Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 33: Chương 33




Lê Lạc... Tôi nghĩ tôi thích cô mất rồi.”

Lê Lạc: “...”

Thương Ngôn hít một hơi thật dài: “Tôi không biết tình cảm của tôi là loại tình cảm nào, nhưng tôi thực sự rất thích cô. Cô là cô gái thông minh nhất mà tôi biết, khi ở bên cô tôi luôn cảm thấy rất nhẹ nhõm, rất vui vẻ. Quả thực tôi cũng không biết tại sao nhưng tôi luôn mong mỗi ngày đều có thể gặp lại cô...”

Lời thổ lộ chẳng mạch lạc chút nào, thật sự rất tệ.

“Thương Ngôn...” Lê Lạc hơi ngạc nhiên, cô không ngờ hôm nay Thương Ngôn lại tới đây thổ lộ với cô. Thật ra thì cô cảm thấy làm bạn với Thương Ngôn cũng không tệ. Dù rõ ràng hai người cách một thế hệ, thậm chí Thương Ngôn còn là con trai của Thương Vũ, thế nhưng cô và anh lại giống như là bạn bè thân thiết vậy. Sở thích giống nhau, tính cách cũng tương tự.

“Thật xin lỗi, Thương Ngôn.” Lê Lạc nói.

“Lê Lạc, cô không cần cảm thấy có lỗi.” Thương Ngôn nhếch miệng mỉm cười: “Tôi biết cô không thích tôi.” Ngừng lại một chút: “Mặc dù vừa rồi tôi vẫn ôm hi vọng, nếu như cô thích tôi, tôi...”

Sẽ không đính hôn sao? Lê Lạc cúi đầu, cứ cho là cô thích Thương Ngôn thì lúc này cô cũng sẽ không thừa nhận.”Thương Ngôn, thật xin lỗi.” Lê Lạc cầm cốc cà phê, nói xin lỗi một lần nữa, khó xử mở miệng: “Tôi... Đã có người mình thích.”

“Tôi biết.” Thương Ngôn chấp nhận câu trả lời của cô.

Lê Lạc lập tức quay đầu lại, vừa rồi cô nói như vậy là vì muốn Thương Ngôn từ bỏ ý định với cô. Không ngờ Thương Ngôn lại chấp nhận dễ dàng đến vậy… “Tôi Biết” Anh biết cái gì? Sau đó Thương Ngôn nói: “Người trong lòng cô là cậu của tôi đúng không?”

Ách, Lê Lạc cúi đầu, cô không phủ nhận.

...

Rời khỏi nhà trọ của Lê Lạc, Thương Ngôn đạp xe đi một vòng quanh Lan Đại, vòng tới vòng lui, lại đi tới chỗ của cậu. Anh gõ cửa, một lát sau, anh nói với Tạ Uẩn Ninh vừa mở của ra: “Cậu, cậu có rượu không?”

Tạ Uẩn Ninh vốn muốn nói không có, nhưng thấy sắc mặt Thương Ngôn không tốt nên vẫn để anh vào nhà.

Tạ Uẩn Ninh không thích uống rượu nhưng ở chỗ anh vẫn còn hai chai cocktail, lần trước Lê Lạc mang đến, Tạ Uẩn Ninh lấy hai chai cocktail ra đưa cho Thương Ngôn.

“Cám ơn Cậu.” Thương Ngôn đi tới cửa sổ sát đất, ngồi xuống ghế sa lon, uống một ngụm rượu.

Nhìn tình hình này… là thất tình sao? Tạ Uẩn Ninh không có chút hứng thú nào với chuyện của Thương Ngôn, anh nói thẳng: “Uống ít một chút, uống xong thì quay về trường đi.”

Thương Ngôn cầm chai cocktail, lặng lẽ cúi đầu.

Sau khi uống hết 1 chai, cả khuôn mặt Thương Ngôn đỏ ửng lên, do dự một chút, anh vẫn nói với cậu: “Cháu vừa thổ lộ với Lê Lạc...”

Tạ Uẩn Ninh: “...” Mắt Tạ Uẩn Ninh nheo lại, anh nhìn dáng vẻ của Thương Ngôn, rõ ràng là thổ lộ thất bại, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Rất tốt.

Tạ Uẩn Ninh tựa vào cửa sổ sát đất, miễn cưỡng ngắm nhìn ánh đèn phòng khách.

Thương Ngôn dường như cũng bị ánh đèn thu hút, tâm trạng rối bời, tay cầm chai rượu, anh tiếp tục nói: “Người trong lòng Lê Lạc, là cậu.”

Đúng như dự đoán của Tạ Uẩn Ninh, anh mím môi: “Lê Lạc đã nói như vậy sao?”

Lê Lạc không thích anh mà chỉ thích mình cậu, mặc dù Thương Ngôn rất khổ sở nhưng anh cũng không khó chịu: “Đúng, cô ấy đã thừa nhận.”

Ah. Tạ Uẩn Ninh cúi thấp đầu, sau đó lại ngẩng lên, nhẹ nhàng đút tay vào túi quần giống như không có chuyện gì, tiếp tục đứng, nghĩ nghĩ một chút, sau đó lại cúi thấp đầu.

“Chẳng qua cháu đã thay cậu từ chối Lê Lạc rồi.” Thương Ngôn mở miệng lần nữa, dựa người vào ghế sa lon nói: “Cháu nói với Lê Lạc, cậu sẽ không để ý tới những cô gái nhỏ hơn 28 tuổi...”

Lời nói vừa dứt, Tạ Uẩn Ninh lập tức quay người, gương mặt hiện rõ sự vô tình.

Sau khi uống hết hai chai cocktail, Thương Ngôn ngủ thiếp đi trên ghế sa lon ở phòng khách. Tạ Uẩn Ninh vốn định trực tiếp ném Thương Ngôn ra ngoài, nhưng nghĩ Thương Ngôn vừa mới thất tình nên lại mang chăn ra, tùy ý ném lên ghế sa lon, xoay người đi vào phòng ngủ.

Lúc Lê Lạc nhận được tin nhắn của Tạ Uẩn Ninh, cô vừa tắm xong, trên mặt còn đang đắp mặt nạ, nhìn tin nhắn hiện trên màn hình ——”Ngày mai cô rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm.”

Đúng là buồn bực, sao tự dưng Tạ Uẩn Ninh lại mời cô ăn cơm? Mặc dù ngày mai cô không có thời gian, nhưng cô vẫn hỏi tiếp: “Khiếu thú, sao thầy lại mời em ăn cơm?”

Quỷ tha ma bắt. Lê Lạc vốn định nhắn là “Giáo sư”, kết quả run tay lại bấm thành “khiếu thú”, nhắn liền hai từ “khiếu thú”, Lê Lạc thật sự muốn chết luôn rồi.

Quả thực, khi thấy Lê Lạc gửi tới hai từ “khiếu thú”, Tạ Uẩn Ninh nhích lại gần đầu giường, vẻ mặt lạnh lùng, đúng là có mắt không tròng, anh tiếp tục nhắn: “Cô tặng quà sinh nhật sớm cho tôi, cho nên tôi muốn mời cô ăn một bữa cơm.”

Oh, hoá ra là như vậy . Nhưng ngày mai cô lại có hẹn với Tiểu Thụ mất rồi. Lê Lạc vén mấy sợi tóc rủ trước trán ra sau, đứng ngoài ban công nhắn lại: “Cám ơn giáo sư, thật là vinh hạnh, nhưng mà tiếc thật, ngày mai em lại bận rồi.”

Tạ Uẩn Ninh không nhắn lại.

Lê Lạc tiếp tục nhắn: “Chi bằng để lần khác?” Nhưng cô cảm thấy giọng điệu không thích hợp lắm nên lại đổi thành giọng điệu của một học sinh lễ phép: “Bữa cơm này có thể hoãn lại không? Lần sau em sẽ hẹn trước với thầy.”

Lê Lạc thừa nhận, cô rất thích đi ăn cùng Tạ Uẩn Ninh, khẩu vị của anh rất tốt, chỉ cần đi theo anh là có thể ăn được những món ăn ngon nhất ở thành phố Lan. Hiếm khi Tạ Uẩn Ninh chủ động hẹn cô ăn cơm, đương nhiên là cô không thể bỏ qua cơ hội này.

——”Có thể.”

Tạ Uẩn Ninh nhắn lại, ngừng lại một chút, lại nhắn thêm vài chữ: “Bất cứ lúc nào cũng đều có thể.”

“Vâng, cám ơn giáo sư.” Sau đó, Lê Lạc nhắn thêm vài icon hình trái tim để bày tỏ tình cảm.

Icon trái tim bay bay trên màn hình điện thoại của Tạ Uẩn Ninh. Trong phòng ngủ trên lầu 26, Tạ Uẩn Ninh mở khung chat, tìm icon trái tim, gửi đi, sau đó đặt điện thoại di động sang một bên...

5 phút sau, anh cầm điện thoại di động lên liếc nhìn, vẫn không có hồi âm, lại ném điện thoại di động sang một bên, nhắm mắt ngủ.

Bên ngoài phòng khách, trên sô pha, Thương Ngôn ngủ ngủ, rốt cuộc cũng cảm thấy có chút buồn bực, thì ra là chăn che không hết người. Anh kéo chăn, trùm kín người, trở mình, tiếp tục ngủ.

Ev¬ery day is a new day.

Ngày hôm sau, sau khi Lê Lạc gặp Tiểu Thụ trở về thì trời đã về khuya, xe thể thao màu trắng nhanh chóng lướt đi trên đường cao tốc về đêm, thiết bị đo tốc độ nhắc nhở cô đã vượt quá tốc độ an toàn trên đường quốc nội: 120km/h, cô không thể không hãm lại tốc độ.

Ban đêm, trên đường có rất ít xe riêng chạy với tốc độ cao như thế, chủ yếu đều là xe container, xe tải lớn, vận chuyển hàng hóa sang thành phố cảng lân cận.

Nhưng cho dù chỉ đi với tốc độ 120km/h, Lê Lạc vẫn dễ dàng vượt qua những chiếc xe container, xe tải lớn này. Hạ cửa sổ xe xuống 1 nửa để gió đêm thỏa sức tràn vào, Lê Lạc lấy chiếc mũ màu đen xuống, thả tóc ra.

Trong lòng cô có chút khinh bỉ chính mình.

Ngày hôm qua khi Thương Ngôn thổ lộ với cô, cô cố ý hỏi Thương Ngôn: “Thương Ngôn, anh có còn thích Giai Khởi không?”

Thương Ngôn cúi đầu, giống như đang xác nhận lại tình cảm của mình. Thật ra thì nhiều khi người ta thường hiểu nhầm cảm xúc của chính mình, tình yêu, tình thân, sự rung động trong chốc lát, sùng bái, thói quen, sự lệ thuộc... Tất cả những loại tình cảm trên đều có điểm giống nhau nhưng bản chất lại hoàn toàn khác nhau, nếu không cẩn thận thì sẽ dễ mắc phải sai lầm. Sau đó Thương Ngôn cũng xác nhận lại như vậy: “Có lẽ là còn, tôi và Giai Khởi đã quen nhau nhiều năm như vậy.”

Sau khi Thương Ngôn nói xong, cũng cô không tiếp lời. Nếu như cô chỉ là một người bạn thật thà, thuần túy, có thể cô sẽ khuyên Thương Ngôn một chút. Khuyên Thương Ngôn nên tìm hiểu rõ tình cảm thật sự của mình. Thế nhưng cô căn bản không phải là bạn của Thương Ngôn, càng không phải là bạn của Lâm Giai Khởi.

Bởi vì cô đột nhiên trầm mặc, Thương Ngôn mở miệng nói lần nữa: “Cho nên Lê Lạc, cô nên cảm thấy vui mừng đi, cô không thích tôi là đúng, tôi là một người đàn ông chần chừ.”

Cô không cảm thấy vui mừng, cô chỉ thấy xấu hổ. “Thương Ngôn, thật ra thì anh chỉ cảm thấy tò mò về tôi thôi.” Cô nói với Thương Ngôn như vậy.

“Vậy sao?” Thương Ngôn cười, dường như anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít, anh nói: “Cậu cũng nói với tôi như vậy.”

“Vậy anh và Giai Khởi vẫn đính hôn chứ?” cô lại hỏi.

“Ừ.” Thương Ngôn trả lời, giọng nói rất nhẹ, rất bình tĩnh: “Tình cảm là một thứ không dễ có được, tôi nên quý trọng Giai Khởi.”

...

Lê Lạc hiểu rõ, sở dĩ đêm qua Thương Ngôn tỏ ra kiên định như vậy có lẽ cũng có chút liên quan đến cô. Anh tin tưởng cô như thế, vậy mà cô lại chưa từng thật lòng coi anh là bạn. Ngọn đèn đường nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, gió đêm tiếp tục lùa vào trong xe thể thao, từng cơn, từng cơn.

Lê Lạc thầm nói xin lỗi, hít một hơi dài, không khí buổi đêm lành lạnh mạnh mẽ thấm vào sâu trong cơ thể, cô đóng cửa sổ xe lại.

Nửa giờ sau, xe thể thao dừng lại trạm thu phí Thanh Hoài của thành phố Lan, Lê Lạc hạ cửa sổ xe xuống, cô nhân viên thu lệ phí xinh xắn, nở nụ cười trong veo đưa hóa đơn cho cô, Lê Lạc nộp tiền cho cô gái.

Cô chợt nghĩ tới Tiểu Thụ, gương mặt Tiểu Thụ cũng xinh xắn, thanh tú thế này. Vừa rồi khi cô chuẩn bị quay về, Tiểu Thụ đã gói cho cô rất nhiều dưa chuột muối, cô nói lần trước thấy cô thích ăn, cho nên đã cố ý chuẩn bị cho cô.

Tiểu Thụ lương thiện, Thương Ngôn cũng lương thiện.

Suốt cả buổi tối, tâm trạng Lê Lạc không tốt chút nào.

Thứ hai, lúc tới viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài, cô nhìn thấy Thương Ngôn bước từ trong xe của Tạ Uẩn Ninh xuống, mặt lại có chút hồng hồng. Nguyên nhân không phải là vì lời tỏ tình của Thương Ngôn, mà là vì tối hôm trước cô ngầm thừa nhận câu hỏi của Thương Ngôn——”Người trong lòng cô là cậu của tôi đúng không?”

Không khỏi cảm thấy chột dạ, Lê Lạc không chào hỏi gì, cúi đầu đi thẳng vào phòng thí nghiệm. Lúc Thương Ngôn hỏi cô có thích Tạ Uẩn Ninh hay không, cô cố ý ngầm thừa nhận là vì muốn Thương Ngôn từ bỏ tình cảm dành cho cô.

Đương nhiên là cô có thích Tạ Uẩn Ninh, nhưng tình cảm mà cô dành cho Tạ Uẩn Ninh có lẽ không phải là loại “thích” mà Thương Ngôn hỏi.

Kết quả không biết vì sao, cả ngày hôm nay Tạ Uẩn Ninh và Thương Ngôn luôn xuất hiện cùng nhau, cô chột dạ giống như vừa làm chuyện xấu. Ahhh, thật sự thì đúng là cô vẫn đang làm chuyện xấu.

Buổi trưa, lúc ăn cơm, Lê Lạc không chủ động ngồi bên cạnh Tạ Uẩn Ninh như thường ngày mà bưng khay cơm ngồi xuống bên cạnh Chu Bắc.

Tạ Uẩn Ninh vẫn ngồi ở vị trí cũ, trong lòng cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Phía đối diện, Thương Ngôn cũng ngồi xuống. Hôm nay, khi đối mặt với Tạ Uẩn Ninh, dường như Lê Lạc có chút khác thường, Thương Ngôn biết mình đã nói sai. Lẽ ra anh không nên nói hết ra, hại Lê Lạc hôm nay trở nên lúng túng như vậy.

Vô cùng ảo não, Thương Ngôn nói với Tạ Uẩn Ninh: “Cậu, cậu có thể vờ như không biết gì được không...”

Thương Ngôn đang nói về chuyện gì, Tạ Uẩn Ninh rất rõ, nhưng đáp án đương nhiên là không thể. Anh không chỉ sẽ không giả vờ như không biết gì, mà anh còn phải đột phá mối quan hệ giữa anh và Lê Lạc. Thương Ngôn cũng có thể cảm nhận được tình hình, đương nhiên anh cũng nhận ra ngày hôm nay Lê Lạc cố ý tránh anh. Bất đắc dĩ, lại không hiểu sao có chút vui mừng, rốt cuộc cô cũng giống như một cô gái bình thường.

Ở bàn ăn đối diện, Tạ Uẩn Ninh hạ tầm mắt, liếc nhìn Thương Ngôn nói: “Yên tâm, cậu sẽ không nói cho Lê Lạc rằng cháu nói cho cậu biết đâu.”

Tạ Uẩn Ninh vẫn bảo đảm một câu, lấy phong phạm của trưởng bối ra khẳng định.

“Ahh, cám ơn cậu.” Thương Ngôn cúi thấp đầu. Bất tri bất giác bị Tạ Uẩn Ninh làm rối trí.

Không sai, Tạ Uẩn Ninh đã bảo đảm là sẽ không nói với Lê Lạc chuyện Thương Ngôn đã nói với anh tất cả, nhưng anh không hề bảo đảm rằng anh sẽ vờ như không biết chuyện gì. Hai ngày nay, tình cảm trong lòng anh cứ cuộn trào như thủy triều tháng 5, lui rồi lại tới, lui rồi lại tới, từng cơn sóng liên tiếp dâng trào, thấm ướt toàn bộ đá ngầm trên bờ biển. Sau đó, trên mặt đá ngầm, một chiếc vỏ sò vẫn nằm lại trên mặt đá.

——

Thương Ngôn đã quyết định, ngày đính hôn của anh và Lâm Giai Khởi cũng đã được xác định.

Thứ năm, lúc Tạ Tịnh Di và Lâm Hi Âm cùng đi spa, hai người tiếp tục thảo luận xem nên chuẩn bị bữa tiệc đính hôn như thế nào. Tạ Tịnh Di muốn tổ chức một lễ đính hôn đơn giản, đến khi kết hôn thì sẽ tổ chức thật long trọng. Sợ Hi Âm thấy không ổn, Tạ Tịnh Di giải thích một câu: “Hôn lễ mới là quan trọng nhất.”

Không phải là Lâm Hi Âm thấy không ổn, mà là có ý kiến khác. Tổ chức lớn hay nhỏ không phải chỉ là việc có coi trọng hình thức hay không, quan trọng hơn là hai nhà Lâm Thương cũng có thể mượn bữa tiệc đính hôn này để làm công tác truyền thông. Hôm qua đã có một tòa báo liên lạc với cô, hi vọng cô có thể cho bọn họ độc quyền trong việc đưa tin về bữa tiệc đính hôn với điều kiện là họ sẽ giúp cô quảng bá bộ mỹ phẩm dưỡng da Lin’ love mà cô tạo ra.

Lâm Hi Âm hơi dao động, hai năm qua Lin’love đã dần trở nên mờ nhạt, mặc dù tập đoàn AC đã mua hết cổ phần Lâm thị nhưng Lâm thị cũng đã hoàn toàn bị AC vứt bỏ, đã sớm trong tình trạng kéo dài hơi tàn ăn bữa hôm lo bữa mai. Ban đầu khi Thương Vũ quyết tâm thu mua Lâm thị, thứ anh muốn căn bản không phải Lâm thị, mà là mượn lực của Lâm thị để tấn công vào thị trường quốc nội.

Nghĩ tới đây, trong lòng Lâm Hi Âm sinh ra một chút oán hận và không cam lòng. Chỉ là những thứ oán hận và không cam lòng này đều sinh ra từ tình yêu dành cho Thương Vũ, giống như là dây mây rối rắm quấn quanh con bọ rùa con, vừa nhột vừa đau.

Lâm Hi Âm thả lỏng người trên giường mặc cho nhân viên spa mát xa cho mình, tùy ý nói: “Tịnh Di, tôi cũng muốn tổ chức một bữa tiệc đính hôn đơn giản một chút, cô nói xem dù có đính hôn hay kết hôn thì hai đứa trẻ cũng vẫn là tâm can bảo bối của chúng ta. Chẳng qua tôi nghe nói, bây giờ ở thành phố Lan đang rất thịnh hành việc tổ chức lễ đính hôn thật lớn, hôn lễ thì lại rất đơn giản, hai nhà cùng tìm một hòn đảo xinh đẹp ở nước ngoài rồi bay qua đó, tổ chức một hôn lễ lãng mạn bên bờ biển.”

Tạ Tịnh Di im lặng.

Lâm Hi Âm thở dài một cái, dường như có chút khó xử.

Tạ Tịnh Di hiểu, cô đoán việc muốn ra nước ngoài cử hành hôn lễ là ý của Giai Khởi nhưng vì ngại nói ra nên Hi Âm mới đành đổi lại thành ý của mình. Tạ Tịnh Di suy nghĩ một chút rồi nói: “Hi Âm, chúng ta đã sắp trở thành người một nhà rồi, dù là cô hay Giai Khởi, có ý kiến gì thì trực tiếp nói với tôi, không cần khách khí.”

Lâm Hi Âm cười cười, ngượng ngùng nói: “Tịnh Di, cô đúng là rất hiểu tôi.”

Tạ Tịnh Di cũng cười, không nói gì nữa.

Lúc Lê Lạc lên mạng, nhìn thấy mấy tòa báo lớn cũng đang truyền thông cho nhãn hiệu Lin’ Love, cô cười thầm.

Cô nên nói gì đây, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời! Lâm Hi Âm thích nổi tiếng, bao nhiêu năm rồi mà tật xấu này vẫn không thay đổi chút nào. Còn gần hai tháng nữa mới đến ngày đính hôn, vậy mà Lâm Hi Âm đã bắt đầu mua tin tức. Chỉ là chiêu bài này, cô cũng nên học tập một chút. Hoặc là cô cũng có thể giúp Lâm Hi Âm mua thêm tin tức, trợ giúp một phen.

Khởi đầu càng nổi càng tốt, phải không? Thân thể nhẹ nhàng dựa vào ghế, Lê Lạc gấp máy vi tính lại. Đột nhiên cô cảm thấy có chút đau lòng cho Lâm Giai Khởi...

Còn vài tuần nữa là đính hôn, Lâm Giai Khởi mang theo thiệp mời tới trường. Trong ký túc xá, cô tùy ý bỏ thiệp mời trên bàn, thờ ơ hỏi các bạn cùng phòng: “Bữa tiệc đính hôn của tôi và Thương Ngôn, các cậu có muốn tới hay không?”

Phản ứng của bạn cùng phòng cô đương nhiên là một trận hoan hô thật to.

Sau khi đưa thiệp mời cho các bạn cùng phòng, trong túi Lâm Giai Khởi vẫn còn một tấm thiệp, cô đứng dậy, nói với các bạn cùng phòng: “Được rồi, mình đi tìm Thương Ngôn đây, bữa tối không cần chờ mình.”

Dưới ánh mắt hâm mộ từ các bạn cùng phòng, Lâm Giai Khởi đi ra khỏi túc xá, sau đó nhắn tin cho Thương Ngôn. Gần đây tình cảm giữa cô và Thương Ngôn ngày càng tốt hơn, mẹ của cô nói xong không sai chút nào, cô không nên ghen tuông làm gì, cô càng ghen lại càng đẩy Thương Ngôn tới bên cạnh Lê Lạc.

Về chuyện đêm đó ở khách sạn, cô cũng thấy Thương Ngôn đã xấu hổ đến nhường nào. Chỉ có tình yêu đích thực mới có thể khiến một chàng trai nguyện ý chờ một người con gái nhiều năm như vậy thôi... Ai, Lâm Giai Khởi vừa xấu hổ lại không biết làm thế nào.

Chỉ là khi hai nhà bắt đầu chuẩn bị cho lễ đính hôn, tâm trạng của cô ngày càng vui vẻ, bao gồm cả việc đối mặt với Lê Lạc. Lâm Giai Khởi đi tới viện sinh hóa tế bào Thanh Hoài, vào phòng nghiên cứu của Lê Lạc và Thương Ngôn. Mỉm cười đứng đối diện Lê Lạc, cô đưa thiệp mời ra, nghiêng đầu một chút nói: “Hi vọng cô có thể tới dự.”

Thật bất ngờ, không ngờ Lâm Giai Khởi lại tự tay đưa thiệp mời cho cô. Lê Lạc ah một tiếng, bật cười, nhận lấy thiệp mời, mở ra xem một chút, khách khí nói: “Tôi nhất định sẽ tới.”

Lâm Giai Khởi nói tiếp: “Quà tặng cũng không cần tặng, tiền mừng cũng không cần luôn. Chúng ta là bạn học, tất cả mọi người đều vậy.”

Lê Lạc nhìn Lâm Giai Khởi, nhất thời không lên tiếng, Ngừng lại một chút: “Được.”

“Bye bye.” Lâm Giai Khởi xoay người, khoác tay Thương Ngôn, ngọt ngào nói: “Đi, chúng ta đi ăn.”

Thương Ngôn: “Đợi...”

“Bye bye...” Lê Lạc vẫy tay chào Lâm Giai Khởi và Thương Ngôn, trong tay vẫn cầm tấm thiệp mời màu hồng.

Ngày mai là thứ bảy.

Lê Lạc chậm rãi đứng dậy, dọn dẹp lại bàn làm việc một chút, cầm theo một cái bọc lớn từ phòng nghiên cứu ra ngoài, khép lại cửa phòng. Đến chỗ ngoặt lại nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh đang ngồi trên ghế sa lon màu vàng nhạt trong phòng nghỉ, đang đọc một quyển tạp chí học thuật.

Dáng vẻ không chút để ý, nhưng lại kiên nhẫn mười phần.

Lê Lạc dừng bước, đối mặt với Tạ Uẩn Ninh, hỏi: “Giáo sư... thầy vẫn chưa về sao.”

“Ừ.” Tạ Uẩn Ninh đặt lại cuốn tạp chí vào giá sách, đứng lên nói: “Tôi đang đợi cô.”

Đợi cô?! Lê Lạc trừng mắt nhìn, chẳng lẽ Tạ Uẩn Ninh có chuyện gì muốn nói với cô sao, còn nữa, mọi người đi đâu hết rồi?

Đúng, anh có chuyện muốn nói với cô. Tạ Uẩn Ninh bước hai bước về phía Lê Lạc, anh hỏi: “Bữa cơm kia, cô muốn giữ tới khi nào?”

Cơm!? Lê Lạc nhớ lại. Rõ ràng là Tạ Uẩn Ninh thiếu cơm của cô, sao anh còn không không biết xấu hổ mà đòi cô chứ. Cho nên, Tạ Uẩn Ninh đợi cô chỉ là vì muốn nhanh chóng trả nợ?

Không phải sao? Mấy ngày nay anh vẫn đợi cô đây.

“Chọn ngày cũng không bằng trùng hợp, hay là hôm nay luôn?” Lê Lạc hỏi, ánh mắt lóe lên, tươi cười rạng rỡ.

“Hôm nay sợ rằng không được, tôi cần chuẩn bị một chút.” Tạ Uẩn Ninh chủ động nói: “Ngày mai thì sao?”

Ngày mai cũng được, đương nhiên là có thể! Chỉ là Tạ Uẩn Ninh phải chuẩn bị cái gì chứ, chẳng lẽ anh muốn tự mình xuống bếp sao? Lê Lạc không nhịn được mím mím môi, sau đó nhếch miệng mỉm cười cười, khoái trá nói với Tạ Uẩn Ninh: “Vậy ngày mai em qua tìm thầy.” Vinh hạnh chờ Tạ Uẩn Ninh tự mình xuống bếp mời cô ăn cơm.

Tạ Uẩn Ninh vốn muốn gật đầu đồng ý, suy nghĩ một chút, anh lại nói: “Không cần, tôi tới đón cô.”

Lê Lạc vui vẻ gật đầu: “Được.”

“Tôi cũng cần 1 ngày.” Tạ Uẩn Ninh mở miệng lần nữa, dặn dò cô: “Cho nên ngày mai không nên sắp xếp những chuyện khác.”

Lê Lạc càng vui vẻ gật đầu: “Không thành vấn đề!”

1 ngày, Tạ Uẩn Ninh muốn mời cô Mãn Hán toàn tịch (*) sao? Lê Lạc ngồi xe bus trở về nhà trọ, khóe miệng không nhịn được cong lên, vui vẻ, vô cùng vui vẻ. Chỉ là dù là bữa tiệc Mãn Hán thì cô cũng nhận nha, dù sao món quà sinh nhật mà cô tặng Tạ Uẩn Ninh cũng không hề rẻ.

(*) Mãn Hán toàn tịch: Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa. Về lịch sử hình thành, khi người Mãn Châu thôn tính được Trung Quốc, họ chỉ dành cho người Hán các chức vụ nhỏ do đó người Hán đấu tranh giành quyền lực. Vua nhà Thanh là Khang Hi đã muốn giải quyết tranh chấp và đã tổ chức một buổi đại tiệc để giải quyết tranh chấp vào dịp sinh nhật thứ 66 của mình. Đại tiệc này bao gồm các món ăn Hán và Mãn, cả hai nhóm đầu bếp làm cùng nhau. Sau cuộc khởi nghĩa Vũ Xương, thường dân đã biết đến đại tiệc này. Buổi đại tiệc đã được tổ chức trong Tử Cấm Thành ở Bắc Kinh. Bữa đại tiệc bao gồm 6 buổi tiệc trong 3 ngày với tổng cộng 320 món, trong đó có 196 món chính và 124 món ăn nhẹ. Tùy theo cách đếm số món, ít nhất tuyệt đối cũng có 108 món. Sau khi xem trước số món, ông đã đặt tên đại tiệc như trên. Đại tiệc được chia ra tiệc trong cung và ngoài cung dành cho vua và các quan chức cấp khác nhau, trong đó tiệc nội cung dành cho hoàng gia và quan lớn, trong đó có quan Hán trên nhị phẩm. Một cuốn sách thời Càn Long đã mô tả chi tiết đại tiệc này và cách chế biến.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Lạc nhận được điện thoại của Tạ Uẩn Ninh.

Nửa giờ sau, Lê Lạc ngồi trong một nhà hàng ở thành phố Lan, chờ Tạ Uẩn Ninh bưng hai phần đồ ăn sáng tới, không nhanh không chậm ngồi xuống, chủ động đưa cho cô bát cháo khoai lang tím, sau đó lặng lẽ cầm thìa lên.

Thì ra là không phải Mãn Hán toàn tịch, mà là ăn từ sáng đến tối...

Thực ra cũng không hẳn là ăn từ sớm đến tối. Sau khi ăn sáng xong, Tạ Uẩn Ninh liền dẫn cô tới bảo tàng khoa học kỹ thuật và bảo tàng sinh vật biển và thủy cung hiện đại nhất thành phố Lan, anh dẫn cô tới phòng nghiên cứu người máy tối tân nhất, dẫn cô tới ngắm những chú cá heo dễ thương, còn giúp cô chụp ảnh cùng cá heo, sau đó hai người còn cùng nhau xem một phim trên màn hình nước 5 dặm tuyệt đẹp. Nước chảy xuống như thác, Tạ Uẩn Ninh cầm áo khoác âu phục chặn lại bọt nước giúp cô...

Vẫn chưa tới giờ bữa tối, Tạ Uẩn Ninh không chọn ăn ở nhà hàng, anh dẫn cô ra ngoại ô chọn một chai rượu đỏ thật ngon, sau đó lái xe dẫn cô trở lại nhà anh.

Đoạn đường này, Lê Lạc ngồi ở ghế lái phụ, hai tay ôm chai rượu đỏ, áp lực vô tri vô giác lan tràn toàn thân.

Có cái gì đó sai sai.

Bữa tối, Tạ Uẩn Ninh tự mình xuống bếp. Anh nói cô đợi anh một tiếng. Trước khi anh xuống phòng bếp, anh còn giúp cô mở TV lên, để cô ngồi xem TV đợi anh.

Trên TV cũng không có gì hay ho lắm, kênh thiếu nhi thì đang chiếu bộ phim hoạt hình “Công chúa ngủ trong rừng” của Disney. Ngồi ngay ngắn trên sô pha ở phòng khách, Lê Lạc chọn bộ phim này, vừa xem vừa oán thầm. Sau đó, cô vuốt vuốt trán mình, trong lòng hít vào một hơi thật dài, bởi vì cô chợt nghĩ đến câu nói ngày hôm qua của Tạ Uẩn Ninh—— “Tôi cũng cần 1 ngày.”

Không phải là cô nhạy cảm đâu, nhưng cô cần nghiêm túc suy tính một chút: Tạ Uẩn Ninh nói 1 ngày, là 12 tiếng ban ngày, hay là cả buổi tối, là 24 giờ 1 ngày vậy...

Bộ phim dần tới hồi kết, Tạ Uẩn Ninh cũng đã nấu cơm xong. Lê Lạc từ ghế sa lon đi sang, nhìn những món ăn trên bàn, bữa cơm tối này quả thật có thể ví với Thao Thiết thịnh yến (*). Không ngờ tài nấu nướng của Tạ Uẩn Ninh cũng không tồi chút nào.

(*)Thao Thiết là một loại động vật huyền thoại trong các truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, được cho là một trong chín người con của Rồng, Thao Thiết được cho là rất tham ăn. Thao Thiết thịnh yến ý chỉ một bữa tiệc với rất nhiều món ăn.

Thật ra thì chuyện này cũng không khó hiểu, Tạ Uẩn Ninh cũng là kiểu người kén ăn, khi anh tới nước Mĩ học, anh đều tự mình xuống bếp nấu nướng.

“Đi lấy rượu đỏ tới đây.” Tạ Uẩn Ninh cởi tạp dề ra, mở miệng nói với Lê Lạc, sai cô làm việc: “Sau đó, đến quầy rượu bên kia lấy cốc và dụng cụ mở chai tới đây.”

Lê Lạc: “... Được.”

Rõ ràng là Hồng Môn Yến (*), vậy mà còn bắt cô làm việc, anh làm người có còn lương tâm hay không vậy! Lê Lạc tới quầy rượu ở phòng khách lấy cốc và dụng cụ mở chai.. Sau đó, hai người ngồi trước chiếc bàn dài. Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh một chút, mở miệng nói: “Cám ơn vì giáo sư mời em ăn cơm.” Sau đó, cầm dao nĩa lên, dự định sau khi ăn xong sẽ lập tức rời đi.

(*)Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.

“Sau đó.” Tạ Uẩn Ninh mở miệng.

Lê Lạc cầm dao nĩa, không dám cử động, nhẹ nhàng, hạ tầm mắt, cuối cùng vẫn đến rồi sao?

Được rồi. Tạ Uẩn Ninh chậm rãi dựa người ra sau, sau đó đôi tay nắm chặt lại, cả người khẽ nghiêng tới trước, nhìn thẳng vào ánh mắt của Lê Lạc, thẳng thắn mở miệng: “Lê Lạc, em hiểu ý của tôi đúng không?”

Đương nhiên là hiểu, 24 giờ đúng không... Từ nhỏ Lê Lạc đã được mọi người khen là thông minh, không nghĩ tới hiện tại vẫn bị Tạ Uẩn Ninh lừa, suy nghĩ kỹ một chút, thật ra thì anh cũng đã từng nói với cô, anh không phải là một lão sư phẩm hạnh cao thượng, là cô tự cho rằng Tạ Uẩn Ninh phẩm hạnh cao thượng. Rốt cuộc, Tạ Uẩn Ninh đã nói lại rất rõ ràng. Không, là nói một chuyện vốn đã rõ ràng ra.

“Em có thể hiểu, đúng không?” Tạ Uẩn Ninh hỏi lại một lần nữa, trong mắt mang theo ý cười, tất cả đều là gió xuân.

Lê Lạc gật đầu một cái, ngay sau đó lại lắc đầu.

Tạ Uẩn Ninh có chút buồn cười: “...Được rồi, chúng ta ăn trước đã.”

Lê Lạc không nhúc nhích, tay nắm chặt dao nĩa, bây giờ cô còn dám ăn sao. Thật ra thì cô cũng không sao cả, suy nghĩ một chút mình chỉ là lão xử nữ, so với cô Tạ Uẩn Ninh quả thực chính là tiểu thịt tươi. Cô tuyệt đối không thua thiệt.

Chỉ là, trong lúc nhất thời cô thật sự không có cách nào tiếp nhận chuyện này, kích thích này có hơi lớn rồi.

“Giáo sư, thật ra thì em...” Lê Lạc vẫn muốn tìm cách từ chối: “Bây giờ em đã không còn muốn theo đuổi thầy nữa, chỉ là muốn theo đuổi bước chân của thầy thôi, em đối với thầy đã...”

“Đã không có tình yêu nam nữ rồi sao?” Tạ Uẩn Ninh thay cô nói nốt, ngừng lại một chút, anh yên lặng quan sát cô.

Lê Lạc gật đầu mạnh. Đúng vậy đúng vậy.

Tạ Uẩn Ninh nhất thời không nói gì, một lát sau, anh tiếp tục dựa lưng vào ghế nhìn cô: “... Không thích tôi?”

Lê Lạc gật đầu, lại lắc đầu, đầu óc nhanh chóng quay mòng mòng, sau đó nói rõ ràng: “Thích thì vẫn thích, chỉ là đã không phải là tình yêu nam nữ nữa rồi... Không phải lần trước thầy đã từ chối em sao, nói vĩnh viễn sẽ không suy nghĩ đến em. Thương Ngôn cũng nói thầy sẽ không thích những cô gái từ hai mươi tám tuổi trở xuống, cho nên em đã tuyệt vọng rồi... Đúng, tuyệt vọng rồi.”

“Nhưng mà tôi lại thích em mất rồi.” Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói, không một chút do dự, hoàn toàn xóa bỏ lời nói trước đây, hít một hơi, anh nói thêm: “Chính là tình yêu nam nữ.”

Lê Lạc: “A...”

Cho nên, Tạ Uẩn Ninh đang tỏ tình với cô sao? Lê Lạc ngừng lại một chút, tiếp tục mông lung.

Tạ Uẩn Ninh đặt tay phải lên mặt bàn, nhẹ nhàng cầm lên bộ dao nĩa, sau đó, anh trả lại Lê Lạc lời thổ lộ cô từng nói với anh: “Đúng, tôi thích em, bắt đầu từ khi em muốn tôi dẫn em xuống núi đêm hôm đó.”

(Hết chương 33)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.