Từ Dịch Phàm bỗng nhiên ôm chầm lấy Phùng Lộ Phi, giọng nói có hơi trầm xuống:
- Em có biết không Lộ Phi, anh cứ tưởng là về sau sẽ mãi mãi không được gặp lại em nữa. Đến khi anh gặp Đàm Lệ Linh, anh còn tưởng đó là em nữa. Đàm Lệ Linh còn bảo anh đừng coi cô ấy là hình bóng của em, cô ấy không muốn như vậy. Anh đã phải cố gắng lắm mới có thể làm được.
Phùng Lộ Phi mỉm cười nhẹ nhàng: - Bây giờ em đã trở về rồi, trở về bên anh và con, chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc.
- Phải, chúng ta là một gia đình hạnh phúc, hạnh phúc nhất. À, chậu hoa tuyết nhược lan của em, 3 năm nay anh vẫn trồng cây mới sau khi nó chết, đều đặn cho đến tận hôm nay.
- Cảm ơn anh. Được yêu anh, cuộc đời này của em thật sự sống không uổng. Em thật sự rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc. Chưa lúc nào em cảm thấy hạnh phúc như bây giờ.
- Lộ Phi, hôm nay anh sẽ đưa con đến gặp em, được không? Chắc con sẽ vui lắm đây.
- Vâng.
Phùng Lộ Phi mỉm cười hạnh phúc.
……………………………………
Ông bà Từ nhanh chóng đưa Hạo Văn đến bệnh viện thăm Phùng Lộ Phi. Khi vừa nhìn thấy Phùng Lộ Phi đang ngồi ở trên giường bệnh, Hạo Văn vừa chạy đến vừa gọi:
- Mẹ ơi........
Phùng Lộ Phi ôm chầm lấy thằng bé, 3 năm nay cô thật sự không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Vì những chuyện này mà cô vẫn luôn tự trách bản thân mình.
- Con nhớ mẹ lắm mẹ biết không? Bố toàn bảo mẹ đang ở một nơi rất xa, chưa thể về được.
- Hạo Văn của mẹ, mẹ cũng rất nhớ con, mẹ thật sự nhớ con và bố lắm. Bây giờ thì mẹ đã trở về rồi đây. Yên tâm, mẹ sẽ ở lại bên cạnh con và bố, không bao giờ đi đâu nữa.
- Thật chứ ạ? Mẹ sẽ không lừa dối con đấy chứ? Mẹ sẽ ở lại với con và bố thật không?
- Làm sao mẹ lừa dối con được. Mẹ sẽ ở lại, sẽ ở lại, không bao giờ rời xa con và bố nữa.
Hạo Văn nghe xong Phùng Lộ Phi nói thì bỗng nhiên bật khóc nức nở. Phùng Lộ Phi đưa tay ra lau nước mắt cho Hạo Văn, giọng nói đầy sự ngọt ngào, dỗ dành thằng bé:
- Con trai, đừng khóc như thế, khóc như vậy không đẹp trai chút nào đâu. Với lại, con trai không thể khóc, con phải thật mạnh mẽ, không thể để người ta chê cười được.
- Vâng. À đúng rồi. Mà mẹ ơi, bố có quen một cô tên là Đàm Lệ Linh đấy, cô ấy cũng giống hệt mẹ, y chang luôn, không khác điểm nào cả. Khi nào mẹ gặp cô ấy nhé?
- Hạo Văn, mẹ chính là cô Lệ Linh đây. Mẹ xin lỗi vì đã không ở cạnh con 3 năm qua. Hơn nữa mẹ còn bị bệnh nên không thể nhớ ra được con và bố. Mẹ thật sự xin lỗi.
- Mẹ, mẹ cũng chính là cô Lệ Linh ấy sao ạ? Có đúng là như vậy không ạ?
Cô mỉm cười gật đầu.
- Con có giận mẹ không? Vì mẹ không thể nhận ra con và bố sớm hơn được.
- Không, con không giận mẹ đâu. Khi nào mẹ khỏi bệnh, mẹ phải cùng con và bố đi chơi nhé?
- Được, nhất định rồi.
Hạo Văn cười:
- Mẹ đã hứa rồi đấy.
- Phải, mẹ đã hứa.
- Ngoắc tay nào!
Phùng Lộ Phi và Hạo Văn cùng ngoắc tay. Từ Phu nhân đến chỗ giường bệnh, vui vẻ nói:
- Mẹ không ngờ là chuyện này lại có thể xảy ra. Con trở về là tốt rồi, thật sự rất tốt.
- Đúng rồi. Mọi chuyện không ngờ lại như thế này. Quả thật là quá may mắn.
- Vâng, chính bản thân con cũng không ngờ tới lại có thể xảy ra những chuyện này.
- Phải.
Phùng Lộ Phi cười, cùng lúc đó Phùng gia, Triệu Chí Dương cùng Trương Uyển Tâm cũng đến. Phòng bệnh rộng nhưng bây giờ thì đông nghịt rồi. Mọi người sau khi biết được tất cả sự thật thì đều rất bất ngờ, Phùng Lộ Phi cũng nói với họ, họ bất ngờ, nhưng cô còn bất ngờ hơn nhiều. Ba năm trước Phùng Lộ Phi cứ tưởng rằng mình không thể nào có thể ở bên cạnh Từ Dịch Phàm và Hạo Văn nữa, nào ngờ mọi chuyện lại như thế... Nhưng ông trời cũng thật trêu ngươi, khiến Phùng Lộ Phi cô mất trí nhớ những 3 năm liền.
Mọi chuyện thật sự chẳng khác gì giấc mơ, thật sự không thể ngờ tới. Tất cả mọi người nói chuyện rôm rả, nói những chuyện 3 năm qua rồi vui quá nên nói sang cả những chuyện không đâu. Mặc dù vừa mới tỉnh lại, sức khỏe chưa thật sự ổn định nhưng thấy mọi người vui vẻ như vậy, Phùng Lộ Phi cũng không thấy mệt mỏi gì nữa.