Bảo Hân đứng ở ban công hứng từng đợt gió thổi tới. Trên tầng 2 có vẻ yên tĩnh hơn dưới lầu.
Bầu trời xám xịt không một điểm sáng, u ám đến lạnh lẽo. Có lẽ giống tâm trạng lúc này của nó rất mờ mịt.
Thêm một cơn gió lạnh lẽo thổi tới khiến con bé rùng mình. Nó nhận ra bộ váy áo trên người không đủ giữ ấm. Chiếc đầm màu trắng làm từ vải lụa cao cấp, đơn giản nhưng vô cùng tinh tế. Mặc trên người nó lại cảm thấy thanh thoát kì lạ.
Một chiếc áo vest mang theo mùi bạc hà phủ lên đầu nó, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai:
- Cậu muốn chết cóng hay sao mà ra đây đứng hả?
Con bé lấy chiếc áo xuống khoác lên vai, đưa mắt nhìn chàng trai bên cạnh. Hôm nay hắn thật sự rất đẹp trai, mái tóc vuốt gel ngược ra sau lộ vầng trán cao cùng đôi mắt buồn. Trên người mặc chiếc quần jean và áo sơmi trắng, giản dị nhưng vẫn có vẻ sang trọng.
Hôm nay là sinh nhật 68 tuổi của Hoàng Nhậm Sơn, ông nội Hoàng Bảo Nam. Ông nhất định bắt hắn phải đưa theo con bé tới dự tiệc sinh nhật của mình.
Con bé mặc dù không muốn nhưng vẫn tới. Vì nó đến tột cùng muốn biết căn biệt thự nhà họ Hoàng như thế nào.
Sang trọng là hai từ duy nhất diễn tả đúng về ngôi nhà này. Rộng rãi là những gì người ta thấy nhưng ngột ngạt lại là những gì người ta cảm nhận được.
Con bé không thích chỗ đông người mà đặc biệt là nơi có những người không cùng tầng lớp với nó. Nó và họ cách xa nhau cả về địa vị và suy nghĩ. Nơi duy nhất khiến nó thả lỏng là ban công tầng hai này.
Bảo Nam bỏ tay vào túi quần đưa mắt ra xa:
- Sao vậy. Ở đây khiến cậu không thích sao?
Con bé gật đầu. Nó chính là như vậy sẽ không quan tâm tới người ta nghĩ gì, sẽ không ngại ngần thừa nhận.
Hắn hơi nhún vai, đưa tay quệt mũi:
- Vậy đưa cậu tới một nơi.
Con bé quay sang nhìn hắn, ánh mắt tò mò:
- Nơi nào?
Hắn nhếch khoé môi nhưng không trả lời bàn tay vô cùng tự nhiên nắm lấy tay nó kéo đi.
Hai người đi qua hành lang xuống dưới tầng một. Ở đại sảnh rất ồn ào và đông đúc, tưởng không ai để ý tới hai người nhưng khi đi gần tới cửa chính họ lại bị một giọng nói trong trẻo giữ lại:
- Anh Nam. Chị Hân!
Bảo Hân thừa nhận là trí nhớ nó chỉ tốt tuỳ lúc còn lúc này thì nó không nhớ ra cô gái xinh đẹp này là ai mà biết tên nó. Bảo Nam vẫn giữ chặt bàn tay lạnh ngắt của nó, quay người đối diện với cô gái kia. Cô gái nhìn rất sang trọng trong bộ đầm bút chì màu đen bó sát nhưng khi lọt vào mắt con bé thì trở thành vô cùng khó coi. Cô gái nhẹ nhàng đi tới trước mặt họ, đôi mắt nhìn chiếc áo trên người Bảo Hân rồi lại lướt xuống hai bàn tay đang nắm chặt nhau, trong con ngươi bắn ra vài tia khó chịu nhưng vẫn tỏ tra vui vẻ:
- Chị Hân. Lâu rồi mới gặp chị. Dạo này chị xinh quá.
Con bé khẽ gật đầu nhưng im lặng. Không phải nó không thích nói chuyện mà đơn giản là nó không biết nói những câu giả tạo như vậy. Cô gái hơi ngượng ngùng quay qua hỏi hắn:
- Hai người định đi đâu hả?
- Ừ. Hân hơi khó chịu anh đưa cô ấy ra ngoài. Em cứ dự tiệc đi. Gặp em sau.
Hắn nói xong không chần chừ mà xoay người kéo nó đi bỏ lại cô ta chìm trong lửa giận.
*
Hai người đi một hồi lâu, qua sân sau rộng rải rồi đến một thảm cỏ xanh rờn. Đi hết thảm cỏ là đến một con dốc đổ xuống một khu đất trũng.
Trước mặt họ là một cánh đồng hoa bồ công anh rộng lớng. Cuối con dốc thoải có một hàng cột đèn sáng choang, soi rõ những bông hoa hoa mới nở màu vàng rực rỡ trải dài đến xa tít.
Hoàng Bảo Nam quay qua nhìn con bé như mong chờ một điều gì đó. Khuôn mặt vốn không chứa nhiều biểu cảm của nó như giãn ra, khoé miệng nâng lên rồi vẽ thành một nụ cười rạng rỡ khiến hắn ngẩn ngươi. Thật sự hắn không khoa trương khi nói rằng đây là lần đầu tiên hắn thấy một nụ cười thực sự trên khuôn mặt nó suốt hai năm ở chung. Nếu thấy chỉ là những lần nhếch khoé môi cực kỳ băng lãnh.
Bùi Bảo Hân giống như một đứa trẻ vớ được món đồ chơi mới, con bé kêu lên một tiếng thích thú rồi đưa tay kéo áo váy chạy tới chỗ những cây hoa, vô cùng cao hứng.