Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 147: Chương 147: Nhờ Giúp Đỡ (2)




Nghe những lời nói này của Đàm Lệ Linh, Từ Dịch Phàm ngồi im lặng một hồi rồi mới lên tiếng:

- Phải, trước đây tôi rất luôn muốn em sẽ tìm lại hồi ức của bản thân em trước kia. Và bây giờ, nếu như em thật sự muốn tìm lại những hồi ức của quá khứ trước đó, tôi cũng sẽ vẫn giúp em bằng tất cả mọi cách, bằng toàn bộ khả năng mà tôi đang có.

Đàm Lệ Linh mỉm cười:

- Cảm ơn anh.

- Đừng cảm ơn tôi bây giờ, hãy để sau khi tôi giúp em hoàn thành việc kia đã. Nhưng mà cũng không thể chắc chắn hoàn toàn được, nếu như tôi không thể tìm được hồi ức trước kia giúp em thì sao? – Giọng nói của Từ Dịch Phàm vẫn nhẹ nhàng như vậy.

- Không sao, không sao cả. Dù không tìm được thì em cũng không trách anh đâu bởi anh đã giúp đỡ cho em quá nhiều rồi mà. Có thể số em đã định sẵn phải như vậy rồi.

Rồi Đàm Lệ Linh cầm chiếc túi đựng hộp đồ trang sức đặt ở ghế chuyển cho Từ Dịch Phàm:

- Khi em tỉnh lại ở bệnh viện 3 năm trước, em vốn dĩ đã chẳng có thứ gì để chứng minh cho thân phận thật sự của em cũng như chứng minh thư hay giấy tờ tùy thân gì đó, em chỉ có mỗi bộ đồ trang sức này mang theo bên mình khi ấy thôi. Thật sự muốn tìm hiểu điều gì từ những thứ này cũng rất khó. Nếu anh có thể dựa vào những thứ này mà giúp em tìm được thì quá tốt, nhưng nếu mà không tìm được cũng chẳng sao cả. Em biết, chẳng có quá nhiều thứ có thể chứng minh, mặc dù rất mong có thể tìm lại những hình ảnh xưa nhưng em cũng không có hi vọng quá nhiều.

Từ Dịch Phàm cầm lấy túi đồ kia từ tay của Đàm Lệ Linh nhưng vẫn chưa mở ra xem trong đó có gì.

- Không thử thì làm sao biết được sẽ không tìm ra chứ. Em cũng đừng có mất đi niềm tin nhanh chóng như vậy. Ít ra thì em vẫn còn món đồ có thể giúp em xác định lại thân phận. Dù làm mọi cách thì tôi cũng sẽ giúp em tìm kiếm lại thân phận.

- Vâng, thật sự cảm ơn anh rất nhiều Dịch Phàm. Vậy thì tính ra bữa trưa ngày hôm nay em sẽ mời anh, coi như thay lời cảm ơn của em với anh vì anh đã nhận lời giúp em chuyện này, có được không? Còn nếu mà về sau có may mắn tìm lại được thân phận thật của em, anh muốn đưa ra yêu cầu gì đối với em cũng được, em đều chấp nhận.

- Được, nếu như em đã nói vậy thì tôi cũng không ngăn cản hay từ chối gì nữa. Vốn dĩ là tôi cũng không thể ngăn được quyết định của em. Hãy cứ làm như em nói đi.

Đàm Lệ Linh mỉm cười nhìn Từ Dịch Phàm. Cô gọi nhân viên phục vụ đến và bắt đầu gọi món ăn. Những món ăn này nhìn có vẻ khá bình thường nhưng không ngờ lại ngon đến như vậy. Tự dưng hôm nay cô lại thấy ngon miệng hơn bình thường rất nhiều. Phải chăng là vì bản thân có lẽ sắp tìm lại được quá khứ ngày xưa hay do là hôm nay ngồi cùng Từ Dịch Phàm?

- Vì dự án của Thiên Thành ở thành phố T có xảy ra chút vấn đề nên 2 giờ chiều nay em sẽ cùng với Kiến Thành đến đó xem tình hình hiện giờ thế nào, có thể ngày kia sẽ trở về đây. Thật không ngờ được dự án đó lại xảy ra vấn đề như vậy, nằm ngoài dự tính ban đầu của em. Mà hơn nữa, em lại chính là người chỉ đạo dự án này.

Hôm nay đến Tập đoàn Thiên Thành, khi nghe chuyện dự án ở thành phố T của Thiên Thành xảy ra vấn đề từ Châu Kiến Thành, Đàm Lệ Linh đã rất lo lắng. Châu Kiến Thành nói buổi chiều anh sẽ đến thành phố T để xem xét tình hình xem thế nào. Sở dĩ anh không báo cho cô vì anh sợ rằng cô vẫn chưa khỏe hẳn. Tuy nhiên, Đàm Lệ Linh vì lo lắng quá nên kiên quyết đi cùng Châu Kiến Thành đến thành phố T bằng được. Không ngăn cản được Đàm Lệ Linh nên Châu Kiến Thành đành báo trợ lý đặt thêm một vé máy bay.

- Đừng nên nói “thật không ngờ” vào bất kỳ trường hợp nào cả. Nếu dự án từ khi khởi công cho đến lúc hoàn thành mà không có vấn đề gì thì đúng là thật sự rất tốt. Nhưng mà nếu khi dự án đó đang thi công mà xảy ra trục trặc gì thì cũng chẳng phải vấn đề quá lạ, em cũng hiểu mà. Đừng lo lắng quá, chắc dự án ấy của Thiên Thành sẽ không sao đâu. Tôi tin nếu người chỉ đạo là em thì chuyện xảy ra chắc chắn sẽ không quá lớn. Được rồi, mau ăn đi.

- Chỉ mong rằng vấn đề ấy không quá lớn và có thể dễ dàng giải quyết được là tốt rồi.

- Ừ. Cho nên em muốn giải quyết được những vấn đề ấy thì tốt nhất nên ăn bữa trưa đi, cố gắng mà giữ gìn sức khỏe cho tốt vào. Đừng để lại ngã bệnh ra đấy thì không lo được những chuyện khác nữa đâu. Hơn nữa sức khỏe em hiện giờ vốn có khỏe mạnh gì hơn người thường đâu. Vậy nên dù có làm gì thì cũng nên nghĩ đến sức khỏe bản thân.

- Cảm ơn Từ Tổng giám đốc anh đã nhắc nhở. Yên tâm, em sẽ biết cân nhắc mọi chuyện.

- Ừ.

Từ Dịch Phàm và Đàm Lệ Linh vừa ăn vừa nói một vài chuyện. Bữa trưa vừa kết thúc, Từ Dịch Phàm cầm theo chiếc túi kia trở về tập đoàn Từ Thị còn Đàm Lệ Linh thì nhanh chóng thanh toán tiền sau đó thì đón taxi chuẩn bị đến sân bay. Dù có nói thế nào thì trong lòng cô hiện tại vẫn có chút lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.