Địa
điểm:
Nhà
Tô Hựu Tuệ; phố angel
Sân
vận động trường cấp III Sùng Dương;
Khách
sạn năm sao, thành phố Milan
Nhân
vật:
Tô
Hựu Tuệ : nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức
Bạch
Tô Cơ : nt
Kim
Nguyệt Dạ : nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương
Lăng
Thần Huyền : nt
Lý
Triết Vũ : nt
Ngài
Nhã Văn: trợ lí chủ tịch trường cấp III Minh Dương cũ
Bạch
Ngửng : hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức
Thôi
Khởi Thánh : hiệu trưởng trường cấp III Sùng Dương
Khà khà khà…
Ta chính là công chua Minh Đức bất khả
chiến bại
Biết sự lợi hại của ta chưa?
Hu hu…
Nhưng thượng đế ơi,
Minh Đức thua mất rồi…
ONE
Sau
hai ngày chuẩn bị kịch liệt, danh sách thi đồng diễn thể dục đã nằm gọn trong
tay tôi. Những điểm cần lưu ý khi luyện tập tôi cũng đã ghi rõ trong đầu. đây
là lần đầu tiên diễn tập chính thức, Tô Hựu Tuệ, cố lên…
"
các bạn có tên sau đây xin tập trung dưới sân vận động trong vòng 10 phút. Hôm
nay chúng ta sẽ bắt đầu buổi diễn tập để chuẩn bị cho hội thi đồng diễn thể dục
toàn thành phố được tổ chức mỗi năm một lần."
"
Trương Đình Đình, Lý Tiểu Nhiên, Dư Việt…"
Tôi
đã thay song bộ quần áo thể thao, tay cầm danh sách luyện tập. đứng trên sân
vận động nghe tiến loa truyền thanh, lòng tôi bỗng dộn lên cảm giác rộn rang.
Hơ hơ hơ, mở to mắt ra mà xem bản lĩnh của công chúa Minh Đức này!
Nhưng
10 phút sau…
Sân
vận động vắng teo, đừng nói đến người mà ngay cả bong ma cũng chẳng có.
Mười
phút nữa trôi qua…
Sân
vận động cũng chỉ có mình tôi đứng ngẩn tò te trên bục trỉ huy…
Tôi
cầm micro đứng trên bục trỉ huy đờ người ra, nhìn sân vận động im ắng đến mức
nghe được cả tiếng ruồi bay qua.
Người
đâu? Không có một ai cả! quá quắt thật!
"
Tô…Tô Hựu Tuệ!"
Khi
tôi nổi giận đùng đùng sắp lẳng cái micro trong tay đi như lẳng một trái lừu
đạn thì sau lưng có tiếng bước chân vội vã tiến lại gần.
Hơ
! chẳng nhẽ kẻ cho tôi leo cây bỗng dưng thức tỉnh lương tâm? Tôi sung sướng
quay người lại.
"
mọi người…mọi người muốn nhờ tôi dến xin phép nghỉ!" một nam sinh dáng
người gầy nhom, nói không ra hơi, đứng trước mặt tôi lắp ba lắp bắp.
Thằng
tra này nói gì cơ? Xin phép nghỉ á?
"
tôi…tôi còn có chút việc, tôi…tôi đi trước đây!"
"
đợi đã…" tôi chưa nói dứt lời thì thằng cha đó đã không thấy tăm hơi
đâu…
Ức
chết mất! lũ người này quá đáng thật! tôi điên tiết xắn tay áo lên, sốt ruột
đứng trên bục chỉ huy.
"hà
hà hà, hoa khôi Minh Đức vẫn chưa chịu rút lui cơ à?"
Hừ…dọng
thằng cha nào mà nghe chói tai thế nhỉ?
"Lăng
Thần Huyền, là cậu bày ra cái trò quỷ này đúng không? Cậu muốn gì đây?" tôi
tức quá, hét lên như muốn vỡ ống họng.
"
tôi chỉ muốn xem học sinh trương Sùng Dương rốt cuộc nghe lời thiên vương
trường Sùng Dương hay nghe lời một con nhỏ vắt mũi chưa sạch? Ha
hà!"
Gru!
Thằng cha khỉ ngố Lăng Thần Huyền kia! Ta không nện cho ngươi một trận thì
ngươi tưởng ta là mèo cụp đuôi hả? gru! Tức quá đi mất!
"
đưa micro cho tôi!" Lý Triết Vũ đi theo sau, mặt lạnh tanh nhìn tên khỉ
ngố Lăng Thần Huyền, rồi lấu cái micro trên tay tôi.
Nhìn
khuôn mặt vô cảm cua Lý Triết Vũ , tôi bỗng nhớ lại " nhóm ba người"
duy nhất trên lầu vọng tinh, tim bỗng thấp tha thấp thỏm. Tôi…tôi thấy ngại
quá…
"
các bạn xin hãy chú ý! Tôi là Lý Triết Vũ,ba phút sau tôi không muốn thấy bạn
nào vắng mặt trên sân vận động hết, thế nhá!"
Lý
Triết Vũ nói xong mỉn cười nhìn tôi, trả micro lại, rồi không nói thêm lời nào
nữa.
"vũ,
sao cậy lại giúp con nhỏ đó? Tôi gọi cậu đến để xem trò vui cơ mà!" Lăng
Thần Huyền bất mãn, nhảy dựng lên.
"
Huyền! Hựu Tuệ đang giúp trường Sùng Dương chúng ta luyện tập, cậu muốn trường
ta thua sao?" Lý Triết Vũ nghiêm nghị hỏi thẳng Lăng Thần Huyền.
Lăng
Thần Huyền bĩu môi, tức tối ra mặt. tên khỉ ngố đó đút tay vào túi quần, cứng
hàm không nói được câu nào.
"
biết rồi, thật không hiểu cậu và Dạ đang nghĩ gì nữa! mỗi lần có việc gì dính
đến con nhỏ này là y răng hai cậu cứ bênh nó chằm chằm! vô vị…"
Thằng
cha Lăng Thần Huyền này đúng là mầm họa mà! Hắn vừa mới buông một câu mà chúng
ngay tim đen cưa Lý Triết Vũ. Híc, mặt Vũ tím bầm lại kìa!
Rầm
rầm rầm…
Đúng
lúc tôi và Lý Triết Vũ đang thấy khó sử thì từ cuối phòng học có một chuỗi âm
thanh to tổ chảng dội đến tai.
Ủa…
có chuyện gì vậy? động đất chăng? Tôi lo lắng quay đầu lại nhìn xem. Trời đất!
bụi bay mù mịt! hay là bão cát?
Í!
Không phải …hình như là… hình như là… học sinh trường Sùng Dương…
Bọn
họ như bị quái thú truy sát. Mặt mũi ai nấy đều cắt không còn giọt máu, cuống
cuồng chạy vội ra sân vận động. cái tên gầy nhom đến xin phép cho mọi người
nghỉ lúc nãy nhanh chân chạy đứng đầu.
Từ
lúc Lý Triết Vũ nói trên loa đến giờ vẫn chưa đến ba phút, ấy thế mà trên sân
vận động đã chật cứng người.
Ôi,
sợ toát mồ hôi hột… Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương quả là danh bất hư
truyền!
"
cảm ơn cậu, Lý Triết Vũ…" tôi cảm kích quay đầu lại nhưng chỉ thấy bóng Lý
Triết Vũ đã đi khuất.
Cậu
ấy vẫn chưa tha thứ cho tôi sao? ừm…tâm trạng tôi càng lúc càng nặng nề…
"con
nhỏ Tô Hựu Tuệ này tài thiệt!"
"ờ
ha, không hiểu sao cả Vũ và Huyền đều hùa vào giúp nhỏ ta! Chẳng nhẽ Tam Đại
Thiên Vương trường Sùng Dương đều bị nhỏ ta bỏ bùa mê thuốc lú rồi
sao?"
Tiếng
bàn tán xôn xao từ dười vọng lên bục chỉ huy. Trước mặt tôi là cảnh hỗn loạn,
nháo nhác như chim vỡ tổ. tôi hít một hơi sâu, cầm lấy micro bắt đầu hướng dẫn
những người đứng dưới.
"xin
các bạn hay nghe theo hiệu lệnh của tôi, xếp hang ngay ngắn nào! Cao đứng trước
thấp đứng sau."
"
này, Tô Hựu Tuệ, cô coi thường những người thấp bé vừa thôi! Sao lại bắt chúng
tôi đứng đắng sau?"
Tôi
vừa dứt câu thì ngay lập tức có người " kháng nghị" bên dưới.
Hừ!
thằng cha đó cố ý gây sự với tôi đây mà.
"
im miệng ngay, muốn chết hử? đứa nào còn dám ý kiến ý cò thì coi chừng. đứng
ngay ngắn lại ngay!" Lăng Thần Huyền đột nhiên hét rống lên, chỉ trong
tích tắc bên dưới bỗng im như thóc hết lượi.
Thấy
tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền ra oai quát nạt, học sinh trường Sùng Dương đều
biến thành đám cưu non hiêng lành, ngoan ngoãn xếp thành hang theo sự chỉ huy
của tôi.
Tôi
ngạc nhiên nhìn tên Huyền. lạ thật, thằng cha này bạn nãy vừa mới nói muốn đến
đây xem cho vui cơ mà?
"
cả cô nữa, nhìn cái gì mà nhìn? Nếu không phải đã chót hứa với Vũ và Dạ thì còn
khuya tôi mới giúp cô!" thấy tôi nhìn hắn chằm chằm, Lăng Thần Huyền không
được tự nhiên, cố ý gào to lên lấp liếm.
Chậc,
thằng cha này đến chết vẫn sĩ hão!
Không
biết học sinh trường Sùng Dương cố ý chơi sấu hay tại tôi không có kinh nghiệm
hướng dẫn, mà có mỗi việc sắp xếp đội hình mà mất ba tiếng đồng hồ liền. mặc dù
mọi người không giám hé răng nói ra nhưng hang chữ " ức không chịu
nổi" đã hiện rõ mồn một trên mặt từng người.
"
xin các bạn nhớ kĩ vị trí của mình, đây là đội hình thứ nhất. khi bước vào sân
vận động , chúng ta sẽ tập đội hình thứ hai."
Lời
nói của tôi như thể bom nguyên tử, khiến phía dưới phát nổ tanh bành.
"
cái gì? Tập lâu như vậy mà chưa xong á?"
"
huyền, cho chúng tôi nghỉ đi! Buổi tối còn có việc khác nữa!"
Tôi
đứng trên bục lặng người đi. Lúc luyện tập cùng nhau, học sinh trường Minh Đức
không bao giờ có ai đề xuất nghỉ sớm cả. tất cả phải nghe theo sự sắp xếp của
chi huy, nhưng ở trường Sùng Dương thì trái ngược hoàn toàn…
"
Tô Hựu Tuệ, ngay cả tôi cũng mệt rã ra rồi. hôm nay tạm đến đây thôi, để mai
tập tiếp đi!" Lăng Thần Huyền hét lên rồi vẫy vẫy tay, thà chết chứ hắn
cũng không chịu tập tiếp.
"
đúng đấy, ngay cả đại ca Huyền cũng nói thế!"
"yahoo!
Chúng ta về thôi!"
Nhờ
tên Lăng Thần Huyền đầu têu, tụi học sinh trường Sùng Dương càng được thể làm
ầm lên, "biểu tình" dữ dội. người thì xách lăm lăm cái ba lô, người
thì vội vã rời khỏi vị trí của mình, túm năm tụm ba tính lên đi đâu đập phá, xả
xì treet…
Nhìn
đám người lộn xộn gào thét inh ỏi phía dưới, tôi đành phải mỉn cười xoa
dịu:
"
hôm nay chúng ta tập đến đây vậy, mọi người mệt rồi mau về nhà nghỉ ngơi đi.
Nhưng trước khi về xin nhớ kĩ…"
Trong
nháy mắt tất cả mọi người bên dưới như bốc hơi, cả sân vận động vắng lặng,
không một bóng người.
…
Tối
về đến nhà, tôi uể oải bò ra bàn học.
Nếu
cứ thế này, lần thi đồng diễn thể dục năm nay trường Sùng Dương thua Minh Đức
là cái chắc! hu hu hu… lòng tôi bỗng rối như tơ vò! Mặc dù trường Sùng Dương
thua thì tôi phải ăn mừng mới phải, nhưng nghĩ đến việc thua tên khỉ hôi Kim
Nguyệt Dạ, tôi lại bừng bừng lửa giận! hơn nữa nếu lần này thua sẽ ảnh hưởng
đến uy tín của tôi và trường Sùng Dương…
Hừ!
không được! dù gì đi nữa thì lần nay tôi cũng không được phép thua!
Tôi
lấy lại tinh thần, vớ lấy bút, bắt đầu chúi đầu vào nghiên cứu sơ đồ kế hoạch
" tác chiến".
Reng
reng reng! Reng reng reng!
"alô,
Hựu Tuệ nghe đây!" tôi chẳng còn chút hơi nào nữa, chán lản rút di động ra
khỏi túi quần.
"
alô, Hựu Tuệ à! Tôi , Tô Cơ đây!"
"à…ừ…?"
"
nè! Bà nói kiểu gì như hết hơi thế? Buổi tập luyện hôm nay như thế
nào?"
"
cũng tạm… đúng rồi tình hình tập luyện bên trường Minh Đức thế nào?"
"
tốt lắm! không ngờ tên Kim Nguyệt Dạ có khiếu chỉ huy ra phết! hắn huy động
được mọi người nhanh như cắt. hơn nưa luyện tập rất có bài bản, hang nối ngay
ngắn. chậc, tóm lại một câu là "siu" thuận lợi."
"
ừm…vậy sao…?"
"
đương nhiên, bà cũng phải cố lên đấy, đừng để tụi học sinh trường Sùng Dương
coi thường. tôi đặt trọn niềm tin vào bà đó, đừng làm tôi thất
vọng."
"
hơ hơ! Điều đó… điều đó là đương nhiên! Bà nghĩ tôi là ai chứ? Hơ hơ
hơ…!"
"
he he he ! mắc dù hội thi đồng diễn lần này tôi mong trường Minh Đức thắng,
nhưng yên tâm, tôi vẫn rồn sức cổ vũ cho bà."
"
ừ, tôi sẽ cố gắng! hơ hơ hơ…"
…
Hu
hu hu! Thế là xong thật rồi! lần này thua đẹp là cái chắc!
Đồng
diễn thể dục vốn là môn tủ của trường Minh Đức. nghe Tô Cơ nói hôm nay trường
Minh Đức tập thành công hơn trường Sùng Dương nhiều. ôi không, khỏi nói cũng
biết trường Sùng Dương thua là cái chắc rồi! không phải là thua ê chề mới
đúng.
Làm
thế nào đây? Làm thế nào đây? Sao lại chuyển tôi đến trường Sùng Dương, bắt phụ
trách việc khó nhằn này chứ? Hu hu hu ….
TWO
Thời
gian trôi qua chậm như rùa bò.
Mấy
ngày luyện tập sau đó, tôi có cảm giác một ngày ngỡ ba năm. Mãi tới giờ nghỉ
giải lao, tôi mệt phờ người, không nói ra hơi.
Mặc
dù ai đấy đều đến tập đúng giờ từ sang sớm, tập mười hai bài tập thể dục thuộc
lòng như ăn cháo. Thế nhưng khi xếp hàng vào tập chung thì lại lộn xộn, rối
tung rối mù cả lên, không phải do nhầm vị trí đứng thì là do động tác phối hợp
không nhịp nhàng. Tôi đứng trên bục chỉ huy mà thấy chán ngấy đến tận cổ, cảm
giác thất bại gần kề.
Trong
đầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh đội tập đồng diễn thể dục đẹp như mơ bên
trường Minh Đức. tôi bó tay thật rồi, thể nào tôi cũng bị tên khỉ hôi Kim
Nguyệt Dạ đó cười thối mũi… đừng mà…
"
vẫn ổn chứ?" đúng lúc tôi thấy đầu mình săp nổ tung thì bỗng nhiên một trai
nước khoáng xuất hiện trước mặt, giọng nói quen thuộc vang lên… là Lý Triết
Vũ!
"
cô làm rất tốt, chỉ có điều đây không phải trường Minh Đức, nên cô và họ cần cố
gắng hơn nữa thì mới phối hợp nhịp nhàng được."
"
nhưng.." không hiểu tại sao từ khi nge Tô Cơ kể về Lý Triết Vũ, tôi bỗng
có cảm giác ngại ngùng, căng thẳng mỗi khi đứng trước mặt vũ.
"
đồng diễn thể dục luôn là điểm yếu của trường Sùng Dương, vì học sinh ở đây có
ý thức tự tôn quá cao, cho nên khi phối hợp đồng đội rất khố khăn. Nhưng đưng
lo, chỉ cần kiên trì luyện tập, nhược điểm này ít nhiều sẽ được khắc phục
thôi."
Cậu
ấy…cậu ấy an ủi tôi… tôi quay đầu nhìn Lý Triết Vũ.
Vũ
đang tu trai nước, mái tóc ngày thường vào nếp nhưng hôm nay trông hơi rối. ánh
sang mặt trời chiếu vào chai nước khiến nó chiếu sang lấp lánh, tôi thấy mắt
mình chói lòa.
"
hãy tự cho mình một chút thời gian, tôi tin cô có thể…"
Lời
nói đó như lời tự nhủ mà cũng như lời an ủi, tôi không nhìn rõ nét mặt của cậu
ấy, nhưng lòng tôi bỗng bình lặng trở lại, không còn xao động nữa…
Có
thể Lý Triết Vũ nói đúng, học sinh trường Sùng Dương cần có thời gian để quen
dần với tập thể dục đồng diễn. tôi là miss teen milam cơ mà, sao lại tự ti mặc
cảm thế này?
Tôi
hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ cho mình…
Tôi
quay đầu lại mỉn cười rạng rỡ với Lý Triết Vũ. Nhìn khuôn mặt thoáng hiện lên
chút ngạc nhiên của Lý Triết Vũ, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, dễ chịu hơn
nhiều.
Lý
Triết Vũ cảm ơn nha!
Mặc
dù đã có sự chuẩn bị về tâm lí nhưng buổi tập ban chiều còn khó khăn hơn tôi
tưởng nhiều…
Tất
cả sự nhẫn lại của mọi người dường như đã bị những bài tập chiến thuật của tôi
rút sạch hết trơn.
Các
nữ sinh thì van nài Lý Triết Vũ, còn các nam sinh thì bắt đầu hùa nhau không
nghe lệnh của tôi, cố ý khiến hàng lối lộn xộn. tôi bắt đâu thấy lo lắng, có
phải huấn luyện đồng diễn thể dục ở trường Sùng Dương là điều không thể? Nếu
người chỉ đạo là Kim Nguyệt Dạ thì mội chuyện sẽ khác…
"
á á á á!" những tiếng gào thét như beo gầm khiến tôi bừng tỉnh.
Ơ!
Người đi từ xa đến là…
"
là Sun! là cậu ấy kìa!"
Trong
tiếng hét ầm trời, Sun bước tới trước mặt tôi mỉn cười và nháy mắt:
"
có thể tôi sẽ giúp mọi người hăng hái lên đôi chút đấy!"
"
Sun! anh…."
"
này, đề nghị ông bạn đứng sang một bên cho tôi nhờ!" Lăng Thần Huyền trừng
mắt, nổi điên với Sun.
"
Lăng Thần Huyền, cậu đừng quên bây giờ tôi cũng là học sinh trường Sùng Dương,
chính vì vậy tham gia vào các hoạt động tập thể của trường là quền của
tôi."
Lăng
Thần Huyền cứng họng, không biết phải nói thế nào. Lý Triết Vũ lẳng lặng nhìn
Sun,, chờ câu nói tiếp theo.
Sun
cầm micro, vẫy tây rồi cười tươi rói nói với đám người đang đang loạn cào cào
dưới sân vận động. ngay lập túc tiếng tung hô như song dậy khiến sân vận động
suýt nổ tung. Híc, té xỉu… hắn định mở buổi diễn ngay tại đây sao?
"
các bạn thân mến, hôm nay tôi mang đến một tin vui!"
Hả?
tin vui? Tôi nhíu mày liêc nhìn Sun. nếu ái có thể sắp những quân cờ người nhốn
nháo dưới kia thành một dãy ngay ngắn đâu vào đấy thì mới là tin vui của
tôi.
"
công ti biểu diễn đồng ý cho tôi được tự tìm bạn diễn trong loạt phim quảng cáo
tới. là một thành viên của trường Sùng Dương , đương nhiên là tôi cũng mong
cuộc thi đồng diễn thể dục tới, trường ta dành thắng lợi. Tô Hựu Tuệ sẽ chọn ra
các bạn nam và nữ có biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi đồng diễn để tham gia
quảng cáo cùng tôi. Nếu mọi người có hứng thú thi bắt đầu từ hôm nay, mọi người
hãy cố gắng nhé!"
Sun
nói xong, nghịch ngợm nháy mắt với các bé fan bên dưới.
Sân
vận động lại được thể rộ lên như cái tổ ong bò vẽ.
"
woa! Quảng cáo với Sun á? Thật sao? Mình mong quá đi!"
"
nè Tô Hựu Tuệ, bắt đầu tập đi chứ!"
"
trường Sùng Dương chúng ta lần này nhất định thắng Minh Đức cho coi"
…
Tôi
sợ toát mồ hôi… sức mạnh của Sun kinh khủng thật, sớm biết thế này tôi đã dấn
thân vào chốn điện ảnh kịch trường. tôi vội nắm lấy cơ hội còn nóng hổi, cầm
chặt micro.
"
nào,chúng ta cùng phấn đấu vì trường Sùng Dương, hàng ngang đầu tiên, đằng sau
quay! Hàng dọc đầu tiên và hàng dọc cuối cung , bên trái quay!"
Xoạt!
xoạt! xoạt!
Hà
hà hà… động tác chuẩn không cần chỉnh! Mọi người đều răm rắp nghe theo hiệu
lệnh của tôi. Tuyệt làm sao!
Tô
Hựu Tuệ này đêm dài thăm thẳm cuối cùng đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời. chưa
biết chừng trường Sùng Dương sẽ dành được thắng lợi cũng nên.
"
nhìn về bên trái! Đi đếu bước!"
Tin
vui của Sun dường như là một liều thuốc trợ tim hiệu quả, mọi người nhất loạt
nghe theo hiệu lệnh của tôi, hoàn thành các động tác vô cùng thuần thục. thì
thoảng có một vài học sinh tập nhầm động tác, ngay lập tức được người khác nhắc
nhở. Thấy ai cũng hăng hái phấn chấn, tôi thấy thình như đang ở trường Minh Đức
vậy.
"
Sun, trước đây…" từ trước đến giờ tôi luôn cố ý giữ khoảng cách với Sun, thế
mà cậu ấy vẫn nhiệt tình giúp đỡ tôi. Tôi bỗng thấy lung túng.
"
ha ha ha, tôi quên hết những chuyện trước đây rồi, em không cần phải nhắc lại
đâu, cứ yên tâm luyện tập đi!"
"
anh bận như thế mà vẫn ra dâu giúp tôi, không sợ có chuyện gì sao?"
Sun
cười mà mãnh:
"
hơ hơ! Không sao, nếu mất việc thì tôi có em mà!"
"
Sun , tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy, không đùa với anh đâu!" tôi
ngượng chín người, vội cúi mặt xuống.
"
ừ,tôi cũng nói nghiêm túc mà! Thôi được rồi, Hựu Tuệ, việc của tôi em đừng lo,
hãy dành thời gian quan tâm tới cuộc thi đồng diễn thể dục đi nha!"
Sun
nói đoạn, giành lấy micro giúp tôi hét hiệu lệnh tiếp theo.
"
động tác thứ nhất! một hai ba bốn! hai hai ba bốn.."
Nhìn
tóc Sun bê bếp mồ hôi, tôi cảm động không nói lên lời.
Có
lẽ khi bị tiểu vũ làm tổn thương, tôi luôn có tâm lí đè phong người khác. Dù
sao hồi đó cậu ấy vẫn chỉ là một đứa bé, có lẽ tôi không cần phải để bụng, cho
quá khứ đeo bám mãi. Thực ra cậu ấy cũng tốt bụng mà…
Những
buổi tập tiếp theo khá suôn sẻ. mọi người đếu nhịp nhàng phối hợp theo hiệu
lệnh của tôi, hơn nữa lại còn rất tích cực, chủ động. nhưng vấn đề mới lại nảy
sinh…
Cuộc
thi đồng diễn thể dục là cuộc thì tập thể, yêu câu phải có độ chuẩn xác, nhịp
nhàng và sáng tạo khi sắp xếp đội hình. Tập như thế này thì độ chuẩn xác nhịp
nhàng không thành vấn đề nhưng việc sắp xếp đội hình sao cho mới lạ lại khiến
tôi đau đầu. vì tôi vốn không có kình nghiệm trong chuyện này, kể cả nghĩ ra
cách sắp xếp thì cũng không biết phải di chuyển ra sao. Làm thế nào bây giờ?
Sauk
hi tan học tôi ngồi thừ người trước bàn học, vò đầu bứt tai, nghĩ nát óc mà
không ra.
Không
biết trường Minh Đức luyện tập tới đâu rồi... không cần hỏi cũng biết là ổn
thỏa đâu vào đấy rồi…
Lý
Triết Vũ và Lăng Thần Huyền mấy hôm nay đều nói bận việc. chắc hai tên đó đều
không muốn gặp mặt Sun…
Tiếp
theo nên làm thế nào đây?
Tôi
mệt nhoài như con cá chết ươn bờ chình ình trên bàn, đực mặt ra, càng nghĩ cang
mông lung, càng nghĩ tâm trạng càng nặng nề…
"
đồ heo ngố, lúc nào cô cũng làm tôi phải lo lắng cho cô!" trong lúc mơ
màng, một tiếng nói khe khẽ vang bên tai.
Ơ?
Là ai vậy? ai đang nói thế? Tiếng nói nghe rất quen.. hình như là Kim Nguyệt
Dạ…là tiếng nói của Kim Nguyệt Dạ..không phải, sao có thể là tên khỉ hôi đó
được? làm gì có chuyện hắn nói với tôi bằng cái giọng ấm áp, dịu dàng như
thế?
ừm…
có mùi hương bạc hà thoang thoảng… tôi chợt thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi… dường
như tất cả chuyện không vui đề chưa từng xảy ra.
Lúc
lâu sau, tôi mới gắp gượng mở mắt ra được.
Nhức
đầu quá! Mắt tôi không nhìn rõ…tôi thấy bóng người đi lại trước mắt…
"
Kim Nguyệt Dạ…"
"
Hựu Tuệ, em tỉnh rồi à?"
Không
phải giọng của Kim Nguyệt Dạ! tiếng nói này là…tôi dụi mắt, nhìn cho kĩ.
"
Sun là anh à…" tôi mỉn cười với Sun.
Tô
Hựu Tuệ ơi là Tô Hựu Tuệ, sao có thể là Kim Nguyệt Dạ chứ…
"
em ngủ thiếp đi trong phòng học! phục em luôn!"
Tôi
nhìn ngó xung quanh, thấy phòng học vắng hoe không bóng người. tôi ngại ngùng
dụi dụi mắt.
"
anh tìm tôi có việc gì à?"
Lạ
thật, lúc mê man đi dường như tôi nghe thấy tiếng Kim Nguyệt Dạ. hắn ta lại lặn
đâu mất tặm rồi? lẽ nào tôi nghe lộn?
"
ừ.." Sun đột nhiên dúi vào tay tôi một tập giấy, mở ra xem.
"
sơ đồ đồng diễn thể dục?"
"
đúng thế! tôi mất mấy đêm liền mới vữ lại được vị trí và động tác của từng
người một đấy…"
"
hay lắm, làm thế này sẽ tiện hơn! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?" tôi cầm tấm sơ
đồ vuông vắn như bàn cờ, phấn khởi nói," vị trí của mỗi người trên sân
giống nhu một vị trí trên bàn cờ. chỉ cần ghi rõ số trên mỗi ô thì lúc chỉ huy
sẽ dễ dàng hơn nhiu. Sun, anh tài thật!"
"
à…ừ… hơ hơ hơ!" không ngờ được tôi khen ngợi hết lời, Sun ngẩn tò t era
một lúc sau đó nháy mắt với tôi" thế nào! Anh làm trợ lí cho em cũng tốt
đấy chứ?"
"
sao lại chỉ có tốt, quá tuyệt vời là đằng khác! Chúng tam au đến sân vận động
thử xem!" tôi hào hứng nhìn Sun, vấn đề nhức nhối mấy hôm nay cuối cùng đã
được giải tỏa.
"
tuân lệnh công chúa, thần đi ngay!"
Tôi
và Sun lấy đồ vẽ trong kho dụng cụ rồi ra sân vẽ những đường ngang dọc.
"
Hựu Tuệ, bên này xong rồi, bên đó thế nào?"
"
còn chút nữa thôi!" tôi ngước đầu lên lau mồ hôi chảy ròng ròng.
"
để tôi giúp em! Oái… Hựu Tuệ! em mồ hôi mồ kê nhễ nhãi thế kia…trông xí tệ! hơ
hơ hơ!"
"
hừ, giám chê công chúa Minh Đức xấu…cẩn thận ăn đòn đấy!"
"
ha ha ha! Tôi đầu hàng! Đầu hàng!"
…
Mãi
đến hơn mười giờ tối, tôi và Sun mới xong việc.
Sun
kiên quết đưa tôi về tận nhà. Tôi cảm kích vô cùng khi nhìn thấy khuôn mặt mệt
mỏi của Sun. có thể trước đây cậu ấy chỉ là một cậu nhóc chuyên bày trò nghịch
ngầm, còn bây giờ cậy ấy đã trưởng thành hơn nhìu. Đây mới là con người thật
của cậu ấy…
THREE
Đợt
cổ động "lên hình cùng idol" do đích thân Sun tuyên bố kèm theo sơ đồ
hình bàn cờ giúp tôi như hổ thêm cánh. Việc luyện tập rất suôn sẻ, học sinh
trường Sùng Dương càng ngày càng tin tưởng tôi. Hô hô hô, đội hình tập đâu ra
đấy, đẹp miễn chê luôn!
Hôm
nay là ngày luyện tập cuối cùng, chúng tôi vừa tập thử đã thành công rực rỡ,
không hề có chút sai sót nào.
"Yeah,
tuyệt quá, buổi tập thành công mĩ mãn!"
Học
sinh trường Sùng Dương reo hô ầm ĩ trên sân vận động, nhảy cẫng lên sung sướng.
"Mong
là đến hôm thi các bạn vẫn giữ được phong độ tốt thế này!" Tôi mỉm cười
nhìn micrô, đưa mắt nhìn những người ủng hộ mình trong thời gian vừa qua: Lý
Triết Vũ, Lăng Thần Huyền, và cả Sun nữa…
Tôi
bỗng thấy mình thật may mắn, luôn có những người bạn ủng hộ nhiệt tình, giúp đỡ
tận tâm ở kề bên. Thế mà có lúc tôi lại thờ ơ, thậm chí hiểu nhầm họ…
"Lý
Triết Vũ, Lăng Thần Huyền, Sun,cảm ơn các cậu nhiều nhé! Nếu không có các cậu
giúp sức…" Tôi rưng rưng nước mắt.
"Nếu
em thực sự muốn cảm ơn tôi thì hôm nay hãy cho tôi được hân hạnh đi ăn tối cùng
em!" Sun nháy mắt tinh nghịch.
"Oái,
ăn tối?"
"Lẽ
nào em vẫn ghét tôi, không muốn đi ăn tối cùng tôi à?"
"Không
, không phải vậy đâu!" Tôi vộ lắc đầu.
"Nếu
vậy thì cứ hẹn nhau thế nhé, tôi sẽ gọi điện cho em sau!" Nụ cười của Sun
như ánh mặt trời chói lòa, tôi không cách nào từ chối được.
"…"
Chưa
đợi tôi nói dứt câu, Sun biến mất trước mặt tôi như một cơn gió.
"Lý
Triết Vũ, tôi…"
"Tôi
biết rồi…" Bị Lý Triết Vũ nhìn chằm chằm, tôi sởn cả gai ốc.
Ánh
mắt của cậu ấy khiến tôi có cảm giác xa lạ. Hình như cậu ấy đang giận… Không,
hình như cậu ấy đang buồn…
"Lý
Triết Vũ này, tôi…" khi tôi sực tỉnh thì Lý Triết Vũ đã đi khuất, tôi thấy
mình thật vô dụng.
Buổi
tối, một chiếc xe ôto sang trọng màu trắng sữa đỗ ngay dưới nhà tôi. Tài xế mở
cửa trang trọng mời tôi lên xe. Tôi không có chút thời gian để đắn đo, do dự.
"Nhìn
kìa, nom cô bé như công chúa đi dự vũ hội vậy!"
"Đúng
đo, xe trông sang trọng quá. Úi chà, anh chàng tài xế điển trai ghê!"
Tiếng
nói vọng từ cửa xe vào khiến mọi do dự của tôi tan biến như bong bóng xà phòng.
Ơ
hơ hơ hơ… còn phải nói. Tôi có biệt hiệu là công chúa Hựu Tuệ, đệ nhất ngọc nữ
trường Minh Đức mà lại! Đúng là "ngựa tốt thì buộc cương vàng, siêu xe
sang trọng cùng nàng sánh đôi"! Ơ hơ hơ…
"Tiểu
thư Tô Hựu Tuệ, đã đến nơi rồi!"
Khi
tôi đang vênh cái mặt lên đắc ý một mình thì xe dừng lại ngay trước khách sạn
năm sao.
Oái…
tôi có hoa mắt không? Tôi há hốc mồm nhìn cửa khách sạn sáng loang loáng cùng
đội tiếp tân mặc áo đuôi tôm đứng thẳng tăm tắp. Chỉ… chỉ ăn một bữa cơm thôi
mà, sao lại phải đến nơi cao cấp quá vậy?
"Tiểu
thư Tô Hựu Tuệ, cậu Sun đang đợi cô ở phòng ăn! Xin mời cô đi bên này!"
Một nhân viên tiếp tân bước đến, cúi đầu chào tôi.
"Vâng
cảm ơn!" Tôi như được lên giây cót, khẽ gật đầu một góc 35 độ, mỗi bước
không vượt quá 30 cm, chậm rãi đi sau nhân viên phục vụ.
Phù…
May mà từ trước đến giờ tôi đều phải nhập vai thục nữ đoan trang, chính vì thế
tôi đã luyện thành thục tất cả các tư thế, phép tắc ứng xử sao cho không bị bể
hình tượng. Hờ hờ hờ, cuối cùng hôm nay mĩ nữ Tô Hựu Tuệ đã có đất dụng võ.
Gượm
đã, sao sàn nhà lại lau sạch bóng đến từng mm thế? Số rõ đen… Hôm nay tôi mặc
đồ bó lại đi guốc cao gót, có cảm giác như đi trên mũi giày trượt băng vậy. Cố
giữ thăng bằng! Cố giứ thăng bằng nào…
Tôi
theo sau nhân viên phục vụ. chúng tôi đi qua dãy hành lang dài dằng dặc mà
không hề gặp một ai… Lạ nhỉ? Hay là cái khách sạn này chém ác liệt quá, giá cắt
cổ nên chẳng ai thèm đến ăn…
Lúc
tôi đang mải mê nghĩ vẩn vơ thì đèn sung quanh tắt ngóm, khắp nơi tối thui.
Trời
ạ… Khách sạn hạng sang mà mất điện? Tôi đứng chôn chân tại một chỗ không dám
nhúc nhích, sợ chẳng may vướng vào cái gì đó mà ngã chỏng gọng thì mất hình
tượng lắm.
Khúc
nhạc du dương bỗng vang lên trong bóng tối khiến tôi thấy bình tâm trở lại. tôi
ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt nồng nàn của hàng triệu đóa hồng.
Tách!
Một
tiếng gõ tay vang lên, ánh sáng dìu dịu đột nhiên lan tỏa khắp căn phòng. Trước
mặt tôi là một dãy bàn hình chữ nhật dài được trang hoàng lộng lẫy, những ánh
nến nhảy nhót vui vẻ khắp nơi. Bao quanh căn phòng là những đóa hồng màu đỏ
mượt như nhung.
"Công
chúa của tôi, rất hân hạn được cùng em thưởng thức bữa tối nay!" Sun mặc
bộ quần áo màu trắng tinh khiết, trong tay cầm một nhánh hoa hồng nhung đứng
sau lưng tôi.
"Anh…"
tôi run rẩy cất tiếng .
Cậu
ấy khẽ mỉn cười rồi đặt cánh hồng vào tay tôi, tôi luống cuống không biết phải
làm thế nào.
"Hựu
Tuệ, tôi đã bao toàn bộ cách sạn này. Hôm nay là ngày riêng của hai chúng ta.
Em có thích không?"
"Tôi…"
"Hay
quá! Em thích là tốt rồi, tôi cứ tưởng em không thích hoa hồng cơ! Ha ha
ha!"
Híc,
thằng cha láu táu này không bao giờ cho tôi cơ hội mở miệng.
"Nào,
mời em ngồi xuống cùng dùng bữa!" Sun rất lịch thiệp nắm tay, đưa tôi đến
tận chỗ ngồi.
Khăn
chải bàn màu trắng xóa như tuyết, những đế nến màu bạc, bộ đĩa bát băng gốm
tinh xảo, mùi thơm dìu dịu của hoa hồng, thêm vào đó là tiếng violong êm dịu…
thời khắc này tôi hoàn toàn chìm đắm trong thế giới cổ tích của công chúa và
hoàng tử.
Nhưng…
"…
Sun, hôm nay là ngay đặc biệt gì sao?" tôi thấy lúng túng, đặt dao và dĩa
trong tay xuống, mắt hướng về phí Sun đang ngồi đối diện.
Sun
khẽ lắc đầu, tay chống cằm đắm đuối nhìn tôi.
Lạ
nhỉ, hay trên mặt tôi có dính gì?... Hay là bộ dạng ăn uống của tôi trông xấu
hoắc? Sun chẳng nói gì mà cứ nhìn tôi chằm chặp một hồi lâu.
"Hựu
Tuệ, nếu tôi muốn em làm bạn gái tôi, em có đồng ý không?"
"..."
Hắn
đang nói vớ vẩn gì vậy? Hắn muốn tôi làm bạn gái của hắn á?
"Hựu
Tuệ, em bằng lòng làm bạn gái tôi nha!" Sun thấy tôi không trả lời bèn
bước đến, khẽ nắm lấy tay tôi.
Cả
người tôi như bị điện giật và vội rụt tay lại.
Ối!…
Tôi giật tay mạnh quá, không biết hắn có bị đau không?
Nét
mặt Sun có chút thất vọng. hắn cúi đầu líu ríu trong cổ họng:
"Hựu
Tuệ, tôi tìm em lâu lắm rồi… Hãy nhận lời tôi nhé… Xin em đấy!"
Nếu
tôi từ chối Sun, hắn nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng tôi… cũng không thể nhận
lời được. Bởi vì…bởi vì…
Trong
đầu tôi bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt đằng đằng sát khí của tên khỉ hôi Kim
Nguyệt Dạ… còn cả Lý Triết Vũ với ánh mắt sâu thẳm như muốn nói gì đó. Điên đầu
quá! Sao gần đây xảy ra lắm chuyện thế không biết?
Hai
khuôn mặt đó bỗng phảng phất trong tâm chí tôi và khiến đầu tôi đau như búa bổ,
chỉ muốn nứt toác ra. Tôi… tôi không muốn nghĩ nữa. Tôi vội vã chạy ra khỏi
phòng ăn…
"Hựu
Tuệ! Hựu Tuệ!"
Tiếng
gọi của Sun vẫn vọng phía sau, tôi càng chạy nhanh hơn.
Chỉ
muốn thoát khỏi đây, thoát khỏi Sun.
"Oái…"
Đột nhiên tôi mất thăng bằng, ngã quay lơ ra đất. Cái giày cao gót chết tiệt
này!
"Hựu
Tuệ!" Sun chạy đến đỡ tôi dậy.
"Sun!
xin lỗi, tôi…" Tôi cúi đầu không giám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, vì sợ sẽ
không nói được lời từ chối.
"Hựu
Tuệ, tôi để em khó xử rồi, tôi xin lỗi…"
Sun
sao xin lỗi tôi? Tôi ngạc nhiên ngước đầu lên.
"Có
lẽ tôi quá nóng vội…"
"Hựu
Tuệ, để tôi đưa em về nha!" Sun vội bỏ tay tôi ra, mặt buồn bã nhưng vẫn
gượng cười khiến tôi không biết phải làm sao.
Trên
đường cùng Sun về nhà, lòng tôi bỗng nặng trĩu. Trời đổ mưa phùn lất phất.
"Hựu
Tuệ, trời trở lạnh rồi! Cẩn thận kẻo bị cảm đấy!" Sun nói đoạn cởi cái áo
khoác ra, choàng lên người tôi.
"…"
Tôi không biết nên đón nhận hay cự tuyệt cậu ấy nữa.
Vù
vù vù...
Một
cơn gì lạnh buốt thổi vào tận cổ áo tôi. Lạnh… Lạnh quá… ! Tôi bỗng thấy rùng
mình, run lên bần bật.
Sao
thế nhỉ? Rõ ràng vừa khoác thêm một cái áo, thế mà tôi cảm thấy lạnh hơn ban
nãy! Tôi ngập ngừng quay đầu lại nhìn.
Ối!
là Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, còn có cả tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền nữa. Ba
người bọn họ đứng ngoài khách sạn kinh ngạc nhìn tôi…
Thôi,
thế là toi đời thật rồi! Nhìn vẻ mặt của ba người bọn họ cũng đủ biết họ lại
nghĩ xiên nghĩ xẹo gì rồi…
"Tô
Hựu Tuệ, sao cô lại ở đây?" Lăng Thần Huyền vừa nhìn thấy tôi liền gầm lên
như gặp kẻ thù từ khiếp trước.
"Tôi…
tôi dùng bữa ở đây!" Tôi trả lời lắp bắp.
"Hừ,
dùng bữa?" Lăng Thần Huyền liếc xéo Sun một cái, cất giọng hằn học,
"À ! thì ra lúc nãy trong sảnh người ta bàn tán xôn xao là có đại minh
tinh bao cả khách sạn để mời khách quý. Tưởng ai hóa ra là hai người!?"
"Chúng
tôi… tôi cùng bạn bè đi ăn tối thì có gì không được nào?" Nghe giọng nói
mỉa mai của Lăng Thần Huyền, tôi tức run người.
"Chỉ
là bạn thôi à? Ôi trời… tôi nghĩ không đơn giản vậy đâu!"
Tên
khỉ ngố Lăng Thần Huyền chết giẫm kia, ánh mắt hắn như vậy là có ý gi chứ? Hắn
khinh khỉnh nhìn tôi như thể tôi làm việc gì đó mờ ám, khuất tất không bằng.
Tôi quay đầu lại nhìn Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ… Oái! Họ cũng nhìn tôi bằng
ánh mắt đó.
"Hơ
hơ hơ! Hựu Tuệ, xem ra tình cảm của hai người tiến triển thuận lợi gớm! Chưa gì
đã hẹn hò rồi cơ đấy!"
"Kim
Nguyệt Dạ, cậu nói lại xem nào… Tôi chỉ ăn cơm với một người bạn bình thường
thôi…" Tôi gắng hết sức kìm cơn nóng giận đang bốc lên ngùn ngụt.
Grừ!
tên khốn! Mà tại sao tôi phải giải thích với tên khỉ hôi Kim Nguyệt Dạ chứ?
"Hừ,
bộ tôi nói sai sao? Nếu chỉ đơn thuần là chúc mừng buổi luyện tập thành công
thì cô cũng phải gọi mấy người có công như bọn tôi đi chứ!" Giọng nói chua
như giấm của Kim Nguyệt Dạ bay tới tai tôi, nghe đến mà ngứa tai.
Người
có công? Hắn nói vậy là có ý gì? Nếu Lý Triết Vũ nói ra câu này còn có thể hiểu
được, nhưng lại là tên Kim Nguyệt Dạ… Hừ, hắn có công cán gì trong vụ luyện tập
đồng diễn thể dục ở trường Sùng Dương chứ?
"Xin
lỗi!" Tôi đang định phản bác lại Kim Nguyệt Dạ thì Sun đột nhiên ngắt lời
tôi, "Là tôi bỗng nổi hứng mời Hựu Tuệ đi ăn tối thôi. Ba cậu nếu có thời
gian thì mời vào cùng…"
"Không
cần!" Kim Nguyệt Dạ chẳng cần suy nghĩ, từ chối thẳng thừng luôn,
"Chúng tôi không có nhã hứng vào đó làm kì đà cản mũi!"
"Kim
Nguyệt Dạ… Cậu nói vớ vẩn gì thế?"
Tôi
trừng măt nhìn thằng cha ngang ngược đó, nắm chặt tay định thụi hắn ta mấy cú
cho tỉnh ra.
"Hựu
Tuệ, cô phải cẩn thận đấy, đời này chẳng phải ai cũng sống thật lòng đâu"
Kim Nguyệt Dạ nói xong, nhìn Sun đầy ẩn ý, "Tô Hựu Tuệ, cô ngố như thế, có
khi bị người ta đem bán đi kiếm tiền cũng chẳng biết đấy chứ!"
Grừ!
tên khốn Kim Nguyệt Dạ, tôi không thể nào nhịn nổi cục tức này.
"Kim
Nguyệt Dạ, cậu có tư cách gì chê bai Sun? Lúc tôi luyện tập đồng diễn thể dục
cho trường Sùng Dương, Sun luôn ở bên cạnh tôi! Cậu ấy giúp tôi hô hiệu lệnh,
giúp tôi sắp xếp đội hình, giúp tôi vẽ vị trí đứng cho từng người một!"
Nghe
những lời tôi nói, mặt Kim Nguyệt Dạ xám xịt lại nhưng hắn vẫn nở nụ cười lạnh
như băng.
"Cô
nói… Sơ đồ đồng diễn thể dục do hắn vẽ à?"
"Đương
nhiên, Sun luôn giúp đỡ tôi lúc khó khăn, tốt gấp trăm ngàn lần kẻ chỉ biết
ngồi không rồi xỉa xói người khác!"
Vừa
nói ra khỏi miệng tôi bỗng thấy hối hận vô cùng. Xung quanh chỗ Kim Nguyệt Dạ
đứng như chợt nổi lên một trận cuồng phong.
"Dạ,
chúng ta đi thôi!" Lý Triết Vũ định kéo tay Kim Nguyệt Dạ đi nhưng Kim
Nguyệt Dạ lại hất tay ra, mặt không chút biểu cảm đi về phía tôi.
Ối
má ơi… Sát khí! Là sát khí! Tôi dường như thấy đằng sau Kim Nguyệt Dạ đang nổ
sấm ầm ầm! Hắn… hắn định làm gì? Chắc không phải nổi điên uýnh tôi chứ?
Thịch….
Thịch…. Thịch….
Đồ
tồi! Rõ rang tại hắn vô duyện vô cớ gây sự trước, cãi không nổi thì chuyển sang
dùng bạo lực!…. Tưởng Tô Hựu Tuệ này sợ hắn à? Tôi không làm điều gì sai trái
cả…
Ối
cha mẹ ơi… Nhưng sao tôi cảm thấy chỗ mình đứng dường như đang rung chuyển bởi
cơn thịnh nộ của Kim Nguyệt Dạ… Hắn… hắn định làm gì… Hu hu hu, bản mặt hắn nom
khủng bố quá…
"Đợi
đã, không được đụng đến cô ấy!" Sun đứng chặn ngay trước mặt tôi, tôi run
như cầy sấy. Kim Nguyệt Dạ lạnh lùng đẩy mạnh Sun sang một bên.
"Kim
Nguyệt Dạ… Kim Nguyệt Dạ… Cậu…" tôi trợn hỏa mắt nhìn tên Kim Nguyệt Dạ
chỉ đứng cách mình có 5 cm.
Kim
Nguyệt Dạ như lên cơn điên. Hắn mín chặt môi, rướn mày lên với tôi.
Bốp!
Một
tờ báo đập thẳng vào tay tôi.
Ối,
suýt thì vỡ cả tim! Lúc nãy tôi còn tưởng bị thằng cha đó xử tử ngay tại chỗ !
Ủa?
Cái gì thế này? Tôi tò mò giở tờ báo ra đọc…
í?
Đây là bài báo viết về Sun mà!
"…thần
tượng tuổi tin Sun hết sức chung tình với mối tình đầu khiến rất nhiều người
lên tiếng ủng hộ. Số lượng fan của Sun đang tăng vọt, ngang tầm với số fan của
thiên vương màn bạc Thánh Dạ…'
"Kim
Nguyệt Dạ, đây là cái gì?" tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mắt
hướng về phía Kim Nguyệt Dạ.
"Tô
Hựu Tuệ, cô vẫn không hiểu sao? Hắn đang lợi dụng cô!"
"Không
phải thế… Sun không phải là loại người như thế!" Tôi không ngờ Kim Nguyệt
Dạ lại nói ra những lời như vậy.
"Cô
vẫn tin răng 10 năm nay hắn vẫn trăn trở trong lòng chỉ nghĩ đến cô sao? Cô
tỉnh lại đi!"
"Nhưng…nhưng
cậu ấy luôn giúp tôi…'
"Giúp
cô? Cô nghĩ hắn thật lòng giúp cô sao? Hắn chỉ đang giúp hắn thôi!" Kim
Nguyệt Dạ hét lên với tôi. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt
phẫn nộ như thế của Kim Nguyệt Dạ.
Kim
Nguyệt Dạ! hắn càng lúc càng quá đáng!
Thấy
sắc mặt Sun tối sầm lại, tôi buột miệng nói:
"Cậu
có tư cách gì nói cậu ấy hả? Cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao? Cậu đang ghen
tức chứ gì? Đúng rồi, cậu ghen tức vì Sun được mọi người yêu quý!"
Kim
Nguyệt Dạ ngạc nhiên mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt hắn như bị tổn thương:
"Ghen
tức?... Tô Hựu Tuệ! Cô có biết cô đang nói gì không? Hóa ra trong lòng cô, Kim
Nguyệt Dạ này là một kẻ tiểu nhân vậy sao?..."
"…"
Tôi
hốt hoảng nhìn Kim Nguyệt Dạ. Cơn tức giận ngút trời trên mặt hắn được thay
bằng một nụ cười mỉa mai khiến người đối diện lạnh toát sống lưng. Khuôn mặt
lạnh tanh đến mức gần như vô cảm của hắn khiến cho tim tôi như bị bóp nghẹt
lại.
Tôi
bỗng thấy Kim Nguyệt Dạ lúc này sao xa cách tôi quá… Hắn dường như mất hút sau
bộ mặt vô cảm, lạnh lẽo…
Do
tôi quá lời ư?
Nhưng…
nhưng Kim Nguyệt Dạ… Hắn cũng không lên nói Sun như vậy, dù sao Sun cũng là bạn
tôi…
Cơn
mưa dường như hiểu được lòng tôi đang rối như tơ vò nên càng lúc càng nặng hạt.
Tôi
và Kim Nguyệt Dạ hung hăng như hai con gà choi, đứng trong mưa trừng mắt với
nhau. Chúng tôi đều bị dính mưa, cả người ướt đẫm. Nước mưa trượt trên tóc tôi
rồi rơi từng giọt xuống đất, tôi thở dốc.
Không
khí xung quanh đông đặc lại khiến tôi khó thở.
"Hừ…"
Một
lúc lâu sau, Kim Nguyệt Dạ hừ lên một tiếng, dùng tay vuốt nước mưa trên đầu,
quay người bước đi.
"Này!
Dạ, cậu đi đâu vậy?" Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ vội đuổi theo sau.
Nhưng
tên Kim Nguyệt Dạ cứng đầu đó dường như không nghe thấy tiếng gọi của hai người
bọn họ. Hắn không quay đầu lại mà cứ bước đi rồi biến mất trong làn mưa.
Tôi
thẫn thờ đứng trong mưa, không nghe thấy Sun nói gì bên tai. Thế giới trong tôi
dường như chỉ có tiếng mưa và bóng dáng cô độc của Kim Nguyệt Dạ xa khuất trong
cơn mưa xối xả.
FOUR
"Tô
Hựu Tuệ, cô vẫn không hiểu sao? Hắn đang lợi dụng cô!"
"Cô
vẫn tin răng 10 năm nay hắn vẫn trăn trở trong lòng chỉ nghĩ đến cô sao? Cô
tỉnh lại đi!"
Lời
nói của Kim Nguyệt Dạ như được ghi âm, cứ lặp đi lặp lại văng vẳng bên tai tôi.
Hắn ta nói thật sao? Sun đang lợi dụng tôi ư?
Không
thể nào… Không thể nào… Sun luôn giúp đỡ tôi mà…
Nhưng…
Sao tên Dạ lại nói chắc như đinh đóng cột vậy? Chắc chắn không lừa tôi đâu, hơn
nữa bài viết đó dường như đã chứng minh được câu nói của hắn…
Ôi!
Phiền chết đi được! Hai ý nghĩ trái chiều cứ như chơi trò kéo co trong đầu tôi.
Hoa mắt… Hoa mắt quá…Sao lắm vì sao quay tròn trước mặt tôi thế này?
"Tô
Hựu Tuệ, mày là number one! Cố lên, cố lên! Oh yeah!" Hừ! Miss Teen Milan
phải lấy lại tinh thần chứ! Trận thi đấu hôm nay tất thắng! Tất thắng!
"Ê,
mới sớm ra bà đã lẩm bẩm cái gì thế?" Một trang cười ngắt ngang dòng suy
nghĩ của tôi.
Tôi
quay đầu lại: "Tô Cơ!"
"Hựu
Tuệ, bà không sao chứ?" Tô Cơ mỉm cười, nhéo má tôi đau điếng, suốt ngày
bận tối mắt với luyện tập đồng diễn thể dục, lâu lắm rồi tôi không gặp bà bạn
chí cốt.
"A!
Tô Cơ, hội thi đồng diễn lần này trường mình chuẩn bị sao rồi?"
"Đồng
diễn…" Mặt Tô Cơ bỗng biến sắc, toàn thân thu lại như con rùa rụt cổ.
"Sao
hả? Không suôn sẻ hả?" Tôi lo lắng nhìn mặt Tô Cơ nhăn như khỉ ăn ớt.
"Thực
ra… Cũng không hẳn như vậy… Mà là mấy hôm nay Kim Nguyệt Dạ cứ sao ấy, lúc
luyện tập không được tập trung. Vừa kết thúc buổi tập hắn đã biến mất dạng, tôi
thấy hơi lo, không biết hôm nay thi có…" Tô Cơ chợt nghĩ ra điều gì đó,
vợi vỗ vai an ủi tôi, "Hựu Tuệ, lần này bà thắng chắc Kim Nguyệt Dạ rồi,
nhưng lần này bà lại chỉ đạo đồng diễn trên trường Sùng Dương! Ức thật…."
"Hơ
hơ… Bà yên tâm đi! Kim Nguyệt Dạ không phải người vô trách nhiệm đâu… Hơn nữa
tôi cũng chẳng khoái kiểu giậu đổ bìm leo, thắng cho bằng được!"
Kim
Nguyệt Dạ không chú tâm luyện tập… Thật sao? Hay hắn cố ý dùng quỷ kế để tôi
mất cảnh giác? Đúng vậy, chắc chắn là vậy rồi. Tôi cố gắng tự thuyết phục mình,
trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Kim Nguyệt Dạ lầm lũi bỏ đi trong cơn mưa…
"Hơ
hơ hơ, bé Hựu Tuệ, vẫn còn nhớ đến tôi cơ à?"
Phía
sau vang lên giọng nói quen thuộc…
"Kim
Nguyệt Dạ?"
Kim
Nguyệt Dạ tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, cười kiểu ác quỷ với tôi rồi
quay đầu đi thẳng.
Grừ!
Ánh mắt đó… Tôi không thể nào nhịn nổi cái ánh mắt khinh đời, luôn coi mình là
đúng của hắn. Hừ! Uổng công tôi lo lắng cho hắn.
Thấy
Kim Nguyệt Dạ sải bước dài về phía trước, tôi vội đuổi theo nói với:
"Ha
ha ha ha! Tôi nghe đồn gần đây có người tâm hồn treo ngược cành cây? Tôi hiểu
rôi, chắc là thấy tôi dược mọi người ủng hộ nhiều hơn nên cậu chột dạ hả?"
"Hơ
hơ hơ, bé Hựu Tuệ lo thừa rồi, tôi nghĩ bé lên tự lo cho mình trước đi!"
"Tôi
tự lo cho mình?" Hừ, tôi đang lên như diều gặp gió, xem hắn còn nói gì
được nào?
"Thì
là…"
Cốp!
"Oái!"
Kim
Nguyệt Dạ chưa dứt câu thì tôi đã va cốp đầu vào cột điện.
Đau…
Đau quá… Tôi xây xẩm cả mặt mày, thấy trời đất như đảo lộn.
"Thì
là phải cẩn thận va đầu vào cột điện đó… Ơ hơ hơ hơ!" Tiếng cười đắc ý của
Kim Nguyệt Dạ vẳng lại trong không trung.
"Hựu
Tuệ, bà không sao chứ?" Tô Cơ vội đỡ tôi lên, gặng hỏi.
"Vẫn…
vẫn còn sống nhăn!" Tôi cố lấy lại nhịp thở, mặt nhăn như bị rách đáp lại
Nhìn
khuôn mặt méo sẹo của tôi, Tô Cơ sững người chưa tới 3s bỗng phì cười.
"Này,
Tô Cơ, bà khùng à? Sao cười nắc nẻ vậy?" Tôi ngơ ngác nhìn Tô Cơ đang cười
bò ra đất.
"Hựu
Tuệ… Mặt bà… Ha ha ha!" Tô Cơ gắng nín cười, ngước mắt nhìn mặt tôi, rồi
lại cười lăn lê bò toài.
Mặt
tôi? Mặt tôi làm sao? Tôi tò mò móc cái gương ra soi.
Oái!
Má ới! sao thế này? Một vệt sơn dài màu vàng quyệt từ trán tới tận cằm. Trông
như ái đó vẽ số một lên mặt tôi . Sao lại thế này? Tôi ngạc nhiện quay đầu lại
nhìn cây cột điện. Trên đó gắn một tấm bảng đề là:
"Sơn
vẫn chưa khô. Đề nghị cẩn thận!"
Ối,
thượng đế ơi! Sao người nỡ chơi con vố đau như thế! Hu hu hu….
"Ơ,
là Hựu Tuệ kìa! Mặt cô ta sao thế nhỉ?"
"Không
biết! Nom ngộ ghê ta! Sao lại viết số một to chình ình trên mặt thế kia?"
"Hô
hô hô! Chắc là muốn vị trí số một nên là thế để lấy may ấy mà! Rõ ngố!"
…
Tôi
và Tô Cơ vừa bước vào địa điểm thi đấu đồng diễn thể dục - sân vận động trường
Sùng Dương thì nghe thấy tiếng cười ầm ĩ của những đội tham gia đồng diễn.
"Thôi,
mọi người xếp hang vào nào, cuộc thi săp bắt đầu rồi!" Lý Triết Vũ bước ra
từ đám đông, đuổi khéo những người cười nhạo tôi đi.
"Oh
my good! Tô Hựu Tuệ, không ngờ cô sành điệu dữ dội vậy, nghĩ ra cả trò viết lên
mặt! Xem ra lần này cô mong thắng đến phát cuồng rồi, nhưng cũng không cần xúc
động đến mức phải viết một số một to tướng như vậy đâu. Hê hê hê hê, cười đau
cả ruột!" Thằng cha khỉ ngố Lăng Thần Huyền không thèm để ý đến mặt tôi
đang giật giật như bị trúng phong. Hắn ta ôm bụng cười hô hố.
"Huyền!
Đủ rồi đó, đừng đùa cợt nữa. Hựu Tuệ! Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, cô mau chuẩn bị
đi!" Lý Triết Vũ nhìn tôi như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi,
"Hôm nay cô thi đấu tốt nha!"
"Ừ…
Được!" Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
Lý
Triết Vũ khẽ gật đầu, kéo tay thằng cha Lăng Thần Huyền vẫn đang đứng cười sằng
sặc như điên đi khỏi.
"Hơ!
Hựu Tuệ, bà và hội Tam Đại Thiên Vương cãi nhau à?" Tô Cơ tò mò hỏi.
Tôi
nhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm trước, thở dài thườn thượt. Chỉ vì mỗi việc của
Sun mà tính tình của Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương đã thay đổi đến
chóng mặt như vậy! Lăng Thần Huyền đã đành, nhưng tại sao ngay cả Lý Triết Vũ
cũng thế?
Cuộc
thi cuối cùng cũng bắt đầu!
Học
sinh trường Sùng Dương và trường Minh Đức đều mặc đồng phục riêng của trường
mình, xếp thành hai hàng dài dằng dặng đứng trên sân vận động. Còn tôi với
khuôn mặt vẽ số một to tổ chảng, đại diện cho trường Sùng Dương, đứng bên phải
bục đại biểu, điềm tĩnh lấy lại tinh thần.
Ngồi
ngay sau bục đại biểu là hai thầy cô hiệu trưởng, còn có cả chú Nhã Văn. Híc,
không biết thấy bộ dạng của tôi, họ nghĩ gì nhỉ? Một thầy giáo ngồi hàng ghế
sau, cười bò ra đất, may mà được thầy bên cạnh đỡ dậy…
Hừ,
có gì đáng cười chứ?... Tôi tức tối nhìn về phía tên đầu sỏ gây ra mọi tội lỗi
đứng đối diện, Kim Nguyệt Dạ.
Í!
Kim Nguyệt Dạ sao thế nhỉ? Hắn nhìn có vẻ sốt ruột, lúc thì xem đồng hồ, lúc
thì nhíu mày nhìn trước ngó sau…
"Các
em học sinh xin chú ý! Cuộc thi đồng diễn thể dục của trường Minh Đức và Sùng
Dương bắt đầu!" Giọng thầy thôi nói lên loa rất tự tin, "Cuộc thi lần
này chúng ta sẽ xét phần sáng tạo, phần sắp xếp tổng thể…. giữa hai trường.
Trường nào đạt điểm cao nhất sẽ dành chiến thắng trong cuộc thi này. Hi vọng
học sinh của cả hai trường sẽ cống hiến những màn đẹp mắt, ấn tượng. Sau đây là
màn biểu diễn đồng diễn thể dục của trường Sùng Dương."
Cuộc
thi đã bắt đầu, tôi hít một hơi sâu cầm micrô đứng lên bục chỉ huy.
Ực…
Tô Hựu Tuệ, đừng nghĩ nhiều làm gì! Để có thể là người ngạo nghễ cười sau cùng,
mày phải dành trọn phần thắng trong cuộc thi lần này. Tôi đứng giữa bục chỉ
huy, nhìn xuống sân vận động, cố hêt sức để xua đi những ý nghĩ mông lung ra
khỏi đầu.
Rầm
rầm rầm… Vù vù vù…
Chuyện
gì thế nhỉ? Trên đầu tôi có tiếng gì ồn ào vậy?
"Á,
mau xem kìa! Là trực thăng!" một học sinh trường Sùng Dương chỉ lên trời
hét to.
Tôi
nhìn theo hướng tay tên nam sinh đó chỉ. Một chiếc trực thăng đẹp miễn chê đang
quay vong trên sân vận động của trường Sùng Dương.
"Lạ
nhỉ? Sao lại có trực thăng ở đây?"
"Không
biết nữa…"
Đang
lúc chúng tôi bàn tán râm ran, không hiểu đâu vào đâu thì một giọng nói cực kì
phấn khích vang từ trên trực thăng xuống.
"Hi,
everybody! Tôi là bình luận viên cho cuộc thi ngày hôm nay. Còn năm phút nữa là
bắt đầu màn đồng diễn đầu tiên. Trường thi đầu mở màn sẽ là trường Sùng Dương.
Dưới sự hướng dẫn của bạn Tô Hựu Tuệ, tất cả học sinh trường Sùng Dương đã xếp
thành hai hàng, chuẩn bị sẵn sang nhập cuộc."
Ối!
Giọng nói này nghe quen quen… Á, hắn chính là thằng cha MC gà mờ mặc áo lòe
loẹt trong cuộc thi thể thao toàn năng lần trước.
"Ối
chà! Vâng, kính thưa quý vị, vô cùng bất ngờ là trên mặt bạn Tô Hựu Tuệ lại vẽ
hình số một to lù lù. Lẽ nào công chúa Hựu Tuệ muốn thể hiện sự tự tin và quết
tâm dành chiến thắng đến cùng của mình?"
"Ha
ha ha.." Tiếng bình luận viên vừa kết thúc, cả sân vận động cười ồ lên.
Grừ…
Tên bình luận viên chết tiệt, mi đang nói linh tinh gì đấy? Tôi tức sặc máu,
chỉ muốn liêng cho hắn cái giày" thúi" vào mặt, để hắn ngã chúi đầu
xuống đất mới hả.
Tôi
hít một hơi sâu, giống như vị mãnh tướng đang chỉ huy trận đấu, giơ tay lên cao.
"Màn
trình diễn đồng diễn thể dục của trường Sùng Dương… Bắt đầu! Nhạc!"
Tôi
nói xong, hạ mạnh tay hải xuống.
"Cuộc
thi chình thức bắt đầu! Học sinh trường Sùng Dương theo hiệu lệnh của Tô Hựu
Tuệ, chạy vào sân vận động từ hai phía…" Tiếng bình luận viên gà mờ lại
vang lên.
Nhanh
như chớp, học sinh trường Sùng Dương xếp thành hình vuông giữa sân vận động. He
he, đúng là chẳng uổng công luyện tập điên cuồng mấy ngay hôm nay.
"…
Chà, học sinh trường Sùng Dương vốn tự do quá chớn, thích sống độc lập, thế mà
hôm nay lại phối hợp nhịp nhàng thế này, xem ra Tô Hựu Tuệ đã phải lao tâm khổ
tứ không ít!"
Cuối
cùng tên bình luận viên gà mờ đó cũng nói được một câu ra hồn…
"Này,
tên đầu tổ cú kia! Ngươi nói ai yêu tự do quá chớn hử?"
Oái,
Lăng Thần Huyền! Đồ óc heo, lúc quan trọng thế này mà hắn lại ngưng tập, đã thế
còn hùng hổ lấy tay chỉ lên trực thăng rủa xả.
Tôi
thấy hai thầy cô hiệu trưởng và cả chú Nhã Văn đều nhíu mày, không hề mảy may
chú tâm cầm bút khanh lên giấy.
Hu
hu hu…Toi rồi, toi rồi! Thế nào cũng bị trừ điểm cho coi! Thằng cha khỉ ngố hại
trường hại bạn kia, tôi hận một nỗi không thể lao xuống bóp cổ cho hắn chết
tươi.
Không
được! Không được… Bình tĩnh nào! Tô Hựu Tuệ! Bình tĩnh….
Hít
hơi thật sâu… Hít hơi thật sâu…
"Ồ,
đội đồng diễn trường Sùng Dương xếp hình sao năm cánh kìa! Đã thế cả đội đều
mặc đồng phục màu đỏ, từ trên trực thăng nhìn xuống, cảnh tượng vô cùng bắt
mắt."
Thằng
cha bình luận viên này cũng được lắm, càng lúc càng hiểu ý đồ bài binh bố trận
của tôi. Hà hà hà! Nói hay lắm, hay lắm!
"Sùng
Dương, đội số ba! Một! Hai! Ba!"
Tôi
ra sức, gân cổ gào lên, giọng hô hiệu lệnh dõng dạc.
"Trường
Sùng Dương xếp đội hình số ba, để tôi xem nào… Là … Là biểu tượng trường Sùng
Dương! Tuyệt quá, hình mặt trời! nhưng hình như thiếu mất một miếng thì
phải…!"
Hở?
Thiếu một miếng là sao?
Tôi
không hiểu, ngó xuống phía dưới. Á! Đội hình bên phải làm sao thế kia? Sao lại
có mấy học sinh ngã lăn cù chiêng ra đất vậy? Tại va vào nhau khi dịch chuyển
đội hình ư?
"Xem
ra đội hình trường Sùng Dương không được khả quan lắm! Các cụ có câu 'đầu voi
đuôi chuột'…"
Thằng
cha bình luận đầu óc ngu tối đó… Tôi vừa khen hắn hai câu, hắn đã trở mặt, định
cho tôi rớt đài.
"Đội
số ba tiếp tục di chuyển!"
…
"Đội
số bốn!"
Pằng!
Một
tiếng nổ vang sân vận động.
"Hơ!
Gì vậy nhỉ? Tôi vừa nghe thấy tiếng pháo giấy! Á, tôi đã nhìn thấy…" Tên
bình luận viên hí hửng.
Hừ,
thằng cha đầu đất, mi làm sao có thể hiểu được ý tưởng sáng tạo độc đáo của ta?
"Học
sinh trường Sùng Dương đều cầm những quả cầu hoa, khẽ đu đưa theo tiếng nhạc,
trông như một màn pháo hoa rực rỡ trong đêm!"
Theo
hiệu lệnh của tôi, năm vòng tròn trên sân thoắt một cái biến thành mười đóa
hoa, rồi lại biến thành hai mươi bó! Hình dạng và màu sắc của những bông hoa
không ngừng thay đổi.
"Đẹp
hú hồn luôn! Tô Hựu Tuệ và học sinh trường Sùng Dương có màn biểu diễn cực kí
ấn tượng! Xem ra, khả năng dành thắng lợi của trường Sùng Dương dưới sự chỉ đạo
của bạn Hựu Tuệ với số một trên mặt là rất lớn!"
"Đội
cuối cùng! Một! Hai! Ba!"
Tôi
hét to lên, giống như một nữ thần, giơ cao micrô trong tay.
Học
sinh trường Sùng Dương nhanh như cắt xếp thành hình vuông như bạn đâu. Tiêp đó,
những học sinh vội cầm vải lụa xanh đã chuẩn bị sẵn từ dướt đất lên, chạy xuống
phía sau.
"Woa,
động tác kết thúc bài biểu diễn học sinh trường Sùng Dương quá đỉnh! Nhìn từ vị
trí của tôi, màn đồng diễn lúc này giống như một đại dương xanh thẳm với những
đợt sóng bạc cuồn cuộn…
"
Không những thế, còn có cả mặt trời đỏ rực nhô lên nữa! Vâng, ý tưởng cực kì
sáng tạo!"
Rào
rào rào…
Tiếng
vỗ tay như sấm dậy vọng lại liên hôi. Màn đồng diễn thể dục trường Sùng Dương
đã kết thúc.
Hơ
hơ hơ…
Kim
Nguyệt Dạ, ngươi cứ đợi đấy, trường Minh Đức sẽ vứt bỏ mi, rồi cả trường Sùng
Dương nữa!
Lúc
ngươi không còn nơi nào nương thân, ta sẽ làm phúc bố thí cho ngươi một cái
bông ăn cho đỡ đói lòng!
Khà
khà khà khà….
FIVE
"Mời
các em học sinh trường Sùng Dương ra ngoài sân tạm nghỉ trong chốc lát, tiếp
sau đây là màn biểu diễn của trường Minh Đức!" Thầy Thôi cười tươi như
hoa, đứng trên bục chỉ huy phát hiệu lệnh. Tôi và các học sinh trường Sùng
Dương rút ra khỏi sân vận động.
Một
lúc sau, Kim Nguyệt Dạ cầm micrô thay thế vị trí của tôi. Hắn giơ cao tay trái
lên:
"Màn
biểu diễn thể dục của trường Minh Đức bắt đầu!"
Nghe
hiệu lệnh của Kim Nguyệt Dạ, học sinh trường Minh Đức từ bốn phía xếp hàng ngay
ngắn chạy vào sân vận động.
"Hay
lắm! Màn đồng diễn thể dục trường Minh Đức sắp bắt đầu rồi! Vừa rồi trường Sùng
Dương đã cống hiến cho chúng ta màn biểu diễn vô cùng đẹp mắt. Chúng ta cùng
chờ xem trường Minh Đức làm cách nào để vượt qua trường Sùng Dương!"
Nghe
mà xem, rõ là đồ thiên vị! Điên tiết thật! Hắn nói thế thì khác nào nói Kim
Nguyệt Dạ sẽ thắng tôi.
Hừ,
mi giám coi thường bản lĩnh trí tuệ và ý tưởng sáng tạo của ta hử?
Tôi
tràn trề tự tin đứng nhìn học sinh trường Minh Đức chạy trên sân. Nhanh như cắt
học xếp thành hình chữ thập… Í! Lại biến thành hình khác rồi!
Hình
chữ thập ban nãy bỗng chốc biến thành hình mặt trăng. Đầy cũng chình là biểu
tượng trường Minh Đức! Lạ nhỉ lúc nãy họ còn mặc áo đen, bây giờ đã biến thành
màu xanh hàng loạt.
Kì
lạ thật! lẽ nào đồng phục trường Minh Đức tự đổi màu được? trán tôi lấm tấm mồ
hôi.
Cứ
bình tĩnh… Không sao cả, có mỗi trò vặt đó sao thắng được trường Sùng Dương
chúng tôi! Tô Hựu Tuệ, mày phải tự tin ở mình chứ!
Ơ
hay! Sao lại dùng cụm từ trường Sùng Dương chúng tôi nhỉ? Hu hu hu… Mong cô
Bạch thứ lỗi cho em. Để dành được chiến thắng cuối cùng, em đành tạm thời phản
bội Minh Đức.
"Đội
số hai! Bắt đầu!"
Tiếng
của Kim Nguyệt Dạ vẳng từ loa phóng thanh, bình tĩnh và dứt khoát.
Hừ,
tôi muốn xem thằng cha này giở trò gì.
"Quá
tuyệt! Kim Nguyệt Dạ đã hô hiệu lệnh thay đổi đội hình số hai! Woa, chỉ trong
nháy mắt hình mặt trăng lưỡi liềm đã biến thành hình sao năm cánh… sao nắm cánh
biến thành bảy vì sao! Ối, hóa ra là chòm sao Bắc Đẩu thất tinh (là một chòm
sao gồm bảy ngôi sao)..."
Gì
cơ? Màu sắc đồng phục học sinh trường Minh Đức tự dưng lại đổi màu được, đã thế
còn xếp thành chòm Bắc Đẩu thất tinh…
Híc,
xem ra nguy rồi… Tôi khoanh tay trước ngực, nhìn học sinh trường Minh Đức hàng
nối chỉnh tề ngay ngắn. Nỗi bất an trong lòng tôi cứ lan ra…lan ra…
"Ơ!
Đợi đã… đội hình trường Minh Đức sao thế nhỉ? Sao họ đều ngừng hế
t
lại?"
Nghe
thấy lời của bình luận viên, tôi ngước mắt nhìn….
Đội
hình trường Minh Đức đều ngừng tập á? Tôi cố gắng nghển cổ lên ngó tên Kim
Nguyệt Dạ đứng trên bục chỉ huy, nhưng do xa quá nên không nhìn rõ.
"Đội
số hai! Bắt đầu!" Kim Nguyệt Dạ hét hiệu lệnh thứ ba.
"Sao
lại đội hình số ba nhỉ? Đội hình số ba vừa xếp hình rồi cơ mà!"
"Đúng
đấy! Hay là hô nhầm hiệu lệnh?"
Học
sinh trường Minh Đức hoang mang bàn tán xôn xao.
"Oái!
Gay rồi! Hình như Kim Nguyệt Dạ hô nhầm hiệu lệnh! Toàn bộ đội hình trường Minh
Đức nhốn nháo như cào cào, không biết phải làm thế nào!" Tên bình luận
viên tổ cú gào lên tiếng nuối.
Không
thể tin nổi! Kim Nguyệt Dạ mà lại hô nhầm hiệu lệnh?
Hắn…
Hắn ta làm sao vậy?
"Đội
số ba! Bắt đầu!" Kim Nguyệt Dạ đột nhiên hét tô lên.
"Kim
Nguyệt Dạ cuối cùng cũng hô đúng hiệu lệnh. Học sinh trường Minh Đức đã chuyển
từ hình Bắc Đẩu thất tinh thành 12 vòng tròn nhỏ. Ối! Chỉ trong phút chốc đã
hóa thành mười hai tròm sao trong cung hoàng đạo! Đẹp hết chỗ chê!"
Ý
tưởng độc đáo thế này… chỉ có hắn mới nghĩ ra được! Lại còn biến thàn
h
12 chòm sao trong cung hoàng đạo nữa chứ. Nhưng mà… làm sao có thể sánh được
với ý tưởng của tôi?
Í!
Đợi đã! Mười hai chòm sao trong cung hoàng đạo… Tôi nhớ đó là kí hiệu trên
gương trong ngôi biệt thự số 23 mà. Lẽ nào…
"Đội
số 3 bắt đầu!"
"Á,
Kim Nguyệt Dạ lại hô nhầm hiệu lệnh… Đội số ba đã sắp hình rồi mà! Có lẽ hôm
nay Kim Nguyệt Dạ không được tập trung. Đây là lần thứ hai cậu ấy hô sai hiệu
lệnh."
Lúc
này, học sinh Minh Đức chẳng khác gì ong vỡ tổ, vuông tròn loạn lên. Người thì
tập tiếp động tác sau người thì đứng đợi Kim Nguyệt Dạ sửa sai hiệu lệnh.
"Đội
số một bắt đầu!"
"Oái,
sao lại là đội số một?"
"Đội
số bốn vẫn chưa xếp hình mà!"
"Kim
Nguyệt Dạ làm sao vậy? sao lại hô hiệu lệnh sai linh tinh thế! Tụi mình biết
đường nào mà lần?"
Tiếng
la ó phản đối của học sinh trường Minh Đức càng ngày càng nhiều. Có một số học
sinh tính tình nóng nảy còn kiên quyết dừng lại không tập nữa.
"Xem
ra học sinh trường Minh Đức lại gặp sự cố bất thường. Họ không chịu nghe hiệu
lệnh của Kim Nguyệt Dạ nữa. Có học sinh chẳng thiết xếp hình mà ngồi bệt trên
đất. Lẽ nào họ quết định bỏ cuộc? Kim Nguyệt Dạ sẽ làm thế nào đây?" Bình
luận viên đấu tổ cú tiếp tục thêm dầu vào lửa, nói không kịp thở.
"Màn
biểu diễn thể dục của học sinh trường Minh Đức đến đây là kết thúc!" Khi
tất cả học sinh trường Minh Đức nhốn nháo như bầy chim vỡ tổ, cô Bạch đứng lên
cầm micrô ra hiệu lệnh.
"Ủa?
Kết thúc rồi ư?"
"Không
thể nào… Chẳng nhẽ lại kết thúc lãng xẹt như vậy? Kiểu này chúng ta thu
a
chắc rồi…"
Học
sinh trường Minh Đức ai nấy đều thất vọng, cúi đầu đứng dậy.
"Hả?
Cuộc thi đến đây kết thúc ư? Thế thì trường Sùng Dương nghiễm nhiên dành vị trí
quán quân. Thật đáng tiếc, trường Minh Đức không đáng bị thua ê chề như vậy!
Tôi cho rằng, Kim Nguyệt Dạ phải chịu trách nhiệm chính cho thất bại này."
Kim
Nguyệt Dạ…
Tôi
ngước đầu lên nhìn về phía bên kia…
Lạ
thật! Lúc nãy Kim Nguyệt Dạ còn ở đó, bây giờ đi đâu mất rồi?
Lẽ
nào hắn xấu hổ quá lên bỏ trốn chăng? Chắc chắn không phải vậy… Vì như thế
không giống tính cách của hắn chút nào. Nhưng hôm nay hắn cứ là lạ thế nào ý…
Đúng rồi, Tô Cơ nói với tôi, mấy hôm nay thấy hắn khang khác. Rốt cuộc là tại
sao nhỉ?
Học
sinh trường Sùng Dương bắt đầu thì thụp bàn tán, nhưng tôi không còn tâm trạng
nào để nghe họ nói những gì.
Kim
Nguyệt Dạ… Xảy ra chuyện gì với hắn nhỉ?
Tất
cả học sinh trường Minh Đức bắt đầu hò hét ầm ĩ trên sân. Nhiều nam sinh còn
bất mãn lẳng cả đạo cụ trên tay xuống đất.
"Lần
này trường Minh Đức chúng ta bị tên Kim Nguyệt Dạ hại thảm quá!"
"Đúng
thê, chúng ta thua bét nhè rồi!"
"Chắc
chắn là hắn cố tình chơi xấu trường ta!"
…
Tiếng
xả rủa mỗi lúc một to, lòng tôi cứ thấp thỏm không yên. Không được, tôi phải
tìm Kim Nguyệt Dạ, phải hỏi mọi chuyện ra đầu ra đuôi.
"Chúng
tôi tuyên bố, cuộc thi dống diễn thể dục giữa trường Sùng Dương và trường Minh
Đức kết thúc tại đây!" Chú Nhã Văn cầm micrô, đứng giữa bục chủ tịch tuyên
bố dõng dạc, "Trong cuộc thi lần này, trường Sùng Dương đã dành chiến
thắng! Xin chúc mừng các em! Hi vọng trường Minh Đức sẽ tiếp tục cố gắng, dành
được thành tích tốt trong cuộc thi lần sau.
Học
sinh trường Minh Đức đều cúi đầu chán nản. Họ đau xót trước thất bại.
Trong
khi đó học sinh trường Sùng Dương thì hoàn toàn ngược lại, phấn khích đến nỗi
nhảy cẫng lên, vỗ tay cổ vũ tôi.
Tôi
đang định bước ra khỏi hàng thì mọi người đổ xô đến, vây kín xung quanh.
"Ha
ha ha! Chúng ta thắng rồi!"
"Tô
Hựu Tuệ, cậu cứ lắm! Cám ơn cậu!"
"Tô
Hựu Tuệ, cô là người hùng của chúng tôi! Ha ha ha!"
Ơ
hơ hơ…
Đúng
thế! Đúng thế! Ca ngợi nữa đi! Thần tượng nữa đi!
Nhưng…
Sao
lòng tôi lại buồn bã thế này? Không phải tôi đã thắng Kim Nguyệt Dạ sao?
"Sau
đây mời em Tô Hựu Tuệ đại diện cho trường Sùng Dương lên mục danh dự nhận
giải!" Chú Nhã Văn đón lấy chiếc cúp trong tay thầy Thôi, mỉm cười nói.
Cúp
vàng! Cúp vàng lấp lánh kìa! Đây không phải chiếc cúp tôi mong chờ bấy lâu sao?
Nhưng nhìn thấy chiếc cúp, tôi lại có những cảm xúc đan xen khó tả.
"Chúc
mừng em, Tô Hựu Tuệ! Nhưng đừng quên cuộc thi giữa em và Kim Nguyệt Dạ chưa kết
thúc đâu, em vẫn phải tiếp tục nỗ lực nha!" Chú Nhã Văn vuốt bộ râu xồm
của mình, đặt chiếc cúp vàng vào tay tôi.
Tôi
nhẹ nhàng ôm trọn chiếc cúp vàng vào lòng, hóa ra nó nhẹ hơn tôi tưởng rất
nhiều…
"Cuộc
thi hôm nay đến đây là kết thúc. Trường Sùng Dương dưới sự chỉ đạo của Tô Hựu
Tuệ đã làm nên kì tích, giành ngôi vô địch…" Tiếng của tên bình luận viên
đầu tổ cú văng vẳng trên không trung, còn tôi chẳng có bụng dạ nào nghe lời tán
dương đó.
Kim
Nguyệt Dạ đang ở đâu?
Nhìn
xuống đám người hoan hô nồng nhiệt phía dưới, tôi không nhìn thấy đâu là đích
đến, vì nơi đó… nơi đó không có Kim Nguyệt Dạ…