Trên sân thượng sang trọng và rộng lớn..Danile thả mình bơi lội trong hồ nước xanh vắt còn có thể nhìn ra thành phố ngập ánh đèn đủ màu sắc..
Bầu trời đầy sao, khí hậu dễ chịu đúng là thuận ý lòng người biết bao..
Những người đàn ông mặc áo đen đứng trên bờ, khuôn mặt sắc lạnh.Từ đầu đến cuồi chỉ đứng một tư thế.
Khi thấy Danile bước lên bờ, một người áo đen nhanh chóng bước đến choàng áo tắm vào thân người cao lớn của anh..
Cầm lấy khăn tắm lau sơ mái tóc ướt đẫm của mình rồi ném lên thành ghế..
Dựa người vào ghế, bộ dáng thong thả ung dung, mắt dài híp lại cũng chẳng biết suy nghĩ chuyện gì..
Lắc lấy rượu đỏ uống từng ngụm một như thưởng thức cũng như chờ đợi..
Ánh mắt bất giác liếc qua cái bóp để trên bàn rượu..
Sắc mặt lạnh nhạt mở ra xem, lấy ra bên trong là tấm ảnh người con gái rất xinh đẹp..
Cô ta có nét đẹp lai, khuôn mặt ngây thơ động lòng người..
Nhất là nụ cười xinh đẹp kia đầy tự mãn và kiêu hãnh...
Vuốt lấy khuôn mặt trên đó, Danile cầm lấy bật lửa..
Chỉ một động tác nhỏ ngọn lửa đã hừng trước mặt..
Từng chút đưa tấm ánh đến gần..
Bất ngờ lúc này tiếng bước chân tiến đến càng gần khiến hành động của Danile chựng lại..
Ngẩng mặt nhìn người đang tiến lại gần anh..
Bàn tay không nhanh không chậm đặt bức ảnh trở lại chiếc bóp..
Dĩ nhiên từ xa Sở Hân đã nhìn thấy hành động kì lạ của anh..
Đứng trước mặt anh, ánh mắt sắc sảo liếc qua chiếc bóp rồi rất nhanh thu lại đặt trên khuôn mặt đẹp đẽ tà mị của Danile..
Giọng điệu buồn bực mang vẻ khó chịu.
- “ Tối thế này Anh gọi Tôi đến làm gì..”
Hôm nay Sở Hân không ăn mặc cầu kì, chỉ đơn giản quần short màu trắng kết hợp cùng áo có tay cùng màu..
Nhìn cô rất đáng yêu còn trẻ trung vô cùng..
Mái tóc bối rối khuôn mặt chẳng hề trang điểm, chỉ điểm sơn chút son hồng trên môi..
Danile đây là lần đầu thấy bộ dáng đơn giản của Sở Hân khiến anh rất thích..
Giơ bàn tay ra, môi nhếch nhẹ chờ đợi..
Sở Hân nhíu mày, nhưng vẫn bước đến tuy nhiên không đặt tay vào tay anh..
Mà ngồi xuống hẳn xuống chiếc ghế cùng anh..
Danile bật cười kéo cô ôm vào lòng hôn lên má Sở Hân một cái thật kêu..
- “ Bướng bỉnh..”
Như lời trách yêu của đôi tình nhân không bằng..
Hiếm khi thấy tâm trạng anh vui vẻ như thế, lời nói có chút lạ hơn ngày thường..
Nhưng tận trong lòng Sở Hân luôn có một vách ngăn phòng bị với Daniel..
Mỗi lần gần bên cạnh anh, trái tim Sở Hân luôn ở thế không ổn định..
Mỗi lần đối mặt với Danile, Sở Hân luôn tìm cách bảo vệ chính mình.Vì cô biết nếu cô yếu lòng sẽ muôn đời trầm luân khó rút chân ra được..
Rõ ràng cô luôn biết, người đàn ông nay quá nguy hiểm có thể kiểm soát mọi thứ về cô..
Như Trình Dương ngày xưa giờ nghĩ đến thật là không biết dùng từ gì diễn tả..
Yêu sao? Khi gặp Danile rồi Sở Hân mới ngộ ra một điều..
Thì ra ngày ấy đối với Trình Dương tất cả chỉ ở mức thích và chiếm hữu..
Giống như ở trước mặt anh ta cô chưa bao giờ điêu ngoa mắng chửi luôn tỏa ra một khuê cát ngọt ngào..
Khi sánh bước bên Trình Dương cô luôn xinh đẹp lộng lẫy nhất có thể..
Còn với người đàn ông này thì sao, mọi thứ xấu xí nhất về mình cô luôn phơi bày ra trước mặt anh..
Tính tình xấu nhất cũng không hề che giấu..Cả bộ dáng lôi thôi này nữa..
Thế mà cô lại không một chút dè dặt lo lắng lại cảm thấy thoải mái vô cùng..
Có phải đầu cô ngập nước rồi đúng không..?
Tại sao bên cạnh người này cô lại có thể an nhiên mà sống thật với bản thân mình..
Không lo lắng không sợ hãi...
- “ Suy nghĩ gì thế..?”
Màn đêm đầy sao, có chút mông lung, nhìn vào con ngươi màu nâu của anh.Sở Hân như thấy hình ảnh ngược của mình cùng các vì sao sáng rực trên bầu trời..
Buột miệng Sở Hân hỏi..
- “ Danile.Anh vốn là người như thế nào..?”
Cô còn muốn hỏi mối quan hệ này khi nào sẽ kết thúc..
Nhưng lãi sợ nghe câu trả lời..
Thật ra cô đang bị làm sao.Cô rất căm phẫn hành động vô lại của Danile mà tâm tư từng chút lại bị anh xoay vốn đến thở không nỗi..
Cằm bị Danile nâng lấy, híp mặt quan sát vẻ mông lung của Sở Hân..
- “ Em muốn biết?”
Đầu óc có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều, Sở Hân gạt tay anh ra..Cầm ly rượu kế bên nốc cạn trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày..
- “ Hỏi vui thôi...”
Mi dài chớp nhẹ, làn môi đỏ cười khảy.
- “ Quan hệ này rồi sẽ kết thúc.Mọi thứ với Tôi điều không quan trọng..”
Lập tức muốn luồn khí lạnh bao lấy xung quanh, Sở Hân liền cảm nhận được..
Cô cố ý nhìn ra ngoài hồ bơi, lơ đi ánh mắt sau lưng mình..
Lúc này cơ thể bất ngờ bị bế bổng lên, Sở Hân hét lên..
- “ Ui..Anh làm gì thế.Thả tôi xuống....A....”
Mấy người vệ sĩ nhanh chóng cúi đầu lui ra..Phía sau bọn họ phát ra một tiếng...
Tủm
- “ A....”
Cùng tiếng hét chói tai của Sở Hân, ấy thế mà Danile dám ném cô xuống hồ bơi..
Rất may là cô biết lội, nổi bồng bềnh trên nước, quần áo cả cơ thể ướt đẫm..
Tóc tóc tai dán vào khuôn mặt trắng noãn..
Đôi mắt tức giận, dùng tay lau đi những giọt nước trên mặt..Sở Hân vùng nước mạnh vào người đàn ông đang đứng sừng sững trên bờ...
- “ Tên khốn nhà anh lại nổi điên cái gì.Anh là đồ khốn khiếp mà...”
Nhìn vẻ chật vật ướt át của cô, làn môi Danile nhếch lên..
- “ Tỉnh táo hơn chưa..?”
Sở Hân thật muốn phát điên, trời về đêm tự nhiên bị nhún nước chẳng còn ra thứ gì.Tên gây họa lại còn tỏa ra trơ tráo nói gì cô lại không hiểu..
Mặt hồ lại một lần nữa dao động dữ dội, Danile cởi áo choàng thả cơ thể xuống nước.
Rất nhanh đã bơi đến bên cạnh Sở Hân, kéo cô ôm vào lòng..
Sở Hân lau lấy bọt nước trên mặt hung hăng đẩy anh ra..
- “ Buông..”
Hai cơ thể nổi bồng bềnh trên nước, Danile cười khẽ mút lấy làn muôi lạnh của cô..
- “ Giận à..?”
Lời nói trong đêm có phần tà tứ khiến lòng Sở Hân chấn động..
Đặt bàn tay lên vòm ngực trần của Danile, Sở Hân mím môi quay mặt sang chỗ khác chẳng thèm trả lời...
Nhẹ nhàng quay mặt cô lại, hôn lên chóp mũi rồi xuống đôi môi Sở Hân..
Anh trầm giọng lún phún nói trong nụ hôn..
- “ Em hãy nhớ cho kỹ, mối quan hệ này sẽ không có lúc kết thúc...”
Hai mắt Sở Hân trừng lấy, miệng muốn phản bát.Ai ngờ Danile ôm lấy cô lặn xuống..
Dưới làn nước, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, môi lưỡi quấn quýt..
Sở Hân cứ sợ mình không còn không khí để thở thì còn gì có thời gian để nổi giận...