CHƯƠNG 4: BẮT ĐẦU THÊU HOA KHÔNG TỰ NÃO
Rừng hoa tàn đỏ mùa xuân, quá vội vàng…
Mười lăm tháng sáu, ngày rằm, là ngày Lữ Ngọc ra ngoài thu tô hàng năm.
Y luôn đi một mình về một mình. Không ai biết vị công tử trẻ tuổi này từng gặp phải những thứ gì. Hạ nhân trung thành thì hi vọng thiếu chủ có thể thuận buồm xuôi gió, hạ nhân căm ghét thì mong y một đi không trở lại. Đương nhiên, cho dù loại sau chiếm đa số thì y vẫn bình an mỗi năm.
Một năm trước, cũng là thời điểm bình thường như vầy, Tử Bội gặp Ôn Ẩn. Trong căn miếu đổ nát, một người tự cho là sẽ không gặp lại, vì y gạt đi nước mắt, tình hình ra ngoài của y tức thì không còn là bí mật. Đồng thời, y không thể không đối mặt với mọi thứ, đối mặt với phần yếu đuối không muốn thừa nhận của mình.
Năm nay, như cũ là mười lăm tháng sáu, như cũ là ngày rằm, như cũ là ngày thu tô.
Nhưng y còn mang theo hộ vệ của mình.
Nguyên nhân? Ôn Ẩn chỉ nói là đã đáp ứng phải bảo vệ y, cho nên phải thời khắc không ngừng thủ bên cạnh. Một cái lý do ngay cả người nói cũng thấy vô nghĩa lại khiến cho Lữ Ngọc gật đầu.
“Cũng tốt, dù xảy ra chuyện gì cũng có người chăm sóc.”
Vô xảo bất thành thư. (không có cái lạ không thành truyện, không có cái khéo không thành sách)
… …
Trên ngọn núi Lữ Ngọc đi qua có một trại chủ cường đạo, còn trẻ đã thành công. Hắn từ chối tất cả những người tới cầu thân. Tim của hắn đã sớm có chủ, là một thiếu nữ xinh xắn, là một thiếu nữ thản nhiên mỉm cười —— Tiểu Thúy. Cũng chính là thiếu nữ nhảy giếng tự sát không lâu trước đây.
Mà sơn trại này, hàng năm đều sẽ nhận lễ vật ba nghìn lượng bạc, hay còn gọi là phí qua đường của Lữ gia.
… …
Đêm mùa hè luôn tới rất trễ, đi rất sớm. Ôn Ẩn mở mắt ra, lại là một cảnh tượng xa lạ. Đầu còn đau, đó là kết quả của việc bị hạ thuốc mê.
Ngẩng đầu, con ngươi sáng ngời của Lữ Ngọc vẫn đang chăm chú nhìn hắn, bình tĩnh đến mức không nhìn thấy chút kinh hoảng của người bị giam giữ.
Y đang giễu cợt hắn sao? Hắn nghĩ vậy, dù sao hắn đã từng khoe rằng mình lão luyện giang hồ, nhưng hôm nay lại trúng phải thứ thuốc mê sỉ nhục nhất, lại còn liên lụy chủ nhân cùng xúi quẩy. Phải biết rằng, trước kia y đều đi bình an.
“Tỉnh rồi?”
“Đúng vậy.”
“…”
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Trong sơn trại bọn cướp.”
Dùng não dùng mắt cũng đã rõ rồi.
Nhưng vẫn muốn hỏi. Nặng nề hít thở, thật không quen…
“Ta sẽ làm tận chức trách, sau đó chờ ngài xử phạt.”
“… Đây không phải lỗi của ngươi.”
Lữ Ngọc không nhìn hắn nữa, xoay đầu, xuyên qua song cửa nho nhỏ trên tường ngắm trăng rằm.
Ôn Ẩn vừa lúc tìm được lý do buông ra ánh mắt y, có thời gian quét mắt nhìn bốn phía.
Gian phòng sạch sẽ, giường đệm sạch sẽ… Thứ duy nhất khiến người ta nhận ra đây là một tù giam là cánh cửa khóa chắc chắn.
—— Sơn tặc đối đãi với phạm nhân đều hòa ái ân cần vậy sao? —— Ôn Ẩn nhíu mày.
“Thiếu gia, chúng ta rất nhanh có thể bình an rời khỏi đây.” Khẩu khí lạnh nhạt nhưng đầy khẳng định.
Vào đêm thống khổ, bóng lưng của Ngọc có chút cô độc, không khí cũng có hơi nghẹt thở.
Hắn muốn ôm y vào lòng, thực đơn thuần, thực đột nhiên. Nhưng hắn chỉ nghĩ thế, xúc động lên rồi xuống vốn bất ngờ như thế.
“Ngươi rất thông minh… Nhưng lần này không đơn giản như vậy.”
Cánh cửa bị đạp mở.
Ôn Ẩn nhìn hơn hai mươi tên tráng niên ập vào, âm thầm dò xét ống tay áo. Thật đáng tiếc, đám người hôn mê bọn họ đều thập phần lão luyện, ngay cả hơn mười ngọn phi đao hắn giấu sát người cũng không sót lại.
Hẳn là nên khen ngợi đối phương, bình thường hắn sẽ làm vậy. Nhưng bây giờ, hắn không thể bình tĩnh. Hắn không chỉ có một mình mà còn thêm cục nợ không biết võ nữa.
Ngọc đang cười, thực thoải mái.
Ôn Ẩn cười không nổi.
“Lữ thiếu chủ?”
“Ngươi không phải đã nhìn rõ ràng sao?”
“Chúng ta còn cho rằng chỉ bằng vài mánh khóe xoàng xĩnh thì làm sao thỉnh được “Huyết đào hoa” —— Lữ Ngọc chứ.”
“Quá khen, được khen rất mệt.” Mí mắt của y giựt một chút, rất nhỏ. Đám chủ nhà không nhìn thấy, nhưng kẻ hộ vệ lại thấy rõ. “Huống chi không phải hàng năm ta đều đến bái sơn sao?”
—— Quả nhiên là thế. ——
“Nga? Không biết Lữ thiếu chủ lần này cũng là vì chuyện đó?”
“Ta là bị các ngươi mời đến đây nha.”
“…”
Ngọc nghiêng đầu nhìn bọn họ.
“Lữ thiếu chủ lần này định cấp các huynh đệ bao nhiêu?”
“Ba nghìn.”
“Chỉ có ba nghìn?”
“Những năm trước đều là con số đó. Huống chi đây là giá các ngươi tự định ra cho bản thân, không phải sao?”
“Đó là giá chúng ta định ra cho thiếu chủ.”
“Vậy thì đa tạ. Không ngờ ta lại trị giá nhiều tiền như vậy.”
“… Nhưng năm nay giá này không được.”
“Tử Bội bất tài, mong chỉ giáo.”
“Nữ nhân chỉ phúc vi hôn của thủ lĩnh chúng ta tên là Tiểu Thúy… Thiếu chủ có nhớ rõ chăng?”
Tiểu Thúy, Ôn Ẩn không thể quên được. Dung nhan rữa nát cùng thi thể hôi thối… Ngọc nôn đến tê tâm liệt phế ở nơi không người. Lúc ấy hắn đang ở trên một cây đại thụ cách y không xa, hắn giấu kín hơi thở cẩn thận nhìn y, tuy rằng hắn biết người không võ công như y chắc chắn không phát hiện ra mình.
… Hắn nhìn thân hình cúi gập của Ngọc, thậm chí hoài nghi là y đang khóc… Nhưng hắn lại chỉ thấy y lạnh lùng dùng bạc trắng đuổi đi vị khách không mời.
“Không nhớ rõ.”
“Vậy cũng không sao. Mạng của thiếu chủ trị giá ba nghìn, mạng của Tiểu Thúy có lẽ rẻ hơn, ba mươi vạn.” (300,000)
“Nhiều tiền như vậy, ta ra không nổi.”
“Vậy thì dùng tánh mạng của ngươi trả đi.”
Ôn Ẩn phải hình dung tâm tình của mình lúc đó thế nào đây? Sợ hãi? Không… Cho dù là trong cuộc sống trước đây, hắn từng một mình đấu hơn ba mươi cao thủ võ công nổi tiếng thì hắn cũng không có loại tim đập nhanh như này.
Chuyện xảy ra sau đó kỳ quái ngoài dự liệu.
Trên eo của Lữ Ngọc có quấn một thanh kiếm cực mềm cực bén, y đưa nó cho Ôn Ẩn.
Thế là hắn cầm lấy nó nhanh nhẹn gạt bỏ tất cả công kích. Hắn không muốn giết người, không phải sợ, là không muốn. Nhưng thanh kiếm này lại như nóng lòng muốn uống cạn máu tươi của địch nhân. Hàn quang khiêu vũ làm nên một mảnh kiếm hoa, kiếm nâng tận mây, tiếng gào thét chói tai xé rách trời không.
Hắn không muốn giết người. Nhưng lại không thu được lợi khí trong tay. Đó là thanh kiếm khát máu, thanh kiếm của Ngọc, thanh kiếm giống chủ nhân… Chủ nhân của hắn đến cùng là khống chế nó thế nào, để vào đêm đó vừa có thể tản mát ra lạnh lẽo khắc cốt xuyên tâm, lại có thể không tổn thương một cọng tóc của hắn. Không phải chỉ vì y là một thiếu niên trói gà không chặt.
… Sau đó, khi hắn tỉnh lại từ trong suy nghĩ miên man. Hắn chỉ thấy tàn cảnh máu chảy thành sông, chi ly cốt toái trên mặt đất. (tứ chi đứt lìa xương cốt vỡ nát)
Bây giờ hắn rốt cục đã hiểu cái gì gọi là dấy lên địa ngục. Thiếu niên áo trắng phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt, như Bạch Vô Thường nhìn hắn.
“Vì sao không cản ta?!” Ôn Ẩn đanh giọng quát hỏi.
“Ta không cản được.”
“Kiếm là của ngươi!”
“Tâm là của ngươi. Ngươi không khống chế được tâm của mình, mê mang yếu đuối của mình nên mới bị trần ai của vô thường mê hoặc tâm hồn.” Lữ Ngọc tựa hồ đang nói một chuyện rất bình thường.
Khống chế kiếm, khống chế cảm tình, khống chế dục cầu và khống chế tâm linh đều giống nhau.
Mà khống chế tâm linh, cũng chính là đoạn tuyệt thất tình lục dục.
“Còn mười bảy người.”
“Cái gì?”
“Trong sơn trại còn mười bảy người. Ta muốn ngươi giết sạch bọn họ. Ta không muốn bản thân lưu lại hậu họa.”
“Ta không giết được.”
“Nếu ngươi sợ sức mình không đủ, vậy thì yên tâm, những tên còn lại đều là già yếu bệnh tật nếu ngươi không muốn, vậy cũng chỉ đành làm ngươi đau lòng.”
“Ta có lựa chọn không?”
“Không có.”
Sinh tử là một chuyện rất bình thường. Bất đắc dĩ cất tiếng khóc chào đời chính là sinh trút hơi thở cuối cùng chính là tử. Mỗi người đều nhất định sinh, đều nhất định tử. Chỉ khác biệt là có người sống lâu, có người sống ngắn.
Một hồng trần ngắn ngủi như thế. Vinh hoa phú quý qua đi, kết quả sau cùng là một nắm đất bạc.
… …
Ánh trăng cong vỡ bên ngoài phòng khách của Lữ phủ. Đêm dài, nhân tĩnh.
Thị vệ vừa trở về đang bồi chủ nhân vẫn còn hơi hoảng hốt ngồi dưới cây đào. Từ xuân đến hạ, đã sớm không thấy bóng dáng hoa đào đâu, dưới hàng lá xanh bóng có thể mơ hồ thấy được quả đào mập mạp.
Từ môi xuống, ngón cái và ngón trỏ của bàn tay trái gắt gao nắm lấy, một sợi tơ khảm vào vết đao trên ngón cái.
Một giọt hồng châu.
Máu tươi nhuộm đỏ sợi tơ trắng tuyết, sợi tơ trắng tuyết bôi trắng máu tươi.
Giơ tay, xâu kim, thêu hồng.
Hắn nhìn y thêu một đóa hoa, hắn rốt cục được nhìn thấy hoa đào máu trong truyền thuyết, không nói gì.
Ngón tay của Ngọc tinh tế tao nhã … Rõ ràng trong tay thành hình là hoa đào đỏ sậm, nhưng ánh vào trong mắt còn trong sáng trắng thuần hơn tuyết.
Hắn cảm thấy mình đang chảy mồ hôi lạnh, dưới ánh trăng giữa đêm mùa hạ ấm áp này.
Truyền thuyết gì đó, không có gió làm sao có sóng.
Ngọc không phải là mỗi khi hại chết một người sẽ thêu một hoa đào đỏ trên áo mới của mình. Mà là mỗi khi có người vì y mà chết thì y sẽ hoàn thành tác phẩm nghệ thuật này nhanh nhất có thể.
Vậy nên số người y hại chết nhiều nhiều lắm so với số hoa đào trên áo y.
“Đẹp không?” Lữ Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên rất nhiều mong đợi.
“Ngươi biết ta không thích mà.”
“Hoa đào là màu gì?”
“…”
“Hoa đào là màu gì?”
“…”
“Cầu ngươi, nói cho ta biết được không, hoa đào là màu gì?”
Trong giọng nói của thiếu niên hàm chứa tiếng khóc nghẹn ngào.
Y đang khóc sao? Ôn Ẩn rốt cục ngẩng đầu nhìn y. “Ngươi… khóc?”
“Cầu ngươi…” Ngón tay mảnh khảnh nắm lấy tay áo Ôn Ẩn.
“Màu đỏ, đỏ như máu.”
“Không, là màu trắng…” Ngọc cúi đầu, bàn tay trắng nõn mơ hồ lộ ra mạch máu xanh nhạt. Tay càng dùng lực, khớp xương càng lộ ra, “Ngươi đang gạt ta… Ngươi đang gạt ta đúng không? Rõ ràng là tuyết trắng, là màu tuyết trắng không chút dơ bẩn.”
“Ta không gạt ngươi.” Hắn vì y gạt đi nước mắt.
“Vì sao nó có thể là màu đỏ? Vì sao cái ta nhìn thấy không phải là màu đỏ? …”
Hơi thở thật dài.
Còn có cái ôm cháy bỏng…
Hắn hôn nước mắt của y, y ôm lấy ***g ngực ấm áp.
Quần áo rớt xuống. Không ai nhặt, theo gió đêm nhảy múa trong không khí, có chút mùi vị của máu tươi.
Là ai nói tình cảm sẽ hủy diệt một người? Là ai nói vĩnh viễn không yêu? Là ai nói tâm tĩnh như nước?
Trời xanh hỡi, nếu ta sai lầm, xin hãy ngăn cản ta trầm luân…
Ở một góc, một bé gái nhỏ mở to hai mắt nhìn hết thảy trước mắt nó.