Địa điểm:
Nhà Kim Nguyệt Dạ
Nhà Tô Hựu Tuệ
Vườn trẻ Ban Mai
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Thôi Hiểu Ảnh: Nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh
Đức
Kim Nguyệt Dạ: Nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng
Dương
Tại sao lại thế?
Hắn ở trong ngôi biệt thự có thảm cỏ xanh mượt
trải dài
Mà lại dường như chẳng có gì!
Nói theo cách cường điệu hơn, hắn vẫn phỉa ăn
mì úp trừ bữa
Này, này… Tô Hựu Tuệ, bình tĩnh nào!
Đừng phung phí lòng cảm thông của mình
Có thể đây chỉ là một cái bẫy mà thôi
Đứng trước cửa nhà
Kim Nguyệt Dạ, tôi mân mê tờ địa chỉ, lòng bối rối, do dự…
Làm thế nào nây giờ? Có nên vào không?
Không biết giờ hắn đang làm gì nhỉ? Chắc là đang
buồn lắm! Bố mẹ chắc mắng dữ lắm. Hay là…
Tôi cứ đi đi lại lại không biết bao nhiêu lần trên
thảm cỏ xanh mượt trước cửa nhà hắn. Nhìn thảm cỏ trải dài và ngôi biệt thự
sang trọng, tên Kim Nguyệt Dạ này đúng là con nhà đại gia có khác…
“Cô còn định thám thính nhà tôi đến bao giờ?”
Oái! Là giọng của Kim Nguyệt Dạ! Chết rồi! Hắn
nhìn thấy tôi rồi! Làm gì bây giờ?
Ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách! A lê hấp…
Chạy!
Ai da! Ai da… Tại sao… Tại sao không chạy được thế
này?
Vừa quay đầu lại đã thấy bàn tay Kim Nguyệt Dạ
đang túm chặt lấy cổ áo tôi, cười hì hì nhìn thẳng vào mặt tôi!
“Hi, lâu không gặp…” Tôi lí nhí trong miệng.
“Đã đến nơi rồi sao còn định chạy?” Kim Nguyệt Dạ
cười tít.
“Đó là vì… là vì… tôi chỉ tiện đường đi qua đây ý
mà! Ha ha ha…”
“Nhà cô và nhà tôi không cùng quận với nhau, làm
sao mà lại tiện đường được hả đồ ngốc!”
“Tôi…tôi muốn đi lòng vòng quanh thành phố để ngắm
cảnh ý mà! Không được à?” Tại sao hắn lại biết nhà tôi ở đâu nhỉ?
“Hơ hơ hơ… Dúng là nói dối mà không biết chùi mép!
Đi theo tôi!”
“Hừ? Đi dâu? Đợi đã! Kim Nguyệt Dạ, đừng có kéo
tôi…”
Mười phút sau, tôi đã đứng trong nhà Kim Nguyệt Dạ
…
“Bé Hựu Tuệ, sao mặt lại thôn ra vậy?”
Kim Nguyệt Dạ ngồi bệt xuống nền nhà phòng khách,
nhìn tôi chòng chọc.
“Đây là…”
“Hả? Ừ…”
Sao lại thế này nhỉ? Phòng khách rộng thênh thang
nhưng vô cùng trống trải, ngay cả tiếng nói cũng có thể vọng lại. Đây chính là
nhà của Kim Nguyệt Dạ sao?
“Thảm đâu? Đèn pha lê đâu? Đồ điện tử cao cấp? Còn
cả ghế sôpha đắt tiền nữa…
“Cô lảm nhảm gì vậy?”
“Một căn phòng như thế này đáng nhẽ phỉa có những
thứ đó chứ?”
Tên Kim Nguyệt Dạ này rốt cuộc là người thế nào? Sống
trong căn biệt thự lớn như vậy nhưng trong nhà lại chẳng có thứ đồ đạc gì. Lẽ
nào những người lắm tiền nhiều của đều mắc chứng lập dị?
“Hơ hơ, đúng vậy! Ngay đến bản than tôi còn chưa
nuôi nổi thì sao có tiền mua những thứ đó chứ?” Nhìn hắn nằm ườn xuống nền nhà,
cảnh tượng trước mắt khiến người ta có cảm giác kì cục khó mà mô tả được…
Cả căn phòng khách rộng đến mấy trăm mét chỉ có độc
một cái bếp từ và một nồi nước sôi sung sục, trên nền nhà vương vãi mấy gói mì
ăn liền cùng ít vỏ thuốc…
“Không nuôi được cả bản thân mình à? Nhưng nghe
người ta đồn thổi thì không phải như vậy…”
Chẳng nhẽ hắn vì một nguyên nhân nào đó mà đoạn
tuyệt với gia đình? Hay vì người yêu mà bỏ nhà ra đi…
“Người ta đồn thổi cái gì? Thiếu gia nhà giàu à?
Ha ha… ha ha ha!” Kim Nguyệt Dạ ôm mặt cười sặc sụa. “Tô Hựu Tuệ! Cô thật ngây
thơ! Mấy tin đồn nhảm nhí đó mà cũng tin à? Đây mới chính là cuộc sống của tôi!
Ha ha ha…”
“Sao tôi lại phải thất vọng chứ?” Tên này đúng là
chứng nào tật nấy, dù ở cự li gần thế này, nhìn hắn khá đẹp trai, nhưng cũng đừng
tự đắc thế chứ!
“Hơ hơ, chắc cô lại đang gắn mấy chi tiết li kì sướt
mướt trong phim vào tôi hả? Cuộc sống của tôi hiện giờ rất tốt, chẳng có ai quản
lí mà cũng chẳng có ai làm phiền cả, hơ hơ…”
Không biết tại sao mặc dù hắn cười nhưng tôi lại cảm
thấy hơi buồn!
“Vậy bố mẹ khôn ở cùng cậu sao?”
“Tôi không có bố mẹ!”
“Không có bố mẹ?”
“Lạ lắm sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, thăng cha này tuy vẫn cười tươi
nhưng ánh mắt co vẻ gì đó không ổn!
Chẳng nhẽ… hắn là trẻ mồ côi?
Bỗng nhiên trước mắt tôi hiện lên hình ảnh một đứa
trẻ mồ côi cô độc, bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, còn bên trong chỉ có hắn với
căn phòng rộng thênh thang và một lò lửa bập bùng cháy. Rồi đến lúc không còn đủ
tiền mua củi, ngọn lửa nhỏ bé trong lò kia cũng sẽ tắt ngấm…
“Tô Hựu Tuệ, chuyện gì vậy? Sao cô lại nước mắt nước
mũi đầm đìa thế kia?”
Khóc? Tôi khóc ư? Tôi bất giác đưa tay lên lau mắt,
đúng là có nước mắt thật… Tô Hựu Tuệ, may làm sao vậy? Sao lại vì một câu nói của
hắn mà khóc chứ?
“Tô Hựu Tuệ, không đến nỗi thảm thương như cô nghĩ
đâu. Chỉ là không có bố mẹ thôi mà, tôi sống như vậy đã mười năm rồi. Cô xem,
tôi chẳng phải vẫn sống tốt sao, vả lại tôi đã quen rồi!” Kim Nguyệt Dạ vươn
vai rồi lại nằm vật xuống nền nhà…
Mười năm…
Đồ ngốc, cuộc sống thế này mà cũng quen được là
sao?
Mười năm trước, Kim Nguyệt Dạ bây giờ cũng chỉ là
một đứa bé chưa đầy sáu tuổi…
…
“Thôi chết! Nước sôi rồi!”
Trước mắt tôi là một Kim Nguyệt Dạ mặc bộ đồ thể
thao hang hiệu, đang lúi húi nấu mì, tôi chợt thấy mình đúng là chẳng hiểu tí
gì về hắn cả… Chẳng biết nhóm Lý Thiết Vũ có hiểu rõ hoàn cảnh của Kim Nguyệt Dạ
không? Hắn không có người than nào ư? Nhưng một cô nhi không nơi nương tựa tại
sao lại có căn nhà lớn như vậy? Lại có được phong thái quý tộc như thế…
“Này, Tô Hựu Tuệ, trông bộ dạng của cô gớm quá, đừng
có bắn nước mũi vào bát của người ta”. Kim Nguyệt Dạ hét lên kinh ngạc
“Cậu… Tôi đâu có chảy nước mũi? Cậu…cậu muốn chết
hả? Hu hu hu…” Tại sao tôi lại khóc thảm thương đến thế? Tôi đâu phải là trẻ mồ
côi, mà cái tên cô nhi đẹp trai trước mặt tôi vẫn còn đang vui vẻ nấu mì cơ mà!
“Eo ôi! Nước mũi, nước mũi lòng thong kiaf1 Cô qua
bên kia đi, đừng xích lại gần bát mì của tôi!” Kim Nguyệt Dạ xem tôi như đứa trẻ
thò lò mũi xanh. Tức thật! Xem như nước mắt vừa nãy tôi tự khóc cho mình vậy…
“Hơ hơ! Ngốc xít… Lại đây nào!”
Tên đó bỗng im lặng nhìn tôi, rồi rút ra một cái
khăn tay đưa cho tôi. Thoắt một cái, tôi nhhuw trở lại với cảm giác lần đầu
tiên gặp hắn… cũng dịu dàng như vậy, sự dịu dàng khiến tôi thổn thức…
“Đây mà là ngọc nữ của trường Minh Đức sao? Kể cả
biết mình ngố thì cũng phải giả bộ một tí cho xứng danh chứ!”
“Cậu, cậu sau này định sống như thế nào đây?” Tôi
sực nhớ ra lí do mình đến đây, hắn là một cô nhi, đã thế còn bị đuổi học thì
sau này biết sống thế nào?
“Thế nào là sao?”
“Thì sau này cậu định sống tiếp thế nào?” Bị đuổi
học chẳng khác nào cắt mất đường sống của hắn, tương lai hắn rồi về đâu?
Tôi thấy lòng mình nặng trĩu.
“Sau này? Thì vẫn nhu vậy thôi! Có nhiều thời gian
đi làm thêm hơn, chẳng phải lo lắng chuyện học hành, thế này tốt quá còn gì?”
Không phải! Không phải thế! Nếu không phải tại
tôi, hắn sẽ có một tương lai tươi sang, chỉ cần hắn đỗ đại học thì sẽ không phải
khổ cực thế này nữa! Tất cả là tại tôi…
“…Kim Nguyệt Dạ… Xin lỗi!”
“Hả? Sao phải xin lỗi?”
“Nếu không phải tại tôi thì cậu sẽ không bị đuổi học…”
“Hơ hơ hơ hơ, bé Hựu Tuệ này! Nếu có định diễn vở
‘anh hung cứu mĩ nhân’ thì tôi cũng phải chọn một em xinh xắn đáng yêu, ba vòng
đều chuẩn chứ! Bộ cô nghĩ tôi bị bại não mà đi nhận tội thay cô? Hơ hơ hơ…”
“Cậu…”
Trời ơi, sao… sao lại có chuyện ngược đời thế này,
rõ rang túng quẫn đến mức phải ăn mì để trừ bữa vậy mà mọi động tác, cử chỉ của
hắn trông vẫn… vô cùng quý tộc…
Tôi lấy tay gõ lia lịa vào đầu mình. Tỉnh lại! Tỉnh
lại ngay! Không được để trúng tà của hắn.
“Cô vốn đã gốc lại định biến mình thành thiểu năng
chắc? Đúng rồi, cô đến đây làm gì?”
“À! Lý Triết Vũ đưa cho tôi địa chỉ nhà cậu, với lại
sáng nay thấy cậu không được khỏe nên đến thăm…”
Oái! Tôi đến đây để thăm bệnh mà, sao lại quên
béng mất nhỉ?
“Chà cô đến đây vì lo cho tôi sao? Bé Hựu Tuệ phải
lòng tôi rồi đúng không?”
“Cái gì… cái gì?” Hắn đột nhiên dí sát mặt về phía
tôi làm tôi giật nảy mình, khoảng cách gần đến mức tôi cảm nhận được cả hơi thở
của hắn.
“ Mà thôi! Coi như tôi chưa nói gì hết! Bệnh thường
thôi uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏe ngay!”
“Bị bệnh mà cậu còn ăn mì úp à?” Hắn nghĩ hắn là
mình đồng da sắp sao?
“Vậy tôi phải ăn gì nào? Thế cô đến thăm bệnh nhân
mà chẳng đen theo quà cáp gì à?” Nhìn ánh mắt trách móc của hắn, tôi cũng thấy
hổ thẹn trong lòng. Nói cũng đúng, mang tiếng là đến thăm bệnh với xin lỗi thế
này mà lại trơ mắt ngồi nhìn hắn ăn mì úp sao?
“Tôi… Vậy chờ tôi ra ngoài mua ít đồ nhé, cậu
thích ăn gì nào?”
“Này! Đợi đã!”
Kim Nguyệt Dạ đột nhiên đứng dậy, tôi đang chuẩn bị
đi mua đồ thì bị hắn kéo giật lại, tôi mất thăng bằng lăn quay xuống đất…
Quái lạ, mặt đất sao lại vừa mềm vừa ấm thế này?
Lúc tôi kịp hoàn hồn thì thấy mình đang ngã vào
lòng của Kim Nguyệt Dạ…
“Cậu… cậu không sao chứ?” Tôi giãy giụa cố ngồi dậy
nhưng không nhúc nhích nổi.
“Oái… Cậu… cậu muốn làm gì?” Hắn đột nhiên thay đổ
vị trí nằm đè lên người tôi.
Nụ cười rạng rỡ như thiên thần đó càng lúc càng gần
mặt tôi, hơi thở ấm áp cứ mỗi lúc tiến hơn…
Làm sao bây giờ? Phải làm gì bây giờ? Tô Hựu Tuệ!
Không được, mày phải tỉnh táo lại ngay, không được để thằng cha háo sắc này thừa
cơ ức hiếp!
“Đền ơn thôi! Cô hại tôi bị bệnh, lại còn bị đuổi
học, đây coi như báo đáp!”
Báo đáp? Lấy than mình báo đáp? Không được…
Tôi cố sống cố chết vùng dậy, nhưng hắn khỏe như
voi, cái bản mặt đáng ghét kia càng lúc càng gần, đến cả long mày cũng nhìn rõ
mồn một. Hắn định làm gì? Hôn tôi ư? Không! Tôi không muốn thế…
Khổ nỗi tôi không thể cử động được, mặt nhăn lại hết
cỡ, môi mím chặt, mắt nhắm tịt…
Ơ, sao không có âm thanh gì vậy? Chẳng thấy tên đó
có động tĩnh gì hết! Tôi từ từ mở mắt, bắt gặp một đôi mắt không chút biểu cảm…
“Hơ hơ, hơ hơ…” Hắn ta lại còn cười được!
“Hơ hơ hơ hơ…”
Có gì đáng cười chứ? Thằng cha đó còn bò lăn bò
toài ra đất cười ngặt nghẽo, cười điên đảo…
Nhưng nhìn điệu bộ cười đến run người của hắn,
lòng tôi như trút được gánh nặng, hắn lại trêu chọc tôi đây mà! Tô Hựu Tuệ ơi
là Tô Hựu Tuệ, mày đã bị hắn lừa bao lần rồi mà vẫn chưa sang mắt ra sao!
Khắp nơi đã bị bong tối bao phủ, ánh đèn đường nhập nhoạng…
“Hắt xì!”
Đột nhiên một chiế áo được đắp lên vai tôi.
“Hôm nay có gió mùa, cô không xem dự báo thời tiết à? Cũng may tôi có mang thêm áo khoác…” Kim Nguyệt Dạ mặc một cái áo sơ mi mỏng tanh, cười híp mắt nhìn tôi.
“Cảm ơn!” Tôi bỗng thấy tim mình loạn nhịp. Hai chúng tôi đột nhiên nín thinh. Bầu không khí tĩnh lặng này thật là đáng sợ, tôi vội đổi chủ đề:
“Ừm, Kim Nguyệt Dạ, sau này cậu muốn làm nghề gì?”
“Làm bác sĩ!”
“Bác sĩ?”
Tôi kinh ngạc khi nghe thấy câu trả lời đó. Nếu hắn là bác sĩ thật thì các bệnh nhân đáng thương thể nào cũng trở thành đối tượng để hắn “chọc ngoáy” cho xem!
“Bố mẹ tôi trước kia cũng là bác sĩ ở một bệnh viện, hồi hai người còn ở nhà, mỗi ngày dều có rất đông bệnh nhân dến cảm ơn…” Kim Nguyệt Dạ nhìn xa xăm như đang kể chuyện về một người khác.
“Ồ… Thế… thế à?” Hóa ra hắn có bố mẹ! Nhưng bố mẹ hắn đi đâu mất rồi? Tại sao lại bỏ hắn một mình như vậy?
“Ê! Đồ ngốc! Vẻ mặt cô thế là sao?”
“Làm bác sĩ thu thập không tồi, lại được mọi người kính trọng. Tương lai có nuôi con heo ngốc như cô trong nhà cũng không sợ chết đói! Hà hà…” Kim Ngyệt Dạ tay chống cằm ra vẻ trầm tư.
“Cậu nói cái gì? Ai là heo ngốc hả? Tôi không cần cậu phải nuôi! Hừ!” Vừa mới nghĩ hắn cao thượng, bây giờ lại hiện nguyên hình tên chồn hôi!
“Anh ơi, mua cho chị gái xinh đẹp này một bông hoa đi, em còn hai bong thôi…” Giọng yếu ớt vang lên làm gián đoạn câu chuyệ của chúng tôi, có một đứa bé gái tầm mười tuổi ăn mặc nhếch hác, run lập cập trong gió rét, nhìn chúng tôi với ánh mắt van xin.
“Ừ, bao nhiêu tiền một bong?”
“Mười đồng ạ!” Đôi mắt cô bé sang bừng hi vọng, giơ cao bong hoa trong tay.
Những mười đồng cơ á? Sao đắt thế?” Tôi nhíu mày, bình thường chỉ có hai đồng một bong thôi mà!
“Trả em hai mươi đồng này!” Kim Nguyệt Dạ rút tiền từ trong túi ra dúi vào tay cô bé.
“Này, đắt quá thì phải!” Tôi ké tay hắn, thằng cha này bình thường mặc cả ác liệt lắm cơ mà.
“Cảm ơn anh! Anh thật tuyệt vời!” Bé gái đưa cho Kim Nguyệt Dạ bong hoa, chạy vụt đi.
“Hừ, hoa hồng loại này trong cửa hang chỉ có hai đồng là mua được cả bó, ngốc!”
“Cô thích hoa không?” Kim Nguyệt Dạ không thèm đến xỉa đến lời tôi nói, cười híp mắt.
“Tôi… tôi không cần!” Tôi bĩu môi nhin bông hoa trong tay Kim Nguyệt Dạ, lí nhí trả lời mặc dù trong lòng không hề nghĩ thế.
“Ồ, thế hả? Vậy sao cô lại giữ bông hoa chặt thế?”
Á…
Ối trời ơi! Không biết từ lúc nào tay tôi lại tự động giơ ra cầm chặt bong hồng trong tay Kim Nguyệt Dạ.
Xấu hổ chết mất thôi!
Tôi vọ àng tự dánh vào tay mình, thấy giận mình quá đi mất…
“Hơ hơ hơ!”
“Híc…”
“Dù sao tôi mua hoa này cũng để cho cô mà!” Kim Nguyệt Dạ nháy mắt mỉm cười.
“Thật… thật sao?”
Ôi chao, đây là cảm giác gì thế này? Tôi thấy mình lâng lâng như bay lên tận thiên đường…
Hừu, dù đó là một bong hoa đã nát bươm… nhưng xem ra thằng cha Kim Nguyệt Dạ cũng có lúc da lăng ra phết! Hê hê!
“Trả tôi đi!” Kim Nguyệt Dạ đột nhien chìa tay ra trước mặt tôi.
“Trả cái gì!” Tôi trợn tròn mắt không hiểu.
“Hai mươi đồng?”
“Hai… hai mươi đồng? Nghĩa là sao?”
“Tiền trao cháo múc, tôi đưa hoa cho cô rồi, giờ cô phải đưa tiền cho tôi chứ còn gì!”
“… Cậu… cậu có nhầm không vậy? Làm gì có chuyện con trai tặng hoa cho con gái lại đòi con gái trả tiền hả?”
“Ủa? Tôi có nói tặng cô đâu? Hơn nữa, cô cũng thấy rồi đấy, bây giờ tôi phải chạy ăn từng bữa, làm gì có thừa tiền để làm mấy chuyện vô vị kiểu này?”
“Vậy… vậy tôi… tôi không cần hoa nữa! Cậu cầm về đi!”
“Không được! Hàng đã bán miễn trả lại!”
“Cậu… cậu cậu cậu cậu cậu! Đồ mặt dày!”
“Hơ hơ! Không có tiền à? Vậy… hay là cô đem bán hai bông hoa này đi! Tiền bán được trả lại cho tôi! Chậc, đúng là xui tận mạng, cô còn nghèo khiết xác hơn tôi!”
“Cậu muốn tôi bán chỗ hoa này?”
“Không bán thì thôi, nhưng vẫn phải trả tôi tiền, nhiều nhặn gì đâu, chỉ có hai mươi đồng thôi mà! Hơ hơ!”
“Kim Nguyệt Dạ! Đồ đểu giả!”
“Hơ hơ, bé Hựu Tuệ cố lên! Chẳng nhẽ có bán mấy bong hoa này mà bé cũng không làm nổi?”
“Cái gì? Tôi sẽ bán cho cậu xem!”
Đến tối, khi tôi về đến nhà, papa mama đã đi ngủ từ lúc nào…
Vừa ngáp vừa đẩy cửa phòng, vứt cặp sách lên giường, tôi ngồi trước máy tính.
Ngọn gió thần sầu: Tô Cơ, Tô Cơ, bà có online không?
Mưa phùn tháng ba: Đây, đây… tôi đợi bà nãy giờ… Bà chết dẫm ở đâu vậy mà bây giờ mới online?
Ngọn gió thần sầu: Tôi đi chết ở nhà Kim Nguyệt Dạ chứ ở đâu!
Mưa phùn tháng ba: Á! Bà… bà đi báo đáp hắn thật à?
Ngọn gió thần sầu: Bà chán sống rồi hử? Tôi chỉ đi đến cảm ơn hắn thôi.
Mưa phùn tháng ba: He he, thật sao? Vậy nhà hắn như thế nào? Sa hoa và lộng lẫy lắm à?
Ngọn gió thần sầu: Căn phòng rất lớn… nhưng…
Mưa phùn tháng ba: Nhưng cái gì? Bộ nhà hắn thàng trữ đồ quốc cấm sao?
Ngọn gió thần sầu: Không phải thế, chỉ là… trừ bức tường, nền nhà và trần nhà ra thì chẳng còn thứ gì nữa!
Mưa phùn tháng ba: What? Hay bà vô nhầm nhà? Hay là nhà hắn bị trộm lẻn vào khuôn sạch đi rồi?
Ngọn gió thần sầu: Không phải trộm, mà là gia cảnh bần hàn, tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết hắn không phải là “đại thiếu gia” như mọi người đồn đại.
Mưa phùn tháng ba: Bà chắc chứ?
Ngọn gió thần sầu: Tất nhiên!
Ở trong căn phòng đó đến mấy tiếng đồng hồ, lại được tận mắt chứng kiến cuộc sống của Kim Nguyệt Dạ, tôi sao không chắc chắn được chứ.
Mưa phùn tháng ba: … Thảo nào hắn phải đi làm thêm, nhưng Hựu Tuệ à, bây giờ hắn bị đuổi học rồi, đến cơ hội đổi đời duy nhất cũng bị bà cướp mất… Thật không ngờ hotboy trong mơ của bao nhiêu nữ sinh lại bị rơi vào thảm cảnh như vậy…
Ngọn gió thần sầu: Không đến mức bi thảm như bà nói đâu, Tô Cơ. Dù sao hắn vẫn có cơ hội đi học lại mà, Kim Nguyệt Dạ sẽ vẫn là Kim Nguyệt Dạ thôi!
Đúng vậy! Hắn là thiên tài số một Kim Nguyệt Dạ! Không thể đầu hàng sớm như vậy được! Nghĩ bụng tôi thấy còn một chút hi vọng, mong rằng ngày mai tỉnh dậy mọi chuyện sẽ khác.
“Ôi! Hựu Tuệ hôm nay cậu xinh quá đi! Đúng là công chúa trường Minh Đức có khác!”
“Hựu Tuệ, cho mình xin chữ kí đi!”
“Hựu Tuệ, lần này cậu đứng đầu trường Minh Đức đấy! Hơn nữa còn hơn người đứng đầu trường Sùng Dương đến mấy điểm liền! Ha ha… Sùng Dương không có Kim Nguyệt Dạ làm sao thắng nổi Minh Đức chúng ta?’
“Hựu Tuệ…”
…
Đây chính là cuộc sống mà tôi hằng mơ ước, trở thành một Tô Hựu Tuệ hoàn hỏa trong mắt mọt người…
Nhưng sao tôi lại không thấy vui như trước? Không có Kim Nguyệt Dạ, Tô Hựu Tuệ này “ độc bá võ lâm”, đáng nhẽ phải ngẩng mặt lên trời mà cười dung sướng chứ? Chỉ có điều, lòng tôi sao lại…
Một ngày…
Hai ngày…
Chớp mắt, một tuần đã trôi qua.
Ngày nào tôi cũng sống trong tiếng hoa hô và tán thưởng của mọi người.
Nhưng thật kì lạ, tôi dần nhận ra mình thiếu hụt một cái gì đó, trong lòng vô cùng trống trải…
“Này, bà biết tin gì chưa? Có một học sinh trường Sùng Dương nhìn thấy Kim Nguyệt Dạ đang làm thầy nuôi dạy trẻ ở trường mầm non Ban Mai thuộc trường cấp ba Sùng Dương đấy! Ngày nào cũng phải chăm sóc cả lũ trẻ con lớp lá, thật tội quá!”
“Bà đùa à? Thiên tài trường Sung Dương mà phải đi làm thầy nuôi dạy trẻ sao?”
…
Kim Nguyệt Dạ? Thầy gáo mầm non? Tôi vội dỏng tai lên hóng hớt chuyện tụi Tô Cơ và Hiểu Ảnh đang thì thầm với nhau.
“Sau khi thay x vào phương trình này, kết quả sẽ là…”
Đang giờ học mà chỉ lén lút chúi đầu vào nói chuyện riêng, thảo nào kết quả học tập của hai con nhỏ này kém vậy. Tôi lắc lắc đầu cố tập trung nghe thầy giảng bài, nhưng cái tai lại không chịu nghe lời, cứ dỏng lên để hóng chuyện.
“Tô Cơ, tụi mình có nên giúp Kim Nguyệt Dạ không?”
“Tôi cũng muốn thế! Nhưng bà cũng biết tính của mama tôi đấy, vừa cổ lỗ lại cứng nhắc, nhất quyết không cho Kim Nguyệt Dạ đi học lại, nếu cứ thế này e là chẳng có hi vọng gì đâu!”
“Bên Tiểu Huyền Huyền cũng đang ngĩ cách! Nhưng chắc cũng bó tay thôi! Mà tôi nghe Huyền nói Kim Nguyệt Dạ chẳng hề lo lắng gì cả, ngày nào cũng chỉ chăm chăm đi làm thêm!”
Hóng được câu chuyện của hai nhỏ bạn mà lòng tôi nặng trĩu, tay xoay tròn bút theo thói quen.
Kim Nguyệt dạ đang làm them ở nhà trẻ sao?
Hay chính xác là hắn đã hết hi vọng được đi học lại?
Tôi nên làm thế nào đây? Cứ khoanh tay đứng nhìn hắn vứt bỏ lại tương ali sang lạn…
Cả ngày hôm nay đầu óc tôi chỉ nghĩ đến Kim Nguyệt Dạ.
Khi tôi tỉnh táo lại, vừa ngước đầu lên đã nhìn thấy bốn chữ chói lòa: Nhà trẻ Ban Mai. Trời… sao… sao tôi lại đi đến đây thế này?
Chà sân trường vắng lặng, có lẽ bọn trẻ đang học trong lớp.
Cầu trượt và xích đu trông đáng yêu quá! Lại có cả ngựa gỗ nữa này…
Haiz, thấy nhớ ngày xưa quá, bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ chợt ùa về…
Tôi bước đến chỗ ngựa gỗ, dáo dác nhìn xung quanh.
Không có ai cả!
He he he he…
Hai mắt sáng long lanh, tôi chạy lại ngồi lên một chú ngựa gỗ…
Phi nào… phi nào…
Cảm giác như được trở alij năm tháng ấu thơ vô tư hồn nhiên, những tháng ngày chan chứa nụ cười…
“E hèm!”
Ối! Có tiếng người! Tôi quay lại phía sau…
“Tô Hựu Tuệ! Cô… cô đến đây làm gì?” Kim Nguyệt Dạ dẫn theo một đám trẻ lít nhít đột nhiên xuất hiên ở cửa phòng học, trợn tròn mắt nhìn tôi như quái vật.
“À! Tôi… tôi muốn xem thử xem con ngựa gỗ này có… có chắc không thôi…” Hu hu hu hu… Tô Hựu Tuệ, mày biết giấu mặt vào đâu bây giờ? Bị bắt quả tang ngay tại chỗ.
“Thế nó có chắc không?” Kim Nguyệt Dạ cố nín cười hỏi tôi.
“Chắc… Rất chắc… ha ha ha…” Tôi cố hết sức giẫm chân xuống mặt đất.
Sao… sao không đứng dậy được thế này?
Tôi… tôi hình như bị kẹt vào chỗ ngồi rồi, làm sao bây giờ?
“Bà già kia, mau tránh ra, trả ngựa gỗ lại cho bé Cường!” Một thằng nhóc lao xồng xộc đến, ngông nghênh quát lên với tôi.
Bà già? Trẻ con thời nay sao lại láo toét thế nhỉ? Thằng ranh đáng ghét!
“Nhóc con, phải gọi chị chứ!” Tôi gắng kìm lửa giận, nhẹ nhàng nói, còn chú ý nhấn mạnh vào chữ “chị”
“Bà già xuống ngay đi! Nhanh lên!” Thằng ranh thối tha đó vẫn hoàn toàn không coi tôi ra gì, chạy lại kéo tay tôi ra.
Oái! Không xong rồi, con ngựa gỗ này làm sao vậy? Chẳng nhẽ mới bị biến nhỏ lại?
Làm thế nào bây giờ? Làm sao đây? Tôi lo lắng, mồ hôi chảy ròng ròng!
“Bà chị này làm trò gì vậy?”
“Không biết nữa! To đầu như vậy còn chơi trò của con nít! Xấu mặt quá đi!”
“Chị ta còn không chịu xuống nữa kìa! Lêu lêu đi các bạn…”
“…”
“Xuống thôi!” Kim Nguyệt Dạ mỉm cười chìa tay về phía tôi.
“Làm… làm gì vậy?” Tôi hậm hực.
“Đương nhiên là giúp cô xuống ngựa rồi! Chẳng nhẽ cô muốn ngồi ở đấy cả đời sao?”
Híc híc híc… Tất nhiên là không rồi…
Mặt tôi méo mó, chìa tay ra, mấy phút sau đã được giải thoát khỏi con ngựa gỗ đáng ghét.
“Bé Hựu Tuệ, sao bé lúc nào cũng thích làm những chuyện đáng xấu hổ thế nhỉ?” Kim Nguyệt Dạ cười châm chọc.
“Hừ! Cái gì là chuyện đáng xấu hổ hả? Tôi nghe nói cậu làm them ở đây nên…” Thôi tiêu rồi, sao lại buột miệng nói với hắn chân tướng sự việc chứ.
“Ô hô! Cô đến tận đây chỉ vì muốn gặp tôi sao?”
“Đâu có!” Lại thế rồi, lại thế rồi, mặt hắn sao cứ dí sát vào mặt tôi như vậy chứ?
“Hơ hơ hơ hơ, đã đến đây rồi thì tiện thể giúp tôi một chút đi, bé yêu!”
Tôi xoa xoa chỗ bị đau, mặt nhăn như cái bị rách, Kim Nguyệt Dạ lôi tôi vào phòng học cùng tụi nhóc.
“Ối trời ơi! Có… có chuyện gì xảy ra vậy? Đại chiến thế giới lần thứ ba sao?
Tôi thật không dám tin vào mắt minh.
Căn phòng rộng khoảng năm chục mét vuông, sách vở, miếng xếp hình, đồ chơi vứt tứ tung trên sàn. Ngay cả bàn ghế cũng bị lật đổ, nằm ngổn ngang trong phòng. Nơi đây thật chẳng khác gì mới bị một trận lốc xoáy càn quét…
Đám trẻ chạy ùa vào phòng, hò hét, chạy nhảy khắp nơi.
“Cô giúp tôi quét dọn nền nhà sạch sẽ nhé! Lộn xộn thế này bọn trẻ dễ bị ngã lắm.” Thằng cha Kim Nguyệt Dạ thản nhiên sai bảo tôi như người hầu.
“Hôm nay giáo viên dạy cùng tôi bị ốm, chỉ có một mình tôi thôi, đang không biết xoay sở thế nào may mà cô đến giúp! Hơ hơ!”
“Á!” Một thằng nhóc đột nhiên hét toáng lên làm tôi và Kim Nguyệt Dạ tim bắn khỏi lồng ngực.
“Có chuyện gì vậy?”
“Thầy Kim, Tiểu Cường… Tiểu Cường tè dầm rồi ạ!”
“Ai cho mày nói to thế hả!”
“Thầy ơi, Tiểu Cường uýnh con nè…”
Hừ, đó chẳng phải là thằng nhóc hỗn láo vừa nãy sao? Hê hê hê… Ban nãy còn hung hăng bọ xít vậy, bây giờ thì ê mặt chưa cưng?
“Thầy Kim, thầy Kim, bé Lan muốn nghe thầy kể chuyện.” Một cô nhóc khệ nệ ôm theo chồng truyện cổ tích, ngượng ngùng kéo vạt áo Kim Nguyệt Dạ.
“Ừ! Được rồi…”
“Thầy ơi, Tiểu Cường véo má con…”
“Tiểu Cường, con phải ngoan chứ! Không được suốt ngày bắt nạt các bạn!”
“Thầy Kim, tại nó không ngoan đấy chứ…”
“Thầy Kim, con muốn đi ị!”
“Ừ, thấy đưa con đi đây!”
“Thầy Kim…”
Hô hô hô! Thằng cha Kim Nguyệt Dạ này đến Thượng đế cũng không làm hắn cay mày thế mà lại bị một đám nhóc bốn, năm tuổi quay như dế.
Tôi đứng trong phòng cười hả hê, còn Kim Nguyệt Dạ mướt mát mồ hôi lo đối phó với tụi trẻ.
“Này, Tô Hựu Tuệ, nhanh qua đây giúp một tay đi!”
“Ha ha ha… Muốn tôi giúp hả?”
“Chứ còn gì!” Thằng cha này ngay cả lúc nhờ vả người khác mà vẫn huênh hoang gớm!
“Giúp cậu cũng được thôi nhưng có một điều kiện!”
“…”
“Nếu không đồng ý thì cậu ở lại mà chơi với đám nhóc một mình!”
“Tôi đồng ý!” Hơ hơ, trông thấy bọ dạng thê thảm của tên Kim Nguyệt Da,
xem như chuyến đi hôm nay của tôi không công cốc rồi.
“Được, cậu đồng ý rồi nhé, không được nuốt lời đó!”
Tôi nhìn khắp căn phòng. Ồ, là đàn Accordion(2)! Dùng cái này được đấy! Cầm đàn Accordion lên, tôi bắt đầu chơi bản nhạc quen thuộc…
“Lấp lánh lấp lánh ánh bạc ánh vàng, bầu trời đầy sao, ngôi sao bé nhỏ…”
Đám trẻ bị tiếng đàn thu hút, bắt đầu trật tự, lần lượt ngồi xung quanh tôi, yên lặng lắng nghe tôi hát…
Vừa hát, tôi vừa đắc ý quay đầu sang nhìn Kim Nguyệt Dạ.
“Lấp lánh lấp lánh ánh bạc ánh vàng, ngôi sao nho nhỏ…”
Ngay cả cô nhóc đang quấn lấy nghe Kim Nguyệt Dạ đọc truyện cũng say sưa lắng nghe tiếng đàn,sau đó còn giơ tay múa theo điệu nhạc.
“Lấp lánh lấp lánh…”
Những cánh tay nhỏ xíu giơ mỗi lúc một nhiều, cả căn phòng tràn ngập tiếng nhạc cùng tiếng hát của trẻ thơ
Mệt… mệt chết mất thôi!
Sau khi giúp Kim Nguyệt Dạ thu xếp xong đống đồ chơi vứt tung trên nền nhà, tôi mệt đén nỗi không nhấc nổi tay chân lên, thế mà Kim Nguyệt Dạ vẫn tất bật chuẩn bị cho buổi học ngày mai.
Tôi dựa vào tường, dưới ánh đèn, chăm chú nhìn từng động tác của hắn.
Nhìn cái điệu bộ tưng tửng thường ngày của Kim Nguyệt Dạ, tôi không dám tin là hắn lại làm việc tỉ mỉ, chu đáo đến vậy. Nhưng góc tối hành lang dưới ánh đèn ấm áp như có một sức lôi cuốn kì diệu.
Có chuyện gì làm khó hắn vậy? Đôi lông mày đen đậm và dài nhăn lại vì mệt mỏi… Hừm, tôi vẫn thích cái đoi long mày ngỗ ngược nhếch lên khi trêu chọc tôi hơn.
Đôi môi hồng hào của hắn mím chặt lại, bình thường nếu không phải cãi nhau với tôi thì cũng nghĩ cách châm chọc tôi.
Còn nữa…
Kể cũng lạ… Taih sao dáng vẻ của hắn càng lúc càng nhạt nhòa đi… còn mắt tôi ngày càng nặng trĩu…
Buồn ngủ quá…
Ưm… Có cảm giác hơi lành lạnh… hắn bao giờ mới cong việc đây? Tôi còn phải về nhà làm bài tập nữa…
Tôi mơ mơ màng màng.
Đẹp quá! Bốn phía đều là những tấm rèm kết từ hạt thủy tinh lấp lánh, trong suốt. Hơ, là ai theeskia?
Tôi nhìn thấy một người con trai cuộn tròn trong một hạt thủy tinh trong suốt, cô đơn như thể viên thủy tinh đó là cả thế giới của cậu ấy. Tại sao… tại sao tôi lại muốn bay ngay tới để an ủi cậu ấy, nhưng toàn thân lại không thể cử động được
Tôi đột nhiên nhận ra mình cũng đang bị nhốt trong một viên thủy tinh. Đừng mà… Lạnh quá… Cô đơn quá…
Bỗng chố, từ trên trời rơi xuống rất nhiều long vũ trắng muốt, một dôi cánh lớn dịu dàng ôm lấy tôi, thật ấm áp. Tất cả nỗi cô đơn và sợ hãi đều tan biến như bọt xà phòng…
Ồ! Hình như còn có một chiếc lông vũ chạm hẹ lên môi tôi…
Nhè nhẹ, mềm mềm và âm ấm.
“Tít tít… Tít tít… Tít tít…”
Tiếng tin nhắn làm tôi choàng tỉnh.
Hả? Tôi ngủ quên từ khi nào vậy? Tôi quay đầu nhìn về phía chiếc đèn để bàn…
Hừm! Không có ai cả!
Mở tin nhắn ra xem:
“Cô ngủ say như heo ý, ngáy to như bò rống. Thấy khiếp quá nên tôi lượn trước đây!
Mà cô nhớ lau miệng hộ cái, nước dãi chảy suýt làm ngập cả thành phố. Chủ nhật ngày mai, sáu giờ sang tôi đợi cô ở bến xe Milan. Đây là điều kiện thứ ba nhé!
From: Kim Nguyệt Dạ”
Gì thế này?
Chỉ hận không thể đập ỡ cái điện thoại này, thật uổng công tôi đã giúp hắn hôm nay. Ai dại gì mà ngày mai dẫn xác đi!