Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 107: Chương 107: Nguy Kịch (2)




Từ Dịch Phàm lại nói tiếp:

- Em đã hứa với anh những gì thì đừng nuốt lời đấy. Em không phải là người hay nuốt lời đúng không? Lúc này Phùng Lộ Phi cảm thấy rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi, cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ thôi...

“Tít...tít...tít”

Tiếng “tít tít tít” kêu lên liên hồi không ngừng lại, Phùng Lộ Phi dần nhắm mắt lại, tay buông thõng xuống. Từ Dịch Phàm kinh ngạc, anh vội vàng cầm lấy tay của Phùng Lộ Phi.

Hoắc Tử Minh vội vàng chạy đến. Anh thở dài, hai tay cũng buông xuống, giọng nói trở nên đau buồn hơn:

- Cô ấy đã qua đời rồi.

Từ Dịch Phàm nghe xong, anh bỗng bật khóc. Lời mà Hoắc Tử Minh vừa nói như một con dao đâm thẳng vào trái tim của Từ Dịch Phàm lúc này vậy. Từ Dịch Phàm ôm lấy Phùng Lộ Phi. Tại sao lại như vậy, tại sao ông trời lại đối với anh như vậy chứ? Tại sao chỉ sau một thời gian ngắn như vậy mà ông trời đã cướp đi người mà anh yêu nhất như vậy?

Trong phòng bệnh chỉ còn những tiếng khóc đầy tang thương kèm theo nỗi đau bất tận...

...........................................

Ngay trong đêm hôm đó, Từ Dịch Phàm đưa Phùng Lộ Phi trở về nhà. Từ lúc cô qua đời, anh như một người mất hồn, chẳng nói gì, chẳng ăn uống gì, chẳng quan tâm đến mọi việc xung quanh nữa. Anh ngồi bên cạnh Phùng Lộ Phi, cứ nhìn cô như vậy. Trương Uyển Tâm đưa lên trên phòng một bộ váy trắng cùng đồ trang sức của Phùng Lộ Phi, cô định giúp Phùng Lộ Phi thay đồ nhưng cuối cùng Từ Dịch Phàm lại bảo để việc đó cho anh làm. Trương Uyển Tâm thấy vậy cũng đành ra ngoài. Trước khi ra Trương Uyển Tâm còn dặn anh nên lấy lại tinh thần đi xuống ăn cơm, tắm rửa nghỉ ngơi, hôm nay sẽ hỏa táng cho Phùng Lộ Phi. Thế nhưng Từ Dịch Phàm chẳng nói gì cả. Trương Uyển Tâm cũng rất đau buồn nhưng cô cũng chẳng làm được gì.

Từ Dịch Phàm lấy một chiếc khăn sạch lau người cho Phùng Lộ Phi, sau đó thì mặc chiếc váy trắng vào cho cô. Từ Dịch Phàm còn đeo đồ trang sức lên cho Phùng Lộ Phi nữa. Anh nắm chặt lấy tay Phùng Lộ Phi, ngồi bên cạnh giường suốt mấy tiếng đồng hồ liền.

……………………………….

Sáng hôm sau, Phùng gia cũng đã đến. Hôm nay là ngày đưa Phùng Lộ Phi đi hỏa táng.

Từ Phu nhân bảo anh đi thay một bộ đồ khác, đừng để bản thân như thế này, Phùng Lộ Phi sẽ rất buồn. Nghe nhắc đến Phùng Lộ Phi, anh mới chịu buông tay cô ra đi vào nhà tắm tắm rửa thay đồ.

Đích thân Từ Dịch Phàm đóng nắp quan tài của Phùng Lộ Phi lại. Anh không muốn cô rời xa anh, chưa bao giờ muốn như vậy nhưng anh chẳng thể làm gì được nữa rồi. Một hồi lâu sau đó, mọi người cùng lên xe đi đến ngoại ô.

……………………………..

Ngoại ô. Nhà hỏa táng.

Khi thấy người của Từ gia đã đến, những người hỏa táng nhanh chóng ra bên ngoài tiếp đón.

- Các anh đã chuẩn bị xong chưa? – Phùng lão gia lên tiếng trước hỏi người hỏa táng.

- Chúng tôi đã chuẩn bị xong hết tất cả mọi thứ rồi ạ. Xin các vị cứ yên tâm đi. Đảm bảo sẽ gọn gàng.

Từ phu nhân ở bên cạnh cũng lên tiếng:

- Hỏa táng mất bao nhiêu lâu?

- Nếu như không gặp phải chuyện gì trục trặc thì thường thường mất khoảng 1 tiếng đồng hồ.

- Được rồi. Các anh làm việc đi.

- Vâng.

Bọn họ nhanh chóng đưa quan tài của Phùng Lộ Phi vào bên trong, chuẩn bị hỏa táng.

………………………………….

Tất cả mọi người đều tập trung ngồi ở phòng chờ. Hôm nay tất cả mọi người đều đến đầy đủ, chỉ thiếu mỗi Triệu Chí Dương. Nghe bảo anh ta có việc quan trọng không thể đến được.

Từ Dịch Phàm ngồi im lặng, không nói lấy một tiếng nào như người mất hồn vậy, mắt chỉ hướng đến phòng hỏa táng. Phùng Lộ Phi đang ở trong đấy. Từ phu nhân nhìn Từ lão gia, lắc đầu. Sau đó bà ngồi xuống cạnh Từ Dịch Phàm, ôm lấy anh và nói:

- Dịch Phàm à, mẹ rất hiểu tâm trạng hiện giờ của con. Nhưng mọi chuyện thật sự là như vậy rồi con ạ. Con à, con phải thật bình tĩnh và phấn chấn lên. Lộ Phi mà thấy con như thế này thì con bé sẽ đau lòng lắm đấy. Con không muốn Lộ Phi không được yên lòng, cứ phải lo lắng mãi cho con hay sao? Có đúng như vậy không?

Từ phu nhân lúc này vỗ nhẹ lên lưng của Từ Dịch Phàm. Anh vẫn im lặng không nói gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.