Editor: Mẹ Bầu
“Nếu như đã nói không ghét bỏ, vậy thì hãy ngồi xe của tôi trở về.” Từ trong thư phòng của nhà họ Tạ ra đến ngoài cửa chính, Tạ Uẩn Ninh nói với người bạn gái đã chia tay.
Ghét bỏ cái gì chứ! Không phải là cô đều bị anh dẫn đến mang đi hay sao? Lê Lạc nhìn về phía trước, nhiệt độ ban đêm rất thấp. Người đứng bên ngoài gần như là có thể hà hơi thành sương được rồi. Lê Lạc hít một hơi khí lạnh thật mạnh, thế nào cô lại có cảm giác giống như có một luồng vị chua xót vậy?
Tạ Uẩn Ninh mở cửa xe bên tay lái phụ ra. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Bóng dáng cao to của anh dừng ở phía trước của bạn gái trước, mở miệng nói: “Lên xe đi.”
Lê Lạc nhìn lên ánh mắt kiêu căng của bạn trai trước, nghe lời bước lên xe.
Trên ghế tay lái phụ có đặt một chiếc mũ đội đầu màu đỏ, là mũ của cô. Lê Lạc cầm chiếc mũ ở trong tay, nhất thời không biết nói năng gì. Cô quay đầu nhìn sang Tạ Uẩn Ninh cũng vừa vặn bước lên xe, nói: “Cái mũ này là của em. . .”
Lời này, Tạ Uẩn Ninh nghe xong tỏ vẻ không vừa ý. Cái mũ nữ này, trừ bỏ là của cô ra, thì còn có thể là của ai được đây.
Tạ Uẩn Ninh không có bất kỳ ý tứ muốn nói chuyện với nhau. Lê Lạc tựa vào lưng ghế tay lái phụ khẽ động đậy khóe môi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn lười biếng thở dài một hơi, cúi xuống mở miệng nói: “Giáo sư, không phải là em cố ý giấu diếm thân phận đối với người nhà của anh đâu.” Thứ nhất là cô không có khả năng để giải thích rõ chuyện này, thứ hai là muốn giải thích rõ cái chuyện này, thì cũng thật phiền toái.
Huống chi, bây giờ hai người đều đã chia tay nhau rồi, cô hoàn toàn không cần thiết phải nói ra toàn bộ sự thật kia cho người nhà họ Tạ biết. Lê Lạc cô là ai, cũng không có bất cứ quan hệ nào đối với người nhà họ Tạ.
Thời gian trước, dinendian.lơqid]on, cô suy nghĩ muốn chia tay với Tạ Uẩn Ninh, nguyên nhân một phần cũng là vì việc này.
“Không có việc gì.” Tạ Uẩn Ninh mở miệng, nói với cô vẻ không chút để ý: “Em giải thích như vậy là rất tốt, em suy nghĩ cũng đúng. Tạm thời bọn họ đều không thể nào tin tưởng em chính là Lâm Thanh Gia. Đích xác, em biến thành con gái của Lâm Thanh Gia thì sẽ thích hợp hơn.”
“Đúng như vậy! Dù sao căn cứ tính theo số tuổi thật sự của em mà nói, thì em chính là một bà dì già rồi.” Lê Lạc gật đầu, trong giọng điệu có chút phiền muộn. Bất quá vừa mới rồi die,n;da.nlze.qu;ydo/nnTạ Uẩn Ninh bỗng chốc nói nhiều lời như vậy, làm cho cô cũng muốn cảm động.
Bà dì già. . . Tạ Uẩn Ninh khẽ cắn môi, hóa ra lại có người thực sự nghĩ về bản thân mình như vậy! Vậy thì anh là cái gì đây? Cậu nhóc mới mọc tóc không chịu buông tha đối với một bà dì già hay sao? Tạ Uẩn Ninh mắt nhìn về phía trước, suy nghĩ, thật sự là thấy rất khó khăn, nhưng anh lại không hề vướng mắc rối rắm về điểm này. Sự thật đêm nay, chuyện làm anh cảm thấy khó chịu hơn lại vẫn không phải là chuyện này. Xe vòng chạy trên một con đường xa hơn, Tạ Uẩn Ninh lại cảm khái ra tiếng: “Càng ngạc nhiên và mừng rỡ hơn, là em lại còn có thêm một người cha miễn phí, không phải sao?”
Người cha miễn phí sao!
Lê Lạc nhất thời nghẹn lời, trong lòng càng thêm tắc nghẽn: “. . .” Đêm nay ăn phải một Thương Vũ kia, đã khiến cho cô buồn bực mệt mỏi, đã cực kỳ khó chịu rồi. Giờ lại đến lượt Ninh Ninh, cũng muốn làm cho cô buồn bực một phen nữa hay sao? Hít một hơi thật sâu, Lê Lạc lạnh giọng, lạnh lùng chất vấn: “Giáo sư Tạ, Thương Vũ có phải là cha của em hay không, không phải là ngài cũng rất rõ ràng đấy hay sao?”
Lê Lạc đột nhiên tức giận như vậy, tâm tình của Tạ Uẩn Ninh vậy mà lại thấy thư giãn sảng khoái hai phần.
Một câu hỏi mang theo trong đó các loại ý tứ bí mật. Ngữ khí của Tạ Uẩn Ninh cũng mềm nhũn đi hai phần, rồi sau đó anh đưa ra một đáp án khẳng định: “Đúng, tôi cũng thấy một thật sự rất rõ ràng. . . Cho dù em thật sự là con gái của Lâm Thanh Gia, thì cũng chỉ có thể là con gái của tôi.”
Lê Lạc: “. . .”
“Chẳng lẽ. . . Không phải sao?” Tạ Uẩn Ninh lại hỏi. Trong giọng nói của anh có một chút gì đó, tựa như muốn lưu lại một chút thời gian để cho Lê Lạc xác nhận.
“. . . Đúng như vậy! Không cần phải nói, thời điểm lần đầu tiên thân mật xâm nhập trao đổi, cho thấy cô rõ ràng là một lính mới. Cho dù là không nhìn ra được cô là lính mới, thì thân thể cô cũng đã lưu lại một bằng chứng chứng minh hạng nhất. Lúc cô tỉnh lại, một vị nữ nhân viên công tác trong SSR, đã nói đùa đối với cô rằng: “Aurora, chúng tôi đã bảo tồn cơ thể cho cô phi thường hoàn chỉnh. Trên cơ thể của cô, mọi bộ phận trong thân thể từ trên xuống dưới, cho đến cả làn da, cũng đều không có chút tổn hại nào! Quả thực là hoàn mỹ.”
Đúng như vậy! Thực sự là rất hoàn mỹ, mà cũng rất hoàn chỉnh, hoàn chỉnh đến mức, cả cái lớp màng mỏng kia của cô cũng vẫn còn nguyên vẹn. Dạo này, chỉ cần kỹ thuật đông lạnh nhanh chóng hoàn chỉnh, việc ướp lạnh thịt, giống như đã có thể đảm đương được đến từng miếng thịt tươi nhỏ.Cho nên, điều Tạ Uẩn Ninh muốn biểu đạt kia cũng là như vậy hay sao? Bởi vì lần đầu tiên của cô là cho anh, cho nên nếu cô là con gái của bản thân mình, thì người cha của cô thật sự không phải là Thương Vũ, mà phải là Ninh Ninh tiểu lưu manh kia.
OMG (*), tên tiểu lưu manh này đùa giỡn cũng đã đến cảnh giới nhất định rồi. Đầu óc Lê Lạc như được mở mang ra, gương mặt liền đỏ rực lên, tay phải chống đỡ lên cái trán. Hóa ra, trong đêm nay, người giỏi chiếm tiện nghi nhất, không phải là Thương Vũ, mà chính là Ninh Ninh rồi!
(*) OMG: đây là từ viết tắt trong cụm từ tiếng Anh của Oh My God hoặc Oh My Ghosh. Từ này có thể hiểu là “Lạy chúa tôi”
Lê Lạc hơi nghiêng đầu một chút. Nghĩ đến đêm nay, lúc ở trước mặt mọi người trong gia đình mình, Tạ Uẩn Ninh vẫn luôn che chở cho cô như vậy! Ừm, không đáng để cô so đo. Không thể so sánh với Thương Vũ, thời điểm anh ta sàm sở cô, cô thực hận không thể trực tiếp ra trận đánh nhau.
Cho nên là phụ nữ, đối với chuyện nam giới giở trò lưu manh thì phải luôn luôn rất có nguyên tắc. Đương nhiên là mỗi người hoàn toàn có nguyên tắc khác nhau. Nhất là đối với loại bà dì già quái gở, thâm trầm như cô.
Xe chạy ở trên đường lớn của thành phố Lan, trong ánh sáng của các ngọn đèn đường hai bên. Tạ Uẩn Ninh nhận được một cuộc điện thoại gọi đến. Cú điện thoại này hẳn là của một người bạn nam giới của anh gọi tới. Nói rằng muốn giới thiệu cho người đàn ông vừa thất tình kia, một cô gái ưu tú, mảnh mai, mập mạp, gầy gò, bất cứ loại hình gì anh cũng có thể lựa chọn.
Lê Lạc nghiêng nghiêng cái đầu, nghe lén Tạ Uẩn Ninh nói chuyện điện thoại.
Người bạn trong điện thoại dự định muốn giúp đỡ cho anh, giới thiệu đối tượng bạn gái tốt. Tạ Uẩn Ninh chưa nói lại lời cự tuyệt, chỉ nói lại một câu ý tứ hàm xúc không rõ ràng lắm: “Hiện tại tôi không thuận tiện để nói đến chuyện này. . . Bạn gái trước của tôi hiện còn đang ngồi ở bên cạnh.”
Lê Lạc: “. . .” Ba la ba la… Cô thực muốn nói ra một đống lớn lời nói, nhưng lại không biết nên nói lời gì. Cô đã quấy rầy chuyện tốt của anh rồi sao?
Đúng vậy. Tạ Uẩn Ninh cúp điện thoại di động. Cho dù biết người bên cạnh cơ bản đều nghe rõ ràng nội dung anh vừa mới trò chuyện, Tạ Uẩn Ninh vẫn cứ giải thích lại một lần nữa cho cô nghe: “Có người muốn giới thiệu bạn gái cho tôi.”
Lê Lạc chậm rãi đáp lại: “. . . À.” Làm bạn gái trước, cô tựa như có vẻ hơi khốn nạn.