Editor: Thy - 22.7.2021
Nghe vậy, mặt ba Quý lúc trắng lúc xanh, cảm thấy mất mặt cực kỳ.
Hai mươi năm theo nghề, chỉ có ông giáo dục người khác, chứ chưa có ai phải dạy ông, đây là lần đầu tiên bị phụ huynh học sinh làm nghẹn không nói được lời nào.
Ông trừng mắt liếc Quý Duy một cái.
Quý Duy nhanh chóng cúi đầu, bày ra bộ dạng “Con không thấy gì hết không biết gì cả không liên quan“.
Ba Quý ngứa răng:........... Thằng nhãi ranh này.
“Quý lão sư, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn chút việc, xin phép đi trước.”
Vị phụ huynh kia biết mình bị hớ, nhạy bén nhận ra sau cơn mưa trời lại bão, đứng lên đi ra khỏi cửa, các vị phụ huynh khác cũng liếc nhau, lần lượt cáo từ.
Cùm cụp một tiếng ——
Cửa đóng lại.
Trong phòng còn lại ba người Quý Duy, Lục Thận Hành và ba Quý.
Ba Quý giận sôi máu: “Nhãi ranh, mi còn nhớ rõ mi từng đảm bảo với ta cái gì không? Ta tịch thu poster của mi, mi khóc đến nước mắt lưng tròng, nói ba ơi con sẽ không bao giờ theo đuổi thần tượng nữa, bằng cách nào mà lại mang cả người về tận nhà? Còn chọn ngay lúc này.”
Quý Duy:............ Trọng điểm là câu cuối cùng thì phải.
Lục Thận Hành tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến mà chắn trước người Quý Duy, đem quà tặng đưa qua: “Đường đột tới, nghe nói bác Quý thích uống trà, cháu chuẩn bị cho người chút lễ vật nhỏ.”
Ba Quý lúc này mới ý thức được trong nhà còn có người khác, không tiện giáo huấn Quý Duy.
Ba Quý nỗ lực cười cười.
Nhưng mà..... vẻ mặt không ôn hoà nổi.
Vừa nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Lục Thận Hành, ông liền nghĩ tới cảnh thằng con mình chui vào trong ổ chăn xem phim điện ảnh của anh, đi học lén lút vẽ tranh chân dung Lục Thận Hành, còn suýt nữa là điền nguyện vọng vào Học viện điện ảnh.....
Ba Quý vẫy tay, không tiếp: “Lục tiên sinh, tôi là thầy giáo, không nhận quà tặng, Quý Duy không nói cho cậu sao?”
“Vậy thì thật đáng tiếc.”
Lục Thận Hành thu thu mắt, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Ngự Tiền Tám Cây mới thu hoạch trong năm nay.”
*QT để như vậy nên mình sẽ giữ nguyên, mình nghĩ có tên hay hơn, loại Sư Phong, nhưng không dám chắc nên giữ nguyên nha.
Quý ba ba hoảng hốt gian cho rằng chính mình nghe lầm: “Ngự Tiền Tám Cây?”
Sư Phong là một loại thuộc trà Long Tỉnh, Long Tỉnh Tây Hồ bình thường ai cũng từng nghe qua, nhưng mà loại Ngự Tiền Tám Cây này sản lượng mỗi năm chỉ có hai lượng, giá trị của nó căn bản không dùng tiền mà đánh giá được, bạn trà bọn họ cũng chỉ có thể xem ảnh chụp trên diễn đàn.
Mà từ miệng Lục Thận Hành nói ra, lại là một lễ vật nhỏ.
Ba Quý nhịn đau cự tuyệt: “Không thể nhận không thể nhận, quá quý trọng.”
Lục Thận Hành lắc đầu: “Vườn trà nhà cháu, trong nhà cũng không ai uống, không bằng biếu cho người thích uống trà như bác Quý.”
Ba Quý lúc này mới vui vẻ rạo rực mà nhận lấy: “Lục tiên sinh, cậu thật khách khí, tôi nói với cậu trà giống như đứa con nít vậy đó, mỗi loại trà lại có tính nết khác nhau, Long Tỉnh thì....”
Quý Duy:............ Ba thật là quá chân thật.
Ba Quý bình thường một khi nói tới trà là không ngừng nghỉ, Quý Duy rất lo lắng Lục Thận Hành không kiên nhẫn, nhưng anh vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt chuyên chú, lâu lâu lại nói ra quan điểm của mình.
Lục Thận hành thực sự là một thính giả tốt.
Lúc nói chuyện xong, ba Quý đã thân thiết đổi xưng hô với Lục Thiện Hành thành “Tiểu Lục”, gọi đến nhiệt tình, đến lượt cậu thì lại lãnh đạm một câu “Quý Duy“.
Còn dẫn thần tượng của cậu đi thăm phòng chứa trà bảo bối của mình.
Tâm tình Quý Duy có chút phức tạp.
Loại đãi ngộ này cậu còn chưa được hưởng qua.
Cậu là con nuôi nhặt ngoài sọt rác về hả!
“Tiểu Lục, cháu nhìn trúng đồ vật nào trong nhà thì cứ thoải mái lấy đi nha.” Ba Quý cho Lục Thận Hành xem mấy món đồ ông trân quý vài thập niên.
Ánh mắt của Lục Thận Hành đảo sang trái sang phải, theo thứ tự đánh giá từng hộp lá trà, đột nhiên hỏi: “Cái gì đều có thể sao?”
“Đương nhiên, cháu thích gì thì lấy.” Ba Quý cười nói.
Tầm mắt Lục Thận Hành chậm rãi chuyển động, từ cái giá dừng lại trên người Quý Duy, sau đó dừng lại.
Ý thức được ánh mắt như có như không của anh, Quý Duy nhẹ nhàng mà nhìn sang chỗ khác.
Nhưng ánh mắt của anh lại không hề lướt qua chỗ khác.
Thậm chí......
Còn càng ngày càng nóng bỏng.
Quý Duy nuốt yết hầu, bỗng nhiên có chút khẩn trương không lý do, như là hoảng loạn vì làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp.
May mắn Lục Thận Hành thu hồi ánh mắt, chọn một gói trà loại trung bình, không đến mức làm ba Quý quá đau lòng, cũng không có vẻ cố tình quá mức tiện nghi.
Nhanh chóng đến giữa trưa, ba Quý nhất định phải giữ Lục Thận Hành ở lại ăn trưa, xách giỏ đựng đi siêu thị mua đồ ăn.
Quý Duy đóng cửa lại, sờ sờ cái ót, hơi xấu hổ mà nói: “Em nhớ hôm qua anh nói có việc đúng không, không cần lo ba em, đi giải quyết việc của mình đi.”
Lục Thận Hành rũ mắt nói: “Không bận nữa.”
Như vậy thật tốt.
Có thể ở chung với thần tượng thêm một chút.
Quý Duy: “Em rót cho anh ly nước.”
Cậu bây giờ mới phát hiện, Lục Thận Hành vào nhà lâu như vậy, đều chưa uống qua ly nước nào.
Cậu đi vào phòng bếp lấy nước trong máy lọc, khi trở lại phòng khách thì phát hiện Lục Thận Hành dựa vào sô pha ngủ, đáy mắt phiếm chút màu xanh lá nhàn nhạt, hiển nhiên là cực kỳ mỏi mệt.
Khi Lục Thận Hành thả lỏng khuôn mặt, đuôi mắt sẽ hơi rũ xuống, không sắc bén như bình thường, ngược lại so với dáng vẻ trưởng thành hàng ngày.
Quý Duy giật mình, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được.
Thần tượng của cậu không phải là một vị thần cao cao tại thượng.
Mà là một người sống sờ sờ.
Anh có máu có thịt.
Anh cũng sẽ mệt.
*
Quý Duy từ phòng ngủ đi ra ôm theo một tấm thảm mỏng, thật cẩn thận đắp lên người Lục Thận Hành, sau đó ở bên cạnh trông chừng anh, tiện thể xem tài liệu chuyên ngành, một bên xem một bên ghi chú.
Nhưng........ Xem được một đoạn lại liếc trộm ngắm Thận Hành một cái.
Hiệu suất thấp đến nỗi làm người tức ói máu.
Thời gian chậm rãi qua đi.
Di động của cậu bỗng nhiên vang lên.
Cậu nhìn Lục Thận hành ngủ say bên cạnh, nhanh chóng tắt chuông.
—— là Trần Ngôn gửi tin nhắn tới.
[Trần Ngôn] Bạn học Quý Duy, cậu có phải đã quên chuyện tôi dặn rồi đúng không.
[Quý Duy] Là chuyện bạn gái mới kết giao của cậu hả? Tôi không có quên, cái người tóc dài đúng không.
[Trần Ngôn] Là xin chữ ký của Lục Thận Hành cơ! Xin chữ ký!
Ký tên hả......
Quý Duy nhớ ra, hình như trước khi quay tiết mục bạn cùng phòng có dặn phải xin chứ ký giúp, không nghĩ tới lại quên mất tiêu.
“Tôi đã ngủ bao lâu?”
Đột nhiên, phía sau truyền tới tiếng nói trầm thấp của nam nhân, thanh âm vẫn còn hơi ngái ngủ.
Quý Duy nhanh chóng nhìn lướt qua thời gian: “Mới hơn một tiếng, ngủ thêm một lát đi?”
“Không được.”
Lục Thận Hành xoa xoa mi tâm.
Ngủ đến bộ dạng không tốt lắm.
Quý Duy nhìn màn hình di động sáng lên, do dự một chút, môi mở ra lại khép lại, cuối cùng lấy hết can đảm mở miệng: “Ừm... Có thể ký giúp em vài chữ ký được không?”
—— ba cái chữ ký.
Cậu nói còn chưa nói xong.
Khuôn mặt nam nhân bỗng nhiên tới gần cậu, Quý Duy theo bản năng ngả về phía sau, ngã xuống trên sô pha.
Tay nam nhân chống ở khoảng trống phía trên hai bả vai cậu, quỳ một gối lên sô pha, chậm rãi cúi người, đem cậu vây ở trong ngực, khoảng cách giữa hai người cực gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
Quý Duy khẩn trương tới mức không nói nên lời.
“Ký ở chỗ này được không?”
Quý Duy theo bản năng nói được.
Nhưng giây tiếp theo cậu liền hối hận, nam nhân lấy bút trong tay cậu, một cái tay khác nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, sau đó ở mặt trong cổ tay, bắt đầu viết từng nét từng nét.
Ngòi bút chạm vào làn da tinh tế, vô cùng lạnh lẽo, Quý Duy nhịn không được rên rỉ một tiếng, muốn rút tay về, lại bị Lục Thận Hành chế trụ chặt chẽ, không thoát được trói buộc.
Mà nam nhân vẫn như cũ thong thả ung dung viết ba chữ “Lục Thận Hành“.
Có vẻ sắc tình.