Lúc này, Triệu Chí Dương quay sang nhìn Từ Dịch Phàm, thấy gương mặt anh trở nên lạnh lùng hơn, bèn hỏi:
- Dịch Phàm, cậu định xử lý tên khốn này như thế nào đây hả? Hắn ta lúc ấy suýt nữa thì giết chết Lộ Phi luôn rồi đó, nhưng cũng may là cô ấy vẫn còn sống sót cho đến tận bây giờ. Nhưng Lộ Phi vẫn còn sống như thế mà tên khốn này lại dám báo lại là đã hỏa táng xong xuôi, khiến chúng ta coi Lộ Phi như đã chết suốt 3 năm liền…
- Triệu Tổng giám đốc, Từ Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi, đã biết sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi, xin hai vị hãy hãy rộng lòng tha mạng cho tôi, xin hai vị hay tha mạng cho tôi. Nhưng mà Triệu Tổng, tôi làm sao biết Thiếu phu nhân đó còn sống đâu? Anh bảo tôi giết cô ấy…
- Cái gì?
- Dạ không ạ. Chỉ xin hai vị Tổng tài hãy tha cho tôi.
Tên hỏa táng kia sợ hãi quá đỗi, cuối cùng đành phải lên tiếng cầu xin tha mạng. Triệu Chí Dương không nói gì nữa mà chỉ để ý sắc mặt cũng như tâm trạng lúc này của Từ Dịch Phàm. Mọi chuyện đã sáng tỏ ra như thế này rồi, Từ Dịch Phàm đáng lý ra phải vui vẻ lên chứ, nhưng vẻ mặt sao lại buồn bã lạnh tanh như vậy? Thật đúng là 1 người đa tâm trạng quá mức.
- Tha cho anh ta đi.
- “Tha cho anh ta đi” hả. Cậu dễ tính quá đấy. Không ngờ cậu có thể tha thứ cho hắn được nữa. Mọi chuyện đã như thế rồi, phải cho hắn 1 trận thì mới thỏa lòng được.
- Không phải à? Dù sao thì Lộ Phi bây giờ cũng vẫn còn sống. Cô ấy vẫn sống là đã may mắn lắm rồi. Hắn cũng không phạm phải tội gì quá mức cả, chỉ là đã che giấu tất cả mọi chuyện 3 năm nay thôi. Chí Dương, nếu cậu muốn phạt hắn thì cũng nên phạt nhẹ một chút, không cần phải ra tay quá nặng làm gì cả. Hơn nữa, cũng đừng có gây ra án mạng, coi như là tích đức đi.
- Cảm ơn Từ Tổng giám đốc đã tha mạng cho tôi, cảm ơn Từ Tổng giám đốc đã tha mạng cho tôi...
Nói xong thì Từ Dịch Phàm đứng dậy rời khỏi nhà hàng luôn, cũng không quan tâm hay chú ý đến mọi việc tiếp theo sẽ thế nào nữa. Triệu Chí Dương cũng nói với A Toàn:
- A Toàn, cứ làm theo lời của Dịch Phàm nói đi, cậu muốn xử lý hắn ta thế nào thì tùy cậu. Và cũng đừng làm điều gì quá đáng quá, khiến mọi người chú ý đến chúng ta thì thật cũng chẳng hay ho gì cả. Sợ rằng đến lúc đấy còn tăng thêm phiền phức nữa.
- Vâng ạ. Triệu Tổng giám đốc anh cứ yên tâm đi ạ, chúng tôi sẽ giải quyết mọi chuyện thật thỏa đáng. Anh và Từ Tổng giám đốc cũng không cần phải nhúng tay vào.
Rồi Triệu Chí Dương liếc nhìn tên kia, giọng trở nên lạnh lùng, pha thêm phần tức giận:
- Đấy là do Từ Tổng giám đốc rộng lòng khai ân tha chết cho mày đấy biết chưa hả? Nếu như mà là tao thì chắc chắn tao sẽ đem mày thả xuống biển nuôi cá mập từ lâu rồi chứ tao không để cho mày còn được ngồi ở đây đâu. - Dạ... dạ...
- Được rồi, bây giờ tôi phải đi có chút việc. Muốn giải quyết tên này như thế nào thì tùy cậu đấy. Còn tiền của cậu, tôi sẽ bảo người chuyển cho cậu. - Vâng.
Triệu Chí Dương nói xong thì cũng đứng dậy đi luôn. Tên hỏa táng kia sợ hãi quá không nói được gì nữa, cũng không dám thở mạnh. Mọi chuyện sau đó A Cường xử lý theo đúng như lời Từ Dịch Phàm nói. Ra tay nhẹ, tích công đức!
.....................................................
Từ Dịch Phàm sau đó lái xe đi lòng vòng, anh chẳng biết mình đang đi đến đâu nữa. Mọi chuyện coi như đã xong, trong lòng anh đã thoải mái hơn rồi, nhưng không hiểu sao anh vẫn cảm thấy lo lắng. Không lẽ sắp có chuyện gì xảy ra nữa sao?
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Từ Dịch Phàm giật mình cầm điện thoại lên xem. Là một số lạ.
- Alo?
- “Dịch Phàm, là em Đàm Lệ Linh đây.”
- Anh gọi điện cho em rất nhiều lần nhưng em không thấy em bắt máy, anh còn tưởng em...
- “Em xin lỗi, em không sao đâu, anh đừng lo lắng thế. Nghe Kiến Thành nói hôm qua anh có gọi cho anh ấy để hỏi về em, em sợ anh có chuyện gì gấp nên phải gọi lại cho anh ngay. Điện thoại cũ của em bị rơi hỏng mất rồi, em cũng chẳng lấy lại sim nữa, nên vừa rồi mới qua cửa hàng mua luôn cái mới.”
- Anh có chuyện quan trọng này muốn nói với em, chúng ta gặp nhau bây giờ được không?
- “Bây giờ sao? Em xin lỗi, bây giờ em vẫn còn vài việc quan trọng chưa giải quyết xong được. Tối nay có được không vậy? Tối nay là kỷ niệm 35 năm ngày cưới của Chủ tịch Triệu, em sẽ thay mặt Kiến Thành đến tham dự. Anh cũng sẽ đến đó phải không? À phải, mà anh là bạn thân của Triệu Tổng Triệu Chí Dương, tất nhiên phải đến rồi chứ nhỉ? Vậy hẹn gặp anh tối nay..”
- Ấy... khoan đã, Lộ Phi...
Nhưng Đàm Lệ Linh đã vội tắt máy rồi, cô cũng không nghe thấy Từ Dịch Phàm gọi gì nữa.
Vậy là Từ Dịch Phàm chỉ có thể gặp cô tối nay!