Gió thổi xào xạc, hai bóng người đứng giữa hai dãy mộ. Thiên Dịch nhìn gã đàn ông đang vô tư châm sáng điếu thuốc kia với ánh mắt bất thiện, nhướn mày nhấn giọng: “Hợp tác sao?”
Lĩnh Hàn rít chậm điếu thuốc, phà một hơi khói ra không trung, nói:
“Vào tối nay cậu hãy bảo vệ an toàn cho nhà họ Trần. Hãy theo sát họ trong ba ngày vì có lẽ họ đang bị lũ người xấu nhắm tới. Tôi cần một người như cậu giúp mình nên mới đề nghị lời này”
Thiên Dịch ngạc nhiên, cậu chỉ biết nhà họ Trần qua bảng tin, tất nhiên vụ nổ làm ông bà Trần chết cậu cũng đã đọc. Nguyên nhân của vụ phát nổ thì cảnh sát vẫn đang còn điều tra.
“Nhưng tại sao anh lại muốn tôi bảo vệ họ? Sao anh biết tối nay họ sẽ bị kẻ xấu nhắm tới?”
Lĩnh Hàn mẩy miệng cười, tạm giải thích:
“Cậu chỉ cần biết chuyện này có liên quan đến Ấn Dực Phàm. Vào một tháng trước, nhà họ Trần bị phát nổ không rõ nguyên do, ông bà Trần mất, Trần lão gia là Trần Hạch Long may mắn được cháu gái dìu ra ngoài nên thoát nạn nhưng cuối cùng lại bị siết cổ ở bệnh viện ngay trong đêm. Theo như lời của người cháu trai là Trần Từ Dương, anh ta đã nói tất cả những chuyện này là do một tay Ấn Dực Phàm gây ra. Cảnh sát đã ghi nhận lời này nhưng vì Trần Từ Dương khi đó không có mặt ở vụ án lúc xảy ra nên những lời anh ta nói được cho là không có căn cứ. Vì vậy vụ án đó đã được tạm ngưng để điều tra”
Thiên Dịch nheo mày, thắc mắc hỏi thêm:
“Nhưng nhà họ Trần và Ấn Dực Phàm có liên hệ gì? Sao hắn lại muốn giết bọn họ?”
Lĩnh Hàn lại rít điếu thuốc, hà khói ra làn gió mát vừa thổi ngang rồi trả lời:
“Theo như tôi được biết, ba năm trước Trần Tử Nha và Ấn Dực Phàm có hôn ước với nhau”
“Cái gì?” Thiên Dịch bật kinh như nghe phải một chuyện vô cùng khó tin, cậu và Dực Phàm ở chung nhà từ bé đến lớn, vậy mà chuyện hệ sự quan trọng như này cậu còn chưa bao giờ nghe qua. Thiên Băng cũng vậy, nếu như cô không đi dự tiệc mừng thọ của Trần Hạch Long thì cô cũng chẳng biết Dực Phàm lại ém nhẹm một chuyện quan trọng suốt ba năm như này.
Thiên Dịch sửng người, tự bẩm:
“Sao tôi lại không biết chuyện này?”
Lĩnh Hàn nhểnh môi cười, nói thêm:
“Giữa hắn và Trần Hạch Long có kí kết với nhau một bản hợp đồng. Bằng một điều kiện nào đó, sau ba năm Ấn Dực Phàm phải lấy cháu gái ông ta, nếu không toàn bộ gia sản của nhà họ Ấn sẽ được chuyển nhượng sang cho nhà họ Trần một cách hợp pháp. Có lẽ đây là điều Ấn Dực Phàm đang lo sợ, cũng chính là động cơ duy nhất mà hắn muốn diệt sạch nhà họ Trần, để bí mật và bản hợp đồng đó mãi mãi biến mất”
Thiên Dịch đờ đẩn người, trong đầu cậu hiện giờ có một câu hỏi. Nếu Dực Phàm đã âm thầm hứa hôn với Trần Tử Nha, thậm chí còn lấy cả tài sản ra đánh cược, nhờ vào việc này, Dực Phàm muốn đánh đổi lấy thứ gì?
Lúc này, Lĩnh Hàn nói thêm:
“Nhà họ Trần là tập đoàn có tiếng, kinh doanh bất động sản và sở hữu rất nhiều đất đai và các khách sạn cho thuê. Nhưng chỉ mới lập nghiệp được ba năm dưới tay Trần Hạch Long, không lí nào lại có thể hưng vượng nhanh như vậy”
Thiên Dịch mập mờ đoán ra chủ ý, hai mắt nheo lại: “Ý anh là ông ta đã làm chuyện phi pháp”
Lĩnh Hàn khẽ bật cười, nói:
“Đúng vậy. Nhà họ Trần có một nghề bí mật khác, chính là sản xuất tiền giả để bán ra bên ngoài. Vì vậy chỉ mới ba năm, tập đoàn Trần Gia lại có thể mua được rất nhiều đất đai, tiền bạc cũng dâng cao. Nếu Ấn Dực Phàm lập khế ước kết hôn với Trần Tử Nha thì chỉ có thể liên quan đến tiền”
Thiên Dịch vén tay lên cằm, chợt suy ra một điều. Nếu là tiền giả, có thể Dực Phàm cũng mua lại tiền giả từ nhà họ Trần rồi mang bán cho người khác để lấy lãi. Với việc này chỉ cần duy trì vài năm, cơ hội kiếm thật nhiều tiền không khó. Cũng có thể Dực Phàm muốn lợi dụng việc đồng ý kết hôn với Trần Tử Nha để được nhà họ Trần tin tưởng, cho mình tham gia vào công đoạn sản xuất tiền giả, như vậy sau khi biết cách làm, hắn sẽ tự tạo lập cho riêng mình, tự sản xuất tiền với số lượng lớn rồi bán cho người cần mua, số lãi thu về sẽ cao hơn gấp bội. Nhưng có một điều cậu không hiểu, chẳng lẽ vì muốn biết cách làm tiền giả như thế nào mà lại có thể đánh cược cả khối tài sản của nhà họ Ấn như vậy sao? Dực Phàm biết mình không thể lấy Trần Tử Nha vậy mà vẫn chấp nhận hứa hôn với nhà họ Trần, thì có lẽ ngay từ đầu hắn đã có một âm mưu, đó là sau khi biết được cách làm ra tiền, hắn sẽ khử sạch nhà họ Trần và thế là xong.
Lĩnh Hàn cầm điếu thuốc tàn lướt qua Thiên Dịch, nói:
“Chuyện này giao lại cho cậu. Sau ba ngày nếu hai anh em nhà họ Trần vẫn còn an toàn, tôi sẽ thả cô bé đó ra như đã hứa”
Thiên Dịch chợt tức bực quay lại, lớn giọng:
“Đừng có đùa với tôi! Anh đang phạm tội bắt cóc người khác, anh có thật là cháu của cảnh sát Mộc không vậy?”
Lĩnh Hàn dừng chân, mép môi cong lên, ánh mắt thâm hiểm trả lời:
“Tôi không phải là người tốt, nhưng sau ba ngày, nếu như cậu hoàn thành điều kiện của tôi, tôi cũng sẽ giữ lời. Yên tâm, cô bé đó sẽ không bị chút sướt mẻ gì trên người, điều này là còn tùy thuộc vào cậu đấy”
Nói xong, anh ta liền bước đi xa khỏi lối nghĩa trang, bóng lưng mấy chốc cũng vụt mất. Thiên Dịch bấy giờ chẳng biết có nên tin người đàn ông đó hay không, nhưng cậu không thể không nghe theo, bởi vì tính mạng của Tiểu Tuyết cũng là một phần quan trọng. Vả lại sự liên kết của Ấn Dực Phàm và nhà họ Trần, cậu cũng đã hiểu được một ít. Cậu nghĩ, nếu như bây giờ cậu đi gặp hai anh em nhà họ Trần, biết đâu sẽ lần ra một số chuyện hữu dụng. Biết đâu cũng sẽ tìm được chứng cứ chống lại Dực Phàm cũng nên.
...
Lúc này tại căn dinh thự của nhà họ Trần, địa hình rộng rãi, phong cách kiến trúc như lâu đài Pháp, vì nơi đây vốn được xây theo sở thích của Trần Hạch Long. Vệ sĩ canh gác đi tuần tra xung quanh dưới sân, gương mặt trang nghiêm, chỗ nào cũng có.
Trần Tử Nha đứng bên khung kính cửa sổ dọc nhìn ra bên ngoài đã một lúc, chợt nghe Từ Dương phía sau gọi tên, lo lắng hỏi:
“Tử Nha. Có chuyện gì sao?”
Tử Nha trầm mình quay lại, nhìn người anh cả đang ngồi ở ghế salon nâng cốc cafe nghiệm trên môi và cũng đang nhìn mình, trả lời:
“Không có gì”
Trần Từ Dương khẽ bật cười, hớp xong một ngụm cafe ấm rồi lộ vẻ mặt phiền muộn, nói:
“Từ lúc ông nội và ba mẹ mất, anh cứ thấy em thất thần như vậy mãi”
Đặt cốc cafe xuống bàn, Từ Dương nhắm mắt ra giọng trấn an, cười mãnh bảo:
“Yên tâm, hiện giờ luật sư An đang giúp chúng ta thâu tóm tài sản của nhà họ Ấn. Bản hợp đồng đó đúng là rất hữu ích. Một khi đã thâu tóm được toàn bộ Ấn Gia thì Ấn Dực Phàm cũng sẽ mất lợi thế. Lúc đó chúng ta sẽ trả thù hắn cho cái chết của ông nội và ba mẹ”
“Trả thù” Tử Nha lẩm bẩm, rồi nhìn Từ Dương với nụ cười bỡn cợt trên môi: “Vì sao chúng ta lại phải trả thù?”
Nụ cười khoan khoái của Từ Dương sớm bị thu hồi, nhìn sang Tử Nha, anh nhíu mày khó chịu:
“Em làm sao vậy? Chẳng lẽ em đã quên tên khốn đó đã lợi dụng việc mang sính lễ đến cho chúng ta rồi đặt bom giết chết ba mẹ sao? Nếu như lúc đó anh và em có mặt, e rằng cũng đã chết hết rồi”
Tử Nha không mấy buồn thay cho cái chết của ba mẹ mình, ngược lại còn rướn môi cười mỉa mai:
“Họ chẳng phải đều là những kẻ đáng chết sao? Đó là lỗi của ba mẹ vì họ đã mê tiền”
Từ Dương bật sửng, không ngờ em gái mình lại có thái độ như vậy sau khi người thân mất, thảo nào trong đám tang chôn cất, anh chẳng thấy Tử Nha rơi một giọt nước mắt tiếc thương nào mà chỉ lạnh lùng nhìn ba chiếc quan tài để cạnh nhau trong bộ đồ tang màu đen.
Từ Dương hơi giận, liền gân cổ lớn tiếng:
“Em đang nói hồ đồ cái gì vậy? Có phải em bị mất trí rồi đúng không?”
“Ahahaha...mất trí?”
Tử Nha chợt che miệng cười to rồi làm vẻ tà mị, tiếp lời:
“Em chẳng quan tâm cái chết của họ đâu. Họ đáng bị như vậy. Anh đừng cố công trả thù cho họ nữa. Cái chết của chị Tư Vũ, lẽ nào anh quên rồi?”
Tư Vũ là chị họ của Từ Dương và Tử Nha, cũng là đứa con gái duy nhất của con trai trưởng Trần Hạch Long và đã mất do tai nạn giao thông ba năm trước.
Hình bóng của người chị dịu dàng đã lâu không gặp bỗng hiện lên trong tâm trí Từ Dương mấy giây, anh không vui liếc sang Tử Nha, chất vấn:
“Sao lại nhắc đến chị ấy?”
Tử Nha vén tay lên môi, mỉm cười thấu sự:
“Có lẽ anh không biết, vì muốn độc chiếm toàn bộ tài sản từ tay ông nội mà ba mẹ đã dàn mưu thuê người gây tai nạn cho chị ấy. Tất nhiên ba mẹ chị ấy mất sớm cũng là do ba mẹ chúng ta gây ra”
“Em nói cái gì?”
Từ Dương đứng dậy trợn mắt thất kinh, Tử Nha khoanh tay rồi nói tiếp:
“Em biết chuyện này sau đám tang của chị Tư Vũ, em đã nghe lén được cuộc hội thoại to nhỏ của ba mẹ trong phòng. Họ cứ nghĩ sau khi làm vậy sẽ được ông nội dành cho quyền thừa kế toàn bộ gia tài, nhưng ông nội lại không làm vậy, ngược lại còn đối xử lạnh nhạt với ba mẹ chúng ta. Anh nghĩ xem, ngay cả người thân như hai vợ chồng bác hai và chị Tư Vũ ba mẹ còn có thể nhẫn tâm hại chết như vậy, thì đối với họ, chúng ta chỉ là công cụ kiếm tiền mà thôi”
Từ Dương không tin đó là sự thật nên bèn gằn giọng nói:
“Họ là ba mẹ chúng ta, sao có thể xem chúng ta là công cụ được? Em có phải hồ đồ quá rồi không?”
“Người hồ đồ là anh đấy!”
Tử Nha bỗng dưng trừng mắt to tiếng làm Từ Dương phải giật cả mình. Đây là lần đầu tiên cô lớn tiếng với anh hai, nhưng cũng do sự ảnh hưởng từ bé, cô đã bị mẹ chèn ép những suy nghĩ không đúng đắn vào đầu. Tử Nha luôn rất yêu quý chị họ Tư Vũ của mình, thuở nhỏ cô hay bị mẹ mắng vì thành tích trong lớp không được đứng nhất, thường bị mẹ bắt học hành cả ngày không cho đi chơi, tuổi thơ cũng không được vui vẻ như các bạn cùng trang lứa. Vì quá uất ức nên cô lúc nào cũng nép mình vào góc giường rồi khóc nức nở, chỉ có người chị họ ở chung nhà là luôn an ủi động viên cô, còn mua tặng cô rất nhiều búp bê xinh xắn. Ấy vậy mà trong lúc tan làm lái xe về, người chị họ ấy đã bị một chiếc xe oto đâm trúng, từ đó mãi mãi rời khỏi cõi đời khi chỉ mới ở tuổi 25. Trong lễ tang, Tử Nha và Từ Dương ngậm ngùi rơi nước mắt. Hai vợ chồng Trần Kỷ Lục thì lại giả vờ u buồn suốt buổi để diễn đau thương trước mặt Trần Hạch Long. Trong số đám khách mời, chỉ có một người có diện mạo khôi ngô tuấn tú đang đau khổ khóc không ra tiếng, với hai dòng nước mắt chảy thành hai hàng trên khuôn mặt thất thần khi đứng trước khung ảnh tang kia là Vương Hạc Hiên, cũng là bạn trai của Tư Vũ. Họ yêu nhau từ năm cấp ba và đã dự định hứa hẹn về chung nhà nhưng cô lại đột ngột mất đi khiến anh ta vô cùng suy sụp.
Lúc này Tử Nha u buồn nói thêm:
“Ông nội đã biết được chuyện này, vì vậy mới lạnh nhạt với ba mẹ chúng ta như vậy, dù cho họ có nịnh nọt cỡ nào nhưng ông cũng không để tâm đến. Chuyện này em không muốn nhắc đến, nhưng em khuyên anh hãy từ bỏ việc kiện Ấn Dực Phàm đi. Đừng động đến anh ấy”
Từ Dương đang cảm thấy đau buồn khi nhớ lại người chị họ đã mất thì đột dưng sực sửng sau câu nói vừa rồi. Lông mày anh ta từ từ kéo căng, quay sang Tử Nha với cơ hàm nghiếng chặt, hỏi:
“Vậy ra em vẫn không thể quên được hắn? Em đang cố bảo vệ cho hắn sao?”
“Vì sao vậy Tử Nha? Em cũng biết Ấn Dực Phàm là kẻ gây ra cái chết cho ba mẹ và ông nội chúng ta kia mà!”
Từ Dương giận dữ to tiếng, Tử Nha hổ thẹn quay mặt đi nơi khác, trả lời:
“Bởi vì em yêu anh ấy. Cho dù anh ấy có giết ba mẹ chúng ta thì em cũng bằng lòng chấp nhận”
Từ Dương bật kinh, trợn tròn mắt nói:
“Hắn ta vừa công khai đính hôn với người khác, chuyện này bây giờ cả nước đều biết hết rồi. Em nghĩ hắn sẽ thèm để ý đến em sao? Cho dù có thì anh cũng không đời nào chấp nhận. Em hãy tỉnh táo lại đi!”
Nhưng Tử Nha chẳng những không nghe, ngược lại còn tin chắc bản thân có thể biến Dực Phàm trở nên yêu mình nên lạnh lùng nói:
“Anh không có quyền quản em. Kể từ bây giờ em sẽ rời khỏi đây và ra ngoài sinh sống một thời gian, em sẽ đến gặp Dực Phàm, em sẽ dùng bản hợp đồng đó và bắt anh ấy phải kết hôn với em. Em sẽ không để anh ấy lấy một ai khác”
Sau đó cô ta dõng dạc bỏ đi, Từ Dương căm tức đến mức đá phăng cốc cafe trên bàn, nát tan tành dưới đất, miệng mắng lớn câu: “Chết tiệt!”
Phía dưới sân, Từ Dương vừa vội đuổi theo hét lớn, muốn ngăn Tử Nha bỏ đi nhưng cô ta đã chui vào trong xe, dù các vệ sĩ đã dèn hai bên cửa can ngăn không cho cô một mình ra ngoài nhưng Tử Nha đã ngang ngược phóng xe chạy khỏi đám vệ sĩ, vụt ra khỏi cổng rồi rẽ đi mất. Từ Dương vừa đuổi kịp tới thì lại đành bất lực đứng nhìn, một người vệ sĩ rất nhanh đã ghé sát bên cạnh anh, hỏi:
“Thiếu gia, có cần bọn tôi đuổi theo không?”
Từ Dương nghoảnh người quay vào trong nhà, bản thân vô cùng lo cho em gái nhưng vẫn không thể chấp thái độ cố chấp của cô, mặt anh lộ nét giận, nói:
“Không cần. Nó muốn đi đâu thì đi”
...
Lái được một quãng đường, Tử Nha dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi, vào trong mua một lon nước ngọt rồi đi ra.
Đứng bên vỉa hè, bật nắp lon coca, Tử Nha ngước cao mặt đưa lên miệng uống, vừa nghĩ đến chuyện Dực Phàm đã cùng Thiên Băng công khai đính hôn trên phóng sự đưa tin, càng nhớ tới thì cô đã cảm thấy trong lòng bứt rứt khó thở.
“Ực ực”
Nước ngọt liên tục được nuốt xuống cổ, Tử Nha chợt dừng uống, tay bóp móp méo lon coca đi. Không kìm nén được cảm xúc đau lòng, cô cắn răng, khóe mắt chợt chảy thành một hàng nước mỏng. Cô ấm ức thầm mắng mình là đồ ngốc, cố gắng học hành chăm chỉ và quyết tâm đi học ngành Y để có thể tương xứng với Dực Phàm, có thể làm việc và ở bên cạnh hắn nhưng cuối cùng lại không thể được như ý nguyện. Ba năm như vậy, cuối cùng thì sao chứ? Nếu như chứng kiến lễ kết hôn của Dực Phàm và người khác, thì cô nghĩ mình thà chết còn hơn.
Nhưng, một ý nghĩ hi vọng đột nhiên lóe lên, Tử Nha chợt dừng khóc, nuốt nghẹn cơn thắt xuống cổ họng.
(Đúng rồi. Ấn Thiên Băng không hề yêu anh ấy, cô ta có lẽ chỉ đang bị Dực Phàm ép buộc nên mới cam tâm tình nguyện. Nếu như mình giúp cô ta thoát khỏi Dực Phàm, sau một thời gian, chắc chắn anh ấy sẽ quên được cô ta và chuyển sang yêu mình. Chỉ còn cách này thôi)
Cách đó không xa, có một chiếc xe tải đang đỗ sát lề hè thì đột nhiên đèn pha được bật sáng, gã tài xế đang nhìn chầm chầm vào Tử Nha đang đứng bên đường rồi khởi động xe, đạp ga lao về phía cô với trạng thái điên cuồng.
Tử Nha vẫn còn đang suy nghĩ cách phải làm gì mới có thể gặp được Thiên Băng thì bỗng dưng cảm thấy có thứ gì đó đang sắp lao đến mình.
Cô hẫng người quay sang, ánh sáng của đèn pha từ từ chíu rọi chói chang vào trong mắt, đến khi hiện vật kia chỉ còn cách bản thân vài thước thì cô mới giật mình khi thấy có một chiếc xe tải đang lao về phía cô một cách mất kiểm soát. Vì quá kinh hoảng tột độ, hai mắt cô giãn căng, người trở nên bất động không thể nhúc nhích thì không ngờ lại được ai đó nhào đến với tốc độ ánh sáng rồi ôm chầm lấy, kéo bay tạt ra khỏi đầu xe tải đang phóng như tên bay.
ẦM!!! Một tiếng va chạm lớn nặng nề vang lên, lon nước ngọt uống dở dang bị văng đổ tháo ra đất, chiếc xe tải đâm đầu vào cửa hàng tiện lợi, mọi thứ bị sụp đổ. Kính cửa và hàng hóa bên trong đều vỡ banh và trở thành một đống hỗn độn. Tử Nha nằm sấp dưới đường, kinh ngạc ngồi dậy, mới nghe một giọng nói bên cạnh, hỏi:
“Cô không sao chứ?”
Tử Nha chưa hết hoảng hồn quay sang, nhìn Thiên Dịch đang ngồi bên cạnh không đáp câu nào. Quả thật khi thấy chiếc xe tải kia đang lao tới, cậu đã nhanh chóng ôm cô ta rồi bay lách ra khỏi đầu xe, nếu không chỉ muộn chút nữa đâu, cô ta có lẽ đã đi đời rồi.
Nửa tiếng sau, cấp cứu và cảnh sát đến kiểm tra hiện trường. Tài xế gây tai nạn là một gã đàn ông trung niên sống gần địa phương được chẩn đoán là mắc bệnh tâm thần và đã tử vong không qua khỏi, vài người bị mắc kẹt trong đống đổ nát ở cửa hàng tiện lợi thì bị thương và đã được mang đi cấp cứu.
Tử Nha còn chút bàng hoàng chuyện vừa xảy ra, đứng thờ thẩn gần chỗ tai nạn. Thiên Dịch đặt một tay lên vai cô ta, bảo:
“Lúc nãy tôi đã cảm thấy chiếc xe tải đó rất khả nghi, tôi nghĩ là cô đang bị nhắm tới. Hiện giờ cô không thể đi lung tung bên ngoài được, cô nên trở về nhà thì hơn”
Nhưng cô ta chợt hất tay Thiên Dịch ra khỏi vai, ôm người vì vẫn còn cảm giác rùng mình, quay đi nói:
“Chỉ là tai nạn ngẫu nhiên thôi. Tôi không có thù oán gì với lão tài xế đó, không có chuyện ông ta nhắm tới tôi được”
Sau đó cô ta bỏ lên xe mình, lái đi mất, mặc kệ lời khuyên của Thiên Dịch dành cho bản thân.
Tử Nha lái xe với tốc độ nhanh, trong lòng đã biết người lúc nãy cứu mình là ai. Cô biết Thiên Dịch thông qua buổi công khai đính hôn của Thiên Băng và Dực Phàm trong bảng tin tuần trước.
Tử Nha tức bực, vừa lái xe vừa bật cười mỉa mai.
“Hừm. Tất cả mọi đàn ông trên đời này đều bị mù hết rồi sao? Sao ai cũng muốn tranh giành người phụ nữ đó? Người phụ nữ đó, có gì mà thích thú đến như vậy?”
Xe của Trần Tử Nha vừa chạy đến ngã tư thì rẽ trái, cùng lúc đó có một người đang ngồi trên chiếc moto đỗ bên lề đường cũng bắt đầu vít ga đuổi theo sau. Hắn mặc đồ bảo hộ, đầu đội mũ bảo hiểm kín bưng, hắn là Victory, một sát thủ có mười năm kinh nghiệm và nằm dưới trướng tay sai của A Kiên. Và mục tiêu của hắn bây giờ chính là tiếp tục thực hiện kế hoạch giết Trần Tử Nha nên đã đỗ xe bên đường rồi chờ sẵn.
Chiếc moto của hắn chạy khá nhanh, tiếng động cơ cũng khá ồn. Tử Nha chạy mãi mấy ki-lô-mét thì mới phát hiện có một gã kì lạ chạy moto đằng sau xe mình qua gương chiếu hậu. Mặt cô ta hơi tái sắc, cảm thấy đa nghi, chạy đến một đoạn ngã ba vắng tanh đang hiển thị đèn đỏ thì liền nhanh trí xoay vô lăng rẽ hướng.
Xe vừa rẽ trái qua giao lộ bên kia, Tử Nha cố quan sát chiếc moto qua gương chiếu hậu nhưng chẳng còn thấy tên đó đâu nữa. Lúc này cô mẩy môi cười thầm trấn an bản thân, đúng là quá đa nghi rồi, làm sao tên đó có thể theo dõi cô được kia chứ.
Tử Nha điềm thản tiếp tục lái xe về phía trước, muốn tìm một khách sạn lạ và thuê ở tạm một thời gian thay vì chọn khách sạn thuộc tập đoàn nhà mình. Thật may vì phía trước có một khách sạn lớn, cô ta lái xe chạy vào trong rồi gặp lễ tân thuê một căn phòng hạng sang. Vừa đặt xong phòng, Tử Nha được một nữ nhân viên đưa lên tầng sáu. Nữ nhân viên mở khóa cửa của một căn phòng, lịch sự mời cô vào xem thử. Tử Nha đi vào trong xem qua một lúc, cảm nhận không gian thông thoáng, giường và nội thất không tệ, căn phòng cũng rất sạch sẽ. Cô cảm thấy hài lòng, bèn quay lại nhìn cô nhân viên bảo:
“Được rồi. Cô đi đi”
Nhưng cô nhân viên lại đứng chần chần ra đấy, trên tay còn cầm sẵn một con dao lưỡi dài cùng với nụ cười quỷ dị đang nở rộ. Tử Nha giật kinh, lập tức hét toáng lên nhưng không thể tránh khỏi số phận bi đát. Sau khi bị ả nhân viên cắm con dao vào bụng, Tử Nha ngã gục xuống sàn, mắt lờ mờ mở yếu ớt gắng nhìn về phía trước, ả nhân viên hạ thủ xong thì liền mỉm cười sát nhân, khẽ giọng nói “tạm biệt” rồi bước ra khỏi cửa.
Nữ sát nhân vừa đi ra ngoài với bộ đồ dính máu, muốn nhanh chóng rời khỏi đây thật nhanh nhưng lại chợt đụng mặt vào một tấm thân cao ráo của ai đó đang chắn ngay bên ngoài.
“Huh? Sao mà quen quá vậy?”
Giọng nói nam tính giễu cợt nghe rất quen thuộc, nữ sát nhân giật mình ngước nhìn, liền mở to mắt vì không dám tin người trước mặt mình là Tiểu Hi Tử.
Tiểu Hi Tử thờ ơ nhìn ả, thoáng qua vóc dáng và khuôn mặt xinh đẹp này thì hắn cũng đủ nhận ra cô ta là đại mĩ nữ Miêu Miêu ở tầng bốn mà hắn hay lui tới quấy rầy khi còn là đàn em của Dực Phàm lúc trước. Miêu Miêu vốn là mĩ nhân, miệng lưỡi dẻo ngọt, thường được các đàn em của Dực Phàm yêu thích đến mức muốn nuốt chửng, tất nhiên Tiểu Hi Tử cũng vậy, đối với phụ nữ đẹp ở tầng bốn, hắn đều đã chạm vào và ngủ qua.
“Anh Hi, đã lâu không gặp”
Miêu Miêu mỉm cười ngọt ngào, đôi mắt sắc sảo nhìn Tiểu Hi Tử. Thật ra khi hay tin Tiểu Hi Tử bị Dực Phàm khai trừ, Miêu Miêu vô cùng buồn bã, kể từ ngày đó cô cứ mong là sẽ được gặp lại hắn nên đã xin phép A Kiên cho mình tham gia vào nhiệm vụ hành động.
Tiểu Hi Tử nhìn vết máu trên người ả, biết ả vừa làm việc không đúng đắn. Hắn cười cỡn cợt, tính thú nổi lên, bèn hỏi:
“Vào phòng với anh không?”
Miêu Miêu ngạc nhiên, nhưng vì bản thân có tình cảm với hắn nên liền gật đầu. Tiểu Hi Tử bế cô ta lên đi thẳng vào phòng mình gần đó. Cửa vừa đóng khép lại, hắn cứ bế ả đi vào trong, ra tận bang công rồi đứng yên khiến Miêu Miêu cảm thấy khó hiểu. Ả vòng tay ôm quanh cổ hắn, cười hỏi:
“Làm sao vậy? Thích chơi với em ở bang công hơn là giường sao?”
Tiểu Hi Tử bỗng nhiên khẽ cười, nhẹ giọng nhìn ả:
“Anh vừa chơi thuốc. Em có cảm thấy sợ không?”
Miêu Miêu ưỡn ngực, cười tinh nghịch đáp:
“Không sợ. Chỉ cần là anh, em đều cảm thấy hưng phấn. Từ lúc anh bị khai trừ, không đến tầng bốn vui đùa với em, em nhớ anh đến thất thần mấy tuần lận đấy”
Ý cười trên miệng Tiểu Hi Tử bỗng nhiên thu hồi, hắn ngước lên bầu trời ban đêm, gió thổi lồng lộng, hắn khẽ nói:
“Anh đã luôn muốn được nhìn thấy cái chết của em”
Miêu Miêu chưa kịp có biểu hiện biến sắc trên mặt, hắn đã lập tức ném cô ra khỏi bang công không chút thương xót. Sau khi nghe thấy tiếng động kì lạ vang lên phía dưới, thân thể của Miêu Miêu đẫm máu trên nền bê tông. Không lâu sau chợt có người la hét thất thanh, Tiểu Hi Tử thản nhiên ngậm điếu thuốc ngó xuống dưới, máu lạnh lẩm bẩm: “Lại phải đổi chỗ ở mới rồi”