Bí Mật Của Emma

Chương 9: Chương 9




Chiều hôm đó khi đi làm về, tôi cảm thấy hoàn toàn bối rối, như một món đồ nằm trong quả cầu tuyết vậy. Tôi đã từng hoàn toàn hạnh phúc là một ngôi làng Thuỵ Sĩ nhỏ bé, tầm thường. Nhưng giờ Jack Harper đến và lắc tôi lên, và những bông tuyết bay tràn ngập khắp nơi, xoay tít khắp xung quanh, không còn hiểu chúng đang nghĩ gì nữa.

Và cũng có những mảnh lấp lánh nữa. Những mảnh sáng tí xíu, thầm kín sôi nổi .

Cứ mỗi lần tôi bắt gặp ánh mắt hay nghe giọng nói của anh ta cứ như thể có một mũi tên xuyên thẳng qua ngực tôi vậy.

Điều này thật kì cục. Quá kì cục.

Connor là bạn trai của tôi. Connor là tương lai của tôi. Anh ấy yêu tôi và tôi yêu anh ấy hơn nữa tôi sắp chuyển tới sống cùng anh ấy. Và chúng tôi sắp sửa có sàn nhà bằng gỗ, cửa chớp, và bàn ăn bằng đá granite. Vậy đấy.

Vậy đấy..

Tôi vào nhà và trông thấy Lissy đang quỳ trong phòng khách, giúp Jemina mặc chiếc váy màu đen bằng da lộn nhỏ nhất mà tôi từng thấy.

"Wow!" Tôi bỏ túi xách xuống và thốt lên. "Ngạc nhiên thật!"

" Xong rồi đấy! " Lissy nói hổn hển, ngồi lùi lại, " Khoá kéo lên rồi. Cậu thở được chứ? "

Jemina không cử động. Lissy và tôi nhìn nhau.

" Jemina! " Lissy kêu lên hốt hoảng. " Cậu thở được chứ? "

" Hơi hơi, " cuối cùng Jemina thều thào. " Tớ sẽ ổn thôi. " Rất chậm, với thân hình cứng đơ, cô ấy đi lảo đảo về phía cái túi Louis Vuitton đang đặt trên ghế.

" Nhỡ như cậu muốn vào nhà vệ sinh thì sao? " Tôi hỏi, nhìn cô ấy.

" Hoặc đến chỗ anh ấy? " Lissy nói với giọng cười khúc khích.

" Đây mới chỉ là cuộc hẹn thứ hai của bọn tớ! Sẽ không có chuyện tớ đến chỗ anh ấy đâu! " Jemina nói giận dữ. " Không có chuyện " cô cố gắng thở vào "đính hôn đâu."

" Nhưng nhỡ như cậu bị hấp dẫn bởi anh chàng đó thì sao? "

" Hay anh ta rờ rẫm cậu trên taxi? "

" Anh ấy không như thế!, " Jemina lừ mắt đáp trả. " Thực ra anh ấy là trợ lý cấp cao của Thứ trưởng bộ Tài chính "

Tôi nhìn sang Lissy và không thể nhịn được, tôi phá ra cười.

" Emma, đừng cười chứ, " Lissy nói. " Làm thư ký thì đã sao. Anh ấy có thể thăng tiến, tìm kiếm cho mình chút lợi ích mà... "

" Ô ha ha, vui quá nhỉ, " Jemina cắt ngang. " Có thể anh ấy sẽ được phong tước ngày nào đó không chừng, để coi các cậu có còn cười được không? "

" Ồ mình mong là mình sẽ làm vậy, " Lissy đáp trả. " Mà còn hơn thế nữa kia. " Cô ấy đột ngột nhìn sững vào Jemina, vẫn đang đứng tựa vào ghế, cố lấy cái túi của mình. " Ôi trời, cậu còn không thể nhấc nổi túi của mình nữa kìa? "

" Tớ có thể! " Jemina nói, với một nỗ lực kinh khủng để cúi người xuống. " Tất nhiên là tớ làm được. Nhìn đi! " Cô cố gắng hất cái quai túi lên bằng đầu móng tay sơn arcylic, và đắc thắng quàng nó lên vai. " Thấy chưa? "

" Thế nếu anh ấy mời cậu nhảy thì sao? " Lissy nói ranh mãnh. " Cậu sẽ xoay xở thế nào đây? "

" Anh ấy sẽ không mời tớ nhảy, " cô đáp trả giọng khinh khi. " Đàn ông Anh không bao giờ mời phụ nữ nhảy. "

' Điểm tốt đấy.' Lissy cười toe toét. " Vui vẻ nhé. "

Ngay khi Jemina biến mất sau cánh cửa. Tôi ngồi một cách mệt nhọc xuống sofa và với lấy tờ tạp chí. Tôi nhìn qua Lissy, nhưng cô ấy vẫn nhìn lơ đãng phía trước.

" Thể điều kiện " Cô ấy đột ngột kêu lên " Đúng rồi! Sao mà mình lại ngốc đến thế chứ? "

Cô quờ quạng dưới ghế sofa, lấy ra mấy ô chữ cũ trong báo và bắt đầu dò tìm trong đó.

Thật sự mà nói. Cứ như thể là một luật sư giỏi không thể sử dụng hết năng lượng trí não của mình, Lissy tốn hầu hết thời gian của mình vào chơi ô chữ và cờ vua qua thư, và những trò chơi ô chữ đặc biệt cô ấy lấy từ cộng đồng chuyên nghiệp dành cho những người đặc biệt thông minh của cô ấy. ( Tất nhiên nó không có tên là như thế. Nó có cái tên đại loại là ' Mindset- cho những ai thích suy nghĩ'. Rồi dưới cuối trang thường có khuyến cáo bạn cần có IQ khoảng 600 để tham gia.)

Và nếu cô ấy không thể giải ra, cô ấy không vứt đi, nói rằng " thứ ô chữ ngu ngốc " như tôi vẫn làm. Cô ấy giữ nó lại. Rồi khoảng ba tháng sau, khi chúng tôi đang xem EastEnders hay thứ gì đó, cô ấy đột nhiên nghĩ ra câu trả lời. Cô ấy sung sướng đến phát rồ! Chỉ bởi vì cô ấy tìm ra từ cuối cùng trong ô chữ, hay thứ gì đó tương tự.

Lissy là người bạn lâu năm nhất của tôi, tôi rất quý cô ấy. Nhưng đôi khi tôi không thể hiểu nổi cô ấy.

" Cái gì thế? " Tôi hỏi khi cô ấy hí hoáy viết câu trả lời. " Ô chữ từ năm 1993 hở? "

" Ha ha, " cô ấy nói lơ đãng . " Bồ có kế hoạch gì cho tối nay chưa? "

" Tớ nghĩ tớ sẽ có một buổi tối yên tĩnh đây, " Tôi nói, gõ nhẹ vào tờ tạp chí. " Thật ra, tớ nghĩ mình nên kiểm tra quần áo thôi, " Tôi thêm vào khi mắt tôi chạm phải tựa báo " Sự cần thiết của việc bảo quản tủ quần áo "

" Làm gì kia? "

" Tớ nghĩ tớ sẽ kiểm tra hết chúng xem có bị thiếu khuy và xổ xiền không, " Tôi nói, đọc bài báo " Và chải toàn bộ áo khoác của mình bằng bàn chải quần áo. "

" Bồ có bàn chải quần áo rồi à? "

" Thì bằng bàn chải tóc. "

" Ồ, được thôi. " Cô ấy nhún vai. " Tớ chỉ thắc mắc bồ có muốn ra ngoài hôm nay không thôi? "

" Ôi Ôi! " Tờ tạp chí trên tay tôi rơi xuống sàn. " Đi đâu thế? "

" Đoán xem tớ có gì nào? " Cô ấy nhướng mày trêu chọc, rồi thò tay vào trong túi xách. Thật chậm rãi, cô ấy lấy ra một cái móc khoá to, han gỉ, gắn một chiếc chìa khoá tự động mới toanh.

" Cái gì thế? " Tôi hỏi, bối rối – rồi đột nhiên nhận ra nó là cái gì.

" Không thể nào! "

" Đúng thế đấy! "

" Ôi trời ơi Lissy! "

" Tớ biết " Lissy cười rạng rỡ với tôi. " Không kỳ diệu sao? "

Lissy đang cầm chiếc chìa khoá hay ho nhất thế giới. Nó mở ra cánh cửa của câu lạc bộ tư nhân ở Clerkenwell, một điều hoàn toàn khó xảy ra vì đó là nơi rất khó gia nhập.

Vậy mà Lissy đã làm được điều đó!

" Lissy, cậu là người tuyệt nhất thế giới! "

" Không đâu, " cô nói vẻ hài lòng. " Đó là Jasper ở văn phòng tớ. Anh ấy biết mọi người ở Uỷ ban. "

" Tớ chẳng thèm quan tâm đó là ai. Tớ thật sự ấn tượng đấy! "

Tôi lấy chiếc chìa khoá từ tay cô ấy và nhìn nó trong niềm phấn khích, nhưng chẳng có gì trên đó cả. Không tên, không địa chỉ, không nhãn hiệu, không một thứ gì. Nó giống như chiếc chìa khoá mở cổng vườn của bố tôi vậy, tôi nghĩ thầm. Nhưng rõ ràng là nó hay ho hơn, tôi vội vàng bổ sung thêm.

" Vậy cậu nghĩ ai sẽ ở đó? " tôi nhìn lên. " Cậu biết đấy, hình như Madonna là thành viên ở đó. Cả Jude và Sadie nữa! Thậm chí là anh chàng diễn viên siêu lung linh của phim EastEnders nữa chứ. Mặc dù mọi người nói rằng anh ta là gay.... "

" Emma, " Lissy ngắt lời tôi. " Bồ biết là ngôi sao thường không đáng tin mà. "

" Tớ biết. " Tôi nói, có chút khó chịu.

Thành thật mà nói, Lissy nghĩ tôi là ai chứ? Tôi là một người London sành điệu, tuyệt vời kia mà. Tôi không hào hứng với những ngôi sao ngu ngốc kia. Tôi chỉ đơn giản là đề cập đến cho có thôi.

" Thực tế, " Tôi nói sau khi ngừng một lát, " không khí có lẽ sẽ ô nhiễm nếu xung quanh toàn người nổi tiếng. Ý tớ là, còn gì tệ hơn khi ngồi đó, cố gắng nói chuyện bình thường, trong khi xung quanh là những ngôi sao điện ảnh, những siêu mẫu và...và những ngôi sao nhạc pop... "

Không gian chững lại khi chúng tôi nghĩ về điều tôi vừa nói.

" Vậy " Lissy nói giọng hồi hộp. " Chúng ta nên đi chuẩn bị thôi. "

" Sao lại không nhỉ? " Tôi nói, hồi hộp không kém.

Chẳng tốn mấy thời gian đâu. Tôi tự nhủ, tôi chỉ thử ít cái quần jean thôi. Và nhanh chóng gội đầu, dù gì tôi cũng phải gội mà.

Và có lẽ nên trang điểm nữa.

Một giờ sau Lissy xuất hiện trước cửa phòng tôi, mặc quần jeans, một cái áo nịt màu đen bó sát cùng đôi giày cao gót hiệu Bertie, đôi mà tôi biết chắc chắn sẽ làm chân cô ấy phồng rộp lên.

" Bồ thấy sao? " cô ấy hỏi, với cùng chất giọng thông thường. " Tớ không "diện" quá chứ.. "

" Tớ cũng vậy mà, " Tôi nói, thổi lớp sơn bóng thứ hai trên ngón tay. " Chỉ là một buổi tối thư giãn ở bên ngoài thôi mà. Tớ thậm chí còn không muốn trang điểm. " Tôi nhìn lên Lissy. " Lông mi tớ có giả lắm không? "

" Không! Ý tớ là... có. Nhưng bồ cần gì phải để ý tới. Chúng được gọi là vẻ mặt tự nhiên. " Cô ấy tiến tới cái gương và nháy mắt với chính mình đầy lo lắng. " trông chúng thực sự rõ sao? "

" Không đâu! " Tôi nói chắc chắn, và với lấy cái cọ phấn. Khi tôi nhìn lên lần nữa, Lissy đang nhìn chằm chằm vào vai tôi.

" Cái gì thế? "

" Gì cơ ? " Tôi nói vô tội, tay chạm vào trái tim nhỏ lấp lánh trên xương vai mình. " Oh, cái này à. Ừ, tớ dán nó đấy. Chỉ là để cho vui thôi mà. " Tôi với lấy cái dây áo hở vai, cột nó lên, và xỏ chân vào đôi bốt da mũi nhọn. Tôi mua chúng ở cửa hiệu Sue Ryder năm ngoái, nó đã hơi mòn, nhưng trong bóng tối thì ai mà nhận ra chứ.

" Bồ có nghĩ chúng ta "diện" quá không? " Lissy hỏi khi tôi tiến đến đứng bên cạnh cô ấy trước gương. " Nhỡ đâu họ mặc toàn đồ jeans thì sao? "

" Thì tụi mình đang mặc đồ jeans đây! "

" Nhưng nhỡ đâu họ mặc áo chui đầu to thùng thình và tụi mình trông như những con ngốc thì sao? "

Lissy luôn luôn hoang tưởng về những thứ người khác mặc. Vào buối tiệc Giáng Sinh đầu tiên tại phòng của mình, cô ấy không biết " black tie " có nghĩa là váy dài hay chỉ là một cái áo trên lấp lánh, cô ấy bắt tôi đến và đứng ngoài cửa với 6 bộ trang phục khác nhau trong túi đồ, để cô ấy có thể nhanh chóng thay đổi. ( Đương nhiên cái váy ban đầu cô ấy mặc là ổn nhất. Tôi đã bảo cô ấy như thế.)

" Họ sẽ không mặc mấy cái áo chui đầu rộng thùng thình đâu, " Tôi đáp. " Coi nào, đi thôi ! "

" Chưa được! " Lissy nhìn đồng hồ. " Còn sớm quá. "

" Có được mà. Tụi mình có thể chỉ là uống nhanh vài ly khi trên đường đến một bữa tiệc danh tiếng khác mà. "

" Ừ nhỉ! " Lissy cười rạng rỡ. «Tuyệt. Đi thôi ! "

Chúng tôi mất khoảng 15 phút đi xe buýt từ Islington đến Clerkenwell. Lissy dẫn tôi xuống một con đường trống gần chợ Smithfield, đầy những cửa hàng và văn phòng bỏ không. Rồi chúng tôi rẽ ở một góc phố, rồi lại một góc phố nữa, cho đến khi chúng tôi đứng trên một con hẻm nhỏ.

" Đúng đây rồi, " Lissy nói, đứng dưới ngọn đèn đường và xem xét một mảnh giấy nhỏ. " Nó hoàn toàn bị giấu kín đâu đó. "

" Không có dấu hiệu nào à? "

" Không. Vấn đề chính là, không một ai ngoại trừ thành viên biết nó ở đâu. Bồ phải gõ vào cánh cửa bên phải và hỏi Alexander. "

" Alexander là ai? "

" Hem biết. " Lissy nhún vai. " Đó là mật mã bí mật của họ. "

Mật mã bí mật! Chuyện này càng lúc càng thú vị. Trong lúc Lissy liếc nhìn hệ thống liên lạc trên tường thì tôi nhìn vơ vẩn xung quanh. Con đường này thật khó phân biệt. Trên thực tế, nó khá tồi tàn. Chỉ những hàng cửa giống hệt nhau và những khung cửa sổ đóng kín và thiếu vắng bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống . Cứ nghĩ mà xem. Ẩn đằng sau vẻ ngoài tàn tạ này lại là toàn bộ giai cấp nổi tiếng của Luân Đôn!

" Chào, có Alexander ở đây không? " Lissy nói với giọng lo lắng. Một khắc im lặng, rồi như thể bởi phép thuật, cánh cửa lách cách mở ra.

Ôi Trời ơi. Sao mà giống truyện Aladin hay gì thế không biết. Nhìn nhau lo lắng, chúng tôi đi xuống một cái hành thang đầy ánh sáng nhấp nháy theo điệu nhạc. Chúng tôi đi tới một căn phòng với cánh cửa bằng thép sáng bóng, Lissy tra chìa khoá vào. Ngay khi cửa mở ra, tôi nhanh chóng kéo áo lên và tình cờ vuốt lại tóc.

"OK," Lissy thì thầm. "Đừng nhìn. Đừng để ý. Chỉ cần trông thật ổn là được."

"Được thôi," tôi thì thầm đáp, và đi theo Lissy vào câu lạc bộ. Khi cô ấy đưa thẻ thành viên cho cô gái ngồi ở bàn tiếp tân, tôi nhìn vào lưng cô ấy một cách thận trọng, và khi chúng tôi băng qua căn phòng rộng tối lờ mờ, tôi gắn chặt mắt mình xuống tấm thảm màu be. Tôi sẽ không nhìn những người nổi tiếng một cách trâng tráo. Tôi sẽ không nhìn chằm chằm vào họ. Tôi sẽ không...

"Cẩn thận!"

Oops. Tôi mải bận nhìn dưới sàn đến nỗi tông thẳng vào Lissy.

" Xin lỗi" Tôi thì thầm. "Chúng ta có thể ngồi ở đâu đây?'

Tôi không dám nhìn xung quanh phòng để tìm chỗ ngồi trống, phòg trường hợp tôi nhìn thấy Madonna và cô ấy nghĩ rằng tôi đang nhìn chằm chằm cô ấy. "Đây." Lissy nói, chỉ vào một cái bàn gỗ với một biểu hiện khá kì cục trên mặt.

Làm thế nào đó chúng tôi cũng xoay xở ngồi xuống được, xếp gọn túi lại và cầm lên cái menu cocktail, trong lúc đó đều căng thẳng nhìn nhau chằm chằm.

"Bồ thấy ai chưa?" Tôi thì thầm.

"Chưa. Còn bồ?"

"Chưa." Tôi mở quyển menu cocktail ra và lướt mắt lên nó. Trời, căng thẳng quá. Mắt tôi bắt đầu nhức nhối. Tôi muốn nhìn xung quanh. Tôi muốn quan sát nơi này.

"Lissy," Tôi rít lên. "Tớ sắp nhìn một vòng xung quanh đây."

"Thật chứ?" Lissy nhìn tôi chằm chặp lo âu như thể tôi là Steve McQueen khi tuyên bố rằng ông ta sẽ băng qua hàng rào dây thép gai. " Được rồi... OK. Nhưng cẩn thận nhé. Kín đáo thôi."

"Tớ sẽ làm vậy mà. Tớ sẽ ổn thôi."

OK.Chúng ta bắt đầu nào. Nhìn lướt qua thật nhanh và không trố mắt ra. Tôi dựa người vào ghế, hít một hơi thở sâu, rồi cho phép mắt mình lướt nhanh chóng qua căn phòng, cố gắng ghi nhận nhiều chi tiết và nhanh nhất có thể. Ánh sáng mờ ảo....cả đống ghế và sofa màu tía.... vài anh chàng mặc áo thun...ba cô gái mặc đồ jeans và jumpers (áo liền quần). Trời, Lissy sẽ trở thành quái đản....một cặp đang thủ thỉ với nhau.....một gã có râu đang đọc Private Eye... và thế đấy.

Không thể như vậy được.

Chuyện này không thể là thật được. Robbie Williams ở đâu? Jude và Sadie nữa? Tất cả siêu mẫu đâu hết rồi?

" Bồ nhìn thấy ai vậy? " Lissy hỏi khẽ, vẫn nhìn chằm chằm vào quyển menu.

" Tớ không chắc nữa, " Tôi thì thầm đầy hoang mang. " Có lẽ gã có râu kia là một diễn viên nổi tiếng nào đó chăng? "

Đột nhiên, Lissy xoay người lại và nhìn anh ta.

'Tớ không nghĩ vậy đâu, " cuối cùng cô ấy nói và xoay lại.

" Được rồi, gã mặc áo thun màu xám thì sao? " Tôi hỏi, giọng hi vọng. " Anh ta có trong một ban nhạc hay gì đó không? "

" Ừm...không đâu. Tớ không nghĩ thế. "

Một khoảng yên lặng bao trùm khi hai chúng tôi nhìn nhau.

" Liệu có ai nổi tiếng ở đây không? " cuối cùng tôi nói.

" Những người nổi tiếng thường không đáng tin mà! " Lissy chống chế.

"Tớ biết! Nhưng bồ có nghĩ..."

"Xin chào!" Một giọng nói cắt ngang chúng tôi và khi quay ra chúng tôi nhìn thấy hai cô gái mặc đồ jeans đang đến gần bàn chúng tôi. Một cô đang cười với tôi một cách lo lắng. "Tôi hy vọng là các cô không phiền, nhưng tôi và bạn tôi chỉ đang thắc mắc các cô là người mới ở Hollyoaks à?"

Ôi trời ơi.

Dù sao tôi chẳng quan tâm. Chúng tôi không đến đây coi những ngôi sao loè loẹt uống coca và trình diễn Chúng tôi chỉ muốn có một buổi uống rượu yên tĩnh với nhau mà thôi.

Chúng tôi gọi strawberry daiquiris và một ít đậu các loại mắc kinh khủng ( 4.5 bảng cho một tô nhỏ. Thậm chí đừng có mà hỏi giá đồ uống).Và tôi phải thừa nhận rằng giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút khi biết rằng chẳng có ngôi sao nào ở đây để gây ấn tượng cả.

"Công việc của bồ thế nào?" Tôi hỏi, nhấp một ngụm rượu.

"Ồ, vẫn bình thường" Lissy nói kèm môt cái nhún vai mơ hồ. "Hôm nay tớ đã gặp Jersey Fraudster."

Jersey Fraudster là khách hàng của Lissy – một tay lừa đảo quyến rũ và – vì Lissy là một luật sư tài ba – hắn sắp được thả. Một phút trước hắn ta còn mang còng tay, phút sau hắn ta đã mặc một bộ y phục may thủ công và đưa cô ấy đi ăn trưa ở Ritz.

"Hắn ta cố tặng mình một cái cài áo bằng kim cương,' Lissy đảo mắt nói. "Hắn có catalogue của Asprey và cứ thế luyên thuyên mãi "Cái này còn đẹp hơn nữa." Còn tớ thì phải, "Humphrey, ông đang ở tù đấy! Tập trung đi!" Cô ấy lắc đầu, nhấp một ngụm rượu, và nhìn lên. "Vậy...anh chàng của bồ sao rồi?"

Tôi biết ngay là cô ấy ám chỉ Jack, nhưng tôi không muốn thừa nhận đó là người tôi nghĩ đến, vì thế tôi cố gắng nhìn ngây ra và hỏi, "Ai? Connor á?"

"Không, bồ phê à! Người lạ trên máy bay của bồ ấy. Người biết tất tần tật về bồ ấy."

"Ồ, anh ta à." Tôi thấy hai má mình đỏ ửng, và nhìn xuống tờ giấy lót cốc in nổi.

"Đúng , anh ta ấy! Bồ có xoay xở tránh mặt anh ta không?"

"Không" Tôi đáp.' Anh ta chết tiệt còn không để cho tớ ở một mình nữa kìa."

Tôi ngừng lại khi người phục vụ đặt hai ly strawberry daiquiris tươi mát (một loại cocktail gồm hỗn hợp rượu rum, chanh, dâu) lên bàn. Khi anh ta đi khỏi, Lissy nhìn tôi chằm chằm.

" Emma, bồ kết anh ta à? "

" Không, tất nhiên là tớ không kết anh ta, " Tôi đáp lại kịch liệt. " Anh ta chỉ...làm tớ bối rối thôi, chỉ thế thôi. Nó hoàn toàn là một phản ứng tự nhiên. Bồ cũng sẽ như vậy thôi. Dầu sao, mọi chuyện ổn thôi. Tớ chỉ cần chịu đựng đến thứ sáu này. Rồi anh ta sẽ đi. "

' Và sau đó cậu sẽ chuyển đến sống với Connor.' Lissy nhấp thêm ngụm rượu nữa và ngả về phía trước. " Bồ biết đấy, tớ đoán là anh ấy sắp cầu hôn bồ. "

Tôi cảm thấy dạ dày hơi chao đảo, chắc là vì đồ uống đang đi xuống hay gì gì đó.

" Bồ quá may mắn, " Lissy nói giọng tiếc nuối. " Hôm nọ anh ấy gắn mấy cái kệ trong phòng tớ mà không cần nhờ vả ! Liệu có mấy người đàn ông làm được như thế chứ? "

" Tớ biết. Anh ấy quả thật... tuyệt. " Rồi ngừng lại, và tôi bắt đầu xé miếng giấy lót cốc thành nhiều mảnh nhỏ. " Tớ chỉ nghĩ là có một số điều rất nhỏ nhặt chẳng còn lãng mạn nữa. "

" Bồ không thể trông đợi mọi thứ lãng mạn mãi được, " Lissy nói. " Mọi thứ đều thay đổi. Trở nên chín chắn hơn là điều bình thường mà. "

" Oh, tớ hiểu mà!' Tôi nói.' Chúng tớ đều là những người trưởng thành biết phải trái, và bọn tớ đang yêu nhau, một mối quan hệ vững chắc! Mối quan hệ mà, bồ biết đấy, là thứ duy nhất trên đời này tớ mơ ước.Ngoại trừ... " Tôi hắng giọng ngượng ngùng. " Chúng tớ không làm "chuyện ấy" thường xuyên. "

" Đó là vấn đề thường gặp trong các mối quan hệ lâu dài, " Lissy nói vẻ hiểu biết. " Bồ cần phải thêm gia vị vào. "

" Thêm cái gì kia? "

" Bồ đã thử dùng còng tay chưa? "

" Chưa! Bồ thử rồi à? " Tôi nhìn Lissy sửng sốt.

" Lâu rồi, " cô đáp với một cái nhún vai tuỳ tiện. " Chúng không hẳn là như thế...Um...Sao không thử làm chuyện ấy ở một nơi khác nhỉ. Thử làm ở công ty xem! "

Ở công ty! Đúng thế, quả là một ý hay. Lissy thật thông minh.

"OK!" tôi nói. "Tớ sẽ thử!"

Tôi với lấy túi xách, lấy bút ra và viết "quan.hệ@công.sở", kế tiếp dòng chữ tôi đã viết trước đó "lưu ý: Anh yêu."

Đột nhiên, toàn thân tôi tràn ngập với sự hăng hái mơn mởn. Quả là một kế hoạch sáng chói. Tôi sẽ quan hệ với Connor ở chỗ làm ngày mai, và đó sẽ là lần quan hệ tuyệt nhất mà chúng tôi từng có, và ánh sáng lấp lánh sẽ trở lại, và chúng tôi sẽ lại yêu nhau điên cuồng. Quá dễ. Và điều đó sẽ chứng minh cho Jack Harper thấy.

Không. Chẳng có gì để chứng tỏ cho Jack Harper thấy cả. Tôi không hiểu tại sao ý nghĩ ấy lại nảy ra nữa.

Chỉ có một vướng mắc tí ti trong kế hoạch của tôi. Đó là không dễ mà quan hệ với bạn trai ở công ty như bạn đã nghĩ. Tôi hoàn toàn đã không để ý đến mọi thứ ở chỗ làm được công khai thế nào trước đây. Còn có bao nhiêu vách ngăn bằng kính ở đó nữa. Và có bao nhiêu người ở đó, đi lại loanh quanh quanh suốt ngày.

Mười một giờ sáng hôm sau tôi vẫn chưa thể xoay xở sắp xếp một kế hoạch cho trò chơi 2 người. Tôi đã mường tượng đến cảnh làm "chuyện ấy" sau một chậu cây ở đâu đó. Nhưng giờ khi tôi thực tế nhìn lại chúng thì chậu cây lại quá nhỏ! Lại còn toàn là dương xỉ. Connor và tôi chẳng có cách nào có thể nấp sau cái chậu ấy, chứ đừng nói đến liều... động đậy.

Chúng tôi cũng không thể làm trong nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh nữ luôn luôn có người, tám chuyện hay trang điểm, còn nhà vệ sinh nam....kinh quá. Không đời nào.

Chúng tôi không thể làm ở văn phòng của Connor được vì tường ở đó toàn làm bằng kính và chẳng có ai bị mù hay gì gì ở đấy cả. Thêm nữa là người ta cứ hay ra vào suốt để lấy cái này cái kia từ tủ lưu trữ của anh ấy.

Ôi, điều này thật nực cười. Những người yêu nhau nhất định phải làm tình ở công sở suốt mà. Có căn phòng bí mật chuyên biệt nào cho ân ái mà tôi không biết chăng?

Tôi không thể gửi email cho Connor và hỏi xin gợi ý được, vì cốt yếu là tôi muốn gây bất ngờ cho anh ấy. Yếu tố gây sốc sẽ là công tắc bật tuyệt vời và làm cho "chuyện ấy" nóng xèo xèo và lãng mạn. Hơn nữa có một rủi ro nho nhỏ là nếu tôi báo trước cho anh, anh ấy sẽ đặt cả đoàn thể lên trên tôi và khăng khăng đòi chúng tôi phải bỏ một giờ không nhận lương cho chuyện này, hoặc gì đó.

Tôi đang vừa tự hỏi liệu chúng tôi có thể chuồn ra cầu thang thoát hiểm được không thì Nick ra khỏi văn phòng Paul và nói gì đó về những khoản dự trữ.

Đầu tôi giật ngẩng lên, và tôi cảm thấy nhức nhối e sợ. Có một thứ tôi đang cố lấy hết can đảm để nói với anh ta từ buổi họp lớn hôm qua.

" Này Nick, " Tôi nói khi anh ta đi ngang qua bàn tôi. " Thanh Panther là sản phẩm của anh phải không? "

" Nếu cô có thể gọi chúng là một sản phẩm, " anh ta đảo mắt nói.

" Họ sắp cắt giảm nó à? "

" Hơn cả chắc chắn. "

" Được rồi, nghe này, " Tôi nói nhanh. " Tôi có thể có một chút xíu ngân sách marketing để đăng phiếu quà lên một tạp chí được không ? " Nick chống nạnh và nhìn tôi chằm chằm.

" Làm cái gì? "

" Đăng một quảng cáo. Nó sẽ không quá đắt đâu, tôi hứa đấy. Thậm chí sẽ chẳng ai để ý đâu. "

" Ở đâu? "

" Tạp chí Bowling Hằng Tháng, " Tôi nói, hơi đỏ mặt. " Ông tôi mua nó. "

" Cái gì Bowling cơ ? "

" Làm ơn đi ! Nhìn này, anh không phải làm gì hết. Tôi sẽ đảm nhiệm tất cả. Nó sẽ chỉ là muối bỏ biển trong đống tiền mà các anh đã bỏ ra cho những quảng cáo khác. " Tôi nhìn chằm chằm anh ta van nài. " Đi mà...Làm ơn đi.... "

" Ôi được rồi ! " anh ta sốt ruột nói. " Dẫu sao nó cũng là một con vịt chết. "

" Cảm ơn ! " Tôi cười rạng rỡ với anh ta, rồi ngay khi anh ta đi khỏi, tôi với lấy điện thoại và quay số của Ngoại.

' Chào Ngoại!' Tôi nói ngay khi tiếng bíp của hộp trả lời tự động của ông vang lên. " Con sắp đăng phiếu giảm giá cho Thanh Panther trên tạp chí Bowling Hằng Tháng. Thế nên Ngoại nói cho tất cả các bạn của ngoại nhé! Ngoại có thể dự trữ nó với giá rẻ. Con sẽ gặp ngoại sớm, Ok?'

" Emma à? " Giọng Ngoại chợt vang lên. " Ngoại đây! Chỉ đang nấp thôi!'

" Nấp? " Tôi lặp lại, cố không tỏ ra quá ngạc nhiên. Ngoại nấp ư?

" Đấy là thú vui mới của ta. Con đã nghe kể về nó chưa? Con nghe tin nhắn lại của bạn bè và cười họ. Rất thú vị. Giờ thì Emma, Ngoại đương định gọi cho con đây. Ngoại thấy một mẩu tin rất báo động trên bản tin hôm qua, về vụ giết người ở trung tâm London. "

Không phải lại nữa chứ.

" Ngoại à... "

" Hứa với ta là con sẽ không đi lại bằng phương tiện công cộng ở London, Emma. "

" Con.. ờ..hứa mà. " Tôi nói, đan tay lại. " Ngoại à, con phải đi đây, thật đấy. Nhưng con sẽ gọi lại sớm thôi. Yêu Ngoại. "

" Ngoại cũng yêu con, cưng à. "

Khi bỏ điện thoại xuống tôi cảm thấy hơi hài lòng. Một việc đã xong.

Nhưng còn Connor thì sao?

"Tôi đành phải đi bới nó ở phòng lưu trữ thôi," Caroline nói vọng qua phòng, và đầu tôi vụt sáng.

Phòng lưu trữ. Tất nhiên rồi. Đương nhiên! Chẳng ai đi đến phòng lưu trữ trừ phi họ bị bắt buộc phải đến đó.Nó nằm ở tầng hầm, tối hù với không một cái cửa sổ nào cùng hàng đống sách và tạp chí cũ, và bạn cuối cùng đành phải bò toài ra đất để lấy cái bạn cần tìm.

Quá hoàn hảo.

" Tôi đi cho, " tôi nói, cố ra vẻ thờ ơ. " Nếu cậu muốn. Cậu muốn tìm gì? "

" Thật à? " Caroline nói biết ơn. " Cảm ơn nhé, Emma. Nó là một quảng cáo cũ trên một tờ báo quá cố nào đó. Đây là bản đối chiếu... " Cô ấy đưa tôi một mẩu giấy và tôi cầm lấy nó, cảm thấy rộn ràng phấn khích. Khi cô ấy đi khỏi, tôi kín đáo nhấc điện thoại và gọi cho Connor.

" Này Connor, " Tôi nói với tông giọng thấp, khàn khàn. " Gặp em ở phòng lưu trữ nhé. Em có thứ này muốn cho anh xem. "

" Cái gì? "

" Cứ.... ở đó, " Tôi nói, cảm thấy cứ như Sharon Stone.

Ha! Quan hệ nơi công sở! Ta đến đây!

Tôi lao xuống hành lang nhanh hết mức có thể, nhưng khi tôi đi ngang qua phòng Quản lý thì Wendy Smith xáp lại bắt chuyện xem tôi có muốn chơi trong đội bóng rổ không. Vì thế tôi thực tế không thể xuống tầng hầm chỉ trong vài phút, và khi tôi mở cửa, Connor đang đứng đó và xem đồng hồ.

Điều này thật bực mình. Tôi đã dự định sẽ chờ anh ấy. Lẽ ra tôi đã phải ngồi trên chồng sách mà tôi đã nhanh chóng chuẩn bị sẵn, bắt chéo chân và váy tôi sẽ kéo lên thật quyến rũ.

Ôi được rồi.

" Hi, " Tôi nói, với cùng tông giọng khàn khàn.

" Hi, " Connor đáp, cau mày, " Emma, chuyện gì thế? Sáng nay anh thật sự rất bận. "

" Em chỉ muốn nhìn thấy anh. Thật nhiều về anh. " Tôi đóng cửa lại bằng một cử chỉ phóng đãng và miết ngón tay dọc theo ngực anh, như trong một quảng cáo nước thơm cạo râu. " Chúng ta chưa bao giờ yêu nhau thật tự nhiên chút nào cả. "

" Gì kia?" Connor nhìn tôi chằm chằm.

" Coi nào. " Tôi bắt đầu cởi khuy áo sơ mi của anh với một vẻ đói khát. " Hãy làm chuyện ấy. Ngay đây, ngay bây giờ. "

" Em điên à? " Connor nói, đẩy ngón tay tôi ra và vội vàng cài lại khuy áo. " Emma, chúng ta đang ở cơ quan! "

" Thì sao nào? Chúng ta trẻ, chúng ta yêu nhau... " Tôi dịch chuyển tay thậm chí xuống sâu hơn, và Connor mở to mắt.

" Dừng lại! " anh rít lên. " Dừng lại ngay! Emma, em say hay bị gì đấy ?"

"Em chỉ muốn làm tình thôi! Điều đó là quá yêu sách sao?"

"Vậy là quá yêu sách để làm chuyện ấy trên giường như những người bình thường khác à?"

"Nhưng chúng ta không làm trên giường! Ý em là hầu như không bao giờ!"

Một thoáng im lặng đột ngột.

"Emma," cuối cùng Connor nói. "Đây không phải là thời điểm hay chỗ để..."

"Phải mà! Có thể mà! Đây là cách chúng ta lấy lại lửa tình! Lissy bảo..."

"Em bàn luận đời sống tình dục của chúng ta với Lissy sao?" Connor có vẻ thất kinh.

"Đương nhiên là em không đề cập đến chúng ta rồi," tôi vội vàng đính chính. "Tụi em chỉ nói về ...về những cặp đôi nói chung, và cô ấy bảo là làm chuyên ấy ở công sở sẽ rất ...gợi tình! Coi nào, Connor!" Tôi tiến sát lại anh ấy và đặt một tay của anh vào trong áo ngực tôi.' Anh không thấy điều này thật kích động sao? Chỉ cần nghĩ rằng ai đó có thể đi xuống cầu thang ngay lúc này..." Tôi tạm ngừng lại khi nghe thấy tiếng động.

Tôi nghĩ rằng ai đó đang đi xuống cầu thang ngay lúc này.

Ôi như cứt.

"Anh nghe thấy tiếng bước chân!" Connor rít lên, và ngay lập tức giật mạnh ra khỏi tôi, nhưng tay thì vẫn ở chỗ đó, bên trong áo ngực của tôi. Anh ấy nhìn nó chòng chọc kinh hãi. "Anh kẹt rồi. Cái đồng hồ chết tiệt của anh. Nó mắc cứng trong áo em rồi." Anh ấy giật mạnh nó. "Khốn kiếp! Anh không thể di chuyển tay mình!'

"Kéo nó ra!"

"Anh đang kéo đây!" Anh ấy điên cuồng nhìn xung quanh. "Có cái kéo nào không?"

"Anh không được cắt áo em," Tôi nói kinh hãi.

"Vậy em có gợi ý nào khác không?" Anh giật mạnh lần nữa, tôi la lên nho nhỏ.

"Au! Ngừng lại! Anh sẽ làm hỏng nó mất!"

"Ồ anh sẽ làm hỏng áo em. Và đó là lo ngại chính của chúng ta bây giờ đấy à?'

"Em luôn ghét cái đồng hồ ngu ngốc đó! Nếu anh mang cái mà em tặng thì.."

Tôi im bặt. Dứt khoát bước chân đã đến rất gần. Họ gần như đã gần tới ngoài cửa rồi.

"Khốn kiếp!" Connor nhìn xung quanh điên cuồng. "Khốn kiếp... khốn kiếp..."

"Bình tĩnh đi! Chúng ta chỉ cần lẩn vào một góc," tôi xuỵt. "Dầu sao họ có thể không vào đâu."

"Đó là một ý kiến tuyệt vời, Emma," anh điên tiết thì thầm lại khi chúng tôi vội vã lúng túng lê qua căn phòng cùng nhau. "Quá tuyệt."

"Đừng có trách em!" Tôi vặc lại. "Em chỉ muốn lấy lại một chút đam mê trong ....' Tôi đông cứng khi cửa mở.

Không. Trời. Không.

Tôi thấy choáng váng với cơn sốc.

Jack Harper đang đứng trên cửa ra vào, cầm một bọc lớn tạp chí cũ.

Châm rãi, anh ta đưa mắt nhìn chúng tôi, ghi nhận vẻ giận dữ của Connor, tay anh đang ở trong áo ngực tôi, gương mặt tuyệt vọng của tôi.

"Ông Harper," Connor bắt đầu nói lắp. "Tôi thật sự rất, rất xin lỗi. Chúng tôi...chúng tôi không..." Anh hắng giọng, "Tôi chỉ có thể nói tôi xấu hổ thế nào ....cả hai chúng tôi đều.."

"Tôi chắc các bạn có," Jack đáp. Mặt anh trống rỗng và không thể hiểu được; giọng anh vẫn khô khan như thường lệ. "Có lẽ cả hai bạn nên chỉnh trang lại quần áo trước khi quay về bàn làm việc?"

Cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta, và chúng tôi đứng bất động, như những bức tượng sáp.

"Nhìn này, anh có thể gỡ cái tay chết tiệt của anh ra khỏi áo ngực em được chưa?' cuối cùng tôi lên tiếng, đột nhiên cảm thấy tức tối không thể tin được với Connor. Mọi dục vọng của tôi đã tan biến. Tôi cảm thấy hoàn toàn giận tái người với bản thân. Với Connor. Và với tất cả mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.