Âm thanh trong trẻo vang lên phá vỡ bầu trời đêm. Giữa mảnh rừng trống
vắng, âm thanh đó tựa như một con phượng hoàng được sinh ra trong đêm
đen, cất tiếng hót vút lên trời cao, tiếng hót ấy xoay tròn cuốn theo
tất cả những âm thanh khác, khiến người nghe chợt cảm thấy cõi lòng run
rẩy theo.
Sau khi Từ Nam Phương dừng thổi, phải một lúc lâu, Diệp Phi Vũ mới định thần lại, thì thầm: “Nhất định phải quay về sao?”.
Từ Nam Phương khựng lại, không hiểu ẩn sau câu hỏi của Diệp Phi Vũ là
cảm xúc gì. Cô còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy anh ta nói tiếp: “Khúc
nhạc cô thổi rất hya, cũng giống như Thượng Quân Trừng vậy, có thể khiến trái tim người nghe rung động. Theo cách nói của cậu ấy, con người ta
khi đối diện với thứ âm nhạc tuyệt vời nhất, mọi cảm xúc đều như được
bộc lộ hoàn toàn”.
Bộc lộ hoàn toàn?
Từ Nam Phương không lên tiếng, cô hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Phi Vũ, chỉ là hơi bất ngờ trước cách biểu đạt của anh ta.
“Nam Phương!”
Đây là lần đầu tiên Diệp Phi Vũ gọi tên cô. Chẳng hiểu sao, cô chợt cảm
thấy lúc này anh ta yếu đuối một cách lạ thường. Khi cô khẽ lên tiếng
đáp, một bầu không khó kỳ lạ bao trùm hai người. Từ Nam Phương hoàn toàn không rõ cảm giác của mình với người đàn ông này là thứ cảm giác gì,
vừa cảnh giác, vừa bài xích, lại thêm chút thấu hiểu; vừa khinh bỉ những việc làm của anh ta, nhưng lại đồng cảm với sự đau khổ của anh ta. Đồng cảm? Có thật sự chỉ là sự đồng cảm thôi không? Từ Nam Phương nhận ra
cảm giác của mình với Diệp Phi Vũ quả thật khó diễn đạt.
Ý nghĩ này khiến cô hoảng sợ, cô ra sức lắc đầu. May mà trời tối, Diệp Phi Vũ không nhìn thấy.
Từ Nam Phương sợ hãi nghĩ thầm, chẳng lẽ khi đi đến một không gian khác, suy nghĩ con người ta cũng sẽ thay đổi? Cô còn chưa kịp lấy lại sự bình tĩnh thì Diệp Phi Vũ đã lên tiếng trước.
Thượng Quân Trừng đối với cô thế nào, tôi nghĩ cô cũng cảm nhận được.
Tôi chơi với cậu ấy lâu như vậy, chưa thấy cậu ấy quan tâm tới ai như
quan tâm cô. Thật lòng cô cũng thích Quân Trừng, đúng không?’
Từ Nam Phương chợt căng thẳng. Khoảng cách giữa cô và Diệp Phi Vũ vừa bị khúc nhạc phá vỡ thì bây giờ lại kiên cố trở lại, cao lớn và vững vàng
như một bức tường đá.
“Anh lại muốn nói chuyện gì nữa?”, khẩu khí của cô lạnh lùng như cũ,
“Muốn khuyên tôi tiếp tục lừa gạt tình cảm và lòng tin của Thượng Quân
Trừng? Muốn tôi tiếp tục ở lại bên cạnh anh ấy, khoét thêm mâu thuẫn
giữa cha con anh ấy, tạo cơ hội cho anh nước đục thả câu?”.
Từ Nam Phương cười khẩy, lòng dạ của Diệp Phi Vũ, cô đã quá rõ rồi. Đến
lúc này rồi mà anh ta cũng không chịu từ bỏ bất kỳ cơ hội lợi dụng nào.
“Đúng, đó là điều kỳ vọng với tôi”, Diệp Phi Vũ thản nhiên thừa nhận.
“Nhưng hôm nay cô cố ý cự tuyệt Thượng Quân Trừng, chẳng phải vì muốn
chọc tức để cậu ta bỏ đi sao? Cô làm vậy còn không phải để bảo vệ cậu ta sao?”
Bảo vệ Thượng Quân Trừng?
Từ Nam Phương giật mình, sống lưng đổ mồ hôi lạnh. Đúng thế, cô nói với
Thượng Quân Trừng bao nhiêu lời lẽ cay nghiệt như vậy, chẳng phải để cắt đứt mọi suy nghĩ của anh với mình, để buộc anh rời xa mình hay sao?
Không phải muốn anh rời xa chốn thị phi của mình sao? Không phải muốn
anh không bị liên lụy vào những rắc tối của mình sao?
Cô không trả lời, cũng không ngụy biệt, chính là ngầm thừa nhận.
Diệp Phi Vũ không ngại thái độ của cô, tiếp tục nói: “Cô đã từng nghĩ
tới chuyện này chưa? Cô muốn bảo vệ một người ở bốn trăm năm trước, lại
muốn bảo vệ Thượng Quân Trừng ở hiện tại, cô rốt cuộc có mấy đầu mấy
tay? Ngộ nhỡ khi hai bên đột ngột nảy sinh xung đột, cô sẽ lựa chọn bảo
vệ ai? Khi cô bước chân vào nhà họ Hạ, thời điểm cô lấy được khối thiên
thạch cũng chính là lúc cô vĩnh viễn không nhìn thấy Thượng Quân Trừng.
Hơn nữa, để lấy khối thiên thạch đó sẽ phải trả giá rất đắt, có làm tổn
thương tới Thượng Quân Trừng hay không; đó không phải là việc cô có thể
kiểm soát, càng không phải là việc cô muốn tránh là được”.
Lời này của Diệp Phi Vũ thật sâu xa. Nếu hai bên đều mâu thuẫn thì Từ
Nam Phương phút chốc mất đi chủ kiến, mọi việc đều có hai mặt, có được
cái này cũng đồng nghĩa với mất đi cái khác. Khối thiên thạch nằm trong
tay lão vương gia, cô muốn có được nó còn chưa biết phải đánh đối những
gì, liệu có làm Thượng Quân Trừng tổn thương hay không?
Nếu là trước kia, chẳng thứ gì có thể làm lung lay lòng quyết tâm của Từ Nam Phương, nhưng hiện tại, không rõ vì sao khi biết sẽ không gặp lại
Thượng Quân Trừng nữa, cô lại có chút buồn bã. Ngộ nhỡ mọi chuyện xảy ra đúng như Diệp Phi Vũ đoán, việc cô muốn lấy khối thiên thạch sẽ khiến
cho Thượng Quân Trừng chịu tổn thương, cô làm sao có thể kiên định hạ
quyết tâm cho được?
“Nếu có một ngày, cô phải lựa chọn giữa Thượng Quân Trừng và người cô
muốn bảo vệ ở bốn trăm năm trước, trong hai người chỉ có một người được
sống, cô sẽ chọn ai?”
“Đương nhiên là…”, Từ Nam Phương đang định nói là cha mình, nhưng nghĩ
tới Thượng Quân Trừng phải chết, lòng cô chợt âm ỉ đau. Phép so sánh này của Diệp Phi Vũ thật vô vị? Cô chẳng qua chỉ muốn lấy lại một khối
thiên thạch mà thôi, sao có thể đe dọa tới tính mạng Thượng Quân Trừng
được chứ!
“Đã biết lịch sử bốn trăm năm trước không thể thay đổi, vì sao cô không
lựa chọn tiếp tục hiện tại chưa biết kết quả này?”, câu nói này của Diệp Phi Vũ như một lưỡi dao cứa sâu vào trái tim Từ Nam Phương, “Lịch sử đã được định sẵn rồi, cô có bao giờ nghĩ rằng, tình cảnh hiện tại của mình cũng là do ông Trời sắp đặt? Tôi nghe nói chiêm tinh đoán mệnh, quan
trọng nhất là thuận theo tự nhiên, hay nói cách khác, không thể làm sai ý Trời, không phải sao?”
“Nhưng tôi làm sao có thể để mặc cha tôi? Sao có thể để ông lẻ loi ở
đó?” Nước mắt bất ngờ trào ra, nỗi lòng tích tụ bấy lâu bộc phát. “Cha
tôi cũng giống Thượng Quân Trừng, ông đắm chìm trong thế giới riêng của
bản thân, thế giới ấy chỉ có lịch pháp, chiêm tinh, chỉ có Số học, Hình
học. Hoài bão của cha tôi rất lớn, tôi rất ngưỡng mộ ông. Ông là người
duy nhất tôi kính nể trên đời này và là người thân duy nhất của tôi.
Nguyện vọng một đời của cha tôi chính là hoàn thiện lịch pháp, hoàn
thiện Số học, vì thế mỗi ngày cha tôi đều làm việc, nghiên cứu sách vở
triền miên không dứt. Tôi nghe mẹ tôi nói, cha tôi vì giấc mơ này mà dồn hết thời gian vào việc học tập, mất tròn ba mươi năm, cha tôi mới thi
được Tiến sĩ”. Nhắc đến cha, Từ Nam Phương không cầm được nước mắt, nụ
cười trên khóe môi đầu chua xót và bất lực, “Cha tôi cứ tưởng rằng thi
được Tiến sĩ, gặp được Thánh thượng là có thể phát huy hơn nữa những gì
mình đã dày công nghiên cứu. Nhưng những kẻ hủ Nho thụ động thích an
nhàn đâu có thay đổi vì một người không quyền không thế như cha tôi?
Hoàng đế ngày càng chìm đắm trong chốn hậu cũng kia đâu có hứng thú với
nghiên cứu của cha tôi?
Diệp Phi Vũ bỗng nhiên ý thức được điều gì: “Thế nên cô đã vào cung vì cha mình?!”.
Giọng nói trống trải của Diệp Phi Vũ khiến nỗi chua xót từ đáy lòng cô
trào lên sống mũi: “Tôi chỉ không nỡ từ chối mà thôi. Nguyện vọng của
cha tôi là muốn người đời chấp nhận những kiến giải của mình. Từ nhỏ tôi đã theo cha học chiêm tinh, lịch pháp, tôi biết rõ năng lực của ông,
những suy nghĩ của ông tuyệt đối là suy nghĩ tiến bộ”. Đáy mắt Từ Nam
Phương chợt sáng lên, nhưng thoáng chốc đã ảm đạm trở lại, “Nhưng những
kẻ nắm quyền binh trong tay nào có tự nhiên đi phổ biến lịch pháp của
ông ấy? Đứng nói đến việc truyền bà khắp nơi mà chỉ đề cập tới thôi sợ
rằng đã bị tai bay vạ gió”.
Từ Nam Phương buồn rầu: “Mẹ tôi mất sớm, hai chan con tôi nương tựa lẫn
nhau, cha là tất cả những gì tôi có. Muốn giúp cha hoàn thành tâm
nguyện, muốn bảo toàn tính mạng của hai cha con tôi, chỉ có hai con
đường để đi, một là trở thành kẻ thống trị; hai là khiến cho kẻ thống
trị nghe lời mình”.
Từ Nam Phương vừa dứt lời, phía xa chợt vọng lại tiếng chim quạ kêu
thoảng thốt, chúng vỗ cánh bay lên khoảng không, để lại những âm thanh
âm y, ghê rợn.
Diệp Phi Vũ một từ cũng không nói, nhưng có thể cảm nhận được sự bất lực và tình yêu của người con gái này. Nếu hiện tại, vầng mặt trời nhô lên, cô nhất định sẽ trông thấy viền mắt long lanh của anh ta
Diệp Phi Vũ nhớ rõ từng lời mà Từ Nam Phương nói, lúc ở trong địa cung,
rằng cô chỉ là một món đồ chơi của Vạn Lịch, anh nhớ rõ dáng vẻ cô lúc
chỉ tay về phía quan tài trống trơn và nói rằng cô và người chồng sáu
mươi tuổi của mình đã từng ở đây “thề non hẹn biển” với nhau. Nếu nói Từ Nam Phương là một con chim hoàng yến trong cái lồng xa hoa lộng lẫy,
thì con hoàng yến này thực ra chưa từng được sống hạnh phuc. Không có
tình yêu, sống hôm nay không biết ngày mai, động lựu duy nhất khiến cô
cầm cự được đến lúc này chính là cha cô. Một thiếu nữ mười ba tuổi chấp
nhận vào cung mười năm, chỉ vì muốn cha mình được sống yên ổn, muốn ông
nhận được sự thừa nhận của Hoàng đế.
Gánh nặng trên vai cô, thực sự không phải thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được.
“Nam Phương…”, Diệp Phi Vũ lại gọi tên cô, giọng có chút đượm buồn, “Cô
đã phải đánh đổi quá nhiều rồi…”. Anh dường như muốn nói điều gì đó,
nhưng còn chưa nói hết tự nhiên lại bị nuốt vào.
Từ Nam Phương thản nhiên cười: “Chỉ cần bản thân không thấy khổ thì sẽ
không khổ”. Những lời này của cô càng khiến Diệp Phi Vũ xót xa. Cô lại
nói với vẻ xa xăm, “Điều này, tôi tin là anh có thể thấu hiểu”.
Nghe vậy, toàn thân Diệp Phi Vũ run lên. Đương nhiên, đương nhiên anh
hiểu được nỗi đau của cô, đơn giản là vì cả anh và cô đều chung cảnh
ngộ. “Nhưng tôi và cô khác nhau, trời cao cho cô một cơ hội làm lại từ
đầu, cho cô rời khỏi thừoi đại đen tối như cơn ác mộng kia, để cô bắt
đầu mọi thứ một lần nữa. Cô còn trẻ, có thể ở đây bắt đầu một cuộc sống
mới. Còn tôi, không có cơ hội rời khỏi đây, trời cao chỉ cho tôi cơ hội
để báo thù”.
Hai từ cuối cùng thốt ra từ miệng Diệp Phi Vũ cực kỳ đanh thép, Từ Nam
Phương hiểu rõ sự kiên quyết của anh ta, nó nặng như núi, không ai có
thể lay chuyển.
“Tôi nói rồi, anh có thể thấu hiểu tôi, thì tôi cũng sẽ hiểu lòng quyết
tâm của tôi và anh đều sắt đá như nhau”, Từ Nam Phương mỉm cười.
“Nam Phương… Từ…”, Diệp Phi Vũ đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, “Cha cô có phải là… Từ… Từ Quang Khải không?”.
Nghe được ba từ này, cơ thể Từ Nam Phương đột ngột run lên, ngồi không
vững nổi liền rớt xuống dưới: “Anh… anh biết cha tôi?”. Hỏi xong, cô lại tự thì thầm với mình, “Đúng rồi, tôi nên đoán ra mới đúng, nghiên cứu
của cha tôi nhất định đã được người đời tán thưởng, lưu truyền thiên cổ, đương nhiên sẽ có nhiều người biết và nhớ tới ông, đúng không?”.
Từ Nam Phương lúc này y hệt như một bé gái được người ta cho kẹo, vui
mừng đến nỗi giọng nói cũng trở nên thành ngọt ngào, như gió xuân.
“Tôi đã từng nghĩ tới việc cô là con gái của Từ Quang Khải. Tôi học Lịch sử kém lắm, biết cha cô, nhưng không liên tưởng được mối quan hệ của
hai người.” Diệp Phi Vũ nói như đang tự trách, Từ Nam Phương hiểu biết
sâu rộng về chiêm tinh, thiên văn cô lại còn mang họ Từ, anh ta hẳn là
nên đoán được, cô chính là con gái của nhà thiên văn học tiếng tăm lừng
lẫy Từ Quang Khải mới đúng. “Hiện giờ ở Thượng Hải có Từ Gia Hối, người
ta nói là vì Từ Quang Khải, à, chính là cha cô, nên để tưởng nhớ tới
ông, họ mới đặt tên như vậy. Khi nào có dip, cô tới đó xem xem.”
(Từ Gia Hối: Trung tâm thương mại lớn ở Thượng Hải.)
Đôi mắt Từ Nam Phương thoáng cái nhòa đi, nếu biết mấy trăm năm sau hậu
thế còn nhớ tới mình như vậy, hẳn là ông sẽ rất hài lòng! Nhưng hôm nay, cô lại phải dùng cách này để tưởng niệm cha mình, thật bi ai…
Diệp Phi Vũ như nhớ tới điều gì, bèn lấy ra di động. Trông thấy anh ta
dùng một cái bút nhỏ chấm chấm trên màn hình, Từ Nam Phương mờ mịt không hiểu anh ta làm gì.
“Nam Phương!”, ngay khi vừa dừng động tác, Diệp Phi Vũ liền tóm lấy cổ
tay cô, nắm rất chặt. Từ Nam Phương giật mình hoảng hốt, không biết anh
thực sự muốn làm gì, đang định giãy dụa thì thấy Diệp Phi Vũ không thèm
để ý tới sự thô lỗ của mình nhét chiếc điện thoại vào tay cô.
Từ Nam Phương đọc những dòng chữ giản thể này có hơi cực nhọc, nhưng cố
gắng cũng có thể đoán được bảy tám phần. Từng câu, từng câu như đang cứa thẳng vào trái tim cô.
Từ Quang Khải (1562-1633) tự Tử Tiên, hiệu Huyện Hộ, thụy Văn Định.
Người Minh Tùng Giang. Tác giả của: Từ thị bào ngôn, Thi kinh lục thiếp; biên soạn: Nông chính toàn thư, Sùng Trinh lịch thư; dịch: Hình học căn bản, Thủy pháp phương Tây,… Năm Vạn Lịch thứ Ba mươi hai (1604), đỗ
tiến sĩ. Tinh thông thiên văn, lịch toán, súng ống. Nhập đạo Thiên Chúa, cùng tu sĩ Matteo Ricci nghiên cứu và trao đổi học vấn. Năm Bốn mươi,
đảm nhiệm viện biên soạn sách lịch, cùng với giáo sĩ Sabatino de Ursis
chế tạo quan tượng nghi. Năm Bốn mươi bảy, quân Minh bại bởi Tát Nhĩ Hử, Sơ Thỉnh tự hiệu, đề bạt làm Ngự sự Hà Nam Đạo, luyện binh ở Thông
Châu. Hi Tông lên ngôi, Từ Quang Khải không được trọng dụng nên cáo bệnh về quê. Thiên Khải năm thứ nhất (1621), ông được phục chức ròo có công
nhập pháo Chú Hồng Di về ngăn địch, sau đó do không theo Ngụy Trung Hiền nên bị cách chức. Năm Sùng Trinh thứ nhất (162, ông được triệu hổi, được phong làm Thống soái quân đội chống cứu quân
Thanh. Năm thứ ba, khai khẩn ruộng đất, trị thủy, cứu đói… được cất nhắc lên làm Lễ bộ thượng thư, phụng chỉ hoàn thiện lịch pháp cùng với các
giáo sĩ Long Hoa Dân, Đặng Ngọc Hàm, La Nhã. Năm Sùng Trinh thứ năm, Từ
Quang Khải được phong làm Lễ bộ thượng thư kiêm đại học sĩ Điện Các được cử làm cơ mật, Năm Sùng Trinh thứ sáu (1633), qua đời tại Bắc Kinh,
tặng thiếu bảo, thụy Văn Định.
(Quan tượng nghi: Là một loại máy dùng để quan sát thiên văn, khí tượng.
Chú Hồng Di: Là một loại pháp sản xuất tại châu Âu vào thế kỷ XVI, sau đó cuối thời nhà Minh được truyền vào Trung Quốc.
Thiếu bảo: Là một chức quan thuộc hàng Nhất phẩm trong triều đình.)
“Đọc xong chưa?”, Diệp Phi Vũ không rời mắt khỏi Từ Nam Phương. Ánh đèn
của chiếc điện thoại yếu ớt chiếu vào khuôn mặt cô, mờ mờ ảo ảo, đôi mắt cô dường như có sóng nước đang lay chuyển, chỉ còn đợi ngưng đọng thành hai hạt lệ.
“Xong rồi”, một lúc lâu Từ Nam Phương mới lên tiếng.
“Thấy dòng cuối không?”, giọng điệu của Diệp Phi Vũ chợt cao vút, đây mới là điều anh ta muốn nói, chỉ đợi cô trả lời.
“Thấy, thì sao?”, Từ Nam Phương cũng không rõ Diệp Phi Vũ định làm gì.
“Sùng Trinh năm thứ sáu, cô chưa nghĩ tới sao? Lúc cô rời khỏi là năm Vạn Lịch thứ Bốn bảy? Là năm… 16..”
“1691.”
“Đúng! Về sau vào thời Sùng Trinh, cha cô vẫn làm quan và sống sung túc
hơn lúc cô còn ở đó, làm tới tận Thượng thư, còn được phong làm Thiếu
bảo, rõ ràng là thuận buồm xuôi gió. Tất cả những gì cô muốn thấy chẳng
phải chính là cha cô yên ổn hưởng già sao? Hôm nay cô đã thấy rồi đấym
cho dù không có cô bên cạnh, cha cô cũng bình an vô sự”.
(Thượng thư: Chức bộ trưởng đời Minh và Thanh, Trung Quốc.
Thiếu bảo: Chức quan thuộc hàng tam cô thời xưa, gồm thiếu sư, thiếu phó. Thiếu bảo.)
“Sao anh biết?”
Câu hỏi vặn của Từ Nam Phương quả thực khiến Diệp Phi Vũ phát điên.
“Vì sao cô không nghĩ cho mình
một chút hả? Vạn Lịch chỉ là một lão già, cô quay về đó thì chẳng được
bao lâu thì ông ta qua đời. Ông ta qua đời rồi thì cô chỉ là một góa
phụ, không còn được ông ta sủng ái, liệu đám hoàng hậu phi tần kia có bỏ qua cho cô? Cô vô cớ biến mất như thế này, và cha cô cũng nhanh chóng
nhận được sự ngưỡng mộ của người khác, chẳng phải như vậy sẽ tốt hơn
sao?
"Khối sao xa đưa cô tới đây, nhưng cũng chẳng có gì đảm bảo nó sẽ không
mang cô đến không gian khác, lúc ấy cô lại phải bắt đầu lại mọi thứ?
Thay vì hao tâm tổn sức cho một số phận mờ mịt, vì sao cô không thể sống tốt cho mình ở hiện tại?"
Giọng nói của Diệp Phi Vũ khuấy động cảm xúc Từ Nam Phương, cô chưa từng thấy anh ta sốt sắng vì mình đến vậy.
Cô đương nhiên hiểu ý tứ của Diệp Phi Vũ, nói cho cùng, anh ta cũng muốn cô ở lại, động cơ của anh ta không đơn giản. Nhưng cái cách anh ta nói
lại chạm vào trái tim cô, anh ta nói, cô còn trẻ, anh ta nói, cô phải
sống cho mình.
Từ Nam Phương vẫn kiên quyết lắc đầu: "Nếu là trước khi vào Định Lăng,
anh cho tôi xem những thứ này có lẽ tôi sẽ cân nhắc, tôi nên sớm nghĩ
tới việc cha tôi được lưu danh thiên cổ, nên cảm thấy thỏa mãn, nên vui
vẻ sống tiếp ở nơi này. Anh nói đúng, dẫu sao thì khối sao sa đó chưa
chắc đã tốt, nó chỉ là một ẩn số, còn chưa biết có thể đưa tôi quay về
hay không. Còn tôi chỉ cần biết cha tôi bình an vô sự là được rồi."
"Thế nhưng... ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đến Định Lăng. Lăng tẩm
của Hoàng thất triều Minh đời thứ mười ba, nơi này có rất nhiều lăng mộ, cũng có nhiều ngôi mộ của các vị vua, nhưng chỉ duy nhất ngôi mộ của
Hoàng đế Vạn Lịch được khai quật, chỉ có tất cả những thứ trong lăng mộ
của ông ấy phơi bày trước mặt tôi, tôi lại ngẫu nhiên trông thấy quan
tài của Vạn Lịch, quan tài của tôi!", Từ Nam Phương nói những lời này,
lại ở giữa rừng cây tăm tối, tựa như tiếng khóc xa xăm vọng lại, nức nở, triền miên không ngớt.
"Quan tài của cô làm sao?" Diệp Phi Vũ nhanh chóng tóm được ý chính câu
chuyện, Suy nghĩ này khiến giọng anh lại cất lên cao vút: "Đúng rồi quan tài của cô không có cái gì hết! Cô đã nói chỗ đó là để đặt quan tài của cô, nhưng hiện giờ chỗ đó trống rỗng, có phải chứng minh cô không hề
trở về?"
"Anh sai rồi! Ở đó trống không, nhưng lúc đầu thật sự có một cỗ quan
tài. Chỉ có điều, sau này Định Lăng bị khai quật, gian phòng đó không
đươc đóng kín, thế nên quan tài mục nát, người ta chỉ có thể mang quan
tài đi." Đôi mắt Từ Nam Phương trở nên âm u, "Nhưng rõ ràng người ta đã
treo bảng giới thiệu, Hoàng thượng cho xây cất một quan sáng mới ở đây
là để chuẩn bị riêng cho tôi, người nằm ở đó cũng chỉ có thể là tôi!",
cô tỏ vẻ hiểu Vạn Lịch, "Hơn nữa, kết quả cuối cùng dù đã được biết
nhưng vẫn cần con người ta đi đúng phương hướng đã định. Cũng giống như
tôi biết sau này cha tôi có thể vang danh thiên hạ, khiến người đời sau
ghi nhớ, nhưng ông ấy lại không màng thế sự, để cho mọi chuyện xảy ra,
nhất định phải có một người tiến hành tuần tự từng bước theo lịch sử. Mà tôi, lại chính là người đó! Không ai có thể đi ngược quỹ đạo này, tôi
xuất hiện ở thời đại của các anh chẳng qua chỉ là một sai sót. Thực tế
đã cho thấy rõ, cuối cùng tôi cũng sẽ quay về quá khứ, đi tiếp con đường của mình."
Lời Từ Nam hương nói nhẹ tênh, nhưng lọt vào tai Diệp Phi Vũ lại trở nên nặng nề, khó nghe.
"Cô vẫn muốn quay về?" Diệp Phi Vũ chợt thấy trống rỗng, "Cô....cô nói, trong quan tài đặt ở Định Lăng thực sự... là cô?"
Không ngờ Diệp Phi Vũ cũng có lúc nói lắp.
Từ Nam Phương cười đáp lại: "Đúng thế, suýt nữa tôi đã có thể trông thấy thi thể của mình." Cô chợt cảm thấy mình như đang bị mộng du.
"Tôi hiểu rồi", Diệp Phi Vũ không khuyên nữa, hình như quyết tâm quay về của Từ Nam Phương lúc này khiến anh buồn bã. Biểu hiện của anh có phần
thái quá, tựa như Từ Nam Phương không thể làm như những điều anh mong
muốn là cùng Thượng Quân Trừng vui vẻ "hưởng thụ cuộc sống", khiến cha
con Thượng Quân Trừng đoạn tuyệt quan hệ.
Thế nhưng, khi một cơn gió vừa nổi lên, Từ Nam Phương chợt phát hiện ra: Nếu mình thật sự làm theo suy nghĩ của Diệp Phi Vũ, không tiếp tục truy tìm khối sao sa nữa, thì làm sao có thể giúp anh ta thực hiện được âm
mưu tranh đoạt nhà họ Hạ? Nếu thật sự mình làm theo ý định của Diệp Phi
Vũ, ở bên Thượng Quân Trừng, thì sao có thể khiến Diệp Phi Vũ làm chuyện gì có lỗi với Thượng Quân Trừng?
"Hóa ra mọi thứ đều đã được sắp đặt sẵn!" Từ Nam Phương cảm thấy như có
tiếng vọng trở lại, lởn vởn trong khu rừng đang lúc rạng sáng, lặp đi
lặp lại mãi không thôi....