Editor: Thy - 18.7.2021.
Qua buổi chiều một chút, xe rốt cuộc cũng dừng, Quý Duy mở mắt ra, phát hiện mình đang dựa lên vai nam nhân, tư thế này cơ hồ đem một nửa trọng lượng cơ thể đè lên Lục Thận Hành.
Cậu lập tức đứng lên, đặc biệt ngượng ngùng hỏi: “Thực xin lỗi, tôi vừa mới ngủ quên! Không làm đau Lục lão sư chứ?”
Lục Thận Hành biểu tình nhạt nhẽo, nửa híp híp mắt, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, hạ giọng mở miệng: “Rất đau.”
Âm sắc của nam nhân vốn đi đã trầm thấp, lại cố tình đè thấp âm thanh, có vẻ có chút khàn khàn, để lộ ra một chút mệt mỏi.
Quý Duy nghe được thực đau lòng.
Cậu như vậy còn tính là fan sao?
Để cho cậu dựa..... là có ý gì sao......
Quý Duy nhanh chóng lắc lắc đầu, đem ý tưởng kỳ kỳ quái quái đều đè xuống, thập phần áy náy mà nhìn Lục Thận Hành, cậu như thế nào lại ngủ như vậy chứ?
Bỗng nhiên, Lục Thận Hành ngước mắt nhìn chăm chú vào mắt Quý Duy, không nhanh không chậm mà nói: “Muốn có người xoa bóp.”
“Tôi giúp Lục lão sư!”
Quý Duy chủ động mở miệng.
“Như vây làm phiền cậu quá.”
Lục Thận Hành khẽ thở dài một tiếng, tựa hồ có chút ngượng ngùng.
“Không phiền toái, không phiền toái.”
Quý Duy chạy nhanh xua tay, sợ Lục Thận Hành sẽ từ chối, lập tức ngồi lại chỗ cũ, bắt đầu giúp Lục Thận Hành xoa bả vai.
Cậu không dám dùng nhiều lực, chỉ dám một chút một chút, nhẹ nhàng mà xoa, đặc biệt là cảm nhận được tầm mắt Lục Thận Hành vẫn luôn dừng lại ở trên người mình, chỗ được ánh mắt quét qua giống như sẽ nóng lên.
Cậu liền...... Càng khẩn trương.
Mà Lục Thận Hành khóe môi lơ đãng mà nhếch lên một cái.
Làn đạn của phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu sôi nổi spam.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, rõ ràng là Lục ảnh đế tự để tiểu ca ca dựa, tiểu ca ca làm sai cái gì!”
“Chỉ có mình tôi cảm thấy Lục ảnh đế giống như đang...... giả vờ sao? Lúc anh ấy quay 《 Tần Phong 》, đồ vật thằng thép nặng như vậy trực tiếp đè lên xương sống lưng anh ấy cũng chưa kêu đau một câu nào.”
“Ha ha ha ha ha ha ha, lầu trên không chỉ có mình cô, fans cười mà không nói, lão Lục năm nay không thể không lấy được giải ảnh đế Berlin.”
Quý Duy xoa bả vai cho Lục Thận Hành xong, hai người xuống xe, giương mắt nhìn lên, không biết tổ tiết mục tìm được chỗ này kiểu gì.
Cây cổ thụ cao tận mây xanh che trời, ngoại trừ sơn thôn cách đó không xa, rừng núi vây quanh, không nhìn thấy dân cư, cũng chưa thấy bóng dáng các khách mời khác.
Quý Duy cùng Lục Thận Hành đi song song về phía trước thôn trang, cậu muốn xem một chút xem bả vai Lục Thận Hành có còn cái gì khác thường hay không, tầm mắt đầu tập trung ở bả vai Lục Thận Hành.
Phía trước có cái cây khô chắn ngang con đường, cậu không thấy được thiếu chút nữa vấp ngã, may mắn Lục Thận Hành nắm lấy tay cậu túm lại, cậu mới không té ngã.
Không đợi Quý Duy thở phào nhẹ nhõm, bên tai cậu bỗng nhiên truyền đến tiếng nói trầm thấp của Lục Thận Hành: “Ca ca đẹp trai lắm sao?”
Khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, Quý Duy có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp lúc lên lúc xuống của nam nhân, lỗ tai cậu liền đỏ hồng, cật lực trấn định mà ngẩng đầu: “Giống nhau...... Đẹp a.”
“Chỉ là giống nhau đẹp a ——” nam nhân kéo làn điệu, giọng nói hàm chứa ý cười, dừng một chút hỏi: “Vậy sao cậu lại nhìn lén ca ca?”
Quý Duy vừa định nói tôi không phải tôi không có!
Ai biết Lục Thận Hành như có như không, nhẹ nhàng mà dặn dò một câu: “Chuyên tâm nhìn đường.”
Bị thần tượng giáo dục......
Quý Duy đành phải đem lời nói nuốt vào trong, ủy ủy khuất khuất mà gật đầu.
Làn đạn sôi nổi một mảnh ha ha ha ha ha ha.
“Tiểu ca ca rõ ràng là quan tâm bả vai của Lục ảnh đế! Như thế nào đến miệng của anh liền thành nhìn lén? Lục ảnh đế mặt mũi của anh đâu? Mặt đâu? Mặt đâu?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, tiểu ca ca cư nhiên còn ngoan ngoãn gật đầu, cũng quá đáng yêu đi.”
“A a a a a a a cắn chết tôi, đây là cái gì ** tình tiết giới giải trí văn a”
(** là gì tui không hiểu, tác giả viết vậy thôi ráng hiểu đi.)
Lúc Quý Duy cùng Lục Thận Hành không nhanh không chậm đi vào trong khôn mới phát hiện, hai người bọn họ quả nhiên là...... những người cuối cùng đến, mặt khác vài khách mời đã bận trước bận sau mà bắt đầu làm nhiệm vụ.
Thôn trang là lấy quảng trường làm tâm, dân cư sống xung quanh tạo thành một vòng tròn mà cấu thành.
Bảng thông báo trước quảng trường chỉ dán một câu.
—— tri thức chính là tài phú.
Hiện tại chương trình truyền hình cơ bản đều là có kịch bản, 《 Quốc Phong 》 cũng không thể ngoại lệ, bởi vậy lúc chưa quay chụp Quý Duy đã đối với lộ trình hôm nay biết đại khái.
Yêu cầu các khách mời tới gõ cửa nhà từng thôn dân trả lời câu hỏi để lấy vật dụng sinh hoạt, trả lời không được có thể hoàn thành tâm nguyện của thôn dân để đạt được.
Chủ đề của tập đều tiên chính là về chuyên ngành của cậu — Quốc Hoạ, phong cách của chương trình thập phần love and peace.
Nhưng mà, là một chủ bá chuyên stream game.
Cậu không thích nhất là..... không có phần thi đấu.
*
Gameshow quan trọng nhất chính là cái gì? Đương nhiên là xuất tài lực a.
Triệu Việt nghĩ đến đặc biệt tốt.
Trong thôn tổng cộng có 150 hộ dân, ước chừng có 375 người, trong vòng một ngày, từng bước từng bước mà đi hỏi khẳng định hỏi không xong.
Cho nên hắn bắt đầu từ đầu thôn, chạy thật mau, có thể hỏi bao nhiêu thì hỏi bấy nhiêu, giúp thôn dân đưa thư tình, nhóm lửa, phấn khích chờ một đống nhiệm vụ gà bay chó sủa.
Đang thực hiện còn gặp gỡ đội của Đỗ Nhược Tùng, tuy rằng đại thần Mã Lập Thanh học thức uyên bác, nhưng Việt Triệu thấy chân tay ông già yếu, cũng không biết còn sống được bao lâu, đi rất chậm a!
Khẳng định không bằng chính mình.
Triệu Việt tràn đầy tin tưởng mà chờ đợi, chờ tiết mục công bố, hắn khẳng định có thể thu về một đống fan qua đường.
Nhưng Đỗ Nhược Tùng cũng là MC nổi tiếng, nói chuyện nửa ngày, Triệu Việt không tìm được cơ hội tốt, có chút không kiên nhẫn.
Rốt cuộc, Đỗ Nhược Tùng đã hỏi tới mấu chốt: “Đội của hai người trả lời được bao nhiêu vấn đề?”
Triệu Việt lập tức mặt mày hớn hở mà mở miệng: “Tôi chỉ là sinh viên khoa kinh kịch mà thôi, ngày thường tuy rằng thích đọc sách, nhưng về phương diện nghệ thuật truyền thống này hiểu biết không nhiều lắm, chỉ trả lời được 69 câu hỏi mà thôi.”
Quả nhiên, Đỗ Nhược Tùng kinh ngạc mà nhìn Triệu Việt một cái: “69 câu hỏi? Cũng quá lợi hại đi, không hổ là sinh viên tốt nghiệp khoa kinh kịch.”
Ngay cả mã đại thần cũng cho Triệu Việt một ánh mắt tán dương: “Không cần quá mức khiêm tốn, người trẻ tuổi hiểu biết như vậy cũng rất ít.”
Triệu Việt âm thầm đắc ý, lơ đãng mà đem đề tài đưa tới trên người Quý Duy: “Cũng không biết Lục ảnh đế cùng khách mời kia trả lời được nhiều hay ít, hẳn là so với tôi nhiều hơn đi.”
Đỗ Nhược Tùng lắc lắc đầu: “Mới vừa gặp phải bọn họ, giống như đang mượn đồ vật, nói là một câu cũng chưa giải.”
Triệu Việt ra vẻ kinh ngạc mà mở miệng: “Như vậy cũng được sao...... Không đến mức đó chứ.”
Làn đạn ở phòng phát sóng trực tiếp của Triệu Việt lập tức trở nên sinh động.
“Một lời khó nói hết, tham gia truyền hình thực tế cũng phải có cái gì đó tốt, không muốn tham gia cũng không ai buộc tham gia.”
“Thật sự, về sau tôi cảm thấy đây không phải chỉ là một lưu lượng, Triệu Việt thật sự rất nỗ lực a, vẫn luôn nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, khác với một đội nào đó, Triệu Việt thật sự thực không tồi”
“+1.”
Nhưng Triệu Việt còn không có cao hứng bao lại, bỗng nhiên nghe được âm thanh từ loa của thôn truyền tới: “Tổ tiết mục đột nhiên muốn điều chỉnh một chút, thỉnh mọi người tới tập hợp ở quảng trường! Thỉnh mọi người cấp tốc đến quảng trường tập hợp!”
Âm thanh thông báo ở phía trên thôn trang du dương mà quanh quẩn.
“Đây là xảy ra chuyện gì sao?”
Đại thần Mã Lập Thanh chống quải trượng, sầu lo hỏi.
Triệu Việt có chút hoảng, đã đi ra ngoài: “Chạy nhanh qua nhìn xem thử.”
Hắn cũng không thể để bị bỏ lại.
Mà phòng phát sóng trực tiếp của hắn làn đạn trực tiếp bùng nổ.
“Đang êm đẹp mà tự nhiên muốn điều chỉnh tiết mục a, bởi vì đội của Lục ảnh đế một câu hỏi đều không trả lời sao, cũng quá bá đạo đi, tôi không phải fan Triệu Việt cũng đau lòng Triệu Việt, không biết hậu kỳ bị cắt thành cái bộ dạng quái quỷ gì.”
“+1, có điểm nhìn không thuận mắt, tổng nghệ còn không phải là chơi thật vui sao”
“Fan Triệu Việt ra tới nói một câu, hôm nay A Việt thật sự thực thảm, bị khách mời khác dìm hàng giá trị nhan sắc chúng ta cũng yên lặng nhịn, không nghĩ tới vì nhiệm vụ nỗ lực trả giá cũng uổng phí, đài Yến Thành không có tâm”
Chỉ có Đỗ Nhược Tùng đi ở cuối cùng, lẩm bẩm tự nói: “Tôi hình như nghe ra giọng nói của Quý Duy?”
*
Ở giữa quảng trường thôn, đặt hai hàng ghế dựa, Lục Thận Hành lười biếng mà ngồi, Quý Duy đứng ở trước bàn, đếm số lượng thôn dân.
Không sai biệt lắm đã đến đông đủ.
Cậu cầm trong tay cái loa mới mượn, đối với thôn dân nghe được thông báo sôi nổi chạy nói: “Mọi người không cần hấp, chỉ là vài vấn đề đơn giản cần xác nhận, chúng ta ở nơi này từng bước từng bước đăng ký.”
Trấn an xong nhóm thôn dân ồn ào náo nhiệt, Quý Duy mới trở lại chỗ ngồi, lấy ra giấy bút mà bắt đầu ghi chép.
Cậu hỏi thôn dân đầu tiên: “Tên họ?”
“Thôi Đại Thạch.”
“Câu hỏi?”
“Quốc hoạ chia làm mấy trường phái.”
Quý Duy lập tức trả lời: “Chân dung, sơn thủy, hoa điểu.”
Tiếp theo là người thứ hai.
“Quốc hoạ dùng bút.”
“Quốc hoạ dùng bút gọi chung bút lông, bút lông chia làm đầu bút, thân bút cứng, đầu bút có ba loại trường phong, trung phong, đoản phong.”
......
Vốn dĩ yêu cầu ít nhất một ngày có thể trả lời xong tất cả câu hỏi, đi tới từng nhà lại tốn thời gian, ngắn ngủn một tiếng đã hỏi xong.
Quý Duy đem loa trả lại cho Tề Khả, khách khí mà cảm tạ: “ Tiểu Tề lão sư, câu hỏi đều trả lời xong rồi, cảm ơn loa của cậu.”
Tề Khả u oán mà nhìn cậu một cái: “............ Sớm biết như vậy đã không cho cậu.”
Làn đạn sôi nổi quỳ Quý Duy.
“Ngọa tào ngọa tào ngọa tào! Còn có biện pháp này sao, bị tiểu ca ca sợ làm cho sợ ngây người! Tôi thấy biểu tình của nhân viên công tác thực ngốc, tiết mục kế tiếp còn có thể chơi kiểu gì.”
“Quá tao quá tao, tưởng tượng Triệu Việt khổ ha ha mà chăm động vật đưa thư tình mới trả lời 69 câu hỏi, tôi hướng cậu ấy nói một câu không đáng a!”
“Tuy vậy nhưng mà không ai chú ý tiểu ca ca nghĩ vài giây là trả lời được một câu sao!! Người khác muốn học cũng học không được a! Cậu ấy cùng người khác biệt quá con mẹ nó lớn, lớn lên đã đẹp lại còn là học bá!”
“Vừa tới, đã xảy ra cái gì! Như thế nào mọi người đều ở 666666”
“Tổng kết chính là, tiểu ca ca siêu đỉnh, tổ tiết mục chết lặng.”
Đám người Triệu Việt xem đến trợn mắt há mồm, mãi cho đến khi Quý Duy trả lời xong câu hỏi, Triệu Việt mới từ trạng thái khiếp sợ khôi phục lại: “Tôi còn thắc mắc sao đột nhiên phát thông báo, hoá ra là cậu giả mạo tổ tiết mục triệu tập thôn dân.”
Hắn quay đầu tố cáo với đạo diễn Trương: “Đạo diễn, cậu ấy đây là làm trái với quy tắc của tiết mục!”
Quý Duy đang muốn nói chuyện, Lục Thận Hành tầm mắt chuyển qua thiếu niên môi có chút khô khốc, vặn ra nước khoáng đưa tới trước mặt thiếu niên, sau đó anh mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm Triệu Việt, ngữ khí mềm nhẹ mà hỏi lại: “Quy tắc không nói không thể.”
Triệu Việt bị nói đến nghẹn.
Tuy rằng ngữ khí Lục Thận Hành rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật không thể kháng cự, hắn không dám chống đối Lục Thận Hành, đành phải tỏ ý chỉ mách lẻo chuyện của Quý Duy: “Bất quá Quý Duy đem lão sư để sang một bên, không khỏi cũng quá......”
Đều là người của giải trí, có ai vui vẻ làm nền cho người khác a, trong lòng Lục ảnh đế chắn chắn cũng không vui.
“Có đạo lý.”
Cằm Lục Thận Hành gác ở trên tay, gật gật đầu, ánh mắt để lộ ra vài phần nghiền ngẫm.
Triệu Việt nghĩ thầm hấp dẫn nha, đang chuẩn bị đáp lời, ai biết Lục Thận Hành cười khẽ một tiếng, như suy tư gì hỏi: “Như thế nào, hâm mộ sao?”
Triệu Việt:............