An Ninh nghĩ sao cũng không ngờ đến, Bình An sẽ cố ý đến đón cô, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lời nhờ gửi của ba mẹ nói rõ nguyên nhân.
Cô nhớ tới quyển sách trong ba lô, nên mau chóng lấy ra đưa cho anh: “Đây này.”
Đối mặt với anh, cô chưa từng nói quá hai chữ.
Cô biết, hồi trung học, nam sinh trong lớp từng lấy cô ra đánh cuộc, xem ai có cách làm cho cô mở miệng một lần nói nhiều nhất, kết quả có mấy người làm thử, thành tích tốt nhất lại chỉ có hai chữ: “Không có.”
Sau đó Bình An cũng tham dự vào, anh đầy tự tin cất phần thưởng vào túi trước, sau đó đi đến bên cạnh bàn An Ninh, nói bên tai cô vài câu, cô hoảng sợ lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, hoang mang rối loạn khẩn trương hỏi: “Ở chỗ nào?”
Kết quả, đương nhiên là Bình An thắng. Về phần lúc ấy anh nói gì, ngoài bọn họ ra thì không ai biết.
Khoảng thời gian đưa sách khiến cho An Ninh nhớ lại rất nhiều, dáng vẻ ngẩn người của cô làm cho Bình An cười ra tiếng. Lúc này An Ninh mới phát hiện, anh không hề nhận quyển sách trên tay cô, mà để cô ngây ngốc giơ mãi.
Cô hơi buồn bực, vừa định kiên quyết đưa cho anh lại bị Bình An đẩy sách trở về: “Quyển sách này tặng cho cậu.”
Cái gì, tặng cô? Cậu ấy không phải cần gấp quyển sách này sao, bằng không cô cũng không ngàn dặm xa xôi mang qua đây, bây giờ lại nói tặng cho cô? Cô mơ hồ cảm thấy chính mình bị người ta đùa giỡn.
“Tuỳ cậu thôi.” Cô hơi bực bội nhét sách vào trong ba lô, cô không muốn ở cùng anh thêm chút nào nữa.
Nhưng hình như Bình An không nghĩ vậy, anh tự chủ trương đoạt lấy va ly trong tay cô, sau đó duỗi tay lấy ba lô của cô đeo trên vai mình, cuối cùng mới nói: “Đi thôi, tớ đưa cậu đến khách sạn. Trễ vậy, một cô gái ngồi xe không an toàn.”
Cậu ấy... An Ninh cảm thấy mình hết chỗ nói rồi, lần đầu tiên cô gặp Bình An thì đã biết anh là loại ngang ngược, rõ ràng gặp mặt cũng không nhất định chào hỏi. Chẳng qua, có lẽ là ngại mặt mũi của ba mẹ, hơn nữa anh nói cũng đúng.
Cân nhắc một lúc, đi cùng anh đối với cô mà nói lợi hơn hại, vì thế An Ninh không lên tiếng, lặng lẽ đi theo sau anh.
Người ở ven đường đang chờ gọi xe cũng không ít, cũng may rất nhiều xe taxi, bọn họ nhanh chóng vẫy tay gọi một chiếc.
Đặt hành lý vào trong thùng xe sau, Bình An lại mở cửa xe sau để An Ninh ngồi vào. Cô chưa từng hưởng thụ cách đối xử như vậy, quả nhiên An Ninh được sủng ái mà lo sợ, chẳng qua biểu tình của cô từ trước đến nay luôn thiếu thốn, cho nên thoạt nhìn rất bình tĩnh.
Mới vừa ngồi xuống, Bình An liền đóng cửa lại, cô nghĩ anh sẽ ngồi chỗ phó lái, không ngờ anh lại vòng qua bên kia, mở cửa xe cũng ngồi xuống ghế sau, cùng An Ninh kề vai.
Bây giờ không khí trong xe đột nhiên loãng dần, tay chân An Ninh co quắp không biết nên đặt chỗ nào, cô cố gắng xê dịch qua bên cạnh xe, hy vọng cách xa anh một tí, nhưng Bình An cố tình gần về phía cô một chút, sau đó nghiêng người về phía trước, nói địa chỉ cho tài xế, lúc này mới trở về chỗ ngồi.
Xe khởi động, ngoài âm thanh của bài hát đang thịnh hành truyền ra từ radio trong taxi thì không có tiếng gì khác. An Ninh rất cần loại yên lặng này, cô cầu nguyện bầu không khí này vẫn duy trì cho đến lúc tới nơi, sau đó cô xuống xe qua quýt nói lời cảm ơn, rồi bọn họ chào tạm biệt không gặp mặt nữa.
Đáng tiếc, chẳng như cô mong muốn, không qua bao lâu, Bình An hình như còn hứng thú nói chuyện phiếm. Ánh mắt anh nhìn ngoài cửa sổ, Bình An suy nghĩ một chút phát hiện anh đang nói chuyện với cô. Anh nói: “Quyển sách kia cậu đã xem qua chưa?”
“Hả?” Phản ứng của An Ninh luôn chậm một chút, chỉ là nhận ra anh đang hỏi cô liền mất không ít thời gian, phản ứng lại mới biết là anh chỉ quyển sách kia, một phút đồng hồ trôi qua. “Cái kia tôi chưa xem.”
Tuỳ tiện xem đồ của người khác hình như không tốt lắm, cô không nên nói thật.
Bình An quay đầu lại nhìn cô một cái, giống như có chút thất vọng: “À, vậy cậu xem một chút nhé. Cái đó xem rất hay.”
“Uhm.” Quả thật xem hay lắm, nhưng mà...ánh mắt An Ninh đột nhiên mở to một chút, cô nhớ tới dòng chữ viết trong sách.
Nếu cô không lầm, dòng chữ trên kia chính là tâm sự của một cậu nam sinh nhỉ? Cứ như vậy tặng cho cô, có được không? Hay là cậu ấy đã quên có chữ mình trong sách?
“Ách, quyển sách kia tôi giữ lại hình như không hợp lắm.”
“Vì sao?” Bình An nhìn cô, chờ cô giải thích.
Nếu đổi là An Ninh của trước kia, mượn cô của một năm trước mà nói, cô nhất định sốt ruột đến mức không nói rõ ràng; nhưng hiện tại dù sao cô cũng đã lăn lộn ở xã hội được một năm, tuy rằng không hoà lẫn tốt lắm, nhưng ít nhiều cũng rèn luyện một chút.
Vì vậy cô âm thầm hít sâu một hơi, cố gắng biểu đạt ý tứ của mình: “Bên trong hẳn là có bí mật của cậu, người khác xem không tốt đâu.”
“Cậu không phải chưa xem qua à?” Gương mặt Bình An bỗng nhiên tới gần, có chút điệu bộ hăm doạ.
An Ninh sợ tới mức dựa sát cửa xe, tim đập rất nhanh. Không xong rồi, lời nói dối bị vạch trần, cô phải nói gì mới tốt đây?
***