Bí Mật Của Nương Tử

Chương 7: Chương 7




Nếu ban ngày hắn không thể lấy thân phận đại tổng quản tới điều tra nàng, như vậy đến buổi tối, hắn liền lấy thân phận phu quân tới dò xét.

Nhìn nàng đem xiêm y treo tốt xong, lại ngồi trước gương đồng chải tóc, chải tới chải lui, chính là không chịu lên giường, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy buồn cười.

Trừ phi cần thiết, năm huynh đệ bọn họ mới thay phiên giả trang thành Nghiêm Phách Thiên đi làm việc, hắn cho là mình vì tiếp cận nàng mới giả trang thành Nghiêm Phách Thiên, tuy rằng mục đích là tra xét ngọn nguồn của nàng, nhưng hắn cũng không bỏ qua cơ hội thưởng thức dáng vẻ nhu mì yểu điệu này, đây là quyền lợi đáp ứng sinh dục (hờ hờ ta nghĩ là xxx ấy) của phu quân nàng.

Nghe Khương đại nương nói, trong một tháng Ngũ di thái mới nạp vào này đều đợi trong mai viện, không đi đâu cả, coi như phu quân không cùng nàng động phòng, lạnh nhạt nàng, cũng chưa từng nghe nàng oán trách qua một câu. Ngoài ra, nàng đối với mỗi hạ nhân cùng nha hoàn cũng rất hòa thuận, châu báu hắn đưa cho nàng, toàn bộ nàng lấy ra thưởng cho hạ nhân.

Một nữ nhi nhà nghèo khổ, sẽ phải đem châu báu trân quý, không phải lưu lại cho chính mình, chính là tiếp tế cho nhà mẹ đẻ nghèo khó, sao có thể rộng lượng thưởng cho người khác như vậy?

Thấy nàng chậm chạp không chịu qua, nếu là hắn không mở miệng nhắc nhở, sợ rằng nàng có thể ngồi đến trời sáng.

Liên Thủy Dao chải tóc dài, trong lòng suy nghĩ biện pháp, có thể trì hoãn một khắc là một khắc, chỉ là nàng không ngờ tới Nghiêm Phách Thiên lại không kịp đợi, trực tiếp xuống giường bắt người.

“Nha!” Nàng kêu lên một tiếng, bởi vì Nghiêm Phách Thiên trực tiếp ôm lấy nàng trở về giường.

“Đợi…Đợi một chút…!”

“Còn chờ cái gì? Ta đã để cho ái thiếp của ta đợi một tháng, tại sao có thể kêu nàng chờ nữa.” Hắn đặt nàng ở trong giường, thân hình cao lớn vừa vặn ngăn trở bên ngoài, đẩy nàng vào góc chết. Lên giường, hắn giống như một đầu hổ báo, nhìn chằm tiểu con mồi hoang mang sợ hãi này.

Liên Thủy Dao luống cuống tay chân, nàng nên dùng lý do gì tới ngăn cản hắn đây? Nàng là thiếp của hắn, không thể ngăn cản hắn viên phòng, nhưng là nàng không muốn để cho hắn nhìn thất vết thương trên cánh tay nha, ngộ nhỡ hắn sinh nghi thì nguy.

Kinh hoảng hết sức, Nghiêm Phách Thiên đưa tay ôm lấy nàng.

“A, Nghiêm gia, không được đâu.” Nàng nhỏ giọng kêu, túm lấy bàn tay của hắn đang có ý đồ cởi quần áo lót mỏng manh của mình xuống.

Nghiêm Phách Thiên dừng tay, giương mi lên.

“Tại sao?”

Nàng đỏ mặt, ghé vào lỗ tai hắn nói một câu.

Đôi lông mày của Mặc Thanh Vân nhíu chặt về phía mi tâm.

“Nguyệt sự tới?”

Nàng khẩn cầu nói: “Xin gia tha lỗi, có thể chờ vài ngày rồi thiếp thân hầu hạ người hay không.” Đây là biện pháp nàng nghĩ ra dưới tình thế cấp bách, hi vọng có thể xua tan ý niệm của hắn.

“Cái này kì quái, nguyệt sự của nàng mới chấm dứt mấy ngày trước, làm sao tối nay lại tới?”

Lòng nàng cả kinh. “Có…Có sao?” Không thể nào, ngay cả nguyệt sự của nàng hắn cũng biết?

Mặc Thanh Vân lộ ra nụ cười mê mẩn. “Mặc dù ta bận việc…thương vụ, nhưng là không quên quan tâm ái thiếp của ta, nhất là nàng mới vừa vào cửa một tháng trước, đương nhiên là ta muốn quan tâm nhiều hơn một chút so với người khác.”

Trong lòng Liên Thủy Dao kêu khổ, thầm nghĩ có thể là Khương đại nương báo cáo cho hắn, lần này tốt lắm, ngay cả lí do ngăn cản hắn nàng cũng mất rồi, phải làm thế nào mới tốt đây? Tối nay thế nào cũng phải đưa dê vào miệng cọp sao?

Mắt thấy bàn tay hắn với tới, sờ lên vạt áo của nàng, muốn cởi quần áo trong của nàng xuống, khi lòng bàn tay chạm vào da thịt nàng thì nàng không nhịn được ra sức đẩy tay hắn ra.

“Không!” Nàng bật thốt lên, khi nhìn thấy ánh mắt hắn ngầm nổi giận thì vội nói: “Có thể … tắt đèn dầu đi hay không, ta…Ta sẽ xấu hổ.”

“Nàng là nữ nhân của ta, hết thảy của nàng chính là ta, không có gì phải xấu hổ.” Mặc Thanh Vân vừa nói, còn vừa cố ý ra vẻ sắc quỷ, giống như hình tượng háo sắc của Nghiêm Phách Thiên trong truyền thuyết. Ánh mắt kia, vẻ mặt kia, thật sự giống như là muốn đem nàng nuốt ăn vào bụng, bàn tay vuốt gương mặt trơn mịn của nàng, do dự đi xuống đến cổ, sau đó kéo xuống phía dưới.

“Không!” Nàng lại đẩy tay hắn ra, nhưng lần này hắn cũng không thuận theo, bàn tay khẽ lượn, bắt được váy của nàng liền tháo ra. Cử động này, ép nàng đánh ra song chưởng. (hai tay)

Mặc Thanh Vân sớm có phòng bị, thân hình nhanh nhẹn ngăn trở tập kích của nàng.

“A? Thì ra tân nương tử của ta biết võ công?”

Nàng thầm kêu hỏng bét, không nghĩ tới chính mình nhất thời không nhịn được liền ra tay.

“Không, ta không biết.” Nàng vội phủ nhận.

“Vậy sao?” Môi mỏng bật ra nụ cười tà khí, hai bàn tay lại vòng trở về, đem váy của nàng gạt ra hoàn toàn, làm nàng lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết trước ngực, cử chỉ thô lỗ này khiến nàng nổi giận, xấu hổ giận dữ lại đánh một quyền về phía hắn.

Hắn lấy tay đón đỡ, mày kiếm nhếch lên. “Không biết võ công? Một quyền này phải giải thích thế nào đây?”

Nàng cắn răng trả lời: “Chỉ là luyện qua chút quyền cước.” Nói xong lại ra một quyền, ý đồ đánh hắn bất tỉnh, như vậy nàng cũng không phải động phòng với hắn, không nghĩ tới một quyền này lại bị hắn tiếp tục ngăn cản.

“Hắc, thêu hoa quyền của nàng luyện được không tệ.” Hắn toét ra nụ cười trêu cợt.

Lại dám giễu cợt quả đấm của nàng là thêu hoa quyền, xem nàng không đánh hắn ngất xỉu mới là lạ! Song chưởng tiếp theo đều xuất hiện, khóa cổ họng, chọc vào mắt, đâm mi tâm, mọi thứ đều tới.

Mặc Thanh Vân vừa ngăn cản, vừa há miệng quở trách.

“Hắc, nàng nghĩ mưu sát phu quân sao?”

“Không dám!” Trên miệng nàng nói vậy, nhưng lại nhắm vào sinh mạng của hắn mà đá hắn một cước. (@@)

Mặc Thanh Vân quát lên: “Còn nói không dám, nàng rõ ràng muốn ta tuyệt tử tuyệt tôn!”

Vốn nên là một đêm tràn ngập cảnh tượng kiều diễm, nhưng lại là tay đấm chân đá, người ngoài cho rằng tân nhân hẳn là đang thân nhau, bọn họ quả thực cũng là thân nhau, chẳng qua là đánh thật.

Bàn tay của Mặc Thanh Vân giữ chặt cánh tay nàng, làm nàng kêu đau một tiếng. Tiếp đó xoay ngược nàng lại, trói chặt người nàng từ phía sau, một cánh tay tráng kiện vòng ra sau lưng, khóa cổ nàng lại, một bàn tay khác vững vàng kiềm giữ cánh tay của nàng, làm nàng không thể không dán vào lồng ngực của hắn, bị vây trong ngực hắn.

Nàng thở hổn hển, trên trán đổ vài giọt mồ hôi, khi hắn giữ chặt cánh tay nàng thì cũng xé rách miệng vết thương, máu tươi lập tức rỉ ra, nhuộm một mảng đỏ tươi trên tay áo.

Mặc Thanh Vân trừng mắt nhìn máu đỏ trên cánh tay nàng, không nói hai lời tháo hoàn toàn quần áo trong của nàng xuống, lộ ra độc một cái yếm trên nửa người trên của nàng. Trên cánh tay trắng như tuyết có một vết thương, chỉ dùng một băng vải thô sơ quấn chặt, máu tươi thấm ướt cả băng vải.

Mặc Thanh Vân nhìn chằm chằm vết thương trên cánh tay nàng, không còn hứng thú chơi đùa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Điều làm cho chân mày hắn nhíu chặt chính là, vết thương còn lớn hơn so với hắn tưởng tượng, hơn nữa cũng không được xử lý tốt.

Trong bụng Liên Thủy Dao kêu hỏng bét, đúng là vẫn bị hắn phát hiện rồi, tâm tư nàng phiền loạn, nhất thời nửa khắc cũng không biết nên phản ứng thế nào.

“Vết thương kia làm sao có?” Hắn trầm giọng hỏi, hơi thở nóng rực lướt qua bên tai nàng.

Nàng cố gắng trấn định trả lời. “Hôm nay không cẩn thận đánh vỡ bình hoa, cắt bị thương.”

Đương nhiên hắn không tin lời thuyết phục này, mà muốn biết rõ chân tướng rất đơn giản, hắn lập tức duỗi tay tháo băng trên cánh tay nàng, quả nhiên như hắn đoán, đây là vết đao, hơn nữa còn là kiệt tác của hắn.

Chuyện rất rõ ràng, nữ nhân hiện đang trong ngực hắn chính là tên thích khách kia.

Dưới mũi truyền đến mùi thơm của nàng, cánh tay nhốt chặt chính là nhuyễn ngọc ôn hương, tiểu thiếp của hắn đúng là một thích khách, xử trí nàng rất dễ dàng, bàn tay nắm chặt cái cổ tinh tế của nàng chỉ cần dùng chút lực, là có thể làm cổ nàng vỡ vụn mà chết.

Nhưng là, hắn không muốn giết nàng.

Giật mình khi thấy mình có cái ý nghĩ này làm hắn cảm thấy ảo não, bởi vì hắn rất rõ ràng, mình nổi lên tình cảm thương hương tiếc ngọc với nữ nhân này.

Tuy nàng nhìn rất trấn định, nhưng trong mắt tràn đầy sợ hãi, còn có một chút tuyệt vọng, lúc trước thật sự hắn có lòng đuổi giết nàng, nhưng bây giờ nàng giống như một con thú bị thương bị vây hãm, nhưng vẫn hết sức đè nén sợ hãi. Giết một nữ nhân bị thương, dù sao cũng cảm thấy không đủ quang minh chính đại, trái với bản tính của hắn, vì vậy làm cho hắn bỏ đi sát ý.

Hắn nên xử lý nữ nhân này như thế nào đây?

Giết nàng, không nỡ.

Không giết nàng, phải chăng sẽ phạm sai lầm lớn?

Khi hắn còn đang suy tư thì Liên Thủy Dao đang trong tâm trạng thấp thỏm, nàng không biết Nghiêm Phách Thiên nghĩ như thế nào? Hẳn là hắn cũng đã nghe chuyện thích khách từ chỗ Mặc tổng quản đi, sau khi phát hiện thương thế của nàng, có liên tưởng đến nàng chính là tên thích khách kia hay không?

Nếu nam nhân này muốn giết nàng, dễ như trở bàn tay, chẳng lẽ tối nay là lúc chết của nàng? Không, nàng không muốn, thù lớn chưa trả, làm sao nàng có thể chết?

Hắn đang suy nghĩ gì? Tại sao không nói lời nào? Là đang suy nghĩ giết nàng thế nào sao?

Cho dù nàng đoán thế nào, cũng không đoán được phản ứng của Nghiêm Phách Thiên như thế này.

“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Hơi thở nóng rực bên tai mang theo tia khẽ trách nhưng không mất quan tâm.

Trong lúc nàng chưa hiểu hàm ý trong lời nói của Nghiêm Phách Thiên thì sức lực chế ngự tay nàng đột nhiên buông ra, trước khi nàng kịp phản ứng, đã nghe Nghiêm Phách Thiên hô với bên ngoài: “Người đâu!”

Tiểu Song cùng Thanh Hà nghe chủ tử cho gọi, vội vội vàng vàng chạy tới.

“Nghiêm gia.”

“Tiểu Song, ngươi đi tìm Khương đại nương, nói Ngũ di thái bị thương, đem Kim Sang dược thượng hạng của ta tới đây; Thanh Hà, ngươi đi bưng một chậu nước ấm lại đây, nhớ mang khăn vải.”

“Dạ, gia.” Hai nha hoàn được phân phó, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Trong lòng Liên Thủy Dao kinh ngạc, không ngờ được Nghiêm Phách Thiên chẳng những không trách cứ nàng, cũng không chất vấn, lại còn muốn chữa thương cho nàng.

Sau khi phân phó hai nha hoàn đi làm việc, hắn quay đầu lại nhẹ nhàng trách nàng. “Bị thương sao lại xử lý qua loa như thế? Nếu lưu lại vết sẹo thì sao?” Một bên hắn nói, còn vừa lau giọt máu chảy xuống cho nàng.

Thái độ nghi ngờ này của hắn làm nàng ngoài ý muốn, rõ ràng người vừa mới rất thô lỗ, đột nhiên trở nên dịu dàng như thế, nhất thời làm nàng không cách nào thích ứng.

Hắn nên tức giận mới đúng nha, dù sao như vậy mới phù hợp với hình tượng của hắn, mà không phải…giống như cẩn thận xem xét miệng vết thương như thế này.

Chỉ chốc lát sau, Khương đại nương nghe được thông báo của chủ tử giao phó xách theo cái hòm thuốc vội vã chạy tới, Tiểu Song đi theo phía sau nàng.

“Ai nha, làm sao bị thương?” Khương đại nương vừa tiến đến nhìn thấy máu trên cánh tay Liên Thủy Dao, không khỏi cả kinh thất sắc (cực kì hoảng sợ), vội vàng đem hòm thuốc lên, lúc này Thanh Hà cũng bước nhanh tới bưng nước nòng từ bên ngoài vào.

“Tới rồi tới rồi, nước ấm đến đây.” Thanh Hà đem chậu đầy tám phần nước ấm, bưng đến chỗ khay trà cạnh giường đã sớm bị chuyển đi.

Trước hết Mặc Thanh Vân khăn vải khô thấm ướt nước nóng, giúp nàng lau sạch sẽ vết thương. Sau đó mở hòm thuốc ra, chọn lấy một bình trong đó, bắt đầu bôi thuốc cho nàng, động tác của hắn thuần thục, giống như là rất thành thạo xử lí loại vết thương như thế này.

Khi hắn rắc thuốc bột màu trắng lên vết thương của nàng thì nàng cảm thấy một trận đau nhói, tuy là chịu đựng nói không có gì, nhưng động tác nàng nhíu chặt chân mày cùng không tự chủ cắn môi thu hết trong mắt hắn, không bỏ sót chút nào.

“Đây là bạch dược Vân Nam, hiệu quả trị liệu rất tốt đối với loại vết thương này, sẽ có chút đau đớn, nhẫn nại một chút.” Chẳng những hắn giúp nàng chữa thương, còn giải thích cho nàng nghe, muốn nàng yên tâm.

Hắn không trách nàng bị thương đã làm cho nàng bất ngờ rồi, không nghĩ tới lại còn dịu dàng như thế, hoàn toàn khác biệt với bộ dáng mới gặp vừa rồi.

Hắn thô lỗ băng bó cho nàng, trong thô lỗ có tinh tế tỉ mỉ, kỹ xảo băng bó thật sự tốt hơn nhiều so với hai nha hoàn.

Đợi sau khi xử lí xong hết, Nghiêm Phách Thiên ra lệnh cho ba người Khương đại nương các nàng đem hòm thuốc cùng nước ấm đi, đồng thời lại thông báo cho Khương đại nương một chuyện.

Đến khi mọi người đi rồi, chỉ còn hai người bọn họ thì trong phòng lại khôi phục yên tĩnh.

Nhìn lên cánh tay mình mới được băng bó sạch sẽ kỹ càng, nàng nhẹ nhàng giương mắt lên nhìn cặp mắt đen kia, phát hiện Nghiêm Phách Thiên cũng đang nhìn nàng chằm chằm.

Đột nhiên nàng nghĩ đến lúc này trên người mình chỉ còn một cái yếm che thân, hai gò má không nhịn được phiếm hồng, xấu hổ nóng lên, mắt rũ xuống không dám nhìn hắn.

Nàng làm sao vậy? Phải sợ hắn, chán ghét hắn mới phải, làm sao không giải thích được cảm thấy e lệ đây?

Không hề báo trước, đột nhiên hắn vươn tay ra, ôm nàng vào trong lòng, để cho nàng ngồi trên đùi của hắn.

Nàng hô nhỏ một tiếng, bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, nàng chỉ có thể dùng đôi tay chống đỡ hắn, chạm vào lồng ngực cứng rắn chắc nịch.

Ngọn đèn chiếu rọi bóng dáng hai người chồng lên nhau lên trên màn, hô hấp của nàng trở nên dồn dập, biết rõ cho dù mình không có bị thương cũng đánh không lại hắn, hơn nữa vết thương vừa mới băng bó kĩ, cũng không muốn sẽ lại bị kéo đau.

Nếu như đêm nay hắn muốn nàng, nàng chỉ có thể phục tùng, không thể cự tuyệt, nhưng nàng không muốn, toàn bộ uất ức viết ở giữa hai lông mày.

Mặc Thanh Vân lẳng lặng quan sát vẻ đẹp của nàng, trên ngọn đèn dầu chiếu xuống, những đường cong trên khuôn mặt nàng tạo thành cảnh tượng xinh đẹp, hơn nữa nàng lại bắt đầu cắn cánh môi rồi, sắc môi đỏ tươi như thể là sắc đẹp thay cơm, càng làm cho người ta muốn ăn nàng hơn.

Chỉ chốc lát sau, Khương đại nương bưng một chén canh đi vào trong phòng.

“Nghiêm gia, canh người dặn dò đã đưa tới.” Khương đại nương đi tới bên giường, cung kính đưa chén canh cho chủ tử.

Bàn tay Mặc Thanh Vân nhận lấy chén, chậm rãi đưa tới bên miệng nàng, làm nàng nghi ngờ ngẩng mặt lên.

“Đây là…”

“Canh an thần, cho nàng đỡ sợ.”

Liên Thủy Dao do dự nhìn chất lỏng màu đen trong chén, canh an thần này xem ra có vẻ như là rất khó uống.

“Thế nào? Giống như đứa trẻ ba tuổi, sợ canh đắng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.