Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 38: Chương 38




Tạ Uẩn Ninh và Thương Ngôn đều không đi làm, Lê Lạc đành xuống căn tin ăn trưa một mình.

Cách đó không xa, Chu Bắc và Tiêu Ca bưng khay thức ăn đi về phía cô, một trước một sau ngồi xuống trước mặt cô, gương mặt tràn đầy sự phấn khích và lấy lòng. Lê Lạc biết vì sao bọn họ lại phấn khích như vậy, chớp mát một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Thong thả ung dung, giống như đang đếm từng hạt cơm.

Chu Bắc vốn luôn nhiều chuyện rốt cuộc cũng không nhịn nổi, anh nói: “Tiểu Lê, mau mau nói cho chúng tôi biết đi, có phải bữa tiệc đính hôn ngày hôm qua rất đặc sắc hay không?”

“Đặc sắc, vô cùng đặc sắc.” Lê Lạc ngẩng mặt lên, lại cảm khái một câu: “Quả thực là chấn động bốn phương, du dương trầm bổng, đặc sắc vô cùng, đến mức khiến cho người ta muốn xem lại một lần nữa.”

Chu Bắc kích động: “Nhanh, cô mau kể lại tình huống lúc đó đi.”

Lê Lạc: “Không phải là trên mạng có rất nhiều video và hình ảnh sao?”

“Video và hình ảnh trên mạng làm sao so được với cô được chứng kiến ở ngay hiện trường được chứ.” Chu Bắc nói, tiếp tục bày ra vẻ mặt trông đợi nhìn Lê Lạc.

“Cái này…” Lê Lạc hơi khó xử: “Chu lão sư, khả năng diễn đạt của tôi không tốt, chi bằng đợi khi giáo sư Tạ trở về, anh hỏi trực tiếp thầy ấy luôn đi?”

Sau đó, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

“Lê Lạc...” Chu Bắc không vui, bắt đầu phê bình cô: “Chu lão sư tôi đối xử với cô cũng không tệ, bình thường cô hỏi tôi cái gì tôi cũng đều nói cho cô biết, tôi thật lòng thật dạ đối xử tốt với cô. Còn cô, cứ như vậy mà được sao?”

“Không phải vậy, Chu lão sư.” Lê Lạc mỉm cười, nói thật: “Chỉ là tôi cảm thấy chúng ta không nên bàn luận về những chuyện này ở sau lưng Thương Ngôn.”

“Chúng ta đâu có nói về Thương Ngôn.” Chu Bắc để lộ ý cười, lập tức vui vẻ trở lại: “Cô mau kể một chút về phản ứng của hai mẹ con Lâm gia ngày hôm qua đi.”

“Ah… cái này thì được.” Lê Lạc cực kỳ vui vẻ, cười hì hì nói: “Hay là đợi lát nữa tôi sẽ viết hẳn một bản báo cáo tỉ mỉ, đầy đủ đưa cho anh?”

“Không thành vấn đề, chỉ cần lão Tạ không để bụng là được.” Chu Bắc vươn tay, ý bảo Lê Lạc đập tay với anh, một lời đã định.

Lê Lạc vươn tay đập tay với Chu Bắc, sau đó tiếp tục ăn cơm.

Chu Bắc nhớ ra một chuyện, tốt bụng nhắc nhở Lê Lạc một câu: “Lê Lạc, cô cũng nên đến bệnh viện thăm hỏi cục trưởng Tạ đi chứ.”

Lê Lạc ngẩng đầu lên: “... Tại sao?”

Tại sao ư, cái này còn cần anh nói rõ ra sao? Ánh mắt Chu Bắc tươi cười: “Chính là cần thiết, cực kỳ cần thiết.”

Lê Lạc không nói thêm gì nữa, cúi thấp đầu, đáy lòng than thở một tiếng, vẫn là quên đi.

Tạ Phồn Hoa nhập viện, đây là tình huống Lê Lạc không ngờ tới. Sau khi ăn cơm trưa, Lê Lạc nằm phơi nắng trong phòng nghiên cứu, ánh mặt trời mùa đông nhàn nhạt bao phủ lấy cô, rất ấm áp, rất thoải mái.

Một tay gác lên trán, Lê Lạc cầm điện thoại di động đắn đo suy nghĩ: Chu Bắc nói cô nên đi thăm Tạ Phồn Hoa, quả thực là về tình về lý cô đều nên đi thăm ông ấy một chút, chỉ là cô là người gây ra chuyện này, cô thật sự có hơi chột dạ.

Lê Lạc gọi điện thoại vào đường dây nóng của bệnh viện, lấy danh nghĩa học sinh cũ của Tạ Phồn Hoa hỏi thăm số phòng bệnh, cô y tá dễ thương nói lại cho cô. Sau đó Lê Lạc lên mạng, đăng nhập vào một tài khoản khác, định mua một bó hoa gửi qua, đến lúc chuẩn bị đặt mua lại cảm thấy những thứ hoa như Úc Kim hay Bách Hợp đều không xứng với khí phách của Tạ Phồn Hoa, suy nghĩ một chút, trực tiếp đổi thành một chậu Thanh Tùng.

Trinh tùng kinh bách (*), không tệ không tệ.

(*) Trinh tùng kinh bách: Bắt nguồn từ câu thơ của Kim Nguyên Hảo:

“Trinh tùng kinh bách tứ thời xuân,

Tễ nguyệt quang phong nhất sắc tân.”

Câu này nói về sự kiên trung, chính trực của cây tùng, cây bách, hàm ý chỉ những người có khí phách, thanh cao.

Thanh Tùng là loại cây tượng trưng cho những người đức độ, rất thích hợp để tặng cho Tạ Phồn Hoa. Lê Lạc ung dung đặt hàng, chủ quán liền hỏi cô có muốn viết lời chúc hay không. Cái này sao, Lê Lạc vén lại mấy sợi tóc vương trên trán, viết ra mấy câu thơ.

“Đại tuyết áp thanh tùng,

Thanh tùng đỉnh thả trực.

Yếu tri tùng cao khiết,

Đãi đáo tuyết hoa thời.”

(*) Editor ngu văn nên dịch bậy:

“Tuyết lớn phủ trắng tùng

Tùng vẫn đứng hiên ngang

Tùng thanh cao, cao quý

Đợi đến mùa tuyết tan.”

Lời chúc này, chỉ cần đọc qua là biết do người làm công tác văn hoá đem tặng.

Lê Lạc hài lòng đặt điện thoại di dộng xuống. Hôm nay không có ai quản cô, vì thế nên cô càng thêm rảnh rỗi, lười biếng, nghĩ tới Tạ Uẩn Ninh hôm nay sẽ không đi làm, cô xách túi lên. Thoải mái quẹt thẻ đi về, ai ngờ lúc quay đầu lại lại nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh và Thương Ngôn đang đi tới.

Lê Lạc đứng bất động, nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh và Thương Ngôn, cười nhạt.

Tạ Uẩn Ninh đi về phía cô, đứng đối diện cô, nói trúng tim đen: “Em dám trốn việc về sớm sao?”

“Không phải...” Lê Lạc cúi đầu, thành thật trả lời: “Hai người đều không có ở đây, một mình em rất nhàm chán.”

Vậy sao? Tạ Uẩn Ninh không *BichDiepDuong – DdLe#Quy#Don* truy cứu nữa, đi về phía trước, không đồng ý cho Lê Lạc tiếp tục về sớm.

Tạ Uẩn Ninh đã tới, Lê Lạc cũng không thể về, đành đi bên cạnh Thương Ngôn cùng vào sở.

Thương Ngôn mặc một bộ quần áo thể thao thoải mái, đầu cúi thấp, anh chẳng còn phấn chấn vui vẻ được như hôm trước ngày đính hôn nữa. Cả bộ quần áo đều mang màu xám tro, giống như tâm trạng tối tăm mù mịt của anh từ hôm qua đến giờ. Thấy Thương Ngôn như vậy, Lê Lạc cảm thấy rất có lỗi, cô đi bên cạnh Thương Ngôn, quan tâm hỏi một câu: “Thương Ngôn, anh ổn chứ?”

Thương Ngôn mím môi, cố gắng nặn ra một nụ cười, trả lời cô: “Không tệ...”

Mặc dù nói như vậy nhưng dù nghe giọng điệu hay nhìn dáng vẻ đều cảm thấy rất không tốt, rõ ràng là gượng cười. Lê Lạc nhìn phía trước một chút, tình thế trên mạng đã rất rõ ràng, phương án tốt nhất cho Tạ gia chính là giải trừ hôn ước hai nhà và bày tỏ thái độ một cách rõ ràng. Cho nên nếu như Tạ gia coi trọng quan hệ xã hội thì nhất định sẽ bắt Thương Ngôn chia tay với Giai Khởi.

Có lẽ, những gì cần nói bọn họ cũng đã nói với Thương Ngôn.

Lê Lạc nhún vai một cái, làm một người ngoài và cũng chính là người khơi mào mọi chuyện, cô không có tư cách khuyên Thương Ngôn. Bởi vì dù cô có nói gì đi chăng nữa thì cũng là “Chồn chúc tết gà”, không có gì tốt đẹp. Đương nhiên cô là người hiểu rõ nhất, Thương Ngôn là một người trọng tình nghĩa. Dù cho Giai Khởi có ngàn sai vạn sai, giống như những fan hâm mộ của Thương Ngôn vẫn nói trên diễn đàn Lan Đại: Giai Khởi ngay cả đầu ngón chân cũng không xứng với nam thần của bọn họ thì Giai Khởi và Thương Ngôn tóm lại vẫn là thanh mai trúc mã.

Suy nghĩ một chút Thương Ngôn đúng là một đứa bé xui xẻo... Ai bảo anh xui xẻo gặp phải tôi. Lê Lạc áy náy đưa tay ra, đang định vỗ vai Thương Ngôn, cho Thương Ngôn một chút an ủi và khích lệ, kết quả lại đúng lúc Tạ Uẩn Ninh quay người lại, ánh mắt rơi xuống cánh tay sắp đặt lên vai Thương Ngôn, nhíu mày nhìn cô một cái.

Lê Lạc ngậm ngùi thu tay lại, buông xuống.

Tạ Uẩn Ninh vẫn giữ vẻ mặt đoan chính, hắng giọng, trực tiếp nói với cô: “Lê Lạc, theo tôi tới phòng làm việc.”

“Giáo sư, vừa rồi thầy lấy thân phận bạn trai gọi em, hay là thân phận tổ trưởng?” Lúc Lê Lạc đi tới bên cạnh anh, ánh mắt lanh lợi nhìn anh, hỏi.

Tạ Uẩn Ninh trả lời cô: “Bạn trai.” Không thèm che giấu.

Oh. Lê Lạc cười hì hì đi theo Tạ Uẩn Ninh tới phòng làm việc, sau đó quay lại nhẹ nhàng khép cửa. Nếu là bạn trai gọi cô tới phòng làm việc, đương nhiên là đóng cửa sẽ tốt hơn.

Bên trong, Tạ Uẩn Ninh đã ngồi xuống trước bàn làm việc, anh nói với cô: “Không cần đóng cửa.”

A, Lê Lạc vung tay lên, lại đẩy cửa ra. Cửa phòng làm việc thoải mái mở rộng ra, Lê Lạc đứng ở giữa cửa, nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh. Hết sức thản nhiên.

Tạ Uẩn Ninh cũng nhìn cô, trong ánh mắt có hai phần tìm tòi nghiên cứu.

Tạ Uẩn Ninh gọi cô tới đây làm gì? Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, cô không hiểu anh muốn tìm hiểu gì từ cô, nháy mắt hỏi: “Giáo sư, chẳng lẽ thầy gọi em lên đây chỉ vì muốn ngắm em sao?”

“Bạn trai không thể ngắm bạn gái của mình sao?” Tạ Uẩn Ninh hỏi lại Lê Lạc. Về phần không cần cô đóng cửa là vì anh biết rõ hiện trên lầu ba này chỉ có hai người anh và cô. Giọng nói ngay thẳng lại mang theo vài phần dịu dàng, Tạ Uẩn Ninh hạ thấp giọng hỏi Lê Lạc: “Ngày hôm qua sao lại chạy nhanh như vậy?”

Thì ra là chuyện ngày hôm qua... Lê Lạc tiến gần thêm mấy bước, trả lời: “Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, em sợ sẽ mang thêm phiền phức cho thầy.”

Cô cũng hiểu được chuyện hôm qua rất lớn sao, vậy mà anh lại cảm thấy ngày hôm qua có người ngủ rất ngon đấy. Tạ Uẩn Ninh tiếp tục nhìn Lê Lạc, vẻ mặt không tin. Lê Lạc bị nhìn đến phát hoảng, sờ sờ mũi, thẳng thắn nói: “Bởi vì em biết, dường như cha mẹ thầy không thích em lắm.”

“Dường như không thích em lắm” đã là nói giảm nói tránh rồi. Nào có cha mẹ nào lại thích một đứa con gái không cha không mẹ chứ. Lê Lạc hiểu rất rõ chuyện này, ngày hôm qua Tạ phụ Tạ mẫu đối xử với cô khá lịch sự cũng chỉ là vì nể mặt con trai mình mà thôi. Cho nên ngày hôm qua cô mới lặng lẽ rời khỏi Tạ gia một mình. Làm người thì phải thức thời, nếu đã biết Tạ phụ Tạ mẫu không thích cô, cô còn ở lại đó làm gì chứ.

Mặc dù Lê Lạc cũng không tiếc nuối cái gì, nhưng lời này nói thẳng ra lại nghe có chút tổn thương. Chỉ là Tạ Uẩn Ninh hỏi nên cô mới trả lời.

Tạ Uẩn Ninh cũng nhận ra sự tổn thương trong ánh mắt cô, hít một hơi dài, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: “Lê Lạc, không phải là cha mẹ tôi không thích em.”

Giọng Tạ Uẩn Ninh rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng, rơi vào trong lòng Lê Lạc cũng là vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Thế nên dù Lê Lạc không tin, cô vẫn gật đầu một cái.

“Ngày hôm qua không phải là tôi đã bảo em phải lễ phép sao?” Tạ Uẩn Ninh muốn ôm Lê Lạc vào trong lồng ngực mình, trong lòng anh có rất nhiều lời không làm sao nói ra được, càng nhiều hơn chính là thứ tình cảm dịu dàng như nước.

Sau đó Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn Ninh, không lên tiếng.

Những lúc Lê Lạc trầm mặc thế này là lúc cô có vẻ ngoan ngoãn nhất, Tạ Uẩn Ninh nhìn thấy trong ánh mắt cô có nét tươi cười, cô gái của anh, làm sao anh nỡ trách cứ gì chứ. Anh đã hỏi Vương giáo sư về chuyện gia đình cô. Trước đó hai tuần, Vương giáo sư đã nói cho anh biết: sau khi cha mẹ nuôi của Lê Lạc đưa cô sang Mỹ thì liền mặc kệ cô, sau đó bởi vì thông minh lanh lợi nên đã được bác sĩ Lê giúp đỡ hoàn thành khóa luận tốt nghiệp.

Cô gái của anh, đúng là vô cùng thông minh lanh lợi.

“Được rồi.” Tạ Uẩn Ninh chủ động nhường cô, thay đổi giọng điệu, nói: “Yên tâm đi, ngày hôm qua ấn tượng của cha mẹ tôi với em cũng không tệ.”

À? Cô thể hiện như vậy mà còn có ấn tượng không tệ? Yêu cầu của Tạ phụ Tạ mẫu với con dâu lại thấp đến thế sao! Lê Lạc mở to hai mắt, cô không tin, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Uẩn Ninh, cô nói: “Giáo sư, thầy rõ ràng là nói đùa cho em vui.”

Đúng vậy. Đúng là Tạ Uẩn Ninh muốn an ủi Lê Lạc. Ngày hôm qua, sau khi trở về, cha anh chỉ nói một câu duy nhất có thể coi là khen ngợi Lê Lạc chính là —— Mở cửa xe rất nhanh.

Chỉ là dù vậy thì sao chứ, anh thích là được rồi. Tạ Uẩn Ninh mỉm cười, Ngừng lại một chút, quang minh chính đại nói với Lê Lạc: “Đi đóng cửa vào.”

Lê Lạc: Anh muốn làm gì!

Tạ Uẩn Ninh ngẩng đầu lên, vẫn ra vẻ chính trực nhìn cô, sau đó mím môi cười.

Rõ là tiểu hài tử (đứa trẻ) xấu xa muốn giở trò lưu manh...

Lê Lạc xoay người đi đóng cửa, nhưng là đóng cửa từ bên ngoài, sau đó còn vẫy tay chào Tạ Uẩn Ninh, gương mặt vô cùng hớn hở.

Lê Lạc trở lại phòng nghiên cứu, Thương Ngôn đang nghe điện thoại, không cần nghĩ cũng biết là do Lâm Giai Khởi gọi tới, đứng cách một đoạn cũng vẫn nghe được tiếng khóc nức nở trong điện thoại. Thương Ngôn an ủi vài câu liền tắt máy, sau đó khổ sở ôm mặt, anh mở diễn đàn Lan Đại lên, từ hôm qua đến giờ, đây là lần đầu tiên anh lên mạng.

Mới đọc được năm phút đồng hồ, sắc mặt đã khó chịu tới ửng đỏ.

Tình hình hiện tại trên diễn đàn Lan Đại, Lê Lạc là người hiểu rõ nhất. Chuyện này ầm ĩ tới như vậy, vậy mà Thương Ngôn lại không hề bị người ta mắng chửi, thậm chí còn có rất nhiều nữ sinh thành lập quân đoàn ủng hộ Thương Ngôn.

Thương Ngôn là nam thần nổi tiếng của Lan Đại, đương nhiên hình tượng nam thần của anh không dễ gì đập vỡ, cũng giống như danh tiếng, uy tín của Tạ gia vậy. Chỉ đáng thương cho Lâm Giai Khởi, dù mang tiếng là hoa khôi Lan Đại, lại được Lâm Hi Âm hết lòng lăng xê, cuối cùng vẫn chỉ là hữu danh vô thực. Lúc không có chuyện gì thì có thể nổi lên thành phong trào, một khi gặp chuyện không may, lập tức không chịu nổi một đòn. Trên diễn đàn Lan Đại, mọi người phân biệt đối xử rõ ràng với Lâm Giai Khởi và Thương Ngôn, nhưng nhìn bạn gái bị chửi đến mức này này, làm bạn trai, chắc chắn là trong lòng anh cũng không thoải mái.

“Thương Ngôn, những bình luận đó anh đọc là được rồi, đừng để bụng.” Lê Lạc nói: “Mà tốt nhất là đừng đọc.”

Thương Ngôn đặt điện thoại di dộng xuống, xoa trán nói: “Lê Lạc, nếu như lúc trước tôi lập tức đi điều tra về chuyện tình của Tiểu Thụ...” Thương Ngôn không nói tiếp, bởi vì trên đời này không có hai chữ “nếu như”.

Lê Lạc hiểu ý Thương Ngôn, đúng là một đứa trẻ thiện lương, đến thời điểm này mà vẫn tự nhận trách nhiệm về mình. Lê Lạc cúi thấp đầu, nói thẳng không một chút kiêng nể: “Thương Ngôn, mỗi người chúng ta đều phải chịu trách nhiệm về hành động của mình, đã phạm sai lầm thì đương nhiên là phải gánh chịu hậu quả. Anh không cần phải gánh chịu trách nhiệm vì sai lầm của người khác, luật pháp đã quy định một khi đủ mười tám tuổi là một cá nhân phải tự gánh chịu trách nhiệm rồi. Có thể Giai Khởi rất uất ức, nhưng xã hội xưa nay vẫn luôn nghiêm khắc như vậy, nó sẽ không bởi vì người trong cuộc không biết chuyện, không biết mình phạm sai lầm hay là uất ức mà bao dung tha thứ cho người đó, trừ khi đó là một đứa trẻ hoặc là một người tàn tật.”

Đây là lần đầu tiên Lê Lạc nói với anh bằng giọng điệu nghiêm túc và không khách khí đến vậy, Thương Ngôn kinh ngạc, vẻ mặt hổ thẹn, sau đó giống như là có chút ngoài ý muốn, anh nhếch miệng nói: “Hôm nay trên đường đây, cậu cũng nói với tôi như vậy.”

Thật ra thì, đương nhiên là anh biết Giai Khởi không còn là một đứa trẻ, anh càng không có bất cứ lời phản bác hay giải thích gì đối với những bình luận trên Internet. Giai Khởi và mẹ Giai Khởi đã làm sai, đây là một sự thật không thể phủ nhận. Xảy ra chuyện như vậy đối với anh mà nói, buồn phiền nhiều hơn là đau lòng.

Diễn đàn Lan Đại đã hoàn toàn bùng nổ.

Bây giờ là thời đại công nghệ 4.0, tin tức truyền thông lan truyền vừa nhanh chóng lại tràn lan, hiện tại cũng là thời đại mà ý thức dân chủ phát triển rất mạnh mẽ. Giai cấp càng ngày càng trở nên rõ ràng, vì thế mọi người lại càng không dễ dàng tha thứ cho những hành động dơ bẩn đó.

Lan Đại lập tức đưa ra hai thông báo quan trọng, một là khôi phục tư cách sinh viên cho Chu Tiểu Thụ, hai là xóa bỏ Lâm Giai Khởi ra khỏi danh sách sinh viên của Lan Đại.

Sau đó toàn bộ sinh viên Lan Đại đã nổi dậy yêu cầu nhà trường công khai nói rõ nguyên nhân của vụ việc Lâm Giai Khởi thay thế Chu Tiểu Thụ nhập học, và công khai nói lời xin lỗi tới Chu Tiểu Thụ, đưa ra một lời giải thích công bằng cho tất cả sinh viên Lan Đại.

Cộng đồng mạng đã náo loạn thành như vậy, Lâm Hi Âm cũng hết cách. Điều khiến cô cảm thấy lo lắng không phải là những lời mắng chửi của thiên hạ, mà là cô có khuyên nhủ được Giai Khởi hay không. Chuyện sóng gió trên mạng sớm muộn gì cũng sẽ qua, nhưng học tịch ở Lan Đại thì chắc chắn không giữ được rồi. Hiện tại Lan Đại vẫn chưa nói rõ phương án xử lý, có lẽ là vì nể mặt Tạ gia, muốn chờ xem thái độ của Tạ Phồn Hoa thế nào.

Cho nên Giai Khởi có bị tước học tịch ở Lan Đại hay không còn phụ thuộc vào thái độ của Tạ gia, phụ thuộc vào việc Tạ gia có còn cần đứa cháu dâu Giai Khởi này nữa không.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ nên cô không có cách nào ngăn cản nổi, Lâm Hi Âm cũng tức giận đến mức phải nhập viện. Cô biết chuyện này nhất định là có người cố ý nhắm vào cô, nhưng cô không lại không có được bất cứ chứng cớ nào, điều duy nhất lơ lửng trong đầu cô chỉ có gương mặt kiêu ngạo của Lê Lạc, một gương mặt cực kỳ giống Lâm Thanh Gia.

Lâm Hi Âm hung hăng đập tay xuống ghế sa lon, trợn mắt nghiến răng, giận dữ đùng đùng.

Năm nay cô và chủ nhiệm Lưu đã rà soát toàn bộ danh sách sinh viên trúng tuyển vào Lan Đại, sau đó nghiêm túc chọn lựa xem nên chọn ai. Cô gái đến từ vùng núi Thiết Lĩnh - Chu Tiểu Thụ đó không cha không mẹ, bà ngoại lại bị liệt, rõ ràng chính là thế thân thích hợp nhất. Nếu quả thật bị phát hiện thì cũng dễ dàng xử lý. Hàng năm có nhiều thí sinh thi trượt như vậy, nguyên nhân thi trượt cũng có đủ loại, số thí sinh vùng núi thi trượt cũng không hề ít. Sau đó Chu Tiểu Thụ cũng không hề biết bản thân bị thay thế nên mới đi tìm việc làm.

Tại sao một người đã từ bỏ việc học hành lại xuất hiện ở hội trường đính hôn? Tại sao một đứa con gái không cha không mẹ yếu đuối lại có thể khiến Chu Tân Tuyền tự mình đứng ra bênh vực? Còn có dư luận trên mạng xã hội nữa, đối tượng bị công kích không chỉ có Giai Khởi, còn có cô, và cả sản phẩm Lin’love của cô nữa... Lâm Hi Âm *BichDiepDuong – DdLe#Quy#Don* dựa người vào ghế sa lon hồi sức, chỉ cảm thấy giống như có một cái lưới lớn đang được ném về phía cô, khiến cô không ứng phó nổi, vì thế nên mới phải đối mặt với tình cảnh này.

Trong phòng, Lâm Giai Khởi lại đang lên cơn. Lâm Hi Âm hít một hơi thật sâu, cực kỳ phiền não, cô cầm ly trà dưỡng sinh mà chồng cô vừa bưng lên cho cô ném xuống mặt đá cẩm thạch hoa lệ.

“Choang” một tiếng, tiếng vang còn dứt khoát hơn so với âm thanh trong phòng Lâm Giai Khởi.

Không khí trong nhà vô cùng ngột ngạt, Phương Tử Văn vốn định tìm một lý do gì đó để tới công ty cũng đứng ngây người.

Sau đó, Lâm Giai Khởi đi ra khỏi phòng.

Cô tức giận, uất ức, nhưng cô cũng biết vào lúc này cũng chỉ có mẹ mới có thể giúp được mình. Hiện tại cộng đồng mạng cứ như một lũ chó điên vậy, đều ra sức cắn cô không chịu nhả, cô thực sự không biết phải làm thế nào. Ngay cả các bạn cùng phòng cũng không thèm để ý đến cô nữa.

Ngày hôm qua cô gửi tin nhắn nhờ các bạn cùng phòng lên diễn đàn giải thích giúp cô, ai ngờ ngay cả cô bạn bình thường vẫn luôn nịnh bợ cô cũng nói với cô: “Giai Khởi, rốt cuộc là cô bị hãm hại, hay là thật vậy?”

Lâm Giai Khởi ném máy vi tính đi, cảm thấy tất cả mọi người đều hám lợi đến ghê tởm.

Thực sự mà nói thì cô cũng chả yêu thích gì Lan Đại cả, chỉ là nếu quả thật bị tước bỏ học tịch thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy khó chịu và mất thể diện hơn cả khi nghe những lời mắng chửi trên mạng. Ôm một bụng uất ức, Lâm Giai Khởi đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn Lâm Hi Âm, bày ra dáng vẻ yếu ớt, nhu nhược.

Bởi vì cô biết, trong cái nhà này mẹ lợi hại hơn cha rất nhiều.

Nhưng mà dù đối mặt với dáng vẻ đáng thương của con gái, Lâm Hi Âm cũng chẳng thể làm được gì. Hai ngày nay đừng nói là liên lạc với Thương Vũ, ngay cả Tạ Tịnh Di cũng tránh mặt cô. Chỉ là Tạ Tịnh Di lại có một lý do quá chính đáng khiến cô không thể nói gì hơn, cha Tạ Tịnh Di nằm viện.

Giống như Tạ Tịnh Di cho rằng cha mình nằm viện đều là do lỗi của Lâm Hi Âm cô vậy.

Giai Khởi có thể giữ lại học tịch ở Lan Đại hay không, Lâm Hi Âm thật sự không thể can thiệp nữa rồi. Ban đầu người giúp Giai Khởi nhập học chính là Chủ Nhiệm Lưu, nhưng bây giờ đến thân mình Chủ Nhiệm Lưu còn không lo nổi, tình trạng còn thảm hơn cả cô.

“Mẹ, phải làm thế nào đây?” Giai Khởi hỏi Lâm Hi Âm.

Lâm Hi Âm liếc nhìn con gái, châm chọc nói: “Còn có thể làm gì nữa, mặc cho số phận thôi.”

——

Lan Đại tổ chức một buổi đối thoại sinh viên với toàn bộ sinh viên của trường, mười nghìn sinh viên Lan Đại ngồi chật kín trong hội trường, Lê Lạc cũng ngồi ở bên trong. Hiệu trưởng tự mình lên tiếng nói lời xin lỗi, đồng thời tuyên bố khôi phục tư cách sinh viên cho Chu Tiểu Thụ, đồng thời xóa bỏ tư cách sinh viên của Lâm Giai Khởi.

Hiệu trưởng tuổi đã cao, đứng trên bục phát biểu, vẻ mặt trang trọng nói: “Mấy ngày gần đây chuyện danh sách sinh viên bị người ta cố tình sửa đổi được đưa tràn làn trên mạng, đây là chuyện đau lòng nhất mà tôi đã gặp phải kể từ khi tôi giữ chức vị hiệu trưởng đến nay, đối mặt với sự phê bình và không hài lòng của các bạn, tôi cảm thấy rất xấu hổ và có lỗi, đồng thời bởi vì chuyện này đã gây ra ảnh hưởng lớn tới cả Lan Đại và xã hội, với tư cách hiệu trưởng, tôi khó mà chối được tội này. Cho nên hôm nay, ở ngay tại đây, tôi chính thức gửi lời xin lỗi tới cả xã hội, tới nhà trường, tới tất cả mọi người.”

Hiệu trưởng đã nói lời xin lỗi, tất cả sinh viên Lan Đại ở dưới hội trường đều trầm mặc.

Hiệu trưởng tiếp tục nói: “Hai ngày nay tôi cũng thường xuyên đọc các bình luận trên mạng, có một người bạn nhỏ đã chất vấn tôi rằng: “Nếu như ngay cả trường học và ngành giáo dục cũng không thể cho học sinh được sự công bằng, vậy thì sau này làm sao chúng tôi có thể đối mặt được với xã hội cạnh tranh không công bằng chứ.” Điều này rất đúng, thế giới này vẫn luôn không công bằng, bao gồm cả những áp lực cạnh tranh mà sau này các bạn phải đối mặt nữa. Vì thế ngành giáo dục và những cuộc thi tuyển sinh vốn phải là một cuộc thi cạnh tranh công bằng nhất để có thể chọn lựa được những nhân tài ưu tú từ khắp nơi, không thiên vị ai. Cũng như vậy, với tư cách là một người đã làm trong ngành giáo dục nhiều năm, chúng tôi đều đang ở đây và chung sức cố gắng để giữ được hai chữ công bằng. Hôm nay tôi đứng ở đây tự sám hối, nhưng tôi cũng hi vọng mọi người không nên nản chí và thất vọng về trường học, còn về sự cạnh tranh không công bằng mà tương lai các bạn phải đối mặt, tôi càng hy vọng các bạn có thể không coi những thứ không công bằng kia là sự khó khăn, mà hãy coi đó là một thử thách của cuộc sống. Cuộc sống là một chiến trường không mẫu mực, cho nên hiện tại các bạn càng phải cố gắng nâng cao năng lực, tích lũy kiến thức, nâng cao sức cạnh tranh. Cuối cùng, tôi thực sự hi vọng mọi người sẽ không thất vọng về Lan Đại, không thất vọng về nền giáo dục nước nhà, cũng như không thất vọng về xã hội này. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể, để sau này khi các bạn bước ra khỏi cánh cổng Lan Đại vẫn cảm thấy tự hào về Lan Đại...”

Cả hội trường đều vang lên tiếng vỗ tay, không phải là một vài tiếng, mà là tiếng vỗ tay vang dội từ mười nghìn người trong hội trường.

Lê Lạc ngồi an tĩnh, nhìn phía trước một chút, vẫn đưa tay lên vỗ. Đã từng, cô cũng đã từng thất vọng, nhưng vẫn luôn có một chút tốt đẹp, hiền hòa nhắc nhở cô: Không cần phải thất vọng, không cần phải tuyệt vọng, dù sao cuộc đời vẫn còn dài.

Những người làm chuyện xấu đều sẽ phải nhận quả báo.

——

Tạ Phồn Hoa phải làm giải phẫu não. Đúng là trong cái rủi có cái may, trong đêm đính hôn đó, vì bị huyết áp cao nên ông phải nhập viện kiểm tra, không ngờ lại phát hiện một khối u mạch máu não. Do kịp thời phát hiện ra, sau khi Tạ Uẩn Ninh xem qua báo cáo kết quả kiểm tra liền đồng ý ký đơn đề nghị giải phẫu.

Bác sĩ mổ chính là bác sĩ Thẩm, anh rất yên tâm.

Cuộc giải phẫu diễn ra rất thuận lợi, ba ngày sau Tạ Phồn Hoa đã có thể nằm trên giường bệnh lo lắng về chuyện của Thương Ngôn và Lâm Giai Khởi, Tạ Phồn Hoa hỏi Tạ Tịnh Di: “Rốt cuộc là như thế nào?”

Tạ Tịnh Di không biết phải trả lời thế nào, lặng yên một hồi, cô hỏi ngược lại cha mình: “Cha, cha cũng biết tính tình của Thương Ngôn mà, nó sẽ vì chuyện như vậy mà chia tay với Giai Khởi sao?”

Tạ Phồn Hoa cũng trầm mặc.

Thương Vũ lại có một ý tưởng, anh nói: “Không phải lần trước em nói muốn cả nhà cùng đi du lịch sao, chúng ta có thể dẫn Thương Ngôn đi đâu đó một chút, để nó có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện.”

Đây là một ý hay. Tạ Tịnh Di nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh đang ngồi cách đó không xa: “Uẩn Ninh, cậu có muốn đi cùng hay không?”

Tạ Uẩn Ninh lắc đầu từ chối.

Tạ Tịnh Di mỉm cười thân thiết: “Chị đang hỏi cậu và Lê tiểu thư đó?”

Đây là muốn dụ dỗ anh sao? Tạ Uẩn Ninh tạm thời không bộc lộ cảm xúc gì, tiếp tục giữ tư thế tay chống cằm ngồi trên ghế sa lon, dáng người cao cao cong lại như hình vòng cung, tay cầm điện thoại di động.

Đột nhiên nói về Lê Lạc, Tạ Phồn Hoa tức giận thở dài, nhìn lên bồn cây Thanh Tùng đặt trên đầu giường bệnh, gần đây có nhiều người đến thăm ông như vậy, vậy mà cái người mở của xe thật là nhanh - Lê tiểu thư kia đến cái bóng cũng không thấy.

Gần tối, lúc Lê Lạc đang đứng hóng gió ngoài ban công thì nhận được tin nhắn Tạ Uẩn Ninh gửi tới, anh nói với cô: “Em đến bệnh viện một chuyến đi.”

Đến bệnh viện sao, Lê Lạc không muốn đi. Sau đó bên trong khung chat, Tạ Uẩn Ninh nhắn thêm: “Cộng thêm 5 điểm vào bài tổng kết kỳ thực tập.”

Lê Lạc không có cốt khí (khí phách, khí khái…), sau khi suy nghĩ một chút vẫn lái xe tới bệnh viện, trên đường đi mua thêm một giỏ hoa quả.

Lúc Lê Lạc tới bãi đậu xe của bệnh viện, cô nhắn cho Tạ Uẩn Ninh: “Em đến rồi.”

Tạ Uẩn Ninh nhắn lại rất nhanh: “Em tới cửa đi, tôi ra đón em.”

“Được.” Lê Lạc khoác áo khoác, cầm theo giỏ hoa quả, kết quả lại hiểu lầm ý Tạ Uẩn Ninh, cô cứ nghĩ Tạ Uẩn Ninh nói cửa là cửa phòng bệnh nên trực tiếp đi thang máy từ tầng hầm lên tầng 13, đi tới cửa phòng bệnh của Tạ Phồn Hoa. (Diệp: Ý anh là anh chờ chị ở cổng bệnh viện)

Nhưng tới cửa thì không thấy Tạ Uẩn Ninh đâu.

Lê Lạc không thể làm gì khác nên đành đưa tay mở cửa, len lén nhìn vào bên trong tìm Tạ Uẩn Ninh. Bên trong, Tạ Phồn Hoa đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là Tạ mẫu, Thương Vũ và Tạ Tịnh Di, nhưng lại không thấy Tạ Uẩn Ninh. Đã thò đầu vào nhìn nên cũng không thể rụt về, huống chi mắt Tạ Phồn Hoa sáng như đuốc đã quét về phía cô, Lê Lạc đành nở nụ cười trong veo, lễ phép, hiểu chuyện nói: “Khiếu thú papa, cháu tới thăm ngài nè.”

P/s: Nhân lúc chưa sấp mặt vì thi cuối kỳ, mình đăng thêm 1 chương nè. Thực ra thì vì mình sắp thi và cũng không biết đến lúc ấy có đảm bảo được lịch đăng 1 tuần/1 chương không nên tranh thủ lúc chưa thi mình có edit dư ra vài chương để định đăng dần, cơ mà thấy mọi người hóng nên lại đăng luôn. Tuần sau thì chắc là vẫn có chương mới như bình thường cơ mà từ 29 đến mùng 9 thì mình không chắc lắm:( Anw, nếu không ra được chương mới thì sẽ có đền bù ạ và mình cũng hứa là đợi nghỉ hè rảnh rang mình sẽ hoạt động với công suất tối đa ạ. Và cuối cùng là cảm ơn mọi người đã nghe mình lảm nhảm và cảm ơn mọi người đã ủng hộ bộ truyện này, mình là người mới nên còn nhiều thiếu sót, mình sẽ cố gắng cải thiện hơn. Rất cảm ơn mọi người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.