Sáng sớm. Ngồi trước bàn trang điểm, nhìn hình ảnh mình qua gương, Thiên Băng tập trung dặm lại tí phấn nền cho gò má, tiện thể cô cũng ngỏ lời xin phép Dực Phàm và hi vọng hắn có thể cho cô tiếp tục ra ngoài làm việc. Dực Phàm đang đứng bên tủ quần áo, tay mắc mấy cái cúc sơ mi lôi thôi nãy giờ vẫn chưa xong.
“Em vừa nói gì?”
Hắn vờ như không nghe những gì nãy giờ cô đang nói, Thiên Băng dừng dặm bông phấn, quay sang xem bộ dạng hậu đậu của Dực Phàm đang gục đầu mắc cúc áo, lại còn nhằm cúc dưới cúc trên. Cô cảm thấy ngờ vực. Trước giờ hắn đâu có như vậy, hay là do cố tình?
Cô đứng dậy đi tới gần, tận tụy giơ tay lên mắc lại những chiếc cúc áo bị nhầm kia, thấy vậy, hắn cũng mặc kệ để cho cô làm, buông thỏng tay mình xuống, mỉm cười yêu nghiệt nhìn cô. Phản ứng như vậy, hẳn đúng là cố tình mắc sai để cho cô tự động tới làm thật rồi.
“Em muốn xin phép anh cho em ra ngoài tiếp tục làm việc. Em nhất định sẽ về sớm. Anh không cần phải lo”
“Em thích làm việc như vậy sao?”
“Ừ. Ở nhà mãi anh sẽ nuôi em sao?”
“Ấn Gia không thiếu tiền. Em sống cả đời cũng không lo chết đói”
“Nhưng em thích như vậy”
Cô vừa mắc xong chiếc cúc cuối cùng, thì hắn lại đưa tới cờ vạt cho cô, bảo:
“Sẵn tiện giúp thì làm luôn đi”
Mặt mày cô như vẻ không muốn mà phải chấp nhận cam chịu, đành nhận lấy rồi phàn nàn.
“Anh không thể tự làm được hay sao?”
Hắn nhanh chóng phản đáp:
“Em trước sau cũng là vợ anh. Chút việc nhỏ nhặt này giúp anh thì có là gì. Không phải chỉ là hôm nay, sau này ngày nào em cũng phải giúp anh như thế”
Cô khó chịu trong lòng, nhón chân choàng chiếc cà vạt quanh cổ áo Dực Phàm rồi chỉnh chu thắt lại, nhưng thật sự chỉ muốn dùng thứ này siết hắn ngạt thở chết đi cho xong. Và nếu như cô mạnh hơn hắn, chắc chắn cô sẽ làm vậy.
Dực Phàm nhìn sắc mặt không vui của cô, hắn biết cô đang giận, rồi cũng nhắm mắt làm hờ, đồng ý cho cô vui.
“Về trước sáu giờ tối. Đừng để anh chờ lâu”
Cô ngạc nhiên, nghe hắn cho phép thì liền như được kẹo, mỉm cười.
“Hôm nay anh cũng ra ngoài à?”
“Gặp đối tác làm ăn. Không đi không được”
“Vậy thì hôm nay em sẽ về trước giờ như anh muốn”
Thắt xong cờ vạt cho hắn, cô vội quay đi, đồ cũng đã thay, trang điểm cũng đã xong tất, bây giờ chỉ việc vớ lấy cái túi xách gần đó rồi bỏ ra khỏi cửa.
Nhưng mới vớ được cái túi, Dực Phàm từ đằng sau cất câu:
“Tối hôm qua em nói gì? Anh quên rồi”
Thiên Băng nheo mày, nhất quyết không quay lại, vì cô biết hắn đang cố tình bắt cô thuật lại mấy câu yêu đương tối qua cho hắn nghe.
“Em cũng quên rồi”
Cô đáp xong, không một chút lưu luyến, không rảnh tư tình với hắn, đi tới gần cửa, mới nắm lên tay cầm chưa kịp mở thì Dực Phàm lại dây dưa tiếp tục níu kéo cô.
“Đêm qua sau khi làm xong, em không dùng thuốc đúng không?”
Nhắc tới chuyện này Thiên Băng đã cảm thấy không vui, không phải là cô không dùng mà là hộp thuốc ngừa thai đã hết, cô định bây giờ sẽ ra ngoài thật sớm để ghé hiệu thuốc mua trước khi quá muộn.
“Lần sau anh dùng bao đi. Em không thể cứ mãi uống thuốc được”
Dực Phàm cười nhạt, nghĩ rằng điều này là không cần thiết.
“Chúng ta sắp kết hôn rồi. Lo gì chuyện đó nữa chứ”
“Chúng ta không thể có con được!”
Cô phán lên một câu lạnh lùng, hắn cũng cất giọng lạnh sau lưng: “Vì sao?”
Cô xoay lại nhìn hắn, nhanh chóng thay đổi biểu cảm, giả vờ u buồn.
“Cứ mãi dùng thuốc thì sợ rằng sau này em không thể có con được nữa. Không lẽ anh không rõ điều này?”
Dực Phàm ngơ ra, tất nhiên là hắn chả hiểu gì đến việc sinh sản của phụ nữ, chỉ nghĩ rằng thuốc tránh thai không gây ra tác dụng phụ.
Hắn bỗng cảm thấy hổ thẹn, áp tay lên nửa mặt che đi.
“Anh xin lỗi. Anh sẽ dừng lại việc này. Chỉ vì tối qua anh vui quá cho nên mới làm như vậy”
Rồi hắn bỏ tay xuống, miệng cong lên, mắt hiện ý cười.
“Mà em cũng đừng uống thuốc nữa. Anh không cho phép đâu”
Thiên Băng không nhìn hắn, khoanh tay cười nhạt.
“Nói thế nào thì anh cũng không hiểu. Nếu bây giờ có thai, sự nghiệp của em sẽ bị chôn vùi. Anh đúng là chỉ biết đến bản thân mình, anh có thật sự yêu em không vậy?”
Sau khi nghe lời nói này của cô thì hắn liền cảm thấy bản thân mình rất tồi tệ. Tựa như cô đang đánh giá tình yêu của hắn dành cho mình là hoàn toàn vẫn chưa đủ. Tối qua cô thành khẩn nói yêu hắn, thứ mà hắn đã mong chờ nhất từ trước đến nay, vậy mà bây giờ hắn lại làm cho cô tỏ ra thất vọng.
Hắn liền cảm thấy hổ thẹn, nhanh chóng tiến tới đẩy đầu cô vào lòng mình, nhắm mắt hạ giọng trầm ấm.
“Anh xin lỗi. Anh sẽ không động đến em cho đến khi chúng ta kết hôn. Đừng giận anh nữa”
Môi Thiên Băng nhếch lên dưới ngực hắn, cô chỉ cần nghe câu này thôi là đủ.
Cô thay đổi sắc mặt dịu dàng, ngước nhìn hắn hỏi lại:
“Thật không? Anh phải hứa đấy nhé”
Hắn âu yếm nhìn cô, tựa như rất chắc chắn, đáp câu: “Ừ”
“Còn một chuyện nữa. Sau khi tan làm, em sẽ ghé bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút. Em muốn chắc chắn chuyện sinh sản của mình không có vấn đề gì”
“Vậy anh cũng sẽ...”
Hắn nói chưa hết câu, đã bị cô dùng hai ngón tay chặn lên môi, đáp phủ: “Không cần”
Khi Dực Phàm còn chưa lên tiếng hỏi, cô cũng liền giải thích, tiện thể nói mấy câu làm cho hắn an tâm.
“Dù sao anh cũng rất bận kia mà. Em khám xong thì sẽ về sớm nhất có thể. Em sẽ không để anh chờ lâu. Em hứa đấy”
Dực Phàm liền tin cô, dịu dàng gật đầu, nhưng nào biết cô chỉ lấy cớ này để đến bệnh viện thăm Thiên Dịch, cũng đỡ phải cất công hóa trang để qua mặt thuộc hạ của hắn.
...
Ba giờ chiều. Trời nổi gió thoảng. Thiên Băng ngồi trên chiếc xe màu đen cô độc lái giữa con lộ. Tài xế dĩ nhiên là hai tên thuộc hạ mặt nhạt như nước ốc của Dực Phàm rồi. Nhưng điều đáng nói là bây giờ cô đang dùng gương mặt thật này đến bệnh viện, quả nhiên thoải mái hơn hẳn.
Vắt chéo đôi chân, hai tay khoanh lại, dáng ngồi thượng đẳng. Tóc cô bây giờ đã được tết bím thành hai bên, dài ngang chân ngực. Tóc cô khá dài, đã để được vài năm chưa chịu cắt. Cũng chăm lo nó rất tốt vì thường xuyên phải dùng máy ép và uốn nhiệt, vì vậy cô luôn có một mái tóc đen suôn mượt không chút rối ren. Được các hãng dầu gội mời đóng quảng cáo suốt.
Nhưng tạm quên đi chuyện này, đột dưng cô nghĩ tới sáng nay, Dực Phàm dễ dàng tin lời cô như vậy thì có thể nói hắn đang sắp mất hết mọi cảnh giác với cô. Hắn có thể chiều theo mọi ý cô nếu như cô không chống đối hắn. Chỉ cần cô trở nên buồn bã, vờ trách hắn không tốt một chút, hắn liền muốn trở thành người đàn ông mà khiến cô không thể nào nói câu phàn nàn.
Nghĩ tới thôi, Thiên Băng chợt cảm thấy buồn cười, thật sự thì cô đang thầm cười nhạo báng rất to trong lòng, ngoài ánh mắt thì còn tràn ngập đầy thù hận.
(Hừm! Chỉ cần lợi dụng tình yêu này, giả vờ ngoan ngoãn một chút. Một kẻ đã giết ba mẹ mình, làm hại những người mình yêu thương thì sao có thể tồn tại lâu được)
Cô nhắm mắt lại, nhủ trong lòng nhất định phải kiên nhẫn. Chỉ một thời gian nữa, một thời gian nữa thôi.
“Lái xe nhanh lên. Lũ chậm chạp!”
Cô đột dưng mắng nhiếc hai tên thuộc hạ ngồi trước. Chúng nghe thấy, không đáp lại gì nhưng liền tăng tốc nhanh hơn theo ý cô.
Mười phút sau, tại bệnh viện.
“Lệch kệch, lệch kệch”
Thiên Băng đội chiếc mũ kết đen, mang kính râm màu vàng, sải bước bằng đôi giày cao gót năm phân trên hành lang, tới một đoạn thì dừng lại trước một căn phòng.
Một giây, hai giây, ba giây đứng bất động trước cửa, cô chợt có một cảm giác do dự rất khó tả, cô chỉ sợ lần này gặp mặt sẽ phải đối diện với sự tức giận của cậu, nhưng dù gì cũng đã tới nơi, không thể cứ thế bỏ về được vì mỗi lần đến đây thật không dễ dàng chút nào.
Quyết định xong, cô đẩy nhẹ cửa đi vào, một luồn gió nơi bang công liền đúng lúc thổi xuôi đến chỗ cô, hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt, xuyên qua lớp kính râm màu vàng của Thiên Băng là một chàng trai mặc quần áo bệnh nhân đang nằm yên trên giường, hai mắt nhắm liền như đang ngủ. Quả thật, khung cảnh trước mắt rất yên bình.
“Haiz” Thiên Băng thở nhẹ nhõm cả lòng, cậu không thức cũng tốt, xem như sẽ không bao giờ biết được cô đã đến đây. Bởi vì cô dự định kiểm tra sức khỏe cậu xong rồi sẽ rón rén bỏ đi như chưa bao giờ xuất hiện.
Cô bỏ túi xách lên bàn, gỡ cả kính và mũ đặt luôn trên đó. Tiếp theo, là nhẹ nhàng bước tới gần chiếc giường sắt kia vì cô đang mang giày cao gót. Một loại giày rất dễ phát ra tiếng động nơi gót chân. Bước thật nhẹ, thật nhẹ tới gần, quyết không để chàng trai này bị làm cho giật mình thức giấc.
Cuối cùng cũng tới được sát chiếc giường, ngồi xuống một chỗ trống cạnh eo Thiên Dịch. Đưa tay áp lên trán cậu một lúc, cô nhắm mắt kiểm tra. Cô nhận thấy cậu đã bớt sốt, trán cũng không có dấu hiệu nóng nữa. Lo âu như đám mây nặng hạt rất nhanh đã tan đi.
Thiên Băng cảm thấy an lòng, cảm thấy thật may mắn vì hôm qua mình đã kịp thời đưa cậu đến bệnh viện. Chàng trai này đối với cô vô cùng quan trọng, hệt như một báo vật không thể đánh mất. Cô chăm chú nhìn đôi lông mày đen cong kia, cả hai hàng mi mỏng kết cấu trên khuôn mặt tỉ lệ hoàn, quả thật gương mặt này càng nhìn lâu càng cảm thấy thu hút. Thiên Băng như bị thôi miêng mà không thể rời mắt, cứ mãi ngắm nhìn, cô mới nhận ra cậu thật sự rất đẹp trai.
Cô vô thức đặt ngón tay cái lên chiếc môi nhợt nhạt kia, miết thật nhẹ nhàng để lấy lại chút hồng hào trên đó, nào ngờ vừa động tay một chút, cậu đã mở hờ hai hàng mi ra làm cho cô thoáng giật mình, xấu hổ rụt tay lại.
Cô bối rối trong lòng, cậu thức dậy rồi thì cô phải làm gì đây? Chẳng lẽ lập tức đứng dậy rồi bỏ về?
Nhưng nếu làm vậy thì còn mất mặt hơn cả chuyện hôm qua đã giả dạng thành người khác để lừa cậu. Thiên Băng bây giờ chỉ muốn tìm một cái hố nào đó để có thể nhảy xuống cho đỡ nhục, lộ thì cũng đã lộ rồi, thôi đành giáp mặt với cậu lần này, tới đâu tới.
Cô kiểm soát lại tâm lí một chút, ra vẻ mặt hết sức điềm tĩnh, giả vờ hỏi han.
“Cậu cảm thấy trong người thế nào? Đã đỡ hơn chưa?”
Mắt Thiên Dịch mở rất hẹp, vô hồn hướng lên trần nhà không thèm nhìn cô, lạnh lùng trả lời:
“Tốt hơn nhiều rồi. Nhưng vẫn còn một chút mệt mỏi”
“Thế thì chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, vì Tiểu Tuyết vẫn chưa đi học về nên tôi tạm thời tới đây xem cậu một lúc”
“Để làm gì?”
Cậu cất giọng rất trầm, cô cũng lập tức dùng sự dịu dàng đáp lại:
“Giúp cậu một vài chuyện lặt vặt. Có muốn uống nước không?”
“Tôi cứ nghĩ một minh tinh như cô lẽ ra rất bận rộn. Vậy mà có thời gian tới đây chăm lo cho một thằng vô dụng như tôi sao?”
Cô cười nhẹ: “Tôi không nghĩ cậu vô dụng tới mức đó”
Thiên Dịch từ từ nâng người ngồi dậy, gác tay lên miệng ho mấy tiếng, cố gắng cất thành lời:
“Đi đi. Tôi sẽ...hực...lây bệnh cho cô mất. Khụ khụ!”
Thiên Băng đứng dậy, tự động đi lại bàn rót một ly nước lọc cho cậu, sau đó quay lại đưa đến bảo: “Uống đi”
Cậu làm lơ không nhận, nhìn đi nơi khác.
“Không cần”
Thiên Băng đành đặt ly nước lên đầu tủ cạnh giường, nói:
“Nếu muốn khỏi bệnh thì hãy nghe lời tôi đi. Bây giờ tôi sẽ ra ngoài mua đồ ăn cho cậu, chờ một chút”
“Tôi đã bảo không cần!”
Thiên Dịch cao giọng cất lên, cô cười như không, cảm thấy hơi buồn vì lòng tốt cứ liên tục bị từ chối.
“Vậy à. Tôi cất công đến đây mà cậu lại phủ phàng từ chối sai vặt tôi. Cậu muốn gì vậy?”
“Thế còn cô muốn gì?”
Cậu hỏi ngược lại cô, nhưng phản ứng của cô như một không thay đổi.
Cô muốn gì à? Tất nhiên là đến chăm sóc và xem tình hình sức khỏe của cậu rồi. Ngoài chuyện này ra thì cô còn có ý nào khác hơn đâu.
Thiên Dịch tiếp câu, giọng có chút cọc cằn.
“Hôm qua và hôm nay cô đều đến chăm sóc tôi. Sao cô lại làm như vậy? Sao lại cố tình cải trang thành người khác để lừa tôi?”
Cô ngạc nhiên, biết trước thế nào cậu cũng hỏi câu này nên bình tĩnh chống hông trả lời:
“Vì không muốn khiến cậu kích động khi phải đối mặt với tôi nên tôi mới giả dạng thành người khác. Nhưng đáng tiếc, không ngờ lại bại lộ nhanh như vậy nên hôm nay tôi không muốn hóa trang nữa”
Tất nhiên thì đây là không phải là lí do duy nhất để cô cải trang, muốn qua mặt được thuộc hạ của Dực Phàm để đến đây thì cô chỉ còn cách đó.
Thiên Dịch co quặp một chân lại, gác tay lên đầu gối, cười nhạt.
“Tôi đã nhận ra cô ngay từ đầu rồi”
“Sao chứ?”
Biểu cảm trên mặt Thiên Băng có chút thay đổi, nghe Thiên Dịch trầm giọng tiếp tục bổ sung:
“Chỉ là tôi muốn xem thử cô đang tính làm gì sau khi đã xua đuổi tôi, nói những lời thậm tệ đối với tôi mà thôi. Cô có thể diễn trò trước mặt người khác, nhưng tôi thì lại quá quen thuộc với mùi hương trên người cô rồi”
“À” Thiên Băng ngẩn ngơ ra giây lát, sau đó lại cười như không: “Ý cậu là mùi nước hoa trên người tôi phải không? Xem ra lần sau tôi phải chú ý lại điều này”
Nhưng thái độ dửng dưng xem như không có chuyện gì của cô lại càng khiến Thiên Dịch sôi sục trong lòng. Chẳng lẽ tất cả những gì cô đã làm tổn thương cậu, cô đều quên hết rồi sao?
Cậu nghiếng chặt răng, liếc ánh mặt giận dữ qua cô, hỏi lớn:
“Thế cô nghĩ mình đang làm gì vậy? Cô đang thương hại tôi sao? Đồ lừa dối!”
Câu nói toát ra rất đau lòng, nhưng Thiên Băng lại rất điềm tĩnh. Lừa dối cũng không sai, cô vì muốn bảo vệ tính mạng của cậu khỏi tay Dực Phàm mà chấp nhận ở bên cạnh hắn. Chấp nhận lừa dối cậu rằng mình thực lòng yêu hắn thì cũng không có gì đáng để bao biện.
“Hừm!” Thiên Băng chợt cười khẩy, sau đó ngửa ánh mắt ngạo nghễ nhìn cậu: “Tôi là loại người như cậu thấy đấy. Tôi hoàn toàn chẳng có điểm nào tốt đẹp cả. Cậu từ bỏ tôi được rồi chứ?”
“Lảm nhảm gì vậy?”
Thiên Dịch bỗng hạ giọng, có chút buồn, ngước sang nhìn cô, tiếp câu:
“Con người khi sinh ra chẳng ai hoàn hảo về mọi mặt. Nếu như trái tim cô cũng lương thiện và tốt đẹp, e rằng tôi còn có cửa sao?”
Thiên Băng lặng im, tự dưng cô lại cảm thấy hổ thẹn, vì cô nghĩ cô mới chính là người không xứng đáng với cậu nhất.
“Nếu tôi không xinh, tôi không nghĩ cậu sẽ nói câu này”
“Ừ. Cô nên cảm ơn bản thân vì cô rất đẹp”
Thiên Dịch bình thản khen ngợi. Mặt Thiên Băng liền xám xịt, quả nhiên nếu không vì nhan sắc này thì chẳng có ai thích cô cả. Cô cảm thấy hơi thất vọng, liền khoanh tay hờn giận quay đi.
“Căn bản thì cậu cũng như bao người khác, đều yêu bằng vẻ bề ngoài”
Thiên Dịch nhìn ra bang công đang hắt nắng hồng chiều bên tay trái, nói:
“Nhưng cô chính là người đầu tiên tôi thích, cô còn chưa rõ sao?”
Thiên Băng bỗng ngượng mặt.
(Mình tới đây thăm thằng nhóc này chứ đâu phải để nói chuyện tình cảm. Có lẽ mình nên bỏ ra ngoài một lúc thì hơn)
Cậu trở mắt qua nhìn bóng lưng cô, ngập ngừng cất lời:
“Tôi hỏi thật nhé. Cô có phải...có ý với tôi rồi đúng không?”
Thiên Băng giật giật lông mày, cô nhắm mắt, môi cong lên.
(Nghĩ sao vậy?)
Cô định chút tâm lí, quay lại, nheo mắt nhìn cậu.
“Bị ảo tưởng sao? Có ý là ý gì?”
Thiên Dịch thẩn thờ nhớ lại lúc nãy khi đang ngủ, cậu đã cảm thấy cô chạm tay vào môi mình miết đi miết lại. Theo như những gì cậu hiểu biết thì con gái chỉ thích chạm vào môi người mà họ thích, nhưng bây giờ cô lại phủ nhận làm cho cậu khá băn khoăn.
(Chẳng lẽ do mình nhầm sao?)
Thiên Băng chống nạnh một bên, mắt hiện ý cười.
“Tôi nghĩ cậu nên nằm xuống nghỉ ngơi đi. Có thể cậu đã phát sốt lại rồi nên mới ăn nói lung tung như vậy”
Thiên Dịch bỗng bỏ chân ra khỏi giường, từ từ đứng dậy, bóng dáng mấy chốc liền trở nên cao lớn hơn cô, mặt mày cậu hầm hầm, tiến gần cô nói:
“Cô thật sự nghĩ như vậy sao?”
Thiên Băng liền lùi bước về phía sau, nheo mày hỏi:
“Cậu tính làm gì?”
Cậu ngày càng tiến tới, cô thì lại càng lùi ngược ra sau. Đến khi một chân đột dưng bước trợt gót đi, Thiên Băng hoảng hồn, từ từ ngã lưng xuống. Cứ nghĩ mình sẽ té một cách khó coi dưới đất nhưng cô đã được Thiên Dịch kịp thời bắt lấy cổ tay rồi kéo xuôi trở lại. Thoáng chốc, cậu đã ôm chặt cô vào lòng rồi nhẹ hẫng giọng hỏi:
“Ai bắt cô mang giày cao gót vậy?”
Cô ngượng quá hóa giận, ngay cả lúc độn thêm năm phân chiều cao thì cô vẫn thấp hơn cậu một cái đầu. Bình thường chiều cao của cô là 1m68, còn Thiên Dịch sau khi du học ở Pháp trở về thì đã cao 1m83.
Tuy nhiên, thằng nhóc trước mặt này lúc nhỏ rõ ràng thấp hơn cô, lúc nào cũng nấp sau lưng cô mỗi khi sợ hãi một điều gì đó. Nhưng bây giờ thì thân xác này lại có thể bao bọc được cả người cô, chỉ cần một vòng tay thì cả cơ thể cô đều đã ôm trong hơ gọn.
Cô lập tức đẩy cậu ra, tỏ chút hờn, nói:
“Tôi mang gì là chuyện của tôi. Cậu hỏi thật thừa thải”
Nhưng Thiên Dịch vừa bị đẩy ra, thì đã lập tức cúi xuống bế luôn cô trên tay, cô liền bàng hoàng, đấm mấy cái nhẹ vào ngực cậu, hỏi: “Này. Làm gì vậy?”
Thiên Dịch đưa cô lại gần giường, sau đó đặt cô nhẹ nhàng ngồi xuống tấm nệm trắng. Thiên Băng bất thần, chẳng biết là cậu đang tính làm gì, nhưng cũng đành ngồi yên. Không ngờ, cậu lại khuỵu một gối cúi xuống dưới chân cô, nhẹ nhàng gỡ đôi giày cao gót năm phân của cô ra, liền phát hiện các ngón và gót chân của cô đã hơi sưng đỏ.
Cậu xoa nhẹ chân cô, vuốt lên vuốt xuống, cô liền chao mày:
“Này. Tôi hỏi cậu tính làm gì vậy?”
“Không cảm thấy đau sao? Chân cô sưng phù hết rồi”
Cô ngây ra, bấy giờ mới cảm thấy đúng là gót chân hơi đau đau, nhưng vì cô đã quá quen với việc này nên chẳng hề để tâm đến nữa.
Cô gượng gạo rút chân ra khỏi tay cậu, từ chối.
“Mặc kệ tôi. Chẳng phải cậu đang bệnh sao? Lo bản thân mình trước đi”
Cậu lại nắm chân cô kéo ra, vừa xoa nắn vừa nói:
“Bệnh cảm của tôi sẽ rất mau khỏi. Nhưng từ nhỏ tôi đã ham muốn được chăm sóc cô, với những việc nhỏ nhặt như này, nếu tôi không làm được thì sẽ cảm thấy bản thân rất hổ thẹn”
“Nhưng đây đâu phải nghĩa vụ của cậu. Nói cứ như cậu là cha mẹ tôi không bằng”
Cậu ngẩn lên nhìn cô, nhếch mép nói:
“Lúc nhỏ tôi đã hứa với mẹ một chuyện. Vì vậy tôi sẽ không bao giờ nuốt lời”
Thiên Băng ngơ ra, tỏ chút tò mò, hỏi:
“Cậu đã hứa gì?”
Thiên Dịch suy nghĩ một lúc, mới đáp:
“Khi nào cô còn chưa kết hôn với ai khác, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc”
Thiên Băng ngạc nhiên, trong lòng như phát nhiệt, vốn cảm thấy rất vui nhưng cô lại ra giọng nhạo báng.
“Cậu thật ngây thơ. Tôi bây giờ là người của Ấn Dực Phàm, cậu không thể thắng nổi hắn. Cậu cũng không thể chiếm được trái tim của tôi. Ngược lại nếu cậu cứ cứng đầu như vậy, cậu sẽ phải chết. Cậu không sợ điều đó sao?”
Thiên Dịch dần dần bỏ chân cô xuống, mặt gục đi không nói gì. Cô lại ra vẻ tự mãn, môi nhếch lên, trêu tức cậu.
“Cậu không thể làm được gì. Cậu không dám giết người. Trái tim cậu luôn luôn hướng đến chính thiện, chẳng hạn như liều mạng cứu đứa bé gái đuối nước dưới chiếc hồ to lớn kia. Thiên Dịch, cậu và tôi hoàn toàn khác nhau. Bàn tay tôi đã dính máu rồi. Có lẽ Dực Phàm mới là người phù hợp với tôi nhất”
Cậu từ từ đứng dậy, quanh người nổi đầy sát khí, như đã thấu hiểu ra lí do vì sao cô lại không chọn mình.
“Thì ra chỉ vì như vậy mà cô chọn hắn sao? Cô cho rằng chỉ cần tàn nhẫn như nhau thì sẽ rất phù hợp với nhau có đúng không?”
Cô ngửa mắt, nhếch môi: “Đúng vậy”
Vẻ mặt cậu thay đổi đi, bỗng dưng trở nên đê tiện.
“Thế thì cô nghĩ sao nếu như tôi cũng sẽ trở nên như vậy?”
“Cậu không thể”
Cô quả quyết khẳng định, hai tay còn khoanh lại đáp rất chắc chắn.
Không nói trước, cậu đã đột nhiên cúi sát mặt với cô, hai tay chống xuống nệm, ghim cô ở giữa.
Hành động thu sát khá bất ngờ, cô liền đỏ mặt, hỏi: “Làm gì vậy?”
Cậu bỗng khẽ giọng, chỉ đủ cho mình cô nghe thấy.
“Im lặng. Có ai đó ở bên ngoài đang nghe lén chúng ta nói chuyện”
Cô giật cả kinh, lập tức ngó về phía cửa, liền thấy một bóng đen đang đứng lấp ló rình rập ở đó. Thấy vậy, vẻ mặt cô bỗng dưng trở nên sợ sệt, lập tức nghĩ đến Dực Phàm, nghĩ đến lời nói dối của mình đã bị hắn phát hiện.
Cô bất an, mặt đổ mồ hôi lạnh, nhỏ tiếng:
“Tôi không thể ở lại đây được nữa. Tôi phải...”
Thiên Dịch nâng cằm cô lên, sắc mặt trở nên thăng trầm, nói:
“Cô thật ồn ào”
Sau đó cậu dùng miệng khóa môi cô lại, khiến cô bất động không thốt nên lời, tay gạt lên ngực cậu cố gắng muốn đẩy ra, tuy nhiên lại bị cậu bắt chặt.
Bóng đen bên ngoài rình rập mãi không còn nghe thấy tiếng nói bên trong, liền cảm giác như mình đã bị phát hiện, lập tức nhanh chóng bỏ đi.
Thiên Băng nhìn thấy chiếc bóng đã biến mất, liền đẩy tay còn lại vào ngực Thiên Dịch, nhưng tên cơ hội này vì được nước khóa môi cô nên giữ luôn không chịu buông. Từ từ tiến sâu, tiếp tục lấn tới hơn, môi quấn chặt, động tác trở nên cường ngạnh, đồng thời cũng đè cô dần dần xuống giường.
Và trước khi để sự việc quá đáng này tiếp tục diễn ra lâu hơn, cô đã vung tay tát vào má cậu.
CHÁT!
Đã bao nhiêu phút trôi qua, nhưng không gian trong phòng vẫn tĩnh lặng không một tiếng nói.
Thiên Băng đã mang lại đôi giày cao gót vào chân rồi đi đến vớ chiếc túi xách để ở bàn. Cô cũng đội mũ kết và đeo kính râm lên, trước khi đi cũng không quên quay đầu nhìn bóng dáng đang ngồi thui thủi bên góc giường kia, nói:
“Quả nhiên tôi không thể không cảnh giác với cậu. Tốt nhất tránh xa tôi ra đi”
Sau đó cô bỏ ra ngoài, đóng cửa lại, đứng yên ở đó mấy giây, tay áp lên lồng ngực đang đập nhanh không chịu dừng. Thiên Băng nheo hẹp mắt, hai má ửng đỏ, tỏ ra khó chịu.
(Đáng ghét. Mình không thích cảm giác này chút nào)
Trong phòng, Thiên Dịch chỉ còn lại một mình, cậu ngồi trên giường, co quặp một chân lại, chân kia duỗi thẳng.
Nhìn ra bang công lồng lộng gió, nhớ lại nụ hôn lúc nãy, tâm trạng cậu cũng trở nên vui vẻ lạ thường.
Cậu dùng tay gạt lên mép môi hồng hào của mình, nhếch lên, lẩm bẩm: “Cảm giác không tệ”
...
Thiên Băng vội ra khỏi bệnh viện, ngó ngang ngó dọc tìm kẻ khả nghi vừa rình rập trước cửa phòng lúc nãy.
(Đâu rồi? Là kẻ nào vậy chứ?)
Cô chạy ra ngoài đường, đúng lúc lại nhìn thấy bóng dáng của Selena đang leo lên cửa sau một chiếc taxi rồi chạy đi. Lúc này cô liền cảm thấy nghi hoặc, hai mắt trô to.
(Tại sao Selena lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ người rình rập trước cửa vừa rồi chính là cô ta?)
Cô lập tức chui vào chiếc xe màu đen của hai tên thuộc hạ đỗ gần đó, ra lệnh khẩn trương:
“Đuổi theo chiếc taxi phía trước cho tôi!”
Hai tên thuộc hạ ngơ ngác, quay mặt lại hỏi: “Nhưng tại sao?”
Thiên Băng lộ vẻ mặt tức giận, mắt căng to cực tràn, liền quát vào mặt chúng.
“Nói sao thì làm vậy đi!”
Mặt hai tên thuộc hạ xanh rờn, đành tức tốc lái xe đi, vội đuổi theo chiếc taxi của Selena không thèm suy nghĩ.
Dọc qua các tòa nhà, những hàng cây xanh ngát. Selena ngồi trong xe, tay cầm điện thoại nhấn nhấn gì đó thì bỗng nhiên cảm thấy rùng mình. Sát khí ở đâu đó cứ vây vương. Quay ra sau thì mấy chốc đã kinh ngạc. Khi nhìn thấy xe của Thiên Băng đuổi theo mình, cô ta sửng sốt.
(Đó chẳng phải là xe của Ấn Thiên Băng sao? Lẽ nào cô ta đã phát hiện ra mình?)
Sau đó Selena quay lên nhìn bác tài, bảo:
“Này. Lái nhanh chút đi”
Hai chiếc xe vờn nhau giữa con lộ, không ai chịu thua ai. Cuối cùng chiếc xe đen nhẻm của Thiên Băng cũng vụt lên được ngang tầm với chiếc taxi kia. Cô ngó ra cửa sổ, nhìn thấy Selena ngồi đằng sau, quát lên: “Dừng xe! Selena”
Selena cười híp mắt, lại còn giơ điện thoại lên, trên đó là hình ảnh khi Thiên Băng đang ngồi trên giường và để Thiên Dịch xoa bóp chân cho mình. Hình ảnh thoáng qua rất thân thiết, đủ để khiêu khích được Thiên Băng.
Thiên Băng sửng sốt, nghiếng răng.
(Đáng ghét)
Nếu cứ tiếp tục đuổi như này, cô khó mà chặn cô ta lại được. Cô liền mạo hiểm, chòm người lên ghế lái của tên thuộc hạ phía trước làm hắn sợ hãi, lấp mấp:
“Nhị...nhị tiểu thư, cô tính làm gì?”
Thiên Băng động tay vào vô lăng xoay mấy vòng qua phải, cố tình làm va chạm với chiếc taxi mà Selena đang ngồi.
Hai chiếc xe ma sát với nhau cả chục mét, bác tài sợ gây ra tai nạn nên lập tức đạp phanh dừng xe.
Cuối cùng cũng dừng lại, chiếc đen phía trên, chiếc taxi phía dưới.
Thiên Băng lập tức bước xuống, hậm hực chạy đến chiếc taxi kia, nắm cửa sau mở ra, lôi cánh tay Selena ra ngoài trong khi cô ta vẫn còn hơi choáng váng vì cú phanh gấp vừa rồi của bác tài xế.
Bị lôi ra mạnh bạo như vậy, cô ta hơi đau đớn, liền tức giận gào lên:
“Buông tay! Buông tay tôi ra!”
Thiên Băng cũng hậm hực, lớn tiếng:
“Sao cô lại theo dõi tôi?”
Selena hung hãn hất tay, nhếch mép cười:
“Sao vậy? Sợ tôi đưa bức ảnh thân mật đó lên cho mọi người biết à?”
Thiên Băng đành nén giận, nheo mày lại, liếc ngầm ra sau, nhận thấy hai tên thuộc hạ kia đang đứng dò sát mình. Bình thường Selena nói năng chẳng kiên nể ai, nếu như làm loạn ở đây, chắc chắn chuyện cô đến bệnh viện gặp Thiên Dịch sẽ bị lộ tẩy.
Cô đành nhẹ giọng, bảo:
“Chúng ta nói chuyện riêng đi”
...
Một lúc sau, tại quán cafe. Trên bàn được đặt một ly nước cam và một ly cafe sữa. Thiên Băng ngồi đối diện Selena, vì cả hai đều là người nổi tiếng nên đã thu hút được hàng chục ánh mắt của mọi người xung quanh các dãy bàn.
Selena thả thơi dựa lưng ra sau ghế, khoanh hai tay lại, nhếch môi hỏi:
“Cô muốn nói chuyện gì với tôi đây?”
Thiên Băng nhẹ giọng, nhìn mực nước cafe sữa lưng chừng trong ly kia.
“Tôi muốn hỏi tại sao cô lại theo dõi tôi? Còn chụp lại mấy tấm hình vớ vẩn đó?”
Selena thấu được vẻ sợ sệt của Thiên Băng dù cô không hề để lộ ra bên ngoài.
Cô ta nhếch đôi môi đỏ chót, đáp:
“Tất nhiên là tôi đang tìm bằng chứng vạch trần bộ mặt thật của cô rồi”
Hai mắt Thiên Băng nheo sắc lại, đồng tử di lên ngang Selena, lẩm bẩm:
“Bộ mặt thật của tôi?”
“Mọi người bên ngoài xã hội đều nghĩ cô là một nữ thần thuần khiết. Nhưng ai biết được cô là một kẻ hai mặt như vậy. Tôi biết cô đang sợ hai tên tài xế của mình bên ngoài kia”
Selena nói xong, mắt đâm chiêu liếc ra cửa quán, nhìn về phía chiếc xe đen nhẻm đỗ sát bên đường, trong đó có hai tên thuộc hạ vẫn đang dán mắt ngó đến Thiên Băng từ bên trong xe.
“Họ không đơn thuần chỉ là tài xế, mà còn đang giám sát cô có phải như vậy không?”
Thiên Băng nhắm mắt, nhanh nhảu biện minh.
“Họ chỉ là tài xế kiêm vệ sĩ của tôi mà thôi”
Cánh môi đỏ của Selena lại cong lên.
“Không chỉ có vậy, mà cô còn đang giữ một bí mật lớn khó ai có thể nhìn thấu”
Sau đó cô ta chòm người tới gần Thiên Băng, nhếch mép khẽ giọng:
“Không cần phải tiếp tục biện minh. Bởi vì tôi đã nghe hết những gì cô nói với em trai mình trong phòng lúc nãy. Cô không qua mắt nổi tôi đâu”
Thiên Băng vắt chéo chân lại, cười nhạt.
“Vậy là cô sẽ dùng chuyện này để uy hiếp tôi?”
Selena thu người, se se lọn tóc xoăn, nói:
“Tôi đã giữ được mấy tấm ảnh cô lén lút đến thăm em trai mình, còn tình tứ thân mật. Nếu như tôi mang nó cho chồng sắp cưới của cô xem thì sẽ ra sao nhỉ?”
Thiên Băng chỉ cười, không lộ vẻ lo lắng.
“Có phải cô đang nhầm gì rồi không?Chuyện chị gái đến thăm em trai mình nằm ở bệnh viện thì có gì đáng trách. Với lại lúc nãy Tiểu Dịch chỉ đang giúp tôi xoa bóp lại đôi chân do mang giày cao gót quá lâu, hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là tình tứ cả”
“Cô chắc chứ?”
Selena liếc nhìn Thiên Băng, có chút ẩn ý, trong ánh mắt cứ như đã theo dõi được toàn bộ sự việc.
Thiên Băng nhăn mày bất an, tự hỏi cô ta đã thấy và nghe được những gì, lại có thể tự tin áp chế cô đến như vậy.
Selena không dừng lại ở đó, tiếp câu:
“Dựa vào buổi phỏng vấn hôm đó, tôi có thể nhận ra chồng sắp cưới của cô rất ghét em trai cô. Anh ta sẽ chấp nhận cái lí do ngớ ngẩn này của cô sao? Dù là em trai nhưng trong hai người đã có dấu hiệu tình cảm từ một bên. Anh ta sẽ chấp nhận vợ sắp cưới của mình đi chăm sóc người đàn ông khác sao?”
Thiên Băng khựng miệng, có nói thế nào thì Selena cũng đã biết được một nửa chuyện đời tư của cô rồi. Cô đành thở dài buông xuôi, nhẹ giọng bảo:
“Cô muốn gì cứ nói thẳng ra đi. Đừng vòng vo nữa”
Selena suy nghĩ một hồi, mới vểnh môi, khẽ giọng:
“Rời khỏi ngành giải trí đi. Đó là điều kiện duy nhất của tôi dành cho cô”
Thiên Băng không ngạc nhiên, cô đã đoán trước được việc này. Selena luôn tìm cách dìm cô xuống trong ngành giải trí, cho nên hôm nay cô ả ra điều kiện ích kỉ này cũng dễ hiểu.
Sau một lúc, câu đã trả từ miệng Thiên Băng cũng toát ra: “Được”
Cô từ từ đứng dậy, ánh mắt lộ mỏi mệt, nói tiếp:
“Tôi sẽ làm theo ý cô nếu như cô chấp nhận ngừng gây phiền phức cho tôi”
Selena ngạc nhiên, cô ta vốn chỉ thử Thiên Băng, không ngờ cô lại chấp nhận hẳn.
Nhưng cô ả muốn xem Thiên Băng có làm được không hay chỉ nói suông, liền mở hàm cười đe dọa.
“Được. Nếu như không giữ lời thì cô cũng biết hậu quả rồi đấy”
Thiên Băng nắm túi xách quay đi, nói:
“Tôi sẽ không thất hứa. Tôi hi vọng cô cũng vậy”
Chẳng lâu, bóng dáng Thiên Băng cũng ra khỏi cửa quán, Selena chỉ còn bơ vơ ngồi một mình. Hướng mắt ra lớp kính của tiệm cafe, nhìn thấy Thiên Băng đã chui lên xe của hai tên thuộc hạ rồi chạy đi mất hút.
Từ giây phút này, Selena chẳng còn cảm thấy vui vẻ, ngược lại còn tỏ chút buồn bực, nhăn mày nghĩ thầm.
(Chỉ vì điều này mà cô chấp nhận từ bỏ như vậy, em trai cô quan trọng như thế sao?)