Buổi trưa, sau khi rời khỏi Phùng gia thì Phùng Lộ Phi lái xe đi lòng vòng khắp thành phố. Phùng Lộ Phi bỗng nhớ lại những lời mà Từ Dịch Phàm đã nói lần trước: “Cô chỉ là một món hàng, một món hàng mà Phùng gia các cô dùng để giao dịch mà thôi.”
- Một món hàng giao dịch, một món hàng giao dịch… Đúng vậy, Phùng Lộ Phi mày đơn giản chỉ là một món hàng giao dịch trong tay người ta mà thôi. Rốt cuộc là bản thân mày đã làm những gì vậy hả Phùng Lộ Phi? Mày đã làm sai những gì để rồi có kết cục ra nông nỗi này? Chắc hẳn phải là một lỗi quá lớn, lớn đến mức mày còn chẳng thể nắm giữ nổi cuộc đời của chính mình nữa.
Từ Dịch Phàm nói đúng, không sai một chút nào cả. Từ nhỏ, Phùng Lộ Phi đã sống trong một gia đình hào môn, sung sướng chẳng cần phải lo thứ gì. Phùng Lộ Phi có đầy đủ mọi thứ nhưng chính cô lại cảm thấy cô thiếu tình yêu thương của bố. Bố cô ngày nào cũng chỉ công việc với công việc, tuy mỗi lần đi công tác về đều mua cho cô đồ chơi đẹp, quần áo xịn nhưng cái cô cần là sự quan tâm của bố chứ không phải là những thứ vật chất vô nghĩa ấy. Mặc dù muốn có tình cảm ấy nhưng 26 năm qua, Phùng Lộ Phi cô vẫn chẳng thể nào có được, mà bây giờ lại càng không thể có được. Số phận cũng thật đưa đẩy. Đúng là bản thân con người, có được cái này đương nhiên phải mất đi một cái gì đó, không thể có được tất cả mọi thứ. Phùng Lộ Phi cô cũng chẳng phải ngoại lệ gì.
Và rồi đến khi Phùng Thị gặp nạn thì ông lại tìm đến cô mà cầu xin cô kết hôn với Từ Dịch Phàm để giúp Phùng Thị đang gặp khủng hoảng lớn. Lúc đó, Phùng Lộ Phi vẫn đang cãi nhau với Hoắc Tử Minh - người yêu của cô. Cả mẹ, cả bố đều nói, Phùng Lộ Phi băn khoăn suy nghĩ rồi đành nhận lời. Vậy là chính Phùng Lộ Phi đã từ bỏ, đã phá hủy hạnh phúc của chính mình. Còn có thể nói gì được nữa chứ.
Phùng Lộ Phi từ lúc kết hôn với Từ Dịch Phàm chưa hề oán trách gia đình cô nửa lời, mà cô chỉ trách mỗi bản thân mình thôi. Coi như ngày hôm nay của Phùng Lộ Phi là một báo ứng mà ông trời đã sắp đặt đi. Cô làm sao có thể chống lại ý trời đây?
- Có lẽ nên thôi đi, bỏ qua mọi chuyện, không nghĩ đến nữa. Mà cho dù có thế nào đi chăng nữa thì bây giờ bản thân mình vốn có thể làm gì được nữa đâu. Mình vẫn còn nhiều điều phải làm, không thể mềm yếu được. Phải cố gắng lên. Nói chung, bây giờ là lúc Phùng Lộ Phi không thể mềm yếu, nhu nhược được. Dù cho Phùng Lộ Phi cô đã kết hôn với Từ Dịch Phàm nhưng cô nhất định phải sống cuộc sống của riêng cô, không thể để cho người ta coi thường mình được!
…………………………….
Tại một nhà hàng nổi tiếng.
Từ Dịch Phàm hôm nay dùng bữa với Triệu Chí Dương – một người bạn thân của anh.
- Sao không hẹn luôn cả Từ thiếu phu nhân xinh đẹp của chúng ta đến cùng dùng bữa vậy? Đã một tuần mình không gặp cô ấy kể từ ngày hai người kết hôn rồi.
- Hôm nay cô ta đến nhà mẹ đẻ.
Triệu Chí Dương nhíu mày nhìn Từ Dịch Phàm như nhìn người ngoài hành tinh:
- Về nhà mẹ đẻ sao cậu không đi cùng cô ấy? Chắc gia đình vợ sẽ giận cậu lắm đấy. Nhưng, với tình thế hiện nay thì e rằng Phùng gia cũng chẳng dám trách cậu đâu.
- Nhắc đến cô ta làm gì, cậu đang khiến cho bữa ăn này càng ngày càng vô vị đấy.
- Aizzz... Vô vị hả? Này Từ Dịch Phàm à, Phùng Lộ Phi so với loạt người tình bên ngoài của cậu còn đẹp hơn nhiều đấy. Cậu cố gắng mà giữ chặt người vợ này vào, của quý ngàn năm, hiếm có khó tìm đấy. Để người ta nẫng tay trên thì đừng trách…
Từ Dịch Phàm nhìn Triệu Chí Dương với ánh mắt sắc lạnh khiến cho Triệu Chí Dương chỉ có thể cười trừ:
- Được rồi, mình không nhắc đến nữa. Thế còn Tống Nhã Nhược tiểu thư xinh đẹp bên cạnh cậu dạo này thế nào rồi? Cậu kết hôn rồi, còn giữ mối quan hệ với cô ta không?
- Sao cậu hỏi lắm quá vậy? Không ăn đi à?
- Có, sẽ ăn. Nhưng mình thật sự chẳng hiểu, Phùng Lộ Phi và Tống Nhã Nhược, hai người này về nhan sắc một 9 một 10, gia thế cũng không ai thua ai. Với lại cậu và Tống Nhã Nhược có quan hệ đã lâu, sao không kết hôn với cô ấy mà lại đi kết hôn với Phùng Lộ Phi vậy? Chính bản thân Từ Dịch Phàm cũng chẳng hiểu nguyên do anh kết hôn với Phùng Lộ Phi là gì nữa. Chuyện kết hôn này, anh vốn dĩ có thể hủy bỏ, nhưng anh lại đồng ý.
- Cậu ăn đi, bây giờ mình phải về tập đoàn.
- Ấy... sao đi nhanh vậy? Còn chưa nói xong mà?
Từ Dịch Phàm nhanh chóng rời khỏi, để mặc Triệu Chí Dương ngồi ăn trưa một mình.