Hà Thi Mạn nghe thấy
giọng nói quen thuộc, liền nhìn sang. Khi nhìn thấy người bên cạnh là
ai, cô ta cứng người lại một chút sau đó nói:
-“Thì ra là Mạn Linh, không ngờ có thể gặp em ở đây, em tự dưng biến mất, khiến cho mọi người đều lo lắng đó.”
Đỗ Mạn linh không ngờ cô ta lại biết mình, nhưng từ kinh nghiệm lần trước
công thêm việc mới vừa rồi, cô kiền không nghĩ mình lại có quan hệ tốt
với họ. Mục Cẩn đã nói rồi, cô không hề có bạn thân, chỉ có những người
coi thường cô là cô nhi như cái cô Nhan Mỹ gì đó lần trước thôi. Vì vậy, đối với cô nàng này, cô không hề muốn nói nhiều, đã không phải quan hệ
tốt, thì cần gì nhìn nhiều cho chướng mắt.
-“Ừm, cái vòng này tôi đã chọn nó rồi, phiền cô trả lại cho tôi.”- Đỗ Mạn linh lịch sự nói.
Hà Thi Mạn nhìn sang bên cạnh, thấy Tĩnh Huy vẫn đang nhìn chằm chằm Đỗ
Mạn Linh thì cơn tức trong lòng dâng lên. Lúc nào cũng vậy, trong lòng
anh lúc nào cũng chỉ có cô ta, cô mới chính là vị hôn thê của anh, nhưng anh lại luôn lạnh lùng với cô. Bây giờ, khi nhìn thấy cô ta, anh liền
trở thành kẻ mất hồn.
Hà Thi Mạn bất giác ôm chặt cánh tay của Tĩnh huy hơn, trên mặt hiện ra một nụ cười, nói:
-“Mạn Linh, chị và Huy ca sắp đính hôn rồi, buổi lễ sẽ diễn ra tại nhà hàng Tân Thanh Hải vào cuối tuần này, em sẽ đến dự chứ.’
Đỗ mạn linh thật là không có kiên nhẫn, cô nàng này không hiểu tiếng người sao, co6v là muốn cô ta đưa lại cái vòng tay, chứ không phải muốn nói
liên miên với cô ta. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn nói:
-“Vậy
sao, chúc mừng hai vị. Nhưng mà, hiện tại tôi đang có việc bận, cho nên
cô có thể đưa cái vòng lại cho tôi không, tôi muốn tính tiền.”
Tĩnh Huy đứng bên cạnh, lúc này mới hoàn hồn, anh ta nhìn Đỗ mạn Linh, khẽ gọi một tiếng:”Tiểu Linh.”
Đỗ mạn Linh cau mày, cô không thích người khác gọi cô là tiểu linh, vì Mục Cẩn cũng hay gọi cô như vậy. Ngay cả bọn Hàn Như cũng chỉ gọi cô là Mạn mạn thôi.
Hà Thi Mận nghe Tĩnh Huy lên tiếng thì tức lên, liền nói:
-“Mạn Linh này, chị rất thích hai cái vòng tay này, em nhường lại cho chị
được không, xem như là quà mừng đính hôn. Hơn nữa, dù cho có trả lại…em
cũng đâu có…tiền mua đâu.”
Nghe đến đây, Đỗ mạn Linh liền không
nhịn được nữa, khó khăn lắm mới chọn được một thứ hợp mắt tặng Mục Cẩn,
bị cướp đi thì thôi, bây giờ còn nói cô như vậy, rõ ràng là muốn kiếm
chuyện mà. Vì vậy cô liền mắng:
-“Cô là không hiểu tiếng người
sao? Tôi bảo là cô trả cái vòng lại cho tôi, nói nhiều như vậy làm gì,
tôi quen các người sao, lễ đính hôn của các người, mắc gì tôi phải đưa
quà tặng chứ.”
Đỗ mạn Linh thành công đưa đến sự chú ý của mọi
người. mặt Hà Thi Mạn hết xanh lại trắng, Tĩnh Huy đứng bên cạnh cuối
cùng cũng lên tiếng:”TIểu Linh, đừng hồ nháo nữa.”
Đỗ mạn Linh
nhìn qua người con trai, nói:” Tiên sinh, tôi quen biết anh sao, đừng
dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với tôi, anh chưa đủ tư cách.”
Tĩnh Huy cho là cô đang giận mình nên nói lẫy, anh cũng không để ý, chỉ lại
gần muốn kéo lấy tay cô, nhưng liền bị Đỗ mạn Linh tránh ra. Hà Thi Mạn
không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm Đỗ mạn Linh nhưng cũng không chịu trả
hộp trang sức lại.
Lúc này, quản lí của tiệm cũng bước đến, ông
hỏi nhân viên về mọi chuyện xảy ra. Cô nhân viên bán hàng liền kể lại
câu chuyện, cô ấy cũng không hề thêm mắm thêm muối, chỉ kể lại những gì
mình thấy. Mọi người nghe xong, cũng tỏ vẻ đồng tình Đỗ mạn linh, đồ
mình muốn mua lại bị như vậy, ai mà không tức.
Quản lí nghe xong, liền đến trước mặt Hà Thi Mạn, lịch sự nói:
-“Thật xin lỗi, vị tiểu thư này, cô có thể trả lại cái vòng cho quý khách này
được không, chúng tôi còn rất nhiều mẫu mã, cô có thể chọn cái khác được không, nhưng cái vòng này, đã được vị này chọn rồi, mong cô thông
cảm.”
Hà Thi Mạn bị nói vậy, gương mặt liền đỏ lên vì tức giận, cô ta chưa từng bị nhục nhã như vậy:
-“Vì cái gì tôi phải trả. Hơn nữa, cho dù trả, cô ta có khả năng mua sao,
chỉ là một con bé mồ côi nghèo không cha không mẹ, làm sao có tiền mua
đượcn thứ này. Các người chẳng phải nên bán cho người có khả năng mua
hơn sao?”