Thấy Sở Dao chừng chờ, Thím Tào lạnh giọng nhắc nhở..
Sở Dao thu lại ánh mắt cúi đầu khẽ thở dài, đi theo bà ta..
Vào trong nhà đã thấy Phụng Loan ngồi sẵn trên ghế, sắc mặt rất kém.
Khi mắt thấy cô bước vào ánh mắt bà lập tức lạnh đi..
- “ Cháu chào Dì..”
Hai bàn tay nhỏ như cảm nhận hơi lạnh và sự bức bí nơi đây.Hai tay thả lòng bên hong nắm chặt vạt áo..
Phụng Loan nhìn qua Sở Dao một cái, bất ngờ khẽ cười, nụ cười đầy khinh bạc..
- “ Không có ai ở đây.Đừng giả vờ diễn nữa..”
Hai mắt Sở Dao mở lớn, gượng gạo nhìn sắc mặt âm u như mây đen kéo đến của Phụng Loan.
Cô mù mịt đầu óc, cố chấn tỉnh khẽ hỏi..
- “ Dì nói gì cháu không..không hiểu ạ..?”
Phụng Loan hừ mạnh, lấy một bìa thư trên bàn ném mạnh vào người cô.
Tiếng nói như rít qua kẽ răng..
- “ Xem đi..Xem cho rõ mắt cô.Đồ lăn loàn không biết xấu xa..”
Một cảm giác sợ hãi chưa từng có bắt đầu lan từ lòng bàn chân rồi thấm vào tận đáy lòng...
Sở Dao khom người, hai tay run run cầm lên những tấm ảnh dưới sàn..
Có gì đó vô cùng đau đớn đâm mạnh vào con ngươi..
Hình ảnh tuy có vẻ hơi mờ lại không khó nhận ra nhân vật nữ chính trong ảnh chính là Cô.Nam chính không ai khác là Lâm Tuấn.Bối cảnh là cổng bệnh viện cho đôi trai gái ôm nhau như không thể chia lìa..
Cổ họng Sở Dao nghẹn đắng, hơi thở như cá mắc cạn hoi hóp thật khó tả..
- “ Sao?Việc xấu bị phơi bày, tâm trạng thế nào?
Hừ.Từ đầu nhìn thấy cô Tôi đã biết bên trong của vẻ thuần khiến vờ vĩnh ngoan hiền kia chính là một tiểu hồ ly chuyên dụ dỗ đàn Ông.Tôi nói cô biết người làm mẹ này sẽ không để Cô được tội nguyện rù quến con trai Tôi đâu.Mau chóng cút khỏi Tần gia cho Tôi..”
Nước mắt uất nghẹn lăn tăn trong khóe mắt, không nhịn được chảy dài xuống gò má tái nhợt..
Sở Dao cố gắng đứng dậy, nuốt nước mắt vào trong..
- “ Dì à.Cháu không biết những bức ảnh này vì sao lại Có.Nhưng cháu có thể xin thề cháu không làm gia có lỗi với Tần Phong và cả Tần gia.Xin Dì hãy tin cháu..”
Vốn đã không vừa mắt Sở Dao từ lâu,
chuyện này như giọt nước tràn ly.Hiện tại Sở Dao nói gì với bà ta cũng chẳng nghe vào..
Đối với Phụng Loan mà nói, sự tồn tại của Sở Dao bây giờ khiến bà vô cùng chướng mắt..
Bà ta xua tay không nhẫn nại nghe vào..
- “ Đừng nói nữa.Trước Khi mọi người có mặt ở đây.Cô nhanh cút về Sở gia cho Tôi.
Tôi không thể nào chấp nhận một đứa con dâu trắc nết như Cô.Tôi biết con trai Tôi không thể cho Cô thứ cô cần.Nên cô mới ra ngoài mèo mả gà đồng.Bây giờ thì tốt rồi, tôi sẽ cho cô toại nguyện.Nhưng hình ảnh này Tôi sẽ không cho Tần Phong và những người khác biết.Xem như Tôi đã quá rộng lượng với Cô rồi..”
Đẩy một bao thư khác đến trước mặt Sở Dao.Phụng Loan khinh thường nói tiếp..
- “ Đây đủ cho Cô sống sung sướng một thời gian.Giờ thì cút khỏi mắt Tôi..”
Tuổi thơ của Sở Dao luôn đầy ấp những lời châm chọc, chửi bới lẫn lăng mạ như thế này.
Dù đã quen nhưng nói không đau lòng không tổn thương đó là giả.
Huống hồ bây giờ bên cạnh lại không có Tần Phong.
Sở Dao lại lo lắng, anh có tin với những gì bịa đặt đang hiện ra trước mắt hay không.
Hay anh cũng giống mẹ anh nghĩ cô là loại phụ nữ lăn loàn như thế.
Càng nghĩ Sở Dao càng sợ hãi, dĩ nhiên yêu cầu của Phụng Loan, Sở Dao không thể nào chấp thuận..
Cô quệt nước mắt, bờ môi run run..
- “ Xin lỗi Dì.Cháu không thể đi được..”
Choảng..
Phụng Loan tức giận đứng bật dậy vì động tác quá mạnh mà tách trà trên bàn rơi xuống bể nát..
- “ Cô nói lại một lần nữa Tôi xem....”
Tuy Sở Dao không biết được Tần Phong sẽ có suy nghĩ gì về chuyện này.Nhưng Cô biết một điều chắc chắn, nếu anh nói không cần cô nữa cô sẽ rời đi..
Còn lại ai nói gì Cô cũng sẽ không làm theo..
- “ Xin lỗi Dì.Nhưng cháu không thể làm theo ý dì..”
- “ Cô...”
Phụng Loan tức nghẹn ở cổ, bàn tay run run..
Bất ngờ bà ta hướng mắt ra cửa..
- “ Hàn Lâm..Hàn Lâm..”
Rất nhanh người được bà gọi cùng Thím Tào đã có mặt..
Hàn Lâm chính là người đàn ông lúc vào cửa Sở Dao đã gặp..
Ông ta nhìn qua Sở Dao nước mắt dàn dụa lại nhìn sắc mặt tái mét vì quá tức giận của Phụng Loan.
Cất giọng nói trầm ổn..
- “ Phu nhân có chuyện gì sao..?”
- “ Đưa.Đưa cô ta đi khỏi mắt Tôi.Đem cô ta trả về Sở Gia.Nhanh lên.”
Hàn Lâm có vẻ bất ngờ, mày đen nhíu nhíu suy nghĩ gì đó khuyên giải..
- “ Phu Nhân hay đợi Chủ Tịch cùng Cậu Phong về giải quyết.Tôi thấy như vậy sẽ ổn hơn..”
Sở Dao không kiềm được run rẩy cô nhìn ra cửa.Chỉ muốn đâm đầu chạy nhanh về nhà, chốt cửa phòng chẳng ai có thể chạm đến cô cho đến khi Tần Phong trở về..
Làm sao đây, cô không thể bọn họ đạt được ý nguyện..
Sở Dao cứ lờ mờ cảm giác Hàn Lâm không giống như những người tài xế hay vệ sĩ khác.Ông ta có vẻ rất quan tâm,còn cử chỉ khi nhìn Phụng Loan cứ là lạ.
Nhưng lúc này tâm trạng Sở Dao rối bời chẳng còn sức đủ quan tâm chuyện khác.
Phụng Loan lườm ông ta có chút bực bội quát.
- “ Không chờ.Tôi sẽ có cách nói với bọn họ.Đem cô ta đi càng nhanh càng tốt..nhanh lên..”