Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 13: Chương 13




Edit: BichDiepDuong

Thương Vũ ngồi trong xe, nói với tài xế Phùng: “Lái xe đi.”

Anh vừa dứt lời, lập tức đã bị người bên cạnh phản đối. Dường như Chương Tử Nguyệt biết Thương Vũ muốn đưa cô tới nơi nào, cô lập tức cự tuyệt, giọng nói mang theo hai phần tức giận nói với Thương Vũ: “Không muốn, em muốn ở lại thành phố Lan chơi thêm mấy ngày.”

Thương Vũ không buồn để ý đến lời phản đối của cô.

Chương Tử Nguyệt ra lệnh cho lái xe: “Lão Phùng, anh mau dừng xe lại. Tôi muốn xuống xe!”

“Thương tiên sinh, chuyện này...” Lão Phùng tỏ ra khó xử, tuy nhiên cũng chỉ là giả vờ mà thôi.

Thương Vũ không nhiều lời, một lần nữa nói: “Đến sân bay .”

“Vâng, Thương tiên sinh.” tài xế Phùng quay đầu xe, đương nhiên là đến sân bay theo lời Thương Vũ.

Không cần giải thích thêm, tài xế Phùng đã làm việc cho Thương Vũ từ trước khi anh cưới Tạ Tịnh Di, giữa Thương tiên sinh và Chương tiểu thư, đương nhiên là anh chỉ nghe ông chủ của mình. Huống chi, Chương tiểu thư này cũng không phải là bà chủ của anh.

Chiếc xe hơi màu đen đi thẳng một mạch đến sân bay quốc tế, Chương Tử Nguyệt vẫn không nói gì. Không khí trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có người giúp việc trước mặt cúi thấp đầu, miệng mở ra rồi khép lại, giống như đang đếm số túi xách trên tay.

Chương Tử Nguyệt rất tức giận, cái khiến cô tức giận, khó chịu nhất chính là sự kiêu ngạo trong cô vĩnh viễn bị người đàn ông bên cạnh này áp chế. Cô biết sắp tới là sinh nhật của vợ Thương Vũ, vì thế nên cô mới cố tình tới thành phố Lan. Sau khi tới thành phố Lan, cô gọi điện thoại Thương Vũ, Thương Vũ cúp điện thoại của cô, cô lại liên lạc với lão Phùng.

Cô không sợ gì cả cũng là vì có nguyên nhân, Thương Vũ vẫn xuất hiện.

Chương Tử Nguyệt giận dỗi Thương Vũ, cho nên cô mới tới trung tâm thương mại Gia Lợi mua sắm, cố ý bắt Thương Vũ phải chờ cô, Thương Vũ cũng rất kiên nhẫn, sẵn lòng bỏ công việc lại để đợi cô. Chỉ là vừa gặp mặt, anh lại muốn đưa cô về đảo thị.

Khi xe hơi màu đen dừng ở sân bay, Thương Vũ không xuống xe, nói với lão Phùng: “Giúp tôi đưa Chương tiểu thư xuống.”

Lão Phùng đồng ý, xuống xe, giúp Chương Tử Nguyệt xách đồ, làm thủ tục lên máy bay.

Chương Tử Nguyệt không giống những tiểu tam khác ngoan ngoãn khép nép, cô trực tiếp đẩy cửa xuống xe, sau đó, tay cô bị một người kéo lại.

Người chịu thua vẫn là Thương Vũ, anh kéo tay Chương Tử Nguyệt lại, ôm cô vào trong lồng ngực mình, khe khẽ mở miệng nói: “Tử nguyệt, gần đây anh rất mệt, nghe lời một chút. Anh đã nói tháng sau sẽ tới thăm em thì chắc chắn sẽ tới, tại sao em không đợi anh?”

Một người đàn ông nói chuyện dịu dàng như vậy khiến người ta vô cùng xúc động.

Chương Tử Nguyệt bớt giận, Thương Vũ đã bắc cho cô cái thang này, cô cũng nên xuống thôi. Thật sự thì cô cũng biết mình đang uy hiếp cái gì, cô ôm Thương Vũ, lưu luyến không rời đứng lên nói: “Em thật sự rất nhớ anh.”

“Anh biết.”

“Em rất ghen tỵ với vợ của anh...” Chương Tử Nguyệt nói, không hề che giấu biểm cảm ghen tị của mình.

Thương Vũ cười, anh vươn tay xoa đầu Chương Tử Nguyệt, nếu như không phải cô cố tình làm anh phát mệt, anh thật sự rất thích nhìn vẻ mặt tức giận của cô, nó khiến anh nhớ về quá khứ. Giống như là một sự an ủi, Thương Vũ ôn hòa mở miệng nói: “Em nên biết, vợ anh mới là người phải hâm mộ em.”

Chương Tử Nguyệt không tức giận cũng không nói gì. Sự thật đúng là như vậy, người đàn ông này yêu thương cô hết mực, cô còn có cái gì chưa đủ chứ. Chương Tử Nguyệt mím mím môi xuống xe, trước khi xuống xe cô đeo kính lên, sau đó đi di vào đường cho khách vip.

Sau khi Lão Phùng làm xong thủ tục quay trở lại, cung kính nói với Thương Vũ một câu: “Thương tiên sinh, Chương tiểu thư đã lên máy bay rồi.”

“Ừ.” Thương Vũ lên tiếng, sau đó anh đè nén cảm xúc trong lòng, mở miệng nói với lão Phùng: “Mới vừa rồi khi dừng xe, tôi nhìn thấy Thương Ngôn.”

“Cái gì, Tiểu Ngôn đã nhìn thấy rồi sao?” Lão Phùng lập tức bối rối, lo lắng cho Thương Vũ: “Thương tiên sinh, nếu như Tiểu Ngôn biết thì phải làm thế nào?”

“Không biết nó có thấy hay không.” Thương Vũ nói qua loa, không có ý định tiếp tục nói về vấn đề này. Lúc anh nhìn thấy Thương Ngôn, Thương Ngôn cũng đang nhìn về phía anh, anh còn nhìn thấy một bóng hình vô cùng quen thuộc, rất giống cô.

Cô gái đứng quay lưng về phía anh, tùy ý đứng, giống như đang chờ ai đó.

Anh chỉ liếc mắt nhìn rồi thu hồi tầm mắt. Suốt 25 năm qua, anh đã thấy bao nhiêu bóng lưng và khuôn mặt tương tự cô rồi chứ ? Anh đã quen rồi. Thương Vũ chậm rãi nhắm mắt lại.

Lão Phùng quyết định an phận lái xe. Anh đi theo Thương tiên sinh nhiều năm như vậy, anh biết lúc nào nên nói, lúc nào thì nên giữ yên lặng. Chỉ là, Thương Ngôn thật sự nhìn thấy Thương tiên sinh đưa đón Chương tiểu thư rồi sao?



Khi Thương Ngôn thu hồi tầm mắt, anh cố ý đi tới phía biển quảng cáo. Lê Lạc đi tới bên cạnh Thương Ngôn, cười hỏi: “Thế nào?”

“... Không có gì.” Thương Ngôn lắc đầu một cái, cảm xúc trong lòng đã sớm dời sông lấp biển, anh cố duy trì vẻ tươi cười, đưa một cốc kem cho Lê Lạc: “Cho cô.”

“Cám ơn.” Lê Lạc nhận lấy.

Không nghi ngờ chút nào, Thương Ngôn đã nhìn thấy người trong xe là ai, cho dù không nhìn thấy người, nhưng anh nhận ra được xe của cha anh. Lê Lạc cũng nhận ra biển số xe, không ngờ đã hơn hai mươi năm, Thương Vũ không hề thay biển số.

Chỉ là có lúc đàn ông nhớ về tình cảm cũ, cũng không phải là bởi vì yêu.

Lê Lạc phải tới chỗ hẹn, cô chào tạm biệt Thương Ngôn, cô có chút bận tâm về anh, quan tâm nói: “Tôi thấy sắc mặt anh không tốt lắm, về nhà nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai gặp lại.”

Thương Ngôn bị đả kích không ít, vẻ mặt cứng đờ gật đầu một cái với Lê Lạc: “... Ngày mai gặp.”

Lê Lạc xoay người, mở điện thoại di động tìm đường. Đèn xanh sáng, cô và dòng người đi đường cùng băng qua đường cái, cô quay đầu nhìn Thương Ngôn lần nữa, anh vẫn ngồi ở bồn hoa bên cạnh trung tâm thương mại Gia Lợi, hình như vẫn còn chưa thể chấp nhận...

Rất nhiều chuyện nhìn giống như có rất nhiều khả năng, nhưng sự thật thì ai cũng biết chỉ có một khả năng duy nhất. Ví dụ như cô gái kia có thể là con gái bạn của Thương Vũ, hoặc cũng có thể có một thân phận khác. Tuy nhiên, một người trưởng thành như Thương Ngôn, anh đã thấy rõ ràng như vậy, không cần nghĩ cũng hiểu.

Tất cả mọi người đều không ngốc, tận mắt thấy tất cả thì đều có thể phán đoán.

Lê Lạc đột nhiên nghĩ có lẽ là mình đã xem thường thời gian 25 năm, cô nghĩ chẳng lẽ tất cả đều không có một chút nhầm lẫn nào sao? Cô chỉ biết Thương Vũ và Lâm Hi Âm của hơn hai mươi năm về trước, hiểu biết về bọn họ chỉ dừng ở hai mươi lăm năm trước, thời gian đã làm con người ta thay đổi, mài giũa tính cách con người, mặc kệ là tham lam hay là thiện niệm. Cho nên đối với Thương Vũ và Lâm Hi Âm của hiện tại, cô sẽ chiến thắng bằng cách nào?

Một mình Lê Lạc đi qua con phố náo nhiệt, đi tới đối diện cao ốc Quảng Đức, sau đó đi thang cuốn từ lầu một thẳng lên lầu năm. Lầu năm của tòa cao ốc Quảng Đức có một nhà hàng nổi danh ở thành phố Lan, Hỏa Oa Điếm, rất nhiều người trẻ tuổi đến đây, khi cô đến đây, ở bên ngoài có rất nhiều người trẻ tuổi đang xếp hàng đặt bàn.

Hôm nay người đàn ông Giai Khởi giới thiệu cho cô hẹn cô ở chỗ này, đối phương đã đặt bàn trước. Người đàn ông này laf người đàn ông lớn tuổi nhất trong số những người cô được giới thiệu, không ngờ lại lựa chọn chỗ ăn cơm trẻ như vậy.

Lê Lạc đi theo nhân viên phục vụ đi vòng qua những bình phong cổ kính, đi vào bên trong phòng khách, cô ngồi xuống vị trí gần nhất bên trong.

“Xin chào, tôi chính là Lê Lạc.”

“Xin chào, tôi là Tần Diệc Khiêm.” Người đàn ông cười nhẹ nhàng chào cô, sau đó giải thích nguyên nhân anh lựa chọn nhà hàng này: “Tôi có lên weibo của Lê tiểu thư và thấy là hình như Lê tiểu thư rất thích ăn cái lẩu, vì thế nên mới cố ý đặt chỗ ở đây. Có gì sơ xuất mong cô lượng thứ.”

Đàn ông trung niên có khác, nói đi nói lại rất khách sáo.

Chỉ là, lần này Lâm Giai Khởi đã giới thiệu cho cô đúng người rồi. Cô trở về thành phố Lan lâu như vậy mà vẫn không có được một thân phận thích hợp để tiến vào giới thượng lưu, vị họ Tần này có thể là một đối tượng phù hợp.

Chỉ là, những người đến tuổi kết hôn mà vẫn chưa kết hôn như thế này đều rất tinh ranh, bọn họ biết chơi, biết nói những lời ám muội, phong cách tao nhã, lịch sự, có nội hàm, luôn luôn giữ một dáng vẻ khiêm tốn. Đối xử với các cô gái trẻ tuổi, bọn họ vĩnh viễn chậm rãi từ từ không nóng nảy, khéo léo giữ chừng mực với các cô gái. Rốt cuộc cô gái không kiềm chế được được, chủ động dâng đến tận miệng của bọn họ, sau đó bị họ ăn sạch sành sanh.

Tần Diệc Khiêm trước mặt cô chính là ví dụ điển hình cho kiểu người đó.

11 giờ đêm, những người đàn ông trung niên không muốn kết hôn, không tìm bạn gái gặp mặt nhau, chậm rãi khoan thai uống rượu nói chuyện phiếm, thảo luận về nhân sinh. Tần Diệc Khiêm và Tạ Uẩn Ninh cùng tuổi, đều đang 31 xuân xanh. Thời trung học, hai người học chung trường, chỉ là một người là cặn bã của trường, một người là học sinh gương mẫu, tuy nhiên giao tình giữa họ lại không tệ, hai người cùng tham gia một đội bóng nhiều năm. Tối nay Tạ Uẩn Ninh hẹn Tần Diệc Khiêm chơi bóng, chỉ là Tần Diệc Khiêm lấy buổi hẹn làm lý do cự tuyệt.

Chỉ là đến buổi tối, hai người lại gặp mặt. Tần Diệc Khiêm tiến tới ngồi bên cạnh Tạ Uẩn Ninh, trêu ghẹo hỏi: “Uẩn Ninh, gần đây xem mắt như thế nào rồi?”

Tạ Uẩn Ninh lười nói chuyện, hai người cá mè một lứa, có khác gì nhau đâu.

Tần Diệc Khiêm thì lại có lời muốn nói, tỏ vẻ tận tình: “Uẩn Ninh, cậu và tôi không giống nhau. Tôi biết rõ là cậu thật lòng muốn tìm đối tượng, không thể so với anh đây còn muốn dạo chơi nhân gian mấy năm. Cho nên tôi muốn nói với cậu vài lời kiến nghị.”

“Kiến nghị gì?” Tạ Uẩn Ninh hỏi lại.

“Cậu phải mở rộng phạm vi đối tượng.” Tần Diệc Khiêm nói.

“Là thế nào?” Tạ Uẩn Ninh hạ mí mắt.

“Cậu phải giống như tôi, gặp gỡ cả những người kém tuổi, kém trình độ. Nếu cứ như hiện tại, cậu mới 31 tuổi nhưng lại cự tuyệt những cô gái hơn hai mươi, giống như là cách nhau vài thập kỷ vậy, cậu cảm thấy thích hợp sao? Không chỉ có không thích hợp, còn làm giảm xác suất chọn được đối tượng thích hợp... Tôi thật sự muốn hỏi cậu, cậu có thành kiến với những cô gái trẻ sao? Cậu không nên nghĩ xấu về họ... Cậu không tin sao, nhưng hôm nay tôi đã gặp một cô gái trẻ tuổi, không tệ chút nào đâu.”

“Ha ha, trâu già gặm cỏ non sao?” Tạ Uẩn Ninh cười cười, không khách khí nói. Thỉnh thoảng anh cũng có những quan điểm không giống với bằng hữu của mình, anh trêu ghẹo một câu.

“Cậu không thể nói dễ nghe một chút sao?” Tần Diệc Khiêm giơ ly rượu lên, Tạ Uẩn Ninh liếc mắt nhìn, cũng cầm ly lên cụng ly một cái.

“Đợi lát nữa, tôi cho cậu xem.” Tần Diệc Khiêm đặt ly rượu xuống, lấy điện thoại di động ra, đồng thời nói với Tạ Uẩn Ninh: “Trăm nghe không bằng một thấy, tôi sẽ cho cậu xem xem kiến thức của cô gái này phong phú thế nào!”

Sau đó, Tần Diệc Khiêm cho Tạ Uẩn Ninh xem weibo của Lê Lạc.

Tạ Uẩn Ninh nhận lấy điện thoại di động, rất nhanh liền trầm mặc, anh trả điện thoại di động lại cho Tần Diệc Khiêm, chỉ nói một câu: “Cô gái này, anh đừng động vào.”

Thần linh ơi! Tần Diệc Khiêm không thể tưởng tượng nổi nói: “Không phải chứ, mới nhìn ảnh một lần mà cậu đã thích cô ấy rồi sao? Cũng có thể nha, được rồi, bạn tốt, tôi nhường cho cậu.”

“Không phải.” Tạ Uẩn Ninh đặt ly rượu xuống, nghiêm túc, đứng đắn nói: “Cô ấy là học trò của tôi.”

“Học trò?” Tần Diệc Khiêm không tin: “Uẩn Ninh, cậu đổi nghề thành giáo viên từ khi nào vậy hả?”

Tạ Uẩn Ninh: “ Cô ấy là nghiên cứu sinh ở Lan Đại, ở trong tổ của tôi, một nửa học sinh thôi.”

Tần Diệc Khiêm: “ Vậy thì có quan hệ gì sao?” Không phải là nữ nghiên cứu sinh đều đã trưởng thành từ lâu rồi sao?

“Có quan hệ.” Tạ Uẩn Ninh đứng lên, không còn tâm trạng ngồi xuống, anh đứng lên nhìn Tần Diệc Khiêm nói: “Làm thầy của cô ấy, tôi nghĩ tôi nên dạy cô ấy một chút về cách chọn chồng, dạy cô ấy phân biệt con người và cầm thú.”

Tạ Uẩn Ninh rời đi.

Tần Diệc Khiêm sửng sốt, thời còn học trung học, anh được mọi người đặt biệt hiệu là “Tiểu Cầm Thú” , sau này lớn lên, biệt hiệu cũng trở thành “Lão cầm thú”, vừa rồi Tạ Uẩn Ninh nói “Phân biệt con người và cầm thú” , không thể nghi ngờ là anh đã động chạm tới Tạ Uẩn Ninh rồi. Đưa mắt nhìn Tạ Uẩn Ninh rời đi, Tần Diệc Khiêm cũng có chút phản ứng rồi.

Cậu ta rời đi như vậy, lần đầu tiên anh nhìn thấy một người đàn ông biểu lộ sự chiếm hữu mà còn tỏ ra đạo mạo như vậy.

Bội phục, bội phục!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.