Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 61: Chương 61




11 giờ đêm, sau khi an nhàn rời khỏi căn cứ của Dực Phàm, cậu và cô đành đi bộ trở về nhà trong khi đường đêm bây giờ vắng bóng lại không có một ai qua lại.

Mặt cậu có hơi đỏ lượm, biết Thiên Băng chỉ đang mặc áo nhưng lại không mặc quần, dù chỉ là mặc mỗi chiếc quần lót duy nhất bên dưới.

Chị không lạnh sao?

Cậu đỏ mặt liếc sang ngượng hỏi, chiếc áo khoác trắng kia tuy dài nhưng khi Thiên Băng mặc vào lại quá gợi cảm, cô đã để lộ đôi chân trần trắng muốt không tì vết, gió bây giờ lại đang thổi rất lạnh, cậu có thể cảm thấy điều đó do mình đang ở trần.

Cậu ôm người mình đi, thầm nhủ chao mày nghĩ:

(Lạnh quá! Mình còn cảm thấy lạnh như vậy, cô ấy chỉ mặc mỗi cái áo thì phần dưới sẽ như thế nào? Mình có nên ôm cô ấy không nhỉ?)

Thiên Băng cứ gục mặt đi thẳng về phía trước, tinh thần cô đang cảm thấy kinh tởm về những gì đã xảy ra, cô bắt nhớ lại những chuyện Dực Phàm đã làm với mình lúc nãy, toàn thân lại nổi gai óc, cô nghiếng răng nghiếng lợi, liền đưa hai tay ôm quanh người mình rồi chà sát liên tục vì cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Thiên Dịch chợt ngạc nhiên trước hành động của cô, đành ngậm ngùi, tự trách mắng bản thân.

Nếu như em đến kịp chắc chắn chị sẽ không bị anh ta làm những điều như thế, là lỗi của em

Tiểu Dịch Đột nhiên cô dừng chân thốt gọi tên cậu, sau đó liền kéo tay cậu thật mạnh đi vào một con hẻm tối tăm gần đó khiến cậu bật giật mình hỏi:

Chị làm gì vậy?

Hai người len lỏi vào sâu 2m trong con hẻm, Thiên Băng liền áp chặt cậu vào bức tường hẹp trước mặt, phong cảnh xung quanh ngoài tiếng gió thổi hiu hắt ra thì chẳng có bén mảng một ai, tuy con hẻm này có hơi tối, nhưng cậu vẫn thấy cô đang nheo mày nhìn cậu, nét mặt chứa đầy sự căm phẫn.

Tiểu Dịch, em rất muốn cơ thể của chị mà đúng không? Thế thì hãy mau làm điều đó với chị đi, chị tuyệt đối không thể để Dực Phàm lấy đi được

Thiên Dịch bật giật mình, lời nói hạ thấp danh dự bản thân này cô chưa từng biểu hiện ra.

(Tại sao bây giờ chị ấy lại hỏi mình câu này? Chẳng lẽ...)

Cậu vẫn đứng trơ ra một trời một vực vì quá bất ngờ, Thiên Băng lại đưa hai tay áp lên phần ngực cậu, thúc giục bảo:

Ngay lúc này không có ai qua lại, hãy làm đi, chị xin em đấy

Thiên Dịch liền bật ngượng, trong con hẻm tối này, người trần trên, kẻ trần dưới, điều này thật sự khiến tâm tư cậu bối rối tột độ.

Quả thật cậu có hơi hoang mang, biết cô đang hoảng loạn vì sự cố vừa rồi của mình với Dực Phàm, đành khẽ giọng đáp:

Nhị tỷ, mặc dù em rất muốn, nhưng em không thể

Tại sao? Cô ngỡ ngàng hỏi, cậu bèn ôm chặt lấy cô vào lòng mình, gục mặt xuống đỉnh đầu cô, khẽ giọng đáp:

Em không giống Dực Phàm, vậy nên chị đừng cầu xin như thế, trừ khi chị chấp nhận em còn không em cũng sẽ không động vào chị dù chỉ một lần

Cô bật ngạc nhiên, trái tim quặn thắt đau nhói, cố nghiếng răng kìm nén nước mắt.

Tại sao? Tiểu Dịch...tại sao em lại không làm điều đó với chị chứ? Chị hận Dực Phàm, chính hắn đã giết ba mẹ nuôi chúng ta

Nghe câu nói thổn thức đau thương lấp mấp bên tai, Thiên Dịch bật kinh động:

Chị nói gì?

Cậu thả lỏng đầu cô ra, cô liền ngẩn mặt nhìn cậu tiếp lời:

7 năm trước, cái chết của ba mẹ là do hắn gây ra, vì thế chị không thể tha thứ cho hắn được

Thiên Dịch hơi bất ngờ vì sự thật lại quá sức tưởng tượng của cậu, cậu lại không ngờ Dực Phàm lại gây ra biết bao nhiêu chuyện đến thế.

Ra vậy, bác hai cũng đã bị anh ta cho uống thuốc tẩy não và nhốt vào phòng giam rồi, và em biết mục đích của việc hoàn thành viên thuốc đó, là cho chị uống

Thiên Dịch nhìn cô, sau đó chậm rãi quan sát biểu cảm trên khuôn mặt cô, Thiên Băng tức giận, liền nghiếng răng quát:

Nhưng tại sao lại phải giết ba mẹ chứ?Chị không thể tha thứ cho Dực Phàm, vì thế Tiểu Dịch, một ngày nào đó hắn cũng sẽ bắt lại chị, nhất định sẽ làm điều đó trên cơ thể chị, vì thế em hãy lấy đi lần đầu của chị đi

Thiên Dịch như chết căm chết lặng, cậu nhận ra Thiên Băng đang tuyệt vọng, trái tim cô đang bắt đầu lạnh lẽo.

Không, chị đừng nói mấy câu đó, em sẽ không động tới chị, tuyệt đối không

Cậu đặt tay lên hai vai cô, ghì chặt phần áo cô nói lớn, Thiên Băng chỉ bật cười nhạt, cô đưa tay sờ lên má cậu trong đêm tối, nheo mắt lại hỏi:

Tiểu Dịch, em đang kìm cự phải không? Em không cần phải ra vẻ tốt đẹp với chị đâu, sự thật như Dực Phàm đã nói lúc nãy, em đã lấy ảnh của chị...

Không! Không đúng Cậu bật quát lên ngắt lời cô, nhanh tức khắc một phát xoay người lại đẩy cô vào tường, mặt mũi cậu đỏ bừng, hơi thở lúc nhanh lúc chậm, thẹn quá hóa giận bảo:

Đừng nói nữa, tôi thật sự là một người đàn ông tệ hại, dù ham muốn thế nào thì tôi cũng không thể làm thế nếu như em không yêu tôi, xin em đừng cầu xin tôi nữa

Thiên Băng bèn ngây người ra cười đau khổ.

Ra vậy, em cũng thế, cả em và Dực Phàm đều như nhau cả

Không đúng, tôi khác anh ta, nếu như là anh ta thì đã đè em ra ăn sạch từ nãy giờ rồi, em không thấy sao?

Thiên Băng như một con người mất sức lực, cô thờ thẩn, không phải vì hận Dực Phàm đã làm điều đó với mình nhưng lại hận bấy lâu nay đã không sớm nhận ra bộ mặt giả tạo của anh ta, huống hồ gì cô rất quý trọng ba mẹ nuôi của mình, cô xem họ như ân nhân. Lúc điều tra được vài tình tiết, cô cứ nghĩ chỉ có mỗi Ấn Nhật Đông là gây ra những chuyện này, vì cô không hề nghĩ Dực Phàm mới là kẻ đứng sau tất cả.

Đừng nói nữa, dù thế nào thì bên trong em vẫn có cảm giác với chị, chị biết mà

Cô dựa lưng vào bức tường phía sau rồi từ từ trượt xuống, giọng nói vô cùng yếu ớt.

Thiên Dịch quay lưng đi tức giận, đập tay lên mặt thẹn nói:

Tất nhiên, tôi và em nam nữ riêng biệt, có cùng huyết thống với nhau đâu mà không có cảm giác

Phải, chính vì điều đó...mà...

Bỗng nhiên cô cảm thấy choáng váng, liền nhắm mắt ngất đi sau lưng cậu.

Thiên Dịch không nghe thấy cô nói nữa, cậu giật mình, quay lại đã thấy cô nằm dài trên đất nên cúi xuống lây vai cô hỏi:

Băng Băng, sao vậy?

Cậu đoán chắc là cô bị sốc nên mới ngất đi, bèn bế cô lên nhanh chóng đưa về nhà.

Vừa trở về căn hộ, Tiểu Tuyết ra mở cửa, liền thấy Thiên Dịch trong tình trạng thân trần bế Thiên Băng đi vào, cô liền bật ngạc nhiên hỏi:

Ơ...chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?

Cậu bế Thiên Băng lướt qua Tiểu Tuyết, đáp:

Anh đưa cô ấy về rồi, em mau đóng cửa lại rồi rót một cốc nước giúp anh đi

Được Tiểu Tuyết gật đầu vâng lời, liền chạy vào bếp rót ngay một cốc nước.

Thiên Dịch bế cô vào phòng mình, đặt cô nằm gọn hên trên chiếc giường êm ái kia, cậu kéo chăn lên đắp cho cô, nhận thấy mặt mũi cô vẫn còn ướt át đỏ lịm, hai bầu mắt sưng húp, càng nhìn càng khiến cậu đau lòng.

Tiểu Tuyết từ bên ngoài cửa phòng đi vào, cầm cốc nước đến cậu hỏi:

Có nước rồi, sao mặt chị ấy đỏ quá vậy? Cả anh nữa

Thiên Dịch bèn chợp lấy cốc nước trên tay Tiểu Tuyết, đúng là mặt cậu đã đỏ từ lúc bản thân mình nhìn thấy thân thể trần nhộng của cô trên giường cùng Dực Phàm, lại còn bị cô gạ gẫm trong cải hẻm tối tăm vắng vẻ hiu hóc đó.

Cậu bèn đứng đậy đẩy vai Tiểu Tuyết đến cửa xua miệng bảo:

Bây giờ em ra ngoài được rồi, đi đi

Tiểu Tuyết bật hờn dỗi, chao mày bất mãn.

Hừ, anh tính ngủ chung với Băng tỷ sao? Đúng là một tên dâm đãng

Thiên Dịch bật cau mày, lớn giọng khẳng định.

Anh không có, đừng có nói bậy

Mặt anh đỏ như vậy chắc chắn là có dụng ý này rồi, đừng có chối cải

Tiểu Tuyết lại tiếp tục cười khúc khích trêu ghẹo, liền bị cậu hất tay đẩy ra ngoài, nói:

Lo mà ngủ sớm đi, ngày mai còn đi học đó

Rồi cậu đóng cạch cửa lại, ngượng ngùng nhìn sang Thiên Băng đang ngủ trên giường, nhắm mắt bối rối nghĩ:

(Thôi, tối nay ra sofa ngủ vậy, chứ nhìn cô ấy ngủ cả đêm như này sao chịu nổi)

Cậu đành đặt cốc nước lên bàn bên cạnh giường cô, sau đó tắt đèn phòng đi rồi lặng lẽ bước ra ngoài mất.

Chưa đầy hai giây sau, Thiên Băng mở mắt ra, cô chợt nhớ lại mọi chuyện vừa xảy ra lúc nãy, về vẻ mặt của Dực Phàm, hành động của anh ta đối với cô cứ mãi tràn ngập trong đầu, vì thế lúc nãy cô đã liều mình thử lòng Thiên Dịch và bảo hãy làm điều đó với mình, nhưng cô thật không ngờ cậu đã từ chối.

Cô bèn ngồi dậy, những lọn tóc đen che khuất hai bên bầu má, lại gục mặt nhủ thầm:

(Mình nên làm gì đây? Mặc dù Tiểu Dịch đã từ chối mình, thậm chí còn ra ngoài ngủ, mình vẫn có cảm giác lo sợ với em ấy, vì bây giờ nhờ Dực Phàm nên mình đã cảnh giác với tất cả mọi người xung quanh)

Hơn 1 giờ đêm, đồng hồ treo trên tường cứ tích tắc qua lại, Thiên Băng chợt mở cửa phòng bước ra ngoài.

Căn hộ nhỏ gọn hơn ở Ấn Gia rất nhiều, chỉ cần bước ra khỏi phòng Thiên Dịch thì cô đã tới được phòng khách, cô đi đến nhìn bóng người đang nằm ngủ trên ghế sofa ở đó, Thiên Dịch vẫn chưa mặc lấy cái áo nào lên người dù giữa đêm đang rất lạnh.

Thiên Băng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của cậu, dù đã rất lâu về trước, mỗi lần cô vừa đi học về đã thấy một thằng nhóc cấp hai nằm thản nhiên trên ghế sofa nhắm tít mắt ngủ ngon lành, cô đều lấy chăn đắp ngay cho cậu, bây giờ cậu nhóc ấy đã không còn nhỏ bé như trước, thân hình cũng ra dáng một người đàn ông chững chạc, bờ vai rộng kia, cả cơ ngực săn chắc lúc nãy trong hẻm cô cũng đã chạm vào.

Thiên Băng đứng ngây ra một lúc, đưa mắt ngắm mãi thân hình cậu mới nhận ra mình thật vô sỉ.

(Những ngày tháng trước đây mình không hề chú ý đến Tiểu Dịch, không ngờ bây giờ em ấy đã thay đổi khác xa đến vậy)

Thiên Dịch lại giơ tay gác lên che nửa con mắt mình, mắt còn lại mở ra nhìn cô, thốt giọng hỏi:

Chị chưa ngủ sao?

Cô giật mình, bàng hoàng theo phản ứng hỏi ngược lại cậu.

Em dậy từ lúc nào?

Thiên Dịch bật ngồi dậy, mái tóc vàng hoe có hơi rối đi, giọng nhỏ nhẹ như sương mai, trả lời:

Thật ra nãy giờ em vẫn chưa hề ngủ, em chỉ giả vờ nhắm mắt mà thôi

Tại sao em lại làm vậy? Sao lại phải giả vờ ngủ?

Cô cảm thấy nghi ngờ, cậu bèn gục mặt đi để che giấu cảm xúc đang dâng trào của mình, mặt mũi đỏ như quả gấc nói:

Chị không hiểu sao? Sao em có thể ngủ ngon trong khi vừa chứng kiến những chuyện tệ hại như vậy xảy ra được

Rổi bất chợt cậu đưa tay lên nắm lấy cô khiến Thiên Băng bật rùng mình, phản ứng bất ngờ trỗi dậy, cô giật tay ra, tát và má cậu một phát thật mạnh, nheo mày hỏi:

Em làm gì vậy?

Mặt Thiên Dịch tự động hất qua một bên, má trái cậu bắt đầu nhói lên cơn nóng rát, cậu liền đứng dậy trước cô giải thích.

Em chỉ định nắm tay kéo chị vào phòng ngủ, chỉ thế thôi

Thiên Băng cảm thấy hơi hoang mang, lại lùi chân ra xa nheo mày cảnh cáo.

Tốt nhất em nên tránh xa chị ra, kể từ bây giờ

Chẳng phải khi nãy chị còn cầu xin em làm điều đó với chị sao? Sao bây giờ lại cảnh giác đột xuất vậy?

Thiên Băng bật ngượng, nghoảnh lưng nói:

Im đi, lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ

Rồi cô lẳng lặng trở về phòng Thiên Dịch đóng cửa lại mất, thấy cô đi mất, cậu mới thở dài đành ngồi xuống ghế sofa xoa cơn đau bên má mình, chực mặt nghĩ:

(Thật ra lúc nãy mình tính động vào cô ấy, không ngờ lại bị ăn tát, đau thật)

Sáng hôm sau, Thiên Băng vẫn còn êm giấc trên giường của Thiên Dịch, lại nghe thấy có tiếng lục đục gì đó vang lên, cô bật thức giấc, mở mắt ra đã thấy Thiên Dịch đứng ngay bên tủ quần áo để thay đồ.

Hình ảnh rất rõ ràng ngay trong mắt, một cậu thanh niên đang tròng chiếc áo thun vào người khiến cô bật ngượng, bèn nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp, thầm hỏi:

(Tại sao Tiểu Dịch lại thay đồ trong đây chứ? Mà cũng phải, là mình ngủ ở phòng em ấy kia mà)

Thiên Dịch mặc quần áo xong, cậu liền nhìn sang Thiên Băng đang nhắm típ mắt trên giường, lại mỉm cười nhẹ lòng yên tâm.

(Cũng may đêm qua mình đến chỗ Dực Phàm ứng cứu kịp thời, không thì cả đời này mình sẽ chịu dằn vặt vì cô ấy mất)

Rồi cậu đi ra khỏi phòng, cánh cửa vừa chợt đóng lại, Thiên Băng liền ngồi dậy, liếc mắt nhìn xung quanh phòng cậu rồi quan sát.

(Bây giờ mình cũng không thể đi làm được nữa, xem ra em ấy lại dọn ra chung cư, nơi này cũng rất an toàn)

Tại phòng ăn, Tiểu Tuyết ngồi ở chiếc bàn dài hơn thước, mặc một bộ đồ nữ sinh trung học, tóc buộc thành kiểu đuôi ngựa trông thật dễ thương, vừa nhồn cả một chiếc bánh mì vào miệng rồi nhìn sang Thiên Dịch đang mang tạp dề loay hoay ở bếp, cầm dao thái cà chua hỏi:

Dịch...ca, vậy bây giờ...anh tính làm gì? Băng tỷ...sẽ ở lại đây với...chúng ta sao?

Cậu nhướn mày, quay lại nhìn cô nhắc nhở.

Em ăn hết đi rồi hãy nói, sao lại bỏ nhiều đồ ăn vào miệng như vậy chứ? Em sẽ nghẹn chết cho xem

Thiên Băng đi đến đứng ngay lối ra của phòng ăn, liền cảm thấy có vẻ không khí buổi sáng ở đây vô cùng hòa nhã.

Tiểu Tuyết nhìn sang thấy cô, nuốt đống thức ăn xuống cái ực rồi mừng rỡ lên tiếng:

A...Băng tỷ, chị dậy rồi sao?

Thiên Dịch ngạc nhiên quay lại, đã thấy Thiên Băng đi đến ngồi vào bàn ăn cùng Tiểu Tuyết. Cô nhìn trên bàn, mấy đĩa thức ăn trông ngon mắt kia hơi khiến cô bỡ ngỡ, bèn hỏi:

Toàn bộ thức ăn ở trên bàn này...đều là do Tiểu Dịch nấu sao?

Thiên Dịch đi đến đặt đĩa cà chua sống trên bàn trước mặt cô, kéo ghế ngồi bên cạnh cô đáp:

Phải, bữa sáng đều là do em làm, chị cũng ăn đi

Thiên Băng giật mình, bỗng nhiên cô đứng dậy kéo ghế ra chỗ đối diện cậu ngồi xuống một cái bạch, khiến cậu và Tiểu Tuyết đều nhìn chầm chầm trong sự ngạc nhiên.

Thiên Dịch nhìn phản ứng kì lạ của cô, bèn khó hiểu nghĩ:

(Thái độ vậy là sao?)

Có thể bới cơm cho chị được không?

Thiên Băng chao mày nhìn cậu một cách khó chịu hỏi, cậu liền gật đầu à ừ rồi đi lại bếp lấy một cái chén rỗng lấy cơm cho cô, sau đó đi đến đặt trước mặt cô, mỉm cười nói:

Của chị đây

Cảm ơn Thiên Băng cầm lấy chén cơm kia lên, Tiểu Tuyết bèn đưa ánh mắt nghi ngờ sang nhìn cậu khiến cậu khó hiểu, tự hỏi:

(Gì vậy? Sao Tiểu Tuyết lại ném ánh mắt bất mãn đó vào mình chứ? Với lại...mình có làm gì sai đâu)

Cậu ngơ ngác nhìn sang Thiên Băng thì bất chợt nhớ lại đêm qua, khi cô đột ngột kéo cậu vào con hẻm tối, áp đẩy cậu vào bức tường dày phía sau thật chặt và gần.

Tiểu Dịch, em rất muốn cơ thể của chị mà đúng không? Thế thì mau làm điều đó với chị đi, chị tuyệt đối không thể để Dực Phàm lấy đi được

Nhớ tới đây, mặt cậu đột nhiên đỏ bừng lên, bèn đập tay vào mặt mình hai ba cái rồi bối rối nghĩ:

(Tại sao mình lại nhớ tới chuyện này chứ?)

Bỗng nhiên cậu bật giật ngẩn người, liền thấy Thiên Băng và Tiểu Tuyết đều nhìn cậu bằng một ánh mắt khó hiểu.

Cậu bèn trơ mặt ra cười thẹn, nâng chén cơm lên tay nói:

A...không có gì đâu, ăn cơm, chúng ta ăn cơm đi

Nghe vậy Tiểu Tuyết nheo mắt hỏi:

Thật sự là không có gì chứ? Sao mặt anh đỏ như quả gấc vậy?

Thiên Dịch cau mày, tìm lí do biện minh quát:

Là do trời nóng, trời nóng thôi, ăn cơm nhanh đi rồi còn đi học nữa

Vậy lát nữa em đi học mất, anh và Băng tỷ sẽ phải ở nhà cùng nhau đấy

Nghe đến đât cậu bật giật kinh động.

(Phải rồi, lúc đó...phải làm sao đây nhỉ?)

Rồi cậu liếc sang Thiên Băng, cô vẫn đang ung dung gấp thức ăn lên miệng như không hề nghe thấy gì.

Đột nhiên Tiểu Tuyết đứng dậy rời khỏi bàn ăn, mang chiếc cặp xách lên vai đi ngang qua Thiên Dịch nói

Em ăn xong rồi, em đi học đây

Bất chợt Thiên Dịch đứng dậy, sự bối rối tự dưng tràn ngập lấy cậu, cậu liền kéo tay Tiểu Tuyết đi ra khỏi nhà bếp khiến cô nhóc cau mày hỏi:

Anh...anh làm gì vậy?

Thiên Dịch kéo cô ra phòng khách để lánh khỏi Thiên Băng, sau đó đặt hai tay lên vai Tiểu Tuyết, cúi đầu xuống đỏ mặt bảo:

Em không được đi, hay là hôm nay em nghĩ học đi, anh sẽ gọi lên nhà trường báo phép cho em

Tiểu Tuyết bật trễu mắt, cười khẩy trêu chọc hỏi:

Anh đang ngại khi bản thân sẽ phải ở nhà với Băng tỷ sao? Nhưng tại sao em lại phải nghỉ học chứ? Hôm nay có bài kiểm tra đó, anh có bị khùng không?

Thiên Dịch lắc lư vai Tiểu Tuyết, cố nài nỉ bảo:

Vậy thì bỏ học đi, anh sẽ tài trợ cho em một chuyến du lịch nước ngoài cả tháng cũng được, em có thể đi ngắm biển hay ngắm cảnh tùy thích, cũng có thể chụp ảnh hay xin chữ kí mấy anh oppa Hàn Quốc hay được mặc kimono bên Nhật Bản, đứng dưới hàng hoa anh đào nở rộ vào dịp xuân, sung sướng quá rồi còn gì

Tiểu Tuyết bật nhăn mặt, đẩy cậu ra nheo mày nói:

Tại sao anh lại có thể nhúc nhát như vậy? Nếu ở nhà một mình thì thừa cơ hội này tấn công chị ấy đi chứ?

Cậu thờ thẩn người, đưa tay lên che nét đi vẻ ngại ngùng của mình đáp:

Anh không có nhát, chỉ là...bây giờ không hiểu sao, cảm giác bình thường giữa anh và Băng Băng không còn được như trước nữa, nếu đối mặt với cô ấy suốt nhiều ngày trong nhà như này, anh sợ bản thân sẽ...không kìm chế nỗi

Kệ anh chứ, em đi học đây

Tiểu Tuyết hờn dỗi rồi lướt ngang qua cậu, vô tâm mở cửa ra ngoài thì cậu vụt đi theo bảo:

Này, em không thể vô tâm như thế được, em phải đứng lại cho anh một lời khuyên đi chứ

Cậu đưa mặt ra cửa nhìn Tiểu Tuyết đã xách cặp đi được một khoảng trên hành lang, sau đó cô bé dừng chân, quay lại nhìn cậu nói:

Anh cứ như bình thường là được, chị ấy còn không có cảm giác ngượng ngùng với anh, anh lo làm cái gì hả?

Thiên Dịch bật ngạc nhiên

Bình thường sao?

Nói xong Tiểu Tuyết nghoảnh lưng đi mất, cậu bèn quay mặt vào trong đóng cửa lại, nhìn về phía phòng ăn nghĩ:

Có lẽ...mình nên kìm lại cảm xúc bản thân một chút

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.