Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 36: Chương 36




Lê Lạc nhận được ba lời mời tới dự bữa tiệc đính hôn của Thương Ngôn và Lâm Giai Khởi từ Lâm Giai Khởi, Thương Ngôn và Tạ Tịnh Di. Ngay cả Tạ Uẩn Ninh cũng nhắc cô ngày hôm đó ăn mặc ra dáng một chút.

Cho nên, Lê Lạc không chỉ cẩn thận lựa chọn váy áo xinh đẹp, mà còn đi làm lại tóc. Tạ Uẩn Ninh biết cô muốn đi cắt tóc nên đã lái xe đưa cô đi, thuận tiện cùng đi ăn tối ở một nhà hàng gần đó.

...

Trong salon tóc, Lê Lạc mỉm cười nhìn Tạ Uẩn Ninh, không quên nói với Lâm Hi Âm: “Tạ Uẩn Ninh chọn gia thế rất kỹ sao? Ah, vậy thì chúng ta có thể hỏi anh ấy một chút.”

Lâm Hi Âm: “...”

Tạ Uẩn Ninh đi từ phía ngoài vào bên trong, gương mặt không lộ vui buồn, đứng trước mặt cô và Lâm Hi Âm. Lê Lạc cảm thấy Tạ Uẩn Ninh quá lạnh lùng, đang muốn gương mặt anh có chút vui vẻ, bả vai trầm xuống, Tạ Uẩn Ninh đặt tay lên vai cô, giống như là đang dạy dỗ cô vì câu “Ninh Ninh” vừa rồi, sắc mặt không vui liếc nhìn cô một cái.

“Uẩn Ninh...”

Giọng nói dịu dàng ôn nhu này không phát ra từ Lê Lạc, mà là Lâm Hi Âm.

Lâm Hi Âm cười tươi nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh, gương mặt có chút xấu hổ. Cô thật sự không ngờ người bước vào lại là Tạ Uẩn Ninh, quả thực là bất ngờ đến khó mà tin nổi. Ngày mai Giai Khởi và Thương Ngôn sẽ đính hôn, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp mặt vị công tử Tạ gia này. Lâm gia và Thương gia sẽ sớm trở thành một nhà, vậy thì cũng coi như sẽ trở thành một nhà với Tạ gia, theo như phong tục của thành phố Lan, cô nên theo con gái gọi Tạ Uẩn Ninh là cậu. Chỉ là Lâm Hi Âm thật sự không gọi nổi tiếng “cậu” này, mà Tạ Uẩn Ninh chưa chắc đã thích cô xưng hô với anh như vậy.

Cứ trực tiếp gọi tên có khi lại tạo được cảm giác thân thiết.

Tuy nhiên Tạ Uẩn Ninh lại không hề muốn tiếp nhận sự thân thiết này và đương nhiên, anh chỉ nhìn về phía Lê Lạc, mở miệng hỏi: “Em vẫn muốn cắt tóc sao?”

“Phải cắt chứ.” Lê Lạc vuốt mái tóc không dài không ngắn của mình, một lần nữa tự luyến (*) đứng trước gương của Lâm Hi Âm ngắm nhìn chính mình, sau đó cố tình nói: “Dì Lâm rất quan tâm đến cháu, cháu và Dì Lâm lại có duyên gặp mặt như vậy, cho nên cháu muốn tham khảo ý kiến của Dì Lâm một chút, cháu nên cắt kiểu nào thì đẹp vậy, Dì Lâm.”

(*) tự luyến: tự yêu mình; quá chú ý chăm sóc đến vẻ đẹp của mình; tính tự yêu mình.

Lời nói của cô khiến Tạ Uẩn Ninh giật giật khóe miệng, anh không tin, cũng không buồn để ý tới.

Đúng lúc đó, chủ salon cũng vừa sắp xếp một chỗ ngồi khác cho Lâm Hi Âm, cố ý tới đây nói một tiếng: “Lâm tiểu thư, chúng ta có thể đổi sang chỗ khác rồi.”

Lâm Hi Âm nắm tay vịn của ghế xoay, mỉm cười quay đầu, nhỏ nhẹ nói với chủ salon tóc: “... Không cần đổi nữa.”

Lê Lạc nhún nhún vai, trực tiếp chọn một chỗ gần cửa sổ, tùy tiện ngồi xuống, sau đó chọn người thợ cắt tóc đã cắt cho cô lần trước, chính là vị tiểu ca rất am hiểu về những kiểu tóc cố kia.

(*) tiểu ca: cách gọi những thanh niên trẻ.

Tiểu ca bước thẳng tới chỗ cô, giống như là bằng hữu lâu năm không gặp, cất tiếng chào cô: “Lorna, đã lâu không gặp!”

Không ngờ, tiểu ca đẹp trai vẫn còn nhớ rõ tên tiếng Anh của cô, Lê Lạc đáp lại bằng một nụ cười sáng lạn, người phía sau lại khẽ nhíu mày.

Lê Lạc quay đầu lại, hỏi Tạ Uẩn Ninh: “Có thể giúp em chọn một kiểu tóc không?”

Tạ Uẩn Ninh ngồi xuống chiếc ghế salon ở phía sau lưng cô, không để ý tới cô, nhân viên phục vụ mang cà phê và điểm tâm tới cho anh. Lê Lạc thấy hơi mất hứng, cô biết đi cắt tóc cùng người khác rất nhàm chán, lại càng không thích hợp với kiểu người như Tạ Uẩn Ninh. Cho nên sau khi ăn cơm tối xong, cô đã định hai người mỗi người đi một ngả, nhưng chính anh muốn đi cùng cô, kết quả lại tỏ vẻ không vui là sao.

Lê Lạc thở dài một cái, lật lật mấy trang hình kiểu tóc, chỉ vào mẫu tóc ngắn màu xanh nâu, động lòng hỏi tiểu ca cắt tóc: “Anh thấy em nhuộm màu này được không?”

“Lorna, nói ra chắc em sẽ không tin, nhưng tôi đang định đề cử cho em màu này.” Anh đặt tay lên đầu cô, vẻ mặt tán thưởng.

“Really?” Lê Lạc kinh ngạc, sau đó sảng khoái đồng ý: “Ok, vậy nhuộm giúp em màu này đi.” Cùng lắm thì lần sau tới đây nhuộm lại, hôm nay đi cùng Tạ Uẩn Ninh, cô không nên lãng phí thời gian của anh.

Sau đó một tiếng “Không thể” vang lên từ phía sau, Tạ Uẩn Ninh đứng lên, nhìn màu sắc cô chỉ, gương mặt trầm xuống nhắc nhở cô: “Nếu như em dám nhuộm màu này, đề án thực tập kỳ này cũng không cần làm nữa.”

Lê Lạc: “...”

Tiểu ca cắt tóc cũng: “...”

Đối diện với ánh mắt khó hiểu từ tiểu ca cắt tóc, Tạ Uẩn Ninh không ngại trần thuật lại một sự thật: “Tôi là bạn trai của cô ấy, cũng là người hướng dẫn của cô ấy.”

Tiểu ca cắt tóc: Omg!

Nửa tiếng sau, Lê Lạc cắt một kiểu tóc ngắn đơn giản, sau đó bị Tạ Uẩn Ninh dắt lên xe. Ghế lái phụ, Lê Lạc kéo gương xuống nhìn một chút, hỏi người bên cạnh: “Ninh Ninh, kiểu tóc này thật sự dễ nhìn sao?”

(*) Search trên mạng thì nó ra kiểu tóc ngắn sau búi 1 chỏm ở phần mái như này images

Ninh Ninh! Tạ Uẩn Ninh vẫn không khởi động xe quay đầu nhìn về phía Lê Lạc. Nếu như cô còn dám gọi anh như vậy một lần nữa, anh thật sự muốn ném cô ra khỏi xe, sắc mặt không thay đổi, Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói: “Có thể đổi lại cách xưng hô hay không?”

Lê Lạc nhích lại gần ghế ngồi, cúi đầu: “Được rồi, giáo sư.” Rõ ràng quan hệ giữa hai người chính là quan hệ yêu đương, vậy mà Tạ Uẩn Ninh còn bày ra dáng vẻ giáo sư làm cái gì, vừa nãy thì chuyện đề án thực tập, bây giờ thì không cho phép gọi tên. Mặt Lê Lạc buồn như đưa đám: “Giáo sư, chẳng lẽ ngay cả tên em cũng không thể gọi sao?”

Tạ Uẩn Ninh: “Chờ đến khi chúng ta chính thức hẹn hò đi, hiện tại tôi vẫn là giáo sư và cũng là tổ trưởng của em, gọi thẳng tên tự cũng không thích hợp lắm.”

Lê Lạc nghe Tạ Uẩn Ninh giải thích, gật đầu đồng ý, ai bảo cô nói tất cả đều nghe anh chứ. Chỉ là mối quan hệ giữa cô và Tạ Uẩn Ninh có thể giữ được đến ngày hai người chính thức hẹn hò sao? Lê Lạc nghiêng nghiêng đầu, mím môi nhìn ra phía ngoài cửa xe...

Mặc dù Tạ Uẩn Ninh vẫn nghiêm túc như vậy nhưng lúc anh đưa cô tới nhà trọ, Lê Lạc vẫn chủ động hôn lên má anh: “Cám ơn giáo sư, ngủ ngon.”

Nói xong, cô mở cửa xe ra.

“Chờ chút.” Tạ Uẩn Ninh gọi Lê Lạc, Lê Lạc cứ nghĩ Tạ Uẩn Ninh lại muốn dạy dỗ cô, không ngờ bàn tay Tạ Uẩn Ninh kéo cô lại, sau đó lưu lại trên mặt cô một nụ hôn, môi anh nhẹ nhàng chạm lên gò má cô, giọng nói trầm trầm: “Ngủ ngon.”

Giả vờ quân tử!

Lê Lạc vui vẻ xuống xe, tay trái xoa nhẹ lên má, gương mặt nóng bừng, quay người lại vẫy vẫy tay phải, tạm biệt Tạ Uẩn Ninh, sau đó mới đi vào nhà trọ.

Đêm khuya, Lê Lạc nằm trên giường, theo thói quen trợn tròn mắt nhìn bầu trời trên trần nhà. Tay trái bất giác lại sờ lên má.

Mu bàn tay chợt nhói đau giống như bị móng tay nhọn cứa vào da thịt. Quả nhiên, hận dễ khiến người ta khắc cốt ghi tâm hơn yêu, hận chính là không thể nào quên được. Nhiều năm như vậy, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác lòng bàn tay mình bị móng tay sắc nhọn hung hăng cắm chặt.

Sau khi cha mẹ qua đời, cô uất ức đến phát bệnh, thậm chí còn phải ngồi xe lăn, ngày ngày cô không ăn không uống. Hi Âm cầm tay cô gọi chị chị em em nhưng móng tay lại cứa mạnh vào da thịt cô, đau đến mức rốt cuộc cô cũng có phản ứng, cúi đầu kêu Lâm Hi Âm một tiếng: “Chị...”

Đúng lúc đó một người đi từ bên ngoài vào, trên người mặc âu phục, dáng vẻ rất anh tuấn. Lâm Hi Âm đứng lên, nói với người phía sau: “Thương Vũ, Thanh Gia vẫn không chịu ăn cơm, phải làm thế nào đây...”

Đó là khoảng thời gian Lê Lạc không bao giờ muốn nhớ lại, thế nhưng cũng không có cách nào quên được. Khi ấy cả thân thể và linh hồn cô đều bị trói chặt bên trong chiếc xe lăn nho nhỏ. Hi Âm đã giam giữ cô, cô không ra được, cũng không có bất kỳ người nào có thể bước vào. Rất may mắn, sau đó cô đã trốn được ra nước ngoài, sau đó đưa cho Lâm Hi Âm món quà cuối cùng: chính là tin tức cô tự sát mà chết, tác thành cho mong ước của Lâm Hi Âm.

Tối nay lúc trở về, Tạ Uẩn Ninh có hỏi cô: “Em không thích Lâm Hi Âm sao?”

“Giáo sư, Lâm Hi Âm vu oan cho em là người tình của Thương Vũ, thầy cảm thấy em có thể thích cô ta sao?” Cô bình bình thản thản hỏi ngược lại Tạ Uẩn Ninh, ngừng lại một chút, lại nói: “Chỉ là giáo sư cũng không thích Dì Lâm à?”

“Thật sự tôi cũng không thích người này.” Tạ Uẩn Ninh trả lời cô. Nhưng anh không nói nguyên nhân cho cô biết, mà cô cũng không quan tâm lắm.

Ngày hôm sau, Lê Lạc dậy sớm chạy bộ, cô cứ chạy mãi cho đến khi mồ hôi đầm đìa. Sau khi chạy xong, tắm rửa sạch sẽ, khoác áo ngủ ra ngoài, nhìn lên đồng hồ mới 7 rưỡi sáng.

Lúc này Lâm gia cũng đã bắt đầu bận rộn.

Lúc sáu rưỡi, Lâm Giai Khởi khoe ảnh lễ phục đính hôn lên wechat – một bộ lễ phục màu hồng xinh đẹp, ưu nhã lại quý phái. Lê Lạc chạy bộ xong vẫn là bấm like cho Lâm Giai Khởi. Chỉ là có nhiều lúc hạnh phúc cũng giống như bọt biển, vừa chạm vào đã vỡ.

Tựa như ký ức khó quên nhất mà cô vẫn chôn sâu trong tiềm thức, khi ấy cô đẩy xe hành lý chạy như bay từ sân bay ra ngoài, trong vali hành lí đều là quà mà cô tự tay chọn cho người nhà. Bánh xe hạnh phúc lăn nhanh trên mặt sân bay soi rõ cả bóng người, tâm trạng của cô cũng như bay trên mây, ngước mắt nhìn về phía cửa đón khách tìm kiếm bóng dáng cha mẹ. Nhưng chưa kịp nhìn thấy người, điện thoại di động đã vang lên, không nhìn số điện thoại, cô lập tức bấm nghe, làm nũng hỏi: “Cha mẹ, con xuống máy bay rồi, cha mẹ đang đứng ở đâu...”

Lúc đó, bọn họ đều đã mất.

Ở thành phố Lan, hôn lễ thường được tổ chức vào buổi tối, nhưng bữa tiệc đính hôn lại thường cử hành vào buổi trưa. Thiệp mời mà Lê Lạc nhận được từ Lâm Giai Khởi cũng ghi thời gian là mười hai giờ trưa.

Cô đưa tay kéo tủ quần áo ra, bên trong treo một bộ lễ phục mới. Một bộ váy đen tuyền lộng lẫy, kiểu dáng cũng ưu nhã như một nàng công chúa. Nhà trọ của cô có lắp hệ thống lò sưởi, cô trực tiếp cởi áo choàng tắm trên người ra, mặc bộ lễ phục lên.

Tạ Uẩn Ninh nói cô ăn mặc ra dáng một chút, vậy thì mặc màu đen là đủ bảo thủ rồi đúng không?

Lê Lạc soi gương, cài một chiếc kẹp tóc kim cương lên mái tóc ngắn, ngoài ra trên người không đeo thêm bất kỳ trang sức nào khác. Vóc dáng hoàn hảo của cô chính là lớp trang điểm đẹp nhất, nhất là phần lưng, giống như một bức tranh phong cảnh đầy xuân sắc, càng che đậy lại càng khiến người ta chú ý.

Thoa son môi lên, Lê Lạc khẽ mím môi, đôi môi đỏ mọng thở dài một hơi, suy nghĩ tính toán lại mọi chuyện, ngồi trước bàn trang điểm, cô gửi đi bức thư điện cuối cùng.

Trong phòng ngủ Lâm gia, Lâm Giai Khởi đang mặc thử lễ váy, hai ngày nay số lượng người theo dõi cô trên mạng xã hội vẫn tăng đều đều. Giống như ban phát phúc lợi cho những người theo dõi, cô chủ động đăng ảnh mình mặc lễ phục đính hôn, sau đó dí dỏm nói: “Mặc thử một chút đã, còn chưa makeup đâu nha.”

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lâm Hi Âm nặng nề xuất hiện trước cửa.

Lâm Giai Khởi hơi giật mình, các bạn cùng phòng cô cũng bị vẻ mặt của Lâm Hi Âm dọa một phen, Lâm Hi Âm lập tức thu lại vẻ mặt khó coi, nở một nụ cười, tiến lên ôm lấy Lâm Giai Khởi: “Bảo bối của mẹ đẹp quá, vừa rồi là mẹ bị con mê hoặc.”

Hoá ra là như vậy.

“Cám ơn mẹ.” Lâm Giai Khởi thẹn thùng đỏ mặt, tựa đầu vào ngực Lâm Hi Âm, cảm động nói: “Có thể làm con gái của mẹ, con thật sự rất hạnh phúc...” Lâm Giai Khởi nói thật lòng, nước mắt nhẹ rơi.

Đúng vậy, làm sao có thể không hạnh phúc chứ, được lớn lên trong hoàn cảnh tốt nhất, có một người bạn trai thanh mai trúc mã tốt nhất, ngoại hình thì được di truyền tất cả ưu điểm của mẹ, cho dù tính khí không tốt, điêu ngoa tùy hứng nhưng vẫn luôn có người cưng chiều, yêu thương.

Học hành không giỏi cũng có thể học ở ngôi trường danh giá bậc nhất.

Giống như Lâm Giai Khởi từng đăng trên wechat, kiếp này cô may mắn, hạnh phúc như vậy, nhất định là kiếp trước đã cứu cả hệ ngân hà.

Chỉ là mặc dù đang ôm ấp con gái nhưng tâm trạng Lâm Hi Âm lại vô cùng phức tạp. Điên thoại di động của cô nhận được một tin nhắn, là một tin nhắn từ số lạ, nội dung như sau: “Lâm phu nhân, có người nói con gái cô đã thay thế một nữ sinh khác trong danh sách sinh viên đỗ vào Lan Đại, xin hỏi đây là sự thật sao? Cô có thể chấp nhận phỏng vấn để xác nhận không? —— ký giả Chu Tân Tuyền.”

Chu Tân Tuyền là ai ?

Chính là ký giả khó ở nhất thành phố Lan, thích nhất là đào bới chuyện cũ của những người có tiền. Có người nói anh ta là ký giả giàu có nhất, chính trực nhất thành phố Lan, cũng có người nói anh ta chán ghét, hận đời.

Lâm Hi Âm lập tức xóa bỏ tin nhắn này, mặc kệ có phải là một trò đùa quái ác hay không, chuyện quan trọng nhất trong ngày hôm nay là chuyện đính hôn của con gái, những chuyện khác, chung quy rồi cũng sẽ có cách giải quyết, nếu thật sự không giải quyết được, cô có thể cầu xin Thương Vũ. Giai Khởi sớm muộn gì cũng gả cho Thương Ngôn, anh ta nhất định sẽ giúp cô .

11 giờ trưa.

Lê Lạc ngồi trong xe Tạ Uẩn Ninh tới khách sạn, mặc dù Lâm Giai Khởi nói cô không cần chuẩn bị quà nhưng cô vẫn chuẩn bị một phần tiền mừng, mặc kệ nói thế nào Giai Khởi cũng là cháu ngoại của cô không phải sao?

Lê Lạc quay sang hỏi Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư, hôm nay thầy đưa bao nhiêu tiền mừng vậy?”

Hơn hai mươi năm đã qua, hiện tại thành phố Lan chuẩn bị quà mừng như thế nào Lê Lạc hoàn toàn không biết, nghĩ đến Thương Ngôn cũng là cháu ngoại của Tạ Uẩn Ninh, vậy thì cũng tương tự với cô và Giai Khởi.

Tạ Uẩn Ninh nhất thời chưa trả lời Lê Lạc, trước tiên anh đậu xe vào bãi đậu xe. Hôm nay Thương Ngôn đính hôn, tiền mừng anh đưa đương nhiên không nhỏ, cho nên anh nhìn bao lì xì trong tay Lê Lạc, mở miệng nói: “Thật ra thì em có thể không cần đưa.”

Cái này không thể được, Lê Lạc lắc đầu một cái nói: “Mặc dù em và Thương Ngôn là bạn, nhưng cũng không thể quá tùy ý.”

Tạ Uẩn Ninh bất đắc dĩ, anh nói Lê Lạc không cần đưa cũng không phải bởi vì cô và Thương Ngôn là bạn, mà chỉ là thuận miệng nói. Tạ Uẩn Ninh nói với Lê Lạc số tiền mừng anh đưa.

Lê Lạc chắc lưỡi hít hà, đi xuống xe, quả nhiên cháu ngoại ruột có khác.

Từ cửa khách sạn vào đến thang máy.

Lê Lạc đi đôi giày cao gót màu đen, bước chân nhẹ nhàng đi theo Tạ Uẩn Ninh. Từ thang máy ra ngoài chính là phòng tiệc, hội trường hiện tại đã rất náo nhiệt, cô tùy ý nhìn quanh hiện trường, hôm nay các bên truyền thông tới cũng không ít.

Lê Lạc chú ý tới chiếc bàn ngay phía trước, mỉm cười nói với Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư, lão nhân gia (ông bà cụ) ngồi đằng trước vẫn luôn nhìn thầy.”

“Đó là cha mẹ tôi.” Tạ Uẩn Ninh nói với Lê Lạc: “Đi thôi, qua đó chào hỏi.”

Không muốn. Lê Lạc nhạy bén đứng trước mặt Tạ Uẩn Ninh, cười nói: “Giáo sư, em muốn đi xung quanh xem một chút.” Ngừng lại một chút, lại nói: “Em tự mình chơi, hẹn gặp lại.”

Cánh tay trực tiếp bị nắm chặt, không cho thương lượng, Tạ Uẩn Ninh trực tiếp dẫn theo Lê Lạc đi tới, sau đó dặn dò một câu: “Đợi lát nữa nhớ lễ phép một chút, biết không?”

Lê Lạc: “...”

Ở chiếc bàn tròn lớn phía trước có Tạ phụ, Tạ mẫu, còn có Thương Vũ, Tạ Tịnh Di và Phương Tử Văn đang ngồi tề tựu. Chỉ thiếu mỗi Lâm Hi Âm, lúc này có lẽ đang ở phòng nghỉ, lát nữa sẽ cùng ra với con gái. Lê Lạc bị Tạ Uẩn Ninh dẫn tới, nở một nụ cười lễ phép với mọi người. Sau đó, cũng chỉ như vậy.

Tất cả tầm mắt cùng hội tụ trên mặt cô, có quan sát, có suy nghĩ, còn có ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Thương Vũ.

Hôm nay cô tới đây để xem kịch hay chứ không phải là để bị nhìn. Lê Lạc không nói lời nào, hoàn toàn mất đi sự thông minh, hăng hái vốn có, cũng quên mất lời dặn dò của Tạ Uẩn Ninh vừa rồi. Sau đó Tạ phụ Tạ mẫu vẫn đang chờ cô chào hỏi khẽ cau mày, Tạ Tịnh Di vội vàng nói: “Lê tiểu thư, cô đến này bên ngồi đi.”

“Giáo sư...” Lê Lạc nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh, có thể không?

Aizz! Tạ Uẩn Ninh cũng không hy vọng hôm nay Lê Lạc sẽ thể hiện thật tốt, vì thế anh cũng không từ chối ý tốt của chị mình, anh nói với Lê Lạc: “Ngồi đi.”

“Oh, vậy em ngồi nhé.” Lê Lạc đi tới bên cạnh Tạ Tịnh Di, sau đó lấy điện thoại di động ra, ngay trước tất cả mọi người, nhắm mắt làm ngơ bắt đầu nghịch điện thoại di động.

Tạ Phồn Hoa quay đầu đi.

Tạ mẫu cũng thở dài một cái.

Thương Vũ cúi thấp đầu, bật cười một tiếng.

Tạ Uẩn Ninh dựa người về sau, cũng không giải thích gì về hành động không lễ phép của Lê Lạc, cũng không ngăn Lê Lạc không được chơi, giống như đang dung túng cho đứa nhỏ nhà mình vậy.

Hết cách rồi, bạn gái không hiểu chuyện, anh lại không thể dạy dỗ cô ngay trước mặt mọi người.

Hai tay Lê Lạc cầm điện thoại di động, nửa người dựa vào ghế, ngay trước mặt tất cả nhân vật chính của ngày hôm nay, không hề kiêng nể gì, mở trang web tin tức tìm bài báo sốt dẻo nhất. Một sự kiện phải mất bao lâu mới có thể tạo nên hiệu ứng từ xã hội? Một tuần? Ba ngày? Một ngày?

Không, chỉ cần ba giờ.

9 giờ sáng, diễn đàn Lan Đại tung ra một tin tức bùng nổ như một trái lựu đạn, cháu ngoại của nguyên cục trưởng cục giáo dục Tạ Phồn Hoa hôm nay sẽ đính hôn với Lâm Giai Khởi – người đã thay thế vị trí của một cô gái miền núi trong danh sách nhập học vào Lan Đại.

Tin tức nhanh chóng được truyền đi, chưa đầy một tiếng sau tin tức này đã lan ra tất cả các diễn đàn trên mạng Internet. Đương nhiên chuyện này lan đi nhanh như vậy cũng là nhờ công của Lâm Hi Âm, một thời gian trước đã mua tin từ các báo để lăng xê cho con gái mình.

Lê Lạc hơi xúc động, thở dài một cái.

Còn mười phút nữa bữa tiệc đính hôn sẽ bắt đầu, Thương Ngôn và Lâm Giai Khởi đang chuẩn bị bước ra. Các bên truyền thông cũng lục tục đi lên phía trước để chuẩn bị chụp ảnh, tin tức này nhất định sẽ đủ nóng để lên trang nhất của tất cả các tờ báo ngày mai.

Lê Lạc đặt điện thoại di dộng xuống, ánh mắt di chuyển một vòng, từ Tạ phụ, Tạ mẫu, Thương Vũ, Tạ Tịnh Di, lại nhìn đến cha của Lâm Giai Khởi - Phương Tử Văn, sau đó nhìn ra phía sau, có vẻ như số người trong hội trường này đang đọc tin tức không nhiều lắm?

Rốt cuộc Lâm Hi Âm cũng đã tới, thật vừa đúng lúc, ngồi xuống vị trí đối diện với cô.

Lê Lạc nhắm mắt làm ngơ, do dự một chút, cô vẫn đưa điện thoại di động của mình cho Tạ Uẩn Ninh, để Tạ Uẩn Ninh đọc nội dung bài báo. Trong số những người ở đây, cô chỉ thân thiết với Tạ Uẩn Ninh, vậy nên cô sẽ để cho Tạ Uẩn Ninh là người đầu tiên biết chuyện.

...

Ở trong phòng nghỉ ngơi, Lâm Giai Khởi đã chuẩn bị xong, chu miệng chụp ảnh cùng các bạn cùng phòng. Một người bạn cùng phòng cô đang cầm điện thoại di động lướt wechat, sau khi đọc xong nội dung bài viết, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đặt điện thoại di dộng xuống, nhìn Lâm Giai Khởi nói: “Giai Khởi, hình như có người muốn hãm hại cậu...”

Bên ngoài phòng nghỉ ngơi, Thương Ngôn mặc bộ lễ phục màu trắng đứng chờ ở trước cửa. Một lát nữa anh sẽ phải đính hôn, thế nhưng anh lại không thể diễn tả nổi tâm trạng của bản thân lúc này. Nhàm chán nhìn ra phía ngoài, bỗng dưng anh ngẩn ra, bên ngoài cửa khách sạn có mấy chiếc xe của ký giả đang đậu, sau đó một bóng dáng gầy yếu bước từ trong xe xuống, trên người mặc đồng phục trường cấp 3...

Điều làm anh kinh ngạc không phải là sự xuất hiện của ký giả, mà là cô gái mặc đồng phục cấp ba kia… Là Tiểu Thụ ư?!?

Bên ngoài phòng tiệc, ánh đèn phô trương mà sáng ngời. Lâm Hi Âm tươi cười rạng rỡ hỏi thăm Tạ phụ Tạ mẫu, chỉ là còn chưa kịp tán dóc, điện thoại di động đặt trên mặt bàn đã đổ chuông.

Màn hình hiển thị cuộc gọi từ Chủ Nhiệm Lưu, Lâm Hi Âm vội vàng cầm điện thoại di động lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Chủ Nhiệm Lưu là ai, Chủ Nhiệm Lưu chính là người đã giúp cô đưa Lâm Giai Khởi vào nhập học ở Lan Đại, vị này từng là cấp dưới của Tạ Phồn Hoa. Lâm Hi Âm cũng nhờ thông qua mối quan hệ này mới biết đến Chủ Nhiệm Lưu. Đương nhiên giúp thì có giúp, nhưng những thứ Chủ Nhiệm Lưu nhận được cũng không hề ít.

“Tôi đi xem Giai Khởi thế nào...” Lâm Hi Âm nói với mọi người, sau đó đứng lên, cầm điện thoại di động rời đi.

Lâm Hi Âm vừa đi, Lê Lạc mím môi cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh trả điện thoại di động lại cho cô, sau khi đọc xong bài báo cũng không nói một lời nào. Lê Lạc có chút thất vọng, còn nghĩ Tạ Uẩn Ninh có thể trao đổi đôi câu với cô.

Trong một góc phòng tiệc, Lâm Hi Âm mặc một bộ váy hàng hiệu cao cấp, mặt mũi trang điểm rất tỉ mỉ, mái tóc uốn xoăn ưu nhã búi lên phía sau, chỉ chừa lại hai lọn tóc rủ trước trán.

Chỉ là lúc này, này hai lọn tóc cũng bị Lâm Hi Âm vén ra sau tai. Lâm Hi Âm thấy Chủ Nhiệm Lưu đột nhiên gọi điện tới, nghe Chủ Nhiệm Lưu nói chuyện xong, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, cô cố gắng ổn định tâm tư, nói với Chủ Nhiệm Lưu: “Chỉ cần họ không có chứng cớ, thì không thể chứng thực Giai Khởi đã thế chỗ đứa bé kia, tất cả đều chỉ là cố tình hãm hại...”

Tại sao lại không có chứng cớ, trên mạng chứng cớ đã bay đầy trời.

Bên trong điện thoại di động, giọng nói run rẩy của Chủ Nhiệm Lưu truyền tới: “Lâm phu nhân, máy vi tính của tôi bị hack, toàn bộ tài liệu của chúng ta trước đây đã bị người ta lấy đi, cô mau kiểm tra lại những văn kiện trong máy tính của cô đi...”

Bây giờ làm sao cô có thời gian để kiểm tra chứ. Lâm Hi Âm cúp điện thoại di động, xoay người, ánh đèn trong phòng tiệc chợt tắt, chỉ chừa lại một ánh đèn led rực rỡ chiếu sáng đoạn đường dành cho hai nhân vật chính của ngày hôm nay ——

Nhưng Thương Ngôn và Giai Khởi còn chưa kịp bước ra sân khấu, ngay phía trước, cửa chính đã bị đẩy ra. Đứng dưới ánh đèn không phải là con gái của cô, mà là một cô gái mặc đồng phục trường cấp 3, sau lưng cô gái đó chính là ký giả đã gửi tin nhắn cho cô hôm nay.

Dự cảm xấu lan ra khắp người cô.

Trước cửa chính phòng tiệc, Chu Tiểu Thụ mặc đồng phục trường cấp 3, vóc người nhỏ gầy, ánh mắt kiên định. Đây là lần đầu tiên cô đến một nơi như vậy, lần đầu tiên thấy nhiều người nổi tiếng như vậy. Đứng dười ngọn đèn sáng rực, cô bước thẳng về phía trước, sống lưng thẳng tắp, bên tai vang lên những lời mà Lê Lạc đã nói với cô.

“Tiểu Thụ, bữa tiệc đính hôn ngày ấy, tất cả mọi người em đều không cần để ý tới, em chỉ cần tìm Tạ Phồn Hoa...”

“Tiểu Thụ, em không cần phải sợ, bữa tiệc đính hôn đó chị cũng sẽ ở hội trường cùng em, em cũng không cần lo lắng đến khi đó không biết phải nói thế nào, bởi vì chị sẽ tìm một người có thể thay em nói chuyện.”

“Quan trọng nhất, Tiểu Thụ, em không cần cúi đầu, bởi vì em không cần cúi đầu trước bất kỳ ai...”

(Hết chương 36)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.