Bí Mật Đêm Hè

Chương 3: Chương 3




Phải trở về ngôi nhà trên phố của mình bởi người họ hàng lớn tuổi thường ra vẻ người giám sát của nàng, Annabelle sải bước dọc theo hành lang lát đá hoang vắng. Nàng đột ngột ngừng lại khi nhìn thấy chiếc mũ được đặt trên mặt bàn có hình bán nguyệt vỏ sò dựa sát vào tường. Đó là một chiếc mũ cao của một quý ông, viền xám với màu đỏ sậm satanh. Một chiếc mũ đặc biệt so với những cái có màu đen đơn thuần mà những quý tộc khác thường đội. Annabelle đã thấy nó nhiều lần, đặt trên chiếc bàn này như một con rắn cuộn tròn.

Một cây gậy thời trang với tay cầm có kim cương bịt đầu tựa vào bàn. Annabelle tự thích thú một khao khát sinh động là được dùng cây gậy để đập bẹp chóp mũ – tốt nhất là trong lúc người chủ của chiếc mũ đang đội nó. Thay vào đó, nàng đi lên cầu thang với một con tim nặng trĩu trong lúc một cơn choáng váng tràn qua trán nàng.

Khi nàng gần lên đến lầu hai nơi có phòng ngủ của cả gia đình thì một người đàn ông chắc nịch bắt đầu đi xuống. Ông ta quan sát nàng với một cái nhếch mép không thể chịu nổi, nước da của ông ta đỏ hồng và ẩm ướt vì một sự gắng sức gần đây, trong khi một bên tóc không cân xứng của ông ta rũ xuống như cái mào gà.

“Ngài Hodgeham,” Annabelle cứng nhắc nói, cố nuốt trôi vẻ xấu hổ và giận dữ đang mắc nghẹn trong cổ họng nàng. Hodgeham là một trong số vài người ít ỏi trên thế giới này mà nàng thực lòng căm ghét. Tự cho là một người bạn cũ của cha nàng, Hodgeham không thường ghé thăm gia đình nàng, nhưng không bao giờ vào những giờ thăm viếng bình thường. Ông ta đến nhà rất khuya, và chống lại mọi chuẩn mực có lý trí, ông ta trải qua phần lớn thời gian trong phòng riêng của Phillippa, mẹ Annabelle. Và vào những ngày sau những đợt thăm viếng của ông ta, Annabelle khó có thể không nhận thấy là vài những hóa đơn cấp thiết của họ đã được thanh toán một cách bí ẩn, và vài chủ nợ giận dữ hoặc ai khác đã chịu nhượng bộ. Và Phillippa đã trở nên cáu gắt và hờn dỗi thường trực đồng thời không thích nói chuyện.

Annabelle gần như không thể tin được đó là mẹ nàng, người đã luôn luôn tránh né những chuyện không đứng đắn, lại cho phép ai đó quyền sử dụng thân thể bà để đổi lấy tiền. Đó là kết luận hợp lý duy nhất có thể rút ra, và nó lấp đầy trong Annabelle sự xấu hổ vô đối và cơn thịnh nộ. Sự giận dữ của nàng không phải nhắm trực tiếp vào mẹ nàng – nàng giận vì tình cảnh của họ và giận bản thân nàng vì đã không thể tìm một người chồng. Annabelle đã tốn quá nhiều thời gian mới nhận ra việc đó, bất kể nàng có xinh đẹp và quyến rũ đến thế nào chăng nữa, bất kể một quý ông có thể bày tỏ sự say mê của mình đến mức nào, nàng vẫn sẽ không nhận được một lời đề nghị. Ít nhất không phải là một cái đáng được tôn trọng.

Vì nàng đang dần hết thời, Annabelle ép mình phải chấp nhận là giấc mơ về một ai đó đẹp trai, có học thức sẽ phải lòng nàng và đem mọi rắc rối của nàng đi xa chỉ là ảo tưởng thơ ngây. Ảo mộng tan tành đã càng thêm sâu sắc trong suốt mùa lễ hội thứ ba kéo dài đầy thất vọng. Và bây giờ là mùa thứ tư của nàng, hình ảnh Annabelle –vợ- nông dân không được hấp dẫn gì lắm đã đến gần với thực tế một cách đáng ngại.

Mặt sắt đá, Annabelle cố im lặng đi qua Hodgeham. Hắn ta chặn nàng lại với một cánh tay phì nộn. Annabelle giật lui với một vẻ ác cảm khiến cho sự di chuyển gần như làm nàng mất thăng bằng. “Đừng chạm vào tôi” nàng nói, quắc mắt vào khuôn mặt đỏ ửng của hắn.

Cặp mắt của Hodgeham có màu xanh đối lập với nước da hồng hào của lão. Toét miệng cười, hắn thả tay trên thành lan can, ngăn cản Annabelle tiếp tục đi lên. “Không mến khách nhỉ” hắn lẩm bẩm bằng giọng nam cao không phù hợp có thể khiến nhiều người đàn ông cao lớn cảm thấy khổ sở. “Sau những gì tốt đẹp ta đã làm cho gia đình cô – ”

“Ông không làm gì tốt đẹp cho chúng tôi hết” Annabelle nói cộc lốc

“Cô đã ra đường từ lâu nếu không có sự hào phóng của ta”

“Ông đang đề nghị rằng tôi nên cảm thấy biết ơn?” Annabelle hỏi, giọng nàng thấm đẫm vẻ khinh miệt. “Ông là một gã rác rưởi”

“Ta không lấy cái gì không sẵn lòng cho ta” Hodgeham với tay và chạm vào cằm nàng, sự ẩm ướt từ những ngón tay chà xát của hắn khiến nàng lùi lại với vẻ ghê tởm. “Thật ra mà nói, đó là một trò chơi thuần hóa. Mẹ cô quá ngoan ngoãn so với gu của ta” Hắn tiến sát hơn, cho đến khi mùi cơ thể của hắn – mùi mồ hôi bừa bãi vượt quá mùi nước hoa – xộc thẳng vào mũi Annabelle với một mùi hôi hám đến nhức nhối.”Có lẽ lần tới ta nên thử với cô” hắn thì thầm

Không nghi ngờ gì là hắn hy vọng Annabelle sẽ khóc lóc, hoặc đỏ mặt, hoặc van xin. Thay vào đó, nàng hếch mặt lên với một cái nhìn lạnh lẽo. “Ông là một lão già ngu ngốc hão huyền” nàng nói đều đều “nếu tôi có phải trở thành nhân tình của ai đó thì ông không nghĩ là tôi có thể kiếm được ai đó tốt hơn ông sao?”

Hodgeham thậm chí xoắn môi mỉm cười mặc dù Annabelle hài lòng khi thấy chuyện đó đòi hỏi có vài nỗ lực. “Trở thành kẻ địch của ta là một việc làm không thông minh đâu. Với một vài câu nói sắp xếp đúng chỗ, ta có thể phá tan gia đình cô trước mọi hy vọng khôi phục lại.” Hắn liếc mắt qua mép váy sờn rách của nàng và khinh khỉnh cười. “Nếu ta là cô, ta sẽ không có thái độ khinh người với quần áo rách và nữ trang giả”

Annabelle đỏ mặt và gạt tay hắn ra một cách giận dữ khi hắn với tay cố mò mẫm vạt áo nàng. Cười thầm, Hodgeham bước xuống cầu thang, trong khi Annabelle đứng chết trân. Sau khi nàng nghe thấy tiếng cửa trước mở và đóng lại thì nàng hấp tấp đi xuống và khóa cửa. Thở gấp vì lo lắng và giận dữ, nàng đặt lòng bàn tay lên cánh cửa gỗ sồi nặng nề và tựa trán vào một trong số những ô cửa.

“Như thế đó” Nàng lầm bầm lớn tiếng, run rẩy vì điên tiết. Không Hodgeham nữa, không hóa đơn chưa thanh toán nữa…họ đã chịu đựng đủ rồi. Nàng sẽ tìm ra một người nào đó và kết hôn ngay lập tức – nàng sẽ tìm ra người triển vọng nhất có thể ở buổi tiệc săn chồng ở Hampshire và kết thúc. Còn không thì…

Nàng trượt tay dọc theo ván cửa, lòng bàn tay nàng để lại từng vạch trên những thớ gỗ. Nếu nàng không thể tìm ra ai đó chịu kết hôn với nàng thì nàng sẽ trở thành nhân tình của một người đàn ông xa lạ. Mặc dù không ai có vẻ muốn nàng với cương vị một người vợ thì có một số lượng không xác định những quý ông sẵn lòng giữ nàng trên giường họ. Nếu nàng khôn khéo thì có thể kiếm được cả một gia tài. Nhưng nàng lưỡng lự với suy nghĩ sẽ không bao giờ quay lại cuộc đời tươi sáng được nữa…bị khinh bỉ, tẩy chay và bị đánh giá dựa vào những kĩ năng trên giường của nàng. Đổi lại, sống trong sạch và làm công việc may vá hoặc giặt giũ, hoặc trở thành gia sư, thì nguy hiểm hơn nhiều – một phụ nữ ở vị trí đó sẽ nhận sự cảm thông của tất cả mọi người. Và tiền lương từ những việc đó sẽ không đủ duy trì cho mẹ cô, hoặc Jeremy, cậu sẽ phải ra đời làm việc. Cả ba đều không có vẻ sẽ chi trả được cho đạo đức của Annabelle. Họ sống trong một ngôi nhà làm bằng bìa cứng…và chỉ cần một chút bực dọc là đủ khiến nó sụp đổ

Buổi sáng ngày hôm sau, Annabelle ngồi ở bàn ăn sáng với cái tách bằng sứ kẹp chặt trong những ngón tay băng giá của nàng. Mặc dù nàng đã uống xong nhưng ấm sứ vẫn còn ấm vì lượng trà bên trong. Có một vết nứt nhỏ trên lớp men, và nàng chà đốt tay lên nó liên tục, không hề ngẩng đầu lên khi nàng nghe thấy có tiếng mẹ nàng, Phillippa, bước vào.

“Trà?” nàng đều đều hỏi và nghe được lời thầm thì đồng ý của Phillippa. Rót thêm một tách khác từ ấm trà trước mặt, Annabelle cho thêm vào đó ít đường và một vài giọt sữa.

“Mẹ không còn uống trà có đường nữa” Phillippa nói “Mẹ thích uống không đường hơn”

Ngày mẹ nàng ngừng thích đồ ngọt là ngày người ta phục vụ nước đá ở địa ngục “Chúng ta không trả nổi tiền mua đường uống trà cho mẹ” Annabelle đáp, khuấy tách trà một ít. Liếc mắt lên, nàng đẩy cái tách và đĩa hứng nước đến vị trí ngồi của Phillippa. Giống như nàng mong đợi, mẹ nàng trông có vẻ ủ rũ và phờ phạc, với hổ thẹn quằn quại bên dưới vẻ ngoài cay đắng của bà. Một lần nàng đã biết người mẹ sôi nổi, can đảm của nàng – luôn luôn xinh đẹp hơn bất kì người mẹ nào khác – có một nét mặt như thế. Và khi nàng nhìn đăm đăm khuôn mặt căng thẳng của Phillippa, Annabelle nhận ra rằng vẻ ngoài của bà gần như là chán sống, miệng bà giữ một cái viền tương tự kiểu bị tan tành ảo mộng.

“Vũ hội thế nào?” Phillippa hỏi, giữ mặt gần tách trà của bà đến mức hơi nóng phủ khí nó

“Thảm họa như thường” Annabelle nói, vẻ thành thật êm ái trong câu trả lời của nàng có kèm theo một ít tiếng cười tuyệt vọng. “Người duy nhất mời con nhảy là ngài Hunt”

“Thiên đường ơi” Phillippa thì thầm, và nhấp một ngụm trà nóng phỏng miệng. “Con có nhận lời cậu ta không?”

“Tất nhiên là không. Không có lý do nào để con làm việc đó. Khi anh ta nhìn con, rõ ràng trong đầu anh ta có ý gì đó ngoại trừ chuyện kết hôn”

“Những gã giống Hunt thậm chí cũng phải kết hôn” Phillippa phản kích, đưa mắt lên khỏi tách trà bằng sứ của bà. “Và con sẽ là một cô vợ lý tưởng cho cậu ta…có lẽ con nên tỏ ra mềm mỏng hơn, và giúp cậu ta tiến vào xã hội thượng lưu – ”

“Chúa ơi, Mama – nghe giống như mẹ đang khuyến khích con thu hút sự chú ý của anh ta”

“Không…” Phillippa nhặt lấy cái muỗng và vẩn vơ khuấy trà. “Không nếu còn thật sự tìm thấy những điểm đáng chê trách của ngài Hunt. Tuy nhiên, nếu con có thể xoay xở chọn lựa cậu ta thì tất cả chúng ta chắc chắn sẽ được hỗ trợ đầy đủ…”

“Anh ta không phải là đối tượng kết hôn, Mama. Mọi người đều biết như thế. Bất kể con có làm gì đi nữa thì con cũng không nhận được một lời đề nghị đáng kính nào từ anh ta” Annabelle cào cào lọ đường với một cái kẹp xỉn màu, tìm kiếm miếng nhỏ nhất. Trút ra một mẩu đường phèn, nàng bỏ nó vào tách và rót thêm trà mới.

Phillippa uống tách trà của bà, tia nhìn của bà cẩn thận ngăn cản bà nhả vào một chủ đề mới mà Annabelle nhận thức được là có sự mâu thuẫn với câu nói cuối cùng “Chúng ta không có điều kiện cho Jeremy học tiếp ở trường. Chúng ta đã không trả lương cho người giúp việc trong hai tháng nay. Có những hóa đơn – ”

“Vâng, con biết” Annabelle nói, hơi đỏ mặt với chút ít bực mình. “Con sẽ tìm một người chồng, Mama. Sớm thôi” Không hiểu sao nàng ép mình nảy ra một nụ cười hời hợt. “Mẹ cảm thấy thế nào về một cuộc dạo chơi ở Hampshire? Bây giờ mùa lễ hội đã sắp kết thúc, nhiều người sẽ rời Luân Đôn để tìm thú vui mới – đặc biệt, một chuyến đi săn sẽ được tổ chức ở nhà quý ngài Westcliff”

Phillippa liếc nhìn nàng với một vẻ tinh nhạy mới. “Mẹ còn không biết chúng ta đã nhận được lời mời của ngài bá tước cơ đấy”

“Chúng ta chưa nhận” Annabelle đáp “Vẫn chưa. Nhưng sẽ có…và con có cảm giác những điều tốt đẹp đang đợi chúng ta ở Hampshire, Mama”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.