Bí Mật Không Thể Nói

Chương 5: Chương 5: Bí mật không thế nói 5




Người dịch: Bạch Nhật Mộng

Sáng sớm, những tia nắng trong suốt chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của bọn họ. Quả nhiên, những anh chàng quá xinh đẹp chỉ giỏi gây rắc rối. Lãnh Tử Mộc mở mắt trước, anh dần dần nhớ lại tất cả mọi chuyện của đêm hôm qua, mặt cũng dần dần nóng lên, sống lâu như vậy rồi, sao bản thân lại không biết tính hướng của mình thay đổi rồi chứ?

Không không! Nhất định là vì mình quá lâu chưa có quen bạn gái rồi! Lãnh Tử Mộc ở trong lòng tự an ủi.

Lúc này, Lăng Nguyên Vân cũng mở mắt ra, trên mặt cậu một chút biểu cảm lúng túng cũng không có, chỉ là lãnh đạm nói một câu “Mau đi học!” liền bò dậy, đánh răng rửa mặt, cuối cùng là thay đồ.

Lăng Nguyên Vân mới gỡ hai cái nút trên bộ đồ ngủ, quay đầu lại, nhìn Lãnh Tử Mộc – kẻ nãy giờ nhìn không chớp mắt – nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!”

Lãnh Tử Mộc lập tức mặt đỏ lên tới đầu, “Ai mà thèm chứ!” anh lí nhí một câu, một lúc sau, Lăng Nguyên Vân đã mặc xong đồng phục.

“Cái đó, tiểu Vân này!” Lãnh Tử Mộc miễn cưỡng mở miệng.

“Cái gì?” Lăng Nguyên Vân không có nhìn anh, chỉ hỏi có một câu.

“Tôi không có mang đồng phục đến đây! Chỉ có quần áo ở yến hội ngày hôm qua!” Lãnh Tử Mặc sắc mặt khó coi.

“Cái này …” Lăng Nguyên Vân suy nghĩ vài giây, sau đó từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo ném cho anh.

“Mặc vào đi!” Cậu nói mà mặt không cảm xúc.

“Cám ơn!” Lãnh Tử Mộc vui mừng nói, Lăng Nguyên Vân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Quá tốt rồi, quần áo có mùi hoa oải hương, mùi vị đặc trưng trên người Lăng Nguyên Vân, Lãnh Tử Mộc mặc vào mà lòng tràn ngập niềm vui, vóc dáng của tên gia hỏa này cũng không tệ, cũng may là bản thân cũng chẳng thua kém gì, cũng có thể gọi là “môn đăng hộ đối” đó! Nghĩ đến đây, Lãnh Tử Mộc không khỏi mỉm cười. Không đúng! Mình đang nghĩ cái gì vậy a!!!! Lãnh Tử Mộc vội vàng dẹp bỏ cái suy nghĩ dơ bẩn của mình, nổi hết da gà rồi này!!!

“Anh thay xong chưa vậy? Sao mà lâu quá vậy chứ!” Lăng Nguyên Vân đứng bên ngoài cửa nói một cách thiếu kiên nhẫn.

“Xong rồi!” Lãnh Tử Mộc vội vàng trả lời, đi ra cửa.

“Ngày mai sẽ trả cho cậu!” Lãnh Tử Mộc hỏi thử.

“Không cần đâu.” Lăng Nguyên Vân bực mình nói.

“?” Ánh mắt không hiểu.

“Tôi không thích dùng đồ có mùi của người khác, tôi bị khiết phích. Một câu trả lời khô khốc.

“Cậu nói cậu bị ……” Lãnh Tử Mộc hét lên như là gặp phải người ngoài hành tinh, cậu ta nói cậu ta bị khiết tích, vậy cái KISS ngày hôm qua, không lẽ chỉ là ngoài ý muốn? Bản thân cứ tưởng rằng mình đã vào được nội tâm của cậu ấy rồi, hóa ra là do bản thân tự biên tự diễn sao??? Lãnh Tử Mộc càng nghĩ càng phiền não, đầu cúi xuống thật thấp.

“Anh đang nghĩ cái gì đó?” Lăng Nguyên Vân xoay đầu lại liền nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của Lãnh Tử Mộc.

“Không có a! Không có!” Lãnh Tử Mộc đột nhiên phản ứng, vội vàng lắc đầu.

“Từ khi nào mà anh lại ngốc như vậy được cơ chứ!” Lăng Nguyên Vân lắc đầu bất lực.

“Cái gì? Lăng Nguyên Vân! Cậu dám nói bổn thiếu gia, người mê đảo chúng sinh, khuynh quốc khuynh thành là tên ngốc ư?” Lãnh Tử Mộc tức đến nổi nhảy dựng lên.

“Dáng vẻ hiện nay của anh chính là rất ngốc.” Lăng Nguyên Vân làm lơ bộ dáng muốn nổi điên của Lãnh Tử Mộc, vẫn lãnh tĩnh như cũ quăng ra một câu làm Lãnh Tử Mộc càng điên tiết hơn.

“Ha ha! Lăng Nguyên Vân!” Đúng lúc Lãnh Tử Mộc đang muốn nện vào khuôn mặt xinh đẹp kia của Lăng Nguyên Vân, Lăng Nguyên Vân kéo tay Lãnh Tử Mộc, lộ ra một nụ cười mê hoặc lòng người, Lãnh Tử Mộc đứng đực ra đó, tiêu rồi! Anh lại bị nụ cười có vẻ gian tà kia hút hồn rồi.

“Xuống dưới ăn sáng đi!” Lăng Nguyên Vân nắm tay Lãnh Tử Mộc đi xuống lầu một cách tự nhiên, Lãnh Tử Mộc trong chốc lát đã mất đi khả năng ngôn ngữ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo cậu.

Sau buổi sáng, bọn họ thong thả đi ra cửa.

“Chúng ta đi bắt xe buýt đi!” Lãnh Tử Mộc đột nhiên hứng chí, cười híp cả mắt nói cùng Lăng Nguyên vân.

“Bệnh thần kinh!” Lăng Nguyên Vân bỏ lại ba chữ liền đi mở cửa xe.

“Anh thật sự muốn ngồi xe buýt?” Lăng Nguyên Vân nhìn Lãnh Tử Mộc nói.

“YES!” Lãnh Tử Mộc gật gật đầu.

“Rất tốt!” Lăng Nguyên Vân cũng gật gật đầu.

“Vậy tôi đi trước đây!” Lăng Nguyên Vân lên xe không hề quay đầu lại, xe nhanh chóng chạy đi.

“Cậu thật sự bỏ lại tôi ở đây sao!(?)” Lãnh Tử Mộc nhìn theo bóng chiếc xe dần dần biến mất mà hét lên, âm thanh nhanh chóng được gió mang đi. Thật là, sao lại phải tự làm khổ mình chứ? Lãnh Tử Mộc hối hận lắc lắc đầu, cánh tay ưu nhã quắc một chiếc “TAXI” anh cũng nhanh chóng biến mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.