- Anh cười cái gì chứ?
- Uyển Tâm, anh thấy em và Chí Dương cũng rất xứng đôi đấy. Hai người cũng thử xem thế nào. Không khéo lại trở thành một cặp cũng nên. – Từ Dịch Phàm vừa cười vừa nói.
- Anh đùa đấy hả?
Nghe Trương Uyển Tâm nói như vậy, Triệu Chí Dương cũng quay sang nhìn cô rồi nói:
- Uyển Tâm à, sao em lại có thể nói như thế chứ? Triệu Chí Dương anh đây trai chưa vợ, còn em cũng là gái chưa chồng, chúng ta cứ thử kết hợp xem thế nào. Hơn nữa em bao lâu nay không kiếm nổi lấy được một người đàn ông cho mình, sao không xem thử anh đây này. Anh đây vừa thông minh tài giỏi lại vừa đẹp trai ngời ngời như thế này, nói chung là quá hoàn hảo rồi, sao em lại bảo không xứng chứ?
Trương Uyển Tâm nghe Triệu Chí Dương nói xong thì nổi hết cả da gà, cười khổ nói:
- Triệu Chí Dương, anh biết không? Cũng may bây giờ em không cầm ly rượu nào, nếu không chắc em đã bị những lời vừa rồi của anh làm cho sặc chết rồi. Gì mà thông minh tài giỏi, gì mà đẹp trai ngời ngời, gì mà quá hoàn hảo chứ? Này Triệu Chí Dương, anh bốc phét như vậy không thấy ngượng à?
Triệu Chí Dương nghe vậy bèn phản kích:
- Này, em có biết là những cô gái theo anh xếp hàng dài từ đây đến Quảng trường Thế Kỷ còn chưa hết đấy.
- Nếu muốn thì anh chọn một trong những cô gái đang xếp hàng ấy đi, nói với em làm gì hả?
- Em không phải là coi thường anh đấy chứ? Em xem, anh so với Dịch Phàm chỉ có hơn mà không có kém.
- Vâng, em đương nhiên biết chứ. Anh cái gì cũng thua Dịch Phàm, chỉ có một điều là hơn thôi.
- Là gì vậy?
Cả Từ Dịch Phàm và Triệu Chí Dương đều muốn nghe câu trả lời của Trương Uyển Tâm.
- Anh có số lượng bạn gái nhiều hơn của Dịch Phàm.
- Có thế thôi sao?
- Thế anh còn nghĩ đến điều gì nữa? Bộ anh vẫn còn điểm gì hơn Dịch Phàm nữa hả?
Từ Dịch Phàm nghe xong thì cười, mặt Triệu Chí Dương tối sầm lại. Anh ta quay sang Từ Dịch Phàm nói:
- Mình chẳng hiểu cậu có những cái gì mà bọn con gái cứ khen cậu suốt thế nhỉ? Bây giờ lại đến Trương Uyển Tâm. Mình cái gì cũng hơn cậu mà, bọn họ đúng là có mắt không tròng.
Triệu Chí Dương nói với vẻ bất mãn lộ rõ trên mặt. Từ Dịch Phàm thì có vẻ đắc chí, còn Trương Uyển Tâm thì cười to hơn.
- Này Chí Dương, lời anh nói em sẽ thử suy nghĩ xem sao. Nếu như mãi mà anh không có bạn trai, anh cũng không tìm được bạn gái thì chúng ta cứ thử kết đôi xem như thế nào.
- Chẳng phải em vừa chê anh còn gì nữa.
- Anh giận đấy à? Yên tâm đi, em không phải là loại người xem trọng vẻ bề ngoài đâu.
- Cứ thử xem sao, có khi hai người lại thành người cặp cũng nên đấy. Bây giờ tôi sẽ chuẩn bị quà cưới trước.
- Dịch Phàm, anh đừng đùa.
Ba người họ đang nói chuyện rôm rả thì Từ Dịch Phàm nhìn thấy Phùng Lộ Phi ở cách đó không xa. Dường như hôm nay Phùng Lộ Phi chỉ đi một mình, không có ai khác đi cùng. Triệu Chí Dương thấy Từ Dịch Phàm đang nhìn Phùng Lộ Phi, bèn nói:
- Kìa, vợ cậu đến rồi đấy, mau ra đón vợ đi. Buổi dạ tiệc kết thúc, chuyện của cậu sẽ là trọng điểm.
- Mình đi trước.
Từ Dịch Phàm đi đến chỗ Phùng Lộ Phi, Trương Uyển Tâm bèn hỏi Triệu Chí Dương:
- Vợ sao? Bọn họ đăng ký kết hôn rồi à?
- Đúng vậy.
Vì thấy Đàm Lệ Linh giống hệt người bạn thân Phùng Lộ Phi nên Trương Uyển Tâm cũng có cảm tình tốt với cô.
......................................................
- Hóa ra em ở đây, vừa đến sao?
Từ Dịch Phàm vừa mới lên tiếng, Phùng Lộ Phi đã ngay lập tức quay đầu lại, thấy anh thì mỉm cười:
- Vâng, em vừa mới đến thôi, anh đợi em hả?
- Đúng vậy. Thật ra hôm nay anh muốn gặp em là bởi vì cũng có chuyện muốn nói với em. - Chắc là quan trọng lắm đây.
Phùng Lộ Phi nói nửa đùa nửa thật. Hôm nay Phùng Lộ Phi chiếc váy quây đen dài, mái tóc búi gọn đằng sau, đơn giản nhưng lại rất nổi bật và cũng rất quyến rũ, đúng y như phong cách ăn mặc ngày xưa của cô.
- Thật ra thì...