Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 142: Chương 142: Bị Uy Hiếp (1)




Lại có thêm một ngày chủ nhật nữa đến. Thời gian dạo này có vẻ trôi qua rất nhanh.

Đàm Lệ Linh lái xe đi lòng vòng quanh thành phố A vì ở nhà một mình chán quá, lại hết việc để làm, cố kiếm việc mà không ra. Lái xe một lúc thì Đàm Lệ Linh dừng lại, lại đèn đỏ nữa, cô cực kỳ ghét đèn đỏ. Mà hôm nay hình như cô bị đèn đỏ “ám”, từ lúc ra khỏi nhà cho đến bây giờ gặp rất nhiều đèn đỏ.

- Lệ Linh?

Đàm Lệ Linh quay sang trái rồi lại quay sang phải, nhìn thấy Từ Dịch Phàm đang ngồi trong xe bên cạnh, cũng đang dừng trước đèn đỏ. Cô nhìn thấy anh thì mỉm cười.

…………………………………..

Khu vui chơi giải trí.

- Cô Lệ Linh, cháu xin lỗi cô, tại lần trước nhìn cô trông giống với mẹ của cháu quá nên mới gọi cô là “mẹ“. Cô đừng giận cháu nhé, đừng giận cháu nữa. Có được không ạ?

Hạo Văn nói với Đàm Lệ Linh với giọng xin lỗi. Đàm Lệ Linh nhìn Từ Dịch Phàm rồi ngồi xổm xuống đối diện với thằng bé, cũng mỉm cười trả lời:

- Hạo Văn, không sao, cô không giận cháu đâu. Cũng chẳng phải chuyện gì lớn lắm mà. Chỉ có vậy mà cũng giận thì thật vớ vẩn, cô không phải là người thù dai nhớ lâu đâu.

- Cô Lệ Linh ơi, nhưng mà tại sao trông cô giống mẹ cháu thế ạ? Cô có biết mẹ cháu không vậy? Bố cháu nói rằng mẹ cháu đang ở một nơi rất xa, xa lắm, bây giờ chưa thể quay về ngay với bố con cháu được. Sinh nhật cháu mẹ cháu cũng không về luôn.

Đàm Lệ Linh chỉ cười:

- Cô quen mẹ cháu. Mẹ cháu đúng là đang ở một nơi rất xa chỗ này. Mẹ cháu cũng rất nhớ cháu với bố cháu đấy, cũng muốn về với cháu nhưng tạm thời vẫn chưa thể về được. Yên tâm đi, rồi mẹ cháu sẽ về thôi. Dù thế nào mẹ cháu cũng sẽ về mà. - Cô nói với Hạo Văn những lời y hệt những gì cô đã nghe được từ Từ Dịch Phàm lần trước.

- Vâng.

- Chúng ta ra kia chơi nhé.

- Vâng ạ.

Cả 3 người họ đi vào bên trong trông chẳng khác gì một gia đình vậy!

...............................................

- Lần trước tôi quên không trả áo cho anh, lần này gặp anh nhưng lại không mang áo. Để lần sau vậy. Được không?

Đàm Lệ Linh nói. Cả hai người đang đứng bên ngoài xem Hạo Văn chơi trò đu quay.

- Cô trả tôi chiếc áo lúc nào cũng được. Tôi cũng đâu phải chỉ có mỗi cái áo ấy thôi đâu.

- Hôm nọ gặp con trai anh thì tôi đau đầu, có vẻ như hôm nay đã tốt hơn rồi, không còn thấy đau đầu nữa. Hình như là gặp nhiều cũng quen, thích ứng được nên sẽ chẳng sao.

- Sao cô lại đi chơi cùng với chúng tôi vậy?

Cô nhìn anh, thở dài:

- Ngày chủ nhật ở nhà một mình chán quá nên tôi lái xe ra ngoài đi dạo. Thật không ngờ lại gặp anh. Với lại tôi cũng muốn đến khu vui chơi giải trí này xem thế nào, có vài trò cũng hay lắm.

- Hóa ra cô cũng muốn chơi mấy trò trẻ con này. Có trò tàu lượn, cô muốn trải nghiệm cảm giác mạo hiểm không?

- Vậy hả? Được thôi. Tôi thích mấy trò mạo hiểm như vậy. Chắc phải thú vị lắm nhỉ?

Hai người đang nói chuyện thì Hạo Văn chạy đến, hóa ra là trò chơi đu quay đã kết thúc rồi.

- Chơi xong rồi hả con?

- Vâng ạ.

Đàm Lệ Linh mỉm cười xoa đầu thằng bé, hỏi:

- Có vui không?

- Rất vui ạ.

- Để bố đi mua đồ uống nhé?

- Được ạ.

Từ Dịch Phàm hỏi Đàm Lệ Linh muốn uống gì, cô nói:

- Hay là để tôi đi mua cho.

- Thôi, tôi đi.

- Anh muốn uống gì?

Thấy Đàm Lệ Linh nói vậy, Từ Dịch Phàm cũng chẳng ngăn cản được cô nữa, đành nói đồ mà anh muốn uống. Sau đó Đàm Lệ Linh đi mua đồ uống, còn lại hai bố con Từ Dịch Phàm ở đấy đợi, tiện thể chụp vài bức hình.

Một lúc sau, Đàm Lệ Linh có vẻ cũng sắp về thì Từ Dịch Phàm thấy có cảnh sát xuất hiện, mọi người nháo nhào lo lắng.

- Bố, cô Lệ Linh về rồi kìa.

Hạo Văn vẫy tay với Đàm Lệ Linh còn Từ Dịch Phàm thì mỉm cười đứng đó nhìn cô. Đàm Lệ Linh cũng mỉm cười nhìn họ, cô chỉ cách họ khoảng 10 m. Nhưng đột nhiên có một người đàn ông cầm theo khẩu súng va vào Đàm Lệ Linh khiến mọi thứ trên tay cô rơi xuống hết. Tên mặc đồ đen đó kéo tay Đàm Lệ Linh rồi dí khẩu súng vào thái dương cô, hắn bắt cô làm con tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.