Trên con đường quốc lộ, có đến gần chục chiếc xe đuổi theo một chiếc xe con đang lao về phía trước. Chiếc xe con vật lộn đủ kiểu nhưng không thể thoát được những chiếc xe kia, cuối cùng nó đành dừng lại đối mặt với bọn họ.
Trong số những chiếc xe đuổi theo xe con ấy, một người thanh niên bước xuống, cậu ta trông khá đẹp, khuôn mặt góc cạnh cùng dáng người mét 9, dù mới 18 nhưng lại có phong thái quyền lực toát lên từ con người cậu ta, giống hệt anh trai cậu- hay còn gọi là Hoàng Anh Phong.
Minh Tuấn tiến ngày càng gần chiếc xe con trước mặt, gõ vào cửa kính nơi có người đang cầm lái chiếc xe. Chiếc xe mở cửa, trong xe là một cô gái cùng một người đàn ông, họ chưa kịp tự vệ đã bị đám vệ sĩ bên cạnh Tuấn làm cho bất tỉnh. Nhìn hai người này, Tuấn không khỏi cảm thán anh trai mình, nhấc điện thoại gọi cho Phong.
- Anh à! Anh giỏi thật đấy, đúng như anh nói, người nhà họ Nguyễn đã can thiệp vào. Bên trong xe không có chị Thư, chỉ có hai kẻ đều là người của họ.
Đầu dây bên kia có tiếng thở khá nặng, một giọng nói không biết là đang bình tĩnh hay giận giữ phát ra:
- Được rồi! Làm tốt lắm, về đi.
Tuấn nghe vậy khá ngạc nhiên, Phong chưa bao giờ từ bỏ dễ dàng như vậy. Sợ nghe nhầm, Cậu ta hỏi lại:
- Sao vậy? Anh chắc không? Em có thể cho người kiểm tra khu vực xung quanh đây mà! Dù là người họ Nguyễn...
- Đừng để nhắc lại. Tuấn,...về đi!
...
Cùng lúc đó, ở dưới mặt đất là một đường hầm, có một chiếc xe BMW khá thong thả chạy trên đường.
Người đàn ông ngồi ghế trước không khỏi khổ sở với hai người phụ nữ sau xe: một người đang mang bầu và một người vừa nhìn thấy anh cosplay thành nữ! Hẳn là xấu hổ đi!
Tay vừa xoa cái bụng bầu của chị gái, Thư vừa cười cười nói:
“ Cháu tôi thật đáng thương khi có bố mẹ như này. Liệu sau này nó có được biết mẹ nó đang làm một công việc nguy hiểm như vậy không nhỉ. Hay lại như dì Thư của cháu đây, bị chị gái mình giấu công việc suốt bao năm qua. “
Dừng lại một chút nhìn sắc mặt ngượng ngùng của chị Phương, nhe răng cười rạng rỡ với chị gái, Thư nghiêng đầu nói:“ Phải không chị Phương? À không... Phải gọi là Như Ánh chứ nhỉ!“.
Nhắc đến cái tên này, Phương nhíu mày nhìn em gái, bày ra vẻ mặt đau khổ nói:“ Chị đã nói với em rồi còn gì! Kế này là của Quang, anh rể của em.”
Gật gật cái đầu, Thư nói tiếp: “ Dù sao em cũng đã giải thích được thắc mắc là anh rể tại sao có thể dễ dàng huỷ phòng ở khách sạn nhanh như thế mà chỉ đơn giản càu nhàu “chút xíu“. Em nhớ bình thường chỉ cần có yêu cầu quá trớn chút xíu cũng bị ông anh này chỉnh lên chỉnh xuống. Làm sao bàn được đến việc huỷ một căn phong đắt tiền như vậy!“.
Dừng lại một chút nhìn sắc mặt anh rể , Thư vẫn tiếp tục: “Nói sao về cái kế: nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất này nhỉ?. Hay không chị Phương?”
“ Còn thế nào được nữa!” Phương cũng hùa theo con em trêu lại chồng:“ Không sợ địch như thần, chỉ sợ bạn như heo. “
Nói vậy, Phương cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt Quang từ phía sau, tiếp tục:
- Em có biết vì sao Quang lại đưa cho em cái váy ấy không?
Vừa dứt câu, người lái xe phía trên không tự chủ được, giật nảy mình, chân anh run run khi bị nói ra bí mật. Quay đầu nhìn vợ với vẻ mặt cầu xin. Nhưng cô vợ nào có tha, ai bảo em gái Cô bị Phong tóm được gián tiếp cũng là nhờ cái kế này của Quang. Nhếch đôi mày hếch lên cười nham hiểm với chồng.
Quang giận dỗi tiếp tục lái xe, cũng giải thích cho Thư:
- Vì khi bà cô Minh ấy bảo anh đem cái váy Dover đến cho em. Làm sao anh biết được những đồ của nhà thiết kế Dover có tên thương hiệu là gì. Đưa sai váy để bà ta phát hiện ra nhân viên bán hàng có vấn đề gì à? Em không biết chứ bà Minh đó hồi trẻ từng làm những công việc cho gia tộc họ Hoàng, chúng còn nguy hiểm hơn cả công việc chị gái em đang làm. Vì vậy dù sau nhiệm vụ nguy hiểm cuối cùng của mình khiến bản thân bị chấn thương làm giảm đi sự linh hoạt, nhưng cái đầu vẫn còn. Không khó với Minh,rất nhạy bén và dễ dàng phán đoán ra anh.
- Ồ! Vậy hoá ra lúc ấy anh đưa cái váy ấy cho em là vì có chữ Dover to tướng treo ngay cạnh con ma nơ canh chứ gì! Có cái tên nhãn hiệu mà cũng...
Tuy nhiên nhìn cái tay trắng bệch của Quang nắm chặt lấy vô lăng, Phương vẫn đành thừa nhận:
“Thực ra bản thân chị thấy cách này rất hữu hiệu. Em xem từ khi cháu em được 5 tháng, chị trốn Phong cũng mấy tháng rồi, suốt thời gian đó toàn ở khách sạn cách Phong có vài phòng. Thế mà có bị phát hiện đâu! “
Quang nghe vợ bênh mình nên rất sung sướng, quên đi cái nhục nhã phải mặc áo ngực chà trộn vào đám nhân viên bán hàng, nói thêm cùng vợ:“ Đúng đấy đúng đấy. Lúc anh đi dò thông tin được biết người sắp đứng đầu gia tộc họ Hoàng kia cử bao nhiêu đàn em lớn nhỏ đi tìm xung quanh có cả chính quyền cũng tham gia mà có thấy đâu. Cũng chỉ tại ai bảo chị em ruột hai người giống nhau quá nên Phong mới giữ em lại.” Rồi giọng anh bắt đầu chỉ còn lí nhí:“ Vả lại đây là việc không mong muốn, ai lại vào nhầm phòng chứ. Cái này làm sao anh lường được trước.”