằng con dao găm của ông ta. – Phong Đại lên tiếng – Đây là những việc đã diễn ra. Ngài Viện sĩ ăn tối một mình ở ngoài hàng hiên, sau đó ông ta đi vào phòng để sắp xếp giấy tờ theo như những gì ông đã nói với người phục vụ. Ông nói thêm là ông không muốn bị quấy rầy. Một vài giờ sau người phục vụ nhớ ra là anh ta chưa mang trà cho ngài Viện sĩ. Khi anh ta gõ cửa Căn Phòng Đỏ thì không thấy ai trả lời. Anh ta bước ra ngoài hiên và nhìn qua cửa sổ xem ngài Viện sĩ đã đi ngủ chưa. Sau đó, anh ta thấy ông ta nằm ngữa phía trước cái giường với bộ ngực đầy máu.

Người phục vụ ngay lập tức báo sự việc cho người quản lý và người này báo cho tôi. Chúng tôi đi đến khách điếm nơi thẩm phán Lỗ đang ở, cùng với ông ta và những người lính đi đến khách điếm Thiên Phúc. Ngài thẩm phán phá vỡ cánh cửa của Căn Phòng Đỏ. Thi thể được mang đến đền thờ của Đạo Lão ở đầu kia hòn đảo và cuộc khám nghiệm tử thi được tiến hành ngay trong đêm.

- Có những dấu vết đặc biệt nào được tìm thấy trên thi thể không ? – Địch công hỏi.

- Không, thưa đại nhân. Nhưng mà để tôi nhớ lại xem nào, hình như là có một vài vết trầy xước mỏng và dài trên mặt và cánh tay của Viện sĩ mà không biết do đâu. Thẩm phán Lỗ đã phái một sứ giả đặc biệt đến gặp cha của Viện sĩ là quan ngự y nổi tiếng trong triều tên là Lý Huy, ông ta sống trong một ngôi biệt thự cách nơi đây sáu dặm về phía bắc. Người sứ giả đã quay trở về cùng với chú của người quá cố bởi vì ngài Lý Huy đang bị bệnh nặng không đi được. Người chú đã đem thi thể về chôn cất trong nghĩa trang của gia đình.

- Người kỹ nữ mà ngài Viện sĩ đem lòng si mê đó là ai ? – quan án hỏi.

Một lần nữa sự im lặng lại trở nên nặng nề. Phong hắng giọng và sau đó trả lời với vẻ miễn cưỡng:

- Đó là Nguyệt Thu, thưa đại nhân. Hoa hậu của năm nay.

Địch công thở dài. Điều ông lo sợ đã trở thành hiện thực.

- Ngài Viện sĩ đã không để lại thư tuyệt mệnh cho cô ấy, giống như hầu hết những người bị tuyệt vọng trong tình yêu – Phong nhanh chóng nói tiếp – Nhưng chúng tôi thấy ông ta vẽ hai vòng tròn trên tờ giấy nằm trên bàn. Bên dưới ông viết cái tên Nguyệt Thu lặp đi lặp lại ba lần. Do đó, khi thẩm phán gọi cô đến để điều tra thì cô thừa nhận Viện sĩ đã say mê cô ta. Ông ta đề nghị mua lại cô nhưng cô từ chối.

- Tôi tình cờ gặp cô ấy vào buổi tối trước khi đến đây – quan án lạnh lùng nói – cô ta dường như có một niềm tự hào khi có những người tự tử vì cô ta. Tôi nghĩ cô ta là một người nhẫn tâm, một người đàn bà hư hỏng. Do đó sự hiện diện của cô ta tại đây vào đêm nay dường như…

- Tôi hy vọng – Tào Phan Tề nói nhanh – rằng đại nhân vui lòng đặt mình vào vị trí của cô ấy trong bối cảnh đặc biệt của hòn đảo này. Nó sẽ giúp cho một kỹ nữ càng trở nên nổi tiếng nếu có người tự sát vì cô ta, đặc biệt khi ông ta là một người đáng chú ý. Mối quan hệ như thế sẽ lan truyền khắp tỉnh và sẽ thu hút những khách hàng có một sự tò mò bệnh hoạn…

- Thật là tồi tệ, không có vấn đề gì khác mà ông có thể nghĩ ra à! – Địch công cáu kỉnh ngắt lời anh ta.

Những người phục vụ mang đến một con vịt quay đặt trên một cái mâm lớn. Quan án nếm thử và phải thừa nhận là nó thật tuyệt vời. Ít nhất thì quan án Lỗ, người bạn của ông, cũng thông báo được một việc chính xác.

Ba cô gái trẻ bước vào và cúi mình thi lễ. Một người mang theo cây đàn, người thứ hai cầm một cái trống nhỏ. Trong khi hai người này ngồi xuống cái ghế dài sát tường thì người thứ ba, một cô gái có thân hình hấp dẫn với khuôn mặt xinh đẹp bước đến bàn và rót rượu. Phong giới thiệu cô ta tên là Ngân Tiên, một học trò của Nguyệt Thu.

Nhà thơ Khởi Vu Phổ, người nãy giờ có vẻ buồn rầu bây giờ dường như đã vui lên. Anh trao đổi một số lời đùa cợt với Ngân Tiên sau đó bắt đầu một cuộc trò chuyện với quan án về những bản nhạc cổ.

Cô gái cầm đàn chơi một bản nhạc vui nhộn và người bạn của cô phụ họa bằng cách dùng tay đánh vào mặt cái trống cô ta đang cầm. Khi bản nhạc chấm dứt, Địch công nghe ông chủ tiệm đồ cổ hỏi một cách giận dữ:

- Tại sao lại làm ra vẻ đoan trang, cô em đáng yêu?

Ông thấy Ngân Tiên với khuôn mặt đỏ ửng đang cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của lão già, lão ta đang dùng tay của mình lần sâu vào tay áo rộng của cô.

- Hãy còn quá sớm, ông Ôn ! – nhà thơ trẻ nói một cách gay gắt.

Khi ông Ôn nhanh chóng rút tay ra, Phong Đại nói:

- Rót đầy cốc cho ông Khởi, Ngân Tiên! Và tiếp đãi ông ấy cho tốt vào, ông ta sắp chấm dứt cuộc sống độc thân vui vẻ của mình rồi! – ông ta nói thêm với Địch công – tôi vui mừng thông báo cho ngài, thưa đại nhân, rằng trong vài ngày tới đây ông Tào Phan Tề sẽ thông báo việc hứa hôn của ông Khởi Vu Phổ và con gái duy nhất của tôi, Bích Ngọc.

- Nào, nâng ly chúc mừng! – Tào Phan Tề kêu lên vui vẻ.

Địch công nói vài lời chúc mừng với nhà thơ trẻ nhưng ông bất ngờ ngưng lại. Ông nhìn với vẻ thất thần người phụ nữ cao lớn với vẻ mặt uy nghi vừa xuất hiện trước cánh cửa mở.

Cô mặc một chiếc áo bằng gấm tuyệt đẹp thêu chỉ vàng hình các loài hoa và chim với cổ áo cao và tay áo rộng. Một chiếc thắt lưng màu tím rộng bản thắt ngang hông làm lộ rõ vòng eo mảnh mai và bộ ngực đầy đặn. Mái tóc cô búi cao và được cài bằng chiếc trâm vàng nạm ngọc. Khuôn mặt hình trái xoan trang điểm cẩn thận và trên đôi tai xinh xắn đeo một đôi bông tai bằng cẩm thạch màu xanh lá cây chạm khắc tinh tế.

Phong chào đón cô rất nồng nhiệt. Cô cúi mình thi lễ một cách chiếu lệ sau đó nhìn nhanh bàn tiệc và cau mày hỏi Phong:

- Thẩm phán Lỗ chưa đến à ?

Phong vội vã giải thích là thẩm phán Lỗ phải rời khỏi hòn đảo vì có việc đột xuất nhưng Địch đại nhân, thẩm phán của huyện lân cận, đã đại diện cho ông ta đến tham dự bữa tiệc. Ông mời cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh quan án. Khi cô ngồi xuống, Địch công nghĩ rằng ông nên có quan hệ tốt với cô ta để từ đó có thể thu thập thông tin về người Viện sĩ đã chết. Vì vậy, ông vui vẻ nói:

- Bây giờ chúng ta đã biết nhau! Tôi thực sự rất may mắn trong ngày hôm nay!

Nguyệt Thu nhìn ông một cách lạnh nhạt.

- Rót đầy ly cho ta! – cô quát Ngân Tiên.

Cô gái vội vã vâng lời và Nguyệt Thu uống cạn ly chỉ trong một hơi, cái ly ngay lập tức được rót đầy trở lại. Sau đó, cô ta làm như tình cờ hỏi quan án:

- Thẩm phán Lỗ không nhờ ngài nhắn gì cho tôi à ?

- Ông ta nhờ tôi chuyển lời xin lỗi chân thành của ông ta đến với mọi người – Địch công trả lời với vẻ hơi ngạc nhiên – chắc chắn là bao gồm luôn cả cô.

Cô ta không trả lời mà âm thầm nhìn vào ly rượu của mình một lúc lâu, đôi lông mày xinh đẹp của cô cau lại. Quan án nhận thấy bốn người kia nhìn cô với vẻ lo lắng. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên và quát vào mặt hai cô gái đang cầm nhạc cụ:

- Đừng ngồi đó giương mắt ra nhìn như hai con ngốc! Chơi một bản nhạc nào đó, đấy là lý do hai ngươi có mặt ở đây!

Khi hai cô gái với vẻ sợ hãi bắt đầu tấu nhạc, cô ta uống cạn ly rượu của mình chỉ trong một hơi. Tò mò quan sát người phụ nữ xinh đẹp ngồi kế mình, Địch công nhận thấy những đường nét tàn nhẫn trên miệng cô ta càng lộ rõ. Cô ta rõ ràng là loại người có tính tình rất khó chịu. Cô ngước lên và nhìn Phong Đại với vẻ dò hỏi. Ông ta liền làm ngơ và nhanh chóng bắt đầu cuộc trò chuyện với Tào Phan Tề.

Đột nhiên Địch công hiểu ra. Trên hiên cô ta đã nói với ông là cô sẽ trở thành vợ của một thẩm phán, người đó cũng là một nhà thơ và giàu có. Lỗ là một thẩm phán, cũng có làm thơ và hầu bao ông ta thì rủng rỉnh! Ông thích thú khi nghĩ rằng người đồng nghiệp đa tình của mình trong khi điều tra về vụ tự tử đã tình cờ quen biết với Hoa hậu và trong một thời điểm khinh suất đã lỡ hứa hẹn sẽ mua lại và kết hôn với cô.

Điều đó giải thích cho việc ông ta hấp tấp rời khỏi hòn đảo, đúng là ông ta “ Bỏ của chạy lấy người”. Vị thẩm phán vui tính đã sớm phát hiện ra ông ta dính vào một người phụ nữ đầy tham vọng và tàn nhẫn, người sẽ không ngần ngại gây áp lực lên ông ta, ông ta không cho phép mình quan hệ thân mật với một nhân chứng quan trọng trong vụ án. Không có gì khó hiểu khi ông ta muốn chuồn khỏi hòn đảo càng nhanh càng tốt! Nhưng ông ta đã đánh lừa ông, một người đồng nghiệp, vào vị trí làm vật thế thân cho ông ta. Tất nhiên Phong và những người khác đều biết rõ về sự say mê của Lỗ do đó đã mời Nguyệt Thu đến bữa tiệc. Có lẽ bữa tiệc tối này còn là tiệc chúc mừng thẩm phán Lỗ chuộc cô ấy ra. Do đó họ vô cùng kinh ngạc khi nhận ra rằng thẩm phán Lỗ đã cho họ “leo cây” và đưa đến một vị hội thẩm khác để thế mạng. Phải, ông phải cố gắng thoát ra khỏi tình huống dở khóc dở cười này.

Ông nở một nụ cười nhã nhặn và nói với Nguyệt Thu:

- Tôi vừa nghe tin ngài Viện sĩ nổi tiếng Lý Liên đã tự tử vì cô. Những người xưa đã rút ra một kết luận là những người đàn ông trẻ tuổi tài năng và đẹp trai luôn bị vướng vào lưới tình với những người phụ nữ tài năng và xinh đẹp!

Nguyệt Thu liếc xéo ông sau đó trả lời với giọng nói đã có phần thân thiện hơn:

- Cảm ơn ngài đã khen. Phải, Lý là một người đàn ông quyến rũ theo một cách nào đó. Ông ta cho tôi một lọ nước hoa như một món quà chia tay bỏ trong một phong bì kèm theo một bài thơ rất ngọt ngào. Ông đã đến căn phòng tôi trú ngụ để đưa tận tay cho tôi món quà đó. Ông ta biết tôi thích những loại nước hoa đắt tiền.

Cô thở dài sau đó trầm ngâm nói tiếp:

- Tôi lẽ ra nên dành chút tình cảm cho ông ta sau tất cả mọi việc. Ông ta rất chu đáo và hào phóng. Tôi bận đến nỗi còn chưa mở cái phong bì đó ra và tự hỏi không biết trong đó là loại nước hoa gì? Ông ta biết tôi thích mùi xạ hương cũng như mùi gỗ đàn hương của Ấn độ. Tôi có hỏi anh ta về điều này khi anh ta cáo lui nhưng anh ta không trả lời mà chỉ nói “ Tôi mong nó sẽ đi đến đích “ có nghĩa là tôi! Ông ta chỉ nở một nụ cười nhẹ. Ngài nghĩ rằng mùi hương nào thích hợp với tôi hơn, mùi xạ hương hay đàn hương ?

Địch công bắt đầu những lời khen ngợi theo phép xã giao nhưng ông bị gián đoạn bởi những âm thanh của một vụ xô xát ở phía bàn bên kia. Ngân Tiên, người vừa đến rót rượu cho lão chủ tiệm đồ cổ đang cố gắng một cách điên cuồng để đẩy tay của lão ta ra khỏi ngực của cô. Cuộc giằng co đã làm đổ rượu ướt áo của lão chủ tiệm đồ cổ.

- Con ngốc vụng về kia! – Nguyệt Thu mắng cô ta – Mi không thể cẩn thận hơn được à ? Và mái tóc mi đang rối tung lên kìa ! Đi về phòng thay đồ và sửa soạn lại đi!

Nguyệt Thu quắc mắt nhìn theo cô gái đang sợ hãi bước ra cửa. Quay sang quan án, cô hỏi một cách rụt rè:

- Ngài có thể rót cho tôi một ly rượu ? Coi như một đặc ân được không ?

Rót đầy ly cho cô ta, ông nhận thấy cô đang đỏ mặt, rượu mạnh cuối cùng cũng có một tác dụng nào đó. Cô liếm môi và mỉm cười nhẹ nhưng dường như cô đang suy nghĩ về một điều gì đó. Sau khi uống vài ngụm rượu cô đột nhiên đứng lên và nói:

- Tôi xin phép ra ngoài một chút, tôi sẽ quay lại ngay!

Sau khi cô bỏ đi quan án cố gắng bắt chuyện với Khởi Vu Phổ nhưng nhà thơ trẻ dường như đã trở lại tâm trạng buồn rầu của anh ta. Món ăn mới được mang vào và mọi người cùng ăn với sự thích thú. Hai cô gái chơi nhiều điệu nhạc mới lạ đang thịnh hành. Địch công không thích các giai điệu mới này nhưng ông phải công nhận một điều là thức ăn rất ngon.

Khi món cá cuối cùng được mang ra, Nguyệt Thu quay trở lại và trong tâm trạng rất hưng phấn. Trong khi đi ngang qua lão chủ tiệm đồ cổ cô dừng lại và thì thầm điều gì đó vào tai lão ta sau đó tinh nghịch dùng cây quạt của cô đập nhẹ lên vai lão. Khi ngồi xuống, cô nói với quan án:

- Thật là một buổi tối thú vị!

Cô đặt bàn tay mình lên cánh tay ông và cúi đầu để ông có thể ngửi thấy mùi nước hoa xạ hương trên tóc của cô và nói một cách nhẹ nhàng:

- Tôi sẽ nói cho ngài biết tại sao tôi có vẻ cộc cằn khi chúng ta gặp nhau trên hành lang của khách điếm? Bởi vì tôi ghét phải thừa nhận với bản thân là tôi rất thích ngài. Ngay từ cái nhìn đầu tiên!

Cô nhìn sâu vào mắt ông và nói tiếp:

- Và ngài không thích tôi hay là chỉ tỏ vẻ như thế ?

Trong khi Địch công còn đang lúng túng tìm câu trả lời thích hợp thì cô siết chặt tay ông và nhanh chóng nói tiếp :

- Thật vui khi được làm quen với một người đàn ông khôn ngoan và từng trãi như ngài! Ngài hoàn toàn không biết những cái gọi là hiện đại của những cô gái trẻ nhâng nháo như tôi! Đó chính là sự khác biệt của một người đàn ông trưởng thành như ngài, người…

Cô nhìn ông một cách e thẹn, chớp chớp mắt và nói thêm rất nhẹ nhàng:

- Ai biết được…

Quan án cảm thấy nhẹ nhỏm khi Ôn Nguyên đã đứng lên khỏi ghế và đang chuẩn bị cáo từ. Ông ta nói rằng có một khách hàng quan trọng xin gặp ông ta sau bữa ăn tối và ông đang xin lỗi mọi người để về sớm.

Nguyệt Thu bắt đầu nói chuyện đùa cợt với Phong và Tào. Cô ta uống liên tiếp và giọng nói bắt đầu líu nhíu nhưng vẫn cố bắt bẻ này nọ. Nhưng cuối cùng, sau khi Phong kể xong một câu chuyện hài hước cô ta đột nhiên đặt tay trên trán và nói với vẻ ai oán:

- Ồ, tôi đã uống quá nhiều! Các ngài chắc sẽ cảm thấy không hài lòng nếu tôi xin được phép ra về ngay bây giờ ? Tôi xin uống cạn ly này và xin phép cáo từ!

Cô cầm lấy cốc rượu của Địch công lên và từ từ uống. Sau đó cô cúi đầu chào và ra về.

Khi thấy quan án nhìn chằm chằm với vẻ ghê tởm vết son môi dính trên miệng cốc, Tào Phan Tề mỉm cười nhận xét :

- Ngài đã gây ấn tượng mạnh với cô nàng Hoa hậu của chúng tôi rồi, thưa đại nhân!

- Cô ta chỉ muốn tỏ ra lịch sự với một người lạ - Địch công phản đối.

Khởi Vu Phổ đứng lên và xin phép cáo từ với lý do là anh ta cảm thấy mệt. quan án nghĩ rằng bản thân ông không nên bỏ về sớm quá mà phải ngồi lại thêm một lúc nữa, vì nếu ông về sớm mọi người sẽ nghĩ ông chạy theo cô kỹ nữ kia. Việc cô ta uống từ cốc của ông rõ ràng là một lời mời gọi. Thật là một tình huống khó xử mà tên bạn vô lại họ Lỗ đã đưa ông vào! Với một tiếng thở dài, ông bắt đầu dùng món chè tráng miệng của bữa tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.