Bí Mật Phù Thủy

Chương 39: Chương 39: BUỔI CẮM TRẠI (2)




Cũng khá lâu rồi nó mới có cảm giác thoải mái và thích thú đến vậy.

Niềm vui của nó ngày càng dâng trào đến nổi nó cứ cười tít mắt suốt đường đi. Những cơn gió cứ tạt vào mặt, cuốn những lọn tóc tím của nó tung bay. Cảm giác này thật là thích, thật tự do. Nó mỉm cười vui vẻ, buông tay ra khỏi chổi thần, dang hai tay thật rộng, từ từ đón nhận những làn gió, tận hưởng cảm giác được tự do tung bay trên bầu trời.

Lúc này, nó đột nhiên nhớ đến những tháng ngày ở Trái Đất. Lúc đó, nó cũng rất hay mơ mộng, lúc nào cũng tin vào những câu chuyện thần tiên, tin tưởng vào phép thuật. Nó nhớ ngày ấy, nó cũng từng ước mình có phép thuật, cũng từng ước mình được bay lượn trên bầu trời. Thật không ngờ, những ước mơ tưởng chừng viển vông đó giờ đây đã là hiện thức đối với nó. Nó thật sự hạnh phúc, nó thấy mình thật may mắn.

Cảm giác thích thú ngày càng tăng lên, nó ngoái đầu ra sau nhìn anh và hắn đang bay cuối cùng, nhoẻn miệng cười:

– Anh Yun, anh Ren. Em bay trước đây.

Rồi nó quay sang nhìn Saphia, Gin, Kai đang bay ở bên cạnh:

– Tớ muốn bay đi chơi, đi cùng không?

Saphia liếc nhìn phía sau rồi lắc đầu với nó tỏ ý không đi. Gin và Kai nhìn nhau rồi Gin quay sang nói với nó:

– Thôi, không đi đâu.

Vẻ mặc nó có chút thất vọng nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Yun cười tươi, nói vọng tới nó:

– Ryu, đi phải cẩn thận, không được để lạc khỏi đoàn đâu đấy.

Nó vui vẻ ngoái đầu:

– Anh yên tâm, có bé Pi đi cùng em mà.

Rồi nó nhìn hắn, ánh mắt như đang dò hỏi xem hắn có đồng ý cho nó đi không. Hắn lặng lẽ thở ra, giọng lạnh như băng:

– Đi cẩn thận.

Nó nhoẻn miệng cười. Dù hắn có cố tỏ ra lạnh lùng thế nào thì nó cũng biết rằng hắn luôn luôn quan tâm đến nó.

Gật mạnh đầu, nó nắm chặt chổi thần, phóng vút lên cao.

Nó bay với tốc độ rất nhanh làm gió táp vào mặt có chút cảm giác đau rát nhưng nó vẫn hoàn toàn thích thú. Nó rất thích bay với tốc độ thế này, chổi tốc độ đúng là hoàn toàn phù hợp với nó.

Nó dừng lại không bay cao thêm nữa khi nhìn thấy phía xa xa là bóng dáng thầy hiệu trưởng đang dẫn đầu đoàn giáo sư và học viên Witchard.

Ở độ cao này nhìn xuống, thật không ngờ Witchard lại đông đến vậy, tưởng chừng phủ kín cả một vùng trời.

Không để mất thêm thời gian, nó lại giữ chặt chổi thần, phóng hết tốc lực về phía trước. Nếu lúc nãy đi với vận tốc này nó chắc chắn sẽ vượt mặt các học viên nhưng như vậy chẳng khác nào nó ra vẻ, có tình gậy sự chú ý với các học viên. Nhưng ở độ cao này, không ai nhìn thấy nó, nó có thể thỏa thích bay theo cách mà nó muốn. Đúng là tuyệt không gì bằng.

Thấp thoáng phía xa, nó nhìn thấy một hòn đảo. Nó không thể nhìn rõ vì nó đang ở khá cao. Thế nhưng nó có thể chắc chắn đây chính là địa điểm cắm trại vì thầy hiệu trưởng cùng đoàn giáo sư đang đáp xuống đó.

Nó cũng thôi la cà, chuyển hướng chổi thần, sẵn sàng đáp xuống.

– Tất cả học viên Witchard hãy tập trung như lúc xuất phát.

Giọng thầy hiệu trưởng vang vọng khắp hòn đảo. Cũng ngay lúc này, nó đã tiếp đất an toàn. Tuy có chậm hơn các học viên khác một chút nhưng nó đã đến đúng vị trí của mình.

Nó cười thật tươi nhìn anh, hắn, Saphia, Gin và Kai.

Saphia bật cười, tiến lại gần nó. Saphia đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nó trong khi nó đang sững sờ nhìn cô bạn không hiểu chuyện gì. Saphia cười tít mắt:

– Ryu à, cậu bay nhanh lắm hay sao mà tóc lại rối thế này.

Nó đỏ mặt. Thì ra cô bạn đang giúp nó sửa lại tóc, lòng nó cảm thấy ấm áp lạ thường.

Bất chợt lúc này, nó nhớ về những kí ức xưa kia của mình. Nó nhớ lúc còn bé, khi vương quốc nó vẫn chưa bị diệt vong, nó rất ham chơi, lúc nào cũng chạy nhảy tung tăng khắp nơi. Mỗi lúc trở về cung điện, mẹ nó đều ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng chải lại mái tóc của nó cho hết rối.

Cảm giác lúc đó thật ấm áp, hệt như cảm giác của nó lúc này.

Tóc nó đã hết rối nhưng thấy nó vẫn đang ngơ ngác, ánh mắt miên man như đang suy nghĩ điều gì khiến Saphia có phần lo lắng, Saphia hỏi:

– Ryu, cậu sao vậy?

Nó giật mình, thoát khỏi dòng hồi ức, lắc nhẹ đầu với Saphia tỏ ý không sao.

Lúc này, hắn tiến tới nắm lấy tay nó kéo đi.

Bị bất ngờ, nó cố giật tay khỏi tay hắn nhưng không thể, hắn giữ quá chặt. Nó hoang mang hỏi vội:

– Ren, anh làm gì vậy???

Hắn dừng bước, quay lại nhìn nó:

– Cắm trại.

– Cắm trại???

Nó hỏi lại, vẻ mặc khó hiểu. Anh lúc này cũng tiến đến cùng với nhóm Saphia:

– Lúc nãy thầy hiệu trưởng có nói chúng ta sẽ chọn một nhóm 6 người tùy ý cắm trại cùng nhau. Nhóm chúng ta cũng vừa đủ 6 người nên sẽ chung một trại.

Nó gật gù, lúc này thì nó đã hiểu.

Gin mắng yêu nó:

– Ryu này thật là, lúc nãy cậu làm gì mà chẳng nghe thầy hiểu trưởng nói kia chứ.

Nó gãi đầu, cười trừ.

Hắn lại nắm chặt lấy tay nó, kéo đi. Nó cũng từng bước đi theo hắn.

Nhóm của nó chọn một địa điểm khá lí tưởng để cắm trại – bên bờ một con suối.

Con suối này cũng không tệ, dòng suối uốn quanh, nước thì trong vắt, có thể nhìn rõ cả những hòn đá dưới đáy, thấy được cả từng đàn cá đủ sắc màu đang bơi lượn. Bên bờ lại có bãi cỏ xanh ngát, những cành cây lớn xung quanh cũng đã che rợp ánh nắng chói chang của mặt trời. Nơi này thật là không tệ chút nào.

Nó thôi ngắm cảnh quay sang nhìn nhóm của mình, ánh mắt tò mò khi thấy họ rất thảnh thơi, không có chút gì là sẽ động tay động chân, bắt tay vào làm trại:

– Mọi người… không cắm trại sao?

– Dĩ nhiên là có rồi.

Saphia liền đáp lời.

Nó đưa ánh mắt dò xét nhìn mọi người thêm một lượt, rồi e dè hỏi:

– Mọi người đều ngồi hết dưới gốc cây… không có bạt… không có cọc… cũng chẳng có dây… làm sao cắm trại???

Gin, Kai và Saphia nhìn nhau, bật cười. Kai lên tiếng:

– Này Ryu, nếu vậy phù thủy chúng ta có phép thuật làm gì? Dĩ nhiên là trại sẽ được làm bằng phép thuật rồi.

Nó gật gù. Nó quên mất, dù sao thì đây cũng là thế giới phép thuật, đâu phải là Trái Đất.

Rồi nó nhìn sang anh. Anh hình như đang dùng phép thuật, bàn tay không ngừng chuyển động, miệng lầm nhẩm câu thần chú gì đó. Câu thần chú vừa xong, ngay lập tức một cái trại xuất hiện cạnh chỗ nó đứng.

Cũng không khác trại ở Trái Đất là mấy, nói đúng hơn là bên ngoài hoàn toàn giống.

Thế nhưng, nó thấy suy nghĩ của nó thật sai lầm.

Quả thật là vẻ ngoài không có gì đặc biệt nhưng bên trong lại cực kì đặc biệt. Nó tự hỏi liệu có đúng nó đang ở trong trại hay không trong khi bên trong đầy đủ tiện nghi, có cả bàn ăn, giường ngủ, đủ loại đèn,… Thật chẳng khác gì một ngôi nhà mini.

Nó hoàn toàn kinh ngạc, không thôi thốt lên vài tiếng trầm trồ.

Trại đã cắm xong, nó bước ra ngoài xem xét tình hình. Xung quanh đây có rất nhiều trại, ở ngay con suối này, cạnh trại nó cũng có tới 4, 5 cái trại khác nữa.

– Ryu, ăn trưa thôi.

Giọng Saphia ở bên trong vang lên, nó lập tức đáp lời rồi bước vội vào trong.

Bữa trưa đã no nê, nó cùng Gin dọn dẹp. Giờ là lúc nghỉ trưa, nó cũng nên tranh thủ một chút. Nghĩ là làm, nó tìm ngay một cành cây gần trại, leo lên và đánh một giấc.

Có lẽ do sáng nay phải bay một quãng đường dài nên nó khá mệt, ngủ rất ngon giấc.

Một ánh nắng xuyên qua tán lá chíu vào nó, khẽ cựa mình, nó từ từ tỉnh giấc. Vươn vai một cái, nó uể oải dụi dụi mắt cho tỉnh táo hơn. Bất giác, nó phát hiện mình đang nằm lên cái gì đó mềm mềm, cũng rất ấm, chẳng giống cành cây chút nào.

Từ từ ngoái đầu nhìn về phía sau, nó giật mình đến nổi suýt ngã khỏi cành cây. Mắt nó mở thật to, nó không thể nào tin được vào mắt mình:

– Dậy rồi à, đã hết mệt chưa?

Giọng nói của hắn vang lên khiến nó sực tỉnh, trở về trạng thái bình thường.

Nó toang lùi về sau nhưng sực nhớ đây là cành cây, cũng cách mặt đất một khoảng khá cao nên không thể nhảy xuống được, vậy nên nó đành ngồi im tại chỗ cũ, chính là ngồi trên người hắn.

Nó đưa mắt nhìn về xa xăm để cố gắng điều hòa lại nhịp tim cùng khuôn mặt đỏ bừng của mình.

Hắn ôm lấy nó, nhẹ nhàng tựa cằm lên vai nó, giọng hắn như thủ thỉ bên tai:

– Hết mệt rồi chứ?

Nó gật đầu trong vô thức. Hắn vẫn tựa cằm vào vai nó, nói tiếp:

– Đủ sức đi chơi?

Nó lại gật đầu, một lần nữa gật đầu trong vô thức.

Rồi hắn không nói gì thêm, một tay giữ chặt eo nó, một tay đặt dưới hai chân nó, hắn đứng thẳng lên đồng thời bế nó trên tay.

Nó ngơ ngác đưa mắt nhìn hắn, hắn không nói gì, cứ thế nhảy xuống dưới.

Nó bất ngờ, hoàn toàn bất ngờ. Ở vị trí cao như vậy mà hắn có thể nhảy xuống nhẹ nhàng vậy sao?

Như hiểu được suy nghĩ của nó, hắn bật cười:

– Chỉ là chuyện nhỏ.

Rồi vẫn không thả nó xuống, hắn cứ tiếp tục bế nó như vậy, nói tiếp:

– Bây giờ chúng ta cùng tham gia trò chơi nào.

Trò chơi???

Nó ngơ ngác, không hiểu chuyện gì thì hắn đã bế nó lao nhanh về phía trước.

Nó thật sự chẳng thể hiểu nổi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy nè, trò chơi gì kia chứ, mọi chuyện là sao?

Nó nhìn hắn, giọng hấp tấp:

– Ren, trò chơi gì chứ? Anh nói rõ xem?

Hắn vẫn tiếp tục chạy như vậy, giải thích cho nó:

– Nãy giờ em ngủ nên không biết. Witchard tổ chức một trò chơi liên hoàn. Tất cả học viên đều phải tham gia và tham gia theo nhóm 2 người tùy ý. 2 người sẽ cùng nhau vượt qua các thử thách do các giáo sư sắp xếp sẵn. Mọi người đã xuất phát từ lâu rồi. Vì đợi em nên đến giờ anh mới xuất phát đấy.

– Còn anh Yun, Saphia, Gin và Kai thì sao?

Nó ngơ ngác hỏi lại. Hắn đáp:

– Saphia và Yun một cặp, Gin và Kai một cặp, họ xuất phát trước do không tìm thấy em.

Nó gật gù. Rồi nó lại khó hiểu quay sang hỏi hắn:

– Vậy thì cứ để em không tham gia đi, cần gì anh phải đợi???

Hắn nở nụ cười:

– Vì phần thưởng thôi.

– Phần thưởng sao???

Nó lại càng thêm khó hiểu.

Hắn gật đầu, không nói gì, cứ thế chạy tiếp.

Tốc độ chạy của hắn ngày càng nhanh, nó thấy có chút sợ sệt, choàng hai tay lên cổ hắn.

Hắn khá bất ngờ nhưng nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, thế nhưng trong ánh mắt có lóe lên vài tia vui vẻ.

Nó nhìn hắn.

Lúc này, trông hắn… thực sự rất đẹp. Mái tóc bạch kim khẽ bay trong gió, khuôn mặt hoàn mỹ trong mọi góc cạnh. Từ đôi mắt, cái mũi, cái miệng,… tất cả đều hoàn mỹ. Tim nó khẽ đập lỗi nhịp, nó vẫn vậy, cứ ngây ngốc nhìn hắn, không thể dời mắt. Chẳng lẽ… nó đã hoàn toàn rung động trước hắn rồi sao?

Nhận ra nó đang chăn chú nhìn mình, hắn khẽ cười:

– Thích nhìn anh đến vậy sao?

Bị hắn nói trúng tim đen, nó giật mình, quay mặt nhìn về hướng khác để che đi khuôn mặt đang ngày càng đổ của mình. Nhịp tim nó tăng nhanh, nó ấp úng:

– Ai… ai thích nhìn anh đâu chứ.

Hắn bật cười:

– Rất đáng yêu.

Nó ngẩng người. Là hắn… đang khen nó sao?

Cảm giác của nó lúc này phải nói là cực kì hạnh phúc. Không giống như cảm giác hạnh phúc mà nó từng có khi ở cạnh cha mẹ mình, cảm giác này hoàn toàn khác nhưng cũng mạnh mẽ và ấm áp như lúc đó vậy.

Nó khẽ mỉm cười, một nụ cười từ tận trái tim.

===ENDCHAP39===


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.