Bên ngoài truyền đến những tiếng “Rào Rào”, trời mưa.
Một trận mưa to gió lớn đột nhiên trút xuống giữa màn đêm như vậy, cơn mưa tầm tã giống như một tấm rèm nước che mờ cả thành phố. Trong chốc lát, ánh đèn, cao ốc, tất cả đều trở nên nhạt nhòa trong màn mưa.
Trong thế giới mờ mịt, chỉ còn lại những tiếng rào rào, giọt giọt tí tách, và cả sột sột soạt soạt.
Sột sột soạt soạt, là âm thanh phát ra do hai thân thể quấn quít trong lớp chăn lông cừu. Lê Lạc bị Tạ Uẩn Ninh đẩy lên giường, người cô vừa trượt xuống một chút, anh lại đẩy cô trở lại, ngay cả cơ hội để thở anh cũng không cho cô.
Đúng là khí thế “Trường phong phá lãng hội hữu thời, trực quải vân phàm tế thương hải” (*)... Rõ ràng tối nay lúc anh đưa cô lên lầu vẫn còn tương đối gió êm sóng lặng, vậy mà chỉ vào phòng của cô một lúc, không ngờ lại lập tức nổi gió.
(*) Trích trong bài thơ Hành lộ nan của Lý Bạch
“Kim tôn mỹ tửu đấu thập thiên,
Ngọc bàn trân tu trị vạn tiền.
Đình bôi đầu trợ bất năng thực,
bạt kiếm tứ cố tâm mang nhiên.
Dục độ Hoàng Hà băng tắc xuyên,
Tương đăng Thái Hàng tuyết ám thiên.
Nhàn lai thuỳ điếu tọa khê thượng,
Hốt phục thừa chu mộng nhật biên.
Hành lộ nan! Hành lộ nan!
Đa kì lộ, Kim an tại?
Trường phong phá lãng hội hữu thì,
Trực quải vân phàm tế thương hải.”
Dịch nghĩa:
Chén quý, rượu ngon mười ngàn một đấu,
Mâm ngọc, món ngon giá vạn tiền,
Bỏ chén, quăng đũa không ăn nổi
Rút kiếm nhìn quanh lòng ngơ ngác!
Muốn vượt sông Hoàng Hà nhưng băng làm tắc sông.
Định lên đỉnh Thái Hàng nhưng bị tuyết che tối trời,
Lúc an nhàn ngồi câu cá trên khe suối
Bỗng lại ngồi thuyền mơ về phía mặt trời,
Đường đi khó! Đường đi khó!
Nhiều ngã ba biết đi phía nào?
Gió mạnh rồi có lúc đè ngọn sóng lớn,
Giương buồm mây thẳng tiến vượt vào biển xanh.
Lê Lạc nằm giữa giường lớn, nhìn Tạ Uẩn Ninh, không nhúc nhích. Cô cảm thấy chiếc thuyền báo thù của cô đã bị lật chìm trong những cơn gió to sóng lớn của Tạ Uẩn Ninh rồi...
Tạ Uẩn Ninh cũng nhìn Lê Lạc, trong ánh mắt yên lặng như nước cất giấu ba phần tình cảm, ba phần khao khát. Bên ngoài mưa gió lạnh lẽo, trong phòng lại vô cùng nóng. Tất cả đều nóng, những nụ hôn nóng, ánh mắt cũng nóng, hơi thở cũng nóng... Trong sự tĩnh lặng lại có những ý định nóng bỏng.
Chỉ có ánh đèn lẳng lặng soi sáng trên đỉnh đầu hai người.
“Lê Lạc, em hiểu tôi muốn làm gì, đúng không?” Tạ Uẩn Ninh nói rất nhỏ, giọng nói trầm lạnh của anh mang theo cảm giác đè nén. Anh đang hỏi ý kiến của cô.
Lê Lạc chớp mắt, cô hiểu. Nhưng cô không nói gì.
Đương nhiên cô hiểu ý Tạ Uẩn Ninh, hôm nay anh cũng đã nhắc nhở cô: “Anh không còn trẻ nữa.” Chỉ là cô không ngờ lại nhanh như vậy, vội vàng như vậy khiến cô không kịp chuẩn bị. Nhưng tối nay anh và cô xảy ra chuyện này cũng không quá bất ngờ. Giống như giấc mơ của cô ngày hôm trước vậy, dường như tất cả đều đã được định trước. Sau đó Lê Lạc nhận ra cô không hề có chút kháng cự nào, thậm chí cô cũng thật sự muốn... Ăn sạch Tạ Uẩn Ninh. Nhưng nếu như cô “ăn” anh rồi sau đó lại bỏ rơi anh, có phải là rất vô lại không? Lê Lạc cảm thấy vô cùng rối rắm và buồn rầu. Tạ Uẩn Ninh lại không hiểu những rối rắm và buồn rầu của cô.
“Giáo sư... Thầy sẽ không hối hận chứ?” Lê Lạc ôm lấy cổ của Tạ Uẩn Ninh, nghiêm túc đặt câu hỏi. Giọng cô mềm dịu giống như vải sa tanh. Nếu như sau này hai người chia tay, anh không hối hận, vậy thì cô cũng không sao. Cô nguyện ý vui vẻ cùng anh.
Cô nói với anh những lời này có phải là hơi ngược đời không? Tạ Uẩn Ninh yên lặng một lát. Cô gái của anh nằm bên dưới người anh, gò má ửng đỏ nhìn anh, thoạt nhìn rất nghiêm túc những cũng rất đáng yêu. Anh thích cô đến mức chỉ muốn hung hăng giữ chặt cô và chăm sóc cô thật tốt. Đàn ông một khi đã yêu, đều trở nên rất ấu trĩ.
Sau đó Lê Lạc cũng ôm anh, giống như một đứa trẻ hư khích lệ anh cùng làm chuyện xấu.
Nếu đã như vậy thì làm thôi.
Bàn tay Tạ Uẩn Ninh lướt tới ngực Lê Lạc, bắt đầu vuốt ve. Bầu ngực cô duyên dáng yêu kiều lại đàn hồi. Không lớn không nhỏ, giống như một con chim tước đáng yêu mềm mại. Tạ Uẩn Ninh nhẹ nhàng vuốt ve cô, hôn cô... Lòng bàn tay và ngón tay anh đều có vết chai do hàng năm chơi bóng. Cảm giác mềm mại áp lên lòng bàn tay của anh, Tạ Uẩn Ninh không chịu nổi, hít một hơi thật dài.
Sau đó, Lê Lạc cũng hít một hơi, cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trái tim cô cứ đập loạn trong lồng ngực.
“Chờ tôi một lát, được không?” Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói, sau đó nhanh chóng thu tay lại.
Lê Lạc gật đầu, cô biết Tạ Uẩn Ninh muốn đi mua cái gì, tâm trạng vừa mong đợi vừa khẩn trương. Ngay bên dưới nhà trọ có một siêu thị tiện lợi, chỉ cần năm phút là đủ rồi.
5 phút sau, cô và tiểu lưu manh Ninh Ninh của cô sẽ cùng chơi một trò chơi lớn!
Rất nhanh, Tạ Uẩn Ninh ra khỏi phòng trọ của cô.
Lê Lạc cũng đứng lên đi vào nhà vệ sinh, cô dựa vào tường nhìn vào chiếc gương lớn phía trên bồn rửa mặt, người phụ nữ trong gương quần áo xốc xếch, sắc mặt ửng hồng. Cô thở một hơi dài, tâm trạng vẫn không thể nào ổn định.
Ngoại trừ cảm giác khẩn trương còn có một chút rối rắm.
Làm thế nào bây giờ, rốt cuộc cô có muốn ngủ cùng anh không? Lê Lạc ngửa đầu, nhìn lên trần nhà của phòng vệ sinh, cảm thấy chuyện này giống như một bài toán khó nhằn mà ông trời giao cho cô vậy... Đúng là từ xưa tới nay cửa ải khó vượt qua nhất vẫn là cửa ải mỹ nam! Lê Lạc định tắm qua một cái, sau đó theo thói quen lấy một miếng băng vệ sinh mới từ trong ngăn kéo ra... Omg!
Cô vẫn còn đang trong kỳ kinh nguyệt?
Bà dì đáng chết!
Thật mất hứng...
Lê Lạc gọi điện thoại cho Tạ Uẩn Ninh, nói với anh rằng tối nay anh không thể giương buồm khởi hành, Tạ Uẩn Ninh cũng lạnh lùng cúp điện thoại của cô. Bởi vì Tạ Uẩn Ninh đã đang đi thang máy lên, trong túi áo bành tô là hai hộp bcs khốn nạn.
...
Nửa đêm, mặc dù không làm được gì, nhưng Tạ Uẩn Ninh vẫn ngủ ở chỗ Lê Lạc. Không biết trận mưa đã ngừng từ lúc nào, Lê Lạc mặc áo ngủ bông kẻ caro vùi trong lồng ngực Tạ Uẩn Ninh, cầm hai hộp bcs khốn nạn mà Tạ Uẩn Ninh mua về trong tay. Lật tới lật lui, vuốt vuốt, giống như đang chơi rubic vậy.
Tạ Uẩn Ninh giành lại, ngăn Lê Lạc tiếp tục nghiên cứu nó, anh nói với cô: “Ngủ đi.”
Nghỉ ngơi sớm một chút, không phải cô đang trong kỳ kinh nguyệt sao?
Lê Lạc ngẩng đầu giải thích một câu: “... Giáo sư, em thật sự quên mất.” Vừa rồi lúc cô không thể kìm lòng nổi, nếu như cô mà nhwos ra bà dì đang đến thì cô cũng sẽ không rối rắm đến như vậy.
“Không sao.” Tạ Uẩn Ninh trả lời, anh biết anh không thể nào “ăn” được bạn gái dễ dàng thuận lợi như vậy. Mặc dù nghĩ như vậy, Tạ Uẩn Ninh vẫn rất bất đắc dĩ, anh dùng tay mát xa bụng dưới cho Lê Lạc.
“Như thế này có dễ chịu hơn không?” Anh hỏi cô.
“Thoải mái lắm.” Cực kỳ thoải mái! Lê Lạc gật đầu, ực tay của Tạ Uẩn Ninh không nặng không nhẹ, rất dễ chịu, cho nên cô càng tựa sát vào người Tạ Uẩn Ninh, đầu cũng dựa vào ngực anh.
Đột nhiên cô chợt nghĩ ra, cô quan tâm nhìn Tạ Uẩn Ninh, anh... Thoải mái không?
Mặc dù Lê Lạc chưa từng trải qua những chuyện như thế này, nhưng cô cũng không phải là tiểu bạch thỏ (*) ngây thơ thuần khiết. Cô biết Tạ Uẩn Ninh phải bỏ dở nửa chừng như vậy chắc chắn là rất không thoải mái, dù là thân thể hay trong lòng đều vậy. Làm người không thể chỉ hưởng thụ mà không hồi đáp. Lê Lạc nghiêng người hỏi thăm Tạ Uẩn Ninh: “Do you need a hand...” Cái đó, có cần cô giúp một tay không?
(*) Tiểu bạch thỏ: những cô nàng ngây thơ, trong sáng, ít va chạm với đời
What? Bàn tay Tạ Uẩn Ninh dừng lại trên bụng Lê Lạc.
Chung quy, cô vẫn thấy hơi áy náy, Lê Lạc tiếp tục dùng tiếng Anh để nói ra ý mình, chính là cô có thể dùng tay giúp anh. Đôi mắt sáng nhưu nước khẽ chớp, Lê Lạc đưa tay về phía bụng Tạ Uẩn Ninh, giống như Tạ Uẩn Ninh đặt tay lên bụng của cô, vừa nghiêm túc vừa khẩn trương nói: “I do it in same way.”
Tạ Uẩn Ninh: “...” Ngừng lại một chút, tà ác chiến thắng hoàn toàn: “...Thank you.”
...
Bên ngoài trời lại mưa, tiếng mưa rơi nối tiếp nhau, rào rào….
Trời mưa suốt cả đêm qua, đến tầm năm giờ sáng mới ngừng, Lê Lạc cũng phải đến khoảng năm giờ mới ngủ. Nhưng từ lúc 11 giờ đêm cô đã bắt đầu giả vờ ngủ. Hai người ngủ chung phiền phức ở chỗ đó, cô không thể cũng không tiện quấy rầy Tạ Uẩn Ninh nghỉ ngơi.
Đêm khuya yên tĩnh, cô quay lưng về phía Tạ Uẩn Ninh, lấy điện thoại di động ra lướt mạng, sau đó một cánh tay ôm chặt lấy eo cô, một cánh tay khác trực tiếp lấy đi điện thoại di động trong tay cô, đặt sang bên kia, sau đó anh ra lệnh: “Về sau lúc ngủ, không được cầm điện thoại di động lên giường.”
“...” Lê Lạc im lặng xoay người đi. Cảm giác dịu dàng này, đúng là không dài lâu.
Ngày hôm sau là chủ nhật, cũng là ngày nghỉ. Lê Lạc và Tạ Uẩn Ninh cùng ăn sáng, sau đó anh đưa cô tới thư viện. Trước khi đi Tạ Uẩn Ninh ngồi ở trong xe nói với cô: “Buổi chiều tôi tới đón em, sau đó về nhà ăn một bữa cơm.”
Nhà? Sau khi Lê Lạc hiểu ra, lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, tối nay em đi ăn với Tiểu Thụ.”
Lê Lạc từ chối, Tạ Uẩn Ninh cũng không phản đối, anh chỉ hỏi cô: “Quan hệ giữa em và Tiểu Thụ rất tốt?”
Lê Lạc mỉm cười: “Cũng không tệ lắm, hiện tại em và cô ấy là bạn bè.”
“Được.” Tạ Uẩn Ninh gật đầu: “Vậy ngày mai gặp lại...” Nếu như có thể, sẽ là buổi tối gặp lại.
“Giáo sư, nếu như em...” Lê Lạc cúi thấp đầu, đột nhiên mở miệng nói: “Nếu như em muốn chia tay, thầy sẽ đồng ý chứ?” Giọng nói nhẹ nhàng, giống như gió thổi vào trong xe.
“... Em đang nói đùa à?” Giọng nói lạnh lùng xa xăm vang lên, Tạ Uẩn Ninh trả lời cô.
Ách, cô chỉ muốn hỏi thử thôi mà.
“... Hắc hắc.” Lê Lạc vô cùng lúng túng, lại cảm thấy chuyện này đúng là có hơi buồn cười. Cô bật cười nói: “Đúng, em nói đùa thôi.”
“Sau này đừng bao giờ nói đùa như vậy.” Tạ Uẩn Ninh nói với Lê Lạc, anh dùng sự dịu dàng nhất mà anh có thể để nói với cô, ánh mắt chân thành của anh khiến Lê Lạc chột dạ, khóe miệng anh nhếch lên, chậm rãi nói: “Bởi vì tôi sẽ coi là thật.”
Lê Lạc: “...” Nếu là thật thì sẽ như thế nào? Tim cô đập nhanh hơn.
Tạ Uẩn Ninh: “Vậy thì em xong đời rồi.”
Lê Lạc: “...” Xong đời là ý gì? Tim cô lại càng đập nhanh hơn.
“Em sẽ vĩnh viễn mất đi người bạn trai, và cả kết quả bài báo cáo thực tập nữa.” Tạ Uẩn Ninh nói, không do dự chút nào, lưu loát rõ ràng.
Thật là đáng sợ. Lê Lạc nghẹn họng trợn mắt nhìn Tạ Uẩn Ninh, sau đó cúi đầu xuống, cô ảm thấy nhẹ nhõm.
“Chỉ đùa một chút thôi mà.” Tạ Uẩn Ninh dựa vào ghế lái, đổi giọng nói: “Nếu như em thật sự muốn chia tay, tôi sẽ đồng ý với em, tôi tôn trọng quyết định của em. Nếu đã không giữ nổi người, vậy thì càng không giữ được trái tim. Đúng không?”
Hơn nữa, anh cũng không phải là người đàn ông mặt dày.
Những lời Tạ Uẩn Ninh nói rất có lực sát thương. Lê Lạc cúi đầu, xấu hổ đến rối tinh rối mù.
“Cho nên, là vì tối hôm qua tôi không cho em dùng điện thoại di động à?” Nên cô mới nói đến chuyện chia tay. Đây là lý do duy nhất mà Tạ Uẩn Ninh có thể nghĩ ra, anh nhíu mày.
“Không phải...” Sao có thể là vì chuyện ngớ ngẩn đó chứ, Lê Lạc vuốt tóc, hỏi ngược lại Tạ Uẩn Ninh: “Giáo sư, em là... người như vậy sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Tạ Uẩn Ninh phủ nhận, anh cũng tin bạn gái anh không ngây thơ như vậy, không không hiểu chuyện như vậy, nhưng Tạ Uẩn Ninh vẫn nói điều mà anh lo lắng ra: “Tôi sợ có những lúc em nghĩ không thông.”
Hắc hắc... Lê Lạc tiếp tục mỉm cười, tiếp tục nghe anh nói.
“Tóm lại, nếu em có ý kiến gì thì cũng cứ nói với tôi một tiếng.” Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói lần nữa, có bạn gái nhỏ tuổi rất phiền phức ở chỗ đó, chuyện gì đều phải dạy. Anh cũng không thích dùng giọng điệu dạy dỗ để nói về chuyện tình cảm của hai người, nhưng rõ ràng là Lê Lạc không nghiêm túc với tình cảm của mình. Không phải là lúc cô thổ lộ với anh và đồng ý yêu anh đều như vậy sao?
Đối mặt với đôi mắt xinh đẹp hoạt bát của Lê Lạc, Tạ Uẩn Ninh biến tình yêu của mình thành những từ ngữ đơn giản nhất: “Hai người có thể ở bên nhau chính là duyên phận. Có được duyên phận không dễ chút nào, vì thế chúng ta nên quý trọng nó. Nếu như có một ngày em cảm thấy tôi có điều gì không tốt, vậy thì hãy nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ nghiêm túc kiểm điểm bản thân, sẽ thay đổi.”
“Giáo sư...” Lê Lạc nhìn anh.
“Đương nhiên ——” Tạ Uẩn Ninh hơi chần chừ, do dự không biết có nên nói hay không, nhìn thấy ánh mắt Lê Lạc vẫn mơ hồ như trước, anh nói tiếp: “Cho nên, ngàn vạn lần xin em đừng nói chia tay. Nếu như em nói ra, tôi nhất định sẽ đồng ý với em, tuyệt đối không ép buộc em.”
Lê Lạc cảm thấy áp lực trong lòng sâu như biển lớn vậy: “... Giáo sư, em vào thư viện đây.”
“Được, học tập chăm chỉ.” Tạ Uẩn Ninh mỉm cười, cho đến hiện tại, bạn gái nhỏ của anh vẫn vô cùng đáng yêu.”Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, chuyện học hành cũng được, nếu là những kiến thức về chuyên ngành thì tôi cũng có thể giúp em.”
Lê Lạc: “Vâng...”
“Khoan đã.”
Cái gì?
“Hôn một cái.”
Đúng là một tiểu lưu manh bá đạo. Vừa rồi còn đe dọa cô, kết quả trước khi đi, còn phải hôn anh một cái, “chụt chụt”, Lê Lạc hôn hai cái.
Hôn một tặng một, không cần cám ơn!
——
Trong thư viện, Lê Lạc và Tiểu Thụ cùng ngồi đọc sách, trước mặt đặt một ly cà phê, chăm chú đọc sách. Tiểu Thụ mới nhập học được hơn một tháng, nhưng lại muốn cùng thi cuối kỳ cùng bạn học, áp lực học rất lớn.
Chỉ là Lê Lạc cũng không giúp được gì cho Tiểu Thụ, thứ nhất là vì cô không học đại học ở Lan Đại, thứ hai là vì những kiến thức mà cô có được là do cô học ở Mỹ từ 25 năm trước, chương trình học và phương thức kiểm tra ở Mỹ đều không giống ở đây. Cô đề nghị với Tiểu Thụ: “Tiểu Thụ, cô có thể mượn sách của bạn bè, hỏi bọn họ xem trọng tâm ôn tập ở đâu.”
Tiểu Thụ ngẩng đầu lên, xấu hổ nói: “Lê Lạc, chị yên tâm, kỳ thi lần này em vẫn tự lo được mà.”
Lê Lạc mỉm cười gật đầu.
Tiểu Thụ cúi thấp đầu, cô không tự tin một cách mù quáng. Những vấn đề cần ôn cô đều đã biết, hoàn toàn không cần lo lắng. Nhưng những bài thi trên đại học không phải là để ứng phó. Cho nên hôm nay cô mới đọc lại cả quyển sách, hi vọng có thể tranh thủ từng giây từng phút đề học thêm, nắm giữ thêm được nhiều kiến thức quan trọng hơn. Giống ngày đó hiệu trưởng từng nói: “Cuộc sống là một chiến trường không có tiêu chuẩn”, cho nên cô phải chuẩn bị nhiều kiến thức hơn để nâng cao khả năng cạnh tranh! Chu Tiểu Thụ cũng không nói gì nữa, lặng lẽ đọc sách. Có thể là do hoàn cảnh học tập trước kia không thuận lợi, từ khi còn bé cô đã có thể vừa trông bếp cho bà ngoại vừa học thuộc lòng bài thi.
Đương nhiên Lê Lạc biết Tiểu Thụ là một cô gái thông minh. Có rất nhiều cô gái thông minh, nhưng những cô gái thông minh nhưng vẫn làm mọi chuyện đến nơi đến chốn lại không nhiều. Tiểu Thụ rất tốt, Lê Lạc rất coi trọng cô.
Đương nhiên, người như Tiểu Thụ cũng sẽ được người khác coi trọng, ví dụ như bạn học Trương Dược dạo trước vừa tỏ tình với Lâm Giai Khởi chẳng hạn. Trương Dược là cậu lớp trưởng từng rầm rầm rộ rộ tỏ tình với Lâm Giai Khởi rồi bị cô từ chối, chuyện Lâm Giai Khởi bị đuổi học khiến Trương Dược rất để ý, sau đó sự chú ý của anh liền đặt lên người Tiểu Thụ. Nếu như trước đây Trương Dược thích Lâm Giai Khởi chỉ là vì Lâm Giai Khởi xinh đẹp, Trương Dược theo đuổi Chu Tiểu Thụ lại giống như là vì phát hiện ra nét đẹp từ nội tâm của Tiểu Thụ.
Đương nhiên, cũng là vì muốn ra oai với Lâm Giai Khởi nữa. Vì thế ngày nào cũng như ngày nào, dù nắng dù mưa Trương Dược vẫn đến thư viện mua một ly cà phê, sau đó mượn cơ hội nói chuyện với Tiểu Thụ.
Chuyện này khiến Tiểu Thụ rất buồn phiền. Thật trùng hợp, hôm nay Trương Dược gặp phải Lê Lạc.
Trương Dược chủ động ngồi bên cạnh Tiểu Thụ, thân thiết hỏi: “Hi, Tiểu Thụ, chị gái này là bạn cậu à?” “Buổi tối cùng đi ăn đi, tôi mời hai người.”
Lại còn bày đặt giả vờ không nhớ ra Lê Lạc là ai, anh thật sự không nhớ à? Ngày hôm đó anh thổ lộ thất bại, anh đánh nhau với Thương Ngôn, Lê Lạc còn ngồi xem từ đầu đến cuối.
Trương Dược mặt dày, Tiểu Thụ quẫn bách quay đầu lại, thật sự không nhịn được nói: “Bạn học, tôi không quen cậu!”
“Không sao, vậy tôi tự giới thiệu mình một lần nữa...” Trương Dược tùy tiện cười nói, đẹp trai không bằng chai mặt, anh lấy một tập tài liệu ôn thi ra, tiếp tục tỏ ra ân cần với Tiểu Thụ. Cho đến khi bị Lê Lạc cắt đứt: “Bạn học Trương, có thể nhờ cậu một chút không?”
“Có thể.” Trương Dược lập tức gật đầu, nhìn Lê Lạc.
“Vậy thì làm phiền cậu rời khỏi cái bàn này giúp tôi.” Lê Lạc nói, giọng nói vẫn ôn hòa và lịch sự như trước.
Trương Dược: “...”
Lê Lạc mỉm cười, ý bảo Trương Dược có thể mau - cút - đi - rồi!
“Được.” Trương Dược đứng lên.
Rốt cuộc cũng đuổi được người ta đi, Lê Lạc khoanh tay trước ngực dựa vào ghế, dặn dò Tiểu Thụ một câu: “Em không cần khách khí với loại người này, không giải quyết được thì nói với chị, chị giải quyết giúp em.”
Tiểu Thụ gật đầu: “Lê Lạc, cám ơn chị.”
“Không cần lúc nào cũng nói cám ơn với chị.” Lê Lạc nghiêng người, nói với Tiểu Thụ: “Nếu không, chị cũng phải nói cám ơn em, không phải sao?”
...
Kỳ thực tập sắp kết thúc.
Thứ tư, tổ NB họp thường niên. Đồng thời Lê Lạc cũng đã suy nghĩ suốt mấy ngày nhưng vẫn không nghĩ ra lý do chia tay, cũng không tìm được bất kỳ cơ hội chia tay nào. Đại khái cũng là không bỏ được, nhất là khi Tạ Uẩn Ninh đã nói như vậy. Nếu như cô muốn chia tay, anh nhất định sẽ đồng ý với cô, tuyệt đối không ép buộc.
... Cô cũng không hy vọng anh ép buộc cô, cũng không phải là diễn phim tình cảm. Chỉ là Tạ Uẩn Ninh dứt khoát như vậy lại khiến cô luyên tiếc. Ban đầu khi cô đồng ý yêu anh, cô đã định chờ tới khi thân phận của cô lộ ra, đương nhiên hai người sẽ chia tay. Đến lúc đó chắc chắn Tạ Uẩn Ninh sẽ biết cô đã lợi dụng anh, biết cô lợi dụng anh để tiếp cận người nhà của anh... Với tính cách của Tạ Uẩn Ninh, nhất định anh sẽ cực kỳ căm ghét cô, căm ghét thái độ của cô.
Chia tay là điều tất nhiên.
Sau đó nghĩ đến chuyện sau này Tạ Uẩn Ninh sẽ cực kỳ ghét cô, Lê Lạc lập tức cảm thấy buồn bực. Lúc cả tổ chuẩn bị xuất phát, Lê Lạc dựa vào ghế ngồi than thở, thiếu chút nữa đã cảm thán một câu cô và Tạ Uẩn Ninh đúng là sinh không đúng thời.
Ngoài cửa vang lên tiếng chào hỏi của Thương Ngôn: “Lê Lạc, đi thôi. Cậu bảo tôi tới đây gọi cô.”
Lê Lạc đứng lên: “... Oh.”
Sau đó đúng là vạn vạn không ngờ tới, Thương Ngôn còn chia tay trước cô, ngay hôm nay, tổ cô cùng tới quán karaoke. Trong khi cô vất vả nghĩ lý do chia tay, tối nay Thương Ngôn chia tay còn không cần lý do.
Địa điểm tụ họp hôm nay là do Tạ Uẩn Ninh chọn, chính là chỗ mà lần trước anh dẫ cô đến, nhưng lần này không phải là phòng nhỏ nữa, mà là một căn phòng rất lớn.
Sau đó cô còn chưa kịp ngồi xuống, Chu Bắc đã lại gần nói với cô: “Lê Lạc, cô đi theo tôi ra đây một chút.”
Cái gì?
Lê Lạc ra ngoài cùng Chu Bắc, Chu Bắc dẫn cô ra bên ngoài, đến chỗ khúc quanh ở hành lang, Chu Bắc chỉ về đôi trai gái đang hôn nhau ở phía trước, nhẹ giọng hỏi cô: “Lê Lạc, hôm nay tôi không đeo kính, cô gái phía trước có phải là bạn gái của tiểu Thương hay không?”
Đúng, cô gái phía trước đang dựa vào tường, bị một chàng trai trẻ cao lớn hôn, chính là Lâm Giai Khởi.
“Có nên nói cho Thương Ngôn biết hay không.” Chu Bắc đứng ở phía trước, hỏi Lê Lạc.
Lê Lạc không trả lời.
Chu Bắc còn nói: “Lê Lạc, hay là cô vào nói với Thương Ngôn...” Sau đó quay người sang —— Thương Ngôn!
Lê Lạc nhìn Chu Bắc, vừa rồi cô rất muốn nói với Chu Bắc: Không cần nói với Thương Ngôn đâu, bởi vì Thương Ngôn đã nhìn thấy hết rồi...