Bí Mật Của Định Mệnh

Chương 92: Chương 92: Tụ Họp




Một cuộc sống hôn nhân thật sự rất hạnh phúc!

Sau khi sắp xếp công việc ở tập đoàn ổn thỏa, Từ Dịch Phàm đã đưa Phùng Lộ Phi đi tuần trăng mật. Và địa điểm đầu tiên họ đặt chân đến chính là thành phố B, là nơi mà đa số bạn bè của Từ Dịch Phàm sinh sống.

Mấy vị Tổng giám đốc này Phùng Lộ Phi đã gặp hết hồi đám cưới của cô. Ban đầu, cô thậm chí còn chẳng biết hóa ra Từ Dịch Phàm lại quen biết rộng rãi đến như thế, toàn những người “máu mặt” cả.

- Vợ chồng son cuối cùng cũng đã đến rồi à, tưởng phải để cho anh em tụi tôi đây chờ thêm mấy tiếng nữa chứ? Mình còn đang nghĩ liệu có nên hẹn vợ chồng cậu dịp khác hay không nữa, sợ khéo hạnh phúc quá không đến.

Vừa nghe giọng nói này, Phùng Lộ Phi đã nhận ra ngay là của Lưu Cảnh Dương. Lần trước Lưu Cảnh Dương có đến thành phố A và gặp Từ Dịch Phàm, nhìn hai người bọn họ ban đầu cô còn tưởng là gay.

- Này Lưu Cảnh Dương, cậu đừng có mà nói móc nói ngoáy như thế chứ? Lắm lúc cái miệng cậu cũng chẳng nói ra được lời hay ho gì.

Từ Dịch Phàm liền đỡ Phùng Lộ Phi ngồi xuống ghế. Chưa kịp ngồi đàng hoàng thì đã lại có người lên tiếng chọc ngoáy:

- Ấy Dịch Phàm, bọn mình thấy Cảnh Dương nói có sai gì đâu chứ, thậm chí nói còn trúng cả ý của mình luôn.

- Phải rồi còn gì. Này, ban đầu đến tham dự đám cưới hoành tráng kia của cậu với em gái Phùng, mình còn nghĩ là sau nửa năm thì hai người sẽ ly hôn cơ. Nào ngờ sau nửa năm lại còn ngọt ngào tình cảm hơn.

- Hồi ấy tất cả bọn mình đều cá cược cậu với Lộ Phi ly hôn. Nhưng không ngờ sự tình lại thế này rồi.

- Nói chung là sự việc ngày hôm nay tất cả bọn mình đều không ngờ tới được luôn. Quá đỗi kinh ngạc.

Nghe thấy những lời “rủa đểu” của đám bạn thân, Từ Dịch Phàm vớ lấy quả nho rồi ném về phía Hạ Quân Dật.

- Các cậu đúng là một lũ bạn tốt nhỉ? Chẳng hy vọng mình sống vui vẻ hạnh phúc lại còn cầu cho bọn mình ly hôn nữa.

- Ơ, bọn mình có nói sai cái gì đâu. Này, nhìn bề ngoài, mình vốn thấy cậu với em gái Phùng có gì hợp nhau đâu chứ. Cậu sinh ra cái tính trẻ con thích áp đặt, còn em gái Phùng đây tính cách thất thường, thích sống cái kiểu tự do tự tại không thích bó buộc. Mình thấy hai người sống với nhau nửa năm là quá lâu rồi đấy, còn tưởng sẽ ly hôn sau 2 tháng cơ.

- Tống Thừa Huân, cậu được lắm.

- Mình quá được ấy chứ.

Đúng lúc này, Phùng Lộ Phi ôm chầm lấy cánh tay của Từ Dịch Phàm, tươi cười nhìn về phía Tống Thừa Huân mà nói:

- Mặc kệ mấy anh có rủa đểu bọn em thế nào thì bây giờ bọn em cũng rất rất hạnh phúc. Tống Thừa Huân, anh chẳng có một mảnh tình vắt vai nào. Hạ Quân Dật anh đào hoa như thế thì chắc còn lâu mới lấy được vợ. Còn anh, Lưu Cảnh Dương, cái miệng anh độc địa như thế thì chắc nhà thiết kế Lâm cũng bỏ chạy sớm mà thôi. Nói chung là Dịch Phàm nhà em vẫn tốt nhất.

- Ôi ghê quá vợ chồng nhà này. Muốn thể hiện tình cảm thì về giường mà tình cảm đi, ở đây toàn một lũ độc thân thôi đấy.

- Vì các cậu toàn một lũ độc thân nên mình với Lộ Phi mới đến đây để cho các cậu thấy mà ghen tị.

Từ Dịch Phàm vừa nói vừa cười sung sướng.

Trong khi đó, những ánh mắt như lưỡi dao kia đang hướng hết về phía vợ chồng Từ Dịch Phàm và Phùng Lộ Phi.

- Thôi được rồi, nói đùa thế thôi. Nói chung là mình cũng phải cảm ơn Cảnh Dương và Lâm Nhã Tình đã giúp mình thiết kế ra được một bộ đồ trang sức đẹp để tặng cho Lộ Phi.

- Phải đấy Cảnh Dương, bộ đồ trang sức này em rất thích. Thật sự cảm ơn anh với nhà thiết kế Lâm.

- Khỏi cần phải cảm ơn, chỉ cần hai người có thể bày tỏ được lòng mình và về sau chung sống hạnh phúc là được rồi. Nói thế nào thì nói, dù không nghĩ đến chuyện hai người sẽ hạnh phúc nhưng bọn mình vẫn luôn chúc phúc cho cậu. Nhìn hai người sống tốt là vui lắm rồi.

Không khí trong căn phòng bỗng dưng trầm xuống. Dù hay nói chọc ngoáy lẫn nhau nhưng cũng không thể phủ nhận, hội bạn bè của Từ Dịch Phàm thật sự rất tốt và biết quan tâm lẫn nhau.

- Thôi đi mấy cậu, chẳng mấy khi mới tụ họp như thế này, đừng có bày ra gương mặt ảm đảm ấy nữa. Phải rồi Từ Dịch Phàm, bao giờ cậu với Lộ Phi mới có kế hoạch sinh con đây?

- Bọn mình còn chưa vội, cậu vội cái gì?

- Có cái gì đâu, mình chỉ muốn xem xét để tương lai cùng cậu trở thành thông gia mà thôi.

- Cảnh Dương nói thế thì mình cũng phải suy nghĩ thêm về việc làm thông gia với cậu đấy Dịch Phàm.

Phùng Lộ Phi ngồi ở đấy nghe mà bật cười. Vừa rồi không khí còn trùng xuống, nay đã được khơi dậy rồi. Mọi người lúc này đang vui vẻ bàn về chuyện làm thông gia trong tương lai.

Nhưng nói đến chuyện sinh con, Phùng Lộ Phi lại cảm thấy lo lắng. Tuy trước đó đã từng nghĩ đến việc sinh con nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lúc này lại dâng lên một nỗi sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.