Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 119: Chương 119: Chương 79




Editor: Mẹ Bầu

Ở cùng, ở cùng, ở cùng...

Tạ Uẩn Ninh đã trực tiếp nói như vậy, Lê Lạc cũng không chút ngại ngùng nào, liền sảng khoái đáp ứng: “Được.” Nhưng mà, hai gò má của cô đã đỏ lên.

Tạ Uẩn Ninh không nói gì thêm, dư quang chỉ nhẹ nhàng xẹt qua Lê Lạc, tiếp tục lái xe.

Không biết vì sao, Lê Lạc cảm thấy xấu hổ không dứt. Đầu cô chậm rãi từ từ xoay chuyển đi, mãi cho đến Tạ Uẩn Ninh lại liếc mắt nhìn sang cô một cái, Lê Lạc lại càng thêm thẹn đỏ mặt. Loại cảm giác rõ ràng tâm tư đã biết rõ trong lòng đang có quỷ này thật sự cực kỳ nguy hiểm. Ăn không tiêu, Lê Lạc dứt khoát nói thẳng thắn, đặt câu hỏi chất vấn Tạ Uẩn Ninh: “... Muốn cùng nhau thế nào đây?” Ngữ khí thì tỏ ra vẻ lão luyện lọc lõi, tỏ vẻ cô căn bản không chút care (quan tâm – nguyên văn tiếng Anh).

Tạ Uẩn Ninh lái xe, @MeBau*diendan@leequyddonn@ một lần nữa vứt vấn đề sang cho Lê Lạc: “Em cảm thấy thế nào?”

Lê Lạc nhích lại gần ghế ngồi, hoàn toàn đã làm xong chuẩn bị lấy thân báo đáp.

Lê Lạc đi theo Tạ Uẩn Ninh đi đến nơi ở cao cấp của anh. Nơi ở này của Tạ Uẩn Ninh, từ sau khi hai người chia tay nhau, cô đã không hề tới đây nữa, bất quá không có thay đổi gì. Ngay đến cả đôi dép lê mà cô đã từng đi, cũng đều còn được giữ lại. Kéo lê đôi dép lê lớn mềm mại, Lê Lạc tự ngồi xuống chiếc ghế sô pha lớn quen thuộc ở phòng khách. Tạ Uẩn Ninh một lúc sau đã đi tới, mở ti vi cho cô xem. Anh cầm lấy chiếc điều khiển từ xa hỏi cô: “Em nghĩ muốn xem chương trình gì?”

Rất rõ ràng, di@en*dyan(lee^qu.donnn) lời nói này chính là khách khí, quá mức khách khí. Bởi vì Tạ Uẩn Ninh đã dùng chữ cái điều khiển từ xa để tìm tòi bảng chương trình tiết mục ti vi - - an toàn giao thông.

Lê Lạc nhìn nhìn ti vi, lại nhìn Tạ Uẩn Ninh cao cao đang đứng ở trước mặt cô, nói chuyện sang vấn đề khác: “Giáo sư, thày không làm cơm sao?”

“Gọi đồ ăn mua ngoài.” Tạ Uẩn Ninh đáp lại câu hỏi của cô, buông chiếc điều khiển từ xa xuống. Ngữ khí của anh không có cảm xúc, một vẻ làm như không hề để ý đến bộ dáng đói bụng của cô.

Hừ! Lê Lạc chỉ có thể xem nội dung đang truyền phát trên ti vi. Cô đương nhiên hiểu rõ vì sao Tạ Uẩn Ninh bày ra cái vẻ sĩ diện kia. Trong lòng cô đồng dạng rõ ràng, nếu như không phải cô và Tạ Uẩn Ninh đã chia tay nhau rồi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cô hôm nay càng không có quả ngon để ăn. Tối hôm qua cô là xúc động, thậm chí thiếu chút nữa là đã mất đi lý trí...

Trên màn hình ti vi biểu hiện ra một câu viết bằng chữ in màu đỏ. Dòng chữ nêu lên rất rõ ràng: Sự cố giao thông, cứ mười tai nạn xe cộ thì có đến chín tai nạn là do xe chạy quá nhanh. Lê Lạc đọc xong, tiếp tục hỏi chuyện cơm chiều: “Đồ ăn mua ngoài là gì vậy?”

Lê Lạc không đồng ý thừa nhận bản thân mình đã sai lầm rồi. Cô chỉ có thể nương theo loại vấn đề này để nói chuyện với Tạ Uẩn Ninh.

Tạ Uẩn Ninh thay đổi sang một chương trình khác, xem phim hoạt hình. Điều quan trọng là phải cảnh báo, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on nhưng cũng không nên để lại cái bóng ma trong tâm lý.. Tạ Uẩn Ninh quay đầu trở lại, trả lời vấn đề Lê Lạc vừa mới hỏi: “Đều là những món mà em thích.”

Đều là n những món mà em thích.

Giọng nói của Tạ Uẩn Ninh vẫn như trước, không hề gợn sóng. Thế nhưng ánh mắt cùng giọng điệu của Tạ Uẩn Ninh cũng đã mềm dịu xuống một chút, mang theo một phần bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp. Lê Lạc nâng cái đầu lên đối diện với Tạ Uẩn Ninh. Tầm mắt của hai người giao hội với nhau trong phút chốc, một chút lại một chút, phảng phất đều cất giấu lời muốn nói.

Lê Lạc đột nhiên rất muốn ôm lấy Tạ Uẩn Ninh.

Chính là, cô đang ngồi, còn Tạ Uẩn Ninh thì đang đứng. Cho nên Lê Lạc chỉ có thể ôm lấy đùi của Tạ Uẩn Ninh. Rồi sau đó, Lê Lạc thật sự ôm lấy một chân của Tạ Uẩn Ninh, lấy phương thức ăn vạ nhốt chặt lấy Tạ Uẩn Ninh.

“Giáo sư...” Lê Lạc nhẹ nhàng gọi Tạ Uẩn Ninh, chủ động lấy lòng.

Cô ôm lấy anh, là muốn anh cũng có thể ôm lại cô, giống như trước kia vậy. Anh dùng hai tay vây lấy cô ở trong ngực. Cô muốn nói chuyện với anh, lại càng muốn anh có thể nhẹ nhàng trò chuyện đối với cô, nói rất nhiều rất nhiều chuyện.

Vài ngày nay, biểu hiện của cô thực sự là rất vô nghĩa. Trong lòng của Lê Lạc không phải là không có sợ hãi lẫn do dự. Nhưng cô thật sự đã không có sự lựa chọn nào khác. Cô không thể bị người ta nhìn ra lá gan của cô đang e sợ lẫn muốn lùi bước, mà cô cũng không cho phép bản thân mình khiếp đảm và lùi bước. Một con đường như thế, làm sao cô có thể đi một mình đến tận cùng được đây. Kết quả cuối cùng là như thế nào, cô đều không thể biết được. Cô chỉ có thể tự bơm hơi cho mình là phải liều mạng cố lên, cũng không được quay đầu lại, mà phải đi về phía trước.

Như vậy hiện tại thì sao? Hiện tại, cô chỉ nghĩ muốn có thể được Tạ Uẩn Ninh ôm mà thôi.

Lê Lạc ôm Tạ Uẩn Ninh không buông tay, Tạ Uẩn Ninh xoay người lại, mặt hướng về phía cô, đương nhiên anh cũng tùy ý để cho Lê Lạc ôm mình. Không biết qua bao lâu, một luồng hơi thở nhè nhẹ lại dịu dàng ấm áp phà lên trên đỉnh đầu của Lê Lạc. Tạ Uẩn Ninh hỏi cô: “Lê Lạc, em lúc này là đang giở cái tính khí trẻ con ra để đùa giỡn hay sao?”

Không đúng như vậy! Cô cũng đã một bó tuổi rồi, cái kiểu đùa giỡn giống như trẻ con như vậy thực không hay ho gì. Lê Lạc lắc đầu, ngửa đầu lên nhìn Tạ Uẩn Ninh, đôi mắt trong veo như nước sáng long lanh.

“Làm ra vẻ cầu xin sự tha thứ sao?” Tạ Uẩn Ninh lại hỏi, để tay ở trên bả vai của Lê Lạc

Lê Lạc lại tiếp tục lắc lắc đầu, cô như vậy là muốn làm ra vẻ thông minh để cầu xin sự tha thứ sao?

Như vậy là muốn cầu xin tái hợp lại sao? Tạ Uẩn Ninh không hỏi ra thành tiếng. Người ở trong lòng anh giống như là người lang bạc kỳ hồ (*) đã trở về nhà. Cả trái tim anh sớm đã mềm nhũn ra rồi, cũng sớm đã không còn tức giận nữa rồi. Làm người bạn trai bị chia tay, anh đối với cô đúng là không biết sẽ phải làm như thế nào.

(*) Lang bạc kỳ hồ: sống lang thang đầu đường xó chợ

“Muốn ôm, phải không?” Tạ Uẩn Ninh hỏi, anh hỏi, thực lòng rất muốn Lê Lạc nói câu trả lời.

Lê Lạc ngầm thừa nhận.

Trên ghế sofa, Lê Lạc ru rú ở trong lòng Tạ Uẩn Ninh. Hai tay cô nhốt chặt lấy thắt lưng của Tạ Uẩn Ninh. Tạ Uẩn Ninh hơi hơi cúi người xuống, dừng một chút, tựa như có một chút do dự cùng dè dặt. Lê Lạc không nói hai lời, chủ động ngẩng đầu, hôn lên môi của Tạ Uẩn Ninh. Trên ghế sofa mềm mại, hai người cùng ngã ra. Lê Lạc bị Tạ Uẩn Ninh đè nặng, cô lại đè nặng lên chính điện thoại di động của chính mình. Hai người ôm hôn thật lâu, mãi cho đến khi điện thoại di động dưới thân Lê Lạc chấn động lên. Từng hồi tiếp theo từng hồi chuông. Điện thoại di động áp ở dưới thắt lưng của Lê Lạc càng lúc chấn động liên tục, càng không ngừng thúc giục chủ nhân điện thoại di động đón nghe. Mà cô ở phía trên, đồng dạng đang bị Tạ Uẩn Ninh hôn đến không dừng lại được.

Điện thoại di động vang lên ầm ĩ, thật sự quá ồn rồi. Tạ Uẩn Ninh luồn tay xuống dưới thân Lê Lạc tìm được điện thoại di động. Chiếc điện thoại màu trắng của Lê Lạc ở trên tay anh đã đình chỉ chấn động. Cuộc gọi nhỡ biểu hiện cái tên của Hứa Chính Dịch.

Là Ben­son gọi... Lê Lạc ngồi dậy từ trong lòng Tạ Uẩn Ninh: “Để em gọi điện thoại trở lại cho Ben­son một chút, nhất định là anh ta đang rất lo lắng.”

“Ừ.” Tạ Uẩn Ninh gật đầu.

Đồng thời, cơm chiều cũng đã được đưa đến. Đồ ăn mua ngoài mà Tạ Uẩn Ninh gọi là một suất lẩu. Thời điểm Lê Lạc gọi điện thoại lại cho Ben­son, cô vẫn không quên liếc hai mắt xem xét. Khó trách Tạ Uẩn Ninh nói đều là những món mà cô thích.

Ben­son đương nhiên hỏi Lê Lạc về chuyện tai nạn xe cộ kia. Lê Lạc nói chuyện với Ben­son tương đối tùy ý. Cô đứng ở ban công bên ngoài phòng ngủ chính, tự mình nói giảm đi một chút: “Yên tâmđi, tôi phúc lớn mệnh lớn, không có bất kỳ chuyện gì đâu.” Cô cười hì hì, ngữ điệu nói hy vọng Ben­son không cần phải lo lắng.

Ben­son tức giận, đột nhiên nói ra một câu: “ Lor­na, đột nhiên tôi cảm thấy thật hối hận, hối hận lúc trước đã ủng hộ cô trở về nước để trả thù.”

Lê Lạc: “...”

Ben­son lại hỏi cô: “Cô bây giờ còn đang ở tại nơi đó sao?”

Lê Lạc trả lời: “... Tôi đang ở trong nhà của bạn trai trước.”

“À!” Ben­son liền cúp điện thoại di động.

Lê Lạc dựa người ở ban công lan can, dùng di động gửi đến cho Ben­son một cái tin nhắn. Gửi tin nhắn đi xong, cô hơi ngẩng đầu lên, Tạ Uẩn Ninh đồng dạng đang dựa vào ở ngoài cửa phòng ngủ. Anh nói với cô: “Gọi điện thoại xong rồi sao? Có thể đi ra ăn được chưa.”

Nồi lẩu nóng hôi hổi. Nước lẩu tươi ngon, là một nồi lẩu mùa đông dành cho hai người. Phòng ăn sáng sủa, đối diện với cửa sổ cao từ trần đến sàn, bên ngoài ánh đèn lấp lánh giống như đầy trời đầy sao rơi xuống trên đất. Lê Lạc uống một ngụm nước trái cây mà Tạ Uẩn Ninh vừa ép xong, giơ cái cốc lên nói: “Giáo sư, chúng ta cạn một ly.”

“Được.” Tạ Uẩn Ninh giơ lên cái cốc của anh, cũng nói với Lê Lạc một câu chúc phúc: “Lê Lạc, chúc em ngày sau đều bình an, vô tai vô nạn.” Cả đời trôi chảy, cùng anh bạch đầu giai lão (*).

(*) Bạch đầu giai lão: Dịch nghĩa: Cùng sống đến già, đến lúc tóc bạc. Tương tự như câu chúc phúc của Việt Nam: sống đến đầu bạc răng long

“Cảm ơn giáo sư.” Lê Lạc vẻ mặt tươi cười, “Thày cũng phải giống như vậy nhé! Thày nhất định phải khỏe mạnh cường tráng, sống lâu trăm tuổi.”

Tạ Uẩn Ninh cười cười, vừa lòng gật gật đầu

Lê Lạc cười vui toe toét, lộ ra một hàm răng trắng noãn chỉnh tề. Không thể không nói, từ khi quen biết với Tạ Uẩn Ninh, Lê Lạc có cảm giác vận khí của mình đều đã thay đổi tốt hơn. Đồng dạng, Lê Lạc cũng so sánh với Lâm Thanh Gia, vận khí của cô cũng tốt hơn nhiều lắm. Đại khái là một người từ có đến không, một người là từ không đến có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.