Editor: Mẹ Bầu
Đã từng thuộc về di sản của nhà họ Lâm, đã từng in trong trí nhớ của cô, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, đối với ký ức hãy còn mới mẻ. Mỗi một chỗ đều đã không còn giống với ngày trước, mỗi một chỗ đều có cả quá khứ và hiện thực chồng lên nhau.
Trong khu biệt thự, thứ duy nhất không hề thay đổi, là một gốc cây quế cổ thụ ở vườn hoa đằng sau, luôn luôn được bảo vệ giữ lại. Cây quế năm đó bị nhổ đi trồng lại, giờ đã là một cái cây già năm mươi năm. Trải qua hai mươi mấy năm, biến hóa không lớn, nhánh cây được tu sửa ngay ngắn chỉnh tề. Trong trí nhớ của Lê Lạc, trong vườn cây này, thời điểm ngày ấy cây quế thực xanh tốt, cành lá rậm rạp, chạc cây thật dài, có thể kéo dài vươn đến tận cửa sổ. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Cô chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào được lá cây.
Rồi sau đó, mùi quế thơm liền tràn ngập đầy tay.
Vừa khéo, hôm nay cuộc hội đàm lại thực hiện ở căn phòng, mà phía bên ngoài chính là cây quế cổ thụ này. Buổi trưa ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu rọi vào tán lá, rắc xuống trên mặt đất những hạt nắng nho nhỏ rải rác. Làn gió nhẹ chợt thổi qua, những đốm sáng lại lao xao nhảy múa.
Lê Lạc ngồi ở bên phải chiếc bàn hội nghị dài làm bằng gỗ đào. Ngồi bên cạnh cô là chú Đinh cùng Luật sư Trịnh, cùng với vài vị nhân viên pháp vụ khác của Lâm thị. Trước mặt bọn họ là các loại văn bản tài liệu được sao chép. Mọi chuyện thực sự đều đã sẵn sàng rồi, di@en*dyan(lee^qu.donnn chỉ còn thiếu làn gió đông nữa mà thôi. Lê Lạc xoay xoay đầu, thu hồi điện thoại di động, tâm tình chợt thấy bình tĩnh ngoài ý muốn.
Đại khái là cô biết Tạ Uẩn Ninh sẽ tới. . .
Đang đi tới biệt thự cũ của nhà họ Lâm, trước có Lâm Hi Âm và Phương Tử Văn, Tạ Tĩnh Di và Thương Vũ, cùng với ba Tạ mẹ Tạ và Tạ Uẩn Ninh. Người nên tới, gần như đều đã sắp sửa đi đến đây.
Ở trong chiếc xe đầu tiên, Lâm Hi Âm không nghĩ muốn đến trình diện, nhưng lại không thể không trình diện. Bà ta không thể để cho Lê Lạc tùy ý muốn làm gì thì làm được. Nếu như hai mươi lăm năm trước, không thể nghi ngờ, Lâm Hi Âm sợ hãi nhất là mọi chuyện sẽ bị bại lộ. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Hiện tại mọi người đều đã đến tuổi trung niên rồi, điều Lâm Hi Âm sợ hơn chính là thân phận và cổ phần công ty sẽ bị Lâm Thanh Gia lấy lại, bà ta trở nên hai bàn tay trắng.
Trong chiếc xe thứ hai, là Tạ Tĩnh Di và Thương Vũ. Một người nghĩ muốn sự minh bạch, còn một người kia lại càng muốn sự minh bạch hơn. Con trai Thương Ngôn của bọn không cùng đến nơi này, bởi vì anh không biết chuyện. Bạn học của anh đã hẹn chơi bóng, cho nên Thương Ngôn đã cưỡi xe đạp đi rồi.
Thời điểm đi đến biệt thự cũ của nhà họ Lâm, Tạ Tĩnh Di hỏi Thương Vũ một câu: “Ông nói xem, Lê Lạc rốt cuộc là ai vậy?” Thương Vũ cầm lấy bàn tay của Tạ Tĩnh Di, không trả lời.
Tạ Tĩnh Di tiếp tục hỏi: “Nếu vậy ông có thể nói cho tôi biết được không, ngày trước, Lâm nhị tiểu thư là một người như thế nào vậy?” Thương Vũ im lặng một hồi lâu, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu năm đó bà mà cũng gặp gỡ cô ấy, thì bà cũng sẽ phải yêu thích cô ấy, cũng sẽ kết giao bạn bè với cô ấy.”
Điều này có thể không nhất định phải là như vậy. Tạ Tĩnh Di cười cười, vẻ chua sót, nói như nhắc nhở chồng mình: “Thương Vũ, tôi cũng là người biết ghen tuông đó.”
Trên mặt Thương Vũ treo một ý cười đầy vẻ bất đắc dĩ. Ông và vợ của mình đang nắm lấy bàn tay của nhau. Trên bàn tay đều đang đeo đôi nhẫn cưới. Chiếc nhẫn cưới mang trên tay đã lâu, vòng tròn của nhẫn càng lúc càng sáng bóng, sáng đến mức có thể nhìn rõ được trái tim của nhau.
Tạ Tĩnh Di hỏi một câu cuối cùng: “Ông vẫn còn yêu cô ấy sao?”
Thương Vũ không cười nữa rồi. Lão Phùng ngồi phía trước lái xe, đồng dạng vẫn duy trì sự im lặng. Thẳng đến lúc xe hoàn toàn dừng lại ở bên ngoài biệt thự cũ của nhà họ Lâm, Thương Vũ mới mở miệng nói: “Tĩnh Di, vấn đề này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. . . Bà nên nghĩ, Thương Ngôn của chúng ta đã sắp hai mươi hai tuổi rồi.”
Lời này, Thương Vũ rốt cuộc cũng không biết là nói cho Tạ Tĩnh Di nghe, hay là đang nói cho bản thân mình nghe nữa! Lần đầu tiên Tạ Tĩnh Di nghe được câu trả lời rõ ràng từ người chồng của mình là Thương Vũ, tâm tình của bà ngược lại, có chút thấy không rõ tư vị như thế nào!
Đồng dạng, ba Tạ Mẹ Tạ cũng đã ở trên đường tới nơi biệt thự cũ của nhà họ Lâm. Con trai của bọn họ, Tạ Uẩn Ninh đang lái xe. Ba Tạ mẹ Tạ, cả haingi đều đang rất đau đầu, cùng ngồi rất nghiêm túc. Mẹ Tạ, Ôn Tiểu San nói với chồng của mình: “Ông có muốn uống vào một viên thuốc hạ huyết áp trước hay không? Tôi chỉ sợ ông sẽ không chịu nổi đâu.”
Tạ Phồn Hoa lắc đầu cự tuyệt. Cô nhóc Lê Lạc kia lại có thể ép buộc, còn có thể hù dọa được đối với Tạ Phồn Hoa ông, bị ngã bệnh hay sao!
Mẹ Tạ từ bỏ.
Phía trước, Tạ Uẩn Ninh đột nhiên nói ra một câu: “Mẹ, ngài vẫn nên cho ba uống một viên thuốc đi.”
Ba Tạ mẹ Tạ: “. . .” Đây là một câu muốn thông báo trước sự việc hay sao?
Thời gian mà Lâm Hi Âm đi đến biệt thự cũ của nhà họ Lâm sớm hơn người nhà họ Tạ. Bà ta, cùng chồng mình, Phương Tử Văn là người đầu tiên đi đến biệt thự cũ của nhà họ Lâm. Buổi sáng, Lâm Hi Âm đã phải nhận lấy sự kinh ngạc lẫn sợ hãi, sắc mặt của Lâm Hi Âm vẫn giữ vẻ luôn luôn khó coi, nhưng phòng tuyến trong lòng bà ta vẫn còn rất kiên trì. Lâm Hi Âm vẫn còn muốn nhìn xem Lê Lạc còn có thể xuất ra thêm được những thứ gì nữa. Bất cứ là chuyện gì, cũng đều không thể nói không có bằng chứng, Cho dù Lê Lạc có thể chứng minh mình là Lâm Thanh Gia, thì chuyện xảy ra trong năm đó, mọi chứng cớ đều đã sớm mất rồi. Sự thật Lâm Hi Âm càng cảm thấy, hết thảy đều là Lê Lạc đang cố ý diễn trò, để cho cô ta không thể thất bại mà thối lui được. Vì không muốn lộ vẻ lùi bước, Lâm Hi Âm ngồi ở chỗ đối diện với Lê Lạc. Lâm Hi Âm vốn nghĩ rằng chính là Lâm Hi Âm sẽ đối chất cùng Lê Lạc, nhiều nhất có thêm mấy vị luật sư nữa mà thôi. Lê Lạc cười nói: “Chị gái, mọi người cùng ngồi chờ một chút.”
Còn chờ ai nữa chứ? Còn có ai muốn đi qua đây sao. . .
Lâm Hi Âm gắng ngồi thẳng lưng, ân cần thăm hỏi lão nòng cốt Đinh Đại Sơn của Lâm thị một tiếng, ánh mắt đảo qua nhóm luật sư đang ngồi ở đó một chút. Không nghĩ tới những loại người này đều đã bị Lê Lạc làm cho lung lạc rồi! Cho dù Lê Lạc thật sự là Lâm Thanh Gia, thì giờ này khắc này, Lâm Hi Âm cũng vẫn không cam lòng. Lâm Thanh Gia là con gái ruột thì sẽ được coi quý giá hơn một chút sao? Con gái nuôi thì cũng không được coi là con gái hay sao?
“Lâm đại tiểu thư, bà có còn nhớ rõ tôi hay không?” Một bà dì ngồi ở bên cạnh mở miệng nói, lên tiếng hỏi Lâm Hi Âm.
Đây là người y tá điều dưỡng, hai mươi nhăm năm trước đây đã chăm sóc cho Lâm Thanh Gia. Lâm Hi Âm nhất thời không thể nhận ra, định mắt lại nhìn kỹ, sau đó mới nhận ra là ai, cảm thấy có chút không chịu được rồi.
“Chị ơi, đau. . .” Đầu óc Lâm Hi Âm bỗng dưng hồi tưởng lại cái ngày bà ta tiêm thuốc cho Lâm Thanh Gia. Lâm Thanh Gia mở to một đôi cặp mắt, nhưng trong ánh mắt lại mờ mịt như bị phủ làn hơi nước sương mù, mà nhìn vào Lâm Hi Âm.