Võ Lâm Sử ghi Tuyệt
Vân Cốc mùa hạ năm thứ bảy Thiên Bảo: bạch đạo dùng võ do Thiếu Lâm cầm
đầu, hợp với lượng lực triều đình của Vĩnh Lạc hầu, tấn công tuyệt Vân
Cốc. Nhưng tơi tả mà về. Trải qua sự việc này, giang hồ chánh đạo tổn
thương nguyên khí nặng nề, mười năm khó khôi phục.
Mùa xuân năm
thứ tám Thiên Bảo: Tuyệt Vân Cốc mở lôi đài, mời chào cao thủ trong
thiên hạ. Phàm là người trong võ, không bàn xuất thân, không hỏi sư thừa (kế thừa), người có sở trường đều trọng dụng. Từ đó, Dung Úc Ảnh trọng
chấn Tuyệt Vân Cốc.
Mùa đông năm thứ tám Thiên Bảo: Dung Úc Ảnh
đứng đầu Tuyệt Vân Cốc đứa người vây Võ Đang, Thiếu Lâm mười ngày, sau
đó nói chuyện cả đêm cùng Chưởng môn hai phái, cam kết từ đó tiêu trừ ân oán, võ lâm chánh đạo vĩnh viễn không tái phạm Tuyệt Vân Cốc.
Mùa xuân năm thứ chín Thiên Bảo: Hoàng Hà lũ lụt, thiếu lương thực. Nhưng
lương thực triều đình cứu giúp bị Khâm sai khấu trừ, chậm chạp chưa đến, Lưỡng Hà một dải buồn bã khắp nơi. Dung Úc Ảnh vào Hoàng Thành vào ban
đêm, vì dân trần tình, sau mang theo thủ dụ của hoàng đế, giết Khâm sai, cứu hàng trợ lương, cứu mấy vạn người. Trong khoảng thời gian ngắn uy
danh Tuyệt Vân Cốc càng được tôn vinh.
Mùa thu năm thứ chín Thiên Bảo: Dung Úc Ảnh truyền vị trí Cốc chủ cho Đông Phương Duyệt, Duyệt
kiên trì không chịu nhận, vì vậy không có kết quả.
Trước mắt một
mảnh huyết sắc hồng hông, mũi kiếm mỏng manh xuyên thấu ngực, áo trắng
nhuộm đỏ, người nọ mỉm cười, giọng nói lại kiên quyết, “Cuộc sống về
sau, ta muốn lưu cho mình.”
Không...không được đi. Nàng trơ mắt
nhìn, lại không nói ra lời. Vươn tay, không còn kịp chạm được tay áo hắn nữa, bóng dáng màu trắng kia đã từ từ phai đi. . . . . .
“Không
—— Nhạn huynh đừng đi —— đừng —— a!” Dung Úc Ảnh đột nhiên từ bật dậy từ trên sập, hai mắt mở to, móng tay cắm thật sâu thịt.
Ba năm, một ít rừng hạnh tàn trồng lại lần nữa, đã nở hoa kết trái. Song thảm trạng năm đó, lại thường xuyên xuất hiện trong mộng của nàng. áo trắng nhuốm
máu, mũi kiếm lóe ra ta lạnh, ánh mắt lúc hắn kiên quyết cầu xin đi. . . . . .
Mỗi lần thức tỉnh từ trong mộng, đều là mồ hôi lạnh ướt quần áo.
Cho dù biết ngoài ngàn dậm, hắn sống rất tốt. Lại không nhịn được sợ hãi
như cũ. Nàng hoàn toàn không dám nghĩ, nếu một kiếm kia thật sự đoạt
tánh mạng của hắn, nàng nên làm như thế nào?
Thật may là hắn không sao.
Cũng vì vậy, nàng không ngừng bức bách mình lớn lên, bức bách mình gánh vác
trách nhiệm Cốc chủ, bức bách mình trở thành cô gái xứng với hắn. Tại
thời điểm đó, nàng oán thủ đoạn hắn quá ác, không lưu đường sống cho
người. Hắn rời đi, nàng mới biết cuộc sống có quá nhiều chuyện bất đắc
dĩ, vì bảo vệ thứ chính mình coi trọng, cho dù có biết rõ là tội, cũng
phải gánh vác.
Vì ép Thiếu Lâm cúi đầu, nàng đưa người vây núi
mười ngày, mười mấy tên đệ tử Thiếu lâm mưu toan phá vòng vây chết bởi
tay nàng. Nàng thậm chí còn bỏ thuốc vào nguồn nước từ trên núi, như vậy giảm bớt thương vong của Tuyệt Vân Cốc. Cho dù sau đó lại dùng công lực của bản thân chiến thắng liên thủ của chưởng môn hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang, khiến cho bọn hắn cam kết không bao giờ xâm phạm Tuyệt Vân Cốc,
nhưng trong quá trình này máu tanh cùng với tánh mạng chết đi quá, lại
đều tính trên đầu nàng.
Lúc một kiếm giết Khâm sai, nam nhân thắt lưng gấm đồ bông này hoảng sợ nhìn nàng, trên mặt đều là sợ hãi và co
quắp lại. Vậy mà nghĩ đến bởi vì hắn mà hại chết dân chúng vô tội, tay
nâng kiếm rơi như cũ, không chút lưu tình mà trảm dưới kiếm. Lúc rút
kiếm ra, máu tươi ào ào tràn ra, toàn cảnh là máu đỏ làm mờ ánh mắt của
nàng.
Mắt thấy uy danh Tuyệt Vân Cốc càng ngày càng thịnh,nàng
lại không có cảm thấy mừng rỡ. Hắn vẫn hi vọng nàng có thể trở thành Cốc chủ chính cống, một mình lãnh đạo quần luân đảm đương một phía. Nếu đây là hi vọng của hắn, vậy nàng nguyện ý làm vì hắn. Vậy mà tại sao, lại
tịch mịch như thế. Có lúc, thật muốn bất chấp tất cảđi tìm hắn, bồi
bạn cùng hắn nhìn mặt trời mọc, cũng không tách ra nữa.
Ngẩng đầu lên, ngoài của sổ đã sáng trưng. Trời đang mưa lất phất.
Đắp chăn ngồi một lát, nàng đứng dậy, xuống rửa mặt, ra ngoài phòng.
Gió sớm thổi lên mặt, thổi lên người hết sức nhẹ nhàng khoan khoái. Theo
thói quen từ dĩ vãng, nàng đi qua hành lang, đi về phía rừng hạnh. Sáng
sớm đi vào trong rừng hạnh một lát, có lúc uống một ít rượu Hạnh Hoa
dưới cây hạnh, hoặc là nếm hai khối bánh hạnh nhân, ba năm qua đã thành
thói quen của nàng.
Nhưng mà khi trở về ở khúc quanh hành lang bị người gọi lại.
“Cốc chủ, lão phu nhân mời ngài quá.” Một cô gái mặt mày thanh tú đi tới,
khom người với Dung Úc Ảnh. Chính là tỳ nữ Như Ngọc hầu hạ mẫu thân Dung Úc Ảnh Tiêu Tử Vận.
“Ta biết rồi, ngươi dẫn đường đi.” Dung Úc Ảnh gật đầu một cái.
Trong Trúc Vận đàn hương lượn lờ, Tiêu Tử Vận đang lễ Phật. Nhìn thấy họ đi
vào, vì vậy đứng lên từ trên bồ đoàn, cười kéo tay Dung Úc Ảnh, nói: “
Ảnh nhi, dùng đồ ăn sáng chưa?”
Không đợi nàng trả lời, quay đầu
nói với Như Ngọc: “ đi đi lấy ra Quế Hoa Cao ta làm sớm, bới một chén
cháo, lại lấy một đĩa dưa cải mang lên.”
Như Ngọc nghe được phân phó, lập tức đi đến phòng bếp.
“Mẹ, người đừng bận rộn.”
“Làm sao không bận rộn. Ngươi cũng không nhớ, đã bao lâu không tới nơi này
của vi nương?” Tiêu Tử Vận cười, kéo nàng ngồi xuống, nói tiếp, “Khó
được tới một lần, tất nhiên mẹ muốn đút ngươi thật no. Ngươi xem, mấy
ngày nay không thấy ngươi, lại gầy đi trông thấy.”
Trong tiếng nói khó nén đau lòng.
“Mẹ, là nữ nhi bất hiếu.” Dung Úc Ảnh có chút lo lắng. Tháng này , vì vấn đề truyền thừa vị trí Cốc chủ, nàng vội đến mức bể đầu sứt trán, lại sơ
sót chào hỏi mẫu thân.
“Lời nói càn. DĨ nhiên mẹ biết ngươi bận
rộn.” Vỗ vỗ mu bàn tay nàng, Tiêu Tử Vận từ ái mà nói, “Chỉ là cũng phải coi chừng thân thể, chớ mệt đến chết. Ta và phụ thân ngươi, chưa từng
trông cậy vào Tuyệt Vân Cốc trở thành đệ nhất thiên hạ cái gìđó, ngươi
không cần buộc mình quá gấp. Ảnh nhi, ngươi đã làm rất khá.”
“Mẹ, con hiểu.” Dung Úc Ảnh mỉm cười, nói tiếp, “con cũng chưa bao giờ nghĩ
tới cái gì đệ nhất thiên hạ, chỉ là không hy vọng Tuyệt Vân Cốc bị người khi dễ thôi.”
Lúc này Như Ngọc bưng đồ ăn sáng tới đây, Quế Hoa
Cao trắng như tuyết, cùng với cháo trắng rau dưa, quả thực là làm mười
ngón tay người ta muốn động.
Phất tay sai Như Ngọc đi xuống, Tiêu Tử Vận đưa khối Quế Hoa Cao qua, cười nói, “, nếm thử một chút tay nghề của vi nương.”
“Thơm quá.” Cắn một cái, Dung Úc Ảnh khen, “Tay nghề của mẹ thật tốt. Cố tình nữ nhi một chút cũng không học được.”
“Học nó làm cái gì? Ngươi thích, mỗi ngày mẹ đều làm cho ngươi ăn.”
“Mẹ, người thật tốt với nữ nhi.” Dung Úc Ảnh cảm động nói.
“Nha đầu ngốc, mẹ chỉ có một người con gái này, dĩ nhiên đau lòng rồi.” Gắp
miệng dưa cải vào trong chén nàng, Tiêu Tử Vận thở dài nói, “Chỉ là,
không biết ngươi còn có thể ở lại bên cạnh mẹ bao lâu?”
“Mẹ. . . . . .” Dung Úc Ảnh cả kinh, dừng chiếc đũa lại, kinh ngạc nhìn nàng.
“Ảnh nhi, ngươi một lòng truyền ngôi cho Duyệt Nhi, thật sự cho rằng mẹ không biết sao?” Tiêu Tử Vận cười nhạt, nói.
“Người phản đối sao?” Chần chờ nhìn nàng, Dung Úc Ảnh nói.
“Duyệt Nhi là một nhân tài, trung thành với Tuyệt Vân Cốc, vả lại bỏ ra rất
nhiều tâm huyết, mẹ làm sao sẽ phản đối?” Tiêu Tử Vận nhìn nàng, chậm
rãi nói tiếp, “Chỉ là, nếu Duyệt Nhi đón lấy tuyệt Vân Cốc, ngươi còn sẽ ở lại trong cốc?”
“Mẹ, nếu như mà con nói, con sẽ không ở lại
trong cốc, ngài lại sẽ trách con?” Nàng có chút thấp thỏm, bất kể Đông
Phương Duyệt như thế nào cũng không chịu đón lấy vị trí Cốc chủ, nếu mà
ngay cả mẫu thân cũng phản đối, nàng thật sự có thể quẳng được tất cả
chuyện trong cốcsao?
“Rời khỏi tuyệt Vân Cốc, ngươi muốn đi nơi nào?” Tiêu Tử Vận hỏi ngược lại.
“Con muốn đi Giang Nam.”
“Nhạn nhi ở Giang Nam?”
“Phải hắn đang ở Giang Nam.” Dung Úc Ảnh gật đầu một cái, “Hắn hi vọng con
đón lấy Tuyệt Vân Cốc, con tiếp nhận. Hắn nói cuộc sống sau này là vì
bản thân hắn , con cũng theo hắn đi. Hôm nay Tuyệt Vân Cốc đã như mặt
trời ban trưa, hắn muốn con làm con đều làm được. Nên là lúc con trở lại bên người hắn.”
Nàng cười nhạt, nói tiếp, “Ba năm, đã đủ, con không muốn chờ đợi thêm nữa.”
“Vậy thì ngươi đi đi.” Ôn hòa nhìn nàng, Tiêu Tử Vận nói.
“Mẹ, ngài đồng ý?” Dung Úc Ảnh kinh ngạc ngước mắt.
“Tại sao có thể không đồng ý?” Tiêu Tử Vận đứng lên, vuốt tóc của nàng, “Ta
sớm cũng đã nói, ta chỉ có một đúa con gái là ngươi, chỉ cần ngươi cao
hứng, ngươi cứ đi làm. Nếu mà mệt mỏi, mẹ sẽ ở Trúc Vận tiểu trúc đây
ngươi trở về.”
“Mẹ. . . . . .” Hốc mắt khẽ chua xót, Dung Úc Ảnh ngập ngừng kêu một tiếng, đầu vùi vào trong ngực mẫu thân.
Ôm chặt nàng, trong mắt của Tiêu Tử Vận có lòng thương, không hề bỏ, cũng
có nhàn nhạt vui mừng. Bao lâu không ôm chầm nàng như vậy! Đứa nhỏ này
bức mình quá chặt, mỗi một chuyện đều cố gắng hoàn mỹ, lại khó tránh
khỏi làm cho mình tâm lực tiều tụy. Huống chi, tính tình nàng vốn cũng
không phải là nóng vội mưu mẹo như thế, vậy mà dựa vào nội tâm quật
cường, nhưng cố nhịn xuống.
Ba năm, nên để nàng đi tìm hạnh phúc của mình.
Thầm thở dài, Tiêu Tử Vận nói: “ muốn đến thì đến đi, Nhạn nhi là một đứa bé ngoan, mẹ rất yên tâm. Ngươi chớ để cô phụ hắn.”
“Làm sao lại như vậy?” Ngẩng đầu lên, Dung Úc Ảnh khẽ mỉm cười.
“Cái người này tính tình quật cường, thật giống như cha ngươi. Vậy ngươi
phải nhớ kỹ, quá cứng ắt phải gãy, cứng mềm lưu loát mới là chánh đạo.
Trải qua ba năm rèn luyện, đạo lý này ngươi nên đã hiểu. Nghe lời của
mẹ, mọi việc đa số hắn suy tính, chớ để đả thương hắn, cũng làm mình bị
thương.”
Dung Úc Ảnh trầm mặc một chút, ngước mắt, “Mẹ, ngài nói, nữ nhi sẽ nhớ kỹ.”
Kiếp này, sẽ không khiến hắn tổn thương nữa.
* * * * * * *
Lệnh phù hoàng kim, càng tỏa sáng lung linh dưới ánh nến.
Trong thư phòng Cúc mộng hiên, cây nến to cỡ miệng chén đã đốt hết một nửa.
Đông Phương Duyệt lại lạnh lùng nhìn lệnh phù trước mặt như cũ, không
nói một lời.
“Duyệt đại ca, huynh vẫn cứ không chịu đồng ý sao?” Dung Úc Ảnh nhíu nhíu mày.
Nàng sớm có ý tứ giáo vị trí Cốc chủ, trước đó vài ngày thậm chí tuyên bố
quyết định này trước mặt mọi người. Vậy mà bất kể thế nào Đông Phương
Duyệt cũng không chịu tiếp nhận. Nàng thật sự không hiểu là vì cái gì.
“Ba năm qua, muội trọng chấn Tuyệt Vân Cốc, chẳng lẽ chỉ vì một ngày kia
nhường lại vị trí Cốc chủ sao?” Đông Phương Duyệt ngước mắt, như có điều suy nghĩ nhìn nàng.
“HUynh biết, muội chưa từng muốn làm Cốc chủ gì cả.” Dung Úc Ảnh cười khổ.
“Nhưng muội lại tiếp nhận trọng trách này. Hiện tại chỗ ngồi Cốc chủ là của
muội, về sau cũng là của muội.” đẩy lệnh phù hoàng kim tượng trưng quyền lực của Cốc chủ về trước mặt Dung Úc Ảnh, Đông Phương Duyệt nói.
“Duyệt đại ca, tại sao?” Đón nhận tầm mắt của hắn, Dung Úc Ảnh nói.
“Cái gì?” Đông Phương Duyệt nhàn nhạt hỏi.
“Tại sao không chịu đón lấy vị trí Cốc chủ? Cho muội một lý do.”
“Sức lực không đủ, khó khăn phục chúng.” Khẽ mỉm cười, ném ra tám chữ.
“Đây không phải là lý do. Trừ muội ra, trong Tuyệt Vân Cốc danh vọng của
huynh cao nhất. Huống chi ngày đó Tuyệt Vân Cốc mời cao thủ thiên hạ,
chủ trì lôi đài chính là huynh, những người mới kia, tất cả lãnh đạo cấp cao các đường có ai không phục huynh? Sau đó vây Thiếu Lâm, công Võ
Đang, phụng Hoàng Lệnh mở kho phát thóc, đâu một khoản nào huynh không
tham dự? uy danh hôm nay Tuyệt Vân Cốc có, có một nữa là của huynh.
Huynh nói huynh không thể phục chúng, đó là nói bừa, là nói không đúng.” Nhìn hắn, Dung Úc Ảnh nói từng chữ từng câu.
“Có lẽ muội nói
không sai. Thật sự là ta nói không đúng.” Yên lặng, Đông Phương Duyệt
nói tiếp, “Chỉ là, muội muốn nghe lời thật phải không?”
“Dĩ nhiên.” Dung Úc Ảnh không chút do dự nói.
“Ta không muốn muội rời khỏi Tuyệt Vân Cốc, không muốn muội đi tìm hắn. Đây chính là lời thật.” Âm thanh chợt lạnh xuống, Đông Phương Duyệt nói.
“Duyệt đại ca?” Lông mày chau chặt lại, Dung Úc Ảnh nói.
“Ta chưa bao giờ đòi hỏi quá đáng cái gì. Từ nhỏ hắn đã thông minh hơn ta,
so với ta làm người khác ưa thích. Sư phụ coi trọng hắn, sư nương cũng
cưng chiều hắn, ngay cả muội cũng thích kề cận hắn. Ta vẫn tự nói với
mình, không nên đi oán hận, không nên đi ghen tỵ, ta thậm chí buộc chính mình tự đi tôn kính hắn. Nhưng mà kết quả thế nào ? Hắn làm cái gì? Ba
năm trước đây trong rừng hạnh kia, bao nhiêu người chết trong tay của
hắn. Những người kia phần nhiều là huynh đệ Tuyệt Vân Cốc, là đồng bào
cam nguyện vì Tuyệt Vân Cốc dùng hết một giọt máu cuối cùng.” Nhắm hai
mắt lại, Đông Phương Duyệt nói: “có lúc ta thật sự cho của người đó máu
lạnh. Ảnh nhi, đừng đi tìm hắn, buông tha chính mình thôi.”
“Chuyện năm đó, huynh cho rằng trong lòng hắn tốt hơn?” Dung Úc Ảnh nhìn hắn,
chậm rãi nói ra, “Năm đó muội cũng oán qua lòng hắn hung ác như vậy,
nhưng mà sau đó lại còn nghĩ, khi đó nếu hắn không làm như vậy thì có
thể thế nào? Cho phép người chánh đạo đạp bằng Tuyệt Vân Cốc sao? Muốn
bảo toàn nhiều tánh mạng hơn, nhất định phải có hy sinh, năm đó thân
muội là Cốc chủ, lại không bảo toàn được các ngươi. Hắn làm thay muội,
muội lại cũng giống như huynh, oán lòng hắn hung ác oán hắn ác độc.”
Nàng khẽ cười khổ, “Phải bảo vệ, nhất định phải học được buông tha. Muội
dùng ba năm mới thấu đạo lý này. Vì Tuyệt Vân Cốc, hắn gần như cũng bỏ
qua chính mình. Huynh biết hắn đã từng là một người sáng sủa cỡ nào
nhiệt huyết cỡ nào? Hắn từ nhỏ đã tài năng hơn người, kinh tài thèm
thuồng, phụ thân gần như trăm cưng ngàn chiều với hắn, đến độ muốn gì
được đó. Hắn đều là muốn làm cái gì thì làm cái đó, mọi sự tùy tâm, cũng không suy tính hậu quả. Nhưng mà sau đó lại vì Tuyệt Vân Cốc, lại buộc
mình lạnh nhạt, buộc mình vô tình, buộc mình lòng dạ ác độc. Giống như
trong ba năm nay, muội buộc mình làm người xứng chức Cốc chủ, coi như
mệt mỏi nữa chật vật đi nữa cũng phải chống đỡ.”
Yên lặng một
lát, Đông Phương Duyệt nói: “ Muội có biết hay không, mắt thấy bằng hữu
bên cạnh cứ như vậy mà chết không rõ ràng trong tay người của mình, cảm
giác của ta ra sao? Những người kia, một canh giờ trước vẫn còn theo ta
uống rượu, thừa dịp uống rượu hét lớn muốn đi Vạn Xuân lâu khai trai.
Hai ngày trước mới hưng phấn xin nghỉ với ta, nói muốn về với ông bà
thành hôn với vị hôn thê, lễ hỏi cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng mà lúc hắn giơ tay đã hủy sạch tất cả. Phá hủy thì cũng thôi đi, hận nhất là, món
nợ này ta hoàn toàn không biết nên tính trên đầu ai. Cái loại hận ý
không chỗ thổ lộ đó sẽ ép người đến điên khùng.”
“Cho nên huynh
chỉ có thể hận hắn. Bởi vì nếu không hận lời hắn nói, huynh lập tức hoàn toàn không biết nên đi hận người nào. Nhiều bằng hữu bên cạnh cứ đi như vậy, nếu không có người chịu oán hận này, thực sự là muốn ép người đến
điên.” Dung Úc Ảnh cười khổ, nói: “ cho nên lúc một chưởng Mặc Hàn Dương đánh tới hắn, các huynh không có ai ra tay giúp đỡ. Mắt thấy hắn cứng
rắn đụng vào trên kiếm của muội cũng không có ai nguyện ý cứu giúp. Hắn
lo lắng hết lòng vì Tuyệt Vân Cốc, lấy được cũng là hồi báo như vậy. Hắn nên đi oán ai đây?”
Đông Phương Duyệt ngớ ngẩn, không nói gì.
“Duyệt đại ca, muội thật sự mệt mỏi.” Đè cái trán, Dung Úc Ảnh nói: “ đón lấy
Tuyệt Vân Cốc đi, muội tin tưởng nhất định huynh sẽ đưa nó phát dương
quang đại.”
“muội cứ tin tưởng ta như vậy?”
“Huynh là người thế nào, dĩ nhiên muội biết.” Dung Úc Ảnh khẽ mỉm cười, đẩy lệnh phù tới trước.
Bên môi xẹt qua một nụ cười khổ, Đông Phương Duyệt nói: “ vị trí Cốc chủ, ta vẫn không thể đón lấy.”
Dừng một chút, hắn nói từng chữ từng chữ: “ bởi vì, ta không muốn muội đi tìm hắn.”
“Duyệt đại ca. . . . . .”
“Ba năm trước đây ta tặng muội cao chín đoạn cây tục đoạn, tương đương với
tự tay đẩy muội tới bên người hắn. Nhưng mà hắn không mang cho muội hạnh phúc. Chẳng lẽ đến lần này, muội buộc ta buông tay như cũ sao?” Hắn
vững vàng nhìn chằm chằm nàng, trong mắt như có lửa cháy nóng bỏng.
“Kiếp này, muội sẽ không thích người khác.” Dung Úc Ảnh rủ mắt, tránh ánh mắt của hắn, nói: “ Duyệt đại ca, tìm một cô gái thật lòng yêu huynh, huynh sẽ hạnh phúc.”
“Ảnh nhi, có lúc muội thật là tàn nhẫn.” Đông Phương Duyệt âm thầm thở dài, nàng sẽ không cho hắn một tia hi vọng sao?
“Thật xin lỗi.”
“Đừng nói.” Đông Phương Duyệt đứng lên, nhắm mắt lại, cuối cùng lấy lệnh phù
trên bàn, nói: “ khối bài này ta tạm thời bảo quản nửa năm thay muội.
Trong vòng nửa năm nếu như muội trở lại, Tuyệt Vân Cốc vẫn là của muội.”
“Duyệt đại ca!” Dung Úc Ảnh vui mừng nhìn hắn, há miệng, lại phát hiện không biết nên nói những gì.
“Cũng chớ nói gì. Muội phải nhớ kỹ, khối bài này, ta chỉ là bảo quản thay muội.” Đông Phương Duyệt thản nhiên nói.
“Vậy thì vĩnh viễn bảo quản đi.” Dung Úc Ảnh cười một tiếng.
Thu hồi lệnh phù, Đông Phương Duyệt xoay người đi, một khắc đang đẩy cửadừng bước lại.
“—— muội nhất định phải hạnh phúc.” Đưa lưng về phía nàng, hắn chậm rãi nói.
“Sẽ, nhất định.” Dung Úc Ảnh nặng nề gật đầu.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, nàng rũ mắt.
Cám ơn huynh, Duyệt đại ca.
—— cám ơn huynh!
Xa xa, cửa thành đã ở trong tầm mắt.
Dung Úc Ảnh xuống ngựa, dắt dây cương đi vào bên trong thành.
Lại thấy Dương Châu, vẫn là du khách như dệt cửi, phồn hoa khắp nơi. Chỉ
là, năm đó bên cạnh có Nhạn Hành Sơ làm bạn, một đường cười cười nói nói rất là vui vẻ. Vậy mà hôm nay cô đơn chiếc bóng, lẻ loi đi mười dặm phố dài nơi này.
Hối tiếc nhớ lại, đã đến Minh Nguyệt Lâu.
Minh Nguyệt Lâu là quán rượu nổi danh nhất Dương Châu, Nhạn Hành Sơ đã từng
đưa nàng tới một lần, bên trong có mấy món ăn được nàng khen không dứt
miệng, còn la hét về sau nhất định sẽ ăn nữa. Mà bây giờ đến cửa rồi lại không có hứng thú.
“Cô nương, mời vào bên trong.” Tiểu nhị vui vẻtiến lên đón, mặt mũi tràn đầy vui vẻ nói.
Nghĩ đến dọc theo đường đi ngựa không ngừng vó, quả thật đã chừng mấy ngày
không ăn ngon ngủ ngon, hôm nay trở lại chốn cũ, cũng mặc hắn dắt ngựa
đi an trí. Tự động lên lầu, tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Gọi chút thức ăn thích ăn, một lần nữa nghe ca nữ tửu lâu ôm tỳ bà hát mấy
điệu dân ca Giang Nam, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên đường cái náo
nhiệt cực kì, tiểu thương hét lớn chào hàng hóa, thư sinh phe phẩy cây
quạt đi thong thả ung dung, bên hông nha môn sai dịch đeo bội đao Hồng
Anh theo gió, tất cả tạo thành vùng đất Giang Nam giàu có và đông đúc
đặc hữu phồn hoa.
Vậy mà tận cùng phồn hoa, quả thật thưa thớt.
Giống như cửa lớn đại hộ đầu con phố dài này. Vốn là đá đỏ ngói xanh, mái nhà vương hầu phủ đệ, Phượng Các Long Lâu đến trời cao, cành vàng là ngọc
quấn leo, quả thực là xa hoa đến cực điểm.
Vậy mà hôm nay, trên
cửa rơi nước sơn loang lổ, lộ ra gỗ mục nát. Từ cửa chính mở phân nửa
trông vào, cỏ hoang vắng vẻ, đã cao hơn một người. nhánh cây không người nào tu bổ từ trên tường cao chìa ra một chạc cây, kết một trái cây màu
đỏ, giống như tỏ rõ phồn hoa từ trước. Thế nhưng tấm biển tượng trưng
cho phồn hoa, treo thật cao ở cạnh cửa, cũng đã bị ném vụn trên mặt đất. Bốn chữ Vĩnh Lạc Hầu phủ, chắc là không nhìn rõ rồi.
Dõi mắt
trông về phía xa, trong nháy mắt thở dài. Ba năm nay nhân thế thay đổi
không ít, Vĩnh Lạc Hầu phủ cực thịnh một thời không ngờ suy bại đến vậy. Thời điểm đầu năm năm ngoái, Tây Ly quốc xâm phạm biên cảnh triều ta,
Mặc Hàn Dương phụng mệnh đánh dẹp, cũng trong lúc chinh chiến bị tên độc bắn trúng, chết tại trận. Có lúc nàng thật không tin tưởng, nam tử bễ
nghễ thiên hạ, ý vị lỗi lạc đó, lại dễ dàng đi như vậy, thậm chí một
chút dấu vết cũng không để lại.
Trong khi đang suy nghĩ, chợt
nghe bàn ngồi cạnh nổi lên ồn ào. Ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một đại
hán cẩm y thừa dịp rượu vào, trơ mặt ra đùa giỡn một thiếu nữ hồng sam
áo ngắn.
Cô gái kia một tay bưng làn bánh ngọt, một tay đang
cầm bình rượu. Chỉ thấy đuôi lông mày nàng chau lên, bàn tay trắng nõn,
rượu trong bầu rượu tưới đầy đầu đầy mặt hán tử kia. Rượu đầm đìa chảy
xuống theo mặt hán tử, tôn lên sắc mặt chợt hồng chợt trắng của người
nọ, rất là đặc sắc.
Sau khi hoảng sợ, nhất thời giận dữ, hán tử kia cất giọng mắng, “ Má ơi, ngươi đúng là tiện nhân.”
Nói xong, vung tay lên, mắt thấy một bàn tay hạ xuống.
“Khách quan, lão ngài bớt giận.” Lưu chưởng quỹ Minh Nguyệt Lâu đã bước nhanh
vọt tới, vừa đúng chống lại bàn tay hắn vung xuống, cười xòa nói, “Vị
gia này, Tú cô nương chỉ là tới tặng tửu, cũng không phải là người của
Minh Nguyệt Lâu, lão ngài bỏ qua cho. Bữa cơm này coi như là ta mời, bồi tội với ngài.”
“Chưởng quỹ, ngươi cho rằng đại gia không có tiền trả?” Cẩm y đại hán gân cổ, vỗ án nói.
“Dĩ nhiên không phải ý này. Chỉ là Tú cô nương nàng. . . . . .”
“Lưu chưởng quỹ, ngài chớ nói. Chẳng lẽ ta cũng sẽ sợ hắn?” âm thanh thanh
thanh thúy thúy truyền tới, đôi mắt hạnh của Tú cô nương nhìn chằm chằm, cả giận nói.
“Cô nương ngài ít nói đi vài lời thôi. nếu ngài ở
Minh Nguyệt Lâu này của ta có gì sơ xuất, làm cho Lão Đầu Nhi ta làm sao giao phó với người của Hạnh Hoa trai đây!” Lau mồ hôi, Lưu chưởng quỹ
nói.
Phải biết mặc dù Hạnh Hoa trai này không thể xưng thủ phủ
địa giới Dương Châu, nhưng cũng có nền móng giàu có. Ngắn ngủn ba năm
dựa vào trăm mẫu rừng hạnh làm buôn bán trong thành, vả lại buôn bán
càng làm càng lớn, càng làm càng náo nhiệt. Từ quan lại quyền quý, cho
tới bách tính bình dân, cũng biết uống rượu sẽ phải uống Hạnh Hoa trai
cất, bánh ngọt sẽ phải ăn Hạnh Hoa trai làm, túi thơm hương phấn hương
Lộ Nhi, sẽ phải mua trong thôn Hạnh Hoa. Mà một trong chủ sự Hạnh Hoa
trai chính là tướng công tương lai của Tú cô nương. Muốn để hắn biết vị
hôn thê bị thua thiệt ở Minh Nguyệt Lâu, còn đến mức nào?
Mồ hôi
trên trán bốc càng ra nhiều, Lưu chưởng quỹ hối hận biết bao. Nếu không
phải là sáng nay đi Hạnh Hoa trai dặt rượu, Tú cô nương lại xung phong
nhận việc tự mình đưa tới, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy!
“Chuyện này có thể nói thật tốt. Chưởng quỹ, lão tử ngươi tránh ra, hôm nay
phải dạy dỗ tiện nữ này thật tốt.” Cẩm y hán tử một tay đẩy Lưu chưởng
quỹ lảo đảo, mấy tiểu nhị vây quanh cũng bị một cước đạp thật xa, cho
thấy là người người luyện võ.
Nhìn hai mắt Tú cô nương yên lặng
không sợ, trong mắt lóe lên một tia hung quang, cẩm y hán tử cầm lên một bát sứ trắng tinh tế trên bàn, đập tới trên mặt Tú cô nương.
“—— a, không thể a!” Lưu chưởng quỹ la hét, mắt thấy chén sẽ phải nện xuống trên trán trắng mịn của Tú cô nương.
Một bàn tay trắng nõn vươn ra, vừa đúng bắt được cái chén nện xuống, dễ
dàng bẻ cổ tay xuống, đoạt chén kia vào trong tay. Dung Úc Ảnh cười dài
đứng ở nơi đó, hồng y như lửa, mặt mày thanh nhã, cười như không cười
nhìn cẩm y hán tử này.
“Khi dễ nữ nhi, tính là anh hùng gì?” Thản nhiên cười, Dung Úc Ảnh thản nhiên nói.
“Mẹ! Lão tử *** cũng không tin, hôm nay bị một cô nương gia khi dễ.” Cẩm y hán tử hét lớn một tiếng, lập tức xông về phía trước.
Dung Úc Ảnh khẽ mỉm cười, ngón tay bóp nhẹ, chỉ thấy một chiếc chén to như
vậy lại từ từ biến thành một đống bột, từ trong tay từ từ rơi xuống.
Cẩm y hán tử vọt tới trước thấy thế nhất thời thắng lại, kinh ngạc nhìn
nhìn chằm chằm Dung Úc Ảnh, giống như nhìn chằm chằm quỷ. Mồ hôi lạnh
thấm ướt y phục, hắn lùi lại một bước, đưa tay lau cái trán, ném thỏi
bạc xuống rồi quay người bỏ chạy.
Lưu chưởng quỹ chắc lưỡi hít
hà. Wow, bây giờ nữ oa nhi, sao cũng hung hãn như vậy! Tú cô nương còn
chưa tính, tính khí luôn luôn nhưu vậy. Ngay cả cô nương từ xứ khác tới
này, vậy mà đều tuyệt vời như vậy.
Tú cô nương đưa chân ra, xấu ý ngáng một cái, hán tử kia không kịp phản ứng, ngã chụp ếch. Đứng lên
ánh mắt hung tợn trợn nhìn Tú cô nương một cái, ảo não chạy xuống lâu.
“Đáng đời!” Lầu bầu một tiếng, Tú cô nương xoay người, nghênh đón Dung Úc
Ảnh, cười nói, “Vị tỷ tỷ này, hôm nay nếu không phải là ngươi ra tay
tương trợ, ta đã thảm.”
“Nói hay.” Dung Úc Ảnh cười nhạt, “Ngươi là người của Hạnh Hoa trai?”
“Đúng vậy a. Tỷ tỷ về sau nếu là muốn uống rượu Hạnh Hoa trai, cứ tới tìm
ta.” Tú cô nương cong môi cười một tiếng, vỗ vỗ bầu rượu vô ích, nói: “ đáng tiếc một bầu rượu ngon, tất cả đều heo nuôi.”
Không nhịn
được mỉm cười, Dung Úc Ảnh nói: “ ngươi chớ để trong lòng, người không
có việc gì là tốt. Cô nương gia đi ra khỏi nhà, cố gắng bớt trêu chọc
chút thị phi, bằng không thua thiệt chính là mình.”
Le lưỡi một cái, Tú cô nương nhẹ giọng lầu bầu, “Ta nói lời này nghe tới sao quen thuộc như vậy, thì ra là giống tiên sinh nói.”
“Tiên sinh?” Dung Úc Ảnh ngưng mắt nhìn nàng đi.
Tú cô nương là người của thôn Hạnh Hoa, như vậy tiên sinh trong miệng nàng sẽ là hắn sao?
Trừng mắt nhìn, Tú cô nương nói: “ Đúng vậy, tiên sinh là ân nhân của ta,
cũng là ân nhân của thôn Hạnh Hoa. Chỉ là, dáng vẻ dạy dỗ người thật
giống ngươi đấy.”
“A, là sao?” Dung Úc Ảnh hơi sững sờ, đột nhiên hỏi, “Ngươi rất ưa thích hắn?”
“Dĩ nhiên.” Tú cô nương nhướng mày cười một tiếng.
“Nha. . . . . .” trái tim Dung Úc Ảnh đau xót, nhìn Tú cô nương, một hồi lâu nói không ra lời.
“ trên dưới mấy trăm miệng thôn Hạnh Hoa, ai không thích tiên sinh?” Cắn
một cái bánh ngọt trong tay, Tú cô nương nhìn nàng, kêu lên, “Này này,
làm sao ngươi nhìn ta như vậy?”
“Ta chỉ là đang suy nghĩ, là hạng người gì, mới có thể làm cho nhiều người thích như vậy.” Dung Úc Ảnh cười nhạt.
“Ngươi muốn thấy tiên sinh sao? Chuyện này dễ mà, ta dẫn ngươi đi như thế
nào?” Nhìn Dung Úc Ảnh, Tú cô nương mập mờ cười nói, “ từ trước đến giờ
Tiên sinh giữ mình trong sạch, ít có hồng nhan tri kỷ. Tỷ tỷ dung mạo
như vậy, không sợ tiên sinh không động lòng nha.”
Trên mặt bất ngờ đỏ lên, Dung Úc Ảnh nói: “ cô nương chớ nói chuyện cười.”
“Được, không nói chuyện cười.” Cắn một ngụm bánh ngọt cuối cùng, Tú cô nương
nói: “ ta muốn đi, sẽ không trở về, chỉ sợ trở về lại bị mắng. nếu mà tỷ tỷ nhớ tới ta, hãy tới Hạnh Hoa thôn tìm ta nha.”
Nói xong, nàng phất phất tay, bước nhanh nhẹn bưc, xuống cầu thang.
Nhìn bóng dáng rời đi của nàng, bên môi Dung Úc Ảnhhiện lên một nụ cười nhạt.
thôn Hạnh Hoa sao? Nàng nhắm mắt.
Nhạn, huynh phải chờ muội!
* * * * * * *
Mảnh đất gần rừng hạnh trong thôn Hạnh Hoa Dương Châu, có một Tiểu Lâu
đứng lặng yên. Gạch xanh ngói vảy, sau nhà có hàng rào vây quanh cái
sân, bóng cây loang lở chiếu lên, mộc mạc lại có chút khác người.
Một nam hài tám tuổi đứng ở cửa, đang chán đến chết chơi đùa hòn bi.
“Đậu tử, tiên sinh đâu?” Âm thanh thanh thúy vang lên thiếu nữ, mặc áo
ngắnmàu đỏ xách theo làn đi tới, một cây dẻ đập vào đầu nam hài.
“Ai ôi.” Xoa đầu, Đậu tử ngẩng đầu lên, “Tỷ, cũng sắp làm cô dâu, còn đuổi
theo tiên sinh chạy loạn, cẩn thận tỷ phu đánh ngươi!”
“Hắc” một
tiếng, đuôi lông mày Tú cô nương giương lên, giơ tay lên lại đánh cây dẻ xuống một cái, giòn giã mà nói, “Hắn dám. Ta không đánh hắn chính là
may cho hắn. Còn tiểu tử ngươi nữa, Liên tỷ cũng dám trêu, có muốn mệnh
tới hay không?”
“Ai ôi không dám. Tiên sinh cứu mạng, muốn tai nạn chết người rồi! Ô. . . . . .”
“Câm miệng.” Trừng mắt nhìn hắn, che miệng của hắn.
Tú cô nương dò xét cánh cửa đóng chặt, lại không thấy tiên sinh. Năm đó
thôn Hạnh Hoa bị hủy, cả đời bọn họ sống dựa vào rừng hạnh, cho là từ
nay về sau không có đường sống nữa. Mặc dù sau đó lại có người trả lại
đỉnh núi cho bọn họ, nhìn quang đãng đỉnh núi, không ít người nửa đường
bỏ cuộc. Chỉ còn lại một vài chết không chịu thua, dám ở đỉnh núi này
lần nữa trồng lên hạnh Miêu ít ỏi, vất vả chống đỡ. Nhưng mà tình trạng
như vậy, kể từ ba năm trước đây khi tiên sinh đi tới nơi này đã không
thế nữa.
Vẫn còn nhớ người nọ lời nói nhẹ nhàng cười yếu ớt đưa
đến ngàn cây hạnh Miêu. Sau, lại vào lúc mặt trời nóng hừng hực, cương
quyết trong vòng ba ngày cùng bọn họ trồng ngàn cây hạnh Miêu lên đỉnh
núi. Khi đó, nhìn cây hạnh nhỏ yếu khắp núi, nàng rõ ràng nhìn thấy
trong mắt người kia là ánh sáng rực rỡ. Về sau, hắn đưa mọi người dẫn
đầu mở trường, dạy hài tử trong thôn đi học biết chữ, dạy thôn dân làm
thế nào dựa vào rừng hạnh vào buôn bán làm ăn trong thành.
Đến
bây giờ, thôn Hạnh Hoa thành thôn sung túc nhất trong vòng trăm dặm
quanh đây. Tuy là như vậy, thôn nhân lại chưa bao giờ coi hắn như thần
mà đối đãi. Hắn luôn luôn tươi cười, thường thường ánh mắt ấm áp đã lập
tức kéo gần khoảng cách lại với nhau. Nhưng có lúc, lại cảm thấy đáy mắt người nọ hình như cất giấu thật sâu tịch mịch, cho dù ai cũng không
chạm đến được.
Tú cô nương thở dài một tiếng, nhìn lại Tiểu Lâu một cái, đặt giỏ trúc ở cửa, một tay kéo Đậu tử đi.
Lúc chạng vạng, mặt trời lặn xuống đỉnh núi.
“Ken két” một tiếng vang nhỏ, cửa từ trong mở ra.
Trông thấy giỏ trúc trên đất, Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười.
Vén tấm vải che phủ lên, một mùi thơm xông vào mũi. Một tầng Hoa Hạnh mỏng
manh, phía dưới giỏ là một mẻ hạnh mới, Bên trên lộ ra hơi nước mơ hồ.
Ngước mắt nhìn lại phía hạnh lâm, một rừng Hoa Hạnh đúng lúc nở rộ. Hàng năm vào lúc này thôn nhân sẽ đưa giỏ hạnh đầu tiên tới nơi này của hắn, ba năm qua hình như đã thành thói quen.
Hắn không cự tuyệt, bởi vì biết đó là tâm ý của bọn họ.
Xách theo làn đi tới hậu viện, đang suy nghĩ là cất chút rượu Hạnh Hoa, còn
lấy hạnh nhân làm bánh hạnh nhân cho mấy đứa trẻ nếm thức ăn tươi, lại
nghe được tiếng bước chân nhẹ nhỏ.
“Lạc Nguyệt, ngươi có ăn bánh
hạnh nhân hay không?” Nhạn Hành Sơ cười nhạt nói, “Giỏ hạnh đầu tiên của năm nay, cũng không thể làm hại.”
“Công tử. . . . . .”
“Ta đã không phải là công tử gì nữa, bao nhiêu lần còn không sửa được miệng, nên phạt.”
“Cả đời Hoa Lạc Nguyệt là Ảnh Vệ của Công Tử.”
Nhạn Hành Sơ không nhịn được thở dài, “Ba năm, sao còn ngươi để tâm như vậy.”
Có thể là do từng được dùng cao cây tục đoạn, kiếm phong kia mỏng manh như tờ giấy, khó khăn lắm tránh qua khỏi tâm mạch, thương thế nặng nề như
vậy, lại cũng kéo về một cái mạng từ Quỷ Môn quan.
Từng nói qua
với Ảnh nhi, cả đời này đều sống vì Tuyệt Vân Cốc, cuộc sống về sau, hắn muốn lưu cho mình. Hắn đã buông tha mình, vì sao cô gái trước mắt lại
không bỏ được đây? Lấy một thân tu luyện nàng, thiên hạ rộng lớn giang
hồ rộng, đi tới chỗ nào đều là nhân vật đứng đầu, lại cứ khăng khăng cố
thủ ở bên cạnh hắn, bảo hắn không đáng tiếc sao được.
“Sao công
tử không phải?” Hoa Lạc Nguyệt nhẹ nhàng cúi đầu, che giấu vẻ khổ sở
trong mắt. Hơn một ngàn ngày bình tĩnh, nhìn như tự nhiên thanh thản,
vậy mà đến mỗi thời điểm Hoa Hạnh rực rỡ, trong ánh mắt hắn lại ngưng
chút yên lặng, cùng với tiếc nuối nhàn nhạt.
Khoảng trống này chỉ có cô gái áo đỏ kiamới có thể lấp đầy!
“Ta là sợ làm hại ngươi.” Nhạn Hành Sơ cười khổ, mỗi lần nói đến, đều sẽ kéo tới trên thân hắn.
Ngước mắt nhìn hắn một cái, nhớ tới tin tức sáng nay nghe được tại Minh Nguyệt lâu, Hoa Lạc Nguyệt tự than thở.
Có lẽ, cũng nhanh đến ngày nàng rời đi rồi.
Không nói thêm gì nữa, nhận lấy làn hắn cầm, nói: “ Thuộc hạ giúp người đi rửa hạnh.”
Xoay người đi.
* * * * * * *
Trong rừng hạnh lão nhân nói, mùa Hoa Hạnh nở rộ, hạnh phúc cũng đến.
Hôm nay, hoa nở hoa tàn, cũng đã ba đầu năm. Gió mát phất tay áo, thổi lên
lạc hồng như mưa, tôn lên mặt trời chiều đỏ cam muốn lặn lại chưa lặn,
quả thực là phong cảnh như vẽ.
Dựa hạnh mà ngồi, Nhạn Hành Sơ
khép hờ mắt, lấy nan tre bện thành nón cỏ che ở trên mặt, vành nón rộng
rãi, buông xuống dưới vừa đúng che kín ánh mặt trời.
Lại một ngày trôi qua, những năm này hình như cũng trôi qua như thế này. Nghe lão
nhân trong thôn nói, lãnh giáo tuyệt kỹ chưng cất rượu. Bị tiểu tử trẻ
tuổi tử lôi kéo, vung lên tay áo xuống khe suối bắt cá, huyên náo đầy
đầu đầy mặt ướt át. Thỉnh thoảng dạy bọn nhỏ đi học viết chữ, cười nhìn
bọn họ sung sướng làm ầm ĩ. Vậy mà thời gian nhiều nhất, cũng là lẳng
lặng mà ngồi trong rừng hạnh này, nhìn trời chiều từng chút từng chút hạ xuống.
Quang cảnh trong rừng hạnh này càng ngày càng tốt, cũng
càng làm cho hắn nhớ tới ngàn cây Hồng Hạnh trong cốc kia. Lơ đãng nhớ
tới ca dao truyền khắp giang hồ: trong Tuyệt Vân Cốc Hạnh Hoa rơi, tàn
hồng khắp nơi không phải là ngày hôm qua. Năm đó hắn kiên quyết cầu xin
đi, lại không biết hôm nay nàng khỏe không.
Ba năm qua cách xa
giang hồ, cũng vẫn biết tin tức của Tuyệt Vân Cốc. Bất kể là Tuyệt Vân
Cốc, hay là nàng, hắn cũng không thể thể toàn tâm buông xuống. Huống chi mỗi tháng một phong thư, chưa từng gián đoạn truyền ra từ Tuyệt Vân
Cốc, trên lá thư đỏ nhạt là chữ viết xinh đẹp của nàng. Nét chữ này của
nàng, là hắn dạy dỗ nên từ nhỏ, khi đó không biết dỗ bao nhiêu lần, mới
để cho nàng an tĩnh ngồi xuống, ngoan ngoãn luyện chữ. Một phong lại một phong, luôn là dùng giọng thoải mái, nói từng ly từng tý sinh hoạt của
nàng.
Thế nhưng hắn lại chưa bao giờ viết thơ hồi âm, giống như
nàng biết rất rõ hắn đang nơi này, lại chưa từng tìm tới. Nàng chưa bao
giờ sợ nói ra nàng nhớ nhung, vậy mà cuối mỗi lá thư, lại luôn luôn nói
không rõ ràng mà cộng thêm một câu: duyên quân duyên ta duyên chưa dứt,
duyên sâu duyên cạn duyên hiểu nhau.
Khe khẽ thở dài, hắn ngồi
thẳng người, lấy nón cỏ xuống đứng lên, lại nhìn thấy nơi xa dường như
mơ hồ thoáng hiện lên một bóng dáng áo đỏ quen thuộc.
Bóng người
kia dần dần đến gần, dưới trời chiều, dung nhan xinh đẹp vẫn như năm đó, đáy mắt lại thêm vài điều gì đó khó có thể nói thành lời. Giống như
tang thương, giống như hiểu, giống như nhìn xa trông rộng, đau đớn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lại nhìn nhau chẳng nói gì.
“Ảnh nhi. . . . . .” Thiên ngôn vạn ngữ vọt tới khóe miệng, nói ra khỏi miệng cũng chỉ có một tiếng khẽ gọi trầm thấp này.
“Ba năm, rốt cuộc lại gặp được huynh.” Dùng sức cắn cắn môi, ngước mắt,
cũng là cười một tiếng, mỉm cười, “Nhạn, sẽ không đuổi muội đi chứ. Ngàn dặm xa xôi mới đi tới đây, muội mệt mỏi đến mức thê thảm.”
Nhìn
sắc mặt của nàng một chút, trong đáy mắt đều là mệt mỏi, vẫn là không
biết chăm sóc mình như vậy. Lông mày nhíu lại, Nhạn Hành Sơ hòa nhã nói, “Đi thôi, tối nay nghỉ ngơi một đêm cho khỏe.”
Khẽ mỉm cười, duỗi tay về phía nàng.
Trong mắt xẹt qua một tia vui mừng, dùng sức cầm tay hắn.
Đời này, sẽ không buông tay.
Re: [Cổ đại] Bí mật của hoa hạnh - Phỉ Yến - Điểm: 11 * * * * * * *
Một giấc ngủ sâu, tỉnh lại đã là buổi trưa.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào, bình thản yên tĩnh như vậy. Đã bao lâu chưa từng
có cuộc sống như thế rồi? Hắn không có ở đây ba năm, mỗi một ngày nàng
đều buộc mình lớn lên, chính là vì có thể sớm trở lại bên cạnh hắn.
Nhưng mà thực sự đón lấy trọng trách này, mới biết đến cỡ nào nặng nề,
rốt cuộc cũng hiểu rõ, người nọ đã từng sống khổ cực cỡ nào bất đắc dĩ
cỡ nào.
Tất cả đều chỉ là vì thủ hộ, vậy mà trả giá cao, là quá nhiều quá nặng.
“Đang suy nghĩ gì?”
Nàng nghe được một giọng nói ôn hòa, ngước mắt.
Hắn quay lưng về phía mặt trời, ánh mắt sáng như nước sơn, mang theo sự ấm áp nhàn nhạt.
Nhìn hắn, nàng hơi chần chờ, cuối cùng nói: “ Muội truyền vị trí Cốc chủ cho Duyệt đại ca.”
“Ừ.” Hắn khẽ mỉm cười.
“Huynh không phản đối sao?”
“Những năm này tất cả những gì muội làm, ta đều thấy được. Ảnh nhi, muội thực
sự trưởng thành rồi. Ta tin tưởng quyết định hiện giờ của muội, đều đã
nghĩ sâu tính kỹ.”
“Ba năm qua, muội thấy rõ ràng, Duyệt đại ca ở trong cốc rất được lòng người, võ công tài trí đều không thua muội, để
Tuyệt Vân Cốc trong tay hắn, muội rất yên tâm.” Cắn cắn môi, nhìn hắn,
từ từ nói, “Huynh biết, muội cũng không quyến luyến vị trí Cốc chủ. Ở
Tuyệt Vân Cốc ba năm, là vì để cho mình trở thành cô gái đủ để sánh vai
với huynh. Mà bây giờ, muội cảm thấy đã đủ, cho dù vĩnh viễn không đuổi
kịp huynh thì như thế nào? Muội không muốn đợi thêm, chờ đợi thêm nữa
muội muốn điên rồi.”
“Duyên quân duyên ta duyên chưa dứt, duyên
sâu duyên cạn duyên hiểu nhau. Thư của muội, mỗi một phong ta đều đọc,
ba năm này, muội đã làm rất khá. Tuyệt Vân Cốc ở trong tay muội phát
dương quang đại, sư phụ lão nhân gia trên trời có linh thiêng cũng cảm
thấy an ủi.”
Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, nói tiếp, “Muội vốn là
một đứa bé sung sướng, vui buồn tùy tâm, cũng sẽ không suy tính được
mất, ta vẫn rất hâm mộ.”
“Vậy muội —— có thể lưu lại sao?” Trong ánh mắt có một tia khiếp ý, sợ hắn cự tuyệt.
“Trong tiểu lâu này, vẫn giữ lại cho muội một gian.”
Hoan hô một tiếng nhào qua, ôm chặt lấy hắn.
“Được rồi, đi xuống rửa mặt, chốc lát nữa cùng nhau ăn cơm.”
“Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, tinh thần sảng khoái xuất hiện ở hậu viện, Dung Úc Ảnh vô cùng hứng thú quan sát phòng bếp lò bếp.
“Chớ nhìn, ăn trước một ít trước kẻo đói. Một lát đi Thái Bạch lâu trong
thành, mấy món tủ của đầu bếp bên đó cũng không tệ.” Nhạn Hành Sơ cười
nhạt, đưa cho nàng mấy khối bánh hạnh nhân, đó là mới làm sáng sớm ngày
hôm nay.
“À? Tại sao không dùng cơm ở nhà?” Liếc một cái trong
thùng nước có một con cá tươi, nhìn lại một chút trên bếp lò đặt dầu
muối hành gừng, còn có mấy quả trứng gà. Trong sân trồng rau cải, còn
nuôi hai con gà béo. Thấy thế nào cũng có thể làm được một bàn thức ăn
ngon phong phú.
Theo ánh mắt của nàng nhìn sang, Nhạn Hành Sơ sợ
một trận hết hồn hết vía. Nha đầu này chẳng lẽ muốn. . . . . . ? Cá này
là hắn tự tay bắt, vẫn nuôi đến bây giờ, chưa từng bao giờ nghĩ đến lấy
nấu ăn. Về phần hai con gà mẹ mập mạp này, là Gà thôn nhân đưa, thật vất vả mới nuôi khỏe mạnh như vậy, hôm nay thế nào cũng phải bảo vệ bọn họ.
Quan trọng nhất là, tay nghề của hắn thật sự chưa ra hình dáng gì, trong
ngày thường mình tạm chấp nhận thì không sao, lại không thể để cho nàng
uất ức. Sau khi suy tính nhiều lần vẫn cảm thấy đi ra ngoài ăn là tốt
nhất.
Vì vậy nói thật, cười xấu hổ nói: “ Ảnh nhi, muội biết ta từ trước đến giờ không quen làm những thứ này.”
“Không sao, muội sẽ làm.” Dung Úc Ảnh nhẹ nhàng nói.
Làm sao có thể? Hắn chần chờ nhìn nàng. Nha đầu đã từng nhếch nhác chạy
trối chết từ phòng bếp, bảo hắn có thể có bao nhiêu lòng tin?
Cũng không đi để ý hắn, cuộn tay áo lên, lấy xuống mấy cây rau cải. Lại lấy
hai quả trứng gà tới đây. Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp đã bay ra
mùi thơm thức ăn.
“Đến, nếm thử một chút.” Gắp một miếng vào trong miệng hắn, Dung Úc Ảnh cười hỏi, “Dễ ăn hay không.”
“Rất ngon.” Thơm mà không ngán, trong mịn màng lộ ra mùi thơm ngát.
“Ừ, huynh thích là tốt rồi.” Không uổng phí nàng học lâu như vậy, thõa mãn
mỉm cười, Dung Úc Ảnh nói: “ ừ, huynh còn muốn ăn cái gì?”
Mắt
lại kìm lòng không được nhìn lại đuôi cá trong thùng gỗ, lại liếc qua gà mẹ chạy loạn dưới đất, nói: “ không bằng muội làm cá kho tàu đơn giản,
lại thêm nồi một cháo gà ăn buổi tối thì sao?”
Đằng hắng một cái, Nhạn Hành Sơ kéo nàng, “Không cần, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài ăn.”
“Không cần không muốn. Huynh đã không thích cá kho tàu, vậy muội làm món ăn thanh đạm cho huynh, vậy là được chứ?”
“Không thể động cá của ta.” Hắn đã nói trước.
“Ừ, nhất định.”
“Cũng không thể làm thịt hai con gà béo này để ăn.”
Như vậy à? Rất đáng tiếc liếc gà mẹ một cái, gật đầu nói, “Được rồi. Ta chỉ dùng trứng gà vậy được rồi chứ.”
Mỉm cười gật đầu, Nhạn Hành Sơ nhường chỗ ngồi bên lò bếp.
Một nồi nước sôi, đánh vào hai quả trứng, đợi đến khi chín năm phần nhanh
chóng vung lên, rắc vào hai cây hành lá nhỏ dài cắt nhỏ, thêm gia vị.
Cuối cùng, lại lấy một mảnh vỏ trứng cong cong ném vào.
Trứng gà
vàng óng, trắng như tuyết, hành lá cắt nhỏ xanh biếc, lại thêm một mảnh
vỏ trứng trên mặt nước, một chén súp trứng bình thường lại trông rất đẹp mắt.
Khẽ mỉm cười, Nhạn Hành Sơ nói: “ 《 tuyệt cú 》của Đỗ Phủ, quả nhiên cực kì Phong Nhã.”
“ Lưỡng cá hoàng ly minh thúy liễu, nhất hành bạch lộc thượng thanh
thiên. Song hàm tây lĩnh thiên thu tuyết, môn bạc đông ngô vạn lý
thuyền.*” Nhìn này phiến nho nhỏ vỏ trứng, Dung Úc Ảnh nói: “ hay
nhấtcòn là một chiếc thuyền nho nhỏ. Ban đầu lúc học làm món ăn này,
muội suy nghĩ, nếu có thể chèo thuyền nhỏ này xuống đường đi Giang Nam
tìm huynh thì tốt biết bao?”
*Bài “Tuyệt cú” của Đỗ Phủ. Dịch
nghĩa: Hai con chim vàng oanh hót trong hàng liễu biếc/ Một hàng cò
trắng bay vút lên trời xanh/ Trước song cửa ngậm tuyết ngàn năm nủi Tây
Lĩnh/ Trước cưa thuyền Đông Ngô từ muôn dặm đến đỗ .
Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, lấy ra vỏ trứng này, đặt ở một bên, nói: “ bây giờ đã không cần.”
Dùng sức gật đầu, Dung Úc Ảnh mỉm cười, “Ừ, không cần.”
Một bàn rau xào tầm thường nhất, lại có tên phong nhã vậy, kì thực chỉ là
một chén canh đánh trứng gà suông, hai người lại ăn say sưa ngon lành.
Sau một bữa, Nhạn Hành Sơ hoàn toàn có lòng tin với nàng nghề của tay, cảm
thấy ngoài uất ức, lại có chút đau lòng. Nữ oa nhi trước mắt, đã từng sợ không kịp tránh phòng bếp, hôm nay lại một tay làm thức ăn ngon như
vậy, trong đó cam khổ như thế nào người ngoài có thể hiểu.
Dung
Úc Ảnh lại hoàn toàn không để ý tới tâm tư của hắn, thẳng chạy đi giúp
hắn thu dọn nhà cửa. Lấy vị trí Cốc chủ của nàng, lại làm lên những
chuyện vặt này, lại cũng làm cho ngay ngắn rõ ràng. Trong lòng nàng, chỉ cần có thể làm gì đó cho hắn, nàng đã vui mừng.
Thấy nàng làm
vui vẻ, Nhạn Hành Sơ đã không thèm quan tâm nàng, mỉm cười ra cửa, nghĩ
muốn đi thu góp một mẻ Hạnh Hoa mới về cất chút rượu mới.
Vậy mà mới đến trong rừng hạnh, lại thấy một bóng người quen thuộc.
Chỉ thấy Hoa Lạc Nguyệt ăn mặc một thân đoản sam, trên vai cõng mộttay nải xinh xắn, lộ vẻ sắp đi xa.
Hắn hơi kinh ngạc, nghênh đón, “Lạc Nguyệt, người này là muốn đi đâu?”
“Công tử. . . . . .” Kêu một tiếng, Hoa Lạc Nguyệt trầm mặc một hồi lâu, nói: “ hôm nay, là lúc ta nên rời khỏi rồi.”
“Là ta làm hại ngươi.” Nhạn Hành Sơ khe khẽ thở dài, nói: “ ba năm qua,
ngươi vì ta lưu lại trong một cái thôn nhỏ này, ta vô cùng cảm kích.”
Năm đó nếu không phải nàng dốc toàn lực cứu giúp, chỉ sợ thương thế của hắn nghiêm trọng hơn, khó mà qua khỏi. Tánh mạng của hắn, coi như là nàng
cứu.
“Ta không muốn người cảm kích.” Thân thể run nhẹ lên, Hoa Lạc Nguyệt có chút kích động.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trong khoảnh khác ngắn ngủi lại không biết nên nói những gì.
Nhắm lại mắt, Hoa Lạc Nguyệt chậm rãi giọng nói, “Công tử, nửa đời trước của ngài giao cho Tuyệt Vân Cốc. Mà Lạc Nguyệt là giao cho công tử. Hôm nay Cốc chủ đã tìm tới rồi, là lúc Lạc Nguyệt nên lui thân rồi. Giống như
công tử năm đó từng nói, cuộc sống về sau, ta cũng phải để lại cho
mình.”
“Giang hồ rộng lớn, lui về phía sau trời cao biển rộng, tự mình bảo trọng.” Nhạn Hành Sơ vươn tay, ôn hòa nhìn nàng.
Hít một hơi thật sâu, đưa tay dùng sức nắm chặt tay hắn.
“Công tử, bảo trọng.”
“Bảo trọng!”
* * * * * * *
Mùng bảy tháng bảy Tú cô nương phải xuất giá rồi.
Bắt đầu từ sáng sớm, Dung Úc Ảnh đã hầu bên cạnh giúp Tú cô nương một tay.
Tắm rửa, thay quần áo, phấn thơm, vẽ lông mày, điểm môi, hương nhang
lượn lờ ở bên trong, trong gương đồng khắc hoa mặt mũi Trương Tú Lệ càng thấy tinh xảo.
Cài lên một nhánh trâm cài đầu phượng cuối cùng, Dung Úc Ảnh cười nói, “A Tú là tân nương tử đẹp nhất.”
“A, tỷ tỷ không cần giễu cợt.” Tú cô nương ngượng ngùng hiếm có, đỏ mặt cúi đầu. Chỉ chốc lát sau lại lặng lẽ nâng mắt lên, nhìn vào trong gương
một cái, chỉ sợ có chỗ nào không thoả đáng.
Nhìn có chút buồn
cười, Dung Úc Ảnh nói: “ được rồi, không ai đẹp vượt A Tú đâu. Đi, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng làm cho kẻ oan gia kia đợi lâu.”
Trùm lên khăn voan đỏ đầy hỉ khí lên cho nàng, dắt tay của nàng, giao nàng vào trong tay hỉ nương chờ ở ngoài cửa.
“Tỷ tỷ. . . . . .” Trong khăn voan , tú cô nương ngập ngừng một tiếng.
Trấn an vỗ vỗ tay của nàng, Dung Úc Ảnh nói: “ đi đi.”
Nhìn Tú cô nương được hỉ nương một đường dần dần dẫn đi xa, Dung Úc Ảnh khẽ
mỉm cười, qua một lát nữa, tân lanng tân nương đang vui vẻ trong nhà
chính bái thiên địa rồi, nàng cũng nên mau mau đi qua mới phải.
Đi tới cửa hỉ Đường, nhìn thấy Nhạn Hành Sơ mặc áo khoác lam nhạt, đang mỉm cười nhìn nàng.
Bước nhanh nghênh đón, kéo cánh tay của hắn, Dung Úc Ảnh cười nói, “Thế nào, sao hôm nay không mặc đồ trắng vậy?”
“Ngày hôm nay là tiệc mừng của A Tú.” Nhạn Hành Sơ cười nhạt.
Tập tục trong hương lý, phàm là tiệc mừng, kiêng kỵ dùng màu trắng. Hắn là Nhập Gia Tùy Tục thôi.
“Huynh nghĩ chu đáo, đúng chứ?” Lườm hắn, Dung Úc Ảnh cười nói.
“Ngược lại muội đó, ăn mặc còn hỉ khí hơn tân nương tử.” quần áo đỏ nhiều năm
không đổi này nhìn xa xa giống như một đám may hồng lại giống như lửa.
Âm thầm ngắt hắn một cái, le lưỡi, nói: “ quen rồi nha, không phải là muội cố ý giành danh tiếng tân nương tử.”
Cầm tay của nàng, Nhạn Hành Sơ cười nói, “Được rồi, đừng tranh cãi. Tân
lang tân nương đã đi ra, chúng ta mau ngồi vào vị trí thôi.”
“Được.” Dung Úc Ảnh ngoan ngoãn gật đầu.
Nhất Bái Thiên Địa!
Nhị Bái Cao Đường!
Phu thê giao bái —— theo người điều khiển chương trình cố ý kéo dài giọng
điệu, tân lang tân nương lần lượt quỳ lạy, đứng lên, nữa quỳ lạy. Cuối
cùng, chú rễ dắt tân nương bằng dải lụa hồng trong tay, vào trong nhà
chính.
“Theo như tập tục của thôn Hạnh Hoa, kế tiếp chính là mời rượu.” Nhạn Hành Sơ nói nhỏ.
“Tân nương cũng sẽ đi ra sao?” Dung Úc Ảnh mở trừng hai mắt, hỏi.
“Sẽ cùng nhau ra ngoài.”
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Tú cô nương mặc đồ cưới đi ra. Kéo tay chú rể,
đầu tiên nàng đi tới nơi này của Nhạn Hành Sơ, bàn tay trắng nõn nhẹ
nhàng giơ lên, rót ly rượu đưa qua, nói: “ tiên sinh, đối với thôn Hạnh
Hoa mà nói, ân đức của ngài lớn hơn trời. Với a Tú mà nói, ngài là người đời này ta kính trọng nhất. Ly rượu này A Tú trước mời ngài.”
Bưng rượu, A Tú nghĩ đến lời phụ thân dặn dò trước khi gả.
“Tú nhi ngươi phải nhớ kỹ, ly rượu thứ nhất này, không kính thiên, không
kính địa, không kính cao đường. Kính chính là Nhạn tiên sinh người đã
mang thôn Hạnh Hoa một đường từ trong địa ngục ra ngoài.”
Thật ra thì, mặc dù phụ thân không nói, ly rượu thứ nhất này, nàng kính cũng sẽ là tiên sinh.
Nhạn Hành Sơ hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt của mấy trăm
hàng xóm láng giềng cũng nhìn hắn, trong ánh mắt kia có cảm kích, có tôn sùng, càng nhiều hơn là thân thiết.
Cười nhạt, hắn đứng lên,
nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch. người nhà quê thẳng thắn, từ
trước đến giờ không quen khách sáo. Mà đối với tâm ý chất phác như vậy,
hắn chỉ có tiếp nhận.
Vui vẻ mà cười , Tú cô nương lại rót một ly rượu, đưa đến trước mặt Dung Úc Ảnh, “Tỷ tỷ, ban đầu ngài đã cứu ta, là ân nhân của A Tú. Chén thứ hai rượu A Tú kính ngài, chúc ngài và tiên
sinh sớm ngày định ra lương duyên, cộng hiệu vu phi.”
Mặt Dung Úc Ảnh ửng hồng lên, dù thế nào cũng không nghĩ ra Tú cô nương lại dùng
một chiêu như vậy. Nhìn Nhạn Hành Sơ một cái, thấy hắn lẳng lặng cúi
đầu, giống như không đếm xỉa đến gió êm sóng lặng, không khỏi có chút ảo não. Vậy mà rượu đã đưa đến trước mặt, không uống là không được, vì vậy nhận lấy rượu, cười uống xong, nói: “ đa tạ muội muội!”
Tú cô nương cười một tiếng, cúi đầu chào, lúc này mới đi tới bàn khác.
Cứ như vậy nhiệt nhiệt nháo nháo, giày vò đến ban đêm, tiệc mừng mới lúc này tản đi.
Trở về Tiểu Lâu, Dung Úc Ảnh chạy vào phòng, ngơ ngác ngồi ở đầu giường một lúc lâu, bỗng nhiên nhảy lên, kiểm tra toàn bộ gói hành lí nhỏ mình
mang tới ban đầu, ôm đi tới trong phòng Nhạn Hành Sơ.
“Ảnh nhi,
sao vậy?” Trong phòng, Nhạn Hành Sơ đang pha trà, thấy nàng đi vào hơi
kinh ngạc. Nàng bận bịu cả ngày, vốn nên đã nghỉ ngơi mới đúng.
“Huynh biết hôm nay là ngày mấy?” Nàng trừng mắt, hỏi.
“Trừ là ngày A Tú xuất giá, còn có cái gì?” Hắn có chút không hiểu.
Trợn mắt nhìn nàng một lúc lâu, nàng buồn buồn nói: “ hôm nay là đêm thất tịch.”
“Ừ.” Hắn khẽ mỉm cười, chờ nàng nói đoạn sau.
“Khi đó, mẹ nói, hôn sự của chúng ta cũng định vào đêm thất tịch, huynh còn nhớ rõ sao?”
“Nhớ.” Nhạn Hành Sơ kéo qua tay của nàng, nói: “ hôm nay lúc A Tú mời rượu
muội, ta đang suy nghĩ chuyện này. Ảnh nhi, cho ta một vài ngày chuẩn
bị, ta sẽ cho muội một hôn lễ náo nhiệt.”
“Muội không cần hôn lễ
nào nhiệt.” Dung Úc Ảnh nhìn hắn, giảo hoạt cười, từng tầng một mở ra
trong tay bao gồm, nói: “ muội chỉ muốn huynh cúi đầu một cái về phía
thiên địa là tốt rồi.”
Mở cái bọc ra, là hai bộ hỉ bào mạ vàng
thêu Phượng, ánh nến chiếu vào Phượng Hoàng màu vàng kia dường như muốn
phóng lên cao, thẳng lên chín tầng mây.
“Muội đang nghĩ cái gì?” Hắn hé mắt, nhìn hành động bất thường của nàng.
Lại thấy Dung Úc Ảnh hai ba cái đã khoác đồ cưới lên người, lại giũ mở một kiện hỉ bào khác chụp đến trên người hắn.
Nhạn Hành Sơ cũng không ngăn cản, mặc cho nàng tùy giày vò, chỉ nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
Đẩy cửa sổ ra, khiến ánh trăng chiếu vào, Dung Úc Ảnh quỳ xuống phía trăng
sáng, nói từng chữ từng chữ, “Ông trời ở trên cao, đất lành bên dưới,
Dung Úc Ảnh nguyện gả cho Nhạn Hành Sơ làm vợ, đời này kiếp này, không
xa không rời.”
Một hồi lâu, phát hiện bên cạnh một chút động tĩnh cũng không có, nàng ngẩng đầu lên, dùng sức trừng mắt liếc hắn một cái.
Thật là hồ đồ! Nhạn Hành Sơ thầm nghĩ, vậy mà nhìn ánh mắt khát vọng của nàng, trong lòng mềm nhũn.
Vì vậy học nàng quỳ xuống, nói: “ ông trời ở trên cao, đất lành bên dưới,
Nhạn Hành Sơ nguyện cưới Dung Úc Ảnh làm vợ, đời này kiếp này, không xa
không rời.”
Cái quỳ này, vốn là có chút miễn cưỡng, dù sao trong
đáy lòng hắn, hôn nhân gả cưới là đại sự cuộc đời, đâu thể nào như trò
đùa vậy, uất ức nàng. Vậy mà nói ra từng chữ lời thề này, lại trang
trọng như vậy, cuối cùng lúc nói không xa không rời, bốn chữ này lập tức giống như cây ghim ghim vào trong lòng.
Ngày mai, nên đi chuẩn
bị một chút. Đồ cưới tuy là có sẵn, những Kim Ngân đồ trang sức kia cũng không thể thiếu, trở lại, còn phải mời hỉ nương, mở tiệc cưới mà nói,
thôn Hạnh Hoa nhiều hàng xóm láng giềng như vậy, chỉ sợ ở phải trăm bàn
mới đủ. Còn có cũng muốn mời sư nương tới, nếu lúc lập gia đình cao
đường không có ở đây, đối với Ảnh nhi mà nói luôn là tiếc nuối.
Minh Nguyệt nhô lên cao, Nhạn Hành Sơ nghĩ ngợi.
Mà Dung Úc Ảnh nghĩ lại là, hai ngày trước thấy ám hiệu của Tuyệt Vân
Cốcở Dương Châu, chỉ sợ Duyệt đại ca sẽ tới. Một năm đã đến, ban đầu
Duyệt đại ca chỉ nói thay nàng trông coi Tuyệt Vân Cốc một năm. Nếu như
hắn chợt không muốn làm vị trí cốc chủ này, những ngày vui vẻ của nàng
kia không phải là xong rồi.
Cho nên, ngày mai nhất định phải quấn Nhạn, lúc này rời đi một thời gian thôi. Ừ, cảnh tượng Giang Nam xinh
đẹp nàng đã nhìn hết rồi, lần này nên đi nơi nào đây?
Phải đi
khắp nơi chốn phồn hoa Kinh Thành này, hay là Vân Nam Đại Lý bốn mùa như mùa xuân, hay là xem người Hồ nuôi thả ngựa trên vùng thảo nguyên quan
ngoại rộng lớn.
Ừ, bất kể bao lâu, chỉ cần có hắn làm bạn là tốt rồi.
* * * * * * *
Một giấc ngủ sâu, tỉnh lại đã là buổi trưa.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào, bình thản yên tĩnh như vậy. Đã bao lâu chưa từng
có cuộc sống như thế rồi? Hắn không có ở đây ba năm, mỗi một ngày nàng
đều buộc mình lớn lên, chính là vì có thể sớm trở lại bên cạnh hắn.
Nhưng mà thực sự đón lấy trọng trách này, mới biết đến cỡ nào nặng nề,
rốt cuộc cũng hiểu rõ, người nọ đã từng sống khổ cực cỡ nào bất đắc dĩ
cỡ nào.
Tất cả đều chỉ là vì thủ hộ, vậy mà trả giá cao, là quá nhiều quá nặng.
“Đang suy nghĩ gì?”
Nàng nghe được một giọng nói ôn hòa, ngước mắt.
Hắn quay lưng về phía mặt trời, ánh mắt sáng như nước sơn, mang theo sự ấm áp nhàn nhạt.
Nhìn hắn, nàng hơi chần chờ, cuối cùng nói: “ Muội truyền vị trí Cốc chủ cho Duyệt đại ca.”
“Ừ.” Hắn khẽ mỉm cười.
“Huynh không phản đối sao?”
“Những năm này tất cả những gì muội làm, ta đều thấy được. Ảnh nhi, muội thực
sự trưởng thành rồi. Ta tin tưởng quyết định hiện giờ của muội, đều đã
nghĩ sâu tính kỹ.”
“Ba năm qua, muội thấy rõ ràng, Duyệt đại ca ở trong cốc rất được lòng người, võ công tài trí đều không thua muội, để
Tuyệt Vân Cốc trong tay hắn, muội rất yên tâm.” Cắn cắn môi, nhìn hắn,
từ từ nói, “Huynh biết, muội cũng không quyến luyến vị trí Cốc chủ. Ở
Tuyệt Vân Cốc ba năm, là vì để cho mình trở thành cô gái đủ để sánh vai
với huynh. Mà bây giờ, muội cảm thấy đã đủ, cho dù vĩnh viễn không đuổi
kịp huynh thì như thế nào? Muội không muốn đợi thêm, chờ đợi thêm nữa
muội muốn điên rồi.”
“Duyên quân duyên ta duyên chưa dứt, duyên
sâu duyên cạn duyên hiểu nhau. Thư của muội, mỗi một phong ta đều đọc,
ba năm này, muội đã làm rất khá. Tuyệt Vân Cốc ở trong tay muội phát
dương quang đại, sư phụ lão nhân gia trên trời có linh thiêng cũng cảm
thấy an ủi.”
Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, nói tiếp, “Muội vốn là
một đứa bé sung sướng, vui buồn tùy tâm, cũng sẽ không suy tính được
mất, ta vẫn rất hâm mộ.”
“Vậy muội —— có thể lưu lại sao?” Trong ánh mắt có một tia khiếp ý, sợ hắn cự tuyệt.
“Trong tiểu lâu này, vẫn giữ lại cho muội một gian.”
Hoan hô một tiếng nhào qua, ôm chặt lấy hắn.
“Được rồi, đi xuống rửa mặt, chốc lát nữa cùng nhau ăn cơm.”
“Vâng” một tiếng, ngoan ngoãn gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, tinh thần sảng khoái xuất hiện ở hậu viện, Dung Úc Ảnh vô cùng hứng thú quan sát phòng bếp lò bếp.
“Chớ nhìn, ăn trước một ít trước kẻo đói. Một lát đi Thái Bạch lâu trong
thành, mấy món tủ của đầu bếp bên đó cũng không tệ.” Nhạn Hành Sơ cười
nhạt, đưa cho nàng mấy khối bánh hạnh nhân, đó là mới làm sáng sớm ngày
hôm nay.
“À? Tại sao không dùng cơm ở nhà?” Liếc một cái trong
thùng nước có một con cá tươi, nhìn lại một chút trên bếp lò đặt dầu
muối hành gừng, còn có mấy quả trứng gà. Trong sân trồng rau cải, còn
nuôi hai con gà béo. Thấy thế nào cũng có thể làm được một bàn thức ăn
ngon phong phú.
Theo ánh mắt của nàng nhìn sang, Nhạn Hành Sơ sợ
một trận hết hồn hết vía. Nha đầu này chẳng lẽ muốn. . . . . . ? Cá này
là hắn tự tay bắt, vẫn nuôi đến bây giờ, chưa từng bao giờ nghĩ đến lấy
nấu ăn. Về phần hai con gà mẹ mập mạp này, là Gà thôn nhân đưa, thật vất vả mới nuôi khỏe mạnh như vậy, hôm nay thế nào cũng phải bảo vệ bọn họ.
Quan trọng nhất là, tay nghề của hắn thật sự chưa ra hình dáng gì, trong
ngày thường mình tạm chấp nhận thì không sao, lại không thể để cho nàng
uất ức. Sau khi suy tính nhiều lần vẫn cảm thấy đi ra ngoài ăn là tốt
nhất.
Vì vậy nói thật, cười xấu hổ nói: “ Ảnh nhi, muội biết ta từ trước đến giờ không quen làm những thứ này.”
“Không sao, muội sẽ làm.” Dung Úc Ảnh nhẹ nhàng nói.
Làm sao có thể? Hắn chần chờ nhìn nàng. Nha đầu đã từng nhếch nhác chạy
trối chết từ phòng bếp, bảo hắn có thể có bao nhiêu lòng tin?
Cũng không đi để ý hắn, cuộn tay áo lên, lấy xuống mấy cây rau cải. Lại lấy
hai quả trứng gà tới đây. Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp đã bay ra
mùi thơm thức ăn.
“Đến, nếm thử một chút.” Gắp một miếng vào trong miệng hắn, Dung Úc Ảnh cười hỏi, “Dễ ăn hay không.”
“Rất ngon.” Thơm mà không ngán, trong mịn màng lộ ra mùi thơm ngát.
“Ừ, huynh thích là tốt rồi.” Không uổng phí nàng học lâu như vậy, thõa mãn
mỉm cười, Dung Úc Ảnh nói: “ ừ, huynh còn muốn ăn cái gì?”
Mắt
lại kìm lòng không được nhìn lại đuôi cá trong thùng gỗ, lại liếc qua gà mẹ chạy loạn dưới đất, nói: “ không bằng muội làm cá kho tàu đơn giản,
lại thêm nồi một cháo gà ăn buổi tối thì sao?”
Đằng hắng một cái, Nhạn Hành Sơ kéo nàng, “Không cần, chúng ta vẫn nên đi ra ngoài ăn.”
“Không cần không muốn. Huynh đã không thích cá kho tàu, vậy muội làm món ăn thanh đạm cho huynh, vậy là được chứ?”
“Không thể động cá của ta.” Hắn đã nói trước.
“Ừ, nhất định.”
“Cũng không thể làm thịt hai con gà béo này để ăn.”
Như vậy à? Rất đáng tiếc liếc gà mẹ một cái, gật đầu nói, “Được rồi. Ta chỉ dùng trứng gà vậy được rồi chứ.”
Mỉm cười gật đầu, Nhạn Hành Sơ nhường chỗ ngồi bên lò bếp.
Một nồi nước sôi, đánh vào hai quả trứng, đợi đến khi chín năm phần nhanh
chóng vung lên, rắc vào hai cây hành lá nhỏ dài cắt nhỏ, thêm gia vị.
Cuối cùng, lại lấy một mảnh vỏ trứng cong cong ném vào.
Trứng gà
vàng óng, trắng như tuyết, hành lá cắt nhỏ xanh biếc, lại thêm một mảnh
vỏ trứng trên mặt nước, một chén súp trứng bình thường lại trông rất đẹp mắt.
Khẽ mỉm cười, Nhạn Hành Sơ nói: “ 《 tuyệt cú 》của Đỗ Phủ, quả nhiên cực kì Phong Nhã.”
“ Lưỡng cá hoàng ly minh thúy liễu, nhất hành bạch lộc thượng thanh
thiên. Song hàm tây lĩnh thiên thu tuyết, môn bạc đông ngô vạn lý
thuyền.*” Nhìn này phiến nho nhỏ vỏ trứng, Dung Úc Ảnh nói: “ hay
nhấtcòn là một chiếc thuyền nho nhỏ. Ban đầu lúc học làm món ăn này,
muội suy nghĩ, nếu có thể chèo thuyền nhỏ này xuống đường đi Giang Nam
tìm huynh thì tốt biết bao?”
*Bài “Tuyệt cú” của Đỗ Phủ. Dịch
nghĩa: Hai con chim vàng oanh hót trong hàng liễu biếc/ Một hàng cò
trắng bay vút lên trời xanh/ Trước song cửa ngậm tuyết ngàn năm nủi Tây
Lĩnh/ Trước cưa thuyền Đông Ngô từ muôn dặm đến đỗ .
Nhạn Hành Sơ khẽ mỉm cười, lấy ra vỏ trứng này, đặt ở một bên, nói: “ bây giờ đã không cần.”
Dùng sức gật đầu, Dung Úc Ảnh mỉm cười, “Ừ, không cần.”
Một bàn rau xào tầm thường nhất, lại có tên phong nhã vậy, kì thực chỉ là
một chén canh đánh trứng gà suông, hai người lại ăn say sưa ngon lành.
Sau một bữa, Nhạn Hành Sơ hoàn toàn có lòng tin với nàng nghề của tay, cảm
thấy ngoài uất ức, lại có chút đau lòng. Nữ oa nhi trước mắt, đã từng sợ không kịp tránh phòng bếp, hôm nay lại một tay làm thức ăn ngon như
vậy, trong đó cam khổ như thế nào người ngoài có thể hiểu.
Dung
Úc Ảnh lại hoàn toàn không để ý tới tâm tư của hắn, thẳng chạy đi giúp
hắn thu dọn nhà cửa. Lấy vị trí Cốc chủ của nàng, lại làm lên những
chuyện vặt này, lại cũng làm cho ngay ngắn rõ ràng. Trong lòng nàng, chỉ cần có thể làm gì đó cho hắn, nàng đã vui mừng.
Thấy nàng làm
vui vẻ, Nhạn Hành Sơ đã không thèm quan tâm nàng, mỉm cười ra cửa, nghĩ
muốn đi thu góp một mẻ Hạnh Hoa mới về cất chút rượu mới.
Vậy mà mới đến trong rừng hạnh, lại thấy một bóng người quen thuộc.
Chỉ thấy Hoa Lạc Nguyệt ăn mặc một thân đoản sam, trên vai cõng mộttay nải xinh xắn, lộ vẻ sắp đi xa.
Hắn hơi kinh ngạc, nghênh đón, “Lạc Nguyệt, người này là muốn đi đâu?”
“Công tử. . . . . .” Kêu một tiếng, Hoa Lạc Nguyệt trầm mặc một hồi lâu, nói: “ hôm nay, là lúc ta nên rời khỏi rồi.”
“Là ta làm hại ngươi.” Nhạn Hành Sơ khe khẽ thở dài, nói: “ ba năm qua,
ngươi vì ta lưu lại trong một cái thôn nhỏ này, ta vô cùng cảm kích.”
Năm đó nếu không phải nàng dốc toàn lực cứu giúp, chỉ sợ thương thế của hắn nghiêm trọng hơn, khó mà qua khỏi. Tánh mạng của hắn, coi như là nàng
cứu.
“Ta không muốn người cảm kích.” Thân thể run nhẹ lên, Hoa Lạc Nguyệt có chút kích động.
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trong khoảnh khác ngắn ngủi lại không biết nên nói những gì.
Nhắm lại mắt, Hoa Lạc Nguyệt chậm rãi giọng nói, “Công tử, nửa đời trước của ngài giao cho Tuyệt Vân Cốc. Mà Lạc Nguyệt là giao cho công tử. Hôm nay Cốc chủ đã tìm tới rồi, là lúc Lạc Nguyệt nên lui thân rồi. Giống như
công tử năm đó từng nói, cuộc sống về sau, ta cũng phải để lại cho
mình.”
“Giang hồ rộng lớn, lui về phía sau trời cao biển rộng, tự mình bảo trọng.” Nhạn Hành Sơ vươn tay, ôn hòa nhìn nàng.
Hít một hơi thật sâu, đưa tay dùng sức nắm chặt tay hắn.
“Công tử, bảo trọng.”
“Bảo trọng!”
* * * * * * *
Mùng bảy tháng bảy Tú cô nương phải xuất giá rồi.
Bắt đầu từ sáng sớm, Dung Úc Ảnh đã hầu bên cạnh giúp Tú cô nương một tay.
Tắm rửa, thay quần áo, phấn thơm, vẽ lông mày, điểm môi, hương nhang
lượn lờ ở bên trong, trong gương đồng khắc hoa mặt mũi Trương Tú Lệ càng thấy tinh xảo.
Cài lên một nhánh trâm cài đầu phượng cuối cùng, Dung Úc Ảnh cười nói, “A Tú là tân nương tử đẹp nhất.”
“A, tỷ tỷ không cần giễu cợt.” Tú cô nương ngượng ngùng hiếm có, đỏ mặt cúi đầu. Chỉ chốc lát sau lại lặng lẽ nâng mắt lên, nhìn vào trong gương
một cái, chỉ sợ có chỗ nào không thoả đáng.
Nhìn có chút buồn
cười, Dung Úc Ảnh nói: “ được rồi, không ai đẹp vượt A Tú đâu. Đi, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng làm cho kẻ oan gia kia đợi lâu.”
Trùm lên khăn voan đỏ đầy hỉ khí lên cho nàng, dắt tay của nàng, giao nàng vào trong tay hỉ nương chờ ở ngoài cửa.
“Tỷ tỷ. . . . . .” Trong khăn voan , tú cô nương ngập ngừng một tiếng.
Trấn an vỗ vỗ tay của nàng, Dung Úc Ảnh nói: “ đi đi.”
Nhìn Tú cô nương được hỉ nương một đường dần dần dẫn đi xa, Dung Úc Ảnh khẽ
mỉm cười, qua một lát nữa, tân lanng tân nương đang vui vẻ trong nhà
chính bái thiên địa rồi, nàng cũng nên mau mau đi qua mới phải.
Đi tới cửa hỉ Đường, nhìn thấy Nhạn Hành Sơ mặc áo khoác lam nhạt, đang mỉm cười nhìn nàng.
Bước nhanh nghênh đón, kéo cánh tay của hắn, Dung Úc Ảnh cười nói, “Thế nào, sao hôm nay không mặc đồ trắng vậy?”
“Ngày hôm nay là tiệc mừng của A Tú.” Nhạn Hành Sơ cười nhạt.
Tập tục trong hương lý, phàm là tiệc mừng, kiêng kỵ dùng màu trắng. Hắn là Nhập Gia Tùy Tục thôi.
“Huynh nghĩ chu đáo, đúng chứ?” Lườm hắn, Dung Úc Ảnh cười nói.
“Ngược lại muội đó, ăn mặc còn hỉ khí hơn tân nương tử.” quần áo đỏ nhiều năm
không đổi này nhìn xa xa giống như một đám may hồng lại giống như lửa.
Âm thầm ngắt hắn một cái, le lưỡi, nói: “ quen rồi nha, không phải là muội cố ý giành danh tiếng tân nương tử.”
Cầm tay của nàng, Nhạn Hành Sơ cười nói, “Được rồi, đừng tranh cãi. Tân
lang tân nương đã đi ra, chúng ta mau ngồi vào vị trí thôi.”
“Được.” Dung Úc Ảnh ngoan ngoãn gật đầu.
Nhất Bái Thiên Địa!
Nhị Bái Cao Đường!
Phu thê giao bái —— theo người điều khiển chương trình cố ý kéo dài giọng
điệu, tân lang tân nương lần lượt quỳ lạy, đứng lên, nữa quỳ lạy. Cuối
cùng, chú rễ dắt tân nương bằng dải lụa hồng trong tay, vào trong nhà
chính.
“Theo như tập tục của thôn Hạnh Hoa, kế tiếp chính là mời rượu.” Nhạn Hành Sơ nói nhỏ.
“Tân nương cũng sẽ đi ra sao?” Dung Úc Ảnh mở trừng hai mắt, hỏi.
“Sẽ cùng nhau ra ngoài.”
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Tú cô nương mặc đồ cưới đi ra. Kéo tay chú rể,
đầu tiên nàng đi tới nơi này của Nhạn Hành Sơ, bàn tay trắng nõn nhẹ
nhàng giơ lên, rót ly rượu đưa qua, nói: “ tiên sinh, đối với thôn Hạnh
Hoa mà nói, ân đức của ngài lớn hơn trời. Với a Tú mà nói, ngài là người đời này ta kính trọng nhất. Ly rượu này A Tú trước mời ngài.”
Bưng rượu, A Tú nghĩ đến lời phụ thân dặn dò trước khi gả.
“Tú nhi ngươi phải nhớ kỹ, ly rượu thứ nhất này, không kính thiên, không
kính địa, không kính cao đường. Kính chính là Nhạn tiên sinh người đã
mang thôn Hạnh Hoa một đường từ trong địa ngục ra ngoài.”
Thật ra thì, mặc dù phụ thân không nói, ly rượu thứ nhất này, nàng kính cũng sẽ là tiên sinh.
Nhạn Hành Sơ hơi ngẩn ra, ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt của mấy trăm
hàng xóm láng giềng cũng nhìn hắn, trong ánh mắt kia có cảm kích, có tôn sùng, càng nhiều hơn là thân thiết.
Cười nhạt, hắn đứng lên,
nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch. người nhà quê thẳng thắn, từ
trước đến giờ không quen khách sáo. Mà đối với tâm ý chất phác như vậy,
hắn chỉ có tiếp nhận.
Vui vẻ mà cười , Tú cô nương lại rót một ly rượu, đưa đến trước mặt Dung Úc Ảnh, “Tỷ tỷ, ban đầu ngài đã cứu ta, là ân nhân của A Tú. Chén thứ hai rượu A Tú kính ngài, chúc ngài và tiên
sinh sớm ngày định ra lương duyên, cộng hiệu vu phi.”
Mặt Dung Úc Ảnh ửng hồng lên, dù thế nào cũng không nghĩ ra Tú cô nương lại dùng
một chiêu như vậy. Nhìn Nhạn Hành Sơ một cái, thấy hắn lẳng lặng cúi
đầu, giống như không đếm xỉa đến gió êm sóng lặng, không khỏi có chút ảo não. Vậy mà rượu đã đưa đến trước mặt, không uống là không được, vì vậy nhận lấy rượu, cười uống xong, nói: “ đa tạ muội muội!”
Tú cô nương cười một tiếng, cúi đầu chào, lúc này mới đi tới bàn khác.
Cứ như vậy nhiệt nhiệt nháo nháo, giày vò đến ban đêm, tiệc mừng mới lúc này tản đi.
Trở về Tiểu Lâu, Dung Úc Ảnh chạy vào phòng, ngơ ngác ngồi ở đầu giường một lúc lâu, bỗng nhiên nhảy lên, kiểm tra toàn bộ gói hành lí nhỏ mình
mang tới ban đầu, ôm đi tới trong phòng Nhạn Hành Sơ.
“Ảnh nhi,
sao vậy?” Trong phòng, Nhạn Hành Sơ đang pha trà, thấy nàng đi vào hơi
kinh ngạc. Nàng bận bịu cả ngày, vốn nên đã nghỉ ngơi mới đúng.
“Huynh biết hôm nay là ngày mấy?” Nàng trừng mắt, hỏi.
“Trừ là ngày A Tú xuất giá, còn có cái gì?” Hắn có chút không hiểu.
Trợn mắt nhìn nàng một lúc lâu, nàng buồn buồn nói: “ hôm nay là đêm thất tịch.”
“Ừ.” Hắn khẽ mỉm cười, chờ nàng nói đoạn sau.
“Khi đó, mẹ nói, hôn sự của chúng ta cũng định vào đêm thất tịch, huynh còn nhớ rõ sao?”
“Nhớ.” Nhạn Hành Sơ kéo qua tay của nàng, nói: “ hôm nay lúc A Tú mời rượu
muội, ta đang suy nghĩ chuyện này. Ảnh nhi, cho ta một vài ngày chuẩn
bị, ta sẽ cho muội một hôn lễ náo nhiệt.”
“Muội không cần hôn lễ
nào nhiệt.” Dung Úc Ảnh nhìn hắn, giảo hoạt cười, từng tầng một mở ra
trong tay bao gồm, nói: “ muội chỉ muốn huynh cúi đầu một cái về phía
thiên địa là tốt rồi.”
Mở cái bọc ra, là hai bộ hỉ bào mạ vàng
thêu Phượng, ánh nến chiếu vào Phượng Hoàng màu vàng kia dường như muốn
phóng lên cao, thẳng lên chín tầng mây.
“Muội đang nghĩ cái gì?” Hắn hé mắt, nhìn hành động bất thường của nàng.
Lại thấy Dung Úc Ảnh hai ba cái đã khoác đồ cưới lên người, lại giũ mở một kiện hỉ bào khác chụp đến trên người hắn.
Nhạn Hành Sơ cũng không ngăn cản, mặc cho nàng tùy giày vò, chỉ nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
Đẩy cửa sổ ra, khiến ánh trăng chiếu vào, Dung Úc Ảnh quỳ xuống phía trăng
sáng, nói từng chữ từng chữ, “Ông trời ở trên cao, đất lành bên dưới,
Dung Úc Ảnh nguyện gả cho Nhạn Hành Sơ làm vợ, đời này kiếp này, không
xa không rời.”
Một hồi lâu, phát hiện bên cạnh một chút động tĩnh cũng không có, nàng ngẩng đầu lên, dùng sức trừng mắt liếc hắn một cái.
Thật là hồ đồ! Nhạn Hành Sơ thầm nghĩ, vậy mà nhìn ánh mắt khát vọng của nàng, trong lòng mềm nhũn.
Vì vậy học nàng quỳ xuống, nói: “ ông trời ở trên cao, đất lành bên dưới,
Nhạn Hành Sơ nguyện cưới Dung Úc Ảnh làm vợ, đời này kiếp này, không xa
không rời.”
Cái quỳ này, vốn là có chút miễn cưỡng, dù sao trong
đáy lòng hắn, hôn nhân gả cưới là đại sự cuộc đời, đâu thể nào như trò
đùa vậy, uất ức nàng. Vậy mà nói ra từng chữ lời thề này, lại trang
trọng như vậy, cuối cùng lúc nói không xa không rời, bốn chữ này lập tức giống như cây ghim ghim vào trong lòng.
Ngày mai, nên đi chuẩn
bị một chút. Đồ cưới tuy là có sẵn, những Kim Ngân đồ trang sức kia cũng không thể thiếu, trở lại, còn phải mời hỉ nương, mở tiệc cưới mà nói,
thôn Hạnh Hoa nhiều hàng xóm láng giềng như vậy, chỉ sợ ở phải trăm bàn
mới đủ. Còn có cũng muốn mời sư nương tới, nếu lúc lập gia đình cao
đường không có ở đây, đối với Ảnh nhi mà nói luôn là tiếc nuối.
Minh Nguyệt nhô lên cao, Nhạn Hành Sơ nghĩ ngợi.
Mà Dung Úc Ảnh nghĩ lại là, hai ngày trước thấy ám hiệu của Tuyệt Vân
Cốcở Dương Châu, chỉ sợ Duyệt đại ca sẽ tới. Một năm đã đến, ban đầu
Duyệt đại ca chỉ nói thay nàng trông coi Tuyệt Vân Cốc một năm. Nếu như
hắn chợt không muốn làm vị trí cốc chủ này, những ngày vui vẻ của nàng
kia không phải là xong rồi.
Cho nên, ngày mai nhất định phải quấn Nhạn, lúc này rời đi một thời gian thôi. Ừ, cảnh tượng Giang Nam xinh
đẹp nàng đã nhìn hết rồi, lần này nên đi nơi nào đây?
Phải đi
khắp nơi chốn phồn hoa Kinh Thành này, hay là Vân Nam Đại Lý bốn mùa như mùa xuân, hay là xem người Hồ nuôi thả ngựa trên vùng thảo nguyên quan
ngoại rộng lớn.
Ừ, bất kể bao lâu, chỉ cần có hắn làm bạn là tốt rồi. Cuối Phong Hà trấn là gần tới một trấn nhỏ của Ngọc Môn quan, cũng là đường phải đi qua. Trên Phong Hà trấn có một khách sạn Đại phong, khách sạn rất đơn sơ, nhưng
lại là nơi duy nhất trên trấn cung cấp nơi nghỉ trọ nghỉ chân cho người
qua đường.
Thạch Đầu là ông chủ của khách sạn Đại Phong, quả thực là người cũng như tên, lớn lên giống như hòn đá khỏe mạnh. Thân hình
hắn to cao, màu da ngăm đen, khi cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng
noãn.
Trên Phong Hà trấn, cho dù ai cũng biết Thạch Đầu là một
người ngốc, ngày trước đánh làm công cho người giàu, bị cắt xén tiền
công cũng không lên tiếng. Cho dù ai có phiền toái muốn hắn giúp một
tay, cũng là có cầu xin tất ứng, đã chịu thiệt thòi không ít.
Vậy mà ông trời thương người ngốc, cương quyết cho hắn lấy được một người
vợ hiền. Nói đến người vợ kia, bộ dạng thật đúng là vô cùng xinh đẹp,
mắt tựa như nước mùa thu khẽ di chuyển, có cảm giác mất hồn. Nàng kia tự xưng Lạc Nguyệt, là từ vùng khác tới, vừa tới nơi này đã mở ra khách
sạn Đại Phong. Trên trấn Phong Hà có mấy tên du côn thấy nàng rất xinh
đẹp, lại là cô gái một mình, nhìn đúng cơ hội tới gây hấn, Thạch Đầu
không nhìn được, vì giúp nàng, dám tiến lên nhận quả đấm của mười cái du côn, cuối cùng mặc dù đánh chạy những người đó, nhưng mình cũng bị đánh bong gân cốt, nằm trên giường ước chừng một tháng.
Một tháng
sau, Lạc Nguyệt gả cho hắn, khách sạn ĐạiPhong coi như đồ cưới của
nàng. Từ đó Thạch Đầu trở thành lão bản của khách sạn Đại Phong. Hôm nay nữ nhân xinh đẹp đó đã sinh nữ Oa Nhi cho hắn, dáng dấp giống hệt Lạc
Nguyệt, trong lòng Thạch Đầu vô cùng vui mừng, hận không được ngày ngày
đặt thê nữ dưới mí mắt.
Cho nên, người người đều nói Thạch Đầu là hán tử hạnh phúc nhất trên trấn Phong Hà.
Hôm nay, hắn đang ha ha cười, cầm khăn tay, ngồi ở trước quầy làm bộ gảy bàn tính.
“Được rồi, chàng đi chào hỏi khách nhân đi. Chuyện này chàng cũng coi như
không quen thuộc lắm, để thiếp làm.” Lạc Nguyệt từ cửa sau chân thành mà thẳng bước đi ra ngoài, mười ngón tay thon dài khêu nhẹ trên bàn tính,
âm thanh tách tách rất dễ nghe.
Thạch Đầu si ngốc nhìn, một hồi lâu mới “Ai” một tiếng, xoay người chào hỏi khách nhân.
Lạc Nguyệt bật cười. Người ngốc này, cũng đã thành thân hai năm rồi, lại
vẫn ấy sững sờ là sao. Cố tình chính mình lại thích cá tính chất phác
của hắn, vì hắn mà dừng lại trong trấn nhỏ, thậm chí sanh con dưỡng cái
cho hắn.
Qua màn trướng, nhìn bóng lưng khỏe mạnh này bận rộn đi
qua đi lại trên đại đường, trong lòng Lạc Nguyệt dâng lên một luồng ấm
áp nhẹ nhàng. Nhìn một hồi, nàng thu hồi bàn tính, chuẩn bị đi vào trong nội đường.
Nhưng mà lại trong khoảnh khắc xoay người, lại sững
sờ một chút. Ngay sau đó nghiêng người núp phía sau rèm, ánh mắt không
hề chớp mắt mà nhìn hai bóng người đang đi vào khách sạn.
Nam tử
kia toàn thân áo trắng, thanh nhã xuất trần, lúc mỉm cười giống như gió
xuân phất liễu, như mang theo nắng ấm. Kéo tay hắn là hồng y nữ tử, cũng là mặt mày xinh đẹp, một đôi con ngươi đen như nước sơn phát sáng rạng
rỡ.
Hai người này vừa xuất hiện bên trong khách sạn, lập tức
giống như trong rừng toàn là chim rừng chợt hai con Phượng Hoàng bay
vào, tất cả hào quang đều tập trung vào trên người bọn họ.
Là bọn họ! Lạc Nguyệt nhắm lại mắt, năm đó rời đi, chưa bao giờ từng nghĩ còn có thể hẹn gặp lại.
Không ngờ, hôm nay lại gặp được ở nơi này.
Nhìn bóng dáng áo trắng chằm chằm này, vẫn là mặt mày tuấn tú, vậy mà cô đơn lạnh lùng sâu tận xương tủy ngưng ở đuôi lông mày đã biến ttích, lưu
lại là nhàn nhạt ôn hòa. Con ngươi quay vòng, Lạc Nguyệt lộ ra nụ cười
vui mừng.
“Chủ quán, ta muốn một cân bánh nướng áp chảo, thêm một cân thịt bò nữa. Chuẩn bị cho ta thêm hai túi nước.” Nam tử mặc áo
trắng cười nhạt, nói.
“muội muốn rượu, muội muốn rượu.” Hồng y nữ tử kéo ống tay áo của hắn, kêu lên.
“Ảnh nhi, muội phải biến thành quỷ rượu rồi.”
“Vậy cũng trách huynh cất rượu Hạnh Hoa, để cho ta nghiện.”
Nam tử mặc áo trắng khẽ cười khổ, nói: “ Được rồi. Chủ quán, cho ta thêm một bầu Thiêu Đao Tử.”
“Thiêu Đao Tử?” Thạch Đá sững sờ một chút, xem xét hồng y nữ tử, do dự một
hồi, vẫn là theo lời đổ một bầu. Trong lòng lại nghĩ, một cô nương xinh
xắn như vậy, vóc dáng nhu nhu nhược nhược, nên bị rượu mạnh này làm sặc
mới phải.
Hắn lại không biết, trừ rượu Hạnh Hoa thích nhất, nàng
kia thích nhất là Thiêu Đao Tử này, hơn nữa còn là càng mạnh càng tốt,
càng mạnh càng đủ sức.
Đánh rượu, chỉ thấy nàng kia hoan hô một tiếng, ôm túi rượu, kéo nam tử mặc áo trắng đi ra ngoài cửa.
“Sắp đi tới, chính là quan ngoại rồi.” Nam tử mặc áo trắng mỉm cười nói.
“Thật tốt quá, ta đã sớm muốn đi nhìn sa mạc nghìn dặm, còn có ốc đảo trong truyền thuyết.”
“Vậy thì hãy đi thôi.”
Chỉ nghe ngựa hí một tiếng, hai người nhìn nhau cười một tiếng, nhảy lên lưng ngựa, kèm theo tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.
Kinh ngạc mà nhìn nhìn, một hồi lâu, Thạch Đầu thở dài một tiếng, “Thật không nghĩ tới, cõi đời này còn có nhân vật như vậy.”
Đi tới bên cạnh trượng phu, nhìn hai người kia đi về phía phương xa, Lạc
Nguyệt lẩm bẩm nói: “Công tử, ngài nhất định phải hạnh phúc!”