Nếu đã khẳng định
người nhà Thi gia không có bất kì đáng nghi gì, cũng không có ý định sẽ
làm khó bọn họ, ba người rất ăn ý không vạch trần tên trên bia mộ không
đúng, quyết định để cho Thi lão đầu cho rằng đây là mộ nữ nhi của hắn,
ít nhất bọn họ kiếm được một manh mối, chính là ba chữ Liên Thủy Dao.
Mặc Thanh Vân đột nhiên nhìn chăm chú vào Thi cha, ánh mắt sắc bén dọa Thi cha sợ đến mức vội vàng quỳ xuống.
“Đại gia! Ta, cái gì ta cũng nói cho các người biết, đừng giết ta!”
Hắn đứng trước mặt Thi cha, ánh mắt rét lạnh như kiếm, lạnh lùng mở miệng.
“Cả nhà ngươi nếu muốn sống, phải đáp ứng ta hai chuyện.”
Thi cha vội vàng trả lời. “Ta đáp ứng, đại gia ngài có gì phân phó, ta nhất định làm theo.”
“Thứ nhất, không được nói ra chuyện chúng ta hỏi, coi như là tất cả chưa
từng xảy ra; thứ hai, cũng không được tiết lộ ra ngoài chuyện người khác giả mạo danh nghĩa nữ nhi ngươi gả vào Nghiêm gia, coi như nữ nhi của
ngươi còn sống trên đời, hiểu chưa?”
Vẻ mặt hoảng sợ của Thi cha
hiện lên một tia nghi ngờ, chuyện thứ nhất không được nói, hắn có thể lí giải, nhưng chuyện thứ hai có chút kì quái, vốn tưởng rằng những người
áo đen thần bí này là tới chất vấn thân phận chân thật của Thi Thanh
Nhi, hơn nữa sẽ trách tội hắn, làm mình mắc tội tham tiền mạo danh thế
thân, cầu xin đối phương nhưng sau đó chẳng những không trách tội, còn
muốn hắn tiếp tục giữ bí mật.
Dùng vải đen che mặt chỉ lộ ra hai con mắt, Mặc Thanh Vân ác liệt trừng hai mắt. "Hiểu chưa!"
Thi cha bị hắn đe dọa, sợ tới mức liên tục dập đầu không ngừng. "Hiểu! Hiểu! Ta nhất định sẽ không nói, ta thề!"
Xác định đe dọa hữu hiệu, sau này Thi cha tuyệt không dám tiết lộ ra ngoài, Mặc Thanh Vân liền muốn lão Tam đưa người trở về, sau đó ra lệnh lão
Ngũ điều tra chuyện của Hộ bộ thị lang Liên Thạc Vọng.
Sau khi
giao phó nhiệm vụ cho hai nghĩa đệ chia nhau đi làm, trước tiên hắn cởi
ngựa trở về Nghiêm phủ, dọc đường đi trong lòng suy nghĩ, như hắn đoán,
thiếp mới nạp này cũng không phải là Thi Thanh Nhi thật sự, trong lòng
hắn sớm hiểu rõ, cũng không ngoài ý muốn, không ngờ là thân phận của
nàng vượt quá dự đoán của hắn, nếu nàng không phải Thi Thanh Nhi, chẳng
lẽ là Liên Thủy Dao?
Thiên kim Liên gia?
Trong đầu Mặc
Thanh Vân hiện lên khuôn mặt xinh đẹp kia, cùng với khí chất tao nhã
không giống một cô nương bình thường, trên người nàng, hắn có thể cảm
nhận được một cỗ khí chất kiên quyết quật cường, nhất cử nhất động, đều
biểu hiện xuất thân của nàng tuyệt đối không tầm thường.
Hắn cơ hồ có thể đoán ra nàng chính là Liên Thủy Dao, nữ nhi của Hộ bộ thị lang, một thiên kim tiểu thư nhà quan.
Nếu nàng thật sự là Liên Thủy Dao nữ nhi của Liên đại nhân, đã rất ngoài dự đoán của hắn rồi.
Muốn tra chuyện của Liên đại nhân cũng không khó, có nhiều cách, ngũ đệ Nhạc Tử Khiêm giỏi khai thác tin tức, hôm sau liền mang đến tin tức về Liên
gia.
"Hai năm trước Liên Thạc Vọng đại nhân này bởi vì lớn tuổi
nên từ quan mang theo người nhà trở về quê cũ, hắn là người thanh liêm,
cho dù từ quan, về đến cố hương cũng hứng thú với chuyện ở quê, rất được dân chúng kính yêu." Ngũ đệ đem chuyện mình nghe được nói một lần với
các nghĩa huynh.
"Ồ?" Mặc Thanh Vân cùng tất cả nghĩa đệ họp
trong phòng nghị sự, nghe báo cáo Ngũ đệ điều tra được, hắn nhìn Ngũ đệ. "Nói như vậy, hắn là một vị quan tốt hiếm có?"
Nhạc Tử Khiêm giơ ngón tay cái lên, khen ngợi nói: "Đúng vậy, hắn là quan tốt, tùy tiện
tìm một kẻ làm quan ở địa phương hỏi, mỗi người cũng sẽ giơ ngón tay cái lên khen vị Liên đại nhân này không dứt miệng, hay bởi vì ngay thẳng,
tính tình không sợ cường quyền, cho nên có chuyện bất bình, hắn sẽ đứng
ra, rất được lòng dân." Nói đến đây, ánh mắt Nhạc Tử Khiêm buồn bã,
giọng nói cũng chuyển thành tiếc nuối.
"Nhưng là vị quan tốt này
kết quả cũng rất thê thảm, vì mắc tội danh mà toàn gia bị tịch thu gia
sản, chém đầu thị chúng." Tất cả huynh đệ Nghiêm gia đều cảm thấy ngoài ý muốn, Mặc Thanh Vân cũng lộ vẻ kinh ngạc.
"Cả nhà bị tịch thu gia sản, chém đầu thị chúng? Tội danh gì?" Nhạc Tử Khiêm trầm giọng nói: "Án văn tự."
Vừa nghe đến ba chữ án văn tự, mọi người đều hơi biến sắc, bởi vì đó đã
từng là ác mộng bọn họ không muốn nhớ lại, mười năm trước, gia tộc của
mỗi người bọn họ đã từng trải qua kiếp nạn án văn tự.
Bọn họ
không ngày nào quên trận án văn tự này mang đến đau khổ cùng sinh ly tử
biệt, hiểu rõ hơn hơn hết những thống khổ trong đó không thể nào hình
dung, bởi vì tất cả bọn họ đều là những người còn may mắn sống sót dưới
án văn tự.
Ngũ đệ tiếp tục đem án văn tự nói từ đầu đến cuối cho
bốn vị nghĩa huynh nghe, vị Liên đại nhân này cả đời vì triều đình tận
trung, là người chính trực, cuối cùng nhưng bởi vì một cuộc án văn tự
đem cả nhà Liên gia chém đầu tịch thu gia sản, một người cũng không bỏ
qua cho, công lao cả đời hắn, bù không được một câu khích bác ly gián
của kẻ khác, cuối cùng không thể chết già.
Những huynh đệ khác nghe xong không nhịn được bất bình thay cho vị Liên đại nhân này, lòng đầy căm phẫn.
Vẻ mặt của Mặc Thanh Vân nghiêm túc so với chúng huynh đệ càng cao thâm
khó lường hơn, hắn suy nghĩ sâu xa, cả nhà Liên gia đều bị tịch thu gia
sản, chém đầu thị chúng, một người cũng không bỏ qua cho. Kẻ may mắn
sống sót chỉ có thể mai danh ẩn tích, sống cuộc sống trốn chạy, tất cả
ngũ huynh đệ bọn họ đều là trung lương, sau đó vì sống sót, mười năm nay bọn họ cách xa quê quán, khiêm tốn khắp nơi, còn sáng lập ra nhân vật
Nghiêm Phách Thiên như vậy, làm bất cứ chuyện gì cũng dùng danh nghĩa
Nghiêm Phách Thiên, chính là vì sợ bị người khác phát hiện thân thế của
bọn họ.
"Đại ca, có chuyện huynh nhất định đoán không được, ban
đầu là người nào thượng tấu triều đình, tố cáo Liên đại nhân, vu cho hắn tội danh nhục mạ hoàng thượng." Ngũ đệ nói.
Không chỉ Mặc Thanh Vân, ba huynh đệ khác cũng rất tò mò.
"Ngũ đệ, chớ thừa nước đục thả câu, nói mau là ai?" Lão Tam Vu Quần Ngọc không kịp đợi hỏi.
Ngũ đệ sắc mặt đột nhiên lạnh xuống, gằn từng chữ cắn răng công bố."Điền,
Quảng, Đình." Nói đến Điền Quảng Đình, sắc mặt tất cả mọi người đều sầm
xuống, đồng thời bừng tỉnh ngộ.
"Lại là tên tiểu nhân hèn hạ đó." Lão Tam căm giận bất bình mắng.
"Không cần phải nói, đây nhất định là bị hãm hại ." Lão Nhị Lý Mộ Bạch cười lạnh, ánh mắt lại dấy lên lửa giận.
". . . . . ." Lão Tứ Hướng Bất Ngữ thủy chung trầm mặc không nói , nhưng gương mặt cũng là lạnh lẽo đến đáng sợ.
Nói đến Điền Quảng Đình, đây là kẻ cả đời Ngũ huynh đệ bọn họ thống hận
nhất, cũng bởi vì Điền Quảng Đình, làm cho năm người bọn họ kết hợp với
nhau, lập nên giang sơn Nghiêm gia, chính là vì muốn đối kháng đại gian
thần này.
Vẻ mặt của Mặc Thanh Vân cũng chuyển thành âm trầm lạnh lẽo, trong mắt bắn ra sát ý tán loạn. Bọn họ đều là hậu thế của trung
lương, bị Điền Quảng Đình hãm hại, làm cho tan cửa nát nhà, trôi giạt
khắp nơi, những năm gần đây, bọn họ chịu nhục, cố gắng thành lập được bá nghiệp Nghiêm gia, chính là vì muốn một ngày kia có thể báo thù rửa
hận, an ủi gia tộc trên trời có linh thiêng.
Nhớ tới Liên Thủy Dao, hắn trầm giọng hỏi Ngũ đệ. "Liên đại nhân có phải có một nữ nhi, gọi là Liên Thủy Dao?"
"Đúng vậy, đại ca." Nhạc Tử Khiêm đem chuyện tra được nói rõ ràng cho Mặc
Thanh Vân. "Liên đại nhân có có một nam một nữ, cả nhà bọn họ bốn miệng, trừ nữ nhi Liên Thủy Dao bệnh chết, những người khác đều bị chém đầu."
Bệnh chết sao?
Trong lòng Mặc Thanh Vân hiểu ra, khóe môi hiện lên tiếu ý như có như không.
Cũng chỉ có bệnh chết, mới có thể tránh thoát danh sách quan binh tịch thu
chém đầu, dù sao cũng đều là chết, quan gia phụ trách sẽ không so đo
người chết thế nào, chỉ cần có thể thông báo đã đảm nhiệm tốt chức vụ.
Như vậy suy ra, khẳng định Liên Thủy Dao này cũng vì trốn tránh triều đình
lùng bắt, cho nên lập ra một ngôi mộ giả, để người khác tin rằng nhà đó
đã không còn hậu thế, trên thực tế người chết là Thi Thanh Nhi, Liên
Thủy Dao vẫn còn sống.
Ưng Mâu tỏa ra một chút ánh sáng, trong bụng không khỏi bội phục, chiêu này cao minh.
Sau khi rõ ràng sự việc từ đầu đến cuối cùng những chi tiết nhỏ nhặt, ước
chừng cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, nếu như đã xác định được Thi Thanh
Nhi không còn trên cõi đời nãy nữa, kế tiếp nên giải quyết vị Ngũ di
thái này rồi.
"Đại ca, Ngũ di thái kia. . . . . ." Lời của ngũ đệ chưa hỏi xong đã bị Mặc Thanh Vân giơ tay ngăn lại.
"Đầu đuôi chuyện này trong lòng mọi người cũng đã rõ ràng, nhưng tạm thời
mọi người làm không biết, nếu xác định nàng không phải kẻ thù phái tới,
ta sẽ xử lý." Mặc Thanh Vân chậm rãi nói.
Xử lý? Xử lý như thế nào?
Tròng mắt bốn huynh đệ quay tới quay lui, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, bọn họ
cũng đoán ra Ngũ di thái kia tám phần chính là Liên Thủy Dao nữ nhi của
Hộ bộ thị lang, đây chính là tiểu thư từ danh môn quan lại, làm chinh
thất cũng dư dả rồi, nay tự nguyện làm thiếp, chính là vì muốn nằm gai
nếm mật, để có một ngày có thể báo thù rửa hận, nếu kẻ thù của mọi người là một, chính là đồng minh rồi, chỉ là lần trước nàng hành thích Lưu
đại nhân chính là người bọn họ phái đi nằm vùng trong vây cánh của Điền
Quảng Đình, cũng không thể để nàng giết lầm người tốt nha.
Loại
chuyện như vậy, cho người đến nói chuyện với tiểu thư quan gia một chút, kêu nàng không cần làm loạn là được, nhưng đại ca lại ra lệnh cho bọn
họ làm như không biết, còn nói hắn muốn tự mình xử lý, hai chữ xử lý
này, sao lại giống như ẩn giấu ý định khác.
Ánh mắt điều tra của mọi người không nhịn được nhìn về phía đại ca, lại ánh mắt sắc bén của
Mặc Thanh Vân trừng trở lại, làm mọi người sợ tới mức vội nhìn sang chỗ
khác.
"Nếu đại ca đã quyết định, chúng ta liền theo đại ca phân phó thôi." Lão Nhị luôn rất thức thời.
"Đúng nha, đại ca nhất định là có đạo lý của huynh ấy." Lão tam nghĩ thầm
cũng không phải là thiếp của mình, nhiều một chuyện không bằng bớt một
chuyện.
"Không phải gian tế kẻ địch phái tới là tốt rồi, may mắn
là người mình." Lão ngũ đầu óc động nhanh hơn: trong lòng biết rõ thái
độ của đại ca đối với Ngũ di thái này rất đặc biệt, cho nên hắn cố ý
dùng ba chữ "Người mình".
". . . . . ." Lão tứ vẫn tiếc chữ như vàng, lời nói để lại cho người khác nói đi.
Mấy người rất có ăn ý
ngươi nói ba câu, ta đối một câu, ngươi nói vế trên, ta đối vế dưới,
không khó phát hiện đại ca tựa hồ cố ý bảo vệ Ngũ di thái này, không ai
ngốc đến đi làm trái lại hoặc nhiều chuyện.
Đại trượng phu phải làm chuyện đại sự, xử lý chuyện phiền toái của nữ nhân, liền giao cho đại ca anh minh thôi.
Bàn bạc xong, xác định không có chuyện quan trọng cần thảo luận, mọi người
liền tìm lý do lui đi, từ xưa anh hùng luyến tiếc mỹ nhân, bọn họ mau
làm xong xuôi chuyện này, mới có thể về nhà thương yêu mỹ nhân trong
nhà.
Sau khi bốn huynh đệ lui ra, trong phòng nghị sự chỉ còn một mình Mặc Thanh Vân, hắn trầm tư, trong đầu không khỏi hiện lên dung
nhan kiên nghị kia, với lại hắn cũng không muốn ôm đồm chuyện của nàng,
nói là để tự mình xử lý, không thể phủ nhận, hắn đối với nàng xác thực
có lòng muốn chăm sóc.
Liên Thủy Dao. . . . . . Trong lòng hắn tỉ mỉ nhớ tới ba chữ này, đây mới là tên thật của nàng.
Số mệnh thật là kỳ diệu, nàng giả ai không giả, lại cố tình giả mạo Thi
Thanh Nhi, nhân duyên đi vào Nghiêm gia, thành thiếp của hắn, mà kẻ thù
của bọn họ đều là Điền Quảng Đình, trùng hợp như vậy khiến người khác
ngoài ý muốn, giống như là ông trời cố ý an bài.
Khí chất cùng cử chỉ của nàng phù hợp thân phận đại tiểu thư nhà quan lại, nàng trải qua kiếp nạn, gặp biến cố, vì muốn sống, thà bị lựa chọn làm một thiếp, chỉ vì một ngày kia có thể báo thù cho người nhà.
Mặc Thanh Vân ngón trỏ gõ mặt bàn, suy tư một lát, liền đứng dậy đi ra khỏi phòng nghị sự đi tới Mai viện.
Lúc này mới dùng ngọ thiện xong, nha hoàn mai viện vừa thấy chủ tử, đầu
tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng ngừng tay thi lễ với hắn.
"Nghiêm gia." Cũng khó trách những nô tỳ này kinh ngạc, bởi vì nhân vật hư cấu
Nghiêm Phách Thiên này bình thường bận việc.. buôn bán, từ trước đến giờ rất ít xuất hiện vào ban ngày.
"Ngũ di thái đâu?" Hắn hỏi.
"Bẩm chủ tử, Ngũ di thái đang nghỉ trưa."
"Vậy sao?" Hắn trầm ngâm một lát, liền hỏi: "Nàng đã ngủ bao lâu?"
"Đại khái ngủ nửa canh giờ." Nha hoàn cung kính trả lời, không dám có một chút chậm trễ.
"Nàng bình thường đều có thói quen ngủ trưa?" Hắn đột nhiên rất có hứng thú
muốn biết mỹ thiếp này của hắn ban ngày bận rộn cái gì.
"Đúng nha, phu nhân nói mỗi ngày nàng nhất định phải ngủ hai canh giờ, trước khi dùng bữa tối, không thể làm ồn nàng."
Không thể làm ồn nàng? Mặc Thanh Vân trong lòng nghĩ, người khác có lẽ không
thể làm ồn nàng, nhưng nếu là phu quân của nàng thì cũng không nằm trong số đó.
Hắn tự nhiên đi vào phòng trong, bọn nha hoàn không dám
cản hắn, đành phải tránh qua một bên: nghĩ thầm chủ tử lạnh nhạt Ngũ di
thái lâu như vậy, rốt cuộc cũng quan tâm đến người ta.
Mặc Thanh
Vân nhẹ nhàng vén rèm lên đi vào phòng trong, bước chân không tiếng động đến gần nhìn nàng, vốn là hắn chỉ muốn xem xem mặt nàng khi ngủ, không
có ý định ầm ĩ nàng, nhưng khi vén màn trướng lên, lập tức phát hiện
không đúng.
Hắn không nói lời nào mà xốc chăn lên, quả nhiên bị
hắn đoán trúng, trong chăn nào có người, chỉ có gối đầu cùng thảm mỏng
cuốn thành người giả, nàng sớm không thấy.
"Không tốt!" Mặc Thanh Vân tự trách mình khinh thường, không hề do dự, hắn lập tức tông cửa xông ra.
Một bóng dáng anh tuấn chậm rãi đi đằng trước cỗ kiệu, vì che giấu tai mắt kẻ khác, hôm nay Liên Thủy Dao nữ giả nam trang.
Áp tải bốn phía kiệu của Lưu đại nhân đều có đại hán vạm vỡ đi theo, bám
theo đoạn đường này, đã tiêu hao chừng một canh giờ, nhưng thủy chung
không tìm được cơ hội xuống tay, làm nàng không khỏi nôn nóng trong
bụng.
Không biết có phải do hành thích lần trước hay không mà
khiến Lưu đại nhân này trở nên cực kỳ cẩn thận, cỗ kiệu vòng trong thành hồi lâu, thủy chung không có dừng lại, nhìn như đang quan sát có người
theo dõi hay không, cũng làm nàng không thể không cẩn thận thêm, miễn
cho bị đối phương phát hiện.
Thật vất vả có tiến triển, cỗ kiệu
dừng trước một tửu lâu, nàng lập tức tránh trong một hẻm nhỏ, lén nhìn
thấy một tên bảo tiêu trong đó vén màn kiệu lên, chỉ thấy Lưu đại nhân
sau khi xuống kiệu liền tiến vào trong tửu lâu, vì vậy nàng cũng lặng lẽ đi vào tửu lâu, nhìn thấy Lưu đại nhân cùng bốn gã bảo tiêu lên một
phòng trang nhã trên lầu hai, mình cũng theo sau đi lên lầu hai.
"Thật xin lỗi khách quan, lầu trên bị bao trọn rồi rồi." Một tiểu nhị vội ngăn trở nàng, nói xin lỗi với nàng.