Trần Thanh Ngữ nắm bắt được mấu chốtrất nhanh, tỏ vẻ đồng ý nói:
- Được đấy, nội y thì không thể để cho người khác thấy, chỉ cần mặc đồ kín đáo bên ngoài thì không sao cả.
Triệu Linh cũng góp phần : “Nội y càng làm tôn thêm nét quyễn rũ của cơ thể
người phụ nữ, chỉ cần cởi ra, bọn họ không muốn hóa thành sói cũng khó.”
Hàn Như hưng phấn nói:” Đúng vậy, chúng ta nên đi mua nội y đi, nhất là nội y tình thú, tôi không tin lần này còn không khiến cái tên kia đại khai
sắc giới, xxoo hắn, sau đó lại ooxx, cuối cùng là xoxo.”
Thế giới im lặng.
*-*
Bên ngoài là màn đêm u tối, yên lặng.
Hộc hộc hộc
a..ưm….
Trong căn phòng của một căn biệt thự, trên chiếc giường lớn, mềm mại đang
trình diễn một màn kích tình cuồng nhiệt. Cô gái trần như nhộng, hai tay bị cột vào thành giường, nước mắt không ngừng chảy ra, trong đôi mắt là sự thống khổ, oán hận ngập trời, đôi mắt đó đang chăm chú nhìn người
đàn ông đang luật động phía trên mình.
Cơ thể bị người đàn ông
kiềm chặt chẽ, không thể nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho người đó bày bố, muốn làm gì thì làm. Đôi môi bị cô cắn đến muốn bật máu, tiếng nói khó
khăn từ trong cổ họng cô phát ra:
- “Tôi hận anh, anh là tên
cầm thú, đồ cầm thú, tại sao anh không đi chết đi, tôi hận anh, suốt
cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Người đàn
ông phía trên hơi dừng một chút, nhưng sau đó lại đưa hai tay xuống dưới mông cô gái, dùng sức nâng lên, mạnh mẽ va chạm.
Điều này càng
khiến cho cô càng giãy giụa dữ hơn, miệng luôn la hét: “Tôi hận anh, hận anh, tôi sẽ không bao giờ yêu anh, không bao giờ, sao tôi có thể yêu
một kẻ cưỡng hiếp mình chứ, không bao giờ!”
Đỗ Mạn Linh mở mắt
ra, trên người đầy mồ hôi, trái tim của cô đang không cưỡng chế được mà
đập thình thịch. Mục Cẩn nằm bên cạnh cũng bị đánh thức, anh ngồi dậy,
thấy sắc mặt cô tái nhợt, liền lo lắng.
Anh ôm cô vào lòng, dùng bàn tay mình vỗ vỗ lưng cô, nhẹ nhàng nói: “Sao vậy?”
Đỗ Mạn Linh tựa đầu vào ngực anh, nhỏ giọng nói: “Em gặp ác mộng.”
-“Mơ thấy gì?”
-“Em..quên rồi!”
Mục Cẩn nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, ôm đầu cô tựa
vào ngực mình, để cô nghe thấy tiếng tim đập của anh, bác sĩ từng dạy
anh, đây là cách rất tốt để khiến người khác bình tĩnh lại. Quả nhiên
một hồi lâu, cơ thể cô không còn cứng ngắc như lúc nãy nữa.
Anh đỡ cô nằm xuống giường, nhưng không buông tay, vẫn giữ tư thế ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói:
-“Không có việc gì, ngủ đi, anh luôn ở đây!”
Đỗ Mạn Linh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng trong đầu thì lại suy nghĩ,
giấc mơ lúc nãy là gì, người đàn ông kia là ai, vì sao cô lại mơ thấy
một giấc mơ như vậy. Suy nghĩ miên man một hồi, cô cảm thấy bàn tay đang vỗ lưng mình trở nên chậm lại, sau đó dừng hẳn.
Ngước mắt nhìn
lên, anh đã ngủ rồi. Nhìn gương mặt như điêu khắc của anh, lòng của cô
bỗng trở nên mềm mại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh từ lúc cô nằm viện đến giờ, anh chăm sóc cô, yêu thương cô, chiều chuộng cô, nhưng cô lại
chưa làm gì cho anh cả. Trong đầu bất giác nhớ đến bộ nội y tình thú mà
Hàn Như cứng rắn nhét cho cô. Có lẽ, cô có thể thử một chút.