Đêm nay Chương Tử Nguyệt thật sự là hùng hổ, sự ác độc tỏa ra đầy người. Lê Lạc nhìn về phía Chương Tử Nguyệt, đứng lên. Chương Tử Nguyệt đồng dạng nhìn lại cô. Ánh mắt như bị dính chặt quẩn quanh bên cô, nhưng lại mang theo một phần hận ý.
Trong lòng Lê Lạc đã phần đã có thể đoán ra được vì sao Chương Tử Nguyệt tức giận như vậy. Thời điểm giằng co tại khu biệt thự cũ của nhà họ Lâm, Lâm Hi Âm đã đặc biệt nhắc nhở Tạ Tĩnh Di. Lỗ tai của Lê Lạc không bị điếc. Cô có thể nghe ra được ý tứ mà Lâm Hi Âm đã biểu đạt. Bất quá, Lê Lạc luôn luôn không cho là đúng, giống như một chuyện khôi hài đối mặt với đầm rồng hang hổ vậy.
Không nghĩ tới, đương sự Chương tiểu thư lại có thể so đo như thế. Cơ bản cô cũng đã hiểu, những bàn luận trên diễn đàn, cùng với ảnh chụp và tin nhắn, hết thảy đều là do Chương Tử Nguyệt gây nên. Chương Tử Nguyệt hận cô, Lê Lạc cũng là có thể hiểu được. Bởi vì cô đối với Chương Tử Nguyệt đồng dạng chưa từng có chút khách khí.
Hiện tại, cô cũng vẫn cứ không chút khách khí, đứng dậy.
Lê Lạc trực tiếp đi ra ngoài, Chương Tử Nguyệt nắm lấy tay của Lê Lạc. Tay kia của cô ta thì không ngừng phát run, siết thật chặt lấy bình rượu đã được mở ra. Ngọn đèn trong ghế lô mờ ảo, Lê Lạc không biết chất lỏng bên trong bình rượu kia có màu sắc như thế nào. Thế nhưng mà cô có thể ngửi thấy được hương vị của nó.
“Không cho đi!” Chương Tử Nguyệt nhắc đối với cô. Hốc mắt cô ta đỏ rực lên, giọng nói khàn khàn hỏi Thương Vũ: “Saint, anh hãy nói với em, đến cùng có phải bởi vì cô, nên anh mới yêu thích em hay không...”
Ánh mắt của Thương Vũ nặng nề.
“Có phải bởi vì em và cô ta khi trưởng thành nhìn giống nhau hay không?” Chương Tử Nguyệt hỏi lại, rồi chính mình lại tự nói ra đáp án. Đối với Thương Vũ như vậy, tâm tình của Chương Tử Nguyệt cảm thấy bi phẫn vô tận. Người đàn ông này chưa từng bao giờ tin tưởng cô ta đã yêu thật tâm. Như vậy, cô ta sẽ phải chứng minh như thế nào thì mới được đây? Người đàn ông đó đang lúc tam thu quế tử (ý nói tình yêu đang lúc nồng nàn) đã nhẫn tâm rời đi, mang đi tất cả tình yêu của mình (ý nói tình yêu của Chương Tử Nguyệt). Nhưng Chương Tử Nguyệt lại vẫn vì người đàn ông đó mà đi tới thành phố Lan, vì người đàn ông đó mà vào làm tại hội sở này, chờ mong có một ngày có thể gặp người một lần nữa.
Kết quả, cô không được gặp lại người đàn ông đó, mà chuyện cô ta biết được lại càng làm cho cô ta khó có thể chấp nhận được sự thực.
Vì sao! Vì sao! Vì sao! Chương Tử Nguyệt chất vấn Thương Vũ. Nếu như Chương Tử Nguyệt không có gặp Thương Vũ, thì cô có thể sẽ tiếp tục hoàn thành bài vở và học tập. Cô có thể sẽ gặp được một người đàn ông khác tuổi yêu thích mình, tuyệt đối sẽ không thống khổ cùng không cam lòng giống như hiện tại.
Chương Tử Nguyệt cuồng loạn, Thương Vũ không có cách nào để tỏ thái độ, càng không có biện pháp để đáp lại. Ông đứng lên. Giờ này khắc này, ông chỉ muốn cho Lê Lạc an toàn, mau chóng rời đi khỏi gian phòng ghế lô này.
Thanh Gia cùng Tử Nguyệt, bộ dạng tương tự sao? Thương Vũ nhìn hai người, thật sự thấy cũng không giống nhau một chút nào. Nhưng ông cũng không thể không thừa nhận, cô gái Tử Nguyệt kia đã bị chính ông tự tay hủy diệt. Một cô gái trẻ, ngày trước vốn cũng là một gương mặt tuổi trẻ tốt đẹp, bây giờ đây lại đã biến thành một gương mặt vặn vẹo cùng không thể chịu nổi như vậy.
“Tử Nguyệt, cô hiểu lầm rồi...” Thương Vũ vẫn là trả lời Chương Tử Nguyệt, bởi vì chú ý tới bình rượu mà Chương Tử Nguyệt đang cầm trong tay, không rõ chứa loại chất lỏng gì.
Thương Vũ giải thích, Chương Tử Nguyệt không tin. Cô ta lắc lắc đầu, tâm tình đã lâm vào trong một loại cảm xúc cực đoan. Rồi sau đó Chương Tử Nguyệt giơ cao bình cầm “A xít sunfuric” ở trong tay lên. Nếu như cô ta trưởng thành lại có nét giống như vị tiểu thư Thanh Gia này, thì hai gương mặt đang bày ra kia, nếu hủy diệt đi một gương mặt, như vậy có phải là sẽ tốt hơn hay không?
Điên rồi! Lê Lạc nhìn thấy Chương Tử Nguyệt trước mắt mình như vậy, duy nhất cô chỉ có thể nghĩ đến hai chữ đó! Nhưng mà vì sao Chương Tử Nguyệt lại nổi điên, đáp án đã không cần nói cũng biết...
Mẫn cảm phát hiện cửa ghế lô bị đẩy ra, Tạ Uẩn Ninh đứng ở phía sau Chương Tử Nguyệt. Lê Lạc mở miệng nói: “Chương tiểu thư, chúng ta giống nhau ở nơi nào chứ? Cô xem đi, lỗ mũi của tôi cao hơn cô, đôi mắt của tôi to hơn cô, làn da lại trắng hơn so với cô...”
“A!” Chương Tử Nguyệt quát to một tiếng.
Tạ Uẩn Ninh đã tiến vào, đồng thời liếc mắt nhìn Thương Vũ một cái. Hai người đàn ông, lần đầu tiên có sự cộng đồng ăn ý.
Lê Lạc bị Chương Tử Nguyệt dùng sức lôi kéo, không ảnh hưởng đến việc cô giữ thẳng thắn cái lưng, giọng điệu thoải mái để dời đi lực chú ý của Chương Tử Nguyệt: “Nếu không cô hãy thử hỏi Saint một chút xem sao, chúng ta giống nhau ở nơi nào chứ?”
Lê Lạc lần đầu tiên gọi Thương Vũ ra bằng cái tên tiếng Anh là Saint ở dưới tình cảnh như thế. Cũng bởi vì Lê Lạc gọi ra cái tên Saint kia, Chương Tử Nguyệt có chút không khống chế được. Thương Vũ cùng Tạ Uẩn Ninh cùng tiến lên một bước.
“Bốp - -” Bình rượu chứa chất lỏng không rõ đã rơi nhào xuống trên mặt đất, kèm theo tiếng kêu to của Chương Tử Nguyệt càng bén nhọn hơn. Bình rượu là bị Thương Vũ phản phương hướng cướp đi, ném rơi xuống trên mặt đất.
Bên kia, Lê Lạc hơi hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cả người Tạ Uẩn Ninh đã che chắn ở trước mặt cô. Hai tay của Tạ Uẩn Ninh đặt ở trên bả vai của cô. Anh giữ cô trong vòng tay của mình mà không bị tổn thương, như thể anh đã giữ cô ở hòn đảo an toàn của mình.
Lê Lạc quay đầu lại, thời điểm Thương Vũ đoạt bình rượu từ tay của Chương Tử Nguyệt, trên cô tay của ông vẫn còn vương chút chất lỏng không rõ.
Tiếp sau đó Chương Tử Nguyệt lại hoảng hốt. Cô ta trợn tròn mắt nhìn Thương Vũ nâng cổ tay lên, bắt đầu rơi lệ hỏi vẻ đầy quan tâm: “Saint, Saint, anh làm sao vậy, anh bị thương à...”
Chương Tử Nguyệt bị bảo vệ có mặt gông cùm xiềng xích lại. Thương Vũ không rên một tiếng, sừng sững đứng trong ghế lô, mặt không chút biểu cảm.
Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói: “Không phải là a xít sunfuric đậm đặc đâu, dùng nước sạch rửa đi là tốt rồi.”
Chương Tử Nguyệt bị đưa đi, giống như là một bà điên bị mang đi rời xa khỏi ghế lô, càng không ngừng hướng tới Thương Vũ lúng ta lúng túng nói ra tiếng: “Saint, anh hãy tin tưởng em... Em thật sự yêu anh mà... Thật sự yêu anh mà...”
Ông chủ của EL tự mình đi đến để xin lỗi. Khoảng thời gian trước Chương tiểu thư đã đến hội sở của ông ta. Ông ta thật sự là bị gạt cho nên mới mời Tổng giám đốc Thương đi đến đây. Nguyên bản còn tưởng làm một chuyện có tình người... Bởi vì Chương tiểu thư nói, cô ta là người tình của Tổng giám đốc Thương.
Không nghĩ tới, Chương tiểu thư lại là một người điên như vậy!
Từ đầu tới đuôi, Thương Vũ đều không có một lời nào. Lần đầu tiên, ông cảm nhận được sự bi ai mãnh liệt. Cả người lại giật mình tỉnh táo, lại phảng phất như đêm nay đã phát sinh hết thảy. Lấy một loại phương thức trực tiếp lại thảm thiết, đã kéo ông từ trong mê xoáy với sương mù dày đặc ra bên ngoài.
Để cho ông nhận thức được mình đáng buồn cười như thế nào. Ông thật đáng giận, đã hủy hoại đi Tử Nguyệt, lại làm tổn thương đến Tĩnh Di...
Lê Lạc cùng Tạ Uẩn Ninh đã đi ra ngoài ghế lô, rời khỏi ánh đèn màu sắc rực rỡ của hội sở. Ban đêm ngã tư đường như bị mờ đi vài phần, mê ly tiêu điều trong bóng đêm. Lê Lạc im lặng đi ở bên cạnh Tạ Uẩn Ninh.
“Vừa mới rồi tại sao em lại biết đó không phải là a xít sunfuric đậm đặc?” Tạ Uẩn Ninh mở miệng hỏi.
Tâm tình thoải mái đi mấy phần, Lê Lạc ngửa đầu, nhẹ nhàng trả lời rất tự nhiên: “Giáo sư, em ở trong phòng thí nghiệm ngây người lâu như vậy, cái loại hóa chất thông thường có tính bốc hơi như vậy, lẽ nào em lại có thể không ngửi thấy được chứ?”
Tạ Uẩn Ninh gật đầu.
“... Vì sao thầy lại không chịu tiến vào sớm hơn?” Lê Lạc cũng hỏi về sự nghi hoặc của bản thân. Tạ Uẩn Ninh làm cái gì mà lại cứ ngây ngốc ở bên ngoài nghe lâu như vậy chứ? Anh thực sự hoài nghi cô và Thương Vũ có chuyện gì hay sao?
Không phải! Tạ Uẩn Ninh kéo tay của Lê Lạc xuống dưới, không có ý định giải thích nhiều lắm.
Lê Lạc có thể hiểu rõ. Cô ôm lấy Tạ Uẩn Ninh, trong lòng thấy bình thản một mảnh, giống như là luồng gió đêm thổi tới trong lòng cô. Nó sẽ không mang đến cho cô cái gì, nhưng cũng sẽ không thể mang đi của cô cái gì, bởi vì cô đang ôm Tạ Uẩn Ninh.
“A!...” Lê Lạc bỗng nhiên nheo mắt lại một chút, nói với Tạ Uẩn Ninh, “Trong mắt em có một hạt cát bay vào rồi, mau giúp em thổi đi một chút.”
Đầu đường, gió đã thổi một hạt cát vào trong mắt cô. Tạ Uẩn Ninh thổi cả buổi, đều không sao thổi đi được. Lê Lạc trở lại nơi ở của Tạ Uẩn Ninh, tắm rửa xong nằm ở trong cái tổ chim, cảm giác trong mắt của mình vẫn còn có một chút không thoải mái nho nhỏ.
Cô không sao nén nhịn được mà nổi lên sự oán giận: “Ninh Ninh thật vô dụng, đến ngay cả hạt cát thôi mà cũng không thổi ra được...”
Lê Lạc liên tục đi nói lại nhiều lần, Tạ Uẩn Ninh thẳng tắp đã đi tới. Anh chỉ mặc áo sơmi, một khuôn mặt tuấn tú phóng đại xuất hiện ở trong ánh mắt của cô, hai người lông mi đối với lông mi, tầm mắt nhìn lẫn nhau đều là trong veo mà ướt át.
Tạ Uẩn Ninh nói với cô: “Đi lại đây một chút.”
Lê Lạc: “Để làm cái gì chứ...”
Tạ Uẩn Ninh: “Tiếp tục thổi cát.”