Bí Mật Không Thể Nói

Chương 3: Chương 3: Bí mật không thể nói 3




Người dịch: Bạch Nhật Mộng

Mùa xuân, mùa xuân ấm áp, không mang lại niềm hi vọng …

Lại là một buổi vũ hội nhàm chán, ma ma mặc bộ lễ phục lấp lánh, nói chuyện vừa theo lễ tiết lại khách sáo. Lăng Nguyên Vân vẫn như trước thực hành chủ nghĩa lãnh khốc của cậu, Lãnh Tử Mộc cũng cùng đám nữ sinh cười nói. Ai ~ rất muốn đi ngủ a! Đột nhiên, một đôi tay lớn kéo Lăng Nguyên Vân từ trạng thái mộng du trở về hiện thực. Nhìn kĩ lại, là Lãnh Tử Mộc.

“Làm cái gì! (?)” Lăng Nguyên Vân nói nghe có vẻ tức giận. Lãnh Tử Mộc mỉm cười, ai cũng không đoán được, anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

“Bạn à, qua đây đi nào!” Lãnh Tử Mộc vừa nói, vừa dời ánh mắt sang ma ma, ma ma liếc Lăng Nguyên Vân một cái, ý muốn Lăng Nguyên Vân gia nhập với họ. Lăng Nguyên Vân chỉ còn cách lê những bước chân nặng nề đi về phía đám người kia, vài nữ sinh vui vẻ vỗ tay, không ai để ý, trong đôi mắt màu xanh của Lãnh Tử Mộc nhẹ nhàng thoáng qua một chút sắc thải.

“Lăng Nguyên Vân thiếu gia thích ăn gì vậy?” Một nữ sinh dễ thương hỏi.

Lăng Nguyên Vân lãnh tĩnh trả lởi: “Xin lỗi, tôi không cần phải trả lời vấn đề này.”

“Vậy ngày thường, Lăng Nguyên Vân thiếu gia có sở thích gì không?” Một nữ sinh khác giành hỏi.

“Xin lỗi, tôi không thể trả lời vấn đề này của cô.” Lại là một câu trả lời lãnh mạc. Sau vài câu hỏi, Lãnh Tử Mộc thật sự bị cậu thuyết phục hoàn toàn rồi, cái tên này, trả lời câu hỏi một chút cũng không thấu lộ, vừa trầm vừa lãnh tĩnh, giọng điệu gay gắt, sắc bén, cho người ta cảm giác thờ ơ, khó nắm bắt.

“Tôi phát hiện, tiểu Vân cậu có thể đi làm trinh sát viên cho cục Bảo Mật được rồi đấy!” Lãnh Tử Mộc nói đùa. Vài người nữa cũng cười theo, chỉ có Lăng Nguyên Vân là biểu tình mộc nhiên.

“Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước!” Lăng Nguyên Vân bỏ lại một câu thì đi rồi, Lãnh Tử Mộc khẽ nheo mắt nhìn theo bóng cậu. Lăng Nguyên Vân, con tim của cậu liệu có thật sự giống như bề ngoài, lạnh lùng thờ ơ vậy không? Tôi càng ngày càng hoài nghi rồi …

Mặc âu phục đi trên con đường lớn phồn hoa này, cảm giác thật sự rất bất tiện, Lăng Nguyên Vân càng ngày càng chịu không nổi những ánh nhìn khác thường của mọi người, cậu xoay người, đi vào một tiệm quần áo.

“Chào mừng cậu ghé thăm!” Giọng nói ngọt ngào của người phục vụ vang lên.

Đây là một tiệm quần áo tương đối khác biệt, lúc Lăng Nguyên Vân từ trong tiệm bước ra, cậu đã trở thành một thanh niên cá tính nhưng không kém phần ngạo mạn, sự nhã nhặn lịch sự khi nãy dường như chưa từng xuất hiện ở nơi cậu vậy, cũng có thể, đây mới thật sự là Lăng Nguyên Vân!

Cậu dạo phố hết nửa ngày, cảm thấy nó rất vô nghĩa, thật không hiểu nổi, những người này có tuổi xuân tốt đẹp, sao cứ đem thời gian lãng phí vào những việc vô vị như dạo phố?

Đột nhiên, trong cậu dâng lên một nỗi bi ai không tên, nếu như thượng đế lão nhân gia có thể cho cậu sống thêm vài năm, để cậu có thể vui vẻ đi làm, cho dù là công việc hèn mọn nhất cũng không sao, có đôi lúc, nguyện vọng của con người chỉ nhỏ bé vậy thôi, đến khi biết được sắp mất đi rồi mới muốn nắm bắt lấy.

Lăng Nguyên Vân cuối đầu, nước mắt bắt đầu tràn ra từ khóe mắt, bản thân cậu cũng giật mình, tôi, sao lại khóc chứ? Tôi không phải trước giờ đều rất kiên cường sao? Lúc sáu tuổi, khi đó ba ba qua đời, tôi đứng trước thi thể của ba ba, nhìn ông ấy, nhưng không giống như những người khác vừa kêu vừa hét, mà tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẹ, tôi hiểu rõ mình không được khóc, bởi vì sau này chỉ có thể trông cậy vào bản thân mà thôi, tôi phải xoa dịu vết thương trong lòng ma ma, trong những ngày không có ba ba, tôi phải bảo vệ bà.

Lăng Nguyên Vân chùi chùi nước mắt, nhưng, tôi thật sự, thật sự phải như vậy mà chết sao? Tôi không muốn như vậy mà đi gặp ba ba, tôi còn chưa bảo vệ ma ma thật tốt, tôi còn chưa cho bà hạnh phúc, tôi vẫn còn rất luyến tiếc.

Cuối cùng, Lăng Nguyên Vân ngồi ở vệ đường ôm đầu khóc lớn, rất đau lòng, trước giờ chưa từng đau lòng như thế qua. Xin lỗi, ba ba, con không thể cho người một sự giao phó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.