Bí Mật Thức Tỉnh

Chương 96: Chương 96: Chương72




Editor: Mẹ Bầu

Lê Lạc ngâm mình, tắm rửa nước nóng một lúc rồi đi ra ngoài. Cô làm khô tóc rồi ra ngồi ở bàn máy tính để sửa sang lại tư liệu. Trong tập tư liệu dày cộp đã được sắp xếp chỉnh tề kia có kẹp một tấm hình cũ. Đây là tấm ảnh ba mẹ cô chụp chung lúc hai người tuổi còn trẻ.

Chính xác là tấm ảnh này đã được chụp từ lâu rồi. Theo thời gian, màu sắc của tấm ảnh chụp đã phai mờ bớt đi một phần, cạnh góc của tấm ảnh hiện giờ đã ố vàng.

Tấm ảnh này là của chú Đinh đưa cho cô, là tấm ảnh chụp duy nhất mà ba mẹ cô còn lưu lại. Ngón tay của Lê Lạc chạm nhẹ vào tấm ảnh chụp. Trong ảnh ba mẹ cô tươi cười, @MeBau*diendan@leequyddonn@ gương mặt hai người biểu lộ vẻ phong nhã hào hoa. Tiếp theo đó, Lê Lạc nhẹ nhàng mà áp sát lên cánh môi của chính mình, nhẹ nhàng cảm nhận lại một ký ức vẫn luôn quyến luyến trong lòng.

Chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường lắc qua lắc lại kêu tích tắc. Đã một giờ sáng rồi. Lê Lạc cất cẩn thận tấm ảnh chụp của ba mẹ cong, ôm lấy ánh mắt, tiếp tục sửa sang lại văn kiện trọng yếu. Cô sửa sang lại xong, mở máy vi tính ra bắt đầu gõ bàn phím. Cô bắt đầu làm chuyện cần làm chuẩn bị cho kế hoạch kế tiếp.

Liên tục nhiều đêm liền, d∞đ∞l∞q∞đ Lê Lạc đã bận rộn đến ba bốn giờ sáng.

Làm việc trong sự yên tĩnh của ban đêm, từ từ sẽ quen với sự cô đơn, sẽ thêm được một loại cảm giác an tâm tin cậy. Giống như là làm bạn với cùng toàn bộ thế giới. Lê Lạc soát qua nhóm WeChat bạn bè, Nhóm chat vẫn một mực vòng trống rỗng. Vào lúc 2 giờ sáng ngày hôm nay, Tạ Uẩn Ninh đã lưu lại mấy hàng chữ viết.

Là một câu nói đùa trong lĩnh vực ngành nghề sinh hóa. Lê Lạc xem xong cười vui vẻ. Cô lưu lại một cái icon trái tim nhỏ; ngừng một lát, rồi lại quyết định xóa đi luôn.

Ngẫm lại đã hơn nửa đêm rồi, có lẽ là Tạ Uẩn Ninh sẽ không phát hiện ra.

Khi Lê Lạc sắp đi vào giấc ngủ, thì Ben­son lại gọi tới một cuộc điện thoại. Lê Lạc dựa người vào ở đầu giường đón nghe điện thoại, bất mãn nói oán giận một câu: “Hứa Chính Dịch, anh không tính thời gian sai lệch hay sao? diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Anh có biết ở thành phố Lan bây giờ đã là ba giờ sáng rồi hay không?” Bởi vì không vui, nên Lê Lạc trực tiếp gọi tên của Ben­son bằng tiếng Trung.

“Biết chứ . . Không phải là cô cũng không ngủ hay sao?” Ben­son biểu lộ tỏ vẻ không có gì quan trọng: “Cơ bản là người phụ nữ độc thân, vừa chia tay xong đều đi vào giấc ngủ rất trễ, đừng nói là cô.”

Lê Lạc: “Anh có vẻ tìm tòi nghiên cứu rất kỹ càng đối với người phụ nữ độc thân đấy nhỉ.”

“Đúng như vậy đấy!” Ben­son thoải mái thừa nhận, “Tuy nhiên tôi càng muốn nghiên cứu về người phụ nữ đã có chồng hơn.”

Lê Lạc không nghĩ muốn tranh luận gì với anh ta nữa, liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Ben­son nói thẳng diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn “Cuộc họp thường niên của tập đoàn AC, tôi đồng dạng được thỉnh mời làm khách quý, nhưng lại không có bạn gái. Tôi biết cô cũng không có bạn trai. Cô nói xem, hai chúng ta hợp lại với nhau một chút, như thế nào, được không?”

Hả? Lê Lạc vốn thẳng thắn, mở miệng nói: “Tôi thích người trẻ tuổi hơn.”

Ben­son cắn răng: “Lâm Thanh Gia, không nên dùng già bán nhỏ (*) như vậy chứ.”

(*) Ý Ben­son muốn nói khi Lê Lạc có việc cần giúp thì dùng đến anh ta (Lê Lạc yêu cầu Ben­son quản lý tài chính cho mình, lập công ty giả, mượn người của Ben­son). Khi Ben­son cần giúp thì Lê Lạc lại từ chối.

Lê Lạc lại hết sức vui vẻ, cười nói: “Sự thật người khác thoạt nhìn vào chính là già trẻ tổ hợp lại với nhau. Vì không muốn tạo thành ảnh hưởng bất lương. . . Hay là nên thôi đi.”

Tiếp sau đó, Ben­son phát biểu không giống với quan điểm: “Sự thực, nếu như bàn luận thì có thể nói tôi với cô là cùng tuổi. Chúng ta thuộc loại bình thường già tổ hợp với già. Cô cùng với Tạ Uẩn Ninh mới chính là thuộc loại già tổ hợp với trẻ, nữ lớn nam nhỏ, mới gây ảnh hưởng bất lương.”

Lê Lạc: “. . .” Không có cách nào để phản bác.

Cuộc họp thường niên của tập đoàn AC tổ chức vào tuần sau, Lê Lạc là đại biểu được gửi giấy mời tham gia, với tư cách là đại diện của dự án Wells Revive.

Trước khi cuộc họp thường niên được tổ chức, Lê Lạc đi một chuyến đến Sở sinh hóa Thanh Hoài. Cuối năm rồi, các bộ phận chuyên môn làm giám định về quan hệ cha con, về cơ bản có thể phát hành báo cáo vào đầu năm sau. Vì phòng thí nghiệm trung tâm gen của Sở Sinh hóa Thanh Hoài cũng có thể đưa ra giám định quan hệ cha con, nên Lê Lạc cũng chẳng biết xấu hổ mà tới đây.

Không có thẻ chứng minh thân phận, cô chỉ có thể đăng ký để tiến vào.

Chẳng qua trước khi đến đây, Lê Lạc đã gửi cho Tạ Uẩn Ninh một cái tin nhắn. Tạ Uẩn Ninh cũng hồi đáp lại cho cô: “Có thể.” Cho nên cô mới đi đến đây, đồng thời còn mang theo một túi cà phê cùng hoa quả. Rồi sau đó Lê Lạc ngồi ở trên ghế sofa màu vàng nhạt của lầu ba, chờ Tạ Uẩn Ninh kết thúc công việc của mình.

Từ cửa sổ lại truyền đến tiếng kêu ríu ra ríu rít. Lê Lạc quay đầu lại nhìn vật nhỏ quen thuộc. Vật nhỏ kia đương nhiên không để ý cô, sau khi đã hấp dẫn được lực chú ý của cô rồi, liền xoay lưng lại, chổng cái mông đít nhỏ đối với cô.

Thật sự là cái đồ tiểu quỷ kiêu ngạo.

Lê Lạc ngồi dựa vào trên sofa, lại xoay người ngả đầu. Cánh cửa phòng trong tự động mở ra, Tạ Uẩn Ninh từ bên trong đi ra. Theo thời gian hiện tại, thì nhất định là Tạ Uẩn Ninh vừa mới từ trong phòng thí nghiệm đi ra ngoài. Bất quá trên người anh không còn mặc trang phục của phòng thí nghiệm, hẳn là anh vừa mới cởi ra.

Tạ Uẩn Ninh đến gần cô, trên người có thoang thoảng mùi thuốc vô khuẩn tiêu độc nhàn nhạt.

“Hi (Xin chào – tiếng Anh nguyên bản). . .” Lê Lạc chào hỏi, rồi sau đó chỉ chỉ tay vào túi cà phê và hoa quả, “Em mang cho Chu Bắc Và mấy người bọn họ.”

Tạ Uẩn Ninh gật đầu, vẻ mặt anh có chút buồn ngủ. Anh thực sự rất cần một ly cà phê để làm cho bản thân tỉnh táo lại. Tạ Uẩn Ninh đưa tay ra, dừng lại một chút, vẫn là hỏi cô một câu trước: “Có của tôi hay không?”

Tầm mắt anh nhẹ nhàng dừng ở khuôn mặt bạn gái trước, lại đảo quanh nửa vòng.

“. . . Có, đương nhiên rồi.” Lê Lạc tìm ly cà phê chỉ có ít sữa đưa tới cho Tạ Uẩn Ninh.

Tạ Uẩn Ninh đưa tay ra tiếp nhận: “Cảm ơn.”

Hai người cùng nhau tọa bên ngoài sofa. Hai chân Tạ Uẩn Ninh gác lên nhau, trong tay cầm ly cà phê. Bên trong áo tây trang, mặc một chiếc áo len cao cổ màu đen. Gần đây anh có chút cảm mạo, cho nên cũng mặc áo tương đối nhiều hơn.

Lê Lạc đứng lên: “Để em đưa cà phê cho mấy người Chu Bắc bọn họ một chút.”

“Không cần đâu.” Tạ Uẩn Ninh nói với cô, “Cứ để cho tiểu Tiếu đi lại đây lấy đi là được rồi.”

Anh chàng trợ lý Tiếu kia, nói đến là đến, khom người cười hề hề cầm đi túi lớn hoa quả cùng cà phê. Trước khi đi, cậu ta còn nhe răng ra cười với Lê Lạc, sau đó hoả tốc rời đi, tìm Chu Bắc để chia xẻ bát quái.

Gần đây cậu ta và Chu Bắc đã có một trận đánh cược. Hai người cược thử xem, Lê ma nữ kia và tổ trưởng Tạ của bọn họ đến bao lâu thì sẽ hợp lại. Chu Bắc đánh cuộc độ một tháng, cậu ta mạo hiểm đánh cuộc nửa tháng. Nửa tháng đã sắp đi qua, anh chàng Tiếu nguyên bản cảm giác mình bị thua chắc rồi, ngẫm lại, lại thấy mình vẫn còn có hy vọng sẽ thắng lợi.

Anh chàng Tiếu kia rời đi, Lê Lạc cũng nói với Tạ Uẩn Ninh một câu: “Cảm ơn.” Bởi vì Sở sinh hóa Thanh Hoài đã đưa ra báo cáo xét nghiệm ADN giúp cho cô...

Báo cáo xét nghiệm ADN của trung tâm giám định gen thân thích của Sở sinh hóa Thanh Hoài, thời gian đã nhanh, đồng thời lại càng quyền uy. Ngày đó thời điểm ở nhà họ Tạ, Tạ Uẩn Ninh nói sẽ hỗ trợ cô để đưa ra báo cáo xét nghiệm ADN, nên cô đã chủ động tìm tới cửa. Bất quá, bản báo cáo xét nghiệm ADN này của cô không phải là dùng để làm sáng tỏ quan hệhuyết thống của “Cha và con gái” giữa cô và Thương Vũ “. Mà là để chứng minh mối quan hệ ruột thịt giữa cô và ba mẹ của mình. Đồng dạng, năm đó khi cha mẹ của cô tử vong, ghi chép điều trị ở trong bệnh án của bệnh viện cũng đã lưu lại, tài liệu tương đồng với văn bản mà Lê Lạc đã mang tới.

Như vậy là có thể làm so sánh đúng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.