Đạo sĩ Thu Sơn quay vội trở lại cái cửa mà Thiết Diện lúc này chui ra ngoắt tay ra hiệu cho Lữ Xuân và Thiết Diện phóng theo – Mình lầm đường cùng rồi ...Phải thoát ra ngã này thôi.
Ba người vừa thoát ra khỏi phòng thì chính cái cửa này cũng đóng luôn.
– Mình bị giam trong phòng kín rồi đạo sĩ ơi.
Thu Sơn đạo sĩ cười nhạt trước câu nói của Thiết Diện và ra hiệu cho Lữ Xuân đưa thanh gươm đá cho ông. Vô đay thì bần đạo nắm được họa đồ rồi ...Trong cái phòng vừa rồi mình mới bế tắc ...Bây giờ đến lúc Thiết Diện cần phải cho bần đạo biết rõ, Thiết Diện từ đâu đến phòng này ...Có phải từ cái khu mà Thiết Diện nói có tượng vàng tượng ngọc, mắt kim cương không.
– Đúng vậy đạo sĩ ...Nhưng từ đây đến đó là con đường trần gian khổ ải.
Nghĩ lại bây giờ còn rùng mình ...
– Không sao ta chẳng đến đó làm gì. Bây giờ trước hết là ra khỏi cái phòng này ...
– Ra khỏi đây là nước mênh mông nước, chứ chẳng có gì cả.
– Thật đúng vậy không Thiết Diện ...
– Tôi xin thề không nói sai ...Mà ra cũng khó lắm đấy nhé ...
– Thôi ra cái vùng mênh mông là nước mà mình lại không có thuyền thì ra làm gì. Ta phải có cách khác ...
Nói dứt lời Đạo sĩ Thu Sơn leo lên vách đá của gian phòng và cười khà khà.
– Có lối thoát rồi đây.
Đạo sĩ Thu Sơn xoa xoa tay lên tường đá tự nhiên một cánh cửa mở tung ra.
Nằm rạp xuống nền nhà đi, coi chừng ám khí.
Lữ Xuân và Thiết Diện vừa nằm rạp xuống thì từng loạt tên độc từ cái cửa vừa mở ào vào. Trong khi Thu Sơn đã lanh lẽ múa gươm phóng qua cửa ...Chỉ chớp mắt là tên ngừng phóng vô và tiếng Thu Sơn đạo sĩ vang lên.
– Phóng qua đây đi ...Bên này thoáng lắm.
Hai người phóng qua thấy mình đứng giữa một căn phòng mênh mông chỉ có cái đôn bằng đá và một bàn cờ bằng đá khá lớn.
Thu Sơn ngồi vào một cái đôn bằng đá cười khì khì.
– Ngồi đây nghỉ một chút đi quí vị ....Hai vị ai cao cờ làm với tôi một ván cờ cho đầu óc bớt căng!
Lữ Xuân và Thiết Diện chọn mỗi người một chiếc ghế đôn đá ngồi xuống.
Thiết Diện ngồi đối diện với đạo sĩ Thu Sơn. Hai người vừa đặt nguời xuống đồn đá thì bỗng thấy đất dưới chân rung chuyển ầm ầm. Tất cả vọt lên nhưng không kịp nữa rồi. Nguyên căn phòng đã từ từ rơi xuống sâu ...
– Mình lại gặp khó khăn rồi ...Nhưng cứ bình tĩnh.
Nghe đạo sĩ Thu Sơn nói, Lữ Xuân tức cười nhưng cũng cố chờ đợi ...
Vừa dứt lời, Thu Sơn đạo sĩ nhảy lên ngồi chễm chệ trên chiếc bàn cờ bằng đá. Tự nhiên căn phòng như ngừng rơi, và cửa phòng lại bật lên ...
– Nằm rạp xuống, coi chừng ám khí!
Thu Sơn vừ dứt lời thì tên sắt từ cái cửa mới mở bay vút vào phòng, đạo sĩ múa gươm đá xong ra khỏi phòng.
– Phòng ra theo ta ... Mình tới một cảnh giới lạ lắm.
Mọi người từ trong phòng liền phóng ra theo lời gọi của Thu Sơn. Trước mặt họ là vườn hoa, đủ thứ hoa tươi cỏ lạ, xa xa có cả tiếng suối nước róc rách. Đạo sĩ Thu Sơn đang hít mùi thơm của nhữn thứ hoa lạ, Thiết Diện thấy vậy của hít vào và bỗng nhiên ngất xỉu.
– Kéo mặt nạ lên. Chúng ta đang ở trong vường có thứ hoa độc.
Nói dứt lời đạo sĩ Thu Sơn dốc hồ lô ra, lấy mấy hoàn công lực thuốc đổ vào miệng Thiết Diện và đưa luôn cho Lữ Xuân mấy hoàn.
– Uống ngừa đi, thứ hoa này nguy hiểm lắm ...ta nhờ nó chứ không cũng ngộ nạn rồi ...tướng quân thấy không, ở đây chỗ nào cũng có cạm bẫy hết ...Phải luôn coi chừng ...
Thiết Diện tỉnh dậy, mơ màng nhìn mọi người.
– Sao vậy đạo sĩ?
– Trúng độc kỳ mộc ...Các bạn nhin kìa, bướm ong nào bay đến cái cây đó cũng đều rớt xuống cả ...thứ hào này là thứ hoa toả ra hương thơm dụ bướm ong và côn trùng tới để ăn thịt đó ...Thứ cây này có thể an thịt được cả chim muông và cả người luôn. Ta không ngờ ở đây có thứ cây này ...Mình không có mặt nạ là nguy rồi. Các bạn thấy ta đeo cái hồ lô này cứ nhạo ta ...Không mang theo thuốc hôm nay chúng mình kẹt hết rồi ...
Lữ Xuân để ý quan sát thấy cái cây khá lớn, có những bông hoa màu đỏ, đang kỳ mãn khai. Nàng nhận thấy lúc này cái mù hoa này nó ngầy ngật, nó beo béo, nó làm cho hai mắt nàng cứ kéo sụp xuống.
– Đáng lẽ lúc này Lữ tướng quân cũng bị trúng hoa độc rồi. Lữ tướng quân có biết tại sao tướng quân không bị ảnh hưởng hoa đọc không? Đó là nhờ mấy viên thuốc của bần đạo chữa thương mà lại ngăn được hương hoa độc.
– Đúng vậy, thuốc chữa thương này có một vị làm cho tất cả độc tố không tác dụng được tới hệ hô hấp. Bây giờ tất cả đều mang mặt nạ lên. Mình lại quan sát cái cây ăn thịt này chơi ...