Edit: Linh Ngọc, Kurian, Thiên Linh Hoa
Beta: Dương Lam
Lần này Lan Đại đề cử hai nghiên cứu sinh đến sở tế bào sinh hóa học tập,
thời gian công bố danh sách bởi vì hai người này đều là bạn cùng lớp nên làm mọi người có nhiều kiến nghị. Lâm Giai Khởi thấy trang wed ký túc
xá công bố ảnh chụp của Lê Lạc, bạn cùng phòng đứng ở bên cạnh nói:
”Giai Khởi, tờ giấy chứng nhận này khẳng định quá giả.”
Lâm
Giai Khởi cũng hiểu được, tấm ảnh này của Lê Lạc là chụp cùng đoàn xã
”Đẹp nhất là tờ chứng nhận”, nước da ai cũng đều trắng tuyệt đẹp như
thần tiên, nhưng người thật thì...
Tùy tiện tìm một lý do, Lâm Giai Khởi liền đi tìm Thương Ngôn.
Sự thực trước mắt Lê Lạc, không thể nào không thừa nhận Lâm Giai Khởi đích thật có vài phần quyến rũ, dáng dấp còn được hơn Phương Đắc Thể.
Từ nhỏ đến lớn nữ sinh thích Thương Ngôn rất nhiều, thế nhưng Thương Ngôn
chỉ có mình cô là thanh mai trúc mã. Cô đã đáng bại thành công đám tình
địch, danh chính ngôn thuận có danh bạn gái của Thương Ngôn. Nữ sinh
thích Thương Ngôn, loại nào cũng có, tồn tại tâm tư gì mà Lâm Giai Khởi
chưa từng thấy qua chứ, Lê Lạc giống như Bạch Liên Hoa loại học sinh
nghèo mà vẫn làm bộ tự nhiên hào phóng, Lâm Giai Khởi đã thấy rất nhiều
rồi.
Lê Lạc vừa chủ động chào hỏi, Lâm Giai Khởi liền lý giải đây là một loại khiêu khích.
Đàn ông thì nhìn tổng thể, còn phụ nữ thì nhìn chi tiết. Lâm Giai Khởi nhìn đôi giày thể thao của Lê Lạc, quần jean và áo sơ mi trắng, cộng thêm
gương mặt trang điểm nhẹ và đồng hồ đeo tay đã phai màu, cơ bản cũng
hiểu được bối cảnh gia đình và tâm tư của Lê Lạc. Lâm Giai Khởi thân mật khoác cánh tay của Thương Ngôn, trực tiếp biểu lộ thân phận: “Tôi là
Lâm Giai Khởi, bạn gái của Thương Ngôn, học sinh mới của Lan Đại.
Oh, thật không? Nhìn tâm tình của nữ sinh kia như vậy cũng dễ hiểu, còn
muốn làm bộ không để ý. Lê Lạc gật đầu, cũng giới thiệu bản thân: “Lê
Lạc, bạn trai cô là thành viên cùng tổ với tôi.”
Lâm Giai Khởi: “Rất hân hạnh được biết cậu.”
“Tôi cũng vậy.”
Lâm Giai Khởi đến tìm Thương Ngôn để xem phim điện ảnh mới chiếu gần đây,
hai người hẹn xong cũng không quên hỏi người lần đầu tiên gặp mặt, Lâm
Giai Khởi hỏi Lê Lạc: “Lê Lạc, cậu có muốn xem phim cùng chúng tôi
không?”
Lê Lạc lắc đầu, uyển chuyển từ chối nói: “Sau này có cơ hội sẽ đi, hôm nay tôi có việc rồi.”
Sau này có cơ hỏi sẽ đi... Câu từ chối này của cô lạc, làm Lâm Giai Khởi
thiếu chút nữa cười thành tiếng. Sau đó, Lâm Giai Khởi ngồi phía sau xe
đạp của Thương Ngôn rời khỏi, Lê Lạc cùng đi về phía Bắc của Lan Đại.
Qua giữa hè, ban ngày của tháng chín ngày càng ngắn đi. Lê Lạc băng qua
đường, phía trước đèn đường đã sáng lên. Trời tối, tất cả mọi thứ trên
con đường ngày càng mờ nhạt theo ánh hoàng hôn, sau đó lại xuất hiện
những âm thanh nháo động trong ánh sáng của ngọn đè. Đây chính là bộ
dạng của thành phố vào buổi tối. Lê Lạc rất ghét bầu trời tối đen, bởi
vì cô là người bị bệnh mất ngủ.
Được Lâm Giai Khởi mời đã cho cô một linh cảm tốt.
Lê Lạc xem phim cả đêm. Trong phòng ngủ của nhà trọ cô được cài đặt màn
hình 3D, chỉ cần mở, màn ảnh tự nhiên sẽ hạ xuống ở vách tường đối diện. Khuya, Lê Lạc, đeo kính 3D, thoải mái dựa vào gối, xem liền ba bộ phim.
Điều đáng vui mừng là ngày thứ hai cô không cần mệt mỏi như trước, tiếp tục
lên tinh thần chuẩn bị bữa sáng. Ngày hôm nay bữa sáng là kiểu dáng Âu
Tây, chân giò hun khói sandwich, bánh mật, ngoài ra còn thêm một phần
bánh kem.
Hôm qua cô và Thương Ngôn đã kết bạn QQ Bạn bè của Lê Lạc thấy Thương Ngôn liền đăng với nội dung: “Lại bạn gái mới”
Rất thuần túy phong cách của đàn ông.
Lê Lạc đột nhiên có chút ngạc nhiên, bạn của Tạ Uẩn Ninh là loại gì?
Ngoài ý muốn là tối qua Lâm Gia Kỳ vừa mới kết bạn với cô trên QQ, Lê Lạc
nghiệm chứng qua, có thể Lâm Giai Khởi, là nữ sinh có gia đình hạnh
phúc.
Mẹ là nhân viên Lan thị, ba lại có sự nghiệp thành công. Lê Lạc nhìn tấm hình cả nhà họ chụp chung, mặt cỏ xanh biếc, ba người, ảnh chụp như một bức tranh màu nước, sáng sủa mà vui vẻ.
Thân thể Lê Lạc nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế kế bàn ăn.
Gương mặt Lâm Giai Khởi cười rất tươi, Lê Lạc để điện thoại di động xuống, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Rửa bằng lọ mỹ phẩm tự chế. Lê Lạc vẽ loạn
nghiêm mặt, nghĩ tới lần trước Tạ Uẩn Ninh nói, rõ ràng cô cười nhạt vì
sao lại đổi thành cười khúc khích?
Trong gương, khóe miệng nhếch
lên, , kết quả lộ ra hai má lúm đồng tiền. Lê Lạc ghét bỏ mà thu hồi ánh mắt, không biết có nên giải phẩu lúm đồng tiền này không?
--
Lê Lạc không biết tại sao Lâm Gia Khởi lại đột nhiên thân thiện mà chủ
động liên lạc với mình, nhưng đối với cô mà nói thì như vậy lại càng
tiết kiệm sức lực hơn. Buổi sáng, cô vẫn nghiên cứu ở trong phòng thí
nghiệm, hoàn thành công việc thực nghiệm mà Tạ Uẩn Ninh giao cho -----
quan sát bằng kính hiển vi mới nhất để rút ra hoạt tính của vi sinh vật.
Quan sát rồi ghi lại kết quả, lúc này Thương Ngôn đã dọn dẹp xong bàn thí
ngiệm, đang tao nhã cẩn thận đánh giá cô, sau đó mở miệng nói: “Lê Lạc,
cùng đi tới nhà ăn chứ.”
“Được, đợi tôi một chút.” Lê Lạc đồng ý, sau đó đi ra toilet công cộng rửa tay sạch sẽ. Trước bồn rửa mặt, cô
dùng một cái kẹp tóc màu đen để kẹp gọn tóc sau gáy lại.
Không ý thức được tóc quá dài, cô vẫn quên chưa tìm một cửa hiệu cắt tóc để cắt sửa lại một chút.
Lê Lạc từ toilet đi ra, thấy Tạ Uẩn Ninh đang từ tầng 3 đi xuống, trên
người mặc quần áo tư phục.Ngoại trừ lúc làm việc ở phòng thí nghiệm, Tạ
Uẩn Ninh cơ bản là không mặc áo khoác trắng dài. Hắn cởi chiếc áo khoác
trắng dài xuống, mặc một chiếc áo sơmi màu hồng đơn giản phối với quần
dài màu đen, hai tay đút trong túi quần… Nào có dáng vẻ của một chuyên
gia hình dạng sinh hóa, mà giống như người mới bước ra từ cửa hàng thời
trang, đang nhắn nhã tản bộ.
Tạ Uẩn Ninh vừa nhìn thấy Thương
Ngôn ngồi chờ ở ghế salon, liền mở miệng nói: “Theo cậu đi ăn cơm.”
Trong giọng điệu tuy có ý ra lệnh, nhưng kiểu trò chuyện giữa bậc bề
trên với người dưới này nghe qua lại rất thân mật.
Chỉ là trước loại mệnh lệnh thân thiết này của Tạ Uẩn Ninh, Thương Ngôn từ chối, nói: “… Cậu, cháu còn đợi bạn ở nhà ăn nữa.”
Chưa kịp thương lượng, Tạ Uẩn Ninh đã ném cho Thương Ngôn một câu: “Nhà ăn ở đây từ đông sang tây, cái gì cũng đều rất khó ăn.”
Thương Ngôn: “…”
Lê Lạc: “…” Cô hẳn là còn chưa có bị Tạ Uẩn Ninh đoán được.
Chưa hết, Tạ Uẩn Ninh tựa hồ có oán niệm rất nặng với nhà ăn ở viện sinh
hóa, lại bổ sung thêm một câu: “Thịt gà giống như đã từng ngâm qua nước
mã lâm vậy.”
Thương Ngôn cuối cùng cũng không nói được gì: “Cậu, vậy chúng ta đi----”
“Được, đi thì đi.” Tạ Uẩn Ninh xoay người, giống như tiểu hài tử xấu xa mang Thương Ngôn rời đi.
Thương Ngôn cảm thấy không đúng lắm, quay đầu nhìn Lê Lạc đang đi ra. Có chút
ngượng ngùng, hắn đứng bất động, hỏi Lê Lạc: “Lê Lạc, chúng ta cùng ra
ngoài ăn đi?”
Thương Ngôn vừa nói, Tạ Uẩn Ninh lo lắng xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy Lê Lạc vừa từ toilet đi ra. Thần sắc hắn tùy
ý, không rõ là có muốn cô đi cùng hay không.
Không thể không nói, đối với Tạ Uẩn Ninh mà nói, mang theo một tiểu hài tử hay hai tiểu hài
tử xấu xa cũng không có gì khác nhau lắm.
Nhưng mà, trong đối đãi phải thức thời. Cô và Thương Ngôn đi theo Tạ Uẩn Ninh đều không vấn đề, thế nhưng Thương Ngôn là cháu ngoại trai của Tạ Uẩn Ninh, còn cô thì
lại không phải. Lê Lạc lắc đầu, tìm một lý do thỏa đáng lại không xấu
hổ: “Ngày hôm nay tôi còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, đi ăn thì dễ dãi với bản thân quá.”
Thanh Chế quảng trường, trong phòng ăn của một
nhà hàng nổi tiếng, Tạ Uẩn Ninh múc nửa chén canh cá cán* (cán là cá
trắm cỏ đó), nhìn thoáng qua khẩu vị của Thương Ngôn, không nhanh không
chậm nói một câu: “Thương Ngôn, cậu thấy cháu và cô Lê Lạc kia ở chung
một chỗ quả rất phù hợp.”
“Cậu, không phải như cậu nghĩ đâu.” Thương Ngôn ngẩng đầu giải thích. Lời nói gấp đến độ khiến Tạ Uẩn Ninh sửng sốt.
Tạ Uẩn Ninh có chút buồn cười, cố ý hỏi lại: “Cậu nghĩ thế nào cơ?”
Sắc mặt Thương Ngôn hơi hồng, dáng vẻ rụt rè lễ phép thường ngày lại chợt
có thêm vài phần khẩu khí của đàn ông. Hắn để muỗng canh xuống, nhìn Tạ
Uẩn Ninh, nghiêm túc mở miệng: “Cậu, cháu chỉ thấy Lê Lạc có chút tội
nghiệp.”
“Tội nghiệp?” Tạ Uẩn Ninh hỏi, vẻ không quan tâm.
Đáng thương?” Tạ Uẩn Ninh không chút để ý hỏi.
Thương Ngôn muốn nói lại thôi, nhất thời không biết nói gì. Anh cảm thấy mình
nói ra thân thế Lê Lạc là không tốt, lại vừa muốn giải thích rõ ràng cảm tình của anh đối với Lê Lạc, do dự hồi lâu, anh nhìn Tạ Uẩn Ninh,
nói:“Lê Lạc là cô nhi.”
“Cô nhi?” Tạ Uẩn Ninh vẫn thái độ thờ ơ
như trước, anh rút một tờ khăn giấy lau tay, mở miệng nói:“Lê Lạc là cô
nhi thì có liên quan gì tới cậu sao?”
Giữa trưa trời nắng, trong
không khí luôn có một mùi rất riêng, không giống mùi nào. Rõ ràng là
phát ra từ nhà ăn của viện nghiên cứu sinh hóa, khung cảnh đẹp mắt sáng
sủa, chỉ là thức ăn được bán ra trông món nào cũng rất giống nhau. Lê
Lạc cố ý nhìn kỹ thịt gà ở đây, thấy người ta chẳng qua là thêm một chút xì dầu vào nên hơi trắng một chút. Tạ Uẩn Ninh làm gì mà nói chúng như
đã từng ngâm qua nước mà làm...... Tuy vậy, Lê Lạc vẫn quay đầu trở về
phòng thí nghiệm.
Cô mua một chai nước cùng một phần bánh quy ở quầy bán hàng tự động.
Hiện tại, yêu cầu của cô đối với thức ăn không cao, một phần bánh quy và
nước khoáng là được, vừa ăn vừa làm việc. Một bên giải quyết bữa trưa,
một bên lật tạp chí sinh hóa ra xem, tiện thể giết thời gian.
Bên cạnh, điện thoại di động sáng lên một cái, một tin nhắn mới, là Lâm Giai Khởi gửi đến.
Lâm Giai Khởi tìm cô, nhờ cô so sánh hai loại mỹ phẩm, chắc là cô ấy đã
thấy tên cô trong các bài báo khoa học về chăm sóc da nền tảng. Lê Lạc
nhìn hai loại mỹ phẩm tiêu biểu Lâm Giai Khởi gửi tới, thuần thục hướng
dẫn phương pháp sử dụng, đồng thời đưa ra một số lời khuyên cho Lâm Giai Khởi.
“Cảm ơn chị Lê Lạc.” Lâm Giai Khởi gửi đến một cái biểu
cảm dễ thương, nhân tiện thêm một câu kêu ca, “Thương Ngôn cũng học phần này, nhưng hỏi cái gì cậu ta cũng không biết.”
Mẹ của Lâm đại
tiểu thư không phải là phó tổng giám đốc sao? Lê Lạc không tiếp tục trả
lời, nhìn vào hộp trò chuyện, biểu tình chợt lóe lại chợt lóe. Cô cầm
lấy di động, hỏi Lâm Giai Khởi: “Tôi đang định cắt tóc ngắn, em có biết
cửa hiệu cắt tóc nào tốt thì giới thiệu cho chị đi.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Thứ bảy, Lê Lạc hẹn Lâm Giai Khởi cùng đến Lan đại bắc môn ở Thanh Sang
quảng trường bên cạnh thư viện gặp mặt. Hôm nay, cô giúp Lâm Giai Khởi
lựa chọn mỹ phẩm dưỡng da tốt, Lâm Giai Khởi dẫn cô đến cửa hiệu cắt tóc cô ấy giới thiệu.
Lâm Giai Khởi giới thiệu một cửa hiệu cắt tóc
Thiên Lan ở nam thành. Rất nhanh, cô ấy đã gửi đến địa chỉ và giới thiệu vắn tắt về hiệu tóc này, sau đó hỏi cô: “Chị có thể chấp nhận giá này
không?”
Lê Lạc đang bận một số việc nên không trả lời ngay.
Năm phút sau, Lâm Giai Khởi lại gửi đến một tin nhắn nữa: “... .... Nếu
không để em hỏi bạn học một chút xem bọn họ có biết hiệu nào khác hay
không?”
Lê Lạc trả lời: “Không có việc gì, cứ đến hiệu này đi.”
Buổi sáng thứ bảy, Lê Lạc thấy mình như bị cảm mạo. Xử lý xong một ít dữ
liệu trong bản sao ổ đĩa U, cô uống một chút thuốc kháng sinh, trang
điểm một chút sau đó trực tiếp đi thang máy xuống bãi đỗ xe tầng một.
Đi đến trước một chiếc xe thể thao trong bãi đậu xe.
Thật ra thì dù thế nào cô cũng không thích xe thể thao, nhưng phải thừa nhận là xe thể thao rất bắt mắt. Chiếc xe thể thao này tuy so ra không được
như xe của Tạ Uẩn Ninh kia, nhưng xe màu trắng tinh khiết, thật đúng là
kiểu con gái thích.
Lê Lạc ngồi sau tay lái, nhấn nút màu đen trên bàn điều khiển ở giữa.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, không nóng không lạnh.
Lâm Giai Khởi nói cho Thương Ngôn biết mình hẹn Lê Lạc đi dạo phố, Thương
Ngôn cũng không có phản ứng gì kì quái, nói thẳng:“Tôi đi tìm bọn Trần
Thắng chơi bóng.”
Lâm Giai Khởi nghiêng đầu: “Cậu không tò mò vì sao tôi hẹn Lê Lạc cùng đi dạo phố sao?”
Thương Ngôn phối hợp hỏi lại: “Vì sao?”
Lâm Giai Khởi: “Tôi không nói cho cậu đâu.”
Thương Ngôn đành phải sủng nịnh sờ sờ đầu Lâm Giai Khởi: “Mua nhiều một chút, không đủ thì quẹt thẻ của tôi.”
Lâm Giai Khởi gật đầu: “Phải vậy chứ.”
Trước khi đi, Giai Khởi còn dẫn theo một người bạn, là con gái của Lan thị -
một nhà giàu mới nổi. Tình bạn của hai người cũng thật vi diệu, từ ghét
bỏ nhau lại kết bạn với nhau.
Lê Lạc từ tầng hầm quảng trường
Thanh Sang đi ra, thời gian ước định của cô cùng Lâm Giai Khởi còn có ba phần chung. Ở phía trước cách đó không xa, Lâm Giai Khởi đã đang đứng
bên cạnh hiệu sách chờ cô. Đi cùng còn có một cô gái, chắc là bạn cùng
phòng hoặc bạn cùng lớp gì đó.
Nghe nói sinh viên mới Lâm Giai
Khởi ở trường Lan vừa mới vào trường đã làm cho không ít người bị oanh
động. Thứ nhất là do tin, cô là bạn gái thanh mai trúc mã của Thương
Ngôn. Và thứ hai cô là học sinh đại diện trong tiệc chào mừng sinh viên
mới, hoạt động trong các hoạt động tập thể. Cho nên vừa mới vào trường
cô đã hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nữ thần. Rất nhanh mọi người sẽ
biết đến gia cảnh đáng để cho người ta phải hâm mộ của cô.
Hôm
nay, trang phục của Lâm Giai Khởi cũng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu của mình. Một chiếc váy mùa thu mới nhất đến từ nhà C nổi tiếng, trong
tay còn mang theo túi xách cùng thương hiệu. Cô gái bên cạnh cũng mang
váy cùng giày cao gót, hai người mỗi người một câu trò chuyện với nhau.
Đương nhiên, hôm nay Lê Lạc ăn mặc cũng không phải là khiêm tốn. Khả năng cô
mang sai các thương hiệu là rất ít, giống như một cuộc bầu cử tốn kém.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa xe, đậu ở phía trước họ, Lâm Giai Khởi cùng cô gái
lập tức có phản ứng, quay người lại nhìn.
Trong mắt Lâm Giai Khởi đầy bất ngờ được mong đợi, Lê Lạc tháo kính, khóe môi khẽ nhếch, mở
miệng nói: “Lên xe đi, chúng ta xuất phát.”