Địa điểm:
Giếng cổ trong khu biệt thự số 23 phố Angel
Nhân Vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ Sinh lớp 11 trường Minh Dương
Bạch Tô Cơ: Nữ Sinh lớp 11 trường Minh Dương
Khâu Hiểu Ảnh: Nữ Sinh lớp 11 trường Minh Dương
Kim Nguyệt Dạ: Nam Sinh lớp 11 trường Minh Dương
Lý Triết Vũ: Nam Sinh lớp 11 trường Minh Dương
Lăng Thần Huyền: Nam Sinh lớp 11 trường Minh Dương
Lý Trấn Dực: Nam Sinh lớp 11 trường Minh Dương
ONE
Thời tiết ẩm ướt và oi nồng, không có một cơn gió nào.
Lùm cây rậm rạp bên giếng cổ ở khu biệt thự số 23 phố Angel như che khuất toàn bộ ánh sáng. Những đám mây đen ngòm chầm chậm trôi trên trời. Tiếng ồn ã, lao xao từ xa vọng lại, rồi mất hút trong không trung.
Xung quanh dần dần yên ắng trở lại. Trong không khí phẳng phất mùi nồng nồng của đất như báo hiệu trời sắp mưa. Tôi cảm thấy khó thở…
Tôi mở mắt trừng trừng nhìn Kim Nguyệt Dạ đứng trước mặt, rồi lên tiếng phá vỡ sự yên lặng:
“Hội Lăng Thẩn Huyền đã làm theo kế hoạch, dụ thầy giáo đi tuần ra chỗ khác, thế thì…”
“Thế thì như lời hẹn thách đấu của chúng ta, ai lấy được rêu trong giếng cổ trước, người đó sẽ thắng.”
Kim Nguyệt Dạ không đợi tôi nói dứt câu, cướp lời luôn, “Ôi! Bé Hựu Tuệ, sao tay bé run thế… Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy…”
Kim Nguyệt Dạ không hề mỉm cười như mọi khi, giọng hắn đanh lại khiến tôi lạnh run người.
“Hối… hối hận?” Tôi nắm chặt tay, nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp như thiên thần đó, “Kim Nguyệt Dạ, đừng đùa nữa! Làm gì có chuyện tôi rút lui giữa chừng.”
“Hơ hơ hơ, thiên hậu PK của trường Minh Đức có khác, mạnh mồm kinh nhỉ!”
Tiếng cười như khoả lấp tâm trạng khó hiểu của Kim Nguyệt Dạ. Vẫn là kiểu nói móc mỉa người khác, vẫn là cái nháy mắt đầy khiêu khích… Tôi đột nhiên bồi hồi nhớ lại trước đây…
“Bắt đầu!”
Thái đô lạnh như băng và lới nói dứt khoác của Kim Nguyệt Dạ cắt ngang dòng suy nghĩ mien man của tôi.
Cảm giác hụt hẫng như trào dâng trong lòng, mặt tôi không chút biểu cảm liếc nhìn Kim Nguyệt Dạ. Tôi gắng hết sức kéo dây thừng buộc trên cành cây, tranh đứng lên thành giếng trước.
Rầm… Rầm… Rầm…
Tiếng sét chơt vang lên như muốn xé toạc bầu trời, tai tôi ù đi. Vừa mới bất cẩn một chút, tôi đã bị trượt chân trên thành giếng, mất thăng bằng, cả người lao xuống giếng.
“Cẩn thận!”
Ầm… Ầm…
Hộc! Hộc! Hộc! Hộc!
Tôi sợ hãi nhắm nghiền mắt, đột nhiên cảm thấy mình bị níu chặt lại, ngã vào một “cái đệm” mểm mại. “Cái đệm” sau lưng vừa mềm vừa ấm, nhờ thế tôi không bị thương.
Tôi tò mò mửa mắt ra xem, đập ngay vào mắt là khuôn mặt hốt hoảng của Kim Nguyệt Dạ.
“Kim… Kim Nguyệt Dạ!” Tôi lặng người đi, sau đó vội vã bò ra khỏi người Kim Nguyệt Dạ. Lúc quay đầu nhìn xung quanh, tôi thấy mình bị kéo ngã xuống vũng bùn bên cạnh giếng.
Kim Nguyệt Dạ ho mấy tiếng, từ từ ngồi dậy, ôm lấy cánh tay phải, đau đến mím chặt môi.
Hả? Kim Nguyệt Dạ… bị thương ư?
Thấy Kim Nguyệt Dạ nhíu mày, tôi lo lắng tiến lại gần một bước.
“Tô Hựu Tuệ, cô không biết tự bảo vệ mình hả?”
Kim Nguyệt Dạ đột nhiên gắt lên với tôi, tôi ngẩn người ra.
“Tôi… tôi… Này! Sao cậu mắng tôi? tôi có làm gì sai đâu?”
“Không sai? Tô Hựu Tuệ, suýt nữa cô bị rơi xuống giếng đó.”
“Tại tôi vừa rồi không cẩn thận thôi… Đúng rồi! Kể cả tôi bị rơi xuống thì cũng chẳng sao! Tôi có dây thừng rồi!”
“Có dây thừng?” Kim Nguyệt Dạ cười nhạt, lắc lắc cái dây thừng buộc quanh bụng tôi, “Tô Hựu Tuệ, cô chưa đo độ dài của dây thừng à?”
Cốp?
Nghe hắn nói vậy, tôi như bị chọi gạch vào đầu.
Đúng rồi, vừa nãy tôi quên đo độ dài của dây thừng. Ngộ ngỡ chiều dài của nó còn dài hơn cả chiều cao từ thành giếng tới mặt nước thì… thì…
Xoạt!
Tôi mở đèn pin, chiếu xuống dưới đấy giếng, khẽ rùng mình.
Híc… Dưới giếng đen ngòm, không thể nhìn rõ mực nước.
Từ khi giếng cổ bị vỡ mạch nước ngầm đến giờ, nước trong giếng lúc nào cũng đầy ấp. Dù mức nước đạ thấp hơn trước nhưng độ sâu thì…
Bây giờ nước ngập đến tận nữa giếng, nếu không cận thận trượt chận rơi xuống thì tiêu đời là cái chắc.
Tiêu đời là cái chắc?
Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ đang trừng mắt với mình.
“Tô Hựu Tuệ, cô lúc nào cũng tự cho mình là thông minh, nhưng thật ra cô ngốc hết thuốc chữa.”
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu… cậu nói gì hả?”
“Tôi nói sai chắc!” Kim Nguyệt Dạ thở hổn hển, nhíu mày. Tôi chưa bao giờ thấy hắn giận dữ đến thế, “Tại sao tôi khuyên cô, cô không chịu nghe? Lúc nào cô cũng muốn lao đầu vào nguy hiểm, cô cho rằng hôm nay tôi quyết đầu cô, đánh đổi tất cả để giành quyền quản lí khu biệt thự số 23 là vì cái gì?”
“Thế cậu làm vậy là vì cái gì? Cậu nói đi!” Tôi bình tĩnh húng chịu cơn phẫn nộ của hắn, chờ đợi câu trả lời.
“…”
Xung quanh yên ắng đến đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng sấm đùng đùng từ xa vọng lại…
Cuối cùng, tôi mỉm cười chua xót: “Cậu vẫn không muốn nói cho tôi biết sao? Cậu bạo tôi không nghe lời cậu khuyên, thế còn cậu? Cậu chỉ chọn cách im lặng, không chịu giải thích chuyện xảy ra dưới giếng cổ, cũng không chịu minh oan cho mình. Tại sao cậu muốn có kho báu đến thế? Tại sao cậu lại hợp tác với Sun? Tôi cũng từng khuyên thậm chí cẩu xin cậu, nhưng cậu thì sao?”
“Hựu Tuệ, cô không hiểu được đâu…”
Rẹt rẹt rẹt!
Một tia chớp loé lên, chiếu sáng khuôn mặt nhợt nạt của Kim Nguyệt Dạ. Tôi không thể nào nhìn thấu tâm can hắn.
“Không! Tôi hiểu!” Không để cho Kim Nguyệt Dạ nói hết câu, tâm trạng tôi như bị kích động, cắt ngang lời hắn, “Tôi không biết vì sao cậu lảm vậy, nhưng tôi hiểu, nhất định dau này cậu phải hối hận vì sự lựa chọn ngày hôm nay.”
Vì vết thương ở cánh tay, Kim Nguyệt Dạ nhắm nghiền mắt lại. Mắt hắn dường như chất chứa bao tình cảm và nỗi niềm, nhưng hắn vẫn quyết giữ chặt trong lòng.
“Hựu Tuệ… có lẽ cô nói đúng, sau này tôi sẽ phải hối hận vì quyết định của mình, nhưng… bây giờ…”
Kim Nguyệt Dạ đột nhiên mở mắt ra nhìn tôi, mỉm cười khó hiểu: “Vì kho báu… tối nay tôi nhất định phải thắng!”
Nhìn Kim Nguyệt Dạ từng bước từng bước tiến gần về phía mình, tôi chợt có linh cảm chẳng lành, nhưng tất cả đã quá muộn…
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu… Oái! Kim Nguyệt Dạ! Cậu muốn làm gì?”
Kim Nguyệt Dạ đột nhiên lôi xềnh xệch tôi đến chố gốc cây, dùng dây thừng trói gô tôi lại. Tôi cố hết sức vùng vẫy, nhưng tay hắn chẳng khác nào gọng kìm, thoắt môt cái đã quấn chặt tôi vào cây.
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu thật đê tiện!” Tôi đá chân loạn xạ, tức điên người nhìn Kim Nguyệt Dạ đang từ từ bước đến gần giếng. Cả người tôi bị dây thừng trói chặt, dù tôi có giãy giụa thế nào thì vẫn bị quấn chặt vào cây, không cụa quậy nổi.
“Tô Hựu Tuệ, tôi chỉ còn cách lảm vậy thôi. Đợi lấy được rêu dưới giếng tôi sẽ thả cô ra!…” Kim Nguyệt Dạ vừa nói xong, đột nhiên mặt biến sắc nhìn cánh tay phải đau buốt.
Vừa rồi tôi giãy giụa kinh quá nên đá cả vào cánh tay bị thương của Kim Nguyệt Dạ, khiến nó sứng tấy lên.
Kim Nguyệt Dạ phẩy phẩy tay cho bớt đau, lấy một dây thừng buộc vào người, còn đầu kia buộc vào tảng đá bên cạnh giếng, rồi bắt đầu lêu xuống giếng.
Tôi lo lắng quay đầu nhìn xung quanh, định gào to cầu cứu Tô Cơ và Hiểu Ảnh. Nhưng Kim Nguyệt Dạ như đọc được suy nghĩ của tôi, hắn quay đầu lại, cười ranh mãnh:
“Này bé yêu, nếu không muốn bị thầy giáo đi tuần bắt được thì tốt nhất đừng có la lên. Tôi thì chạy được chú bé bị cột lại thế kia e là…”
“Hu hu hu hu… Kim Nguyệt Dạ! Mi là đồ khốn, đồ bỉ ổi!” Tôi tức đến nỗi hai mắt bốc hoả, chỉ muốn nhổ bật rễ cái cây sau lung nện tới tấp vào đầu hắn.
“Hơ hơ hơ! Cái cậy kia không bật rễ được đâu!” Thằng cha Kim Nguyệt Dạ lại đi guốc trong bụng tôi, hắn đứng trên thành giếng, vừa kiểm tra cẩn thận sợi dây thừng thắt trên người, vừa quan sát từng cử động của tôi, “Bé Hựu Tuệ à, lần PK này tôi thắng là cái chắc. Còn bé nhớ thực hiện lời hứa của mình đó!”
“Đáng ghét! Đáng ghét! Tên Kim Nguyệt Dạ thối tha, đồ tiểu nhân bỉ ổi! Mau thả ta ra!”
Bỏ ngoải tai những câu rủa xả của tôi, hai tay Kim Nguyệt Dạ bám chặt vào thành giếng, từ từ thả mình xuống.
Thấy thế giọng tôi đột nhiên run lên bần bật, tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, căng mắt nhìn cái đầu của Kim Nguyệt Dạ lấp ló rồi biến mất khỏi miệng giếng.
Liệu có ổn không nhỉ? Nước sâu như thế… Oái! Tô Hựu Tuệ, việc gì mày phải lo cho tên khốn ấy. Hắn có bị rơi xuống giếng cũng đáng đời. Nhưng tại sao tôi vẫn thấy lo lo…
…
Đợi mãi không có động tĩnh gì, tim tôi thắt lại, cố gắng rướn cổ nhìn về phía giếng nhưng chẳng thấy gì ngoài một màu đen ngòm.
“Kim Nguyệt Dạ… Cậu vẫn ở đó chứ?” Không hiểu sao tôi lại nói bằng giọng điệu rất lo lắng, chỉ biết rằng mình không kìm lòng nổi, buột miệng nói ra.
“Hộc hộc…” Một lúc sau, trong giếng vang lên tiếng thở khe khẽ của Kim Nguyệt Dạ, “Yên tâm! Tôi không ngố như cô đâu, tôi đã lấy được rêu rồi…”
Gì cơ? Đã lấy được rêu rồi?
Tôi chết lặng người, hai chữ “thất bại” cứ đeo đẳng tôi mãi không thôi.
Bực thật… Việc gì tôi phải rỗi hơi đi lo lắng cho hắn. Đã chẳng được gì lại còn bị hắn mỉa mai.
Tôi không cam tâm,mở mắt trừng trừng nhìn hắn, tưởng chừng chỉ cần tên Kim Nguyệt Dạ đắc ý thò đầu ra khỏi giếng, tôi sẽ lao đến nhấn hắn xuống giếng cho chết ngộp thì thôi.
Nhưng… lâu vậy rồi vẫn chua thấy hắn lên…
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn… Kim Nguyệt Dạ đã lấy được rêu thì phải lên ngay chứ.
“Kim Nguyệt Dạ… Cậu lấy được rêu rồi dao vẫn chưa lên?”
“…”
Trong giếng không có tiếng trả lời.
Bộp! Bộp!…
Tôi thấy đầu và mặt mình bị cái gì đó lành lạnh rơi vào. Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời đen kịt.
Từng hạt mưa rơi xuống khuôn mặt tôi, xuyên thấu trái tim tôi.
Sao Kim Nguyệt Dạ vẫn chưa lên?
“Kim Nguyệt Dạ… Kim Nguyệt Dạ… Cậu trả lời tôi đi!”
“Tô Hựu Tuệ, cô đừng có làm ồn…” Giọng nói yếu ớt vọng lên từ dưới giếng. Là tiếng của Kim Nguyệt Dạ!
Nghe thấy Kim Nguyệt Dạ trả lời, tôi bình tĩnh lên rất nhiều.
Rẹt rẹt rẹt!
Ánh chớp loé lên chiếu sáng giếng cổ. Tôi nhìn thấy một cánh tay từ từ thò lên khỏi thành giếng, rồi lại một cánh tay khác cũng thò lên…
“Kim Nguyệt Dạ… Tay phải của cậu bị… bị thương à? Cậu có trụ nổi không?”
“Hơ hơ hơ… Tôi… không sao…” Giọng Kim Nguyệt Dạ hơi run run.
“Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ! Cậu mau đi!” Tôi như ngồi trên đống lửa, hét ầm lên.
Cơn mưa như hoà cùng tiếng thét của tôi, càng lúc càng năng hạt.
Nhưng… nhưng tôi chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của Kim Nguyệt Dạ. Lẽ nào… hắn chẳng còn sức để nói?
Tiếng sét rền vang như xé toạc bầu trời, xé nát cả những đám mây đen. Trời đổ mưa ào ào.
Ánh sáng chiếu sáng rực cả khu giếng cổ, khó khắn lắm Kim Nguyệt Dạ mới thò được nửa người ra. Măt hắn đau đớn, mệt mỏi.
Kim Nguyệt Dạ bỗng trượt tay, cả người suýt nửa rơi xuống giếng, may mà còn cánh tay kia bám vào thành giếng.
Chết thật! Tay phải của hắn bị thương rất nặng.
Tim tôi bị bóp nghẹt, toàn thân hoá đá.
Nhờ ánh sáng tia chớp vừa nãy, tôi phát hiện ra… dây thừng cột vào phiến đá giữ Kim Nguyệt Dạ đã bị đứt…
TWO
“Chị Hựu Tuệ!”
Đúng lúc tôi lâm vào tuyệt vọng, không biết phải làm thế nào thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tiểu Dực?… Là Tiểu Dực ư?” Người từ phía sau đi đến chính là Tiểu Dực. Nhìn thấy vị cứu tinh xuất hiện, tôi phấn khích hét ầm lên.
“Chị Hựu Tuệ! Chị không sao chứ!” Mắt Tiểu Dực bỗng sáng quắc, chạy như tên bắn đến cởi trói cho tôi.
Tôi lắc mạnh cái đầu đang ong lên. Gắng sức mở to mắt nhìn bàn tay đang cố bám trên thành giếng của Kim Nguyệt Dạ.
“Tiểu Dực! Mau lên! Mau đi cứu Kim Nguyệt Dạ! Cậu ấy sắp không chịu nổi rồi… sắp rơi xuống giếng…”
“Kim Nguyệt Dạ ư?” Tiểu Dực kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi cứ tưởng Tiểu Dực sẽ chạy nhanh đến bên giếng, nắm chặt tay Kim Nguyệt Dạ để kéo lên. Nhưng không ngờ cậu ta lại đờ người ra nhìn về giếng cổ, đứng chôn chân một lúc lâu.
“Tiểu Dực? Cậu sao thế? Mau đi cứu Kim Nguyệt Dạ!” Tôi lo lắng hét to.
“Nhưng chị Hựu Tuệ… Tại sao em lại phải cứu Kim Nguyệt Dạ?” Giọng Tiểu Dực có vẻ uất ức.
Cái gì? Tiểu Dực đang nói gì thế?
Lời của Tiểu Dực như mũi tên xuyên vào tim tôi. Đau quá!
“Chị đang thi đấu với anh ta mà, nếu anh ta chết, chị sẽ là người chiến thắng cuối cùng… Như vậy chẳng phải sẽ tốt sao?” Giọng Tiểu Dực không còn dễ thương như mọi khi mà trái lại vô cảm đến đáng sợ.
“Không! Không phải!” Tôi lặng người đi. Đúng thế, nếu không có Kim Nguyệt Dạ, tôi sẽ là người chiến thắng duy nhất, nhưng tôi không muốn Kim Nguyệt Dạ chết, tôi không muốn nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ chết…
Rầm!
Tia chớp lé sáng trên bầu trời đêm. Cả bầu trời dường như rung chuyển. Ánh chớp loang loáng chiếu khuôn mặt của Tiểu Dực.
Trời ạ! Không ngờ Tiểu Dực lại có suy nghĩ như vậy? Đây là Tiểu Dực mà tôi biết sao? Mặt cậu ta trắng bệch, ánh mắt xa lạ, cứ như… biến thành một người hoàn toàn khác…
“Tiểu Dực, tôi xin cậu… Tôi xin cậu mau đi cứu Kim Nguyệt Dạ! Cậu ấy không thể trụ nổi nữa rồi!” Mặc dù là trước mặt là một làn nước dày đặc, tôi không thể nhìn rõ giếng cổ. Nhưng tôi biết… Kim Nguyệt Dạ đang đuối sức…
Dây thừng bị đứt, nước dưới giếng lại sâu, nếu Kim Nguyệt Dạ bị trượt chân ngã xuống giếng thì không thể cứu được nữa…
Ào ào ào…
Mưa càng ngày càng dữ dội. Nước m7a bắn hết lên người tôi, khiến tôi không tài nào mở mắt được.
“Lúc anh Vũ chết, chị cũng khóc như vậy sao?” Tiểu Dực dường như cam nhận được sự đau đớn, tuyệt vọng của tôi. ánh mắt cậu ta hơi bối rối, nhưng chỉ trong phút chốc, cậu ta vô cùng phẫn nộ, nói như chất vấn, “Đối với chị, Kim Nguyệt Dạ và anh Vũ đều quan trọng như nhau, hay Kim Nguyệt Dạ mới là người quan trọng nhất?”
Câu nói của Tiểu Dực khiến tim tôi đau nhói.
Cậu ta hận Kim Nguyệt Dạ! Hận Kim Nguyệt Dạ đạ hại chết Lý Triết Vũ…
Tôi cũng tùng hận Kim Nguyệt Dạ, nhưng…
Ánh mắt tôi hướng về giếng cổ. Cảm ơn trời đất, tôi vẫn nhìn thấy ngón tay Kim Nguyệt Dạ đang cố bấu vào thành giếng.
“Tiểu Dực, Vũ không thể quay về được nữa… Nhưng… tôi không thể đứng trơ mắt nhìn Kim Nguyệt Dạ biến mất khỏi cuộc đời mình.”
Lòng tôi nóng như lửa đốt, đã thế dây thừng thắt lại chặt vào ngực tôi, khiến tôi cảm thấy khó thở, ngực muốn nổ tung.
“Không…!” Tiểu Dực từ tù ngước đầu lên. Từng hạt mưa táp lên khuôn mặt trắng bệch của cậu ấy rồi lăn trên má, rơi xuống cổ. Nhìn thoáng qua tưởng đó là những giọt nước mắt, “Chính Kim Nguyệt Dạ đạ hại chết anh Vũ! Anh ta phải trả giá…”
“Không Tiểu Dực, cậu hãy nghe tôi nói!” Tôi cố gắng vận dụng hết khả năng biểu đạt của mình để thuyết phục Tiểu Dực, “Nếu… nếu như Vũ còn sống, nhất định cậu ấy sẽ không để cho Kim Nguyệt Dạ chết! Tiểu Dực, cậu hãy tin tôi…”
“Nhưng em căm thù anh ta! Chính anh ta cũng thừa nhận hại chết anh Vũ! Cũng vì muốn thắng mà làm hại chị! Anh ta là kẻ xấu xa!” Tiểu Dực dường như không nghe thấy lời tôi nói, trái lại còn cao giọng, nổi khùng giơ nắm đấm lên.
“Tiểu Dực!” Tôi nhắm mắt lại, hét lên, “Cậu đã hứa sẽ thay Vũ chăm sóc và bảo vệ tôi, giúp tôi sống vui vẻ, có đúng không?”
“Ơ…” Lúc này Tiểu Dực mới sực tỉnh, quay sang nhìn tôi, sau đó gật đầu quả quyết.
“Nếu như Kim Nguyệt Dạ chết trước khi tôi điều tra ra chân tướng sự việc, vậy thì cả đời này… tôi không thể nào sống vui vẻ được.”
“…” Tiểu Dực đột nhiên im lặng. Thái độ Tiểu Dực từ giận dữ chuyển sang lưỡng lự, bất an.
…
Tôi và Tiểu Dực đều im lặng. Nước mưa hoà lẫn nước mắt khiến phía trước tôi nhạt nhoà. Tôi không còn nhìn rõ Tiểu Dực nữa.
Rầm…
Bóng tối bao phủ khắp nơi, ánh chớp lại loé sáng bên giếng cổ. Lúc này trên thành giếng chỉ còn lại ba ngón tay.
“Không!” Tôi hét lên trong tuyệt vọng,” Kim Nguyệt Dạ! Nếu cậu bỏ tôi ở lại, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, cả đời tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.”
Tiếng mưa rơi lẫn với tiếng gào thét của tôi, giống như một bức màn u tối giăng ngay trước mặt, khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi nghẹn ngào đưa mắt cầu cứu Tiểu Dực.
Cuối cùng, Tiểu Dực khẽ cúi đầu, chầm chậm… chầm chậm… đi về phía Kim Nguyệt Dạ.
“Ưm!”
Đột nhiên tiếng kêu khe khẽ của Kim Nguyệt Dạ vọng từ dưới giếng lên. Tiểu Dực bước tới bên giếng, nhanh như cắt tùm lấy tay Kim Nguyệt Dạ. Đầu óc tôi rối tung rối mù…
“Tiểu Dực, Kim Nguyệt Dạ…”
“Chị Hựu Tuệ, em… em nắm được tay anh ta rồi.”
Nắm… nắm được tay Kim Nguyệt Dạ rồi ư?
Nghe thấy Tiểu Dực nói vậy, tim tôi đang ngừng đập dường như sống lại.
Không sao rồi! Không sao rồi! Kim Nguyệt Dạ, cậu đúng là ngốc. Vừa rồi còn dám mắng tôi ngốc, cậu thì hơn tôi chắc? Nếu… nếu hôm nay cậu rơi xuống giếng, thì cả đời này tôi không tha thứ cho cậu.
Tôi thấy mình hoàn toàn kiệt sức, mệt mỏi dựa vào cây. Nước mưa hắt lên mặt tôi rồi rơi xuống đất.
Đợi đã… chuyện gì thế này?
Sao lúc nắm lấy tay Kim Nguyệt Dạ đến giờ, Tiểu Dực vẫn giữ nguyên tư thế đó? Tại sao cậu ta không kéo Kim Nguyệt Dạ lên? Cậu ta còn chần chừ gì nữa?
“Chị Hựu Tuệ…”
Thịch thịch thịch!
“Hoá ra… Lúc anh Vũ… bị rơi xuống giếng… cũng giống như thế này sao…”
Thịch! Thịch! Thịch! Thịch!
“Thực ra… em rất muốn anh ta… phải nếm trải cảm giác đau đớn của anh Vũ lúc đó…”
Tiểu Dực cúi thấp đầu. Tôi không nhìn rõ nét mặt của Tiểu Dực, nhưng nhũng lời cậu ta lẩm bẩm khiến tôi hoang mang tột độ.
“Tiểu Dực! Đừng mà!” Tôi muốn gào to để ngăn lại, nhưng tất cả đã quá muộn…
Bụp!
Một tiếng rơi lạnh tanh từ dưới giếng cổ bay đến tai tôi. Máu trong người tôi đông cứng lại.
Rẹt rẹt rẹt!
Ánh chớp chiếu loang loáng lê người Tiểu Dực. Tôi trợn tròn mắt nhìn cậu ta từ từ đứng dậy, nhưng bàn tay đã không còn túm lấy tay Kim Nguyệt Dạ nữa, không còn gì cả…
Tôi thất thần nhìn về giếng cổ, đầu óc quay cuồng như phát điên. Họng tôi nghẹn cứng lại, không thốt lê lời…
“Kim Nguyệt Dạ… Kim Nguyệt Dạ…”
Mưa vẫn vô tình trút xuống ào ào, gió lớn gào thét bên tai tôi, dường như muốn huỷ diệt cả thế giới này.
Tán cây trên đầu nghiêng ngã trong gió bão, giống như con quái vật giơ ngọn roi sắt quất mưa vào…
Nước mưa vã lên người tôi, thấm sâu vào tận tim tôi.
Tôi như một con rối bị đứt dây, trước mắt chỉ là một màu đen kịt, không có chút ánh sáng và hi vọng…
THREE
Dạ đã mãi mãi ra đi rồi sao? Vậy là tất cả đều kết thúc…
Một bóng trắng bất chợt lướt qua rồi dừng lại trước mặt rồi.
Mắt tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Tôi hoảng sợ ngước đầu lên, giống như người bị treo lơ lửng trên vách núi cố bám lấy chút hi vọng cuối cùng, dùng hết sức bình sinh lao đến bên cạnh cí bóng trắng đó rồi hét to lên:
“Cứu cậu ấy! Xin cậu hãy cứu cậu ấy!”
Giọng nói thảm thiết của tôi giống như lưỡi o nhọn hoắt, xé rách cả không gian. Bóng trắng đó sững lại, dường như hiểu được ý tôi, lo như bay về giếng cổ.
Cứu cậu ấy!… Cứu Kim Nguyệt Dạ!… Cứu cậu ấy!…
Tôi dùng tòn bộ sức lực nhìn chằm chằm về phí miệng giếng, nhưng cơn mưa l7n1 chẳng khác nào bức màn dày đặc chắn trước mặt tôi.
“Hựu Tuệ! Hựu Tuệ!”
“Hựu Tuệ! Có chuyện gì vậy?”
“Ai trói bà vào cây thế này?”
Tô Cơ! Hiểu Ảnh! Còn cả Lăng Thần Huyền nũa…
Những giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi nhìn thấy một tia hi vọng.
Tốt quá! Mọi người đều đã đến! Kim Nguyệt Dạ được cứu rồi! Mau cứu cậu ấy…
Tôi cảm thấy mình sống lại từ cõi chết, nhưng những tiếng nói xung quanh cứ xa dần… Trước mặt chỉ còn một màu trắng xoá…
“Cầm dây thừng lại đây!”
Trong lúc mơ hồ, tôi nhìn thấy cái bóng trắng vừa nãy đang đứng bên giếng cổ, quay đầu lại hét lớn với chúng tôi.
Tô Cơ, Hiểu Ảnh, còn cả Lăng Thẩn Huyền… Bọn họ làm sao vậy?…
Vỉ sao ba người họ vẫn đứng đờ ra một chỗ, trợn tròn mắt nhìn cái bóng trắng, không nói nổi câu nào…
“Huyền! Mau lên! Mau mang dây thừng trói Hựu Tuệ ra đây! Tô Cơ, Hiểu Ảnh, hai cô chăm sóc Hựu Tuệ nhé!”
“Ơ… Được… Được!”
Không khí đang bị ngưng đọng bỗng bắt đầu chuyển động. Trong lúc hong mang, tôi nghe thấy một giọng nói ấm áp…
Lúc trấn tĩnh lại, tôi mới phát hiện mình đã được cởi trói, ngồi thẫn thờ trên mặt đất.
Xoạt!
Một tiếng động vang lên, Lăng Thần Huyền cuối củng đã kéo được Kim Nguyệt Dạ lên khỏi giếng.
Đầu tôi nặng trình trịch, mí mắt nặng trĩu. Nhưng tôi vẫn nhìn thấy… Kim Nguyệt Dạ.
Kim Nguyệt Dạ đã được cứu lên rồi!
“Mau đẩy nước trong người cậu ấy ra.” Lại là giọng nói ấm áp đó. Giọng nói này nghe rất quen… rất quen… tại sao mỗi lần nghe thấy giọng nói này tôi lại cảm thấy an tâm hơn nhiều…
Lăng Thần Huyền cúi người, ấn bụng Kim Nguyệt Dạ một cái, hai cái, ba cái…
Kim Nguyệt Dạ, cậu nhất định phải sống…
Tôi đang im lặng cầu nguyện, đột nhiên nhìn thấy… người Kim Nguyệt Dạ bắt đầu có phản ứng, hắn ọc ra toàn nước giếng.
“Ư…” Kim Nguyệt Dạ nằm trên đất thở thoi thóp, người hơi động đậy, mắt từ từ mở ra.
May quá… Kim Nguyệt Dạ không sao rồi! Nhưng tại sao hắn lại ngây người ra như bị điện giật thế kia? Hắn nhìn thấy cái gì à?
Tôi nhìn theo ánh mắt của Kim Nguyệt Dạ, một luồng sáng lướt qua…
Lần này… cuối cùng tôi cũng đã nhìn rõ… Trước mắt tôi hiên lên một bóng môt người toả ra ánh sáng thuần khiết.
Khuôn mặt sáng hồng, tròng mắt màu cà phê dịu dàng…
Không! Không!
Tôi muốn nói cho mọi người biết, tất cả những gì xảy ra ban nãy chỉ là một giấc mơ, nhưng khuôn mặt ấy quá dỗi quen thuộc, không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ tôi nhìn thấy, không biết bao nhiêu lần tôi cầu khẩn được nhìn thấy, nhưng… nhưng…
Tôi thở gấp, đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Tôi cố gắng mở to mắt ra để nhìn rõ hơn, nhưng cả ngưởi tôi mất hết cảm giác, lăn ra ngất xỉu…
Hình bóng ấy vẫn khắc sâu trong kí ức tôi…
Không thể nào… Không thể nào… Tô Hựu Tuệ, nhất định mày nằm mơ rồi… Và đã là giấc mơ thì sẽ có lúc phải tĩnh lại…
FOUR
“Hựu Tuệ! Bà mau tỉnh lại đi!”
“Tô Cơ! Tô Cơ ơi! Hựu Tuệ tỉnh rồi!”
Híc… Ồn ào thật… Tiếng nói này của Tô Cơ và Hiểu Ảnh?
Bị ai đó lay liên tục, tôi choành tỉnh, nhìn thấy Tô Cơ và Hiểu Ảnh mặt mày lo lắng ngồi cạnh tôi.
Đúng rồi, Kim Nguyệt Dạ!
Tim tôi nhói lên, hắn có làm sao không? Nhưng tôi vừ ngước đầu đã bắt gặp một tròng mắt cà phê.
Là nụ cười dịu dàng… Lẽ nào tôi lại bị ảo giác?
“Hựu Tuệ, em độ này thế nào?” Giọng nói ấm áp xuất hiện trong giấc mơ của tôi không biết bao nhiêu lần. Đây là ảo giác hay tôi nằm mơ?
Tôi ngồi ngây như phỗng, đầu óc trống rỗng.
“Hựu Tuệ! Bà làm sao thế?”
“Hựu Tuệ, bà đừng có doạ tôi! Hu hu hu!”
“Hựu Tuệ!”
Tô Cơ và Hiểu Ảnh đứng bên cạnh sợ hết hồn. Mặt hai nhỏ trắng bệch, cứ nắm lấy vai tôi lắc liên tục. Cả người tôi đờ ra nư khúc gỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn.
“Hựu Tuệ, là tôi, Lý Triết Vũ đây!” Chủ nhân tròng mắt màu cà phê đó nhìn tôi trìu mến. Nụ cười của cậu ấy giống như ánh sáng từ thiên đường chiếu rọi trái tim tôi. Nhưng lúc này tôi lại…
“Lý Triết Vũ… Không… Cậu không phải là Lý Triết Vũ!” Tôi vừa lẩm bẩm vừa căng mắt nhìn chằm chằm người mặc bộ đồ trắng đúng trước mặt.
“Hựu Tuệ! Bà sao vậy? Ngay cả Lý Triết Vũ mà bà cũng không nhận ra à?” Tô Cơ ngạc nhiên cúi người xuống, tròn mắt nhìn tôi như thể muốn kiểm tra xem óc tôi có bị rơi con ốc nào không.
“Lẽ nào Hựu Tuệ mất trí nhớ, không còn nhớ người quen thuộc trước đây?” Hiểu Ảnh cắn ngón tay, hai mắt tròn vo nhìn tôi, “Như kịch bản phim ấy…”
“Được rồi, được rồi! Hiểu Ảnh, bà đừng nói bừa. Tránh ra xem nào!” Thấy Hiểu Ảnh đang tò mò dí sát mặt về phía tôi, Tô Cơ kéo nhỏ ta ra phía sau. Lúc này, tôi đã nhìn rõ hơn người con trai có tròng mắt màu cà phê ấy. Tiếng Tô Cơ văng vẳng bên tai: “Hựu Tuệ, bà nhìn cho rõ đi, người này là ai? Bà đừng có bảo không biết cậu ấy!”
“Cậu…” Tôi trợn tròn mắt, có lẽ chỉ số IQ bây giờ của tôi chỉ bằng không, đầu óc choáng váng.
“Tô Hựu Tuệ, cô có bị khùng không?” Lăng Thần Huyền chỉ vào người có tròng mắt màu cà phê rồi lườm tôi, “Nghe cho rõ đây, người đứng trước mặt cô chính là Lý Triết Vũ.”
Nghe Lăng Thần Huyền nói vậy, cả người tôi như bị sét đánh, hoa mắt chóng mặt.
“Hựu Tuệ, tôi về rồi đây.” Chủ nhân tròng mắt màu cà phê tiến lại gần tôi, tôi xây xẩm cả mặt mày. Tôi chẳng còn nghe thấy mọi người xung quanh nói gì, bên tai chỉ vang lên một giọng nói duy nhất, giọng nói ấm áp quen thuộc.
“Lý Triết Vũ?…” Tôi sửng sốt nhìn vào tròng mắt màu cà phê đối diện, “Nhưng Vũ… Cậu ấy đã… đã…”
“Tôi luôn ở bên em, Hựu Tuệ!”
Luôn ở bên tôi ư?
Nghe thấy câu nói đó, cả người tôi như bị chấn động, hốt hoảng nhìn cậu ấy. Mắt tôi càng lúc càng trợn trừng…
“Lý Triết Vũ?… Là cậu thật sao…” Tôi tự lảm nhảm một mình, sống mũi cay cay nước mắt ứa ra.
“Ừ!” Lý Triết Vũ mỉm cười, khẽ gật đầu. Cậu ấy cúi người xuống, giơ tay ra, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình lau nước mắt cho tôi, dường như lau đi cả cảm giác bất an của tôi.
Lòng bàn tay ấm áp… có mùi thơm dìu dịu… Không sai, đúng là Lý Triết Vũ.
“Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ… Lý Triết Vũ!” Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Lý Triết Vũ, tôi hoang mang nhìn vào đôi mắt màu cà phê ấy, cuối cùng không thể kìm lòng, nắm chắt lấy tay Lý Triết Vũ.
“Lý Triết Vũ! Đúng là cậu! Đúng là cậu! Cậu trở về rồi… Cậu trở về rồi…”
“Ừ, tôi đã về…” Lý Triết Vũ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Tôi chợt nhớ lại hôm ở dưới giếng cổ…
“Hựu Tuệ, tôi sẽ luôn ở bên em!”
Câu nói dịu dàng của Lý Triết Vũ như phá vỡ kí ức bị khép kín bấy lâu trong tôi. đầu óc tôi quay mòng mòng.
Mùi cỏ thơm dịu dàng le lỏi khắp không gian, mang lại cho tôi cảm giác thanh thản, yên bình.
“Khụ… Khụ… Khụ…”
Tiếng ho đột nhiên vang lên khiến tôi sực tỉnh. Lúc quay đầu lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Kim Nguyệt Dạ.hắn loạng choạng đứng dậy.
“Kim Nguyệt Dạ, cậu mau đi đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu.” Lăng Thần Huyền hậm hực nhíu mày, lùi về phía sau vài bước.
“Dạ, tay cậu có sao không?” Lý Triết Vũ mỉm cười, giơ tay lên vỗ nhè nhẹ vào vai Dạ.
“Tôi… không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.” Ban đầu Kim Nguyệt Dạ lặng người đi nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, giơ cánh tay bị thương lên, khẽ lắc đầu.
“Vũ… Sao cậu… lại thoát ra được?” Kim Nguyệt Dạ nắm chặt tay Lý Triết Vũ, vì xúc động quá nên giọng hơi run run.
“Ha ha ha, nói ra thì dài dòng lắm, tôi…”
“Đợi đã!” Lăng Thần Huyền không thể nhẫn nhịn hơn nữa, giơ tay ra ngăn giữa Lý Triết Vũ và Kim Nguyệt Dạ, lên tiếng cắt ngang câu chuyện, “Vũ! Kim Nguyệt Dạ không còn giống như trước nữa, đừng nói chuyện với cậu ta.”
“Không còn giống như trước? Huyền, cậu đang nói linh tinh gì vậy?” Nụ cười của Lý Triết Vũ dường như đông cứng lại, cậu ấy hết nhìn Lăng Thần Huyền rồi lại nhìn Kim Nguyệt Dạ, “Vẫn là Dạ trước đây mà!”
“Không đúng!” Lăng Thần Huyền nổi điên, xông đến đẩy Kim Nguyệt Dạ ra, đứng chắn ngay trước mặt Lý Triết Vũ. “Cậu ta hiện giờ cấu kết với tên Sun, chỉ vì kho báu mà trở mặt với mọi người, thậm chí việc cậu mất tích cũng liên quan đến cậu ta…”
“Huyền! Đủ rồi đó!” Lý Triết Vũ đột nhiên nghiêm giọng khiến mọi người đều ngây ra.
Lăng Thần Huyền kinh ngạc quay lại nhìn Lý Triết Vũ, không hiểu mình vừa nói sai điều gì.
Lý Triết Vũ nhìn Lăng Thần Huyền và Kim Nguyệt Dạ, rối thở dài. Cậu ấy đột nhiên quay người đi, kéo Lý Chấn Dực đng đứng im lìm một góc đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ và Lăng Thần Huyền.
“Huyền! Tôi không biết quảng thời gian tôi rời khỏi đây mọi người đã xảy ra chuyện gì, nhưng chuyện lần trước ở dưới đáy giếng, tôi phải cảm ơn Dạ mới đúng.”
Cảm ơn Dạ ư?
Lý Triết Vũ vừa dứt lời, tôi, Tô Cơ và Hiều Ảnh ngơ ngác nhìn nhau. Lăng Thần Huyền đang tức điên người bỗng ngẩn ra, tròn xoe mắt nhìn Lý Triết Vũ.
Lý Triết Vũ nhìn tôi và Lăng Thần Huyền, sau đó bắt đầu kể với giọng rất trầm tĩnh:
“Hôm ở dưới giếng, do không cẩn thận nên tôi bị Sun khống chế. Vì muốn cứu tôi nên Dạ mới mở cửa đá chặn nước ngầm. Sau đó, cũng chỉ vì mở đường cho tôi chạy thoát mà Dạ bị cả đám thuộc hạ của Sun đánh ngất đi.”
“Hoá ra ánh ấy cứu ánh sao?” Tiểu Dực lặng người đi và nhìn Kim Nguyệt Dạ với vẻ ngạc nhiên.
Lăng Thần Huyền cũng không dám tin vào tai mình, mắt trợn ngược lên.
“Đúng thế! Tiểu Dực, em nghe cho kĩ đây, nếu lần này vì em mà Dạ bị thương, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. “Lý Triết Vũ lạnh lùng quay đầu lại nhìn Tiểu Dực. To6u chưa thấy vẻ mặt Lý Triết Vũ đáng sợ như thế bao giờ.
Ngay cả Tiểu Dực cũng biết Lý Triết Vũ đang rất giận, cậu ta cúi đầu ngại ngùng:
“Xin lỗi anh Vũ! Đều là lỗi của em cả. Sau khi xem nhật kí của anh, em mới phát hiện ra có một cô gái rất quan trọng với anh. Thế là em quyết định thay anh bảo vệ cô ấy.”
Mới tôi run lên bần bật, không dám tin những gì mình nghe thấy.
“Em cố ý mượn nhật kí của anh làm thư để tiếp cận với chị Hựu Tuệ. Em đi đến phòng tập piano – nơi an hem mình từng luyện đàn, tới cả cánh đồng hoa oải hương… Em muốn chị Hựu Tuệ mãi mãi nhớ về anh!… Sau này em tường Kim Nguyệt Dạ hại anh nên đã nghĩ cách bào thù giúp anh… Em xúi giục mọi người trong trường phản đối anh Dạ. Hôm ở bến xe bus, anh Dạ chỉ đẩy nhẹ, nhưng em đã cố tình trượt ngã để bị thương. Hôm bỏ phiếu cũng chính em sắp xếp mời chú của anh Dạ đến. Cả hôm nay nữa… dây thừng buộc trên người anh Dạ cũng do em tháo, em muốn anh ấy phải đền tôi…”
Lời nói của Tiểu Dực chẳng khác nào quả bom phát nổ, khiến tất cả đều chết sững người.
Nhìn Tiểu Dực cúi đầu ăn năn, tôi không thể chấp nhận sự thật tàn khốc này. Tất cả những việc này đều do cậu ta sắp xếp sao? Nhìn bề ngoài Tiểu Dực đáng yêu, thuần khiết như vậy, ai ngờ chính là người đứng sau giật dây mọi chuyện. Đây là sự thật sao?
“Em biết sai rồi! Xin lỗi, em không nên lừa gạt mọi người. Xin lỗi anh Kim Nguyệt Dạ, em đã hiểu nhầm anh. Mọi người muốn trừng phạt em thế nào cũng được.”
Tiểu Dực cúi gục đầu. Tất cả những lời cậu ấy nói đều như nhát dao cứa vào tim tôi…
Không thể trách cậu ta hết được, bởi vì chính chúng tôi cùng nghi ngờ, bỏ mặc Kim Nguyệt Dạ?
“Chị Hựu Tuệ…” Tiểu Dực ngoan ngoãn quay về đứng bên cạnh Lý Triết Vũ. Nhìn thấy mặt tôi thẫn thờ như người mất hồn, cậu ta sụt sịt, “Chị… đừng giận Tiểu Dực nhé!”
Tôi hết nhìn vẻ mặt hối lỗi của Tiểu Dực, rồi lại nhìn vẻ mặt nãy giờ lạnh như băng của Kim Nguyệt Dạ. Tôi không biết nên trả lời Tiểu Dực thế nào và thấy lòng nặng trĩu.
Xung quanh lạnh ngắt như tờ, tất cả mọi người đều bồi hồi nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây…
Không biết từ lúc nào, cơn bão đã đi qua. Những hạt mưa trên lá, hiên nhà tí tách chảy xuống.
Những âm thanh đó như gõ nhịp vào tim tôi, khiến lòng tôi chua xót.
FIVE
“Đúng rồi! Hựu Tuệ, Dạ, mau về thôi! Mọi người đều bị ướt hết rồi!” Lý Triết Vũ xoa xoa đầu Tiểu Dực, “Ngay cả mũi Hiểu Ảnh cũng đỏ ửng lên vì lạnh.”
Hiểu Ảnh vừa nghe thấy Lý Triết Vũ nói vậy, đột nhiên nhoản miệng cười, vỗ tay bôm bốp.
“Tốt quá! Bây giờ Vũ đã quay lại, Tiểu Huyền Huyền sẽ không cãi nhau với Dạ nữa! Hựu Tuệ cũng có thể giảng hoà với Dạ.”
“Đúng thế!” Nghe thấy tiếng hò hét inh ỏi của Hiểu Ảnh, Tô Cơ đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay sang nói chuyện vui vẻ với Kim Nguyệt Dạ, “Kim Nguyệt Dạ, bây giờ mọi việc đều đã rõ, không phải cậu hại chết Vũ. Bây giờ Vũ đã bình an trở về, cho nên… cho nên cậu cũng giảng hoà với Hựu Tuệ đi.”
“Ơ… Tôi…” Bị Tô Cơ véo một cái rõ đau, tôi mới định thần lại, mở to mắt nhìn Kìm Nguyệt Dạ, “Kim Nguyệt Dạ! Chúng ta… chúng ta giảng hoà với nhau nhé…”
Bốp bốp bốp! Bốp bốp bốp!
“Đúng đúng đúng! Hựu Tuệ nói đúng lắm!” Tô Cơ và Hiểu Ảnh vỗ tay lia lịa tỏ vẻ hài lòng với “tuyên ngôn” giảng hoà của tôi, “Lăng Thần Huyền, cậu cũng nói gì đi chứ.”
“OK! OK! Nói gì mà lắm thế? Tôi biết rồi…” Lăng Thần Huyền trừng mắt với Tô Cơ, rồi quay sang nhìn Kim Nguyệt Dạ. Mặt hắn đỏ gay, nói lí nhí, “Dạ… Cậu không hại Vũ, bây giờ Vũ đã quay trở lại, cậu… cậu cũng quay lại với mọi người đi!”
“…” Kim Nguyệt Dạ chỉ cúi đầu im lặng.
“Oa! Tốt quá! Cuối cùng tất cả chúng ta đều giảng hoà với nhau. Hiểu Ảnh rất vui!” Hiểu Ảnh sướng đến nỗi vừa la hét om sòm, vừa nhảy nhót xung quanh gốc cây, “Đúng rồi, để chúc mừng Vũ quay lại, Hiểu Ảnh có ý kiến này hay lắm cơ! Ngày kia chúng ta đi thuê một phòng karaoke chơi xả láng đi.”
“Ngày kia? Tại sao lại là ngày kia?” Lăng Thần Huyền gắng sức giữ Hiểu Ảnh đang nhảy như con choi choi lại, định làm mặt nghiêm nhưng không nhịn nổi cười.
“Còn phải hỏi!” Tô Cơ lau nước mắt vì cảm động mọi người lại đoàn tụ như xưa, “Ngày kia là sinh nhật Hiểu Ảnh, con nhỏ này muốn chúng ta cùng đến dự sinh nhật đó mà.”
“Hiểu Ảnh, hoá ra ngày kia là sinh nhật cô à?” Lý Triết Vũ quay lại, cười với Hiểu Ảnh.
“Đúng rồi, đúng rồi!” Hiểu Ảnh nở nụ cười như mặt trời toả nắng, gật đầu lien tục, “Vũ thấy thế nào? Ngày kia chúng ta cùng đi chơi.”
“Ừ, nhất định tôi sẽ đi! Hỏi ý kiến mọi người xem thế nào?” Lý Triết Vũ dịu dàng xoa đầu Hiểu Ảnh, nhìn khắp lượt mọi người xung quanh.
“Haiz… Tiệc mừng Vũ trở về… Vũ đã đồng ý thì tôi còn có gì để nói đây?” Lăng Thần Huyền khoanh tay trước ngực, nháy mắt với Hiểu Ảnh, “Còn sinh nhật của Hiểu Ảnh… nể mặt Vũ tôi sẽ tham gia.”
“Yeah! Vạn tuế!” Hiểu Ảnh phấn khích nhảy cẫng lên, lao đến ôm chầm lấy cổ tôi, “Hựu Tuệ! Hựu Tuệ! Thế nào? Thế nào? Hựu Tuệ nhất định phải đồng ý với Hiểu Ảnh nhé?”
“Oái! Hiểu Ảnh! Bà bỏ tôi ra! Bà sắp làm tôi ngộp thở rồi, tôi muốn không đi cũng không được!” Tôi định đẩy Hiểu Ảnh đang bám dính trên người mình ra mà không được. Lý Triết Vũ mỉm cười bước đến, khẽ đập vào tay Hiểu Ảnh, kéo nhỏ ta sang một bên.
“Hiểu Ảnh, đừng làm thế! Hựu Ảnh đang mệt. Nhưng cứ yên tâm, đã là sinh nhật của Hiểu Ảnh, Hựu Tuệ nhất định sẽ đi.” Lý Triết Vũ nói đoạn, quay đầu lại nhìn tôi, “Hơn nữa tôi từng hứa với Hựu Tuệ, nếu thoát khỏi giếng cổ, sẽ cùng đi hát karaoke với mọi người.”
“Lý Triết Vũ…”
“Vui quá, vui quá! Hựu Tuệ cũng đồng ý rồi! Còn Dạ thì sao? Dạ cũng sẽ đi đúng không?” Hiểu Ảnh giống như chú thỏ con chạy nảy tung tăng, cuối cùng nhảy đến trước mặt Kim Nguyệt Dạ, mắt long lanh nhìn hắn.
Kim Nguyệt Dạ ngước đầu nhìn Hiểu Ảnh, có vẻ hơi động lòng, như rất nhanh, ánh mắt hắn lại lạnh lùng như cũ.
Kim Nguyệt Dạ ngước đầu nhìn Hiểu Ảnh, có vẻ hơi động lòng, nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn lại lạnh lùng như cũ.
“Xin lỗi… Tôi không đi!”
Kim Nguyệt Dạ… Hắn không đi ư?
Yên ắng… Yên ắng…
Nghe thấy câu trả lời của Kim Nguyệt Dạ, không khí ấm cúng phút chốc đóng bang. Ai nấy đều kinh ngạc, quay đầu nhìn Kim Nguyệt Dạ.
“Dạ! Ngày kia cậu có việc gì à?” Lý Triết Vũ vẫn mỉm cười dịu dàng, vừa nói vừa bước đến bên cạnh Kim Nguyệt Dạ.
Kim Nguyệt Dạ lắc đầu, khẽ cười với Lý Triết Vũ:
“Xin lỗi Vũ,hôm đó tôi muốn dành thời gian chuẩn bị cho vỏng thi cuối cùng của cuộc thi giành quyền quản lí khu biệt thự số 23.”
Nghe thấy lời Kim Nguyệt Dạ, cậu vẫn muốn tiếp tục đấu với tôi sao?…”
“…” Kim Nguyệt Dạ không nhìn tôi, chỉ thò tay vào túi lấy cái dì đó, rồi từ từ xoè tay ra, “Tôi không chỉ tiếp tục cuộc đấu, mà tôi còn nhất định hải thắng.”
Vù!
Nhìn thấy nắm rêu trong tay Kim Nguyệt Dạ, toàn bộ người đều im lặng.
“Theo lời hứa khi nhận thẻ PK, Tô Hựu Tuệ, cô phải rút lui khỏi cuộc thi giành quyền quản lí khu biệt thự 23.”
“…”
Tôi kinh ngạc nhìn Kim Nguyệt Dạ, trong đầu như hiện lên vòng xoáy hun hút.
Sao lại thế này? Sao lại thành ra thế này? Vừa rồi rõ ràng rất vui vẻ, mọi người đều tha thứ cho Kim Nguyệt Dạ. Tại sao… tại sao Kim Nguyệt Dạlại không tỉnh ngộ, đến bây giờ vẫn không chịu quay đầu lại?
“Dạ! Cậu đang làm trò gì thế? Nhớ tụi này cứu mà cậu mới thoát chết.”
“Hựu Tuệ không lấy được rêu trong giếng cổ sao?”
“Kim Nguyệt Dạ! Anh quá đáng vừa thôi! Tại anh dùng dây thừng trói chị Hựu Tuệ lại, chị ấy mới không lấy được rêu.”
“Kim Nguyệt Dạ! Tại sao đến bây giờ cậu vẫn chưa tỉnh ngộ? Vẫn muốn giúp tên Sun sao?”
Kim Nguyệt Dạ giơ nắm rêu đến trước mặt tôi và mọi người, ánh mắt kiên định: “Tính mạng của tôi là do các người cứu, cho nên cuộc thi lần này coi như hoà. Cuộc đối đầu tiếp theo chúng ta sẽ phân thắng bại.”
…
Không ai hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Tại sao niềm vui lúc nào cũng ngắn ngủi như vậy? Tại sao kết thúc không phải lúc nào cũng là hạnh phúc? Tôi có nên đón nhận trận đấu không hồi kết này và làm đối thủ của Kim Nguyệt Dạ?
“Vũ, xin lỗi nhé! Tôi làm thế là có lí do riêng. Hi vọng cậu hiểu cho!”
Giọng Kim Nguyệt Da lại vang lên, nhưng lần này hắn nói với Lý Triết Vũ.
“Hiểu á? Cậu muốn Vũ hiểu thế nào hả?” Lăng Thần Huyền sực tỉnh, lửa giận cháy ngùn ngụt, lao vào giữa Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, “Kim Nguyệt Dạ! Cậu có bị điên không? Chỉ vì cái kho báu không đâu vào đâu mà bất chấp tình cảm bạn bè! Được… được lắm, cậu… cậu biến đi, biến về chỗ tên Sun mà đào kho báu. Cậu và tên Sun đó đúng là đồ tham lam, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”
“Huyền! Cậu im đi…” Lý Triết Vũ cắt ngang lời Lăng Thần Huyền, nhìn Kim Nguyệt Dạ với ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, “Dạ… Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu nhất định phải làm thế ư?”
Kim Nguyệt Dạ hơi nhướng mày, nhún vai cười như không có chuyện gì, ánh mắt hướng về phía tôi.
“Vũ… Chuyện này không liên quan đến cậu, đây là việc riêng của tôi và Tô Hựu Tuệ.”
Rầm…
Tiếng sấm lại rền vang trên bầu trời.
Hoá ra vừa rồi không phải là sau cơn mưa trời lại sáng, mà chỉ là điềm báo cơn bão khác sắp ập đến…
Bầu trời khu biệt thự số 23 trong nháy mắt lại trở nên u ám vô cùng. Tôi có linh cảm, trận bão sắp tới sẽ khủng khiếp hơn nhiều…
Tôi đã quay trở về
Vẫn là khu biệt thự số 23 quen thuộc
Được gặp lại bạn bè
Nhưng…
Dường như có cái gì đó không còn giống trước đây…
By: Lý Triết Vũ
Hết tập 9