Địa điểm
Cửa trường Minh Đức
Phòng làm việc của hiệu trưởng trường Minh Đức
Nhân vật:
Tô Hựu Tuệ: nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Bạch Tô Cơ: nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Khâu Hiểu Ảnh: nữ sinh lớp 10 trường cấp III Minh Đức
Kim Nguyệt Dạ: nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lý Triết Vũ: nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Lăng Thần Huyền: nam sinh lớp 10 trường cấp III Sùng Dương
Bạch Ngưng: Hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức
Xoẹt! Xoẹt!
Vô duyên vô cớ xuất hiện
Một anh chàng tự nhận là bạn trai
Ở đâu ló ra cả một minh tinh
Thủa còn thò lò mũi xanh
Thượng đế ơi, mùa xuân của con đến
Thật rồi sao
Đúng là số đào hoa đã đến với con rồi ư?
… Cuối cùng cũng đến ngày khai giảng năm học mới rồi! Hô hô hô, kì nghỉ hè vừ rồi, ngọc nữ Tô Hựu Tuệ này đã làm được một việc cực kì “đỉnh”, đó là hoàn thành 20 cuốn bài tập dày cộp! 20 cuốn lận đó, đời này làm gì có ai pro hơn tôi!
Ô hô hô… Nhưng phải nói thật lòng, cả người tôi mệt mỏi rã rời… Nhân lúc xung quanh không có người, tôi vươn vai vặn người.
“Hi, bé Hựu Tuệ, mới khai giảng mà bé đã xuống sức thế cơ à?”
Ái! Tên nào thô lỗ thế, đạp vào tai tôi đau điếng! Tôi quay người lại, mắt hình tia lửa đạn… Hừ, đúng là oan gia ngõ hẹp…
“Ha ha ha ha! Hóa ra là bạn Kim Nguyệt Dạ! Ngại quá! Ngại quá!” Tôi lập tức nở nụ cười độc chiêu.
“Ngại quá? Bạn Hựu Tuệ mà cũng biết dùng từ này sao?”
“Đương nhiên là …Oái, Kim Nguyệt Dạ! Cậu vừa nói gì hả?” Tức thật, tôi mắc lỡm hắn rồi.
“ Hơ hơ hơ! Kim Nguyệt Dạ cười mỉa rồi nháy mắt với tôi, “Mong học kì này được bạn Tuệ chỉ bảo thêm cho!”
Hừ, Kim Nguyệt Dạ, người cứ đợi đấy, kì này ta quyết di ngươi bẹp dí như con gián dưới chân, Di này! Ta di này! Di xuống gót giày này! Ơ hơ hơ hơ…
“Ôi, cậu đến rồi sao? Đến rồi sao?”
“Oái! Đừng đẩy tôi mà! Cậu ấy ở đâu?”
Hơ, có chuyện gì vậy?
Tiếng gào thét ỏm tỏi ngắt quãng cuộc “khẩu chiến” giữa tôi và Kim Nguyệt Dạ, hai toán người đông như kiến chen lấn nhau giữa cổng 2 trường.
Ối giời ơi! Liệu có phải tụi fan cuồng Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương không? Vừa mới khai giảng mà đã khùng dữ vậy? Hình như số lượng fan ngày càng đông đảo thì phải, nhiều gấp mấy lần trước đây.
Tên hồ li có bộ mặt thiên thần Kim Nguyệt Dạ này không biết đã “gài bẫy” thêm bao nhiêu bé fan đáng thương!
Chậc, còn nhớ lễ khai giảng năm ngoái, chỉ vì một chút sơ ý mà tôi bị tụi fan mê giai đè cho dẹp lép như cái bánh tráng, đôi giày da mới toanh của tôi cũng “há mõm tắc tử” ngay tại chỗ! Lần này nên rút kinh nghiệm, tôi phải tránh xa lũ hám giai đẹp này càng nhành càng tốt
Tôi thở dài ngao ngán, đi về phía góc cuối đường.
“Á! Là cô ấy! Tô Hựu Tuệ kìa!”
Hử! Hình như có người gọi tên tôi.
“Đúng! Đúng! Chính là cô ấy, chính là cô ấy!”
Có chuyện gì vậy?
Tôi tò mò ngóc đều lên nhìn, đám người túm tụm đông như nêm cối lúc nãy bỗng ào ào chạy vế phía tôi như nước lũ mở cửa xả.
Trời… Trời đất! Má ơi! Chuyện gì thế này?
Tôi sợ hú hồn, cả người dính chặt vào góc tường như con sạch sùng.
Tách! Tách! Tách
“Xin chào, chúng tôi là phóng viên của báo Good morning! Xin cô cho biết cảm giác lúc này của mình!”
Ái chà… hóa ra là phóng viên! Họ đến phỏng vấn cảm giác của ngọc nữ Tô Hựu Tuệ về ngày lễ khai giảng đầu năm ư? Mắt tôi sáng lên như đèn pha ô tô.
“Hựu Tuệ! Là tụi tôi nè! Hựu Tuệ!”
Á! Là Tô Cơ và Hiểu Ảnh! Hai con nhỏ đang chen lấn trong đám người bu như kiến thấy mỡ.
“Hựu Tuệ tài thật! Được bao nhiêu người ngưỡng mộ!” Hiểu Ảnh sung sướng vỗ tay đen đét.
“Rõ bất công! Sao chuyện may mắn nào cũng chẳng đến lượt tụi mình nhỉ?” Tô Cơ miệng méo xệch, thở dài.
Hà hà hà hà! Biết làm thế nào được, Tô Hựu Tuệ này “sinh ra là phận hồng nhân, thắm hoa thẹn nguyệt khó lòng rút đi” mà. Tôi vội cười duyên lấy hình, óp bụng, ưỡn ngược, cong mông, gật đầu thùy mị với những chiếc máy ảnh như mũi súng tua tủa, trước mặt.
“Tô Hựu Tuệ, cô có thể tiết lộ đô chút về mối tình đầu của mình không?”
Hơ, mối tình đầu nghĩa là sao?
“Tô Hựu Tuệ! Đột nhiên có một người bạn trai là minh tinh, cô có cảm giác như thế nào?”
Bạn trai là minh tinh? Đám phóng viên này nói nhảm gì vậy nhỉ?
“Tô Hựu Tuệ, cô có tham gia vào bộ phim sắp tới không?”
“Tô Hựu Tuệ, cô có định kết hôn với anh ấy không?”
“Tô Hựu Tuệ, bạn dự định khi nào sinh con?”
“Tô Hựu Tuệ…”
Ối! Cứu với! Mấy tay phóng viên này bị điên chắc? Toàn hỏi những câu vớ vẩn.
“Tô Hựu Tuệ! Xin cô hãy trả lời thẳng thắn tất cả các câu hỏi của chúng tôi!”
Hu hu hu! Tôi bị họ ép chặt vào góc tường, chẳng khác nào chiếc ti vi siêu phẳng!
Đèn flash của máy ảnh nháy loang loáng khiến tôi hoa cả lên.
Tôi cố gắng tiến lên vài bước, tách ra khỏi tường thì bị đám phóng viên vây tròn lại xung quanh.
Cứu tôi với! Đừng có lại đây, tôi sắp ngạt thở vì khí rồi!
Tôi hốt hoảng nhìn ngó khắp nơi với ánh mắt cầu cứu, ngờ đâu gặp ngay bộ mặt hả hê kiểu “xin chúc mừng cô về miền cực lạc” của thằng cha Kim Nguyệt Da.
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu… á á á?”
Tôi điên tiết định quay đầu sang phản kích hắn, ai ngờ bị đám phóng viên đó xô đẩy, ngã sưng về cả đầu.
Tôi, Miss Teen Milan Tô Hựu Tuệ, trước mặt bàn dân thiên hạ lại ngã chỏng gọn, miệng đáp đất, ngậm đầy bụi cát.
Hu hu hu… sao thượng đế không biến hôm nay thành ngày Nhật Thực luôn đi để mọi người khỏi thấy thảm cảnh này của con.
Tách! Tách! Tách
Ánh đèn flash lại nháy liên hồi trên đầu tôi, ngay cả kiến và côn trùng trên mặt đất chỗ tôi ngã cũng sợ mất mật, rúc vội vào hang.
Hic… Tôi cũng muốn có chỗ chui vào ẩn nấp như bọn chúng.
“Hựu Tuệ! Không sao chứ? Hựu Tuệ!” Giọng nói lo lắng của Kim Nguyệt Dạ bên ngoài vọng vào.
Hu hu hu… Không sao mới lạ! Lần này thì hết thật rồi! Ôi, hình tượng của tôi! Bộ mặt của tôi! Hu hu hu…
“Á á á á á!” Đám người xung quanh gầm rú lên như sư tử.
Sao vậy ta? Quái vật xuất hiện à?
Tôi lo lắng, từ từ ngước đầu lên
Tay? Sao lại có một bàn tay trước mặt tôi? Bàn tay đó trắng hồng…
Lúc tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì một giọng nói ngọt ngào như tiếng sáo diều trên không trung vọng tới.
“Công chúa của tôi, cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi!”
Công chúa… của tôi? Đang nói với tôi sao?
Tôi trố mắt ngước đầu lên…
Oái! Ánh hào quang chói lóa! Là ai vậy? Ngoài Kim Nguyệt Dạ ra, còn có ai có vầng sáng chói lóa như thế nữa?
Tôi dụi mắt nhìn lên, thấy mái tóc đen bóng, cặp lông mày đậm, chiếc mũi thanh thoát, đôi môi hồng hào trơn ướt, lại còn cặp lông mi dài dài…
Ôi! Đẹp trai quá! Giống y như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích vậy! Tôi lặng người đi, mắt dám chặt vào khuôn mặt siêu điển trai cùng với nụ cười đồng tiền siêu hút hồn nữa! Đáng yêu ghê!
Đợi đã! Đôi má lúm đồng tiền? Hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó, quen lắm…
Hựu Tuệ để tôi kéo em lên nhé. Hoàng tử mỉm cười xòe tay ra trước mặt tôi.
“Vâng… vâng!” Tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay thon dài của mình lên tay “hoàng tử”, nở nụ cười quyến rũ.
“Bis bis… họ nắm tay nhau kìa!”
Tôi vừa mới chạm vào tay “hoàng tử” thì xung quanh rộ lên tiếng la hét the thé như máy mài mòn, tai tôi ù đi, óc như long ra khỏi đầu…
Không thể tin nổi! Đám nữ sinh còn háo hức, điên cuồng hơn cả gặp Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương. Họ chen chúc, ngó nghiêng! Thật hết chỗ nói…
A! Đúng rồi, ban nãy “hoàng tử” gọi tên tôi, sao cậu ta biết tên tôi nhỉ?
“Nhìn đằng này!” Lúc tôi còn đang đứng nghệt ra như phỗng, một phóng viên hét lên thất thanh, tôi ngạc nhiên quay đầu lại.
Tách! Tách! Tách
Ánh đèn flash sáng lóa khiến tôi nhức mắt! Tôi xây xẩm mặt mày nhưng vẫn cố gắng trợn trừng mắt lên nhìn, tôi có cảm giác trước mắt mình có vô số con nòng nọc đang bơi ngoe nguẩy…
“Xin lỗi, các vị hãy để Hựu Tuệ nghỉ ngơi chút! Cô ấy mệt rồi!” “Hoàng tử nhẹ nhàng đỡ tôi lên, dịu dàng chìa tấm lưng ấm áp che chở cho tôi.
Tất cả phóng viên xung quanh thấy thái độ nhã nhặn của “hoàng tử” nên hạ máy ảnh xuống mặt dù khá tò mò.
Ôi… Hoàng tử bảo vệ công chúa… Cảnh này tôi thấy rất nhiều trong các bộ phim thần tượng hay tuyện tranh dành cho thiếu nữ. Không ngờ, thật không ngờ Tô Hựu Tuệ này cũng có ngày mở mày mở mặt, được rơi vào tình cảnh lãng mạn như thế này! Khà khà khà! Ông trời ơi! Cuối cùng ngài đã mở mắt!
Có điều… Nói cho mà biết, tôi không phải loại con gái hám trai đẹp đến nỗi vừa nhìn thấy “hoàng tử”, mắt liền biến thành hai trái tim to tổ chảng nhé! Cậu ta rốt cục là ai? Sao tôi không nhớ ra nhỉ? Cậu ta muốn làm gì đây?
“Sun! Xin cậu nói đôi chút về cảm giác của mình khi tìm được mối tình đầu?”
Ơ! Là Sun! Tôi… tôi vừa nghe thấy có người gọi cậu ấy là Sun…
“Tôi rất hạnh phúc!”
Í? Có thật không vậy? Cậu ta là Sun, có phải chính là ngôi sao phim thần tượng đang được hâm mộ cuồng nhiệt?
Người vây quanh càng lúc càng đông, đám nữ sinh xung quanh phấn khích đến nỗi mặt mày đỏ cũng gào thét như điên gọi tên Sun
“Cậu… Cậu là…”
“Hoàng tử” thấy bộ dạng ngơ ngác như bò đội nón của tôi bèn mỉm cười.
“Hựu Tuệ, em còn nhớ tôi không? Tiểu Vũ đây!”
Rầm…
“Hoàng tử vừa dứt lời, tôi như bị điện cao áp giật cái đùng, cả người cứng đơ chôn chân tại chỗ, đầu óc trống rỗng, không thốt lên được lời nào
Quả không ngoài dự đoán của tôi, vừa đặt mông ngồi xuống ghế tôi đã bị đám nữ sinh vây kín như bưng. Dĩ nhiên Tô Cơ và Hiểu Anh cũng có mặt trong số đó...
"Tôi nghĩ là Sun tìm nhầm người rồỉ."' Hỉểu Anh ra vẻ nghĩ ngợi, chu môi ra bình luận, "Vì từ ngày tôi và Tô Cơ quen biết Hựu Tuệ đến giờ, Hựu Tuệ luôn là một nàng công chúa xinh đẹp, không giống như cô bé nhếch nhác mà Sun nói".
sao cả! Người đó là Sun đấy! Tôi thắp hương khấn phật cũng không có được cơ hội tuyệt đến thế đâu! Kể cả có nhầm cũng cho nhâm luôn!” Tô Cơ giơ nắm đấm quả quyết.
Hai con nhỏ đầu gỗ này...!
Híc, nỗi đau của tôi hai bà bạn này sao thấu hiểu nổi?
“Em Tô Hựu Tuệ! Mời em đến phòng hiệu trưởng! Em Tô Hựu Tuệ! Mời em đến phòng hiệu trưởng!”
Loa phóng thanh ở hành lang bỗng kêu inh ỏi. Tôi vội đứng dậy, thoát khỏi vòng vây của lũ mê giai đẹp để tới phòng hiệu trưởng.
“Em chào cô ạ!”
“Hựu Tuệ đấy à? Ngồi đi!” cô hiệu trưởng mỉm cười, gật đầu với tôi.
Tôi ngồi xuống trước bàn hiệu trưởng.
“Hựu Tuệ này, cô vừa nghe việc xảy ra trước cổng trường...”
Cô Bạch mặt nghiêm nghị, đẩy gọng kính vàng trên sống mũi.
Híc, thảm rồi, xem ra lại bị cô Bạch giáo huấn 1 bài rồi...
Tôi nghĩ thầm, cúi đầu lo lắng.
"Hựu Tuệ, muốn mình nổi tiếng là một việc tốt, nhưng cô không tán thành việc tạo scandal để đạt được mục đích. "
"Vâng...sau này em sẽ chú ý ạ!”
Cô Bạch gật đầu: "Được rồi, hôm nay, cô tìm em là có việc quan trọng.”
Việc quan trọng... Đúng rồi! Có lẽ là đề thi của thầy Thôi!
Dây thần kinh cửa tôi bỗng dưng căng ra như sợi dây đàn.
“Đề thi của thầy Thôi đã ra rồi!”
“Vâng...” tôi căng thẳng nuốt nước bọt.
“Lần này Minh Đức và SÙng Dương sẽ đổi 1 em học sinh, học sinh được đổi phải ở bên trường đối phương trong bốn mươi ngày.”
“Đổi học sinh?” nói như vậy là tôi phải sang “trọ” bên trường Sùng Dương những bốn mươi ngày sao?
Má ơi... Đầu tôi ong ong...
Hiệu trưởng Bạch chớp chớp mắt.
“Không chỉ có thế, trong 40 ngày đó, học sinh bị đổi nào được học sinh bên trường đối phương ủng hộ nhiều nhất thì người đó thắng.”
Ở trường Sùng Dương những 40 ngày, lại còn được học sinh trường Sùng Dương ủng hộ á? Thế này khác nào bắc thang lên trời? Hu hu hu! Sao thầy Thôi biết cách làm khó người khác quá vậy?“Lần này trường Sùng Dương nhất định sẽ cử Kim Nguyệt Dạ tham gia, còn trường ta tiếp tục cử em tham gia!”
Ôi má ơi.... Biết ngay mà...
“Hựu Tuệ này, Minh Đức và Sùng Dương đang hòa 1-1, lần thi đấu quyết định này bất luận thế nào em cũng phải cố gắng hết sức mình đấy.” Lời nói của cô Bạch có chút van nài.
Ừm... Đành vây, đằng nào đợt nghỉ hè vừa rồi tôi đã thề là lần quyết đấu cuối cùng này có chết cũng phải thắng tên Kim Nguyệt Da, đây cũng là số mệnh...
Tôi tự nhủ rồi khẽ gật đầu.
"Cô Bạch, em sẽ cố gắng hết sức, lần này em nhất định không để cô thất vọng đâu ạ! "
Cô Bạch nhìn tôi gật đầu hài lòng.
"Đúng rồi, có chuyện này nữa, tấm bản đồ hình các cung hoàng đạo ở khu biệt thự cổ số 23 em copy cho cô lần trước, cô đã tìm ra chút manh mối rồi, có thể liên quan đến nơi cất giấu kho báu! Lần này nếu trường chúng ta thắng, giành được quyền sử dụng ngôi biệt thự cổ số 23, chúng ta sẽ có cơ hội tìm được vị tria cụ thể của kho báu”.
Kho báu? Tôi dường như quên mất việc này...
Được thôi! Đã vậy, Tô Hựu Tuệ, mày phải đấu hết mình luôn, để mọi người được phen lé mắt trước sức mạnh vô địch của mày! Hơ hơ hơ hơ!
Reng Reng Reng! Reng Reng Reng!
Hừm... Bực mình quá! Tôi còn muốn ngủ thêm lát nữa!
Tôi mắt nhắm mắt mở vớ lấy cái đồng hồ báo thức để ở đầu giường, quẳng luôn vào trong gầm giường rồi lại ngủ khì.
Không biết bao lâu sau...
Oái, đã 9h rồi! Chết thật, hôm nay là thứ 7, tôi hẹn gặp Tô Cơ và Hiểu Ảnh lúc 9h30. Từ khi biết tôi phải nhảy vào chốn dầu sôi lửa bỏng, tới trường Sùng Dương học 40 ngày, hai bà bạn chí cốt đã quyết định mở tiệc tiễn đưa tôi, nếu đến muộn chắc tôi bị tụi nó ăn tươi nuốt sống.
Tôi vứt điện thoại cái oạch, nhanh như cắt nhảy phóc xuống giường, thay quần áo rồi lao đi như tia chớp.
“Hựu Tuệ? Bà sao vậy? Miệng bà toàn là kem đánh răng kìa!” Tô Cơ và Hiểu Ảnh ngạc nhiên nhìn bộ mặt lếch thếch như ăn mày của tôi.
“Tôi muốn nhanh nhanh gặp hai bà nên... Hi hi hi hi!” Tôi cười như mếu, “Đúng rồi, hôm nay hai bà rủ tôi đi đâu?”
Tô Cơ cười tít mắt. “Đương nhiên là đi shopping rồi! Hôm qua tôi tìm được một cửa hàng bán quần áo siêu rẻ, siêu đẹp trên mạng! Hôm nay tụi mình qua đó xem! Mua sắm đê! Mua sắm đê!”
“Oa! Hay quá! Hiểu Ảnh cũng muốn đi sắm đồ!”
Hừ! Tôi biết ngay mà! Lễ tiễn biệt cái quái gì? Có mà lễ shopping của Tô Cơ thì có! Mỗi lần đi dạo phố, nhỏ Tô Cơ như biến thành siêu nhân, không đi mòn dép hết các cửa hàng, nhỏ ta quyết không về nhà.
Chẳng có cách nào khác! Đằng nào cũng trót ra khỏi nhà rồi!
Mà Tô Cơ dạo này kì kì thế nào ý, hay thừ người ra rồi tự nhiên
cười tủm tỉm một mình, độ này còn thích làm đỏm hơn trước, lúc nào cũng chạy đến hỏi tôi xem mình có xinh không... Con nhỏ ngố này chắc có chuyện gì đó mờ ám rồi! Thấy Tô Cơ hớn hở ra mặt , tôi đoán mò.
“Á, nhìn kìa, nhìn kìa... Có phải cô bé ấy không nhỉ?”
Lạ thật! Sao hôm nay người đi đường cứ xì xầm chỉ trỏ tôi thế nhỉ? Khà khà, mặc dù tôi sinh ra đã đẹp sẵn rồi nhưng đâu cần phải hâm mộ thái quá như thế?
Í! Đợi đã! Đó là...
Trong cửa hàng thời trang, một cô gái cầm tờ báo vừa vặn đúng tầm mắt tôi. Tấm hình to đoành trên tờ báo đó khiến tôi tò mò. Tấm hình này nom quen quen...
Rầm!
Vừa mới nhìn tôi suýt nữa té xỉu.Tấm hình đó... tấm hình đó chụp tôi và Sun! Tôi đang ngồi phệt trên đất, mặt mũi nhọ đen, còn Sun dịu dàng đưa tay ra nắm lấy tay tôi! Nhưng tệ nhất là cái mặt mê mẩn giai đẹp của tôi lúc đó khiến tôi chỉ muốn cắn lưỡi tự sát ngay lập tức.
Ôi trời ơi! Đám phóng viên “lá cải" đó đã man thật, vô lương
tâm quá đi mất! Sao lai đăng bức hình xí tệ đó lên báo chứ? Lại còn đăng lù lù ở trang nhất nữa! Thế này khác nào bắc loa đi bêu xấu tôi cho cả thế giới biết.
Hu hu hu!
“Hơ! Lạ nhỉ? Nữ sinh trong bức hình này hình như là bạn Hựu Tuệ?” Hiểu Ảnh cũng thò đầu ra, tò mò hỏi.
Cả người tôi cứng đờ.
“Hình chụp Hựu Tuệ á? Đâu?” Tô Cơ đang say sưa chọn quần áo cũng hiếu kì đi tới, nhìn tấm hình chăm chú, “Hiểu Ảnh, bà đừng có nói linh tinh, Hựu Tuệ là Miss Teen Milan, con nhỏ trong hình ngây ngây ngô ngô, làm sao là Hựu Tuệ được?”
“Ừ... đúng thế...” Hiểu Ảnh phụ họa gật đầu theo.
Hu hu hu! Đau! Đau! Đau quá!
Lời nói của hai nhỏ bạn khiến lòng tôi te tái, tôi có cảm giác như mình bị đưa đi hành quyết, tan xương nát thịt.
Tim tôi bị xé nát thành trăm ngàn mảnh, tôi vội vàng kéo hai nhỏ bạn rời khỏi cửa hàng thời trang.
Cầu cho hôm nay tôi không gặp lại cảnh đau lòng này nữa! Trái tim của Miss Teen Milan chỉ chịu đựng có giới hạn thôi!